C28 - Ngoan, khóc thêm chút nữa đi

Mục Nhược Thủy nếm thử hai giọt nước mắt, sau đó như bị cuốn hút bởi mùi vị, cô liếm nhẹ đôi môi.

Dùng đầu ngón tay để đón từng giọt vẫn quá chậm. Ánh mắt cô chuyển đến nguồn gốc của những giọt nước mắt ấy - đôi mắt đẹp mê hồn của Phó Thanh Vi.

Cô vươn tay nâng cằm của Phó Thanh Vi lên, xoay khuôn mặt nàng về phía mình.

Mục Nhược Thủy nuốt khan một cái, không rõ là vì bữa tiệc sắp đến hay vì ánh mắt của cô bất chợt lướt qua đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của người phụ nữ trẻ tuổi kia.

Cơn thèm ăn chiếm ưu thế trước những cảm xúc khác.

Ánh mắt của Mục Nhược Thủy quay trở lại đôi mắt của Phó Thanh Vi, nơi chuỗi ngọc trai dứt dây vẫn đang rơi xuống từng giọt.

Cô cúi xuống hôn lên mắt nàng.

Những giọt ngọc trai đều trượt vào miệng cô.

Phó Thanh Vi sững sờ.

Ngài ấy... tại sao lại đột nhiên hôn mình?

Ngài ấy có phải là lesbian không?

Buổi trưa ngài ấy nói dối mình phải không?

Tại sao mình lại tin ngài ấy?

Giờ phải làm gì đây?

Trong cơn hỗn loạn, Phó Thanh Vi vừa kinh ngạc vừa...... không hẳn là sợ, chỉ toàn nghĩ: Làm sao đây? Làm sao đây? Thật sự có một lesbian ở ngay bên cạnh mình!

Một cảm giác ấm áp, mềm mại và ẩm ướt lướt qua lông mi nàng.

Nhận thức được đó là gì, toàn thân Phó Thanh Vi cứng đờ như một cỗ máy đã bị rỉ sét cả trăm năm, dù có sửa cũng không thể nhúc nhích.

Mục Nhược Thủy không chỉ hôn mắt nàng mà còn... đưa lưỡi ra.

Đạo trưởng nhà nào lại đưa lưỡi cơ chứ?

Hết rồi.

Phó Thanh Vi đột nhiên có cảm giác như bị phá hỏng rồi, buông xuôi tất cả.

Nhưng lát nữa nhất định phải ép ngài ấy cắt móng tay!

Trong đầu nàng điên cuồng tưởng tượng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nàng đã bổ sung thêm cả trăm kịch bản tiếp theo. Từng suy nghĩ thoáng qua đều không trong sáng, mà càng ngày càng... đen tối, chẳng còn chút gì liên quan đến Linh Quản Cục. Và tất nhiên, nước mắt cũng không còn rơi nữa.

Mục Nhược Thủy: "?"

Cô ngừng lại.

Mục Nhược Thủy buông mắt nàng ra, hỏi: "Tại sao em không khóc nữa?"

Phó Thanh Vi nhớ đến chuyện ban ngày, liền đáp lại: "Em khóc rồi người sẽ buông em ra sao?"

Mục Nhược Thủy: "Em khóc, ta càng không thể buông."

Phó Thanh Vi: "Thế chẳng phải không khác gì sao?"

Cùng một cách không thể có tác dụng hai lần, nên nàng nghĩ rằng ép đạo trưởng cắt móng tay quan trọng hơn khóc rất nhiều.

Mục Nhược Thủy: "......"

Nhưng không khóc thì lấy đâu ra nước mắt?

Hai người mỗi người một ý, nhưng câu chuyện lại ăn ý đến kỳ lạ.

Mục Nhược Thủy rơi vào im lặng.

Phó Thanh Vi thấy cô không động tĩnh, tâm trạng cũng có vẻ không quá khó chịu, liền thử thăm dò: "Để em cắt móng tay cho người nhé?"

Mục Nhược Thủy: "?"

Cô cúi đầu nhìn bàn tay phải của mình. Móng tay cô mọc rất nhanh, mà bản thân lại không có dụng cụ phù hợp, đôi khi cũng ảnh hưởng đến sinh hoạt. Dù không hiểu tại sao Phó Thanh Vi lại chủ động đề nghị giúp cô cắt móng tay, nhưng coi như tấm lòng hiếu thảo cũng được.

Mục Nhược Thủy, với phong thái cao quý, khẽ gật đầu: "Được."

Phó Thanh Vi lấy ra cả bộ dụng cụ làm móng, mở chiếc túi da màu xám, đặt tay phải của Mục Nhược Thủy lên đùi mình rồi bắt đầu cắt.

Tiếng "tách tách" của chiếc kềm cắt móng vang lên trong phòng khách. Mỗi lần nghe thấy, Phó Thanh Vi đều cảm giác như mình đang tự tay làm cho vũ khí sẽ xâm phạm mình trở nên sắc bén hơn.

Liệu có khả năng ai đó từ trên trời rơi xuống cứu nàng không?

Khoa trưởng Chiêm đang ở bệnh viện, mà có đến thì cũng chỉ bẹp dí bởi một ngón tay.

Căng thẳng đến mức một giọt mồ hôi từ thái dương nàng lăn xuống.

Mục Nhược Thủy cúi người, hôn lên mặt nàng.

Phó Thanh Vi giật mình, tay run lên, kềm cắt móng rơi xuống đất.

Mồ hôi không ngon bằng nước mắt, nhưng cũng tạm được. Mục Nhược Thủy thầm nhận xét trong lòng, sau đó cúi nhìn chiếc kềm dưới đất. Cô đưa tay nhặt nó lên, đưa lại cho Phó Thanh Vi.

Cô tự cho đó là biểu hiện thân thiện, còn khẽ nhếch môi cười, nhưng mắt Phó Thanh Vi thì tối sầm, ù ù bên tai.

Đây là đang đe dọa nàng đừng cố tình kéo dài thời gian sao?

Phó Thanh Vi nhanh chóng tăng tốc, cắt gọn cả hai tay của cô, còn cẩn thận mài mịn, không để lại góc sắc nào. Làm xong, nàng thu dọn dụng cụ như thể chuẩn bị bước vào cái chết.

Mục Nhược Thủy, đã lâu không có cảm giác thoải mái thế này ở ngón tay, giơ tay lên ánh sáng kiểm tra một lượt, cảm thấy rất hài lòng.

"Việc cắt móng tay sau này giao hết cho em." Quán chủ Mục tuyên bố.

Phó Thanh Vi suýt nữa thì ngất xỉu.

Còn "sau này" nữa chứ?

Cô định bắt nàng làm bao nhiêu lần đây? Chẳng lẽ ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm?

Có khi không chỉ một lần mỗi ngày.

Thôi chết quách cho xong.

"À, đúng rồi." Quán chủ Mục như nhớ ra điều gì đó, giơ tay vén nhẹ ống tay áo, xếp gọn gàng trên đùi, ngẩng cằm lên, nói: "Nước mắt của em, sau này cũng là của ta."

Đây là định ép nàng khóc trên giường sao?

Phó Thanh Vi không thể chịu nhục thêm nữa, phẫn nộ hét lên: "Người giết em đi!"

Mục Nhược Thủy cũng sững sờ.

"Tại sao ta phải giết em?"

"Thà chết còn hơn chịu nhục dưới... dưới tay người, em chỉ mong giữ được sự trong sạch!"

Mục Nhược Thủy ngạc nhiên: "Ta làm nhục em chỗ nào? Ta đối với em chưa đủ tốt sao?"

Phó Thanh Vi: "Người sắp làm nhục em."

Mục Nhược Thủy: "Em nói rõ xem."

Phó Thanh Vi không nói nên lời.

"Người bắt em sau này mỗi ngày đều cắt móng tay cho người, người biết rõ mà."

Mục Nhược Thủy không hiểu: "Để em cắt móng tay thôi mà, có gì khó khăn lắm sao? Ta ở đây để bảo vệ em, còn chưa đòi em tiền công."

"Tiền công là tiền công, nhưng người không thể...... không thể......"

"Không thể cái gì?"

Mặt Phó Thanh Vi đỏ bừng, nghĩ thầm: Không thể ham muốn thân thể em.

Nàng là người dễ dãi đến vậy sao? Có thể vì mạng sống mà bán rẻ thân thể mình.

Mục Nhược Thủy cười khẽ: "Nói đi!"

Phó Thanh Vi ngẩng cao cổ: "Muốn chém muốn giết, tùy người!"

"......"

Mục Nhược Thủy thật sự muốn bóp cổ nàng một cái, cho gãy luôn rồi lên núi ngủ, đỡ phải nửa đêm bị tức chết.

Cô thực sự đưa tay đặt lên cổ mảnh mai của thiếu nữ, như thể ngay giây sau sẽ ra tay. Phó Thanh Vi nhắm mắt lại, hàng mi không kìm được ướt đẫm.

Mục Nhược Thủy cúi xuống, liếm nhẹ một cái.

Cơn giận không những tan biến, mà còn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

"Nước mắt và máu của em đều ngọt ngào như nhau. Ngoan, khóc thêm chút nữa đi."

Đây là loại lời thoại biến thái gì thế?!

Phó Thanh Vi khóc càng dữ dội hơn.

Trong cuộc đời này, nàng còn trẻ như vậy sao đã gặp phải một đạo sĩ còn đáng sợ hơn cả quỷ?

Phó Thanh Vi khóc mãi không dừng được.

Mục Nhược Thủy thoả mãn nếm đủ, nhưng khóc nữa sẽ ảnh hưởng đến lần dùng bữa tiếp theo của cô, liền ngắt lời: "Đủ rồi."

Nhưng đây đâu phải chuyện nói dừng là dừng được.

Phó Thanh Vi vẫn tiếp tục khóc thêm một lúc lâu, Mục Nhược Thủy với nguyên tắc không lãng phí, tận dụng triệt để, uống đến no.

Đợi đến khi nàng cuối cùng cũng ngừng lại, đôi mắt sưng đỏ của Phó Thanh Vi bị cô vừa hôn vừa liếm, trông càng đáng thương hơn.

Mục Nhược Thủy lại cảm thấy thèm.

Khác với lúc nãy, lần này cô muốn ăn ở nơi khác.

Quá mức sẽ phản tác dụng, Mục Nhược Thủy vừa ăn no, cố gắng nhịn lại.

"Khóc cái gì? Chỉ lấy của em một chút nước mắt thôi mà."

Phó Thanh Vi khóc đến kiệt sức, cũng không quan tâm lát nữa có phải tiếp tục bị ép khóc trên giường hay không, nàng ngồi bất động trên ghế sofa.

Mục Nhược Thủy đại phát từ bi, rót cho nàng một ly nước. Thấy nàng không phản ứng, cô liền đặt ly nước vào tay nàng.

"Uống đi, bù nước."

Câu nói quen thuộc kéo Phó Thanh Vi quay về ký ức ban ngày. Nàng quay đầu nhìn Mục Nhược Thủy, không ôm hy vọng hỏi một câu: "Kết thúc rồi sao?" tha cho mình thật à?

Mục Nhược Thủy, với vẻ mãn nguyện, ậm ừ một tiếng: "Kết thúc rồi."

Cảm giác có lẽ sẽ một thời gian nữa cô không cần ăn gì thêm.

Nếu Phó Thanh Vi nhất quyết muốn cho ăn, cô cũng đành chịu.

Phó Thanh Vi uống nước, vừa mừng thầm vì mình lại thoát được một kiếp, vừa dâng lên nỗi chán chường từ tận đáy lòng.

Thoát được hôm nay, còn ngày mai, ngày mốt. Nhà sư có thể chạy trốn nhưng không thể chạy khỏi chùa, nàng và Mục Nhược Thủy cùng sống dưới một mái nhà, nếu cô muốn xào qua xào lại nàng, cũng chỉ cần vươn tay ra.

Điều duy nhất nàng có thể làm là giúp cô là cắt móng tay, sau đó ngoan ngoãn chịu trận.

Là tự ám chỉ bản thân nên biến thành hội chứng Stockholm, hay chấp nhận số phận, không tiếc bất cứ giá nào để ngăn thần tiên về núi? Nhưng cái giá có thể là chết ngay tại chỗ.

Phó Thanh Vi chọn phương án ba.

"Quán chủ, em có chuyện muốn thương lượng với người."

"Nói đi." Mục Nhược Thủy nằm trên ghế sofa, lật qua lật lại ngắm nghía đôi tay sạch sẽ gọn gàng của mình, vẻ mặt tràn đầy yêu thích.

Phó Thanh Vi cố tình tránh ánh mắt của mình đang đặt trên tay cô, nói: "Nếu người thực sự muốn làm gì em, chúng ta có thể thương lượng một kế hoạch."

"Kế hoạch gì?" Mục Nhược Thủy thuận miệng hỏi.

"Ví dụ như tần suất, một tuần một lần, hoặc một tháng một lần, hay hai lần, ba lần cũng được. Còn nữa, với những lời vượt quá...... vượt quá chuẩn mực, em nghe thấy hơi khó chịu. Nếu nhất định phải nói, thì để dành trên giường. Và, và còn nữa, nhất định phải nhẹ nhàng một chút, em cảm thấy thoải mái, thì người...... người, cũng sẽ có lợi, đúng không?"

"......"

Sự im lặng của Mục Nhược Thủy vang dội đến mức khiến người khác phải chú ý.

Phó Thanh Vi: "?"

Ngài ấy không hài lòng chỗ nào sao? Tần suất quá ít ư? Nếu điều kiện thứ ba được đáp ứng, tăng...... tăng lên một chút cũng không phải không được.

Mục Nhược Thủy lạnh lùng: "Em đã từng nói những lời này với người khác chưa?"

Phó Thanh Vi lắc đầu.

Mục Nhược Thủy: "Nếu ta không hiểu sai ý, thì em đang muốn chủ động dâng hiến?"

Phó Thanh Vi gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Là người ép em..."

Chủ động dâng hiến gì chứ? Rõ ràng là cô muốn thân thể của nàng!

Sao quán chủ lại có vẻ mặt khó hiểu thế kia?

Cô không hề có ý với nàng sao?

Không thèm để ý mà còn muốn lên giường với nàng, lại còn nhắm mắt mà làm? Đừng quá đáng thế chứ!

Mục Nhược Thủy: "Ta không muốn phí lời với em, tự ngẫm lại xem ta có ý đó không. Nghĩ từ đầu!"

Quán chủ Mục ra lệnh, phất tay áo quay về phòng ngủ.

Phó Thanh Vi bị bỏ lại một mình trong phòng khách, cô đơn ngồi phân tích lại mọi chuyện từ đầu. Đầu tiên là gì nhỉ?

Là nàng khóc vì đồng nghiệp ở Linh Quản Cục hy sinh, sau đó Mục Nhược Thủy hôn lên mắt nàng, từng chút từng chút dịu dàng nuốt lấy nước mắt của nàng.

Phó Thanh Vi: "......"

Một tình tiết đầy ám muội thế này mà không cho nàng nghĩ theo hướng đó, quán chủ Mục thật sự làm khó nàng quá.

Với tư duy của một người hiện đại, ngập tràn trong phim ảnh và tiểu thuyết, nàng thực sự không thể giải thích hành động đầy mờ ám của cô theo cách nào khác.

Phó Thanh Vi cầm điện thoại lên, quyết định cầu cứu từ bên ngoài.

Phó Thanh Vi: [Bây giờ có nữ chính A và nữ chính B. Hai người đang ở nhà của nữ chính A, cùng nhau ngồi trên sofa. Nữ chính A vì một số chuyện mà buồn bã rơi lệ. Nữ chính B hôn lên mắt cô ấy, nuốt đi tất cả nước mắt. Điểm quan trọng: còn dùng lưỡi liếm]

Sau đó, họ có một đoạn đối thoại về việc khóc hay không. Nữ chính B nói: "Nếu em khóc, ta càng không buông em ra."

Nữ chính A đề nghị cắt móng tay cho nữ chính B. Trong lúc cắt móng tay, hai người rất gần nhau, nữ chính B còn cúi người hôn lên mặt nữ chính A, trông như không thể đợi thêm được nữa.

Cắt xong, nữ chính B rất hài lòng, còn tuyên bố: "Sau này việc cắt móng tay đều giao hết cho em."

Cô ấy còn nói: "Nước mắt của em, sau này cũng chỉ thuộc về ta."

Một lúc sau, khi nữ chính A lại khóc, nữ chính B vừa vội vã hôn nàng vừa nói: "Ngoan, khóc thêm chút nữa đi."

Phó Thanh Vi: [Xin hỏi, cậu nghĩ giữa họ là đang làm gì?]

Cam Đường "đang nhập" rất lâu.

[Quá kích thích rồi chị em ơi, đọc mà mặt đỏ tim đập mạnh, suýt nữa ướt luôn. Đây là phim mới gì vậy??? Mau giao link đây, quá nóng bỏng rồi [máu nóng sục sôi.jp]]

Phó Thanh Vi bịa chuyện: [Là một cuốn tiểu thuyết mình mới đọc]

Cam Đường: [Gửi tên truyện ra đây! Cần phải mlem ngay lập tức, càng nóng càng tốt!]

Phó Thanh Vi: [Đừng vội, trước tiên cậu nghĩ xem họ đang làm gì, hoặc nữ chính B muốn làm gì?]

Cam Đường: [Tất nhiên là muốn "do/làm" nữ chính A rồi! Cái này không phải đã "do" rồi sao? Đoạn thứ nhất và đoạn cuối cùng rõ ràng xe Lamborghini đã chạy qua, còn vượt quá tốc độ nữa]

Cam Đường: [Dự cảm tôi sẽ thành fan của nữ chính B, quá ngầu, đúng kiểu công vương YDS*]

*YDS viết tắt của lesbian trong tiếng Hàn 여동생 /YeoDongSaeng

Cam Đường: [Aaaaa, tiếp theo thế nào?]

Phó Thanh Vi: [Tiếp theo, nữ chính B quay về phòng, để nữ chính A ở lại phòng khách tự suy nghĩ tại sao lại nghĩ rằng cô ấy muốn "do" mình.]

Cam Đường: [?????]

Cam Đường: [Rút lại câu làm fan! Đúng là cặn bã, trêu chọc xong phủi tay bỏ đi phải không? Ghét nhất kiểu tra công kích thích người ta, rồi bỏ đi không chịu trách nhiệm như thế. Có màn truy thê hỏa táng tràng không? Nhớ đốt dữ dội lên!]

Phó Thanh Vi: [Chưa đọc tới đó]

Cam Đường: [Vậy nữ chính A có cảm giác không? Có...... ướt không?]

Không gian im lặng.

Phó Thanh Vi ngừng lại một chút, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn phím, trả lời--

[Có]

***

Lời tác giả:

Viết mà tim tôi đập thình thịch không ngừng...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro