Chương 15 - Lửa Hận Rung Động
Màn đêm buông xuống phủ tướng quân, ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua những kẽ hở của cửa sổ, rọi lên khuôn mặt trắng bệch của Lâm Vân Ca trong tân phòng. Nàng ngồi co ro trên giường, đôi tay ôm lấy mình, bộ y phục xanh nhạt xộc xệch thấm đẫm mồ hôi lạnh. Lá thư giả từ Hạ gia mà Thẩm Yến ném trước mặt nàng vẫn nằm lăn lóc dưới sàn, từng chữ như những mũi dao đâm vào lòng nàng: "Lâm Vân Ca là hậu duệ của Hạ gia, được cài vào để báo thù Thẩm gia..." Nàng không hiểu, không nhớ gì về quá khứ, nhưng sự nghi ngờ lạnh lùng của Thẩm Yến đã biến nàng từ phu nhân thành một tù nhân trong chính ngôi nhà này.
Pheromone Omega ngọt ngào của nàng tỏa ra yếu ớt, như một lời cầu cứu không ai nghe thấy, hòa lẫn với không khí ngột ngạt của căn phòng bị khóa chặt. Tố Lan đứng ngoài cửa, tay cầm khay thức ăn nhưng không dám gõ, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua: "Phu nhân... người phải ăn chút gì đó..." Nhưng bên trong, chỉ có tiếng nức nở khe khẽ vang lên, như tiếng gió thổi qua một cánh đồng hoang tàn.
Thẩm Yến đứng ngoài sân, bộ y phục đen tuyền bó sát cơ thể, vết thương trên vai đã ngừng rỉ máu nhưng vẫn nhói lên mỗi khi nàng cử động. Nàng siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía tân phòng, lòng ngập tràn nghi ngờ và đau đớn. Lời của Thẩm Lăng vang vọng trong đầu nàng: "Nếu Hạ gia liên quan, thì có kẻ đang dùng nàng làm con cờ..." Và lá thư giả kia, dù nàng biết có thể là mưu kế của Tô Dao, vẫn khiến nàng không thể nhìn Vân Ca như trước. Pheromone Alpha của nàng bùng lên, mạnh mẽ và áp bức, lan tỏa khắp sân phủ, như muốn đè nén mọi cảm xúc đang giằng xé trong lòng.
Thẩm Lăng ngồi trong thư phòng, tay cầm chén trà đã nguội lạnh, ánh mắt sắc bén quan sát Thẩm Yến qua khung cửa sổ. Ông biết nàng đang đứng trước ngã rẽ của số phận, nhưng ông không nói gì – quá khứ của gia tộc Thẩm gia là một vết thương mà cả hai đều không muốn chạm vào thêm lần nữa.
Sáng hôm sau, Thẩm Yến nhận được tin từ một tên lính: "Tướng quân, có người thấy Tô Dao xuất hiện ở một tửu lâu gần kinh thành, đang gặp gỡ một nhóm người khả nghi." Thẩm Yến không do dự, lên ngựa, lao thẳng đến tửu lâu mà không báo cho Thẩm Lăng. Nàng biết Tô Dao là kẻ đứng sau lá thư giả, và nàng cần đối mặt với nàng ta để làm rõ mọi thứ – dù bằng lời hay bằng máu.
Tửu lâu nằm ở ngoại ô kinh thành, một tòa nhà gỗ cũ kỹ, mùi rượu và khói thuốc tràn ngập không gian. Khi Thẩm Yến bước vào, tiếng cười nói của đám khách làng chơi im bặt, ánh mắt họ đổ dồn về nữ tướng quân trong bộ giáp bạc lấp lánh, thanh kiếm đeo bên hông rung lên khe khẽ. Nàng bước lên lầu hai, nơi Tô Dao đang ngồi trong một gian phòng kín, đối diện ba gã đàn ông mặc y phục đen, dáng vẻ hung dữ.
Tô Dao mặc y phục lụa tím nhạt, đôi tay thon dài đặt trên bàn, ánh mắt hẹp dài lấp lánh sự tàn nhẫn khi nhìn thấy Thẩm Yến. Pheromone Omega của nàng tỏa ra – cay nồng, sắc sảo, như một mũi dao vô hình đâm vào giác quan của Thẩm Yến. "Thẩm tướng quân," – nàng mỉm cười, giọng mềm mại nhưng đầy khiêu khích – "Ngươi đến sớm hơn ta nghĩ. Lá thư kia làm ngươi hài lòng chứ?"
Thẩm Yến rút kiếm, lưỡi thép chỉ thẳng vào cổ Tô Dao, cách làn da trắng ngần chỉ vài tấc: "Ngươi dám dùng Hạ gia để lừa ta? Nói, sự thật là gì!" Ba gã đàn ông đứng bật dậy, tay đặt lên chuôi kiếm, nhưng Tô Dao giơ tay ngăn lại, ánh mắt không chút sợ hãi: "Ngồi xuống. Ta muốn xem Thẩm tướng quân có dám giết ta không."
Nàng đứng dậy, bước tới gần Thẩm Yến, để lưỡi kiếm chạm vào cổ mình, một vết xước nhỏ rỉ máu đỏ tươi: "Sự thật? Sự thật là ta muốn ngươi đau khổ, Thẩm Yến. Ta muốn ngươi mất tất cả – danh dự, triều đình, và cả Lâm Vân Ca. Hạ gia là kẻ thù của ngươi, đúng không? Ta chỉ giúp ngươi nhìn rõ nàng ta là ai." Thẩm Yến gầm lên, đẩy Tô Dao ngã xuống sàn, kiếm kề sát cổ nàng: "Ngươi biết gì về Hạ gia? Nói, nếu không ta cắt cổ ngươi ngay tại đây!"
Tô Dao cười lớn, máu từ vết xước chảy xuống ngực áo, ánh mắt lấp lánh sự điên cuồng: "Ta biết tất cả. Ta là người sống sót từ đêm ấy, nhưng không phải vì may mắn – Hạ gia tha cho ta để ta làm con cờ, để ta lớn lên trong hận thù. Còn Lâm Vân Ca... ta không biết nàng ta là ai, nhưng nếu nàng có ngọc bội của Thẩm gia, thì cứ việc nghi ngờ nàng đi. Ta chỉ cần ngươi tự tay hủy hoại nàng!"
Thẩm Yến mất kiểm soát, pheromone Alpha bùng nổ, tràn ngập gian phòng, khiến ba gã đàn ông run rẩy. Nàng lao tới, đá bay bàn gỗ giữa phòng, mảnh vụn văng tứ phía. Một gã vung kiếm chém tới, nhưng nàng nghiêng người tránh, đâm kiếm xuyên qua bụng hắn, máu phun ra thành vòi, nội tạng đỏ hỏn trào ra từ vết thương khi nàng rút kiếm. Tên thứ hai hét lên, lao tới với dao găm, nhưng Thẩm Yến nắm tay hắn, bẻ gãy cổ tay với một tiếng "rắc" khô khốc, rồi đâm dao ngược vào ngực hắn, máu bắn lên mặt nàng, nóng hổi và tanh nồng.
Tên cuối cùng hoảng loạn, định chạy trốn, nhưng Thẩm Yến ném kiếm, lưỡi thép bay vút qua không khí, xuyên qua lưng hắn, ghim hắn vào tường gỗ. Máu chảy thành dòng, nhỏ xuống sàn, hòa lẫn với rượu đổ lênh láng. Tô Dao ngồi dưới sàn, ánh mắt mở to nhìn Thẩm Yến đứng giữa ba cái xác, máu nhỏ từng giọt từ tay nàng, hơi thở nặng nề thoát ra thành khói trắng. Nàng cười khẩy: "Ngươi đúng là một Alpha tàn nhẫn..."
Nhưng khi Thẩm Yến quay lại, ánh mắt đỏ ngầu nhìn nàng, một cảm giác lạ lùng trào lên trong lòng Tô Dao. Nàng thấy sự mạnh mẽ, sự quyết đoán của Thẩm Yến – không chỉ là kẻ thù, mà là một Alpha sẵn sàng giết chết mọi thứ để bảo vệ thứ nàng yêu quý. Pheromone Alpha của Thẩm Yến trộn lẫn với mùi hương cay nồng của nàng, tạo thành một hỗn hợp kỳ lạ, đánh mạnh vào giác quan của nàng. Tim nàng đập nhanh hơn, không phải vì sợ hãi, mà vì một tia rung động bất ngờ – một cảm giác nàng chưa từng trải qua, và lập tức ghét chính mình vì điều đó.
Thẩm Yến bước tới, nắm cổ áo Tô Dao, kéo nàng đứng dậy, giọng khàn đặc: "Ngươi muốn ta đau khổ? Ta sẽ khiến ngươi quỵ trước." Nàng đẩy Tô Dao vào tường, kiếm kề sát cổ nàng lần nữa, máu từ vết xước cũ chảy xuống ngực áo. Tô Dao nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt thoáng dao động nhưng nhanh chóng che giấu: "Thử xem. Nhưng ta thề, ta sẽ không dừng lại cho đến khi ngươi mất tất cả." Nàng giật mình khỏi tay Thẩm Yến, quay lưng rời đi, nhưng lòng nàng rối loạn – hận thù vẫn cháy, nhưng một hạt giống nhỏ của tình cảm đã vô tình gieo xuống.
Thẩm Yến trở về phủ tướng quân khi trời tối mịt, máu khô bám đầy y phục, ánh mắt vẫn đỏ ngầu vì giận dữ và nghi ngờ. Nàng bước vào tân phòng, nơi Vân Ca ngồi co ro, đôi mắt sưng đỏ nhìn nàng đầy sợ hãi. Thẩm Yến ném thanh kiếm xuống sàn, giọng lạnh lẽo: "Tô Dao nói nàng không biết ngươi là ai. Nhưng Hạ gia là thật. Ngươi còn gì để nói?"
Vân Ca lắc đầu, nước mắt trào ra: "Ta không biết! Người tin ta đi... Ta không phải kẻ thù của người..." Thẩm Yến bước tới, nắm cằm nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên: "Ta muốn tin ngươi. Nhưng mọi thứ đều chống lại ngươi – chiếc vòng, lá thư, lời của Tô Dao. Ngươi muốn ta làm gì? Tha thứ cho một kẻ có thể đã giết gia tộc ta?" Vân Ca khóc nức nở: "Nếu người không tin ta, thì giết ta đi... Đừng nhốt ta như thế này..."
Thẩm Yến buông tay, quay lưng, giọng trầm thấp: "Ta không giết ngươi. Nhưng từ giờ, ngươi không còn tự do." Nàng rời khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm lại, để lại Vân Ca quỵ xuống sàn, khóc trong tuyệt vọng. Pheromone ngọt ngào của nàng tràn ngập, nhưng chỉ khiến Thẩm Yến – đứng ngoài cửa – càng thêm đau đớn. Nàng không muốn làm tổn thương Vân Ca, nhưng nghi ngờ đã biến tình cảm của nàng thành một thứ gì đó méo mó, không thể cứu vãn.
Tại Hoa Nguyệt lâu, Tô Dao ngồi một mình trong phòng, đôi tay ôm lấy mình, ánh mắt trống rỗng nhìn ra màn đêm. Nàng nhớ lại ánh mắt của Thẩm Yến trong tửu lâu – đỏ ngầu, mạnh mẽ, đầy giận dữ nhưng cũng đầy quyết tâm. Lòng nàng rối loạn, một cảm giác kỳ lạ trào lên – không phải hận thù, mà là sự rung động đầu tiên với Thẩm Yến. "Không..." – nàng thì thầm, tay siết chặt đến mức móng tay cắm vào da thịt, rỉ máu – "Ta không thể yêu nàng ta. Ta chỉ muốn hủy hoại nàng..."
Nhưng sâu trong lòng, nàng không thể phủ nhận rằng Thẩm Yến – với sức mạnh và sự bảo vệ mãnh liệt – đã đánh thức một phần trong nàng, một Omega luôn khao khát được chiếm hữu bởi một Alpha như vậy. Nàng đứng dậy, ánh mắt lấp lánh sự giằng xé: "Ta sẽ tiếp tục, Thẩm Yến. Nhưng lần này, ta không chắc mình muốn gì nữa..." Nàng quay đi, chuẩn bị mưu kế tiếp theo, nhưng trái tim nàng đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo hận thù.
Truyện này thuộc quyền sở hữu của Kaito [@Kaito223344]. Không được sao chép, chỉnh sửa hay đăng lại trên bất kỳ nền tảng nào nếu không có sự cho phép của tác giả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro