Thầy giáo Lee 'được' học sinh Jeong đưa vào tròng? -Motip cũ, có thể giống những fic khác hoặc không (mong là câu từ không quá giống mấy bạn au đi trước, nếu không nhảy yare yare trên sông Hồng cũng không rửa sạch nổi☺).…
Anh em nhà Haitani có một bà chị hàng xóm chăm họ từ nhỏ tên Koharu Michiko. Vị hàng xóm đó thường hay suy tư, lo lắng. Bình thường người ta thường lo lắng về 4 loại lời nguyền không thể dứt ra được đó là : cơm, áo, gạo, tiền. Nhưng bả không lo về mấy thứ ấy, bả đang lo lắng về đống tiền tiêu không hết ở nhà kìa. Gia phả nhà bả 7 đời may mắn không hết: Đi làm buổi đầu tiên = có tiền, đi ngủ = có tiền, đi dạo = có tiền, ngồi không? cũng có tiền! Koharu ( Tên bà chị hàng xóm): Haiz, sầu quá mà, ước gì mik đc làm người nghèo.Ran: ...- Đừng cản anh, anh phải dùng baton bonk đầu bả mới thôi.Rin: ...Em cho phép anh làm thế.Cp : có lẽ là kô có cp nào cả :)) , có lẽ thôi nhé chx bt đâu.…
Có một Đồng Ánh Quỳnh thích Nguyễn Khoa Tóc Tiên khối trên. Quỳnh không khổ, vậy người khổ là ai? - Là hội đồng quản trị của cổ.*Tất cả chỉ là tưởng tượng, vui lòng không đem ra trước mặt chánh quyền, xin cảm ơn.…
Cũng không hẳn là chỉ về cúp le Gấu Mèo, có các cúp le khác nữa trong chương trình~Đây là series mẫu giáo "bé đẹp" với các nhân vật là các chị trong chương trình. Đọc văn án để biết thêm chi tiết~🐈⬛🫶…
Tác giả: Dạ Lễ Phục Mông Diện - 夜礼服蒙面Thể loại: ngôn tình hiện đại, hài, nữ chính mạnh mẽ nhưng toàn sụp bẫy nam chính, nam chính thông minh lưu manh nhưng đụng phải nữ chính đầu cũng phải bốc khói!Độ dài: 40 chương.Nguồn: http://www.truyenngan.com.vn/Edit: quaivatcon…
Thể loại: xuyên không, cung đấu,...Thẩm Bảo Di bước ra từ thùng tắm lớn, trên người phủ một chiếc khăn lông rộng rãi. Nàng ở trước gương soi trái soi phải, ngắm nhìn mái tóc mới dài của mình, khoe khoang nói: " Chậc, ai mà đẹp thế này! " " Đừng có tự sướng! " Thẩm mẹ mặc chiếc áo ngủ mới mua đạp cửa đi vào, một phen đẩy Thẩm Bảo Di ra rồi cũng như nàng nhìn nhìn vào gương: " Rất nhiều năm không nuôi tóc dài, hôm nay mẹ với con cùng có mái tóc dài, quay đầu lại thấy đẹp hơn hai mươi phần trăm nha!" Thẩm Bảo Di với chiếc khăn lông bó sát trên người tựa đầu vào vai Thẩm mẹ. Nàng nhìn vào bóng người trong gương nói: " Mẹ, chú Mã hôm nay nhìn thấy người ánh mắt liền thẳng một đường. Chú ấy theo đuổi người nhiều năm như vậy mà mẹ đến tột cùng là có cách gì mà không ngó ngàng đến chú ấy được vậy. Trước đây mẹ sợ cha dượng đối với con không tốt nên không dám kết hôn. Nhưng bây giờ con đã lớn rồi, mẹ cũng nên vì mình mà quyết định đi." *** Ái Phi, Trẫm Hoan Nghênh Sắc Dụ là tựa truyện xuyên không từ thế kỉ hiện đại đến thời đại cổ xưa. Trở thành ái phí - người mà Hoàng Thượng yêu quý. Cuộc sống của nàng thay đổi không ít, nhưng cái nàng cần đối đầu đâu chỉ là sự thay đổi về cái xã hội xưa - nay, mà chính là con người. Đọc truyện mới để tiếp tục theo chân nàng, đến với cuộc sống xa hoa, đầy hoa hồng nhưng cũng lắm chông gai.…
Bộ này bên nhà junvu có edit hoàn chính văn rồi, nhưng hình như bạn ý không edit phiên ngoại nữa hay sao á. Mình tìm trên gg cũng không thấy ai edit, chỉ thấy bản QT, nên giờ mình edit lại để tự thẩm, mình k rành tiếng Trung, chỉ edit bằng bản QT nên chắc chỉ đúng khoảng 50 - 60% gì đấy. Nếu có thấy lỗi cmt cho mình hay nha.Bộ này tổng cộng có 15 PN. Bản edit này chưa có sự đồng ý của tác giả, nếu có gì không hài lòng, cứ ib cho mình hay mình sẽ lập tức gỡ xuống.Bạn nào chưa đọc chính văn có thể vào nhà junvu để đọc: https://junvu2412.wordpress.com.Nguồn QT phiên ngoại: wattpad @hvan135102Cám ơn nhiều.…
Tác giả: Lục XuTình trạng: Hoàn 36 chươngTrích đoạn:Tô Văn Uyên gật gật đầu: "Từ nhỏ đã cùng tiểu tử Thừa Hữu lớn lên, nên ánh mắt chọn người chắc chắn sẽ rất cao. Anh cũng biết Thừa Hữu không tồi..."Ông nói còn chưa xong, Tiêu Tố Oanh lập tức cắt ngang: "Thừa Hữu rất tốt, bất luận là tính cách hay là đầu óc, nhưng em cảm thấy nó quá mức thông minh, con gái chúng ta ở cùng nó khẳng định chỉ có hại. Tuy rằng hôm nay nó nói không nhiều lắm, nhưng em cảm thấy trong ánh mắt không hề đơn giản. Hơn nữa hôm nay lại mang theo bạn gái đến, ở ngoài mặt nhìn như bình thường, nhưng nếu để ý kĩ một chút, hình như nó không có ý định giới thiệu. Mấy năm nay tâm tư cha mẹ của nó, nó chưa hẳn không biết, tuy rằng không nói gì, nhưng hành động hôm nay của nó rõ ràng nói với chúng ta đừng nghĩ đến việc để nó cùng Oanh Oanh đến với nhau."Tô Văn Uyên thấy điều ấy rất có lý, tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng ông vẫn tìm cách: "Con gái hoàn hảo của chúng ta cũng không nghĩ ngợi gì."Tiêu Tố Oanh nhíu mày: "Không biết có phải cảm giác của em không đúng hay không, em luôn cảm thấy Oanh Oanh thay đổi rất nhiều, hơn nữa hình như còn gạt chúng ta điều gì đó.""Con cái lớn rồi đương nhiên có suy nghĩ riêng, chúng ta cũng đừng làm phiền.""Điều này em biết.""Buổi tối em dành thời gian khuyên nhủ Oanh Oanh, cứ tiếp tục như thế này cũng không phải chuyện tốt."Tiêu Tố Oanh gật đầu ra vẻ đồng ý, bà chỉ có một cô con gái, chỉ hận không thể đem những thứ tốt nhất đưa cho cô.…
"Draco nhận ra cử chỉ xa cách của cô, trong lòng rơi xuống bông tuyết lạnh ảm đạm cùng lạnh lẽo. Y hơi cúi đầu.- Hermione...Y gọi khe khẽ, cũng không có ý muốn trêu đùa gì, nhưng mà y chỉ muốn gọi như thế. Gọi cho mối quan hệ của họ quay lại như lúc ban đầu. Cả hai uống chung một ly rượu, trôi xuống tâm can là vị chát khổ đau của phần đời đã qua, là hơi men mơ hồ của phần đời chưa tới, nhưng đọng lại nơi cuống họng là vị ngọt nồng bất giác vương vấn. Vị ngọt ấy không biết còn có thể lưu lại được bao lâu, hay chỉ là thứ mồi nhử dụ dỗ người ta tự chuốc lấy những đắng chát khổ đau. Vì thế cả hai đều khựng lại, đều không thể chắc chắn.Cô quay người lại, trực tiếp hứng trọn đôi mắt y, rồi quét một lượt đến cái dây xích bạch vắt trên cổ áo của y. Dây xích bóng loáng thi thoảng đong đưa theo từng cái nhích tay nhẹ nhàng của y, ánh lên cái thứ ánh sáng hoang sơ tinh túy của trăng non miền sơn dã đêm cuối hạ. Xích kia tròng lên tâm tư dã dại của họ, để họ tự khắc chết, tự giày xéo cái thứ bản chất nguyên thủy ký sinh trong tâm khảm.Hai người như hai con bạch nhãn lang, nhìn nhau rít lên những tiếng gầm gừ của đồng loại, thế nhưng sẽ chẳng ai lao đến cắn xé lớp da nanh nọc của đối phương, lột trần yếu đuối cùng bất lực của người kia. Họ có những lãnh địa riêng, con mồi riêng, vì thế họ không muốn chia sẻ đau đớn của mình cho người khác. Cuối cùng chỉ chờ cái chớp mắt của thời gian kéo đi những xúc cảm không nên có..."…