Chương 8: Nếu Là Ánh Sáng... Thì Đừng Biến Mất

Từ khi gặp cô, anh bắt đầu thay đổi.
Không nhiều, không vội vã, chỉ là… mỗi sáng thức dậy, anh không còn thấy thế giới xám xịt như trước.

Dần những buổi tập không còn nặng nề, anh bắt đầu cười – dù là rất khẽ.
Và mỗi khi thấy bóng lưng nhỏ bé, nhún nhảy của cô ở hành lang, lòng anh nhẹ như chưa từng mang gánh nặng gì.

---

Hôm nay, cô bị thương nhẹ ở tay vì tập quá sức. Chỉ là vết trầy nhỏ, nhưng anh thấy rõ cô nhăn mặt.

“Đau không?” – Anh hỏi, lần đầu tiên lên tiếng trước.

Cô nhìn anh, ngạc nhiên một giây, rồi bật cười.

“Không đau bằng việc thấy anh hỏi thăm người khác đâu.”

Lần đầu tiên anh không tránh ánh mắt cô.

Anh nhìn thẳng, rất lâu – và nói thật chậm:

“Anh đang học cách quan tâm lại.”

---

Cuối buổi tập, trời lại mưa. Lần này không có ô. Chỉ có hai người đứng trước bậc thềm, như chương trước, nhưng lần này…

Là anh chủ động bước ra che mưa cho cô bằng áo khoác của mình.

“Anh lạnh không?” – cô hỏi.

“Có em bên cạnh rồi, không lạnh.” – Anh trả lời rất nhanh.

Yingsha đỏ mặt, không nói được gì.

Anh thì nhìn cô rất bình tĩnh, nhưng tim đập loạn.

---

Tối hôm đó, anh viết vào nhật ký điện thoại:

“Hôm nay, lần đầu tiên anh dám bước ra khỏi vùng tối của mình.
Vì em ở đó.
Và nếu em là ánh sáng… thì đừng biến mất.
Vì lần này, anh sẽ cố giữ lấy em.”


---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro