Gió Mỏng Qua Tim
"Dù không chiêm ngưỡng được màu sắc của cầu vồng bằng mắt, em vẫn có thể cảm nhận bằng trái tim. Cũng giống như những điều tốt đẹp dù ta không nhận ra, chúng vẫn ở đó đấy thôi."Thiên Vũ bình thường không thích những lời bâng quơ sáo rỗng như vậy. Nhưng trong cái khoảnh khắc yên ả chỉ có mình cậu và anh ngồi cạnh nhau buổi chiều muộn hôm ấy, cậu bất giác mong sao câu nói kia là thật. Tên anh là Lâm Nhất Viễn - chữ "Viễn" vốn là xa xăm, có phải vậy chăng mà dù anh đang tựa vai cạnh bên mà cậu vẫn cảm thấy như chẳng thể nào chạm tới?Cậu rủ mi thôi không nghĩ ngợi nữa, cựa mình nắm lấy bàn tay trái lạnh tựa hơi sương của anh để tìm cảm giác an toàn. Tay phải của Viễn là để vẽ, hay dính màu nên anh không cho cậu nắm vì sợ màu sẽ dây sang tay Vũ. Nhưng thật lòng thì Vũ thương anh quá, nếu được nắm cả hai bàn tay của anh, thì dù màu dính hết lên người cậu cũng chấp nhận._____Gió Mỏng Qua Tim viết bởi @_tinhanri_ - Tinh AnBìa: @_tinhanri_ - Tinh AnĐăng lần đầu: 3/3/2025.…