Chương 14. END
Chap 14
Sau những cuộc đối đầu hiểm nguy, Boun và Prem dường như tìm được 1 chút yên bình khi trở về căn nhà nhỏ bên bờ biển - nơi Sammy đã sắp xếp làm chỗ trú ẩn tạm thời. Không còn ánh mắt giám sát của gia tộc, cũng chẳng còn những kẻ truy đuổi, chỉ còn tiếng sóng biển rì rào và không gian tĩnh lặng của buổi chiều tà.
Boun đứng lặng lẽ trên ban công, ánh mắt hướng về phía chân trời. Mái tóc anh nhẹ bay trong làn gió, đôi mắt ánh lên vẻ trầm nngaam pha lẫn suy tư khó nói. Anh đã từ bỏ tất cả - tiền tài, danh vọng, và cả gia tộc mà anh từng nghĩ sẽ gắn bó cả đời. Nhưng đổi lại trái tim anh giờ đây được tự do yêu đương, được sống thật với chính mình.
Prem bước đến nhẹ nhàng ôm lấy Boun từ phía sau. Vòng tay của cậu siết chặt như muốn xua tan nỗi lo lắng trong lòng người kia.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" - Prem cất tiếng hỏi, giọng nói trầm ấm vang lên giữa không gian yên ắng.
Boun hơi quay đầu lại, mỉm cười - "Anh đang nghĩ...liệu từ bỏ tất cả như thế này có phải là quyết định đúng hay không?"
"Vậy anh có hối hận không?" - Prem hỏi, đôi mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Boun.
Boun lắc đầu, ánh mắt anh giờ đây ánh lên sự kiên định - "Không. Anh chưa bao giờ cảm thấy mình được sống đúng nghĩa như lúc này. Nhưng....." - Anh ngừng lại, như đang cân nhắc từ ngữ - "Anh chỉ lo rằng liệu anh có đủ sức để bảo vệ em, bảo vệ tình yêu này hay không?"
Prem mỉm cười, đôi mắt cậu mềm lại - "Anh không cần bảo vệ em. Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu. Em đã chiến đấu cả đời để được tự do và giờ đây em sẽ chiến đấu cùng anh để giữ lấy những gì chúng ta đang có".
...
Đêm hôm đó, ánh nến dịu dàng toả sáng trong căn phòng nhỏ. Prem và Boun ngồi cạnh nhau trên chiếc giường đơn giản, khôg xa hoa như những gì Boun từng quen thuộc nhưng lại mang đến cảm giác bình yên đến lạ kỳ.
Prem kéo Boun ngồi xuống, nắm lấy tay anh - "'Em đã suy nghĩ rất nhiều" - Prem nói, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết - "Em không muốn chỉ đứng nhìn anh hy sinh. Nếu anh sẵn sàng từ bỏ tất cả vì em thì em cũng sẽ làm điều tương tự".
Boun siết nhẹ bàn tay của Prem, cảm nhận được sự ấm áp truyền qua từng ngón tay - "Em không cần phải làm như vậy" - Anh khẽ đáp - "Anh muốn emm có 1 cuộc sống tốt hơn, 1 cuộc sống mà em không cần phải lo lắng nguy hiểm hay áp lực".
Prem lắc đầu, ánh mắt đầy cảm xúc - "Em không muốn 1 cuộc sống tốt đẹp mà không có anh. Anh nghĩ em sống được đến bây giờ là vì điều gì? Là vì hy vọng rằng 1 ngày nào đó em sẽ tìm được người khiến em sẵn sàng đánh đổi mọi thứ".
...
Một khoảnh khắc dài trôi qua rồi Boun đưa tay chạm nhẹ vào gò má của Prem - "Anh sẽ không bao giờ rời xa em" - Giọng nói đầy sự chắc chắn.
Prem khẽ cười rồi nghiêng người về phía trước. Cả 2 trao nhau 1 nụ hôn nhẹ nhàng như lời khẳng định tình yêu của họ đã cùng nhau đấu tranh để giữ lấy.
Đêm đó, bên ngoài là tiếng sóng biển rì rào, trong phòng chỉ còn lại 2 người họ - không còn đau thương, không còn nước mắt, chỉ có tình yêu cuồng nhiệt hoà quyện giữa những trái tim đã tìm được nhau.
...............
Năm tháng trôi qua, những cuộc chiến tưởng chừng không thể vượt qua giờ đây chỉ còn là những kí ức xa xôi. Boun và Prem đã cùng nhau rời khỏi thế giới đầy áp lực của gia tộc, quyền lực và những âm mưu đen tối. Họ bắt đầu lại từ con số 0, ở 1 vùng ngoại ô yên bình với những giấc mơ giản dị nhưng đầy ý nghĩa.
Gara xe của họ nằm ở 1 góc phố nhỏ là nơi mọi người thường xuyên ghé thăm. Từ những chiếc mô tô cũ kỹ cần được hồi sinh đến những con xe thể thao mới toanh muốn tinh chỉnh, nơi này không chỉ là 1 gara xe bình thường mà còn là biểu tượng cho niềm đam mê và tự do của cả hai.
...
Một buổi sáng, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, phủ lên khuôn mặt của Prem đang nằm bên cạnh Boun trên chiếc giường mềm mại. Prem trở mình đôi mắt vẫn còn ngái ngủ nhưng đôi môi khẽ cong lên khi thấy Boun đã thức dậy từ lúc nào đang chăm chú nhìn cậu.
"Dậy sớm vậy?" - Prem hỏi, giọng nói còn vương chút khàn khàn.
Boun cười nhẹ, đưa tay vuốt lọn tóc loà xoà trên trán Prem - "Anh không muốn bỏ lỡ giây phút nào được nhìn thấy em".
Prem bật cười, vươn tay kéo Boun nằm xuống cạnh mình - "Anh lãng mạn quá đó. Nhưng mà em thích".
Cả 2 cùng cười, 1 nụ cười nhẹ nhàng nhưng ấm áp, như ánh sáng của buổi sớm ban mai đang tràn ngập căn phòng.
...
Trong xưởng xe, Sammy và Yacht đang tất bật với 1 chiếc mô tô phân khối lớn. Sammy trêu đùa Yacht về việc cậu ta làm rơi dụng cụ lần thứ 3 trong ngày, còn Yacht chỉ biết cười trừ.
"Đừng để Prem thấy anh làm hỏng việc. Tôi không muốn bị cậu ấy la vì tội bao che cho anh đâu" - Sammy càu nhàu nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh sự vui vẻ.
"Premm sẽ không la nếu cô không mách lẻo" - Yacht đáp khiến cả 2 phá lên cười.
....
Buổi tối hôm đó, khi công việc đã kết thúc, cả nhóm ngồi bên bờ biển quanh đống lửa, ánh lửa nhảy múa trong đôi mắt mỗi người. Prem ngôid sát cạnh Boun đầu tựa vào vai anh, đôi tay đan chặt không rời. Sammy và Yacht cãi nhau chí choé về việc ai nướng thịt ngon hơn nhưng chẳng ai thật sự quan tâm đến kết quả.
"Anh đã nghĩ gì khi bỏ lại tất cả để đến đây với em?" - Prem bỗng hỏi, ánh mắt cậu nhìn vào khoảng không xa xăm, giọng nói đầy trầm tư.
Boun khẽ nghiêng đầu đặt 1 nụ hôn nhẹ lên tóc Prem - "Anh nghĩ rằng nếu không có em, tất cả những gì anh có đều trở nên vô nghĩa. Bây giờ anh biết mình đã đúng. Được ở bên em, anh không cần gì hơn".
Prem mỉm cười, đôi mắt cậu long lanh khi nghe lời nói ấy.
...
Khi màn đêm bao phủ hoàn toàn, Boun và prem trở về nhà, nơi chỉ có họ và ánh sáng dịu nhẹ trong căn phòng. Họ nằm bên nhau, trao nhau những lời yêu ngọt ngào, những cái ôm ấm áp và những nụ hôn đầy tình cảm.
Prem thì thầm vào tai Boun - "Dù thế giới này có ra sao. Chỉ cần có anh ở bên cạnh, em không sợ gì cả".
Boun khẽ siết chặt vòng tay, đáp lại bằng 1 nụ hôn nhẹ nhàng - "Anh cũng vậy. Chúng ta đã chiến thắng tất cả để ở bên nhau và không có gì có thể chia cắt chúng ta nữa".
Áng trăng tràn ngập căn phòng, soi sáng hai người đang nằm bên nhau, hơi thở hoà quyện. Đối với họ, cuộc sống không còn là những chuỗi ngày đau thương hay đấu tranh. Họ đã tìm được ánh sáng của mình, ánh sáng mang tên tình yêu - Một tình yêu mãnh liệt đã vượt qua mọi thử thách, để cuối cùng đưa họ đến 1 cuộc sống hạnh phúc viên mãn.
END.
P/s: Chưa bao giờ viết 1 bộ chi tiết đi nhanh và ngắn ngủn thế này. Không quen lắm, trở về viết truyện dài thôiiiiiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro