IV. Hợp đồng

Căn phòng khách sạn vẫn chìm trong hơi thở lười biếng.

Những tia nắng cố bò lên giường, chiếu lên cơ thể vẫn đang nằm im lìm trong một trạng thái... không hề thoải mái tí nào.

Người thanh niên đang nằm úp mặt xuống đệm, chăn đã tụt gần hết khỏi người, chỉ còn vắt hờ qua thắt lưng. Phần hông bầm rát và hai đùi rã rời lộ hẳn ra ngoài, run lên khe khẽ vì hơi lạnh sớm mai len vào.

Lạnh thật.

Cậu vươn tay kéo lại tấm chăn đang trượt dần, nhưng cánh tay không nghe lời, chỉ khẽ khàng cử động rồi rơi phịch xuống nệm. Tấm chăn rơi hẳn.

Cậu mở mắt.

Lưng trần, cổ ngoẹo sang một bên, sống mũi cấn vào gối, môi khô khốc. Hai chân vẫn bản năng dạng rộng như thể cơ thể chưa kịp nhận ra rằng cuộc xâm nhập đã kết thúc từ lâu. Có lẽ vì đau mà suốt đêm cậu chẳng thể xoay người, nằm nguyên một tư thế đến cứng đờ cả gáy. Cảm giác như cái cổ đã tách ra khỏi phần còn lại của thân thể.

Một giấc ngủ không những không giúp cậu giảm bớt mệt mỏi, ngược lại còn đeo bám thêm cơn đau đầu do thức quá khuya và khóc quá nhiều.

Yuuji thử cựa mình lần nữa, nhưng chỉ cần hơi gồng lưng, cơn nhức nhối từ thắt lưng và bắp đùi liền ập đến dữ dội, khiến cậu buộc phải nằm yên trở lại, thở hắt ra đầy bất lực.

Đã hơn 10 rưỡi sáng. Sắc mặt của Yuuji chỉ còn có thể dùng hai chữ "tê tái" để hình dung.

Cậu không nhớ mình đã thiếp đi lúc nào. Cũng chẳng biết bằng cách nào mà cậu sống sót qua được cái đêm quái đản ấy. Một đêm vừa đủ để dạy cậu biết: phim sex lừa người, không bao giờ có chuyện cứ trực tiếp hành sự mà không có bước dạo đầu được đâu nhé.

Đêm qua là lần đầu tiên của cậu, Gojo thì không nhẹ nhàng cũng chẳng kiên nhẫn, dù vẫn theo quy trình giúp cậu nới rộng phía sau, nhưng vừa nhét được hai ngón vào thì đã coi như hoàn thành thủ tục, không thèm hỏi han đã đút luôn cho cậu củ khoai to tướng. Đường vào  gian nan như thế cũng không cản được từng đợt tiến công hùng dũng của hắn, báo hại Yuuji khóc đến không thở nổi.

Đau thì khỏi bàn. Nhưng cái oái oăm là—giữa lúc nước mắt nước mũi thi nhau trào ra như muốn rửa trôi khuôn mặt, cậu lại thấy sướng. Không phải vì Gojo giỏi, ngược lại: kỹ thuật của hắn sánh ngang trai tân, lẽ bởi người đàn ông này chưa bao giờ biết phục vụ người khác.

Nhưng bù lại, củ khoai của hắn đúng là có năng khiếu thiên bẩm.

Hình dáng của nó rất giỏi dỗ cho con người ta vui sướng: một thân đúc thịt dày cui, đã thế còn dài, nóng rực, mỗi lần đâm vào là đến tận nóc, cọ cọ lung tung cũng cọ trúng điểm sướng, khiến cho Yuuji hồn xiêu phách lạc mấy hồi.

Đặc biệt vào mấy hiệp cuối, chú chim tội nghiệp của cậu vì phải chịu kích thích quá nhiều nên đã sớm không còn gì để khóc nữa, chỉ có thể rũ rượi đái dầm. Hai cái khăn ướt sũng vẫn còn bị vứt dưới chân giường, dính đầy tinh dịch và nước tiểu, như chứng tích rõ ràng cho một trận làm tình mà bên yếu thế bị vùi dập không thương tiếc.

Cái kết cho một đêm hoang dâm: Yuuji bị vắt kiệt không còn chút nước nào. Chốc nữa mà lết được dậy kiểu gì cũng phải tìm cách bổ sung điện giải.

Ừ thì đổi đời mà, đâu phải miễn phí. Đánh đổi cả đời trai đây này.

Phải mất gần mười lăm phút sau khi tỉnh dậy Yuuji mới lê được cái thân mình vào phòng tắm. Bàn tay nắm lấy thành lavabo như người vừa trở về từ chiến trận. May mắn là Gojo không hoang dã đến mức bỏ qua biện pháp bảo vệ, nếu không đêm qua chắc cậu đã không ngủ yên ổn được đến thế.

Nước nóng xối vào người như đánh thức lại hệ thần kinh đang tê liệt. Cậu kiểm tra lại thân thể dưới làn nước. Gojo không cố tình để lại dấu vết gì ngoài những chỗ thâm tím có vẻ do bị bóp quá mạnh hay bị va đập vào vật cứng.

Cậu đứng dưới vòi sen một lúc lâu. Mãi đến khi đôi chân bớt run, cơn ê buốt nơi thắt lưng dịu xuống đôi chút, Yuuji mới với lấy khăn tắm, quấn ngang hông rồi bước ra ngoài.

Thần trí đã tỉnh táo hơn lúc mới dậy, nhưng căn phòng vẫn lạnh và trống trơn đến lạ. Gojo đã rời đi từ lâu. Không còn một chút dấu tích nào của hắn ở trong căn phòng này.

Yuuji cũng không bất ngờ. Trong những mảnh ký ức rời rạc còn sót lại từ đêm qua, người bị lột trần không thương tiếc chỉ có mình cậu. Cậu bị dằn vặt đến khi bản thân tan thành một vũng ướp nhẹp trên giường rồi vẫn lờ mờ thấy được dáng vẻ chỉnh tề của kẻ phía trên mình: áo chỉ tháo ra vài cúc, đến cả quần vẫn còn treo giữa háng, dường như chỉ keo kiệt tụt ra một chút cho tiện hành sự.

Hành vi quá đáng đến mức khiến Yuuji ở trong cơn mê man cũng muốn xé áo hắn ta ra, đáng tiếc cậu còn không đủ sức để bò đi chỗ khác chứ chưa nói giằng co với Gojo.

Một kẻ cứng nhắc như thế nhưng đã làm việc gì thì vô cùng chu đáo. Quần áo chuẩn bị cho Yuuji được đem đến không biết từ lúc nào - một hàng túi giấy to nhỏ đủ loại xếp ngăn nắp dưới chân giường, tha hồ cho cậu lựa chọn. Yuuji ướm qua ướm lại mới chọn được một bộ quần áo bằng lụa tơ tằm mát mẻ có phong cách mùa hè - kiểu dáng gần nhất với phong cách thường ngày của cậu.

Phía đầu giường còn có một hộp điện thoại mới toanh, model flagship, bản dung lượng cao nhất, hàng quốc tế chính hãng. Yuuji bật máy lên, chuyển sim, đồng bộ danh bạ, tải lại mấy app mạng xã hội thường dùng.

Ngón tay cậu dừng lại rất lâu trước dòng tên "Ngài Gojo". Cậu mở khung chat, gõ mấy chữ rồi lại xoá. Rồi lại gõ, rồi lại xoá. Cuối cùng, chỉ để lại vỏn vẹn:

"Em dậy rồi ạ."

Như một lời báo cáo ngoan ngoãn.

Có lẽ Gojo đang bận, hắn không trả lời ngay, Yuuji gọi xuống lễ tân, được biết cậu có thể giữ phòng đến trước 12h đêm nay. Một đêm bù thêm, không mất phí. Cơ hội hưởng thụ thế này dĩ nhiên Yuuji rất hồ hởi nhận lấy. Đêm qua vì quá sợ hãi nên cậu không có lòng dạ nào để ý chuyện khác, nhưng giờ yên ổn rồi thì thôi, có gì đâu. Cậu gọi bữa sáng lên phòng, sau đó khoái chí vừa nằm xem Tivi vừa lướt chơi điện thoại mới.

Trước mắt thì mối quan hệ giữa cậu và Gojo đã có bước tiến xa. Yuuji đánh bậy đánh bạ không ngờ đánh thẳng một đường lên giường hắn. Cậu không biết mọi chuyện tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng đã phát sinh quan hệ thân mật thế này thì chắc chắn hắn không bạc đãi cậu được, Yuuji đinh ninh. Chiếc điện thoại này, những bộ quần áo mới, và phòng khách sạn này chính là minh chứng.

Bữa sáng được mang lên nhanh chóng. Một khay phục vụ bày biện hoàn hảo: trứng chần lòng đào đặt trên lát brioche nướng vàng ruộm, bên cạnh là một dải thịt xông khói Parma mỏng dính, salad arugula rưới dấm balsamic, nước ép cần tây mát lạnh trong ly thủy tinh cao, và cà phê đen đựng trong cốc gốm trắng muốt. Cách sắp xếp đĩa tinh tế, từng lát cam cắt mỏng đặt đều đặn trên khay - một hình ảnh cậu thường thấy trên mạng xã hội của người nổi tiếng, và giờ chính bản thân được trải nghiệm.

Yuuji phấn khởi hít hà. Trước khi vào bữa cậu phải tranh thủ chụp vài kiểu đã - chẳng mấy khi đời được thế này. Cậu cố tình đặt bữa ăn lên chiếc bàn có view nhìn ra bên ngoài, ngồi chỗ ngồi của Gojo hôm qua, chạy đi chạy lại căn góc mãi mới ra được thành phẩm.

Điện thoại xịn nên chất lượng ảnh cũng rất tốt. Trong ảnh, ánh sáng hài hòa chiếu vào, khuôn mặt của cậu trai hồng hào, lại còn cố ý làm bộ bận rộn không nhìn vào camera. Các đường nét trên mặt của Yuuji đều mang tính bổ trợ nhau, phối hợp lại trông vô cùng hài hòa cân đối: đôi mắt hơi xếch, sống mũi có độ cao trung bình nhưng phần chóp mũi nhọn lên trông rất sinh động, đôi môi cũng có độ cong tự nhiên. Cậu mặc quần áo thanh lịch, cặp chân dài được khoe ra, kết hợp với các yếu tố ngoại cảnh trông cứ như ảnh chụp lén thiếu gia nhà nào.

Thành phẩm quá mỹ mãn, Yuuji thích chí lại uốn éo thêm vài pose nữa trong phòng khách sạn, tấm nào cũng mặt xinh dáng chuẩn. Cậu chọn vài ảnh, chỉnh màu nhè nhẹ, rồi đăng lên mạng xã hội.

Bài đăng vừa lên chưa đến mười phút, phần bình luận đã bắt đầu rộn ràng. Đứa thì đùa cợt, đứa thì gặng hỏi, vài cái tên quen thuộc buông lời bóng gió, cố tình moi móc. Vốn ban đầu Yuuji mang tâm lý khoe khoang cho thỏa cái lòng hư vinh, nhưng khi lượng tương tác dần tăng lên, cậu không khỏi chột dạ.

Cậu biết rõ mình đang làm gì. Một đứa như cậu, nghèo xác xơ, mặc đồ hiệu, ở phòng sang – ai nhìn vào cũng hiểu ngay: chẳng có chuyện gì gọi là "tự thân đổi đời" ở đây cả. Dù phần lớn bạn bè cậu cũng sống trong cái thế giới như vậy – cùng nghề, cùng kiểu tồn tại – nên cái chuyện "được chu cấp" chẳng có gì xa lạ, nhưng chính cái sự ngầm hiểu ấy mới khiến Yuuji khó chịu.

Bởi vì, từ tận sâu bên trong, cậu luôn tin rằng mình không giống họ.

Cậu không bao giờ phục vụ khách ngoài giờ làm, không bán thân, không đi khách. Và vì thế nên cậu thấy những gì mình làm là đang trao đổi sức lao động một cách chính đáng. Cậu đã làm việc để kiếm những đồng tiền "sạch", cậu không đem chính mình thành hàng hóa để đổi lấy thứ gì. Yuuji đã vin vào cái lý đó để cố gắng tách biệt bản thân khỏi cái hàng ngũ cậu đang đứng chung, cậu dùng nó để tự dựng nên một hình ảnh trong sạch, tự cho phép mình có quyền đứng trên người khác

Nhưng bây giờ, cậu thì có tư cách gì chứ?

Yuuji không chỉ đơn giản là thích tiền, cậu còn tham lam cả phẩm giá của người có tiền. Cậu cũng có những người bạn làm trong mảng nghệ thuật tích lũy được trong thời gian đi theo sau vị họa sĩ – những kẻ theo đuổi nghệ thuật, sống có vẻ tao nhã, có gu. Cậu coi những mối quan hệ đó như một phần danh dự của mình, tự thấy bản thân gần gũi hơn với giới có học, có văn hoá. Nhưng chính cái khao khát đó, chính sự cố gắng nhồi mình vào một hình hài khác, đã phơi bày trọn vẹn chân dung thật sự của Yuuji: một kẻ tự ti đến mức chối bỏ chính mình.

Một kẻ luôn nghĩ mình xứng đáng với nhiều hơn, nhưng không dám đối mặt với cái giá thật sự của sự đổi đời.

Cậu nhớ lại thời gian ấy, cách đây chưa được 1 năm.

Sau khi được vị họa sĩ dẫn đi, ông đã hy vọng cậu không tiếp tục quay lại cái nghiệp đó nữa. Trong mắt vị họa sĩ, Yuuji là một đứa trẻ đầy tiềm năng nhưng chẳng may bị rơi vào cảnh khốn cùng. Ông cố gắng dùng hết hơi thở nghệ thuật cao quý của mình để cải tạo một kẻ xuất thân nông thôn như Yuuji: từ một đứa thô kệch không phân biệt được màu sắc cho đến dù ít dù nhiều cũng nảy sinh ra chút cảm thụ với cái đẹp.

Thế nhưng ông ta vốn xuất thân thượng lưu, lại mang theo một tâm hồn nghệ sĩ phiêu bồng không tài nào tiếp đất, ông ta sớm đã đánh giá sai cậu. Ông không thể gột rửa một Yuuji vốn đã nhuốm bùn thành một đóa sen trắng tinh khôi được. Tiếp nhận nguồn giáo dục phi thực tế đó lại biến Yuuji trở thành một đứa dở dở ương ương: sang không sang được, tinh tế không tinh tế nổi, mà lại đẻ ra thêm cái thú vui trưởng giả, cái kiểu học đòi làm sang. Nếu một người giàu mà có tính sĩ diện thì miễn cưỡng có thể gọi là kiêu kỳ, còn với một đứa như Yuuji mà đòi sĩ diện thì lại có dáng vẻ của kẻ không biết thân biết phận.

Sự trong sáng của ông họa sĩ là xa xỉ với một kẻ như Yuuji. Những tháng ngày sống sót ngoài kia đã ăn sâu vào máu cậu. Nghèo, khôn vặt, lươn lẹo, tính toán—nếu không có mấy thứ đó, cậu đã chết đói từ lâu, làm sao mà có thể có một cái tâm hưu nhàn, trong sáng như ông mong muốn? 

Khi ông ta rời đi, không còn ai tài trợ. Không còn ai tin rằng Yuuji có thể "trở thành người khác". Cậu trở về con đường cũ—nhanh chóng, gọn gàng, như thể chưa từng có một quãng rẽ nào cả.

Cái thế giới mà cậu cố bấu víu vào để đổi đời, nó không chấp nhận cậu. Cái thế giới cũ mà cậu khinh bỉ, cậu lại không thoát ra nổi. Giữa hai thế giới ấy, là một con người đầy mâu thuẫn: hành xử một cách đáng khinh, nhưng lúc nào cũng lo sợ bị coi thường.

Nhưng ảnh đã đăng, người cần xem được cũng đã xem rồi. Việc mình không nên làm cũng đã làm rồi. Yuuji lúc này không còn hứng thú gì hết nữa.

Cuộc đời đầy giả dối của cậu, chỗ nào cũng có điểm yếu chí mạng.

Bữa sáng đã sớm nguội, lúc này ăn vào thì độ ngon miệng phải giảm đi bốn phần, nhưng Yuuji vẫn cắm mặt ăn hết. Hai chân cậu đã trèo hết lên ghế, ngồi bó gối ăn như ở quê, chẳng còn tí dáng vẻ nào của vị "thiếu gia" lịch thiệp trong ảnh—mấy tấm ảnh cậu tự chụp, qua ba lớp filter, chỉnh đến mức không còn giống mình nữa

Ăn xong thì đã gần 12 giờ, Yuuji chép miệng, đành phải bỏ qua bữa trưa vậy, thế thì tối cậu sẽ xuống khảo sát chất lượng của buffet khách sạn 5 sao sau. Miễn phí, đồ sang, không tranh thủ ăn nhanh ăn thì uổng. Nghèo quen rồi, có gì ăn nấy, còn biết tính kế cho từng bữa như cậu thì cũng không phải dạng thường.

Đúng lúc ấy, màn hình điện thoại sáng lên, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.

Ngài Gojo: "Quần áo và điện thoại mới chắc cậu nhận được rồi. Cứ chơi ở đó đi, tối tôi qua đón cậu."

Một câu ngắn gọn. Không hỏi han, không dò ý, không xin phép, và cũng không chừa chỗ cho ý kiến bên ngoài.

Chỉ qua quãng thời gian quen biết không lâu, Yuuji đã dần hiểu được phong cách hành động của Gojo. Hắn ta luôn lịch sự, chu đáo, nhưng lại cuồng khống chế. Cái kiểu của hắn là dùng giọng nói như thể tường thuật một chuyện dĩ nhiên phải vậy để đưa ra yêu cầu, khiến đối phương quên mất mình có quyền từ chối. Ngay cả việc lên giường hôm qua: hắn chẳng cần dỗ ngon dỗ ngọt, chỉ cần đưa ánh mắt qua, nói vài câu, là đủ để một kẻ chưa từng hẹn hò như Yuuji tự động nuốt hết mọi mặc cảm, sợ hãi, tự trọng... rồi dâng mình lên như một món quà tự nguyện.

Yuuji ỉu xìu nói lời tạm biệt với giấc mơ buffet.

Thật ra hôm qua hắn vẫn làm cậu hơi sợ, may mắn mà sáng nay hắn đi sớm, không thì Yuuji cũng không lấy đâu ra can đảm để đối mặt với hắn. Nhìn thì lạnh nhạt vậy mà lên giường lại như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Thật may mắn trời ban cho hắn cái mặt đẹp, đẹp trai đến vậy thì còn có thể miễn cưỡng coi là tình thú, chứ thử tưởng tượng là một ông già nào đó xem... dù cho có nghèo rách nghèo rưới thì cậu cũng sẽ xô cửa bỏ về.

____

Ở phía Gojo.

Từ 7 giờ sáng hắn đã rời khỏi khách sạn. Lúc này hắn đang có mặt tại công trường xây dựng một khu phức hợp thương mại – khách sạn cao cấp tại Shibuya, nơi được kỳ vọng sẽ trở thành trung tâm giải trí – nghỉ dưỡng bậc nhất Tokyo trong vòng ba năm tới. Hắn là người chịu trách nhiệm toàn bộ dự án: từ hoạch định tài chính, liên kết đầu tư, kiến trúc tổng thể đến cả từng giai đoạn thi công chi tiết.

Đến tận gần trưa, khi những người phụ trách thi công đã báo cáo xong tiến độ, hắn mới ngồi một mình trên tầng thượng tòa nhà mẫu, gió lộng thổi qua lớp cửa kính mở hé. Cà phê đã nguội, điện thoại mới được bật lên sau nhiều giờ im lặng.

Một tin nhắn đến từ số lạ.

"Em dy ri !"

Hắn thoáng ngẩng đầu, đuôi mắt nhướng lên một chút.

Cái kiểu nhắn tin ỏn ẻn này đích xác là từ Yuuji chứ hắn không quen ai như vậy nữa. Tối qua cậu ta sợ hãi đến vậy, thậm chí lúc kiệt sức thiếp đi giữa cuộc làm tình vẫn cứ rên rỉ không thôi, hắn cứ nghĩ cậu ta tỉnh dậy vẫn chưa lấy được tinh thần, không ngờ năng lực tự xoa dịu bản thân của cậu khá tốt, đã nhanh nhảu chủ động tìm kiếm hắn.

Ấn tượng đêm qua. Chưa bao giờ hắn tận hứng đến vậy, cũng chưa bao giờ hắn mất kiểm soát đến vậy. Lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn buông thả bản thân trong một cuộc làm tình kéo dài gần sáu tiếng đồng hồ – một điều đi ngược hoàn toàn với lối sống kỷ luật mà hắn luôn tuân thủ. Bình thường, dù bận đến đâu, hắn cũng dành hai buổi mỗi ngày cho việc rèn luyện thể chất: sáng cardio, tối tập tạ. Ăn uống theo chế độ kiểm soát chất đạm và lượng đường. Quan hệ tình dục cũng chỉ được tính như một hoạt động sinh lý học. Vừa để giữ thăng bằng tâm sinh lý, vừa để giữ sức khỏe sinh sản ở trạng thái lý tưởng. Với hắn, tình dục không phải là sự phóng túng, càng không phải để thỏa mãn cảm xúc, mà là công cụ. Cũng như mọi thứ khác.

Ấy vậy mà hôm qua, hắn tiếp xúc với một bản thân hoàn toàn khác.

Gojo chưa từng thấy ai vừa non nớt lại vừa sẵn sàng buông thả như thế. Một khi đã đụng đến thì không thể buông tay được. Yuuji rất mềm. Vừa đáng thương, vừa dễ bảo. Hắn lật qua lật lại cậu đến quá ba giờ sáng, tay chân bủn rủn, nhịp thở cũng bất ổn. Nhưng chẳng hiểu sao, càng thấy cơ thể kia run rẩy, hắn lại càng muốn đè chặt hơn.

Chẳng phải vì Yuuji có gì đặc biệt hơn người, mà vì trên cơ thể ấy hắn phát hiện ra một điều: một con người dễ vỡ như thế là công cụ lý tưởng để hắn trút xuống những căng thẳng không thể bộc lộ ở nơi khác.

Cũng vì thế, ngay từ sáng nay, hắn đã yêu cầu trợ lý điều tra sơ yếu lý lịch của Yuuji. Kết quả trả về sau vài tiếng: hoàn toàn đúng với dự đoán của hắn.

Cha mẹ mất sớm, sống với ông nội, bỏ học, từng bị bắt vì ăn cắp vặt, lang thang, sống bằng đủ nghề thấp hèn. Bước ngoặt đầu tiên để một kẻ như cậu đi lệch được vào quỹ đạo của hắn là trong một lần lang thang tìm sự kiện miễn phí để vừa kiếm ăn vừa trốn tiền phòng trọ, cậu được vị họa sĩ nọ - trong một lần về trường đại học thao giảng để mắt đến – cuối cùng mới có cơ sự là lần gặp mặt đầu tiên giữa hắn và cậu ở triển lãm hôm đó.

Từng chi tiết đều khớp với ấn tượng đầu tiên mà Gojo ghi nhận. Cậu ta đúng là bịa đặt không sót một chuyện gì. Nhưng cái loại ngôn ngữ hình thể ấy thì lộ lắm, hắn không cần kiểm chứng, chỉ cần nhìn là đã biết giả thật đến đâu. Tất cả chỉ là diễn.

Chỉ có một điều hắn không ngờ: Yuuji mới vừa tròn 18 vào tháng 3 năm nay.

Gojo thoáng dừng lại một nhịp khi đọc đến đó. Mắt hắn không hề có chút xao động hay chột dạ nào, chỉ là hơi lạnh hơn một chút.

Dẫu vậy, hắn cũng chẳng quan tâm.

Tuổi tác, hoàn cảnh, lý lịch, bản chất... tất cả đều không quan trọng. Miễn là người đó không ảnh hưởng đến công việc, không gây cản trở cho lối sống của hắn.

Yuuji là một sự lựa chọn phù hợp vì hắn đã sớm nhận ra cậu ta không thể gây phiền nhiễu. Cậu không cần phải thông minh, không cần phải khéo léo, thậm chí càng đơn giản càng tốt. Những thứ như yêu cầu tình cảm, hôn nhân, danh phận – chỉ cần không nhắc đến là được. Còn lại hắn sẽ chăm sóc tất cả: chỗ ở, tiền bạc, đồ hiệu, niềm vui xác thịt.

Gojo rất ít khi có dục vọng. Không phải vì hắn khắt khe hay đang tu luyện điều gì, mà đơn giản là cuộc sống của hắn không dành chỗ cho những thứ như thế. Từ nhỏ, hắn đã được dạy rằng cảm xúc là thứ dễ khiến con người lạc hướng. Những cảm xúc thô sơ như dục vọng, ham muốn, yêu đương... đều là các biến số gây nhiễu, làm vẩn đục sự tập trung và xáo trộn kế hoạch. Hắn học cách không để mình bị lôi kéo.

Tuy nhiên, hắn không bao giờ cố kìm nén dục vọng khi nó thật sự xuất hiện. Hắn không phải loại người sống trong ảo tưởng rằng mình sẽ trở nên cao cả nếu triệt tiêu được ham muốn. Ngược lại. Hắn hiểu rõ: kẻ càng cố cách ly bản thân khỏi những tham dục trần thế thì càng dễ mất kiểm soát khi nó quay trở lại. Hắn không có ý định để mình rơi vào tình trạng đó. Thà cứ tận hưởng một cách tỉnh táo, rồi dần điều tiết nó, còn hơn là xây hàng rào đạo đức rồi bị nó đâm thủng một cách thảm hại.

Với hắn, dục vọng không phải là thứ đáng xấu hổ. Chỉ cần không ngu ngốc vì nó là được.

Yuuji – theo một cách nào đó – là thứ hiếm hoi đánh thức được phần bản năng mà Gojo vốn không muốn chạm tới. Không phải vì cậu quá hấp dẫn. Mà vì cậu... khơi gợi đúng cái lỗ trống mà hắn không nhận ra là đã tồn tại từ trước. Sự đối lập giữa bản thân hắn và cậu – giữa một kẻ kiểm soát tuyệt đối và một sinh vật mỏng manh đầy lệ thuộc – khiến hắn cảm thấy hứng thú. Cái cách cậu nhìn hắn như thể hắn là lối thoát cuối cùng. Cái cách cậu rụt rè mà không né tránh. Rằng cậu cần hắn. Rằng cậu sẽ không khước từ.

Với Gojo, thế là đủ.

Một khi đã xác định điều mình muốn làm, hắn sẽ làm.

____

Buổi tối hôm đó Gojo có việc phát sinh đột xuất nên không thể đích thân tới đón như đã hứa. Hắn không xin lỗi, chỉ nhắn một tin ngắn gọn: "Tài xế sẽ đón cậu."

Yuuji không hề lấy làm phiền. Được đưa đón bằng ô tô riêng vẫn là một kiểu đãi ngộ mà cậu chưa từng dám mơ tới. Lúc tới nhà hàng, Gojo vẫn chưa đến, cậu đành ngồi chờ một mình.

Nhà hàng nằm trong một khách sạn lớn, chuyên phục vụ đồ Âu kiểu cổ điển, yên tĩnh, riêng tư. Gojo không đặt phòng riêng – hắn chỉ làm điều đó khi tiếp khách quan trọng hoặc có chuyện cần kín đáo – còn lần này chỉ là một cuộc gặp không chính thức, gần như là tùy hứng.

Bàn ăn được xếp gần cửa sổ sát đất, có thể nhìn ra đài phun nước trong vườn khách sạn. Nước chảy róc rách đều đều như để nhấn mạnh sự yên tĩnh xung quanh.

Yuuji ngồi một mình ở đó, mân mê điện thoại. Cậu mặc chiếc áo sơ mi lụa màu đỏ rượu, cổ để mở một nút, không quá hở nhưng đủ để lộ phần xương quai xanh và làn da khỏe khoắn. Nước da cậu không trắng, nhưng đều màu, hồng hào, như thể dưới lớp biểu bì kia là một hệ tuần hoàn đang vận hành cật lực.

Cậu không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng là kiểu người rất hợp đặt ở những không gian sang trọng thế này: nền bàn trải trắng, nến cắm bạc, ánh đèn hắt xuống gò má. Khi ăn mặc chỉn chu, Yuuji không còn chút vẻ quê mùa nào, thậm chí còn có phần giống những cậu con trai đi học ở các trường tư đắt tiền, chỉ cần hơi cẩn thận chọn đồ là khí chất sẽ nổi lên ngay.

Gojo đến muộn khoảng mười phút.

"Đã để cậu chờ lâu rồi."
Hắn kéo ghế, ngồi xuống đối diện.

"Anh Gojo!" Yuuji dường như bị giật mình trước sự xuất hiện đường đột của Gojo. "Anh đến rồi."
Cậu luýnh quýnh úp điện thoại xuống mặt bàn, tay chân không biết để đâu.

Gojo không bận tâm đến chút hành động nhỏ đấy của cậu, chỉ ngẩng đầu ra hiệu cho nhân viên phục vụ tới gần.

"Chúng ta gọi món trước đã. Cậu chưa chọn gì đúng không?"

Yuuji lắc đầu. Thật ra cậu đã nhìn thực đơn từ nãy đến giờ, nhưng các món ăn đều dùng tiếng Pháp lẫn tiếng Ý, chỉ có phần mô tả tiếng Nhật nhỏ xíu bên dưới, mà càng đọc càng không hiểu mình sẽ ăn cái gì.

"Em không kiêng món nào cả. Để anh chọn cũng được."

Cậu tự nhiên thay đổi cách xưng hô, đã lược đi phần kính ngữ. Yuuji thấy vô cùng hợp lí, hai người đã phát sinh quan hệ thân mật thế rồi, cũng không thể cứ xưng hô xa cách như lúc mới quen mãi. Thật ra nếu Gojo mà thích thì cậu có thể học theo bạn bè mà có những kiểu xưng hô tình thú hơn.

Nhưng Gojo rõ ràng không để ý chuyện cậu gọi hắn là "anh" hay "ngài".

Hắn gọi thực đơn tiêu chuẩn của nhà hàng – loại set năm món do bếp trưởng sắp xếp ngẫu nhiên dựa trên nguyên liệu theo mùa, thường dành cho những khách không yêu cầu riêng. Yuuji gật đầu, chẳng có lý do gì để từ chối cả.

Th t lên món:

1. Khai v:

Carpaccio cá ng vn vi st yuzu miso, rc mt lp mng trng cá hi và v chanh bào, dn trên đĩa đá lnh. V thanh chua ca yuzu và đ mm tan ca tht cá sng đánh thc toàn b giác quan – món khai v ch hp vi nhng người đ dn ming và sành ăn.

2. Món nh tiếp theo:

Súp nm Morel vi kem truffle trng – đm mùi đt, mượt mà và béo ngy.

Súp được rót trc tiếp ti bàn, t bình s hâm nóng, dy mùi quyến rũ. Dùng vi bánh mì bơ nướng giòn xt miếng nh.

3. Món chính:

Thăn bò Wagyu A5 áp cho st rượu vang đ, ăn kèm khoai tây nghin vi m vt và măng tây non.

(Gojo khoan thai cắt từng miếng thịt mà không mất chút sức nào. Trong khi Yuuji cứ phải canh mép đĩa và tìm góc thuận tay.)

4. Phô mai (interlude):

B ba phô mai chín: Brie de Meaux, Roquefort, và Comté 36 tháng – dn cùng mt sung và bánh mì đen ct lát.

(Yuuji ngửi thấy mùi phô mai xanh thì suýt nữa nhăn mặt, nhưng bị ánh nhìn lơ đãng của Gojo gõ xuống ngay thần kinh phản xạ.)

5. Tráng ming:

Kem v hoa oi hương vi mt lê caramen – trình bày trong ly pha lê chân dài. Cnh đó là mt viên chocolate đen ganache nhi rượu cognac, được phc v kèm espresso nguyên cht.

Bữa ăn diễn ra trong một sự im lặng căng thẳng, dù nền nhạc violin du dương vẫn đều đặn rót vào không gian như thể cố gắng làm dịu đi khoảng cách giữa hai người. Nhà hàng thì cố gắng tạo không khí thư giãn, nhưng Yuuji thì phải gồng mình từng phút một.

Thực ra Yuuji cũng có kinh nghiệm ăn chơi nhảy múa cùng lũ bạn đua đòi rồi nên không đến nỗi không biết dùng dao nĩa, nhưng so với Gojo thì trông cậu vẫn tục tằn vô cùng. Dụng cụ ăn uống trong tay hắn mới đúng là "dụng cụ", hỗ trợ con người thao tác dễ dàng hơn. Nhìn cái cách hắn thuần thục xẻ thịt, dùng nĩa, so với Yuuji như muốn trèo hẳn lên bàn để cắt bít tết thì đúng là không so bì được.

Cậu cố gắng bắt chước – cắt nhẹ thôi, đặt dao xuống theo cách Gojo đặt – nhưng càng cố lại càng lúng túng. Có lúc muốn cắt miếng thịt mà dao trượt đi, suýt thì rơi vào đĩa nước sốt. Đến món tráng miệng thì thìa lại đổi kiểu, Yuuji không hiểu tại sao lại có thêm một cái nhỏ nữa, dùng tay trái hay tay phải, rốt cuộc cậu ăn xong mà mồ hôi đã ướt đẫm nách áo.

Người ngồi đối diện điềm tĩnh dùng bữa, khăn ăn nằm đùi suốt cả bữa vẫn sạch đẹp tinh tươm không bị dính một giọt sốt. Khi ăn xong, hắn chỉ đơn giản lau miệng bằng khăn vải, đặt lại xuống bàn đúng vị trí, không cần nhìn.

Rút kinh nghiệm từ bữa ăn hôm qua, Yuuji không cố gắng giao tiếp với hắn. Có lẽ vì bộp chộp muốn thể hiện quá nên cậu quên mất Gojo là một người có giáo dưỡng thế nào, chắc chắn không có thói quen vừa ăn vừa uống. Đúng vậy, thậm chí những âm thanh trên bàn ăn hắn còn giảm thiểu đến tối đa, huống chi hôm qua cậu liên tục tìm cách cậy mồm hắn ra như vậy, nghĩ đến mà Yuuji ngại ngùng.

Thật ra cậu còn hơi cảm thấy bị hấp dẫn bởi thứ quy củ lạnh lùng ấy. Người có quyền thì thường đặt ra yêu sách – đó là bản năng. Và kẻ nghèo thì cũng theo bản năng mà học cách thích nghi. Với Yuuji, việc phải chiều theo yêu cầu của một người như Gojo chẳng khiến cậu thấy tổn thương gì cả. Ngược lại, nó cho cậu cảm giác đang được sử dụng. Mà được sử dụng bởi một người như hắn, cảm thấy mình cũng có phần danh giá.

Bữa ăn đi theo tiết tấu của Gojo diễn ra vô cùng suôn sẻ. Cho đến khi Yuuji nuốt xuống miếng kem cuối cùng từ món tráng miệng, Gojo mới khoan thai bắt đầu câu chuyện:

"Được rồi."

Một tiếng hắng giọng nhẹ như bắt đầu cuộc họp, yêu cầu Yuuji phải dồn toàn bộ lực chú ý vào để nghe hắn phun châu nhả ngọc. Hắn đặt hai bàn tay đan lại trên mặt bàn, ánh nến hắt lên những khớp ngón tay dài và dứt khoát như thể hắn đang chuẩn bị ký một văn kiện quan trọng. Dáng vẻ nghiêm túc ấy khiến Yuuji bất giác ngồi thẳng lưng, thu vai.

"Chắc cậu cũng hiểu ý nghĩa của buổi tối hôm nay." Khi nói chuyện, hắn nhìn thẳng vào mắt Yuuji.

Cậu rụt rè gật đầu, nhưng nhận ra như thế có phần vô lễ nên vội nói thêm: "Dạ."

Gojo chậm rãi tiếp tục. "Tôi không có thói quen để mọi chuyện trôi đi tùy hứng. Tôi cần xác lập rõ thỏa thuận, và tôi muốn làm việc đó ngay từ đầu, khi mọi thứ còn đơn giản."

Yuuji gật đầu. Hơi nhanh. Cậu còn chưa rõ toàn bộ nội dung, nhưng đã gật – vì cậu đã biết cái gật đầu này sẽ đưa mình vào một đời sống mới.

"Đây không phải kiểu 'bao nuôi' như người ta hay hiểu," hắn tiếp. "Tôi không coi cậu như một món đồ. Tôi cần một người có thể đồng hành trong một số hoàn cảnh nhất định – mà không làm mất thời gian của tôi. Cậu có thể hiểu điều đó như một thỏa thuận hai bên cùng có lợi."

Yuuji không nói gì. Cậu ngồi im, lắng nghe, như thể đang chờ được phán xét số phận.

"Cậu sẽ có một căn hộ riêng. Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng được chuyển định kỳ. Quần áo, đồ dùng, chi tiêu cá nhân – tôi không kiểm soát, miễn là không làm mất mặt tôi."
Hắn ngừng một chút. "Và đổi lại, cậu phải luôn rảnh vào thời điểm tôi cần."

Yuuji nuốt nước bọt. Câu này không mang tính ra lệnh, nhưng lại chẳng có khe hở nào để thương lượng.

"Không có lịch cố định, nhưng ít nhất mỗi tháng tôi muốn gặp cậu bốn lần. Cậu phải tự biết sắp xếp để có mặt bất kỳ lúc nào tôi gọi."
Hắn rút từ túi áo trong một tấm thẻ màu đen – không logo, không tên, chỉ là một vật cứng cáp và lạnh ngắt.

"Đây là thẻ phụ. Cậu sẽ dùng nó cho tất cả các chi tiêu liên quan đến tôi. Tôi không cần sao kê, nhưng tôi có người kiểm tra."
Yuuji cầm lấy tấm thẻ, bàn tay hơi run. Không phải vì sợ, mà là vì máu trong người cậu đang sôi lên vì cảm giác hưng phấn.

"Tôi không mua cậu," Gojo không để ý chút tâm tư nhỏ bé đó của cậu. "Nhưng cậu phải hiểu, mối quan hệ này có điều kiện."

"Nếu tôi không còn thấy cần thiết nữa, nó sẽ chấm dứt ngay lập tức. Cậu không có quyền đòi hỏi gì thêm."

"Đổi lại," Gojo nói, ánh mắt sắc lại, "cậu phải luôn có thời gian trống cho tôi. Tôi không thể lên lịch cụ thể, nhưng mỗi tháng tối thiểu sẽ có bốn lần gặp. Cậu phải luôn sẵn sàng khi tôi gọi. Và tôi không chấp nhận việc bị từ chối."

Giọng hắn đều đều, mỗi lời nói ra đều khúc chiết rõ ràng, không kẽ hở. Đây không phải một cái bẫy. Không có sự dụ dỗ nào. Không ngọt ngào, không tình cảm, không cả lời hứa hẹn. Mối quan hệ này được đóng gói bằng những điều kiện cụ thể và rõ ràng trên một hợp đồng giấy trắng mực đen—sòng phẳng đến mức khiến người ta bớt cảm thấy bị hạ nhục.

Và chính vì thế Yuuji lại cảm thấy yên tâm.

Cậu đã quen sống trong cảnh thấp hèn đủ lâu để hiểu rằng những kẻ đưa ra đề nghị mập mờ mới là kẻ nguy hiểm nhất. Nhưng Gojo không như vậy. Hắn đưa ra luật chơi, cho phép cậu lựa chọn.

Cậu không cảm thấy mình bị bán. Ngược lại, cậu thấy người đàn ông trước mặt đang chìa ra cho mình một cơ hội—có thể là cơ hội duy nhất—để nhảy vọt khỏi vũng lầy tăm tối mà cậu đã sống quá lâu.

Chiếc thẻ trong tay cậu ấm lên như đang vỗ về.

Đây không phải lần đầu cậu tiêu tiền người khác, nhưng đây là lần đầu cậu cầm một tấm thẻ không giới hạn trong một mối quan hệ được xác lập rõ ràng như thế này. Không còn là đi nhờ, ăn ké, hay được cho vài đồng bạc. Đây là một dạng tín nhiệm đi kèm nghĩa vụ.

"Dạ," Âm thanh bật ra từ cổ họng Yuuji nhỏ đến mức gần như chỉ có bản thân cậu nghe được. Không phải vì ngại, mà vì cậu biết nếu nói to hơn nữa, giọng mình sẽ không giấu nổi vẻ kích động.

"Em đã rõ mọi điều anh nói rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro