Mùi Rượu Trên Vai Áo
Họ đã bên nhau từ những ngày còn là học sinh, như hai đường thẳng song song - thân thiết vừa đủ, gần gũi vừa đủ, nhưng chẳng ai bước qua ranh giới mong manh ấy. Khi mùa thu năm mười tám tuổi đến, Diệp Vân Yên và Lâm Tư Nghi xách hành lý rời khỏi phố thị quen thuộc, cùng nhau bước vào cánh cửa đại học. Một căn hộ nhỏ giữa thành phố sáng đèn trở thành nơi trú ngụ của cả hai - nơi những ly rượu đỏ rót ra mỗi tối, những khoảng lặng êm ái len vào giữa tiếng gió và nhịp tim. Tình cảm ấy - không phải tình bạn, cũng chẳng đủ gọi là tình yêu. Chỉ là ánh nhìn dừng lại hơi lâu hơn bình thường, khoảng cách ngắn hơn một bước, hơi thở sát gần hơn một chút. Trong căn phòng ngập ánh đèn vàng, ai sẽ là người nói ra trước? Hay họ sẽ mãi lạc trong sự dịu dàng mập mờ này?…

