Chương 83
Điều Cơ Phi Yên nói, Tố Hoà Thanh Dao không phải là không muốn...
Lúc Cơ Phi Yên chưa xuất hiện, Tiên đế đã định kết cục của Tố Hoà Thanh Dao. Mà bây giờ, chợt đối với tước hiệu kia sinh ra bài xích. Rời khỏi, ai mà không muốn thoát khỏi Hoàng đế, thoát khỏi gánh nặng trên vai, thoát khỏi tất cả áp đặt trách nhiệm của Hoàng tộc. Nhưng Đức phi, là phi tần bị giam vào Lãnh cung. Mà Hoàng tộc, cũng chẳng khác gì như vậy.
"Phi nhi có biết, có một số việc, không phải như tưởng tượng dễ dàng như vậy." lâu rồi không đàm luận chuyện xưa, nay mở lời, tựa như cách một thời. "Năm đó ta sinh ra, đã được định con đường này. Tiên đế tin vào đoán mệnh, nói rằng, số mệnh ta là dẫn dắt cả Hoàng tộc hưng suy. Tiên đế biết được, coi trọng việc này. Vậy nên rời khỏi, cho dù muốn cũng không phải do mình."
Cái này không công bằng. Nghe Tố Hoà Thanh Dao nói, Cơ Phi Yên cảm thấy mấu chốt chính là Hoàng tộc ích kỷ. Không sai, ai mà không ích kỷ, cho dù là vì chính mình cũng là tương đối ích kỷ rồi. "Cho dù như thế, chỉ cần Thanh Dao muốn, thế nào cũng sẽ có cách thoát ra bên ngoài, mà Thanh Dao đừng quên, cũng phải trả về. Đến lúc đó, chúng ta không quản giang sơn xã tắc, không quản triều đại vong, chỉ tiêu dao quyến lữ cùng nhau, có được không hả?"
"Việc này đừng nhắc lại. Sáng mai thỉnh an, còn cần xử lý sự vụ trong cung." Tố Hoà Thanh Dao nói, hôn nhẹ lên trán Cơ Phi Yên: "Nghỉ ngơi sớm đi, trong cung không thể so với bên ngoài, lúc làm việc cần cẩn thận."
Bầu không khí êm đẹp bị Tố Hoà Thanh Dao nhàn nhạt nói hai câu đánh vỡ. Cơ Phi Yên hiểu nỗi khổ tâm trong lòng Tố Hoà Thanh Dao, ngẫm nghĩ, đành tạm thời gác lại việc này. Tất nhiên là vẫn có cảm giác thất lạc, nếu có thể ngay lập tức rời khỏi Hoàng cung, có thể miễn đi lo lắng có người đến vấn an. Chỉ là nhìn Thanh Dao, còn cần đợi thêm một đoạn thời gian nữa mới được.Trải qua một đêm nghỉ ngơi, mệt mỏi vì đi đường cũng dần dần tiêu tán.
Cơ Phi Yên coi như thức thời, nhân lúc sáng sớm biến mất khỏi tẩm cung của Tố Hoà Thanh Dao. Đợi đến lúc chúng phi tần lục tục thỉnh an, điềm nhiên như không có việc gì, kéo cánh tay phi tần khác, một đường đùa giỡn cùng đi vào. "Hoàng hậu cát tường." từng giọng nói quen thuộc hoặc lạ lẫm truyền đến, Tố Hoà Thanh Dao mặc phượng bào, đoan chính ngồi tại vị.
"Đều đứng lên đi. Nhập toạ." thoáng đưa tay, ánh mắt quét sơ một đám người, rồi rơi vào Cơ Phi Yên. Hai mắt nhìn nhau một lát, trong đó là ý tứ khó nói rõ. "Thế nào, không thấy Thục phi và Liên phi." sợ đối mặt quá lâu bị người khác nhìn ra, Tố Hoà Thanh Dao dời ánh mắt, tuỳ tiện nhìn vào nhóm phi tần hỏi.
"Bẩm Hoàng hậu, Liên phi tỷ chăm sóc Thục phi, tạm thời không thể đến thỉnh an." nói chuyện là một phi tần xưa nay gần gũi với Liên phi, không dám nhìn thẳng Tố Hoà Thanh Dao, cúi đầu, khúm núm giải thích: "Thục phi bị sảy thai làm náo loạn. Liên phi tỷ vừa chăm sóc, vừa làm bạn, chưa từng rời khỏi. Vậy nên mới trễ nải thỉnh an."
Trong cung, dạng chờ đợi Hoàng đế ân sủng để có con thế này, nhóm phi tần đã sớm được khai thông. Chỉ cần hiểu lòng nhau, tự mình nghĩ cách sắp xếp. Thái giám cung nữ còn đối thực với nhau, chủ tử các cung cũng có nhóm khuê mật vừa ý. Ngày thứ hai Tố Hoà Thanh Dao chưởng quản công việc trong Hậu cung, những chuyện vụng trộm như thế này đã sớm truyền tai nhau nghe đầy. Huống chi Liên phi và Thục phi xưa nay đối tốt với nhau, dạng chăm sóc nhau lúc này, cũng là hợp lý hợp tình.
"Phải chăm sóc Thục phi thì miễn thỉnh an đi." Tố Hoà Thanh Dao ngừng một lát, lại nói: "Đảo mắt đã đến mùa thu, cũng đến lúc chọn nhóm tú nữ mới. Những năm qua, việc này tự nhiên là chúng ta nên hỏi đến, năm nay chọn lựa, do bản cung chủ trì. Cơ phi, ngươi cũng phụ giúp bản cung, phụ trách chọn lựa nhóm tú nữ mới đi." như thế, tự nhiên là suy tính ích kỷ riêng rồi. Một là lựa chọn tú nữ thích ý, thanh tú, bao nhiêu cũng được, miễn cho Hoàng đế si mê một người. Hai là cũng có thể mượn việc này, quang minh chính đại ở cùng Cơ Phi Yên. Đỡ cho bọn họ thân cận quá gần, trong cung lại đồn thổi nhiều việc. Bị Hoàng đế biết được ngược lại cũng không sao cả, chỉ sợ truyền đến tai Thái hậu, Cơ Phi Yên ắt gặp nhiều phiền phức.
Từ lúc ở bên cạnh, không cần tận lực tìm kiếm ý nghĩ trong lòng Tố Hoà Thanh Dao, Cơ Phi Yên cũng có thể lĩnh hội ý ngầm trong đó. "Thần thiếp tuân mệnh." người bên cạnh không phát giác ý cười rất nhỏ, Cơ Phi Yên hơi gật đầu, mắt như tơ nhìn vào ghế ngồi của Tố Hoà Thanh Dao. Nhìn thẳng đến mức Tố Hoà Thanh Dao phải quay đầu đi, ho khan vài tiếng, trong lời nói mang theo tia lạnh lùng: "Nếu là không có việc gì, các ngươi lui về đi. Cơ phi, lưu lại cùng bản cung thảo luận cho việc tuyển tú."
"Vâng." Cơ Phi Yên quy củ đứng dậy, cúi đầu chờ đợi nhóm phi tần lui ra. Nhìn ngân tuyến thêu trên giày lần lượt lướt qua, mãi đến khi phi tần cuối cùng rời khỏi, Cơ Phi Yên tự tiện cho lui ma ma, cung nữ xung quanh, vội vã đến gần Tố Hoà Thanh Dao. "Làm sao bây giờ đây, rõ ràng thời khắc đều nhìn thấy nhưng vẫn nghĩ đến ngươi."
Lời nói này, Tố Hoà Thanh Dao nghe Hoàng đế nói rất nhiều. Nàng tin. Nhưng khi Cơ Phi Yên nói, cho dù ngôn từ ngọt như vậy, Tố Hoà Thanh Dao lại thấy hoài nghi. Vì loại cảm giác dù gặp mặt hay không vẫn tưởng niệm này, đúng là có chút lĩnh hội được. Chỉ là, Cơ Phi Yên yêu nghiệt như vậy, làm sao có thể nói ra lời này đây.
"Lắm lời." Tố Hoà Thanh Dao búng nhẹ lên đầu Cơ Phi Yên, kéo người ngồi xuống chỗ mình vừa ngồi. "Có biết chuyện tuyển tú hàng năm, Hoàng đế đã huỷ bỏ không?"
Nghe vậy, Cơ Phi Yên kinh ngạc. "Nếu chuyện tuyển tú đã sớm bị Hoàng đế huỷ bỏ, Thanh Dao vì sao lại tuyên bố tự tiện chủ trương xử lý chuyện này, sợ Hoàng đế bên kia..."
"Tự có dự định." Tố Hoà Thanh Dao hơi trầm: "Hoàng đế bên ấy, tự nhiên sẽ cho hắn một lời giải thích. Huống chi, trong cung đã quá lâu không có gương mặt mới hiện diện, nếu có cái mới đến, cũng đỡ cho Hoàng đế độc sủng người nào đó."
Nghe lời nói này, mặc dù không chỉ rõ, lại bị Cơ Phi Yên nghe ra được chút ghen tuông trong này. Trong cung này, Hoàng đế ngoại trừ nguyện vọng gần gũi Tố Hoà Thanh Dao, có thể độc sủng thánh ân, cũng chỉ có Cơ Phi Yên. Nghĩ đến Tố Hoà Thanh Dao vậy mà nguyện nói rõ tâm tư nhỏ, Cơ Phi Yên cười. Còn nhớ hôm qua Tố Hoà Thanh Dao khuôn mặt lạnh như băng, trận ghen tuông lật trời kia, cách trăm dặm đều có thể ngửi được nha.
"Đúng vậy. Nếu là có khuôn mặt mới hiện diện, Hoàng đế chắc chắn trầm mê trong đó, há lại sẽ bận tâm người cũ đâu." Cơ Phi Yên phụ hoạ.
Nghe vậy, Tố Hoà Thanh Dao đột nhiên nắm đấm tay, trong ánh mắt lộ ra tia u sầu, phủ định lời Cơ Phi Yên, "Nếu như Hoàng đế trầm mê nữ sắc, giang sơn có thể bị giành lấy." sợ Cơ Phi Yên không hiểu, nên nàng giải nghĩa thêm, lo lắng nói: "Hoàng đế còn trẻ, suốt ngày oanh oanh yến yến trong cung là tối kỵ. Từ xưa đến nay, bao nhiêu quân vương bởi vì trầm mê nữ sắc mà bỏ bê triều chính. Thời gian đăng cơ còn ngắn, nếu có thể lập chiến tích thì càng tốt, chỉ là đối với Hoàng đế, vốn nên ngăn chặn chuyện trầm mê nữ sắc xảy ra, nhưng lại..." Tố Hoà Thanh Dao nhìn Cơ Phi Yên cười khổ, "Cơ Phi Yên, quả nhiên là Hồ ly làm hại."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro