Chương 15 - Tọa Kỵ


Một người một sủng đàm phán không thành rồi.

Đông Phương Minh Huệ lạnh mặt, giờ nàng ngoại trừ muốn ôm đùi nữ chủ đại nhân, còn nhiều hơn là nhiệm vụ hết sức gian khổ hạng nhất: làm như thế nào để ma sủng của mình biến tính!!!

Dọc theo đường đi, hai người không nói chuyện.

Nhưng lại gặp rất nhiều con ma thú cấp ba, bất quá đều dễ dàng bị nữ chủ đại nhân kết liễu. Trong đầu ma thú có hạch năng lượng, có thể để cho nữ chủ đại nhân đề cao cấp bậc của mình.

Đông Phương Minh Huệ thấy nữ chủ đại nhân mỗi lần đều dùng thuộc tính thổ gian nan ứng đối ma thú, mắt nàng nhạy bén phát hiện trong thổ hệ năng lượng nhiều hơn chút lôi điện. Nghĩ đến trận bão trước kia, nàng liền rõ, nhất định là nữ chủ đại nhân linh lực lôi hệ đề lên không ít.

Đông Phương Uyển Ngọc đánh ma thú, nàng liền cùng như cái mông ở phía sau theo lên mở đầu ma thú, vốn xuất thân là bác sĩ, loại chuyện này làm đến dị thường nhẹ nhõm.

"Hạch năng lượng hệ thủy, ta chưa dùng tới, cho ngươi a!"

Đông Phương Uyển Ngọc nhìn một cái rồi trực tiếp vứt cho Đông Phương Minh Huệ, nàng vững vàng tiếp được, hạch năng lượng hệ thủy cấp ba phát ra từng đợt vằn nước chập chờn nhu hòa màu xanh nhạt, đáng tiếc, nàng cũng chưa dùng tới.

"Cảm ơn, Thất tỷ." Có thể dùng để bán lấy tiền, Đông Phương Minh Huệ quyết định chút ý đến, hảo hảo thu thập, nói không chừng sau này có thể kiếm một món tiền lớn.

Ra ngoài không thể so với trong nhà, tiền tiền còn phải thiếu được chứ xài.

Đông Phương Minh Huệ bắt đầu chia tách ma thú, đem thứ gì đó giá trị trên người ma thú đều lấy đến không còn, khi đang chuẩn bị mang một ít thịt ma thú đi, Đông Phương Uyển Ngọc đột nhiên ngăn nàng lại, "Phía trước có tiếng đánh nhau, chúng ta đi qua xem thử xem."

Ở phía trước cách đó không xa trên đất trông có một con ma thú phi dực khổng lồ, bị ba người vây lại. Ở trên đầu của nó đang đứng một nam thử thân hình cao lớn, ma thú phi dực rung đầu lắc qua lại muốn đem người trên người hất ra.

Nam tử cao lớn từng quyền một, bay thẳng từ đầu nó nện xuống.

"Gào ——"

Tiếng ma thú phi dực đinh tai nhức óc, chấn động làm đau màng nhĩ người, có lẽ là bị đánh đau, nó giãy giụa cũng càng làm ra kịch liệt.

Đối phương có ba người, đều ăn mặc giống nhau. Trừ một người ở trên đầu ma thú phi dực, hai người khác chia nhau ra dùng dây thừng khóa chặt cuốn lấy chân sau đối phương, mắt thấy sắp muốn quấn không được.

Đầu lớn như voi, tứ chi to khỏe, lưng có hai cánh, miệng phun liệt hỏa, đây chính là ma thú phi dực cấp năm mà trong sách miêu tả.

Đông Phương Minh Hệ trốn phía sau cây len lén nhìn bọn họ, ba người này cùng một loại quần áo màu xanh, trong tay cầm kiếm, hẳn là đồ đệ Thanh Lam tông.

Nam tử đứng ở trên lưng phi dực hẳn là đệ tử cuối cùng của Thanh Lam tông tông chủ trong truyền thuyết Mục Thanh, mục đích hắn tới tử ma sơn mạch chỉ vì bắt một con ma thú phi dực này.

Ma thú phi dực giống là một loại thú kỵ tốt vô cùng, tên Mục Thanh này đang tới đây bắt sống một con ma thú phi dực giống về ký khế ước. Hai người bên cạnh là sư đệ và sư muội của hắn, hai người này rất sùng bái Mục Thanh, nghe nói hắn tới tử ma sơn mạch, thì cũng đi theo một đường đi nhìn ngắm trải nghiệm việc đời.

Có điều bọn hắn không nghĩ tới, mắt một con ma thú cấp năm, tình cảnh sẽ kinh tâm động phách như thế.

Ma thú phi dực giống không hổ là ma thú cấp năm, sau khi bay lên không, hướng về phía sau đá tới trực tiếp đem hai người bọn họ đá bay ra ngoài. Dây trói không có người lôi kéo, lập tức liền mở ra.

Một khi không còn ràng buộc, ma thú phi dực giống tự nhiên là nghĩ đến chạy trốn, dường như nó đoán được mình không phải đối thủ của Mục Thanh.

Nó vỗ hai cánh của mình, bay vọt lên giữa không trung.

Mục Thanh đương nhiên sẽ không để nó chạy thoát, hắn đứng ở trên lưng nó xé rách lông sau trên lưng nó.

"Rống ——."

Một đoàn cầu lửa lớn từ trong miệng ma thú phi dực giống phun ra, trực tiếp nhắm ngay sư đệ với sư muội Mục Thanh, chỗ lưng cảm giác đau đớn khiến nó rất tức giận.

Hai người dưới đất ngay cả lăn lộn tránh né cũng bị lửa đốt ra mùi két.

"Rống rống ——" Ma thú phi dực giống vươn cánh, bay nghiêng ở không trung, bay vòng qua bên cạnh, giống như nghĩ hết cách như điên dại bỏ rơi Mục Thanh đang cưỡi trên lưng nó.

Mục Thanh gắt gao chế trụ thịt sau cổ nó, cả người nằm úp sấp xuống ở sau lưng nó, quả đấm của hắn một lần lại một lần liều mạng hung hăng nện giữa ót nó, phi dực giống không bỏ rơi được, lại đau dữ dội, lại càng phát ra nóng nảy, thỉnh thoảng lại phun ra một đoàn hỏa cầu xuống phía dưới.

Hai người phía dưới chủ yếu là đối tượng phi dực giống công kích, lúc lần lượt chật vật né tránh, quần áo tránh không được dính lửa.

"Sư huynh, quần áo của ta cháy rồi." Là vị thanh y cô nương kia.

Sư huynh của nàng liền tạo một cột nước lập tức đem lửa dập tắt, bất quá rất nhanh hai đạo hỏa cầu giống như bắt chuyện hướng về phía hai người bắt chuyện.

"Tránh ra." Hai người bị đoàn lửa tách ra, chia ra hai hướng tháo chạy.

Trong giây phút không cần thiết, phạm vi chiến trường của bọn họ đã làm lớn ra, đang núp ở sau cây xem kịch vui Đông Phương Minh Huệ cũng bị ảnh hưởng đến, suýt chút nữa bị hỏa đoàn nuốt diệt.

Nàng gần như đối mặt với hỏa đoàn, thậm chí còn cảm nhận được cảm giác cực nóng đập vào mặt, nếu không phải nữ chủ đại nhân kịp thời kéo nàng một cái, nàng có lẽ là hồn quy thiên quốc*.

*Hồn quy thiên quốc: hồn lìa khỏi xác bay lên thiên đường.

"Thất tỷ, nếu không thì chúng ta rời đi trước đi."

Đông Phương Minh Huệ nhìn vạt áo bị lửa đốt sạch của mình một chút, nơi này quá nguy hiểm.

Ngược lại ở chỗ này cũng không có ích gì, phía trên tên thanh lam tông Mục Thanh hôm nay đã là một vị cấp ba đại linh sư, hắn thuần phục con phi dực ấu giống cấp này dư dả.

Đông Phương Uyển Ngọc đem đầu nàng đè thấp xuống, một đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Mục Thanh, "Câm miệng, nói thêm câu nữa, ta liền ném ngươi ra."

"Có cá tính, ta thích." Buội cây vua hố* ma thực trong đầu Đông Phương Minh Huệ lại nổi lên tâm tư hoạt lạc.

*Vua hố: lừa bịp, bịp bợm. Từ nay sẽ đổi từ vua hố ma thực thành ma thực lừa bịp.

Đông Phương Minh Huệ có một loại ý tưởng hận không thể đem nó bỏ vào trong bụng nấu sống lại.

Trên trời đánh khí thế bay ngất trời, Đông Phương Minh Huệ lại hết nhìn đông tới nhìn tây, dựa theo nguyên tác của tác giả, nàng mới không tin một hồi tranh đấu nàng sẽ an an ổn ổn trôi qua như thế đâu.

Nhất định sẽ có một màn bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở sau rình.

Quả không ngoài dự đoán, ngay tại lúc các nàng núp phía sau cây, Đông Phương Minh Huệ thấy được một hai mảnh vải áo, nàng cúi đầu xuống, kéo quần áo nữ chủ đại nhân.

Ánh mắt hung ác như dao của Đông Phương Uyển Ngọc trực tiếp quăng tới, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, nàng đã sớm đá cho Đông Phương Minh Huệ bay ra ngoài rồi.

"Có —— Người." Đông Phương Minh Huệ im lặng há hốc mồm, đánh giá nhiều phương hướng.

"Bọn họ mai phục ở đây một thời gian rồi, so với các ngươi tới còn sớm hơn, chắc là muốn đợi người của thanh lam tông kiệt sức thì đi ra hành động bắt con phi dực giống kia." Thanh âm của Thanh Mặc đột nhiên nhắc nhở câu, kỳ thực khi hắn nhìn thấy người của thanh lam tông nhớ lại chuyện cũ không vui cho nên mới không kịp nhắc nhở, hắn càng không nghĩ tới chính là Đông Phương gia Cửu tiểu thư là người phát hiện đầu tiên.

Hình như Cửu tiểu thư cùng với trong truyền thuyết không quá giống nhau, xem ra, hắn phải hảo hảo quan sát vị Cửu tiểu thư này một chút rồi.

Đông Phương Uyển Ngọc đếm kỹ số người mai phục quanh mình một cái, có chừng sáu, bảy người.

"Có muốn ta nhân cơ hội này đem Mục Thanh giết chết hay không." Sở dĩ nàng không đi, chính là vì đánh cái chủ ý này.

Nàng từ trước đến giờ ân oán rõ ràng, đã đáp ứng Thanh Mặc phải báo thù cho hắn, tự nhiên nói được thì làm được.

Thanh Mặc bị những lời này của nàng làm cho tức cười, hồn trở về trong ngọc, đã qua rất nhiều năm tháng, khó có được còn có người bằng lòng đứng ra tới giúp hắn xuất đầu, hắn đã đã lâu rồi chưa có cảm thụ được loại ấm áp này.

Cho dù giữa bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch.

"Không nói đến hắn là một tên đại linh sư cấp ba, ngay cả một tên linh sư cấp ba ngươi cũng không giết được. Nếu ngươi muốn giết hắn, ắt sẽ khiến thanh lam tông chú ý đến, đến lúc đó thân phận ngươi bị đưa ra sáng, sẽ chọc tới họa sát thân." Thanh Mặc đem cái lợi và hại phân tích rất rõ ràng.

"Cho dù không giết được hắn, thì gây ra cho hắn chút phiền toái cũng đều có thể." Đông Phương Uyển Ngọc cười lạnh nói.

Đang lúc bọn họ nói chuyện phiếm thì sau một hồi công phu, phi dực giống giữa không trung đã bị Mục Thanh đánh ngất xỉu, đến cuối cùng hai cánh vừa thu lại, chở Mục Thanh liền từ trên cao ngã xuống.

"...."

Phi dực giống có thể tích rất lớn, bị rơi ngã một cái như thế, trực tiếp đem mặt đất thủng thành một cái hố to.

Hai người khác của thanh lam tông vừa thấy Mục Thanh hoàn toàn áp chế được con phi dực giống cấp năm, đều nhao nhao lên tiếng chúc mừng, "Chúc mừng đại sư huynh có được thú cưỡi*."

*Tọa kỵ: thú cưỡi.

"Chúc mừng đại sư huynh."

Một vệt ánh sáng đột nhiên khúc xạ vào trong mắt Mục Thanh, hắn đẩy hai người ra, đồng thời trở người lăn trên mặt đất. Chỗ bọn họ đứng khi nãy đa nhiều thêm mấy ngọn phi đao.

"Là ai."

Mục Thanh đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bốn phía mà nói, "Bằng hữu, nếu đã tới, sao không đi ra gặp?"

Đông Phương Minh Huệ đem đầu cúi thấp hơn, sợ mình bị người phát hiện.

Mấy người trốn trong bóng tối, mắt đối mắt một phen, liền từ khắp nơi đi ra, tổng cộng có bảy người, chia nhau đứng ở bảy phía, đem ba người vây khốn ở giữa.

"Tiểu tử, con ma thú này chúng ta muốn, biết điều thì cút nhanh lên." Một người trong đó khiêng lấy đại đao, hướng Mục Thanh kêu gọi đầu hàng.

Bảy người mắt chằm chằm như hổ đói nhìn chằm chằm ba người thanh lam tông, từng người một như hung thần ác sát như muốn ăn bọn họ.

"Đại sư huynh, bọn họ có bảy người, chúng ta chỉ có ba, làm thế nào giờ?" Mới đến rèn luyện lần đầu lăng đầu xanh, suy cho cùng sức lực là không đủ.

Lời của hắn đương nhiên là truyền đến tai bảy người kia, chọc cho một đám mãng phu cười ha hả lên.

Mục Thanh hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó cười lạnh nói: "Đồ của thanh lam tông các ngươi cũng dám đoạt, có gan."

Bảy người nhìn nhau cười, đối với lời của hắn hoàn toàn không để ở trong lòng, "Thanh lam tông nhỏ mọn vậy sao, lão tử cướp của thanh lam tông cái gì. Các ngươi đã không đi, thì đừng trách chúng ta không khách khí."

Đại chiến hết sức căng thẳng.

Đông Phương Minh Huệ trốn trong bụi cỏ run rẩy bần bật.

Giác quan thứ sáu của nàng nói với mình rằng, nếu không đi, đợi một hồi nữa nhất định sẽ gặp phải chuyện phiền toái. Có điều nếu như đi, nữ chủ đại nhân hỏi, nàng cư nhiên không mượn được cớ.

"Sợ cái rắm, nghĩ tới ta một đời anh dũng đều bị hủy trong tay phế vật ngươi." Buội cây ma thực lừa bịp trong đầu khó có được nói một câu tiếng người.

Bất quá với Đông Phương Minh Huệ thì, những lời này còn không bằng không nói.

"Đang đứng nói không đau eo, ngươi có bản lãnh thì tự mình đi đánh." Đông Phương Minh Huệ nhịn không được phản bác, nàng lại là một cái thứ không có sức chiến đấu, ngay cả vũ khí bảo vệ tính mạng cũng không có, can đảm ít một chút cũng là chuyện bình thường. Nếu nàng như nàng có phần mềm hack mạnh như nữ chủ, nàng cũng sẽ liều lĩnh xông lên.

"A, Thất tỷ chạy đâu rồi?"

Cứ như thế một hồi công phu nhỏ, Đông Phương Uyển Ngọc đã chạy tới trước mặt đám người kia, thừa dịp đám người kia đấu đánh thiên hôn địa ám, nàng trực tiếp nhắm ngay phi dực thú quăng một tia chớp.

"Rống rống ——."

Vốn đang nằm trong hố nhân khí thở ra thì còn nhiều hơn so với ma thú cấp năm bị lôi điện đánh, đau đớn dị thường lại kích thích bản năng cầu sinh của nó, nó bay thẳng ra giữa không trung phun ra hai luồng hỏa, sau đó loạng choạng loạng choạng mà từ trong hố bò ra.

"Con súc sinh chết tiệt."

Có hai người không cẩn thận bị lửa phun trúng, thanh lam tông tất nhiên là nhân cơ hội này gia tăng phản kích.

Ma thú cấp năm đã có chỉ số IQ của trẻ con, nó biết rõ đánh không lại đám người kia, công thêm phía sau lại có cái người khó dây dưa, vung cánh, nhất phi trùng thiên*, chuồn mất.

*Nhất phi trùng thiên: Một phát bay lên trời.

"Chết tiệt." Mục Thanh cắn răng, con vịt đã đun sôi trơ mắt ở trước mặt hắn bay.


----

Lâu quá rồi nhở, do sơ suất mà trễ nãi thiệt xin lỗi a~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro