Chương 46:

Họ di chuyển nhanh chóng trong bóng tối, những cành cây khô khốc quệt vào quần áo, tiếng lá rụng xào xạc dưới chân. Nyx bám sát theo Aevarys, cảm nhận được bàn tay hắn nắm chặt lấy tay mình, thanh kiếm vẫn nắm chặt trong tay.bXung quanh họ, những cái cây cổ thụ vươn mình cao vút, những cành lá đan xen như những bộ xương khổng lồ, chặn đứng gần như hoàn toàn ánh trăng yếu ớt.

Dù vậy, họ vẫn lướt đi một cách nhanh chóng và im lặng, như những bóng ma lướt qua giữa những thân cây. Nyx biết rằng chính ma thuật của Aevarys đang che chở họ, tạo ra một vùng an toàn vô hình giữa vòng vây của kẻ thù.

Đột nhiên, khi họ đang bước đi giữa những hàng cây, Nyx khựng lại. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua kẽ lá chiếu xuống một khoảng đất trống, và ở đó, nàng nhìn thấy ba bóng người đang nằm co ro dưới gốc một cây sồi lớn. Khi tiến lại gần hơn, tim Nyx như nghẹn lại khi nhận ra đó là Lady Myra, Ser Vaegor và Ser Arryk – những người đã đồng hành cùng nàng khi Aemond và Vhagar tấn công. Họ bị trói chặt bằng dây thừng, vẻ mặt đầy lo lắng và mệt mỏi. Một vài binh lính mặc áo giáp đen đứng canh gác gần đó, cầm những ngọn đuốc nhỏ, ánh lửa bập bùng hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của họ.

"Dừng lại!" Nyx thì thầm, kéo tay Aevarys. "Đó là họ... những người đã đi cùng tôi." Nàng chỉ tay về phía những bóng người đang bị trói. "Chúng ta phải giúp họ!" Nỗi lo lắng và cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng Nyx. Nàng đã bỏ lại họ để trốn thoát, và giờ họ đang phải trả giá vì điều đó.

Trái tim Nyx thắt lại khi nhìn thấy ba người đồng hành của mình bị trói chặt dưới gốc cây sồi cổ thụ. Lady Myra, với mái tóc nâu lấm lem đất và những vết bầm tím trên khuôn mặt, đang cố gắng cựa quậy vô vọng. Ser Vaegor, người hiệp sĩ trung thành luôn bảo vệ nàng, cúi gằm mặt, có vẻ như đang bị thương ở vai. Ser Arryk, người còn lại, thì im lặng một cách đáng sợ, ánh mắt hướng về phía bóng tối như đang chờ đợi điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra. Sợi dây thừng trói chặt tay và chân họ, hằn sâu vào da thịt dưới ánh trăng mờ ảo.

Bốn tên lính mặc áo giáp đen, phù hiệu hình rồng ba đầu của nhà Targaryen in rõ trên ngực, đứng canh gác xung quanh họ. Chúng cầm những ngọn đuốc cháy liu riu, ánh lửa chập chờn hắt lên những khuôn mặt lạnh lùng và đầy vẻ đe dọa. Một tên trong số chúng đang mài thanh kiếm, tiếng kim loại cọ vào nhau rít lên ghê rợn trong đêm tĩnh mịch.

Một cơn sóng tội lỗi và thương xót dâng lên trong lòng Nyx. Chính nàng đã khiến họ rơi vào tình cảnh này. Nếu nàng không cố gắng trốn thoát, có lẽ họ đã không bị bắt.

Aevarys đứng im lặng bên cạnh nàng, quan sát cảnh tượng trước mắt với đôi mắt vàng ánh lên vẻ sắc bén. Hắn không nói gì, nhưng Nyx có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn của hắn đang dần cạn kiệt. Thời gian không còn nhiều, và mỗi phút trôi qua đều khiến nguy cơ bị phát hiện tăng lên.

"Chúng ta phải làm gì đó," Nyx thì thầm, giọng nàng nghẹn lại. "Chúng ta không thể bỏ mặc họ như vậy được."

Aevarys nhìn nàng, không nói một lời, hắn khẽ cúi xuống, một ngón tay thon dài chạm nhẹ vào lớp đất ẩm ướt dưới gốc cây. Một tiếng lẩm bẩm khe khẽ thoát ra từ đôi môi hắn, những âm thanh cổ xưa và lạ lùng, tựa như tiếng gió rít qua những khe đá ngàn năm tuổi.

Ngay lập tức, một tiếng động lớn vang lên từ phía xa, vọng lại trong đêm tĩnh mịch. Tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng la hét hoảng loạn của người và tiếng gầm gừ đầy giận dữ của một con vật khổng lồ. Bốn tên lính đang canh giữ những người đồng hành của Nyx giật mình quay đầu lại, ánh mắt chúng mở to đầy kinh hãi. Không cần suy nghĩ nhiều, chúng vội vã cầm vũ khí, bỏ mặc những người bị trói và lao về phía phát ra tiếng động, những ngọn đuốc trên tay chúng chao đảo dữ dội trong bóng đêm.

Nyx tròn mắt nhìn theo bóng lưng những tên lính đang vội vã biến mất giữa những hàng cây. "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" nàng kinh ngạc hỏi, quay sang nhìn Aevarys.

Aevarys đứng thẳng dậy, phủi nhẹ tay. "Chỉ là một chút... thủ thuật thôi, công chúa nhỏ. Có vẻ họ có việc gì đó khẩn cấp hơn" Nụ cười tinh quái lại xuất hiện trên môi hắn. "Giờ thì chúng ta có thể giải cứu những người bạn của cô rồi."

Nyx nhìn Aevarys với sự biết ơn sâu sắc. Hắn hành động nhanh chóng và hiệu quả, không hề do dự. "Cảm ơn anh," nàng thì thầm, rồi vội vã chạy về phía ba người đồng hành đang nằm bất động dưới gốc cây.

Lady Myra khẽ rên rỉ khi nhìn thấy Nyx, đôi mắt sưng húp lộ rõ vẻ đau đớn và tuyệt vọng. Ser Vaegor cố gắng ngẩng đầu lên, một nụ cười yếu ớt thoáng qua trên khuôn mặt đầy bụi bặm của ông. Ser Arryk vẫn im lặng, nhưng ánh mắt anh ta dường như bớt căng thẳng hơn khi nhìn thấy Nyx.

"Điện hạ! Cô vẫn ổn!" Lady Myra khẽ gọi, giọng khàn đặc.

"Tôi ổn, Lady Myra," Nyx đáp, giọng nàng nghẹn lại vì xúc động. Nàng quỳ xuống bên cạnh Lady Myra, lưỡi kiếm sắc bén nhanh chóng chém đứt sợi dây thừng trói chặt tay chân cô. Aevarys cũng nhanh chóng tiến đến giúp đỡ, những ngón tay thon dài của hắn thoăn thoắt tháo gỡ những nút thắt phức tạp.

"Tóc của tôi như thế nào?" Nyx hỏi, tay vẫn thoăn thoắt cởi trói cho Lady Myra. Sợi dây thừng cứng cáp cuối cùng cũng đứt lìa, và Lady Myra ôm chầm lấy Nyx, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt lấm lem.

"Điện hạ... tóc của người... nó... nó trắng như tuyết!" Lady Myra nghẹn ngào nói, tay run run chạm vào mái tóc dài của Nyx.

Nyx khựng lại, khẽ nhíu mày. Trắng như tuyết? Nàng vội vàng cầm lấy một lón tóc đưa ra trước mặt. Nyx ngỡ ngàng, nó không đen nhánh như trước nữa, mà thay vào đó là một màu trắng, lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo, giống như màu tóc của người nhà Targaryen. Trong khi Ser Arryk vừa cởi trói xong cho Ser Vaegor. Nàng kinh ngạc nhìn Aevarys, người đang đứng trong bóng tối đằng sau bụi cây.

Aevarys khẽ nhún vai, một nụ cười bí ẩn thoáng qua trên môi hắn. Hắn khẽ nói bằng khẩu hình miệng "Bánh xe đã xoay rồi" Nyx ngỡ ngàng, chẳng lẽ do rút kiếm nên...rõ ràng cô cũng thấy đứa trẻ sơ sinh đó có tóc máu màu bạc...chuyện gì thế này.

Ser Vaegor và Ser Arryk cũng nhìn Nyx với vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Nyx. "Điện hạ... tóc của người," Ser Vaegor chậm rãi nói.

"Không sao đâu, giờ không phải là lúc bàn chuyện này" Nyx nói. Nyx nắm chặt tay Lady Myra, ánh mắt nàng chân thành và đầy biết ơn nhìn ba người. "Ta thành thật biết ơn mọi người vì đã hộ tống ta trong chuyến đi này," giọng nàng nghẹn ngào. "Và ta thật sự xin lỗi vì đã để mọi người rơi vào tình cảnh này vì ta. Hãy trốn đi, quay về Dragonstone hoặc chí ít đừng để Aemond bắt được mọi người..." Nước mắt chực trào ra trong mắt nàng khi nghĩ đến những nguy hiểm mà họ có thể phải đối mặt.

Lady Myra nắm chặt tay Nyx, đôi mắt rưng rưng. "Chúng tôi sẽ không bỏ cô lại, Nyxeria. Chúng tôi đã thề sẽ bảo vệ cô." Ser Vaegor dù đang đau đớn cũng gật đầu kiên quyết. "Chúng tôi sẽ đi cùng cô, công chúa." Ser Arryk im lặng nhưng ánh mắt anh ta thể hiện sự đồng lòng. Aevarys đứng trong bóng tối khẽ nhíu mày, sự kiên nhẫn của hắn gần như đã cạn kiệt.

Nyx nhìn những người bạn đồng hành của mình, cảm động trước sự trung thành của họ. Nhưng nàng biết rằng ở lại đây cùng nàng chỉ mang đến thêm nguy hiểm cho họ. Nàng phải bảo vệ họ, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải ra lệnh cho họ. "Không," Nyx nói, giọng nàng kiên định, không cho phép ai phản đối. "Mục tiêu của Aemond là ta... Hãy nghe lời ta, đây là mệnh lệnh!" Nàng nhìn thẳng vào mắt từng người, truyền đạt sự nghiêm túc và quyết tâm của mình.

Lady Myra cắn môi, đôi mắt tràn đầy nỗi đau đớn và giận dữ. "Công chúa, cô nghĩ chúng tôi có thể sống mà mang theo nỗi nhục này sao? Bỏ mặc cô lại và chạy trốn như những kẻ hèn nhát?"

Ser Vaegor, dù bị thương nặng, vẫn gượng dậy, tay đặt lên thanh kiếm. "Chúng tôi đã thề trung thành với cô. Nếu công chúa không trốn đi một mình, ít nhất hãy để chúng tôi chiến đấu cùng người."

Nàng nhìn từng người bằng ánh mắt nghiêm nghị. "Ta cảm kích sự trung thành của mọi người hơn bất cứ điều gì khác. Nhưng nếu các người ở lại, các người sẽ chết! Ta không cho phép điều đó."

Nyx nhìn Lady Myra, Ser Vaegor và Ser Arryk, giọng nàng trở nên kiên quyết và có phần khẩn khoản. "Hãy nghe ta. Ta đã tìm thấy rồng...." Nàng dừng lại một chút, quan sát vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt họ. "Ta đã tìm được... và anh ta sẽ đưa ta rời khỏi đây một cách an toàn. Cho nên nhiệm vụ của mọi người bây giờ là rời đi mà không bị bắt lại. Đó là cách duy nhất để các ngươi có thể tiếp tục bảo vệ ta từ xa. Hãy tin ta."

Một sự im lặng bao trùm lấy cả khu rừng, chỉ còn tiếng gió nhẹ xào xạc qua những tán cây. Khuôn mặt của Lady Myra, Ser Vaegor và Ser Arryk hiện rõ vẻ kinh ngạc và không tin. Họ nhìn Nyx, như thể đang cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu nào đó cho thấy đây chỉ là một trò đùa.

"Một... một con rồng?" Lady Myra lắp bắp.

Nyx gật đầu, giọng nàng kiên định. "Đúng vậy. Anh ấy đang trốn trong những lùm cây. Và anh ấy sẽ đưa tôi đến nơi an toàn. Xin mọi người, hãy tin tôi. Đây là cách tốt nhất cho tất cả chúng ta. Hãy đi đi, trước khi bọn lính quay lại."

Ser Vaegor nghiến răng, nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt đau đớn của ông. "Công chúa... xin người hãy cẩn thận."

"Ta sẽ cẩn thận," Nyx hứa. "Còn bây giờ, hãy đi đi. Hãy nhớ những gì ta đã nói. Dragonstone... hoặc bất cứ nơi nào Aemond không thể tìm thấy các người."

Sau một thoáng im lặng nặng nề, Lady Myra cuối cùng cũng gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Cô nắm chặt tay Nyx lần cuối. "Bảo trọng, Nyxeria."

Ser Vaegor và Ser Arryk cũng cúi đầu chào Nyx, ánh mắt họ chất chứa sự lo lắng và kính trọng. Rồi, không nói thêm lời nào, họ quay người và nhanh chóng khuất dạng vào bóng tối của khu rừng, tiếng bước chân vội vã dần tan biến trong đêm tĩnh mịch.

Nyx đứng đó, nhìn theo bóng dáng ba người bạn đồng hành cho đến khi họ hoàn toàn biến mất. Một nỗi buồn man mác trào dâng trong lòng nàng, nhưng nàng biết mình đã đưa ra quyết định đúng đắn.

Aevarys đặt một bàn tay lên vai nàng, siết nhẹ. "Họ sẽ ổn thôi, công chúa nhỏ. Họ có sự trung thành và lòng dũng cảm. Đó là những vũ khí mạnh mẽ nhất." Hắn nhìn về phía bầu trời đêm, nơi những đám mây đen đang dần kéo đến. "Bây giờ đến lượt chúng ta rồi."

Rồi hắn nhắm mắt lại, và ngay lập tức, một luồng ánh sáng đỏ rực bao trùm lấy hắn. Không khí xung quanh rung động, mặt đất bên dưới như thể cũng rùng mình trước sự chuyển hóa của hắn. Trong khoảnh khắc, hình dáng con người tan biến, nhường chỗ cho một sinh vật khổng lồ xuất hiện giữa bóng đêm.

Aevarys—trong hình dạng thật sự của hắn—là một con rồng vĩ đại với bộ vảy đỏ sẫm như thép nung, phản chiếu ánh sáng từ những đốm lửa lơ lửng trong màn đêm. Đôi cánh da khổng lồ vươn rộng, tạo thành một bóng đen phủ trùm cả khu rừng. Mỗi chiếc vảy trên cơ thể hắn lấp lánh như được dát vàng, cứng rắn và sắc bén như những lưỡi dao. Khi hắn cử động, những chiếc móng vuốt khổng lồ cào nhẹ xuống nền đất, tạo nên những vết rạch sâu hoắm trên mặt đất mềm.

Aevarys hạ thấp thân mình, đôi chân trước khuỵu xuống, móng vuốt sắc bén cắm sâu vào lớp đất xốp. Cái đuôi dài, phủ đầy gai nhọn của hắn quét nhẹ qua những tán cây, khiến lá rụng xuống như một cơn mưa đêm lấp lánh dưới ánh trăng. Đôi mắt vàng kim của hắn sáng rực trong bóng tối, nhìn thẳng vào Nyx.

"Lên đi, công chúa nhỏ." Giọng hắn vang lên trong đầu Nyx, trầm và mạnh mẽ như tiếng sấm xa.

Nyx nuốt khan, lòng bàn tay nàng siết chặt lấy chiếc vòng tay trắng đang tỏa ra một hơi lạnh dịu nhẹ, như để trấn an nàng. Chưa bao giờ trong đời, nàng nghĩ mình sẽ cưỡi một con rồng—chứ chưa nói đến một con rồng như Aevarys. Nàng ngước nhìn tấm lưng đồ sộ trước mặt, hơi do dự.

Hắn dường như hiểu rõ sự lưỡng lự của nàng. Cái đầu rồng khổng lồ hơi nghiêng xuống, đôi mắt đầy vẻ chờ đợi. "Sợ sao?" Hắn khẽ nhếch mép, giọng nói mang theo một chút trêu chọc.

Nyx nghiến răng. Nàng không có thời gian để sợ hãi.

Nàng bước tới, đặt một tay lên chiếc sừng dài để lấy điểm tựa. Ngay khi chạm vào, nàng cảm nhận được bề mặt nhẵn nhụi và hơi ấm tỏa ra từ vảy của hắn. Một hơi thở nóng rực phả qua, khiến làn tóc nàng khẽ bay nhẹ. Nàng hít một hơi thật sâu, nhấc chân lên và bắt đầu leo lên.

Bước đầu tiên thật chênh vênh. Chiếc vảy dưới chân nàng trơn nhẵn, nhưng nàng nhanh chóng tìm thấy những chỗ lõm nhỏ để đặt chân. Với sự trợ giúp của đôi tay mạnh mẽ, nàng nhấc mình lên cao hơn, lách qua những chiếc gai nhọn mọc dọc theo sống lưng Aevarys. Mỗi lần nàng di chuyển, những chiếc vảy khẽ rung nhẹ như đang thích nghi với trọng lượng của nàng.

Khi cuối cùng cũng ngồi vững trên lưng hắn, nàng cảm nhận được sức mạnh đáng kinh ngạc tỏa ra từ cơ thể hắn. Hơi thở của hắn chậm rãi và mạnh mẽ, lan tỏa thành những làn khí nóng bốc lên theo từng nhịp phập phồng của lồng ngực rồng. Đôi cánh khổng lồ bên dưới nàng khẽ co giật, như một con thú hoang đang chuẩn bị lao vào bầu trời.

Nyx bám chặt vào một chiếc gai nhọn trên cổ hắn để giữ thăng bằng. Cảm giác thật lạ—vừa kỳ diệu, vừa đáng sợ. Cả cơ thể nàng bị bao bọc trong hơi nóng của hắn, nhưng đồng thời, nàng cũng cảm nhận được một luồng năng lượng tràn trề chạy dọc sống lưng, như thể nàng đang ngồi trên một cơn bão đang chực chờ bùng nổ.

Xung quanh họ, rừng cây tràn ngập bóng tối. Gió thổi qua, mang theo mùi cỏ cháy và hơi đất ẩm. Aevarys khẽ cựa mình, đôi cánh co lại, chuẩn bị lấy đà. Nàng có thể cảm nhận được từng cơ bắp dưới lớp vảy đang căng lên, sẵn sàng cho cú nhảy vọt lên bầu trời.

Nyx nắm chặt chiếc vòng trong tay, cố gắng điều hòa nhịp thở. "Tôi sẵn sàng."

Ngay khi những lời đó thoát ra khỏi môi nàng, Aevarys đạp mạnh chân xuống đất, và trong một cơn lốc xoáy đầy sức mạnh, hắn cất cánh.

Kết thúc chương 46

PS: Nyx nghĩ về phải nhờ anh trai lấp cho cái yên rồng =)) chứ gai đâm đau hết cả mông

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro