Chương 77
Editor: Vuvu
Đường Kiều cảm thấy vấn đề lớn nhất bây giờ của cô là phải nhanh chóng lấy được khẩu Browning về. Tất nhiên, cô cũng có thể lại mua một khẩu, nhưng lần đầu tiên dùng tên Thất gia, bây giờ phải làm sao? Còn có thể dùng lại thủ đoạn cũ sao? Đường Kiều lập tức phủ định.
Cô cũng không làm chuyện mà mình không nắm chắc.
Nghĩ đến đây, Đường Kiều có chút buồn bã. Nhiều ngày nay cô đã cho Cố Nhị Nữu rất nhiều xương nha, nhưng con hàng này ăn mà không làm việc!
Đường Kiều cảm thấy chó nhà Thất gia không giống Thất gia chút nào, hết ăn lại nằm.
"Reng reng reng" tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đường Kiều nhấc máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Thẩm Liên Y: "Y Y, con đã về rồi sao?"
Đường Kiều vâng một tiếng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lập tức hỏi: "Mẹ, mẹ chưa về sao?"
Hôm nay Thẩm Liên Y và Thẩm Thanh cùng về quê tham gia hôn lễ của một người bà con xa, tối nay sẽ về, nhưng lúc này bà lại gọi điện, chắc là có chuyện trì hoãn.
Thẩm Liên Y nói: "Đúng vậy, ở đây đang mưa to, ngồi thuyền về thì không an toàn nên chúng ta quyết định ngày mai tạnh mưa mới quay về. Bác con nói mấy ngày nay tên Đường Sĩ Kiệt không biết xấu hổ kia đang dò tìm địa chỉ nhà chúng ta, không biết hắn có âm mưu gì, mẹ thật không an tâm. Một mình con ở nhà phải cẩn thận đó. Nhắc chú Vương khóa chặt cửa, không có việc thì đừng ra ngoài. À, đúng rồi, để Tứ Diệp ngủ với con."
Ánh mắt Đường Kiều lóe léo, gật đầu nói: "Con nhớ rồi."
Thẩm Liên Y còn nói: "Không biết Thượng Hải có mưa hay không, nếu mưa thì ngày mai con xin nghỉ một ngày đi."
Đường Kiều cười yếu ớt, lại đồng ý.
Tóm lại Thẩm Liên Y lo lắng con gái ở nhà một mình, liên miên dặn dò hồi lâu mới cúp máy.
Đường Kiều đúng dậy nhìn sắc trời, quả nhiên xa xa phía chân trời có mây đen, không khí cũng thay đổi, cảm giác sắp có một trận mưa to gió lớn.
Đường Kiều tựa trên cửa, đầu óc chuyển động. Chuyện Đường Sĩ Kiệt dò hỏi địa chỉ của mẹ con cô có liên quan gì đến chuyện cô bị đám lưu manh kia theo dõi không a?
Theo lý thuyết, bọn chúng đối đầu nhau, nhưng cũng không phải vậy.
Nhưng bọn chúng thật sự có liên quan, có thể Đường Sĩ Kiệt cấu kết với đám lưu manh để tìm được nơi ở của mẹ con cô, hoặc là muốn bắt cóc cô lấy tiền chuộc?
Đường Kiều cảm thấy đều có khả năng.
Cô nghĩ nghĩ, lập tức nhấc điện thoại, bấm số của nhà lớn Đường gia.
Người nhận điện thoại là người giúp việc. Nhà lớn Đường gia luôn là cái dạng này, người giúp việc chỗ nào cũng có, nhận điện thoại cũng phải là người làm, như vậy mới thể hiện sự cao quý của chủ nhân.
Một lát sau, giọng nói lười biếng của Đường Sĩ Kiệt truyền đến: "Ai vậy!"
Đường Kiều a một tiếng, nói: "Đường Sĩ Kiệt."
Đường Sĩ Kiệt còn đang ngái ngủ bỗng chốc đứng thẳng lưng: "Đường Kiều?"
Vừa dứt lời, lập tức bắn liên thanh: "Vì sao các người lại bán nhà? Ha, nghĩ rằng bán nhà của chú hai thì có thể trốn được sao? Tao nói cho mày biết, Đường Kiều.."
Hắn còn chưa nói xong, chợt nghe thấy tiếng cười quỷ dị của Đường Kiều, Đường Sĩ Kiệt run run: "Mày.. Đường Kiều, mày đừng có mà giả thần giả quỷ, mày cho rằng mày cười là có thể kết thúc chuyện này sao? Mày nói đi, công việc của tao có phải do mày làm không?"
Đường Sĩ Kiệt cảm thấy Đường Kiều là tiện nhân cản đường hắn. Nhà chú hai không có con trai, sau này gia sản chắc chắn đều thuộc về cháu đích tôn là hắn. Vậy mà con nhãi ranh Đường Kiều dám làm nhiều chuyện như vậy, hắn có thể không tức giận sao.
Đường Kiều mỉm cười nói: "Có phải anh tìm đám lưu manh đi theo dõi tôi không?"
Giọng nói mềm yếu nhẹ nhàng của Đường Kiều truyền đến.
Đường Sĩ Kiệt đã lường trước chuyện đám người đó sẽ bị phát hiện, nên lúc này cũng không lo lắng. Hắn đắc ý hừ một tiếng: "Đó đều là anh em của tao, nếu mày có thể thuyết phục mẹ mày giao tiền ra đây, tao sẽ niệm chút tình cảm anh em họ, còn không, tao sẽ làm cho mày biết sự lợi hại của tao."
Dừng một chút, hắn lại đổi giọng: "Đường Kiều, bình thường anh họ đối xử với em rất tốt đúng không? Sao em có thể để bác em làm hại mọi người trong nhà như vậy được?"
Đường Kiều nghe hắn nói chuyện như chó sủa, cảm thấy bản thân đã đủ lễ phép, dù sao, cô cũng cố gắng không dập máy của người lớn a.
Đường Kiều cười khanh khách, chu môi nói: "Thật ra anh không cần quan tâm tình nghĩa anh em họ làm gì. Thật sự đó."
Giọng nói ôn nhu của Đường Kiều có thể bóp ra nước luôn rồi, cô cười nói: "Bây giờ tốt nhất anh nên liên lạc xem đám anh em đó của anh đang ở nơi nào nha Đường Sĩ Kiệt!"
"Tôi không xử lý anh giống như bọn họ, không phải đang niệm tình cảm anh em gì cả, chỉ là để lại chút mặt mũi cho cha tôi mà thôi. Nhưng nếu anh lại để tôi nhìn thấy dù chỉ là một thủ đoạn nhỏ, tôi chắc chắn, anh không chỉ mất đi công việc, mà còn những thứ khác. Ví dụ như.." Đường Kiều cười khanh khách, chậm rãi nói: "Anh muốn làm một người què không?"
Giọng nói của Đường Kiều quá mềm mại yếu đuối, thế cho lên lời nói của cô làm cho người ta cảm thấy cả người rét run, dù là Đường Sĩ Kiệt không có đầu óc, lúc này cũng phát giác tình huống không thích hợp.
Hắn lập tức quát: "Đường Kiều, mày dám!"
Đường Kiều nghe vậy bật cười, hỏi lại: "Vì sao không dám chứ? Đường Sĩ Kiệt a, chúng tôi không phải vì sợ các người mới chuyển đi, đơn giản là không thích căn nhà kia mà thôi. Ai bảo chúng tôi có tiền chứ? Có tiền có thể mua ma thuê quỷ nha. Anh nói xem muốn giết anh có dễ dàng không? Thật là, lần nào cũng nhắc anh phải đi hỏi ý kiến của người lớn, anh lại luôn không nghe! Vì sao anh không đi hỏi Hồ Như Ngọc, hỏi Đường Hành chút kinh nghiệm chứ? Thôi thôi, anh vẫn nên đi hỏi thăm đám anh em của anh đi."
Đường Kiều không đợi Đường Sĩ Kiệt nói thêm, trực tiếp cúp điện thoại.
Đường Sĩ Kiệt là người như thế nào Đường Kiều rất hiểu. Bình thường sắm vai nam tử hán, trên thực tế lại nhát như chuột, vừa nhát gan lại hư hỏng, cô không cần làm gì nhiều, chỉ cần dọa một chút cũng có thể dọa chết hắn.
Đường Kiều cũng không sợ Đường Sĩ Kiệt sẽ đem chuyện này nói cho Đường Hành.
Hơn nữa, hắn nói, có người tin sao? Có chứng cứ sao?
Đường Kiều nở nụ cười, đoán xem đêm này có phải Đường Sĩ Kiệt sẽ ra ngoài tìm đám anh em đó của hắn không? Chỉ mong hắn không bị dọa đến phát điên a!
Đường Kiều vui vẻ đứng dậy đi dạo.
"Leng keng leng keng" tiếng chuông cửa vang lên, Đường Kiều đang đi trong sân nên thuận tiện ra mở cửa luôn.
Ngoài cửa không phải ai khác, là Cố Đình Quân.
Cố Đình Quân mỉm cười như gió xuân, bộ quần áo đen làm cho anh càng thêm thần bí. Anh xách theo một túi cua biển, cười nói: "Đã ăn cơm chiều chưa? Còn rất tươi đó."
Đường Kiều cười tươi: "Chưa ăn a."
Cô nghiêng người nhường đường: "Không bằng chúng ta cùng ăn đi? Tôi nấu cho."
Cố Đình Quân lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi còn có việc, lát nữa phải ra ngoài. Thời tiết còn nóng, ăn không hết thì thôi, đừng để đau bụng."
Đường Kiều gật đầu, lại cúi đầu nhìn túi cua lớn, lại ngẩng đầu nhìn Cố Đình Quân: "Nhưng như vậy.."
Cố Đình Quân xoa xoa đầu cô, nói: "Nghe lời, nhiều cũng không được để lại, sẽ hỏng đó."
Anh lại dặn dò: "Nấu với một chút rượu, nếu không sẽ rất lạnh."
Đường Kiều gật đầu đồng ý.
Cố Đình Quân không ở lại lâu, nói thêm mấy câu liền xoay người rời đi.
Đường Kiều gọi với lại, cười tủm tỉm: "Tôi thấy trời sắp mưa đó, ngài đi ra ngoài nhớ mang ô. Đúng rồi, còn có, tốt nhất không cần.."
Cố Đình Quân cười như không cười nhìn cô. Đường Kiều cắn cắn môi, lời còn lại cũng không nói nữa.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Sao, sao vậy?"
Cố Đình Quân lắc đầu, mỉm cười: "Không có gì, Y Y rất tốt."
Đường Kiều không ngờ đề tài lại chuyển đến mình, cô nâng cằm, cười đắc ý: "Tôi đương nhiên là tốt rồi."
Cố Đình Quân nghĩ nghĩ, vươn tay về phía trước: "Đây là chìa khóa nhà tôi, lúc tôi không ở nhà nhờ cô chăm sóc Nhị Nữu."
Đường Kiều a một tiếng, gật đầu, không khách khí nhận chìa khóa.
Sau đó hình như nhớ đến chuyện gì, do dự hỏi: "Tôi cầm chìa khóa.. Không có vấn đề gì sao?"
Cố Đình Quân nhìn bộ dáng rõ ràng rất muốn lại giả vờ như không muốn của cô, cảm thấy đáng yêu không chịu được!
Anh nói: "Nếu tôi không ở nhà, Nhị Nữu có chuyện gì thì tôi sẽ lo lắng, có cô sẽ yên tâm hơn nhiều. Coi như cô giúp tôi một việc được không?"
Vừa nghe vậy, Đường Kiều lập tức vui vẻ: "Được.. Được nha."
Cố Đình Quân lại nói: "Cô giúp tôi chăm sóc Nhị Nữu, tôi mang đồ ăn ngon cho cô."
Đường Kiều nói thầm trong lòng: Tôi là quỷ tham ăn sao?
Giọng nói của Kỳ Bát gia truyền đến: "Thất ca."
Đường Kiều thò đầu ra, liền nhìn thấy Kỳ Bát gia ngồi trong chiếc xe đỗ bên ngoài, dáng vẻ vô cùng cảnh giác.
Đường Kiều bật cười, lập tức xua tay, nói: "Thất gia, ngài đi đường cẩn thận."
Cố Đình Quân gật đầu, xoay người rời đi.
Bình tĩnh mà xem xét, Cố Đình Quân phát hiện kỳ thực Đường Kiều rất đúng mực. Tuy rằng nhiều lúc cô có chút trẻ con, nhưng lại có giới hạn. Tối thiểu, giới hạn này làm cho anh rất thoái mái.
Đường Kiều đúng là một cô gái thông minh.
Anh hơi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười, lập tức xoay người lên xe.
Đường Kiều nhìn xe chạy đi, lại nhìn chìa khóa trong tay, ánh mắt lóe lên.
Không biết có phải Cố Đình Quân đang thử cô hay không, nhưng mặc kệ như thế nào, Đường Kiều cảm thấy cô vẫn nên cầm đồ của mình về. Nếu không, lần sau lại đụng phải đám ngu xuẩn, cô cũng không cần đi trộm xe.
Nhưng Đường Kiều nghĩ đến đó là xe của Chu Vũ Hiên, liền cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Cô vui vẻ xách túi cua lớn vào nhà, gọi to: "Tứ Diệp."
Tứ Diệp chạy nhanh xuống tầng.
Trước khi chuyển đến đây, trong nhà cũng có khoảng mười người giúp việc. Thẩm Liên Y thấy bây giờ chỉ còn mẹ con bà và Thẩm Thanh nên đã cho một số người nghỉ việc.
Tuy nhà mới lớn hơn, nhưng công việc lại không nhiều như trước.
Bây giờ ngoài vợ chồng chú Vương thì chỉ có một người giúp việc là thím Thẩm, bà ấy không có người nhà. Trước kia chồng thím Thẩm làm việc trên thuyền, nhưng sau đó đã qua đời, Thẩm Thanh liền sắp xếp cho thím Thẩm làm việc trong nhà.
Ngoài ba người họ cũng chỉ còn một mình Tứ Diệp.
Ít người, tất nhiên công việc sẽ phải làm nhiều hơn, nên Thẩm Liên Y cũng tăng tiền công lên không ít. Bởi vậy, mọi người cũng không có bất mãn gì, ngược lại rất tận tâm làm việc. Lúc nãy Tứ Diệp đang dọn dẹp trên tầng. Khác với mọi người, Tứ Diệp là đứa bé Thẩm Liên Y nhặt được, cho nên tình cảm đối với mẹ con Thẩm Liên cũng sâu sắc hơn nhiều.
Đường Kiều cười khanh khách: "Gọi mọi người lại đây, hôm nay đừng nấu quá nhiều, chúng ta cùng nhau ăn cua biển."
Tứ Diệp: "A? Thật tuyệt quá!"
Đường Kiều gật đầu.
Cô nắm chặt chìa khóa, đưa túi cua trong tay cho Tứ Diệp: "Không cần để lại cho bác và mẹ đâu, chúng ta ăn hết luôn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro