TRÌ - VÃN THÊ THÊ

Chương này tác giả viết hơi ngắn, mình thấy chưa được trọn vẹn lắm nên mạn phép được tự ý chỉnh sửa và viết tiếp cho câu chuyện có được cái kết thật sự trọn vẹn. Hy vọng mọi người sẽ thích cái kết này của mình.

---------

Xuân quang rực rỡ, gió xuân dịu dàng tô điểm cho Cổ Giang công quán số 199 một vườn sắc xuân.

Trong sân, Thời Nguyệt chưa đầy năm tuổi nép sát mẹ, ngồi trên ghế treo, ngoảnh đầu nhìn vào nhà, nghi hoặc hỏi: "Mẹ, mấy thúc thúc và a di kia còn ở trong nhà mình bao lâu nữa ạ?"

"Thúc thúc và a di" trong miệng Thời Nguyệt là đội ngũ nhân viên của show thực tế "Nàng và Nàng · Thân Tử Quý", đang bận rộn lắp đặt máy quay khắp phòng.

Thời Du Vãn cũng quay đầu nhìn đám nhân viên ra vào, rồi ngước lên tầng hai thấy vợ nàng trên sân thượng.

Cô vẫy tay với họ, nàng cũng phất tay đáp lại.

Sau đó, nàng xoa tóc con gái: "Nguyệt Nhi, nửa tháng tới, con có thể sẽ thường xuyên gặp mấy thúc thúc a di này. Đặc biệt khi ra ngoài với mommy, vài người trong họ sẽ đi cùng. Nhưng con không cần lúc nào cũng để ý họ, vì họ đang làm việc, không phải lúc nào cũng nói chuyện hay chơi với con. Con cứ tự nhiên như bình thường khi ở với mommy là được, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc."

"Mẹ, con không khóc đâu."

Thời Nguyệt gật đầu, ra dáng tiểu đại nhân: "Con biết, con cùng mommy lên tiết mục, sẽ có rất nhiều người xem trên TV thấy con và mommy, nên con chắc chắn không khóc."

"Tự tin thế sao?" Thời Du Vãn buồn cười nhéo mũi con: "Nhưng nửa tháng này, con không ngủ cùng mẹ được đâu."

Nghe không thể ngủ với mẹ, Thời Nguyệt nhíu mày.

Ngày thường, bé hiếm khi khóc nháo, chỉ khi thấy oan ức hay không vui mới đặc biệt muốn ngủ cùng mẹ và mommy.

Nhưng mẹ và mommy "thỏa thuận" với bé, mỗi tuần chỉ được ngủ chung giường hai lần.

Bé mím môi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ rồi nói: "Vậy mommy cũng không ngủ với mẹ được đúng không? Mommy không khóc, con cũng chắc chắn không khóc."

Câu trả lời của con khiến Thời Du Vãn ngẩn ra, rồi mặt nóng lên.

Trước đây, để giúp Thời Nguyệt hình thành thói quen ngủ độc lập, Trì Vũ Mặc không ít lần "giả khóc".

Thế nên, ở độ tuổi còn nhỏ này, trong nhận thức của bé, quan niệm "chỉ có vợ mới được ôm ngủ cùng mỗi ngày" đã ăn sâu bén rễ.

Hơn nữa, bé hiểu rõ hơn ai hết, nếu mommy không có mẹ ôm, đêm sẽ khóc thảm thế nào.

Bé từng tận mắt thấy mommy lén "khóc".

Bé không muốn mommy khóc.

Sau đó, bé không tranh mẹ với mommy nữa, thậm chí chủ động "nhường" mẹ cho mommy ôm.

Bé mỗi ngày gặp mẹ ở nhà, hai ba ngày được ngủ với mẹ một lần. Nhưng mommy phải đi công tác, đôi khi lâu lắm mới về.

"Mẹ, mẹ đừng lo cho mommy, buổi tối con sẽ ôm mommy ngủ."

Như nghĩ ra gì đó, mắt Thời Nguyệt tối đi, hơi cúi đầu.

Nhận ra tâm tình con thay đổi, Thời Du Vãn hỏi: "Sao thế?"

Hồi lâu, Thời Nguyệt ngẩng lên, giọng oan ức bày tỏ suy nghĩ: "Con và mommy không ở đây, mẹ sẽ ngủ với các muội muội mỗi ngày thật sao?"

Bốn năm trước, tháng Năm khi Thời Nguyệt tròn một tuổi, Thời Du Vãn và Trì Vũ Mặc thành công có thai đôi. May mắn thay, là cặp song sinh cấp S AO.

Giờ hai bé đã ba tuổi, vừa qua sinh nhật.

Trong ba chị em, Thời Nguyệt từ nhỏ đã hiểu chuyện nhất, cũng khiến Thời Du Vãn xót xa nhất.

Ôm con vào lòng, hôn trán bé, nàng dịu dàng cam kết: "Không đâu. Con quên rồi à, người được ngủ với mẹ mỗi ngày chỉ có vợ của mẹ, tức là mommy của con. Con không muốn thấy mommy khóc, mẹ cũng không muốn. Mỗi tối trước khi ngủ, mẹ sẽ video với các con, được không?"

Thực ra, việc Trì Vũ Mặc giả khóc tranh sủng trước đây cũng là để làm nền cho tình huống hôm nay.

Họ không thể để Thời Nguyệt nghĩ rằng có muội muội rồi, mẹ dành nhiều thời gian ngủ với các em hơn, còn mình bị lạnh nhạt, bị bỏ quên.

Vì thế, họ "đối xử bình đẳng", từ khi các bé hơn một tuổi đã phân phòng ngủ. Hoặc cả nhà năm người ngủ chung giường lớn ở phòng chính, hoặc một lớn một nhỏ, một lớn hai nhỏ ngủ cùng nhau.

Đến khi hai bé sinh đôi hai tuổi, họ thống nhất quy tắc "một tuần ngủ chung hai lần".

Chờ các bé lên tiểu học, có sự riêng tư, bí mật, ý kiến riêng, chắc chắn sẽ muốn không gian độc lập, chẳng còn "tranh sủng" mẹ và mommy nữa.

Mắt Thời Nguyệt sáng lên: "Được. Còn có muội muội, cũng phải thấy muội muội."

Thông thường, họ ở nhà cũ Ngân Châu, hiếm khi đến nhà ở Lĩnh Giang.

Hai bé sinh đôi còn nhỏ, mới đến đây hai lần, nhưng Thời Nguyệt hầu như năm nào cũng ở hai, ba lần, hoàn toàn quen thuộc ngôi nhà này.

Nửa tiếng sau, đội ngũ tiết mục lục tục rút đi. Trì Vũ Mặc bước tới bên vợ con, ngồi cạnh Thời Nguyệt.

Liếc mắt với Thời Du Vãn, cô hỏi: "Nguyệt Nhi trò chuyện gì với mẹ thế? Có thể chia sẻ với mommy không?"

Thời Nguyệt quỳ chân đứng dậy, nửa người áp vào lòng Trì Vũ Mặc, ôm cổ cô, giọng dỗ dành nghiêm túc: "Mommy, nửa tháng này mẹ không ngủ với mommy được, mommy đừng khóc nhé."

"..." Trì Vũ Mặc dở khóc dở cười, ôm lại con, hôn má bé: "Mommy có Nguyệt Nhi bầu bạn, cũng rất vui, tuyệt đối không khóc."

Nói xong, giọng nhỏ dần.

Trì Vũ Mặc vừa nháy mắt với vợ, vừa ghé tai con gái thì thầm:

"Nhưng mẹ chưa bao giờ xa Nguyệt Nhi lâu như vậy, lỡ mẹ quá nhớ Nguyệt Nhi, lén khóc ở nhà thì sao bây giờ?"

Cô nói vậy chủ yếu để con hiểu rằng mẹ cũng sẽ nhớ bé.

Sẽ không chỉ quan tâm các muội muội mà quên sự tồn tại của bé.

Thời Nguyệt bắt chước, ghé sát tai Trì Vũ Mặc, giọng nhỏ mà tinh nghịch đề xuất: "Mommy, mẹ nghe lời mommy nhất, mommy bảo mẹ cũng lên TV với chúng ta đi, vậy cả ba người nhà mình sẽ không khóc nữa."

"..."

Ý tưởng này Trì Vũ Mặc thật sự không đáp lại được.

Nếu cả ba người họ không ở nhà cũ, hai cặp song sinh nhỏ không chừng sẽ khóc lóc om sòm đến mức nào.

Thời Du Vãn nghe vậy, híp mắt. Từ bao giờ trong lòng con gái, nàng thành người "nghe lời vợ nhất"?

"Như vậy không được đâu."

Trì Vũ Mặc cười bóp mũi con: "Nếu mẹ cũng không về nhà, bà ngoại và Hàm nãi nãi phải ôm các em của con cùng khóc mất. Con tưởng tượng cảnh đó xem, các muội muội gào khóc, bà ngoại nước mắt đầm đìa, có phải rất thảm không? Con có nỡ không?"

Thời Nguyệt thật sự tưởng tượng cảnh hai bà ngoại mỗi người ôm một bé sữa khóc lóc, vội nhắm mắt lắc đầu mạnh:

"Không nỡ! Mommy, vậy chúng ta tự nhiên chút, đem mẹ tặng cho bà ngoại và các muội muội."

"Được, chúng ta tự nhiên chút nhé. Nguyệt Nhi hào phóng nhất, mommy yêu con."

Trì Vũ Mặc một tay ôm con, tay kia định nắm tay vợ, nhưng bị Thời Du Vãn "mạnh mẽ" bấm khớp ngón.

Cô vội bổ sung: "Mẹ cũng yêu con, chúng ta đều yêu Nguyệt Nhi."

Thời Nguyệt vui vẻ hôn "bẹp" lên mặt Trì Vũ Mặc: "Mommy, con cũng yêu mommy, cả mẹ nữa."

Rồi xoay người hôn Thời Du Vãn một cái.

"Lại đây, ngồi lên đùi mommy nào."

Trì Vũ Mặc ôm con lên đùi, nhân cơ hội áp sát Thời Du Vãn, trộm hôn chỗ vừa bị con hôn.

"Mommy, ngày mai chúng ta đi tìm Nhược Nhược tỷ chơi được không?" Thời Nguyệt nép thoải mái trong lòng Trì Vũ Mặc, tay nhỏ kéo Thời Du Vãn: "Nhược Nhược tỷ có siêu nhiều váy và giày, con còn chưa xem hết đâu."

Trì Vũ Mặc: "Nguyệt Nhi cũng muốn nhiều váy sao?"

Ở Cổ Giang công quán, quần áo của Thời Nguyệt không ít, nhưng váy thì hiếm, đa số là quần.

Đang định nhờ Kiều Khả mai mua thêm, đã nghe Thời Nguyệt phủ nhận: "Con không thích mặc váy. Con chỉ thích xem Nhược Nhược tỷ mặc thôi."

Trì Vũ Mặc và Thời Du Vãn nhìn nhau cười.

Cười được nửa chừng, cả hai khó tin nổi.

Xong rồi, hai cô con gái – một đứa năm tuổi, một đứa sáu tuổi – chẳng lẽ hai nhà họ sắp kết thông gia sớm thế sao?

...

Lời mời tham gia *Nàng và Nàng · Thân Tử Quý* đến từ Ôn Nhược Nghi.

Vì Thịnh Anh Phỉ và Ôn Nhược Nghi là khách mời mùa đầu tiên của *Nàng và Nàng · Luyến Ái Quý*. Khi đạo diễn muốn làm mùa thân tử, cặp "Phi Di CP" là lựa chọn đầu tiên.

Khi thương lượng, Thịnh Anh Phỉ thấy rất ý nghĩa kỷ niệm, Ôn Nhược Nghi cũng muốn con gái và mẹ tăng cường tình cảm, nên đồng ý.

Nhưng biết chỉ có Alpha mẫu thân và con gái tham gia ghi hình chính, Thịnh Anh Phỉ trong lòng từ chối.

Thấy cô rút lui có trật tự, Ôn Nhược Nghi hơi bất mãn, nhưng không ép.

Cuối cùng, Ôn Nhược Nghi quyết định, đề xuất với ekip rằng nếu danh sách khách mời mùa đầu chưa chốt, họ có thể mời thêm. Đồng thời, tập đoàn Thịnh Thế sẽ tài trợ chính cho chương trình.

Đạo diễn đương nhiên đồng ý.

Vậy là Ôn Nhược Nghi không tốn sức mời được đội hình khách mời khủng mà cô chưa từng dám mơ.

Tham gia ghi hình gồm: Thị hậu đẹp nhất Thẩm Mộc Tịch, tổng giám đốc Thịnh Thế Thịnh Anh Phỉ, siêu mẫu quốc tế Trì Vũ Mặc, kỹ sư Viện Khoa học Quốc gia Lâm Diên.

Bốn cô vợ Omega của họ – tam kim ảnh hậu Ôn Nhược Nghi, tổng giám đốc Thời Phong - Thời Du Vãn, thiên hậu tình ca Mễ Na, biên kịch kiêm diễn viên Trình Tương Tương – sẽ làm khách mời phòng quan sát khi chương trình phát sóng, cùng MC lên hình.

Tập cuối có thể phát trực tiếp, tương tác với cư dân mạng.

Giai đoạn chuẩn bị, khi tiết mục được công bố, mạng xã hội dậy sóng liên tục.

Weibo chính thức mới lập một tuần đã thu hút 5 triệu fan, chưa ghi hình mà lượng đặt trước vượt 10 triệu, lập kỷ lục lịch sử chương trình thân tử.

Siêu thoại mỗi ngày có hàng trăm bài thúc giục quay và phát sóng.

Tối đó, Trì Vũ Mặc và Thời Du Vãn dỗ con ngủ, rồi lặng lẽ về phòng chính.

Vào phòng, Thời Du Vãn vô thức nhìn các góc tường – năm, sáu máy quay được lắp khắp nơi.

Cả phòng giữ đồ và phòng vệ sinh cũng có.

"Nhìn máy quay à?" Trì Vũ Mặc ôm nàng từ sau, hôn nhẹ tai: "Ngày mốt mới bật. Nếu chị không yên tâm, em lấy khăn che hết chúng nó nhé."

Làm người mẫu nhiều năm, cô quen bị phơi bày toàn diện trước ống kính, nhưng Thời Du Vãn thì khác.

Thời Du Vãn có thể bình thản trả lời phỏng vấn, nhưng cảm giác "bị giám sát" mọi lúc thế này thật khó chấp nhận.

"Thôi, khỏi phiền, tối nay ngủ phòng khách đi."

Khách phòng không có máy quay, và chưa ai từng dùng.

Trì Vũ Mặc kéo dài âm "Ồ", tay trượt quanh eo Thời Du Vãn: "Thì ra tỷ tỷ muốn thế này."

Đến Lĩnh Giang ba ngày.

Hai tối trước đều ngủ cùng Thời Nguyệt.

Ngày mốt chính thức ghi hình, còn mai, các bà mẹ Omega sẽ ghi hình trước ở lều. Sau đó, Thời Du Vãn về Ngân Châu đêm khuya.

Để hiệu quả chương trình, lần chia tay này, bốn cặp có lẽ hai tuần không gặp.

Chẳng biết là thử thách con cái hay các bà vợ nữa.

"Em không nghĩ thì đừng theo." Thời Du Vãn bị sờ đến nóng người, thở gấp, kéo tay nghịch ngợm của Trì Vũ Mặc, chạy ra khỏi phòng như bay.

Trì Vũ Mặc nhịn cười, tắt đèn đầu giường, đóng cửa, rồi sang phòng khác.

Đạp dép lên giường, cách chăn mỏng đè Thời Du Vãn, cọ tới cọ lui: "Lão bà, chị không ôm em ngủ, em sẽ khóc."

Thời Du Vãn không động được, giọng mang ý cười: "Em đè chị thế này, sao ôm?"

Đôi lúc nàng nghĩ, mình không chỉ nuôi ba cô con gái, mà là bốn. Về khoản làm nũng, cô vợ nhỏ Alpha còn giỏi hơn các con, dễ làm nàng mềm lòng hơn.

Nhưng nàng yêu Tiểu Mặc dính người thế này, yêu việc được cô ỷ lại hết lòng, và yêu việc hết lòng che chở, yêu chiều cô.

Kết hôn gần sáu năm.

Cuộc sống hậu hôn nhân không chút mài mòn tình yêu giữa họ, vì họ luôn đặt nhau lên hàng đầu trong lòng.

Không ai thay thế được.

Trì Vũ Mặc chống tay bên gáy Thời Du Vãn, nhấc người rút chăn giữa hai người, ném sang bên.

Hương dừa trong trẻo tràn ngập.

Trêu người.

Quyến rũ.

Bóng tối áp sát, hơi thở gần kề, Thời Du Vãn khép mắt, giơ tay, nhấc người đón lấy.

Nụ hôn dịu nhẹ rơi xuống môi, bàn tay nóng bỏng trượt từ trên xuống.

"Tỷ tỷ."

"Ừ."

"Lão bà."

"Ừ."

Mỗi lần hôn, Trì Vũ Mặc gọi một tiếng, Thời Du Vãn đáp một tiếng.

Vai thon bị răng ngậm, ngứa ran lan tỏa, như lông vũ quét qua da, nổi từng mảng gai nhỏ.

Về chuyện này, hai người rất ăn ý. Trì Vũ Mặc luôn chậm rãi, còn Thời Du Vãn thích khúc dạo đầu.

Quá khứ, hiện tại, tương lai.

Nàng đủ kiên nhẫn chờ người mình yêu sâu đậm, chờ từng cơn bão tình cuồng nhiệt mà chưa bao giờ chán.

Như vậy, sẽ có vô tận mong chờ, và vô số lần sau.

Khi tiếng gọi "Thời a di" khàn khàn thoát ra từ miệng Trì Vũ Mặc, răng nanh Alpha đâm vào da thịt gáy Thời Du Vãn, hòa cùng đường vân ấm áp, hòa lẫn nhau, cũng là hai linh hồn va chạm, quấn quýt.

Thời Du Vãn khẽ rên, vỗ mạnh lưng vợ mình, mỗi sợi tóc gáy rung lên vì khoảnh khắc ấy.

Nàng nhớ, lần cuối Trì Vũ Mặc gọi "Thời a di" là giao thừa sáu năm trước. Thời gian xa xôi, nhưng ký ức rõ mồn một.

Sau khi truyền đủ lượng tin tức tố an ủi, Trì Vũ Mặc chậm rút răng nanh, liếm nhẹ miệng tuyến hơi hé trên gáy, tay ấn mạnh chỗ khác, xoay tròn khơi gợi, thỏa mãn cảm nhận Thời Du Vãn rẩy từ trong ra ngoài.

Hơi thở nóng hổi phả bên tai Thời Du Vãn: "Thời a di, sợ không?"

"Ừ... Cái gì?"

"Sợ sau khi tiết mục lên sóng, quan hệ của em với Thẩm gia, của em với chị, bị truyền thông đào bới không?"

Trì Vũ Mặc liếm hôn tai nàng: "Sợ bị họ lôi ra bêu xấu không?"

Bêu xấu...

Thời Du Vãn đầu óc mịt mù, cơ thể mềm nhũn không chút sức, thân thể và linh hồn không tự chủ được, ngây ngất, chẳng thể suy nghĩ.

Nàng cắn môi, cố tìm chút lý trí, nhưng vô ích, chỉ mơ màng đáp: "Không sợ."

Cái gì cũng không sợ.

Đáp án nằm trong dự đoán của Trì Vũ Mặc.

Tiếng cười nhỏ kèm hơi nóng và hương dừa tràn vào tai, vào cơ thể Thời Du Vãn: "Vậy tối nay cũng nhờ Thời a di chăm sóc thêm."

Nhịp tim của Thời Du Vãn đã sớm rối loạn, giờ bị vợ liên tục gọi "Thời a di" trêu chọc, sự xấu hổ dâng lên. Năm ngón tay luồn vào mái tóc đen mềm mại, hơi dùng lực kéo mặt cô đối diện với mình.

"Tiểu Mặc." Nàng khẽ gọi, vội chặn môi cô, không cho tiếp tục trêu nữa.

Thực ra Thời Du Vãn luôn biết, Thẩm lão gia tử mong trong đời nhận lại ngoại tôn nữ Trì Vũ Mặc, muốn danh chính ngôn thuận bù đắp những gì nợ Thẩm Mộc Yên và Tiểu Mặc.

Mong ở mọi dịp công khai, Trì Vũ Mặc tự hào gọi ông "ông ngoại", chứ không chỉ giới hạn trong những dịp lễ tết hay bữa tiệc gia đình, để làm một "ông ngoại" thực sự, thay vì chỉ là "ông cố".

Các trưởng bối đã rất nuông chiều thế hệ họ, đến thời điểm thích hợp, họ cũng nên đáp lại những chấp niệm của trưởng bối.

Trong khoảng nghỉ thở, Thời Du Vãn áp sát mặt Trì Vũ Mặc, nói: "Không sao Tiểu Mặc, dù có tiếng nói không thân thiện, dù ai đó công khai vạch trần chị là a di của em, chỉ trích chị tổn hại luân lý, mắng chị vô liêm sỉ, cũng không sao."

Trì Vũ Mặc nghe mà lòng nhói đau, cơ thể trĩu xuống, càng áp sát, càng nồng nhiệt lấy lòng nàng.

Cô không nói "Cảm ơn lão bà hiểu em" hay "Dù thế nào em sẽ bảo vệ chị và con" – những lời sáo rỗng.

Mà dùng nhịp điệu nhẹ nặng xen kẽ, hợp gu họ nhất, hôn lên làn da đỏ nóng của Thời Du Vãn, giọng đắc ý: "Fan của em bảo em rất ngầu rất cool trên sàn chữ T. Lần sau em sẽ nói với họ, đúng vậy, em rất cool, cũng không xem là ai dạy. Lão bà tôi là Thời Du Vãn, các người hẳn đều biết, đều nghe qua chứ? Đừng thấy chị ấy trước mặt người ta thanh tao nhã nhặn, rụt rè đoan trang, thực ra thì..."

"Siêu cool."

Nói đến đây, tay miệng Trì Vũ Mặc dừng lại, vùi đầu vào hõm gáy Thời Du Vãn cười tự nhiên.

Thời Du Vãn bị lời cô làm lòng ngứa ngáy, sóng tình dâng trào dữ dội. Thu chân, nghiêng đầu, cắn tai nhọn của cô, răng gặm qua lại không nương tay.

"Tê." Trì Vũ Mặc rên đau, hé môi cắn lại tượng trưng.

Rồi tay phải dùng sức, một tay ôm Thời Du Vãn lật người, để nàng nằm trên.

Chưa kịp phản ứng, Trì Vũ Mặc đã chiếm khoang miệng nàng, vừa hôn vừa dịu dàng dỗ dành thì thầm.

Chưa kịp nuốt nước bọt sắp tràn khóe miệng, Thời Du Vãn quấn lưỡi cuốn đi, tay trái tìm tay phải Trì Vũ Mặc, đan xen kín kẽ. Tay phải mang theo phong tình trêu mái tóc tán loạn trên vai lưng, vuốt sang bên phải.

Chuẩn bị xong, nàng ngậm môi dưới mềm mại của Trì Vũ Mặc, mút nhẹ, rồi chậm rãi phun ra một chữ đầy ý vị: "Được."

Đáp xong chữ "được", Thời Du Vãn mới nhận ra, chẳng trách con gái bảo nàng nghe lời mommy nhất.

Nàng luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Tiểu Mặc, lúc nào cũng "được", "có thể".

Ngược lại, với những đòi hỏi vô lý hay ý tưởng kỳ lạ của các con, nàng thường "không được", "không thể".

Có lẽ vì tâm lý nghịch phản hoặc trả thù, Thời Du Vãn quét mắt, cắn cằm Trì Vũ Mặc: "Vậy Tiểu Mặc cũng chỉ được đáp ứng chị, chưa có phép của chị, không được lộn xộn."

Trì Vũ Mặc ngẩng đầu, nuốt nước bọt, mỗi hơi thở dài và nặng nề.

Cổ họng lăn lộn, hồi lâu mới phát ra âm "Ừ" từ mũi.

"Ngoan."

Thời Du Vãn nhấc nửa người trên tách khỏi Trì Vũ Mặc, tay phải nắm cổ tay trái cô, trong ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, lên xuống nhịp nhàng.

Nhưng Trì Vũ Mặc nhanh chóng hối hận.

Hối hận giao quyền chủ đạo.

Hối hận đồng ý "không được lộn xộn".

Thậm chí oán mình ngốc, mắc mưu, oán mình tự chủ kém, oán chỉ có hai tay.

"Lão bà."

"Tỷ tỷ."

"Thời tổng."

"Thời a di, Thời Du Vãn, không được rồi, em đổi ý..."

Trì Vũ Mặc tập thể hình quanh năm, lực tay và eo rất tốt, không tốn nhiều sức đã lấy lại quyền chủ đạo.

Cô đột nhiên ngồi dậy, cánh tay mạnh mẽ khóa eo vợ, bá đạo tấn công, để mặc tóc đen mượt của nàng cọ xát má mình.

Thời Du Vãn không trách Trì Vũ Mặc nuốt lời, cong môi, một tay quấn sau gáy cô, tay kia vuốt tóc mình ra sau lưng.

"Tiểu Mặc," nàng cưng chiều hôn đỉnh đầu thê tử Alpha: "Bất kể lúc nào cũng không được nói... em không được."

Sự thật chứng minh, trên giường, Trì Vũ Mặc lúc nào cũng rất "được".

Đặc biệt "được".

Sáng hôm sau, Thời Du Vãn suýt không dậy nổi.

"Mẹ, dậy ăn sáng đi, ăn cơm nữa, chúng ta đi gặp Nhược Nhược tỷ."

Thời Nguyệt tháo giày trèo lên giường, ngoan ngoãn cuộn tròn bên Thời Du Vãn, hôn trán, hôn má nàng.

Ngày đi học, khi bé ham ngủ, mẹ và mommy cũng gọi bé dậy thế này.

Thấy con đến, Thời Du Vãn kéo chăn chặt, thò tay vuốt mặt bé: "Mẹ dậy ngay đây, Nguyệt Nhi xuống lầu đợi mẹ nhé?"

"Dạ." Thời Nguyệt đáp, nhưng không xuống ngay, nhìn mẹ chằm chằm rồi gọi: "Mẹ."

"Sao thế?"

Thời Du Vãn rút tay, chột dạ kéo chăn cao hơn, gần che nửa mặt.

Trì Vũ Mặc mặc váy ngủ cho nàng, nhưng nàng vẫn không chắc cổ và cổ áo có dấu vết khả nghi nào không.

Dù sao, năm ngoái một sáng sớm, con gái đã bắt gặp một lần.

Tiểu Mặc rất chừng mực, nhưng chính nàng, khi tiểu biệt gặp lại hay sắp chia xa Tiểu Mặc, không kìm được muốn cô để lại dấu yêu, đỡ nỗi nhớ nhung.

Lâu dần, điều này thành một kiểu ăn ý ngầm.

Giờ con lớn, tâm trí dần mở, không thể dễ dàng qua loa rằng đó là "muỗi cắn".

Huống chi, đêm qua lúc tình nồng, Tiểu Mặc thì thầm bên tai nàng câu ấy lại vang lên – *Tỷ tỷ nên tăng cường rèn luyện, tự mình động được không?*

"Hôm nay mẹ có phải sẽ trang điểm thật đẹp, mặc váy thật xinh không?"

"Sao lại hỏi vậy?"

"Vì mommy bảo hôm nay cũng gặp tiểu cô cô và Ôn a di. Con vừa gọi cho Nhược Nhược tỷ, chị ấy nói mẹ chị ấy và mommy dậy sớm lắm, trang điểm đẹp, mặc váy xinh."

Thời Nguyệt gọi "tiểu cô cô" là Thẩm Mộc Tịch.

Nếu theo bối phận Trì Vũ Mặc, bé phải gọi Thẩm Mộc Tịch là "bà dì".

Thẩm Mộc Tịch dù thích ngang hàng Thời Du Vãn, đôi khi "chèn ép" hai người bọn họ, nhưng mới hơn ba mươi đã thành "bà ngoại" thì chói tai, đau lòng, sao chịu nổi?

Sau cân nhắc, Thẩm Mộc Tịch đành chấp nhận Trì Vũ Mặc và Thời Nguyệt gọi mình là "tiểu di" và "tiểu cô cô" – một sự "hỗn loạn bối phận" đáng kể.

Thẩm Mộc Niên cũng vậy, "cậu ông ngoại" thành "tiểu di phụ".

Chỉ Thẩm lão gia tử giữ đúng bối phận – ông cố chính là ông cố.

Người ngoài đoán thế nào, Trì Vũ Mặc và Thời Du Vãn đã bàn, quyết định thuận theo tự nhiên.

Việc công khai thân phận thật của Trì Vũ Mặc sẽ tùy tình hình thực tế mà quyết định. Quan trọng là với họ, không khác biệt lắm.

Nghe con nói, Thời Du Vãn "mặt đỏ ửng".

Không ngờ chuyện mình "ham ngủ" đã bị con vạch trần?

Cửa chưa ra, nàng đã tưởng tượng cảnh gặp mấy gia đình ở lều ghi hình, Thịnh Anh Phỉ sẽ quanh co "cười nhạo" nàng đêm qua hoang đường thế nào, không biết kiềm chế ra sao.

Bao năm vẫn không chán.

Bất đắc dĩ thở dài trong lòng, Thời Du Vãn giả vờ buồn: "Mẹ không trang điểm thì không đẹp sao?"

Thời Nguyệt ngẩn ra, lao vào lòng mẹ, giọng trầm xin lỗi: "Xin lỗi mẹ, con không so sánh mẹ với ai. Mẹ là mẹ xinh đẹp nhất. Con xin lỗi, mẹ đừng buồn, đừng giận..."

"Nguyệt Nhi, mẹ không giận." Thời Du Vãn không kịp lo dấu vết, vội ôm con ngồi dậy, nâng mặt bé hôn tới tấp: "Ngoan, không cần xin lỗi, là mẹ không tốt, mẹ chọn từ không đúng. Mẹ muốn nghe Nguyệt Nhi khen, nên cố ý nói vậy."

Do cửa mở rộng, Trì Vũ Mặc dưới lầu nghe được mẹ con trò chuyện, vội chạy lên.

Vào phòng, đến bên giường, dang tay ôm cả vợ và con gái vào lòng.

"Đại bảo bối và tiểu bảo bối của mommy, mặt trời sắp sưởi tới mông rồi." Nói xong, hôn má con và vợ, rồi dỗ con: "Nguyệt Nhi, mommy giao cho con một nhiệm vụ."

Thời Nguyệt từ nhỏ không ồn ào, hiếm khi khóc, nhưng tâm tư tỉ mỉ và hơi nhạy cảm.

Điểm này rất giống Thời Du Vãn lúc bé.

Cách dỗ bé không khó, chỉ cần chuyển hướng chú ý, cho bé cảm giác "trách nhiệm".

"Nhiệm vụ gì?"

Viền mắt bé đỏ, nhưng không có nước mắt.

Nhìn khuôn mặt càng giống mình, lòng Trì Vũ Mặc mềm nhũn, nắm tay nhỏ của con, ngón tay chỉ vào mũi Thời Du Vãn: "Mẹ là mèo lười, để mẹ không trễ giờ, hôm nay váy của mẹ sẽ do Tiểu Nguyệt Nhi chọn, được không?"

Thời Du Vãn chớp mắt, cười như mèo lười: "Vậy mẹ nhờ Nguyệt Nhi nhé."

Nỗi buồn của trẻ nhỏ đến nhanh, đi cũng nhanh.

"Dạ!"

Thời Nguyệt gật đầu, nhanh chóng trèo xuống giường, giơ tay với Trì Vũ Mặc: "Mommy, ôm con đi phòng giữ đồ, chúng ta cùng chọn váy cho mẹ."

Trì Vũ Mặc bế con: "Được, mommy cùng Nguyệt Nhi chọn váy cho mẹ nhé."

Trì Vũ Mặc bế Thời Nguyệt bước ra khỏi phòng ngủ, đôi chân dài tiến về phòng giữ đồ, nơi chứa đựng không chỉ quần áo mà còn vô số kỷ niệm của họ. 
Thời Nguyệt nép sát vào lòng Trì Vũ Mặc, tay nhỏ ôm cổ mommy, đôi mắt sáng rực như vừa tìm thấy một sứ mệnh quan trọng.
Trì Vũ Mặc khẽ liếc qua, thấy Thời Du Vãn vẫn còn ngồi trên giường, đôi má ửng hồng chưa tan, ánh mắt lấp lánh ý cười nhìn theo hai mẹ con. Cô không nhịn được cong môi, lòng ấm áp lạ thường – cảm giác gia đình nhỏ này, dù trải qua bao biến cố, vẫn luôn là nơi cô muốn quay về nhất.

Phòng giữ đồ mở ra, mùi hương gỗ thoang thoảng hòa quyện với chút hương nước hoa nhè nhẹ mà Thời Du Vãn yêu thích.

Thời Nguyệt trượt khỏi vòng tay Trì Vũ Mặc, chân nhỏ chạm sàn, lập tức lao đến dãy váy treo ngay ngắn. 

Bé cẩn thận đưa tay chạm vào từng chiếc, như một nhà thiết kế nhí đang cân nhắc lựa chọn. "Mommy, cái này đẹp không?" Bé giơ lên một chiếc váy lụa màu xanh ngọc, dài qua gối, viền ren tinh tế. Trì Vũ Mặc nghiêng đầu ngắm nghía, gật gù: "Rất đẹp, Nguyệt Nhi có mắt thẩm mỹ giống mommy rồi đấy. Nhưng con nghĩ mẹ mặc cái này có hợp không?"

Thời Nguyệt nghiêng đầu, nhíu mày suy nghĩ, rồi lắc đầu: "Không, cái này giống váy ngủ quá. Mẹ phải mặc cái thật xinh để gặp Ôn a di." 
Bé lại chạy sang bên kia, lôi ra một chiếc váy maxi trắng điểm hoa nhí, dáng dài thướt tha. "Cái này thì sao ạ? Nhược Nhược tỷ nói mẹ chị ấy hôm nay mặc màu trắng, mẹ mình cũng mặc màu trắng nhé?" Trì Vũ Mặc bật cười, không ngờ con gái nhỏ đã biết phối đồ theo "đội hình". 
Cô gật đầu: "Được, mommy thấy cái này hợp lắm. Nguyệt Nhi chọn xong chưa, hay còn muốn thêm đôi giày nữa?"

"Giày!" Thời Nguyệt reo lên, lập tức chạy đến kệ giày phía dưới. Bé chọn một đôi sandal cao gót trắng, đế thấp vừa phải, đơn giản nhưng thanh lịch.

Trì Vũ Mặc nhìn con, lòng trào dâng niềm tự hào. Thời Nguyệt không chỉ thừa hưởng vẻ ngoài giống cô mà còn cả sự tinh tế của Thời Du Vãn. Bé đặt đôi giày cạnh váy, hài lòng gật đầu: "Xong rồi, mommy mang cho mẹ đi!"

Trì Vũ Mặc cầm váy và giày, dẫn Thời Nguyệt quay lại phòng ngủ. Thời Du Vãn đã rời giường, đang đứng trước gương buộc tóc, mái tóc đen dài mềm mại rũ xuống vai. Thấy hai mẹ con bước vào, nàng quay lại, cười dịu dàng: 
"Nguyệt Nhi chọn xong rồi à?"
Trì Vũ Mặc giơ váy lên, nháy mắt: "Tiểu stylist nhà mình chọn đấy, chị thử xem hợp không nào." Thời Nguyệt chen vào: "Mẹ mặc đi, con muốn xem mẹ xinh đẹp nhất!"

Thời Du Vãn nhận váy, vuốt ve chất vải mềm mại, ánh mắt thoáng chút cảm động. Nàng bước vào phòng thay đồ, không lâu sau đi ra với chiếc váy trắng thanh thoát, đôi sandal tôn lên dáng vẻ nhẹ nhàng mà cao quý. 

Trì Vũ Mặc đứng ngây người, trái tim như bị ai đó khẽ bóp – đã bao năm, nàng vẫn không thể quen được vẻ đẹp của Thời Du Vãn. Thời Nguyệt vỗ tay reo lên: "Mẹ đẹp quá! Mommy, mẹ đẹp không?"

"Đẹp lắm." Trì Vũ Mặc bước tới, vòng tay ôm eo Thời Du Vãn từ sau, ghé sát tai nàng thì thầm: "Chị luôn đẹp nhất, dù có váy hay không."
Thời Du Vãn đỏ mặt, khẽ đánh tay cô: "Trước mặt con mà, nghiêm túc chút đi."
Nhưng ánh mắt nàng lại lấp lánh hạnh phúc, không giấu nổi nụ cười. Thời Nguyệt chen giữa hai người, ngẩng mặt lên: "Con cũng muốn ôm!" Trì Vũ Mặc và Thời Du Vãn cùng bật cười, cúi xuống ôm con vào lòng, ba người quấn quýt trong khoảnh khắc ấm áp.

Buổi sáng trôi qua nhẹ nhàng với bữa điểm tâm gia đình. Sau đó, Trì Vũ Mặc bế Thời Nguyệt lên xe, còn Thời Du Vãn ngồi ghế phụ, cả ba hướng đến nhà Ôn Nhược Nghi.

Hôm nay không chỉ là ngày gặp gỡ bạn bè, mà còn là ngày cuối cùng trước khi chương trình *Nàng và Nàng · Thân Tử Quý* chính thức ghi hình. 

Thời Du Vãn sẽ quay về Ngân Châu tối nay, để lại Trì Vũ Mặc và Thời Nguyệt bắt đầu hành trình hai tuần đầy thử thách. Không khí trong xe yên bình, chỉ có tiếng Thời Nguyệt líu lo kể về Nhược Nhược tỷ và những chiếc váy của chị ấy.

Đến nhà Ôn Nhược Nghi, Trì Vũ Mặc vừa mở cửa xe đã nghe tiếng cười giòn tan. Nhược Nhược – con gái lớn của Thịnh Anh Phỉ và Ôn Nhược Nghi – chạy ùa ra, váy hồng phấn tung bay, kéo tay Thời Nguyệt: "Nguyệt Nhi, vào xem váy mới của chị này!"
Thời Nguyệt cười tươi, lập tức chạy theo, để lại Trì Vũ Mặc và Thời Du Vãn nhìn nhau bật cười. Ôn Nhược Nghi từ trong nhà bước ra, váy trắng tinh khôi, ôm chầm Thời Du Vãn: "Chị đến rồi! Nhìn chị hôm nay thế này, tối qua chắc vui lắm nhỉ?" Thời Du Vãn đỏ mặt, liếc Trì Vũ Mặc đầy ẩn ý: "Em đừng trêu chị nữa."

Thịnh Anh Phỉ xuất hiện sau đó, tay bế cô con gái nhỏ ba tuổi, cười nói: "Thời tổng, chị đừng ngại. Tôi với Tiểu Mặc còn phải xa mấy bà vợ hai tuần, khổ lắm đây." 

Trì Vũ Mặc vỗ vai Thịnh Anh Phỉ, đùa: "Chịu khó đi, quay xong em mời chị bữa lớn." Cả nhóm cười vang, không khí nhẹ nhàng mà ấm áp. Các cô con gái chơi đùa trong sân, còn bốn người lớn ngồi dưới hiên trò chuyện, nhắc về quá khứ, về những ngày đầu gặp nhau, và cả những thử thách đã cùng vượt qua.

Buổi chiều, khi mặt trời ngả bóng, Thời Du Vãn chuẩn bị rời đi. Trì Vũ Mặc ôm nàng trước xe, không nói gì nhiều, chỉ thì thầm: "Chị ơi, hai tuần thôi, đợi em về nhé."

Thời Du Vãn gật đầu, mắt hoe đỏ: "Chăm Nguyệt Nhi cẩn thận, đừng để con khóc đấy." Thời Nguyệt chạy đến, ôm chân mẹ: "Mẹ, con sẽ ngoan, mẹ đừng khóc nha." Thời Du Vãn cúi xuống hôn con, rồi hôn nhẹ môi Trì Vũ Mặc: "Chị đợi hai mẹ con."

Xe lăn bánh, Trì Vũ Mặc đứng đó, tay nắm chặt tay con, lòng trĩu nặng nhưng cũng đầy hy vọng.

Hai tuần quay chương trình trôi qua nhanh hơn họ tưởng. Thời Nguyệt ngoan ngoãn lạ thường, dù đôi lúc nhớ mẹ đến phát khóc, vẫn cố gắng không để mommy lo lắng. Trì Vũ Mặc, với bản năng của một Alpha mạnh mẽ và sự dịu dàng của một người mẹ, vừa là chỗ dựa vừa là bạn đồng hành của con.
Những ngày ấy, cô không chỉ dạy con cách đối mặt với thử thách, mà còn học được từ con sự kiên cường nhỏ bé mà mãnh liệt.

Ngày cuối quay, khi Thời Du Vãn xuất hiện ở trường quay để đón họ, Thời Nguyệt lao vào lòng mẹ, nước mắt lăn dài: "Mẹ, con nhớ mẹ lắm!"

Thời Du Vãn ôm con, rồi kéo Trì Vũ Mặc vào lòng, giọng nghẹn ngào: "Tiểu Mặc, em giỏi lắm." Trì Vũ Mặc cười, hôn lên trán nàng: "Chị mới là người giỏi nhất, giữ nhà cho em và con." Cả ba ôm nhau giữa ánh hoàng hôn rực rỡ, tiếng cười vang vọng hòa cùng tiếng gió xuân.

Chương trình phát sóng, gây bão khắp nơi. Truyền thông đào bới quan hệ Thẩm gia và Trì Vũ Mặc, nhưng họ không sợ. Thẩm lão gia tử cuối cùng cũng được nghe Trì Vũ Mặc gọi "ông ngoại" trên sóng trực tiếp, nước mắt ông lão rơi trong niềm vui muộn màng.
Thời Du Vãn đứng bên cô, tay trong tay, đối mặt mọi lời bàn tán với nụ cười bình thản. Họ không cần giải thích, vì tình yêu và gia đình họ đã là câu trả lời rõ ràng nhất.

Một buổi chiều xuân sau đó, tại Cổ Giang công quán, Trì Vũ Mặc và Thời Du Vãn ngồi trên ghế treo, nhìn Thời Nguyệt chơi đùa cùng hai em.

Thời Du Vãn tựa đầu vào vai cô, khẽ nói: "Tiểu Mặc, chị từng nghĩ đời này sẽ không có ngày hôm nay."

Trì Vũ Mặc nắm tay nàng, giọng trầm ấm: "Em cũng vậy. Nhưng giờ chúng ta có tất cả – có các con, gia đình, và có nhau."

Gió xuân lùa qua, mang theo hương hoa và tiếng cười trẻ thơ. Họ nhìn nhau, mắt lấp lánh như chứa cả thế giới.

Từ những ngày lạc lối, họ tìm thấy nhau, xây dựng một mái ấm, và giờ đây, dù hành trình này khép lại trên trang sách, tình yêu của họ vẫn tiếp tục – bất tận, mãi mãi, như mùa xuân không bao giờ tàn.

. . . . . .

Trì Vũ Mặc và Thời Du Vãn đứng cạnh nhau, ánh mắt lấp lánh như phản chiếu cả hành trình dài hai người đã đồng hành.

Trì Vũ Mặc mỉm cười rạng rỡ, giọng ấm áp: "Các bạn độc giả, cảm ơn đã cùng tôi vượt qua những ngày tăm tối, đến ánh sáng của hôm nay. Các bạn là những người chứng kiến tôi tìm lại chính mình, tìm thấy lão bà yêu dấu này."

Thời Du Vãn khẽ nắm tay cô, giọng dịu dàng mà sâu lắng: "Tiểu Mặc nói đúng. Các bạn đã ở bên chúng tôi qua bao vui buồn, thấy chúng tôi yêu, đau, và hạnh phúc. Cảm ơn vì đã lắng nghe câu chuyện của chúng tôi. Giờ là lúc tạm biệt, nhưng tình yêu này, chúng tôi hy vọng các bạn sẽ mãi giữ trong tim."

Cả hai cúi đầu, tay đan chặt, như gửi lời chào cuối cùng – một cái kết không phải là chia xa, mà là lời hứa rằng họ sẽ sống mãi trong ký ức của chúng ta.

-THE END-

*Mọi người ghé đọc bộ "Nhân cơ hội - Mễ Nháo Nháo" để chữa lành tâm hồn sau khi bị ngược nhé :D

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro