60. Nuốt Anh Vào Bụng
Trong căn phòng ngủ nhỏ, ánh sáng lờ mờ như bị màn sương đen bao phủ.
Dưới thân có tiếng nuốt sền sệt, không biết là từ khoang miệng hay cổ họng, vì chứa vật quá lớn nên nghe rất rõ.
Cơ bắp trên người Lục Thời Nghiên căng cứng, yết hầu không ngừng chuyển động, ngực phập phồng mạnh mẽ, tay nắm chặt tủ đến mức xương ngón tay nổi lên, như muốn bóp nát tấm gỗ trong lòng bàn tay.
Anh nheo mắt nhìn cô gái đang đong đưa quy đầu, ©ôи th!t to lớn của anh bị cô nuốt vào rồi lại nhả ra, nước trên thân gậy cũng lấp lánh.
Phần dưới sưng tấy đến mức không tưởng, kɧoáı ©ảʍ lan tỏa khắp cơ thể.
Hơi thở càng ngày càng nặng nề, anh không nhịn được đặt tay lên chiếc cổ trần trụi của cô.
Dưới ngón tay anh, làn da trắng mịn màng, như sắp tan ra trong tay anh, mạch máu dưới da phồng lên rồi lại xẹp xuống, nhịp nhàng phập phồng.
Anh vuốt ve làn da ấy, không nỡ buông tay.
Nhưng dù cố gắng chuyển hướng, sự chú ý của anh vẫn bị cô kéo xuống.
Cái miệng bao quanh ©ôи th!t anh, dù không thể nuốt trọn, cô vẫn tiếp tục nuốt từng chút một.
Bên trong có một lực hút mạnh mẽ kẹp chặt quy đầu, ép chặt, mυ"ŧ, cắn, ở giữa là chiếc lưỡi không mấy linh hoạt của cô, quấn lấy anh một cách ngẫu nhiên, những chiếc răng nhỏ thỉnh thoảng cọ qua, mang đến cơn đau nhói lại càng làm kɧoáı ©ảʍ tăng cao.
Lục Thời Nghiên thở ra một hơi nặng nề, bàn tay anh từ cổ cô di chuyển lên phía trước, bóp chặt hàm dưới đang mở ra của cô, muốn cô ngẩng đầu lên.
Nhưng ngay sau đó, cô lại gạt tay anh ra, há miệng nuốt ©ôи th!t anh vào sâu hơn, bàn tay đang vuốt ve thân gậy thịt của anh cũng di chuyển xuống dưới, nâng hai túi tinh bên cạnh lên.
Cô xoa bóp túi tinh to lớn ấy, vừa mυ"ŧ mạnh vào quy đầu anh, như muốn hút hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong anh ra.
"Ưm..." Lục Thời Nghiên khó nhịn nhắm mắt lại, trán anh nặng nề đặt trên mu bàn tay đang chống tủ, bàn tay nắm lấy tay cô không quan tâm đến điều gì khác nữa, mà chuyển hướng, đặt ra sau đầu cô, theo bản năng ấn cô xuống.
Vòng eo thẳng lên, vật đang chuyển động trong miệng cô bắt đầu co giật theo bản năng.
Thẩm Nam Sơ ngoan ngoãn há miệng, mặc cho anh đẩy vật lớn vào, cổ họng cô nuốt xuống theo lực đạo của anh, ngậm ©ôи th!t anh vào sâu hơn.
Cổ họng nhỏ hẹp kẹp chặt phần nhạy cảm nhất của anh, Lục Thời Nghiên nhíu mày, thở dốc, nhưng những ngón tay nắm chặt sau gáy cô dần siết lại, như muốn xuyên thủng cô.
Như biết anh đang nghĩ gì, cô chống hai tay lên đùi anh, mặt nằm giữa hai chân anh, thả lỏng cổ họng để anh tiến vào sâu hơn.
Cổ họng nuốt xuống, tiếng nuốt ừng ực càng trở nên dồn dập, như vô số bọt biển đang sôi sục trong cổ họng cô.
Lưng Lục Thời Nghiên càng thêm căng cứng, anh chống tay lên tủ, gân xanh trên trán nổi lên, bàn tay đặt sau gáy cô trắng bệch vì kìm nén.
Những ngón tay thon dài căng ra, luồn vào mái tóc mềm mại của cô, nắm lấy da đầu ấm áp, vuốt ve một cách khó nhịn.
du͙© vọиɠ sôi trào trong mạch máu Lục Thời Nghiên, không ngừng va vào rào chắn lý trí, anh chỉ có thể thở dốc không ngừng, mượn hơi thở dồn dập phát tiết ra sự nóng nảy đang kìm nén.
Nhưng mà lúc này Thẩm Nam Sơ lại không còn quan tâm đến sự kiềm chế của Lục Thời Nghiên nữa, vẫn kẹp lấy ©ôи th!t trong cổ họng mà nuốt xuống.
Lục Thời Nghiên cảm giác anh đã tiến vào trong yết hầu của cô, thậm chí còn đang đi xuống, không gian chật hẹp kia vốn không phải vì thiết kế này, kích thước nơi đó hiển nhiên không thích hợp tiếp tục, hơn nữa anh còn lớn như vậy.
Nhưng mà Thẩm Nam Sơ cũng mặc kệ, giống như đói quá nên muốn ăn, tư thế như muốn nuốt anh vào trong dạ dày.
Vùng mẫn cảm yếu ớt nhất bị Thẩm Nam Sơ không ngừng đè ép co lại, chất lỏng ấm nóng bao bọc anh hoàn toàn, còn có một đầu lưỡi mềm mại, lúc này lại trở nên đặc biệt bận rộn, có khi hút lấy anh, có khi mơn trớn anh, động tác liếʍ mυ"ŧ, kết hợp với cảm giác đè ép mãnh liệt của Thẩm Nam Sơ, khiến cho đau đớn đều trở nên sung sướиɠ.
Hô hấp của Lục Thời Nghiên càng ngày càng nặng, anh cảm giác trong mũi không phải thở ra không khí, mà là ngọn lửa bị tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt.
Lý trí cũng bị thiêu đốt hầu như không còn, anh phát ra một tiếng thở gấp, vừa rút lui vừa nghiêng người giữ lấy Thẩm Nam Sơ.
Không để ý đến chất dịch vẫn còn dính trên người, hai tay mở ra ôm Thẩm Nam Sơ vào lòng, môi mỏng úp xuống, vội vàng hôn lên môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro