Chương 3: Du Chu Chu trên người có mùi của Omega khác

Chương 3

Dư Chu Chu thuần thục tiếp nhận hành lý của Cố Diên Khanh.

Cố Diên Khanh ngồi ở trong xe dùng tay kéo mặt, không có trợn mắt, lạnh nhạt mở miệng nói, "Tôi biết cô là một cái đuôi ném không xong, nếu bị đưa tới trước mặt tôi, liền sẽ không dễ dàng rời đi, cho nên cô tốt nhất ngoan ngoãn phối hợp tôi, tôi thích người thành thật nghe lời, chỉ cần cô không ảnh hưởng đến công việc của tôi, tôi cũng sẽ không làm khó cô."

Tựa hồ là cảm thấy Dư Chu Chu nghe lời quá mức, không có phản ứng, Cố Diên Khanh đôi mắt hơi mở, liếc qua một cái, "Kế tiếp tôi muốn vào tổ, người bên cạnh tôi phần lớn là Omega hoặc Beta, trong đó bọn họ có người theo chủ nghĩa Omega cực đoan, đặc biệt chán ghét Alpha, cho nên tốt nhất cô thu liễm tin tức tố của chính mình, nếu bị bọn họ phát hiện, cô có kết cục gì, tôi có thể quản không được."

Dư Chu Chu cặp con ngươi kia nghiêm túc nhìn chăm chú vào Cố Diên Khanh: "Được, Cố tiểu thư."

Nghe Cố Diên Khanh nói một đoạn dài như vậy, Dư Chu Chu lại cảm thấy cô không giống lời đồn khủng bố và lạnh nhạt như thế.

Dư Chu Chu muốn hiểu rõ Cố Diên Khanh thêm một ít, dù sao ở căn cứ đào tạo vị hôn thê của Cố Diên Khanh, điều quan trọng nhất chính là phải tràn đầy ái mộ và khát khao đối với Cố Diên Khanh, đây là tiêu chuẩn quan trọng nhất để trở thành vợ cô ấy.

"Cố tiểu thư, chị vì sao lại muốn trở thành diễn viên?" Ngón tay Dư Chu Chu có chút ngượng ngùng nắm lấy da ghế, thử hỏi một câu.

Rõ ràng đã là thiên chi kiêu nữ.

Vì sao còn muốn bỏ công sức vất vả, để đạt được sự thừa nhận của công chúng?

Dư Chu Chu cho rằng Cố Diên Khanh là vì muốn có được danh tiếng.

Cố Diên Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng hồi lâu không nói. Ngay khi Dư Chu Chu tưởng rằng Cố Diên Khanh từ chối trả lời vấn đề của mình, thì Cố Diên Khanh lại chậm rãi mở miệng: "Thích mà thôi."

Thích những câu chuyện có tình tiết không bị ràng buộc bởi nhân vật.

Thích nhập vai đủ loại nhân vật, cũng không còn bị trói buộc bởi thân phận đại tiểu thư của Cố gia, cũng sẽ không bị người dùng tươi cười dối trá đối đãi.

Những cái gọi là khuôn mẫu, cái gọi là trách nhiệm trên lưng, ở một khắc đó tựa như đều tan thành mây khói.

Cố Diên Khanh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Dư Chu Chu: "Vậy còn cô? Cô vì sao nhất định phải tranh làm người đứng đầu trong mọi việc, trở thành vị hôn thê của tôi?"

Siêu xe lớn, giữa hai người có vách ngăn, bị ngăn cách với hàng ghế trước, bên trong không gian phong bế mà u ám, chỉ còn lại hơi thở giữa hai người luân chuyển, khí tức trên người hai người giao hòa, giống như tin tức tố xâm nhập, thân mật khăng khít ăn khớp, rồi lại tách ra.

Dư Chu Chu lập tức nhớ đến nhiệm vụ câu dẫn của mình, đang tính toán âm thầm phóng thích tin tức tố, thì đột nhiên bị câu hỏi của Cố Diên Khanh chặn lại, lập tức giống như bị giáo viên điểm danh, thu hồi tin tức tố đang rục rịch: "Bởi vì thích."

Cặp con ngươi chân thành kia, cứ như thế nhìn Cố Diên Khanh, trắng ra, không mang theo toan tính gì.

Trên cổ tay Cố Diên Khanh vang lên tiếng nhắc nhở bất thường từ vòng tay điện tử.

Dư Chu Chu: "Cố tiểu thư, ngài sao vậy? Là cơ thể không thoải mái ở đâu sao?"

Trên mặt Cố Diên Khanh biểu tình vẫn là lạnh nhạt, chỉ là cô lập tức quay đầu đi, tựa hồ có chút ảo não, giơ tay tắt vòng tay điện tử đi.

Trên màn hình điện tử sáng chói hiện lên một hình trái tim to tướng, nhắc nhở chủ nhân vòng tay tim đập quá nhanh, cần kịp thời tìm ra nguyên nhân.

Cô mới không tin cái gì mà thích này thích nọ, Người mới gặp qua hai lần, sao có thể muốn thích là thích được.

Nhất kiến chung tình, chẳng qua chỉ là mấy từ mà Alpha dùng để tô điểm cho dục vọng của bản thân thôi.

---

Chỗ quay phim của Cố Diên Khanh hơi hẻo lánh, sau khi đến nơi, Cố Diên Khanh cùng đem hành Dư Chu Chu lý ném tại chỗ, chính mình đi bận.

Dư Chu Chu cũng không phải người có tính làm ra vẻ, cô biết muốn giành được hảo cảm của Cố Diên Khanh, giống như là cạy động núi băng, muốn từng chút từng chút một đem núi băng hoà tan mới được.

Cô nhìn cảnh tượng xung quanh, tạm ổn, không có gì đặc biệt.

Là nơi sân được lâm thời dựng lên cũng không được hoàn thiện.

Chờ cho đến khi Dư Chu Chu mang hành lý của Cố Diên Khanh cùng hành lý của mình vào phòng, thay một bộ quần áo khác, đem thay cho váy dài.

Dư Chu Chu hồi tưởng lại lúc sáng cô và Cố Diên Khanh tiếp xúc đơn giản, cảm thấy váy dài không khiến Cố Diên Khanh có hảo cảm, cũng không có từ trong mắt Cố Diên Khanh thấy được kinh diễm.

Cho nên cô vẫn là thay sang áo dài và quần dài.

Vừa tiện lợi lại thoải mái.

Tóc tùy ý buộc thành đuôi ngựa cao, áo hoodie rộng phối với quần jeans ôm dáng.

Tôn lên thân hình thon dài của cô.

Dư Chu Chu biết nên bày ra biểu tình gì, có thể khiến bản thân trông ngốc bạch ngọt một chút, để Cố Diên Khanh dần dần buông phòng bị.

Đang thu thập dọn dẹp một chút, cửa phòng đã bị gõ vang.

Dư Chu Chu đứng dậy mở cửa.

Hai gương mặt tò mò xuất hiện trước mặt cô.

"Cô chính là vị hôn thê của tiểu Cố tổng? Lớn lên xinh đẹp như vậy?"

Một cô gái tóc màu hạt dẻ nhạt, tròn mắt kinh ngạc nhìn cô.

Mà nữ nhân bên cạnh cô nhíu mày, dùng bàn tay đẩy khuôn mặt nữ tử màu tóc hạt dẻ kia, đem người vội đẩy đến một bên, đứng ở trước mặt Dư Chu Chu, nhìn từ trên xuống dưới: "Thế mà là Alpha, nhưng là cô ấy đem người đưa tới nơi này, xem ra lớn lên xinh đẹp chính là có ưu thế."

Nữ nhân kia sau khi đánh giá xong Dư Chu Chu, tấm tắc hai tiếng, "Còn không có tự giới thiệu, tôi gọi Hứa Nhất Thi, cô ấy gọi Thạch Niệm Húc, chúng tôi đều là đồng học cùng lớp của tiểu Cố tổng, chúng tôi đang chuẩn bị cho tuồng tốt nghiệp trước tiên, chẳng qua không nghĩ tới tiểu Cố tổng sẽ đem người đến đây, tuy rằng nghe nói vị hôn thê tiểu của Cố tổng mấy ngày nay sẽ chính thức thành niên, nhưng không nghĩ tới là cái dạng tuyệt thế đại mỹ nhân này, như vậy xem ra, tuy rằng tiểu Cố tổng chán ghét Alpha như vậy, nhưng nếu là cô, có lẽ cũng không lỗ."

Dư Chu Chu nhìn hai nữ nhân trước mắt tựa hồ tình cảm rất tốt, hơn nữa ngủi mùi hương trên người hai người, người kêu Hứa Nhất Thi hẳn là Omega, nhưng một người khác Dư Chu Chu cảm giác không quá rõ ràng, trên người có mùi vị Omega, nhưng cũng không giống một chân chính Omega.

Hứa Nhất Thi có một đầu tóc dài màu hạt dẻ, tinh xảo giống như cái búp bê vải, cô ấy chiều cao so với Thạch Niệm Húc thấp nửa cái đầu, mắt to tròn tròn, mũi tinh xảo, là diện mạo tiêu chuẩn của Omega.

Nhưng là Thạch Niệm Húc càng muốn trung tính hơn một ít, một kiểu đầu tóc sói đuôi dài, trong Omega diện mạo thuộc kiểu thiên về tính công kích, thoạt nhìn "khốc."

Dư Chu Chu: "Cái kia...... Hai vị tìm tới tôi là có chuyện gì sao?"

Cô biết ở Vân Thành, chủ thành chia thành bốn đại gia tộc: Cố, Kim, Nhan, Tiết. Nhưng bên cạnh bốn đại gia tộc của chủ thành còn có tám họ lớn ở các vùng phụ cận. Tám họ này phân biệt phụ thuộc vào bốn đại gia tộc, đưa con cháu mình vào chủ thành, coi như hạt nhân*, là để sớm gây dựng tình cảm với đời kế tiếp của gia chủ bốn nhà lớn.

Mà tám họ lớn đó phân biệt là: Phùng, Hàn, Chu, Hứa, Thường, Thạch, Tề, Lương

Xem ra chiến đội gia tộc của Hứa Nhất Thi và Thạch Niệm Húc chính là Cố gia.

Hứa Nhất Thi kéo cằm mình, phân tích nói: "Nếu tiểu Cố tổng đưa cô đến đây, tức là cô ấy đã thừa nhận thân phận của cô. Sau này cô chính là phu nhân của Cố gia, chúng tôi đương nhiên phải xây dựng mối quan hệ tốt với cô. Hơn nữa, vừa rồi khi nhìn thấy tiểu Cố tổng, cô ấy quăng cho tôi cái ánh mắt. Tôi cảm thấy ánh mắt đó có ý... chắc là bảo chúng tôi phải tiếp đãi cô thật tốt. Cho nên chúng tôi quyết định dẫn cô đi dạo một vòng, xem hiện trường tốt nghiệp diễn kịch của tiểu Cố tổng."

Dư Chu Chu cứ như vậy, bị Hứa Nhất Thi và Thạch Niệm Húc mỗi người kéo một bên tay túm đi ra ngoài.

Thạch Niệm Húc đưa mũi sát lại gần người Dư Chu Chu, ngửi ngửi mùi hương trên người cô: "Thật kỳ quái, cô tuy rằng là Alpha, nhưng trên người cô lực công kích thật yếu, không giống Alpha kia tràn đầy chiếm hữu và cường thế. Nếu tôi không quá mẫn cảm với tin tức tố, thậm chí còn tưởng cô là một Beta bình thường chẳng có gì đặc biệt."

Dư Chu Chu kéo ra một nụ cười xấu hổ.

Bị người khác khen kiểu này, tương đương với bị nói là "ngây thơ", cho nên không có nguy hiểm, ý cũng gần giống như vậy.

Bất quá, làm thân với bạn bè của Cố Diên Khanh, chắc cũng coi như một bước quan trọng trong việc công lược Cố Diên Khanh.

Hứa Nhất Thi cười rộ lên lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, dáng vẻ rất phóng khoáng: "Nhưng mà tiểu Cố tổng là người cực kỳ kiên định theo chủ nghĩa Omega, cô ấy siêu ghét Alpha, hơn nữa còn giống y như một tảng băng lớn, lạnh như vậy, cô là Alpha nhỏ nhỏ thế này, sẽ không bị tiểu Cố tổng đông chết đi?"

Dư Chu Chu lắc đầu: "Tôi cảm thấy Cố tiểu thư là người rất tốt, cô ấy đối với tôi rất ôn nhu."

Hứa Nhất Thi và Thạch Niệm Húc giống như nghe thấy chuyện gì đáng sợ, há to miệng: "Ba!"

Thạch Niệm Húc: "Cô khả năng đối hai chữ 'ôn nhu' có phải có hiểu lầm gì?"

Thật ra nơi quay phim khá rộng, chỉ là do thiếu nhân viên nên nhìn qua có vẻ không được quy củ cho lắm.

Ba người đi đến hội trường chính, chỗ sân khấu lớn nhất.

Cố Diên Khanh khi trước không chọn học quản lý tài chính, mà chọn chuyên ngành đạo diễn phim ảnh.

Mẹ của cô ấy - tổng tài Cố thị, Cố Cảnh Danh phi thường tức giận, cho nên cắt hết sinh hoạt phí từ khi Cố Diên Khanh vào đại học đến nay. Muốn làm được chuyện gì, Cố Diên Khanh đều phải dựa vào nỗ lực của bản thân để tự kiếm điều kiện kinh tế bên ngoài.

Hiển nhiên, Cố Diên Khanh đã đạt được thành tựu nhất định nhờ vào sự cố gắng của mình.

Dần dần, Cố Cảnh Danh cũng không tiếp tục gây áp lực nữa, mà áp dụng phương thức kiểu mặc kệ, tĩnh xem này biến, xem thử Diên Khanh cuối cùng có thể tạo ra được "bọt nước" gì trong giới giải trí.

Là vị hôn thê hoàn mỹ của Cố Diên Khanh, việc bồi dưỡng Dư Chu Chu hoàn toàn dựa theo yêu thích của Cố Diên Khanh. Cho nên những yêu thích của Cố Diên Khanh, cô đều từng tìm hiểu qua, thậm chí còn được huấn luyện tại khu gien theo hướng chuyên nghiệp.

Cố Diên Khanh đứng trên sân khấu, không hài lòng với ánh đèn đang chiếu, cau mày: "Người đánh sáng đâu? Sao còn chưa đến?"

Phó đạo diễn run bần bật nói: "Tiểu Cố tổng, người đánh sáng xin nghỉ rồi... Không... Hẳn là bị một đoàn phim khác đào đi mất rồi."

Rốt cuộc không có Cố Cảnh Danh bảo hộ, ba đại gia tộc khác cũng sẽ không ngây ngốc để mặc cho Cố Diên Khanh tùy ý phát triển.

Cố Diên Khanh lạnh mắng một tiếng.

Vừa định tự mình ra tay, lại phát hiện ánh đèn đã được người khác chỉnh lại đúng vị trí.

Cô nhìn xuống dưới sân khấu, liền thấy Dư Chu Chu đang nâng cánh tay điều chỉnh vị trí thiết bị.

Đôi mắt phượng ấy khẽ nheo lại, trong ánh mắt lộ ra tia nghi hoặc: "Dư Chu Chu?"

Dư Chu Chu chỉnh xong thiết bị bên dưới, bước lên sân khấu, đứng cạnh Cố Diên Khanh. Trong lòng giấu vài tâm tư nhỏ, cố ý để thân thể khẽ chạm vào Cố Diên Khanh một cách như vô tình, giọng nhẹ nhàng dịu dàng: "Ngượng ngùng, tự tiện động vào thiết bị của chị."

Khi quay đầu, chóp mũi lơ đãng cọ qua sườn mặt Cố Diên Khanh, hô hấp ấm áp phả vào nơi vành tai.

Nhìn ánh sáng phủ lên gương mặt Cố Diên Khanh, Dư Chu Chu lại điều chỉnh thiết bị trên tay về bên trái: "Như vậy có thể chứ? Tôi cảm thấy góc độ này quay chụp ra chắc chắn sẽ rất đẹp."

Ánh đèn chiếu xuống, tóc Dư Chu Chu cũng tựa như phủ một tầng ánh sáng, thần thái rạng rỡ, khuôn mặt vốn dĩ nhu hoà tuyệt mỹ tuấn tú giờ phút này, như là mạ một lên lớp kim quang, đẹp đến loá mắt.

Cố Diên Khanh vẫn giữ bộ dạng lạnh lẽo, cự người ở ngoài ngàn dặm.

Nhưng người luôn chán ghét bị người khác lại gần như cô, lần này lại hoàn toàn không hề lùi ra sau.

Trong đầu toàn là trên người Dư Chu Chu thế nhưng lây dính hương vị của Omega khác, khiến cô hơi bực bội.

----------
Editor: vừa đọc vừa edit tốc độ như rùa bò.

(*) Hạt nhân: Có nhiều nghĩa nhưng tùy theo ngữ cảnh, trong văn cảnh này, "hạt nhân" nên được hiểu là:

> "người cốt lõi, nhân vật trọng tâm bên cạnh người thừa kế các đại gia tộc", chứ không phải nghĩa vật lý.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro