Chương 22
Editor: Vuvu
Bình thường Đường phu nhân thế nào đều được. Nhưng nếu có người bắt nạt con gái của bà, bà sẽ không bao giờ khoan nhượng.
Đường Kiều nhẹ nhàng đẩy Đường phu nhân ra, nhẹ giọng: "Mẫu thân, cái gì mà đồng quy vu tận a? Lời như vậy không được nói."
Đường phu nhân không quan tâm. Bà giữ Đường Kiều lại, nhìn chằm chằm Đường Chí Dong.
"Đều nói con hư tại mẹ, Y Y thành như thế này đều là tại người mẹ như bà." Đường Chí Dong tức run người. Hắn dùng sức kéo cổ áo, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn.
Cảm tình giữa Đường phu nhân và Đường Chí Dong đã bị Hồ Như Ngọc châm ngòi đến không còn lại bao nhiêu.
Đường phu nhân gương cằm: "Y Y có thành cái gì cũng là chuyện của ta. Bây giờ ông bắt mạt hai mẹ con chúng ta như vậy là cảm thấy nhà mẹ đẻ ta không có ai phải không? Y Y của ta nói sai sao? Lời nói khó nghe, các ngươi ăn mặc được như ngày hôm nay, ta phải bù biết bao nhiêu tiền? Bây giờ ông vì một cái thiếp mà đối xử với ta như vậy? Ông đi ra ngoài hỏi một chút, vợ bé nhà ai lại làm cho vợ cả lấy đồ cưới ra cho. Đường Chí Dong, ông đi ra ngoài hỏi xem!"
Hồ Như Ngọc vành mắt đỏ bừng, run run nói: "Đại tỷ, tuy rằng ta không làm việc nhưng cũng không cần dùng đồ cưới của tỷ. Chí Dong cũng kiếm tiền nha, hắn kiếm rất nhiều tiền."
Bà ta che mặt: "Tuy rằng ta không phải con gái nhà giàu như tỷ, nhưng ta là người trong sạch. Ta không làm ra chuyện như vậy a."
Hồ Như Ngọc khóc như mưa, run rẩy như sắp ngất đi.
Đường Chí Dong trợn mắt, chỉ vào Hồ Như Ngọc, gào thét với Đường phu nhân, đau đớn vô cùng: "Bà nhìn, bà nhìn Như Ngọc, lại nhìn lại bà xem. Giống như người đàn bà chanh chua, cả ngày chỉ biết đến tiền. Trừ bỏ tiền, bà còn biết cái gì? Ta chỉ biết mình cùng con nhà buôn bán như bà không có tiếng nói chung."
Đường phu nhân thống khổ nắm chặt tay, giống như lập tức sẽ ngã.
Nhớ năm đó, lúc ấy Đường Chí Dong cũng mắng bà như thế. Hắn chỉ vào bà mắng bà là kẻ ngu ngốc.
Đường phu nhân tức giận vô cùng, cả người phát run. Nhiều năm như vậy, đến cùng bà trải qua như thế không ai biết được.
Từ khi Đường Chí Dong yêu đương với Hồ Như Ngọc, giữa bọn họ không còn có cuộc sống vợ chồng. Sau này không có Hồ Như Ngọc, còn có con gái, hắn lại tình nguyện ra ngoài tìm hoan cũng không cùng bà. Ở trong lòng hắn, bà chính là thủ phạm chia rẽ hắn với Hồ Như Ngọc.
Thủ phạm!
Buồn cười thật!
Đường phu nhân cuối cùng cũng rơi lệ: "Được, không có tiếng nói chung, vậy vì sao năm đó ông không bỏ ta? Còn không phải vì ông không bỏ được tiền sao! Đường gia các người không bỏ được sao!"
"Đại tỷ, ta biết tiền đối với tỷ rất quan trọng. Nhưng là người một nhà, sao lại muốn phân chia rõ ràng như vậy? Tiền chẳng qua là vật ngoài thân, sao quan trọng bằng tình thân được? Nếu như ta có có tiền, ta đồng ý lấy hết ra, chỉ cần cả nhà vui vẻ." Hồ Như Ngọc lại mở miệng.
Giọng nói bà ta ôn nhu mê hoặc làm người ta mềm lòng, nhưng luận điệu trong lời nói lại thật buồn cười.
Đường phu nhân chán ghét nhìn bộ dáng làm ra vẻ của bà ta, nói thẳng: "Ngươi câm mồm cho ta, nơi này còn không đến lượt ngươi xen mồm."
Hồ Như Ngọc lung lay vài cái, bỗng chốc ngã xuống, khóc lóc không thôi: "Ta, ta sai rồi. Ta sai lầm rồi. Ta không nên vì yêu mà trở về. Ta cho rằng có thể ở cùng Chí Dong, có thể cho A Hành một gia đình ấm áp. Ta cho rằng tất cả đều có thể. Nhưng thì ra cái gì cũng không phải, chúng ta vẫn là người không được chào đón."
Bà ta hốt hoảng muốn đứng lên: "A Hành, A Hành chúng ta đi. Mẹ đưa con đi."
Lúc đó Đường Hành đã bị dọa choáng váng, đứng trong góc không dám nói chuyện.
Nhưng trong mắt mơ hồ có chút hưng phấn, giống như ngay sau đó, mẹ nàng ta có thể trừ bỏ mẹ con tiện nhân Đường Kiều này.
Đường Hành chờ mong, lẳng lặng chờ mong.
Đường Kiều mắt lạnh nhìn mẹ con hai người làm bộ làm tịch, chỉ cảm thấy trên thế gian này, có rất nhiều chuyện ghê tởm làm người ta buồn nôn nha.
"Như Ngọc, ta không cho bà đi."
Đường Chí Dong ôm lấy Hồ Như Ngọc, chỉ vào Đường phu nhân giận dữ: "Ngươi đồ độc phụ! Ngươi muốn làm cho gia đình tan nát mới hài lòng đúng không!"
Đường phu nhân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Đường Chí Dong ôm Hồ Như Ngọc, giống như hai người bọn họ mới là vợ chồng chân chính. Mà bản thân bà lại giống như một người ghen tị. Hồ Như Ngọc run rẩy là giả vờ, nhưng bà thực sự là bị tức run người.
Đây là chồng của bà, lại chưa bao giờ nói chuyện vui vẻ với bà, chỉ biết đến cái gọi là "Chân ái"."Cha, nếu như các người muốn chàng chàng thiếp thiếp, có phải nên đổi chỗ hay không?"
Đường Kiều đứng ở đó, vẻ mặt thanh lãnh.
Nàng thậm chí còn lười ngụy trang, cứ bình tĩnh nhìn Đường Chí Dong.
Có phải đến một khắc cuối cùng trước khi chết, hắn cũng không biết sự ác độc của Hồ Như Ngọc?
Đường Kiều nghĩ, nàng còn từng bận tâm chút tình thân này có phải rất buồn cười hay không?
Đường Kiều lạnh lùng đau đớn nhìn Đường Chí Dong.
Đường Chí Dong nổi giận, bỗng chốc vọt lên, hướng về phía Đường Kiều: "Nơi này không có chỗ cho ngươi xen mồm? Ngươi là đồ sao chổi, đều là ngươi nói hươu nói vượn. Ta đánh chết ngươi."
"Ngươi đừng hòng đụng đến Y Y của ta."
Đường phu nhân giống gà mẹ bảo vệ con, cuồng loạn xông lên. Bà không sợ Đường Chí Dong, bà không sợ.
Đường Chí Dong bị đụng đến. Nghĩ đến những chuyện hôm nay, chỉ cảm thấy người đàn bà ngu xuẩn này thật đáng ghét. Không chút nghĩ ngợi, hắn hung hăng đẩy Đường phu nhân ra: "Ngươi cút cho ta!"
"..."
Đường phu nhân va vào góc bàn, ngã xuống.
Cái trán bị đập, máu tươi chảy ròng ròng..
Đường Chí Dong thấy vậy kinh sợ.
Máu tươi nhiễm đỏ mặt Đường phu nhân. Đường Kiều hoảng hốt nhớ tới kiếp trước.
Đường Kiều kêu một tiếng, như điên chạy tới bên người Đường phu nhân, run run khóc: "Mẫu thân! Mẫu thân, người không cần chết, người không cần chết.. Mẫu thân!"
Nàng muốn lấy tay chặn miệng vết thương, nhưng không có tác dụng, một chút cũng không có tác dụng. Máu tươi nhiễm đỏ tay nàng.
"Mẫu thân, người đừng chết, người đừng chết.."
"Y Y.." Đường phu nhân muốn trấn an nàng, nhưng Đường Kiều lại giống như không nghe thấy.
Nàng khóc không ngừng, máu tươi dính đầy tay nàng.
Đường Kiều run rẩy nâng tay mình lên.
Máu!
Máu đỏ tươi!
Đường Kiều càng thêm hoảng hốt. Tình cảnh bây giờ cùng trong trí nhớ cơ hồ trùng khớp, mẹ nàng đã chết.
Mẹ nàng chết, chảy rất nhiều máu, bác sĩ nói không cứu được.
Đường Kiều run rẩy không ngừng, tê tâm liệt phế.
Giống như có người kéo nàng lại, đúng, đúng rồi!
Mẹ mất, tất cả mọi người đang kéo nàng.
Đường Kiều bỗng ngẩng đầu. Nàng nhìn Hồ Như Ngọc đang đứng một bên. Khóe miệng Hồ Như Ngọc không giấu được ý cười, như đang trào phúng nàng.
Diễu võ giương oai.
Mẹ nàng đã chết. Hồ Như Ngọc cũng đừng nghĩ sống!
Mơ tưởng!
Đường Kiều bỗng nhiên đặt Đường phu nhân xuống, chạy vội lên lầu.
"Y Y, con làm gì, Y Y.."
Đường phu nhân giật mình cảm thấy con gái có chỗ không đúng, nhưng vì sao không đúng, bà lại không rõ.
Đường Chí Dong bị vết thương của bà dọa choáng váng. Giờ phút này mới phản ứng lại, lập tức quát to: "Gọi điện thoại. Mau gọi xe cứu thương. Không, không không, chúng ta tự đi, chúng ta.."
"Y Y, con lại đây.." Đường Chí Dong đang muốn gọi Đường Kiều đến giúp, nhưng vừa liếc mắt lại suýt nữa ngất đi.
Đường Kiều cầm khẩu Browning nhắm ngay hướng Hồ Như Ngọc.
Hồ Như Ngọc hoảng sợ: "Kiều Kiều, con làm gì vậy!"
Đường Kiều mặt lạnh như băng, vô cùng quyết tuyệt: "Ngươi hại mẹ ta. Ngươi đồ hồ ly tinh luôn luôn muốn hại mẹ ta. Ngươi đã không có chúng ta đường sống, ta cũng sẽ không cho ngươi, ta sẽ không!"
"Không phải, không phải ta hại mẹ con. Kiều Kiều.." Hồ Như Ngọc bị cảnh trước mắt làm cho sợ hãi. Bà ta không ngừng lắc tay, muốn né tránh họng súng của Đường Kiều.
Nhưng là Đường Kiều mặc kệ, nàng không còn nhìn thấy những người khác.
Máu tươi.. Thật nhiều máu.. Trước mắt nàng là một mảnh đỏ tươi, chỉ có một mình Hồ Như Ngọc, chỉ có bà ta!
Người đàn bà xấu xa phá hoại gia đình nàng!
Đường Kiều bóp cò: "Ngươi không cho mẹ con chúng ta đường sống, như vậy liền đồng quy vu tận đi!"
Cạch một cái, tiếng súng vang lên, nàng thật sự bóp cò.
Hồ Như Ngọc hét lên một tiếng, ngã xuống đất, ngất đi.
Đường Chí Dong điên rồi: "Như Ngọc.."
Lập tức vọt qua.
Biến cố này làm cho tất cả mọi người sợ ngây người.
Đường phu nhân cố gắng đứng lên, bà xông đến ôm lấy con gái: "Y Y, Y Y của ta, mẹ không có chuyện gì, mẹ không có chuyện gì a!"
Đường Kiều chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Đường phu nhân, khuôn mặt Đường phu nhân đều là máu.
"Con xem, mẹ rất tốt. Y Y của chúng ta không sợ. Y Y của chúng ta không cần như vậy.. Con đừng hù dọa mẹ, con đừng dọa mẹ a!"
Đường Kiều cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng lập tức kêu: "Mẹ, mẹ!"
Đường Kiều đột nhiên gào khóc. Nàng sờ lên mặt Đường phu nhân, vội nói: "Đi bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện!"
Nàng vội vàng chạy ra khỏi phòng khách.
"Chuẩn bị xe, nhanh chóng chuẩn bị xe!"
Đường Chí Dong lúc này cũng la lên: "Như Ngọc, đưa Như Ngọc đi trước.."
Lúc này, còn muốn đòi trước sau!
Đường Kiều vội vàng đỡ Đường phu nhân lên xe, Đường phu nhân trái tim lạnh lùng.
Bà quay đầu liếc nhìn Đường Chí Dong một cái, mặc kệ, tùy ý con gái đỡ bà lên xe..
* * *
Bệnh viện yên tĩnh.
Đường Kiều thấy Đường phu nhân cuối cùng cũng ngủ, nàng đứng dậy ra ngoài.
Đây là bệnh viện gần nhà họ nhất. Xe cứu thương nhất định sẽ đưa người đến đây.
Nàng mơ hồ nghe thấy giọng nói cuồng loạn của Đường Chí Dong.
Đường Kiều chậm rãi bước xuống lầu. Lúc đi ngang qua lầu 4, nàng nhìn vào trong. Đường Sĩ Kiệt còn chưa xuất viện.
Đường Kiều cũng không dừng lại, tiếp tục đi xuống. Quả nhiên, phòng cấp cứu lầu 2 còn sáng đèn.
Đường Kiều đứng ở tận cùng hành lang, xa xa nhìn Đường Chí Dong nôn nóng đi đi lại lại.
Đường Chí Dong nhận thấy có ánh mắt nhìn hắn. Quay đầu liền thấy Đường Kiều đứng ở đó, quần áo trên người nàng dính đầy vết máu của Thẩm Liên Y.
Đường Kiều đột nhiên nở nụ cười. Nàng bước từng bước đi đến đối diện Đường Chí Dong.
Đường Chí Dong nắm chặt tay, hận không thể đánh chết nàng.
Hắn oán hận nhìn chằm chằm Đường Kiều, không có ôn nhu ngày xưa.
"Đồ nghiệt nữ này, ngươi còn mặt mũi đến đây! Ta nói cho ngươi, nếu Ngọc di của ngươi không có chuyện gì thì thôi. Nếu có, ta sẽ không tha cho ngươi!" Đường Chí Dong gầm nhẹ, đôi mắt ác độc.
Nhìn thấy ánh mắt này, Đường Kiều phát hiện, kỳ thật bản thân nàng cũng không quá khổ sở.
Đường Kiều nhợt nhạt nở nụ cười, ánh mắt lại lạnh như băng: "Thì ra ngày xưa ta rất hồn nhiên. Từ hôm nay trở đi, quy tắc do ta đặt ra!"
Y Y hắc hóa rồi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro