Chương 1: Ma tu hồi sinh

"Lạnh."

"Lạnh quá."

Trên chiếc giường đơn tối tăm chật chội, một người đàn ông, không, nói chính xác hơn là một thiếu niên, cau mày, môi khô bong tróc, như đang nói mớ.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Cố Tây Châu giãy giụa muốn đứng lên, nhưng cơ thể hắn lại không có chút sức lực nào, ý thức trộn lẫn vào nhau, như có vật nặng vô hình đè lên trên người, làm hắn không thể nhúc nhích.

Khoảng chừng sau một phút, Cố Tây Châu rốt cuộc dành được một chút sức, ép đôi mắt mở ra.

Tuy rằng trước mắt mơ hồ, Cố Tây Châu lại có thể nhận ra ánh trăng rơi trên người hắn.

Tí tách.

Tí tách.

Tiếng mưa rơi.

Có giọt nước mưa ấm chảy trên cơ thể, xúc cảm ấm áp ướt át quen thuộc, nhưng mà ngược lại, hắn cảm thấy cơ thể lạnh quá, lạnh quá...

Cố Tây Châu miễn cưỡng thấy rõ tình hình xung quanh, trong căn phòng chật chội nhỏ hẹp, ngoại trừ hắn còn có ba người.

Đau.

Đau quá.

Cổ đau quá.

Cố Tây Châu giãy giụa, dùng hết sức lực toàn thân cũng giơ được tay phải của mình lên, hắn chầm chậm đưa tay đặt trên cổ mình, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp ướt đẫm, chóp mũi ngửi được mùi máu tanh ngọt trong không khí.

Hóa ra trên người hắn không phải nước, mà là máu.

Cố Tây Châu vịn lấy thành giường chậm rãi ngồi dậy, đưa mắt nhìn, hắn thấy dưới giường bài trí sáu cái tủ sách, trên bàn chất đầy các loại sách tham khảo sách bài tập, còn có một quyển bài tập đang mở.

Đây là một cái ký túc xá trường học vô cùng cực kỳ bình thường.

Cố Tây Châu vừa kinh ngạc vừa mờ mịt, lấy tay ép chặt cổ mình, quay đầu lại liền nhìn thấy giường mình tràn đầy máu tươi, máu thấm đến tận ván giường, đỏ tươi một mảng.

Hắn quay về?

Chuyện này là...

Hắn quay về.

Nhịn đau, Cố Tây Châu quan sát tỉ mỉ đồ án trên tường. Màu đỏ tươi trên giường lan đến trên vách tường, đó là một đồ án phức tạp được vẽ bằng máu tươi, ma tu Cố Tây Châu liếc mắt một cái liền nhận ra đây là trận pháp hiến tế bản thân triệu hồi ác quỷ tà thần.

Đại loại thế.

Chẳng lẽ hắn bị triệu hồi tới đây?!

Dưới ánh trăng, Cố Tây Châu lặng lẽ tự tát mình hai cái, hắn trước khi xuyên qua thế nào cũng là người tuân thủ luật pháp, công dân ba tốt kiên trì giữ gìn giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, làm sao đi một chuyến tới dị giới trở về liền biến thành ác quỷ tà thần tội ác tày trời?!

Cố Tây Châu vịn bàn học đi hai bước, ánh mắt lướt qua nhìn thấy mình trong gương, hít vào một hơi khí lạnh.

Tóc đen gọn gàng ngắn sát hai bên tai, áo ngủ màu đỏ, không... màu trắng, giữa hai đầu lông mày còn có chút trẻ con...

Một giây sau, Cố Tây Châu chú ý tới lỗ thủng lòi cả thịt ra ngoài ở trên cổ mình, máu từ vết thương trên cổ chảy ra nhuộm áo ngủ trắng thành màu đỏ, chỉ còn một ít trắng sót lại ở góc áo.

Không, không được, hắn phải cần phải cầm máu trước.

Cố Tây Châu tìm kiếm trong phòng ngủ, bởi vì lo lắng bị bạn cùng phòng phát hiện, cho nên tìm kiếm cũng không gây ra động tĩnh lớn, lỡ như mấy người bạn cùng phòng tỉnh lại, hắn giải thích một giường máu với vết thương trên cổ mình như thế nào?

Yên tĩnh, không hề có chút âm thanh, Cố Tây Châu rất lo lắng động tác của chính mình bị mấy người ngủ trong phòng phát hiện ra, may sao trừ hai cái giường trống bên ngoài, ba người khác ngủ như lợn chết, vốn không nghe thấy động tĩnh của hắn.

Cầm máu xong, Cố Tây Châu đột nhiên nghĩ tới cái gì, xoay người lên giường tìm nửa ngày, cuối cùng tìm không ra gì mà dừng lại.

Không đúng, tại sao không có dao?

Cố Tây Châu sờ sờ vết thương trên cổ, hình dạng như thế nhất định là bị cắt bởi lưỡi dao sắc, nhưng trên giường không có dao, thiếu niên này tự vẫn xong chẳng lẽ còn có thể mang dao đi giấu?

Tìm kiếm trên giường dưới giường một lần, Cố Tây Châu vẫn tìm không ra cái dao kia.

Không có bất kỳ manh mối nào, Cố Tây Châu cũng không muốn tìm nữa, chỉ là hắn ngồi trên mép giường, đột nhiên có chút khó xử.

Giấy ăn vừa sử dụng xong còn có thể vứt vào cầu tiêu hủy thi diệt tích, nhưng mà đống đồ trên giường này có thể vứt đi đâu đây, còn có trận pháp đồ án trên tường mà bất cứ người bình thường nào nhìn vào cũng cảm thấy không phải là thứ gì tốt.

Cố Tây Châu lùi hai bước, vô lực ngồi trên mép giường, giơ tay nắm một cái trong không khí, lại không bắt được gì.

Sau khi phát hiện mình trở lại thế giới hiện đại, Cố Tây Châu hết kinh ngạc rồi lại khó hiểu, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, dù sao hắn đã xuyên đến dị giới, làm ma tu trong một khoảng thời gian, điều duy nhất khiến hắn không thoải mái chính là trước mắt có thêm một chuỗi số quái lạ - 00:00:01.

Đây là cái gì?

Không có ký ức, ký ức của thiếu niên này một chút hắn cũng không nhìn thấy.

Chẳng lẽ bởi vì hiến tế linh hồn chết quá nhanh, cho nên ngay cả một chút ký ức hắn cũng không có tiếp nhận được?

Cơ thể này thật sự suy nhược quá rồi, hắn phải dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng chống đỡ cơ thể của chính mình, ngay lúc này, đột nhiên Cố Tây Châu nghe thấy một thanh âm.

"Cứu, cứu mạng!"

Cố Tây Châu theo bản năng tìm kiếm âm thanh bắt nguồn từ chỗ nào, hắn đứng lên, suýt nữa đứng không vững rồi té lăn trên đất, nhưng mà hắn cũng đã xác định được nơi phát ra âm thanh, là nam sinh trên giường đang nói mớ.

"Không, không muốn... không phải tôi..."

Cố Tây Châu liếc mắt nhìn đứa nhỏ trên giường, không nhịn được lắc đầu một cái.

Thiếu niên này không biết mơ thấy cái gì mà lại khóc, Cố Tây Châu nhìn thấy khóe mắt nam sinh trên giường rơi xuống vài giọt nước mắt, lại cảm thấy có chút ý nghĩa.

Cố Tây Châu lần mò trở lại ngồi lên giường mình, suy nghĩ, ở nơi này, tất cả như xa lạ mà lại quen thuộc.

Hắn, Cố Tây Châu, trở về rồi.

Cố Tây Châu nhíu mày liếc nhìn cái giường của mình bị máu nhuộm đỏ, vừa định nằm xuống, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng nói nhỏ.

"Tôi, tôi không muốn chết... tha cho tôi..."

Là sợ hãi, một người khi sợ hãi cực độ mới trở thành như vậy, Cố Tây Châu tìm nơi phát ra âm thanh rồi nhìn sang, là bạn cùng phòng ở giường đối diện đang nói mớ.

"Thật là..." - Cố Tây Châu kinh ngạc trong chốc lát, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, rồi đổi mặt chăn, đắp lên trên người, hắn vừa lạnh vừa buồn ngủ, tránh vết máu trên chăn, hắn chỉ muốn ngủ một giấc, còn máu ở trên giường... tính sau, trước tiên ngủ một giấc cái đã.

Có gì ngày mai rồi tính.

...

Ánh sáng không nhiệt chênh chếch rơi trên mặt đất, Cố Tây Châu thoáng nheo mày, mở mắt ra, nắng có chút chói, nhất thời tỉnh cả ngủ, loáng một cái xuống giường, khởi động gân cốt.

Cố Tây Châu nhìn thấy nắng như vậy, đột nhiên đau đầu, xoa nhẹ trán, dưới ánh mặt trời, vết máu trên giường so với tối hôm qua càng chói mắt, qua một đêm đã biến thành màu đỏ sậm.

Nếu như bạn cùng phòng của chủ nhân thân thể này hỏi tới, hắn nên giải thích thế nào?

Cố Tây Châu đau não, muốn thừa dịp bạn cùng phòng còn chưa dậy, đem đệm chăn trên giường giấu ở máy giặt ngoài ban công, nhưng rất nhanh Cố Tây Châu liền phát hiện lo lắng của mình là dư thừa.

Trong phòng ngủ yên lặng, trừ hắn ra, không có ai cả.

Ngoại trừ hai cái vốn là giường trống, ba cái giường ngủ còn lại lúc này đã sớm rỗng tuếch.

Bạn cùng phòng đều đi hết.

Cố Tây Châu kinh ngạc, có thể bạn cùng phòng đã dậy từ sớm, chăn trên giường xếp gọn, cặp sách đặt trên ghế ngày hôm qua cũng không thấy.

Đi học?

Không, coi như là đi học, lúc nhìn thấy trên giường bạn cùng phòng toàn là máu, không thể không gọi bạn dậy mà trực tiếp rời đi chứ?

Dù là ai thì lúc sáng sớm thức dậy nhìn thấy cái giường này của mình, cũng sẽ sợ đến hét lên.

Cố Tây Châu xoa xoa huyệt thái dương, nhanh chóng bỏ qua chuyện này, quay đầu nhìn về phía bàn học.

Giống như tối hôm qua, có một quyển sách bài tập được mở ra đặt ở trên bàn, Cố Tây Châu xoa xoa cổ, dùng một tay cầm sách bài tập lên, liếc mắt nhìn - lớp 12/10, Cố Nhiễm.

Hẳn là sách bài tập của hắn.

Xem ra vận khí của hắn không tệ, ít nhất cái họ này không đổi.

"Không đúng lắm." - Cố Tây Châu không khỏi nhíu mày, hắn tiến lên hai bước, nhìn chiếc gương đêm qua ở trong phòng.

Hắn chợt phát hiện vết thương dài đến bốn xăng-ti-mét ngày hôm qua đã hoàn toàn khép lại, thậm chí không còn một chút dấu vết.

Cố Tây Châu ngẩn ra, xác nhận lại một lần nữa qua gương, vết thương dữ tợn đêm qua thật sự không thấy, đưa tay xoa xoa da thịt mềm mại ở cổ không có cảm giác đau, chỉ có tiếp xúc da thịt thông thường.

Thật tốt.

Cố Tây Châu khó hiểu mà nhìn đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi trong gương, luôn cảm thấy trong này có điểm bất thường, ngay lúc này, một âm thanh cắt đứt suy nghĩ của hắn.

"Nhanh lên, còn mười phút nữa là tới bảy rưỡi, sáng nay có tiết tự học tiếng Anh, mày nhanh lên coi!"

"Biết rồi biết rồi, chờ chút, tao lấy hộp sữa rồi đi!"

"Không chờ, phiền chết!"

"Rồi rồi, tao xong rồi, đi!"

Cố Tây Châu nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới thông tin trên sách bài tập lúc nãy, hiện tại hắn cũng là học sinh cấp ba, Cố Tây Châu thay đồ trong hai phút, mang cặp trên lưng liền chạy ra ngoài.

Cố Tây Châu không tự mình đi lung tung, mà đi theo phía sau hai nam sinh rời khỏi ký túc xá gần như cùng lúc, vòng qua một ngã rẽ, Cố Tây Châu nhìn thấy trường học ba tầng cũ kỹ, bên ngoài áp gạch sứ trắng, có nơi còn rớt xuống một hai miếng.

Hai nam sinh vừa bước đi, hắn liền đuổi tới ngay ở phía sau.

"A-----"

Tiếng thét chói tai khiến hắn theo bản năng mà quay đầu, thiếu nữ phía sau buộc tóc đuôi ngựa, ngón tay run rẩy giữa không trung---

"Choẹt!"

Cố Tây Châu nghe thấy một tiếng động lớn vang lên bên tai, có thứ gì dính lên trên mặt hắn.

Bịch bịch bịch!

Cố Tây Châu nhăn mày, coi như bình tĩnh, ngay phía trước hắn là ba bộ thi thể máu thịt lẫn lộn đang nằm, trái tim hắn căng thẳng nảy một cái, nhìn kỹ, xác ba người này tay nắm tay, máu nóng theo da thịt vỡ nát chảy xuôi trên mặt đất, thứ vừa dính trên mặt hắn chính là một giọt máu bắn lên.

"Họ, họ vừa rồi mới, mới đứng ở chỗ đó, tay nắm tay, rồi nhảy xuống... hu hu... tôi, tôi không muốn chết, cầu xin các người, đưa tôi về, đưa tôi về đi mà..." - Thiếu nữ ở phía sau mới vừa rồi trông thấy một màn ba người tay nắm tay nhảy lầu, hoảng loạn ngồi sụp xuống đất.

"Tiểu Liên đừng sợ, không có chuyện gì." - Một thiếu nữ mặt tròn lấy một tờ giấy mềm trong túi ra đưa cho Tiểu Liên, nếu như không phải tay cô bé đang run rẩy, thì Cố Tây Châu còn có thể tin lời của cô.

Cố Tây Châu quay đầu lại nhìn về phía sân thượng tòa nhà ba tầng, ước chừng cao mười mét, giả sử mặt tiếp đất, cũng sẽ không... thảm như vậy.

"Chuyện gì vậy nhỉ?" - Cố Tây Châu nhíu mày nói nhỏ, đang định tìm hiểu tình hình một chút, bỗng nhiên có mấy giáo viên chạy tới.

"Tất cả mọi người lên học đi." - Người đàn ông thấp béo cầm dây giăng, xua đuổi học sinh vây xem, trong số đó không ít học sinh hiển nhiên đã bị dọa sợ, mãi đến khi người đi cùng lôi kéo mới phản ứng lại, vô cùng thành thật.

"Là ả, ả tới tìm chúng ta, ả tới tìm chúng ta rồi!" - Ngay lúc này, một thiếu nữ nhuộm tóc giống như phát điên mà nói với người bên cạnh.

Giáo viên nữ mới tới đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, tát vào mặt cô gái một cái, tức giận nói: "Em im đi! Ba người này chỉ là áp lực lớp mười hai quá lớn, không chịu được nên mới tự sát!"

"Không, là ả, là ả..."

Thiếu nữ kia không chút để ý tới bạt tai vô lý kia, hai tay ôm mặt, trong nháy mắt mất hết đi sức lực.

Giáo viên nữ kia cực kỳ khó chịu, vừa định quát nữ sinh, đột nhiên nghe thấy một giọng nam lãnh đạm vang lên bên tai.

"Cô Vương, bạn Lâm Đồng chắc là bị chuyện này... doạ sợ, để em đưa bạn tới phòng y tế." - Đồng phục học sinh dài rộng trắng đen không thể che giấu được khí chất trong sạch đặc thù của thiếu niên này.

Giáo viên nữ họ Vương liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, lại nhìn đến ba thi thể đã được phủ vải che trên đất, gật đầu với cậu: "Vậy thì làm phiền em, em dẫn bạn đi trước."

"Còn đứng ở chỗ này làm gì? Đi lên lớp học đi!" - Người đàn ông mắng Cố Tây Châu một câu, Cố Tây Châu liếc hắn, khóe miệng giật giật, rốt cuộc không cãi lại, đi lên lớp học.

Lớp 12/10.

Cố Tây Châu vừa vào lớp đã nghe thấy toàn bộ học sinh trong lớp đều tụm năm tụm ba đứng chung một chỗ khe khẽ bàn luận chuyện mới vừa phát sinh, ở phía cuối lớp còn có một nhóm khoảng mười người, nữ có nam có, đang xì xào bàn tán.

Ngay lúc này giáo viên tiếng Anh cầm sách vở đi tới, Cố Tây Châu giương mắt nhìn, hóa ra là giáo viên nữ họ Vương vừa nhìn thấy ở dưới lầu, cô nhăn nhó đi vào, nhìn thấy học sinh không ngồi đúng chỗ của mình, đập mạnh quyển sách lên bục giảng một cái!

"Về chỗ ngồi đi!" - Cô trừng mắt, lạnh lùng quát lớn, loáng cái mấy người tụ tập nói chuyện liền tản ra ngồi vào vị trí của mình.

Cố Tây Châu: "..."

Cố Tây Châu không biết chỗ ngồi của mình ở đâu, liền tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, giáo viên trên bục giảng tựa hồ không để ý tới, có lẽ cô cũng không rõ lắm chỗ ngồi của học sinh, chỉ muốn tất cả mọi người mở sách ra ôn tập với máy ghi.

Cố Tây Châu ngồi mấy phút ở vị trí này, phát hiện ra học sinh xung quanh đều không thắc mắc với chỗ ngồi của hắn, thậm chí ngay một ánh mắt cũng không nhìn.

Kỳ lạ, lẽ nào hắn may mắn như vậy, ngồi trúng ngay chỗ của mình?

Hắn không biết, ở phía sau có hai nam sinh đang dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn bóng lưng hắn.

Nam sinh tóc ngắn run rẩy kéo tay nam sinh bên cạnh, dùng âm thanh nhỏ tới mức chỉ một người có thể nghe thấy trò chuyện.

"Hắn, hắn không phải đã chết rồi sao?"

---

Tác giả có li muốn nói: Thế gii vô hạn lưu, không phải vườn trường thần quái, đây là thế gii th nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro