Chap 72 : Chuyện không liên quan tới em
"Aoko!" Kaito có chút bất đắc dĩ, cũng là đau lòng nói, "Đến lúc nào rồi! Nhất định phải đi bệnh viện! Em nóng đến mức này rồi!"
Aoko như cũ cố chấp nói, "Em không đi. . . . . . Không đi bệnh viện. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ chính là ngủ ở đó mãi cũng không tỉnh lại......... Không đi........Không đi........nhất định không đi"
Nghe cô vô lực kêu thầm kháng cự, Kaito đau lòng dừng bước, ôm cô thật chặt vào trong ngực, giây tiếp theo lại sợ lực đạo của mình quá mạnh, sẽ khiến cô bị đau. Anh nên làm gì với cô đây. Nhìn cô đau bệnh thế này anh rất đau lòng.
Cô gái tươi vui như ánh mặt trời này đến tận cùng trong lòng cô chứa đựng bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu đè nén. Anh biết cô gái này rất sợ thương tâm cũng rất sợ cô đơn.
"Aoko! Anh sẽ không rời khỏi em! Vĩnh viễn cũng không! Hãy tin tưởng anh!" Nhìn cô mê man thế này, anh âm thầm tự thề với chính mình.
"Được! Chúng ta không đi bệnh viện! Không đi bệnh viện!" Kaito ở bên tai cô, hứa hẹn nói. Nhưng là cô cũng không thể sống ở đây được nữa, nơi này quá lạnh, cũng quá nhỏ đi!
Kaito ôm cô trên tay, từ từ đi khỏi căn phòng, tựa như đang ôm thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh mình, từ nay về sau, bờ vai anh sẽ là chỗ để cô dựa vào. Từ nay về sau trong sinh mệnh của cô sẽ chỉ có sự tồn tại của một người đàn ông là anh mà thôi.
Kaito ôm cô ra khỏi Cao ốc, không quan tâm đến ánh mắt tò mò của người khác, nhanh chân đi đến bên đường, cũng không nhìn về xe mình, trực tiếp gọi xe taxi rồi ôm cô ngồi vào phía sau. Nên về nơi đó rồi, nơi được xem là nhà của bọn họ.
Một loạt đèn chớp nháy, thang máy cuối cùng cũng dừng lại ở tầng 18. Kaito ôm Aoko đi khỏi thang máy, lấy chìa khóa trong túi quần, nhẹ tay mở cửa phòng trọ. Trong căn phòng ấm một chút bụi bặm, anh cũng không thèm để ý, thế này cũng tạm được rồi. Bắt đầu từ bây giờ, bọn họ sẽ ở nơi này.
Kaito đi đến gian phòng trước đây của cô, nhẹ nhàng đem cô an trí trên giường, đưa tay vuốt ve đám tóc lòa xòa trước mặt của cô, anh khẽ thở dài "Anh đi lấy khăn lau mặt cho em!"
Dường như cảm thấy anh muốn rời đi, đang nằm trên giường, Aoko vội vàng nói "Không cần đi. . . . . . Không cần đi. . . . . . Không cần rời khỏi em........."
"Anh không đi! Anh không đi!" nghe thấy tiếng cô gọi, Kaito vội xoay người lại, trấn an cô. Đáng chết, cô nhất định phải uống thuốc, còn phải ăn uống nữa, như vậy mới có sức. Hai ngày nay xem chừng cô cũng chưa ăn gì đi! Cô gái đáng chết này! Dám đem chính mình dày vò thành ra thế này!
Nhưng là, anh cũng không biết nên làm như thế nào! Trong đầu bỗng chợt nhớ đến một người, cô ấy nhất định sẽ biết phải làm gì! Lấy điện thoại ra, vội vàng tìm trong danh bạ, nhấn phím gọi "Haru! Em giờ có rảnh hay không? Em đến cao ốc 18 tầng, khu B được không? Nhớ mang theo hòm thuốc gia dụng!"Haru nhận được điện thoại, vội vàng chạy đến chỗ Kaito. Đưa tay ấn chuông cửa, cửa phòng ngay lập tức được mở ra, nhìn thấy Kaito cô lo lắng hỏi "Kaito, sao vậy? Anh không thoải mái nơi nào! Em có mang hòm thuốc đến này!"
"Trước đi vào đã" Kaito tránh qua một bên, đợi khi cô bước vào trong, lúc này mới trở tay đóng cửa lại.
Haru xách thêm hòm thuốc, cẩn thận liếc mắt nhìn nhưng không phát hiện anh có gi bất thường. Cô nghi hoặc hỏi "Kaito! Anh bảo em mang hòm thuốc đến làm gì vậy?"
"Không phải là anh! Là một người khác!" Kaito đi tới cửa phòng, nhìn về phía người đang nằm trên giường.
Là người khác? Ai vậy? Trong lòng cô tò mò càng lúc càng lớn! Nhưng là cô có cảm giác, người đang nằm trong căn phòng đó đối với Kaito mà nói có vị trí rất quan trọng. Vị trí không ai có thể sánh được.
Haru đi đến bên cạnh Kaito, rốt cuộc cũng nhìn thấy người đang ngủ trên giường. Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thì ra là một cô bé con gầy yếu, dáng dấp cũng không có gì xuất sắc. Người mà Kaito yêu là cô gái này à?
Haru hiểu ý, gật đầu, đi tới bên giường, thuần thục mở ra hòm thuốc, ngẩng đầu nhìn về phía Kaito nói "Anh mau đi lấy cho em một ly nước ấm, cùng với chiếc thìa nhỏ..." Kaito sửng sốt một chút "Ừ!". Nói xong, vội vàng xoay người đi vào trong bếp. Lúc đi ra trên tay cầm theo ly nước cùng với một chiếc thìa nhỏ. Anh nhanh bước lại gần Haru, lo lắng hỏi "Có cần anh gọi thêm bác sĩ đến đây không?"
"Kaito! Anh đừng quên em chính là học y!" Haru cười cười, nhận lấy ly nước trong tay anh, đem thìa nhỏ bỏ vào trong ly nước "Em mới kiểm tra nhiệt độ cho cô ấy rồi, cũng không cao lắm. Chỉ là sốt nhẹ mà thôi. Ai cũng có thể phát sốt, đây là điều bình thường thôi!"
Kaito khẩn trương nhìn qua Haru rồi dừng lại trên người Aoko "Vậy sao? Nhưng mà sao cô ấy lại nóng vậy?"
Có phải yêu rồi nên thần kinh cũng có vấn đề rồi hay không? Vu Nhuế đột nhiên không biết nên nói thế nào "Lúc phát sốt, cơ thể sẽ trở nên nóng! Cô ấy không nóng trừ phi là người khác thường!"
". . . . . ." Kaito không nói gì thêm, nhìn Haru đem viên thuốc bỏ vào trong nước ấm, cầm thìa đem viên thuốc đánh tan.
Haru nghiêng đầu, sai bảo nói "Anh còn không đi nâng cô ấy dậy? Nếu không em sao cho cô ấy uống thuốc được đây?"
Cho Aoko uống hết thuốc, Haru đem anh đuổi ra ngoài, bưng chậu nước nóng đến bên giường, thay cô lau người.
Kaito lẳng lặng chờ ở bên ngoài phòng, cao ngất thân thể dựa vào vách tường. Như có điều đang suy nghĩ trong đầu, ánh mắt anh nhìn chằm chằm về một phía, đối với Haru trong lòng vạn phòng cảm kích.
Qua nửa giờ, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Haru bưng chậu nước ra, mỉm cười nói "Căn cứ vào trình độ y học của em, em có thể xác định cô ấy không sao. Để cô ấy ngủ một giấc là được rồi."
"Cám ơn em! Haru!" khi cô đi ngang qua mình, Kaito không nhịn được nhỏ giọng nói.
Haru trong lòng có một cỗ hoảng hốt, nghiêng đầu hướng về phía anh trừng mắt nhìn "Muốn đáp tạ em sao? Được! Tuần sau em kết hôn, không biết Kuroba đại tổng tài có rảnh hay không?"
"Kết hôn?" Kaito âm thầm nói. Chính xác là anh cảm thấy kinh ngạc, hai chữ này trong thế giới của anh đã từng rất xa lạ. Nếu như không phải gặp được Aoko, đoán chừng tới hai mươi năm sau anh cũng chưa nghĩ đến việc kết hôn. Đây quả thực là một điều rất kỳ diệu.... ông trời đã cho bọn họ gặp nhau.
Haru đem chiếc chậu nhỏ bỏ vào trong phòng tắm, phủi phủi quần áo, ngước mắt nhìn về phía Kaito, lại phát hiện anh vẫn ngây ngốc đứng yên chỗ cũ, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Sao vậy? Em kết hôn là chuyện kỳ quái lắm sao?" Haru đi đến bên cạnh anh, đôi tay ôm trước ngực, bày ra bộ dạng muốn tìm lỗi sai.
Kaito lấy lại tinh thần, ngạc nhiên cười một tiếng, lúc này mới phát hiện ra người phụ nữ trước mắt, thế nhưng cũng có vẻ mặt không hài lòng như vậy. Anh nhìn cô, giọng nói mang đầy vẻ chân thành "Haru, chúc mừng em. Hi vọng em hạnh phúc!"
Lần này đến phiên Haru có chút ngượng ngùng, ho khan mấy tiếng, cười cười một tiếng "Kaito! Là em nên cám ơn anh!"
Nếu như không có ngày đó, nếu như không phải anh khéo léo nói cho cô biết "Tìm người gả đi!" như vậy cô sẽ không gặp được người thuộc về chính mình.
"Cám ơn anh cái gì? Kaito tò mò hỏi.
Haru cười cười, trong đáy mắt lóe lên một tia cô đơn "Cám ơn anh nhiều năm qua để em sống yên ổn....." càng muốn cám ơn anh chưa từng cho chính mình cơ hội, cứ như vậy mới khiến cô quyết tâm làm lại lần nữa.
"Nói năng gì vậy?" Kaito như một đứa trẻ cười tươi, cả người phát ra mị lực đàn ông. Vu Nhuế không nhịn được nhẹ nhàng ôm lấy anh, tựa đầu vào trong lồng ngực anh, thấp giọng nỉ non lần nữa tên anh "Kaito........." Em đã từng như vậy yêu anh...... khi cô ngẩng mặt rời khỏi lồng ngực anh, tình cảm trong nháy mắt kia cũng biến mất không dấu vết, nâng lên khuôn mặt dịu dàng, tươi cười "Tốt rồi! Em đi đây! Anh đi chăm sóc cô gái kia đi! Cô gái đó có vẻ rất quật cường!" Haru nhìn lại lần nữa người trong phòng, chân cũng vừa bước ra đến cửa lớn.
Kaito tiễn Haru ra cửa, rồi vội vàng sải bước chân đi vào trong phòng ngủ. Rèm cửa đã được kéo xuống, nơi đầu giường chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ chiếc đèn ngủ. Ánh đèn màu tím nhạt, chiếu rọi vào khuôn mặt Aoko. Bộ dáng ngủ yên đáng yêu cùng khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô, tựa hồ như chỉ có những lúc cô ngủ mới có thể nhu thuận thế này.
Kaito nhẹ nhàng đi tới bên người cô, ngồi ở mép giường. Bàn tay anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lần lượt chạm qua đôi mắt đang nhắm chặt, hàng lông mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, còn có đôi môi vì sốt cao mà trắng bệch kia của cô.
Rèm cửa được kéo xuống, căn phòng tràn ngập trong bóng tối, thấp thoáng qua khe hở loáng thoáng có thể nhìn thấy ánh đỏ mờ nhạt từ mặt trời tỏa ra. Aoko từ từ mở mắt, cố gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện. Ở rạp xem phim anh Akira nói chia tay với cô. Anh muốn cùng Yasu ra nước ngoài, hai người họ muốn đi sang Pháp. Sau đó, trời bắt đầu đổ mưa.... Nước mưa rất lạnh, cô đứng trong mưa rồi cuối cùng một mình về nhà. Sau khi về nhà cô ngủ, trùm chăn rồi ngủ. Sau đó thì sao có chuyện gì đã xảy ra. Sao cô không thể nào mà nghĩ ra được.
Giật giật tay, trong lúc mơ màng tay cô không may chạm vào thứ gì đó mềm mại như là tóc vậy. Aoko giật mình, cúi xuống nhìn, lại thấy Kaito đang nằm cạnh giường ngủ. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, hai đạo mày kiếm thì chau lại, cho dù lúc ngủ bộ dáng cuồng ngạo của người này vẫn không biến mất. Anh ta sao lại ngủ ở đây chứ? Đưa mắt nhìn xung quanh, Aoko kinh ngạc mở to miệng. Nơi này không phải là ổ chim sẻ của cô, trong đầu cô giờ phút này chỉ biết kêu trời. Cô cư nhiên trở lại như lúc trước cùng tên biến thái thi hành khế ước, ở nơi được xem là 'Ổ vàng' thế này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Khó chịu.
"Kaito" cô ngồi dậy, đưa tay chọc chọc vào đầu anh. Sao anh ấy sao lại ngủ say thế này? Anh ấy đang làm gì ở đây vậy? Buồn ngủ sao không về phòng mình mà ngủ, tự dưng nằm ở giường cô mà ngủ. Đây là anh lại bị vấn đề gì nữa thế này? Trong giấc mộng, Kaito vẫn như cũ không tỉnh dậy, chỉ hơi hơi nhíu mày.
Aoko thấy anh phản ứng lại có vẻ khó chịu, trong nháy mắt cảm thấy thật vui vẻ. Có lẽ chính anh ta cũng không biết, vẻ mặt anh ta lúc này lại dịu dàng đến mức cùng cực luôn rồi. Nhìn nhìn người đang nằm ngủ thế này, ý định xấu xa trong đầu cô lại được dịp thi triển.
Cô thật nhẹ từ tấm chăn bước ra, đưa tay che mặt, ngay cả thở cũng không dán. Bước xuống giường, chân không đi đến phòng khách, cầm lấy quyển tạp chí, nhón nhón chân đi lại phòng ngủ. Đem cuốn tạp chí cuốn lại thành cái loa, cô để sát vào tai anh. Cả người hít thở sâu một cái, đột nhiên lớn tiếng kêu lên "Kuroba đại tổng tài! Nắng đến mông rồi! Mau dậy đi"
Quả nhiên, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hô lớn, khiến Kaito giật mình từ trên giường bật nhanh dậy. Mơ mơ hồ hồ mở mắt ra nhìn, nhìn thấy trên giường không có ai nằm, giây tiếp theo liền xoay người tìm kiếm "tên đầu sỏ" gây chuyện. Nghiêng đầu sang bên cạnh, trong nháy mắt thấy được mặt cười đắc ý của cô, mọi khí nóng trong lòng anh đầu tan rã. Aoko nhìn thấy bộ dáng sững sờ của anh, cho là chính anh bị mình hù sợ, có chút nóng nảy vươn tay, đưa trước mắt anh vẫy vẫy "Nè! Anh không sao chứ? Nè nè nè!" Trời ạ! Không phải là bị cô gọi lớn như thế liền biến thành ngu dại chứ?
"Nói chuyện a! Nè! Đừng có im lặng thế chứ! Anh giả bộ ngốc làm cái gì? Nói nhanh lên nào!" Aoko hướng anh quát to, anh ta xảy ra chuyện rồi à? Sao lại ngu ngơ thế chứ! Kaito bất chợt cử động, đưa ra cánh tay dài, dễ dàng đem cả người cô bế lên cao, lộ ra nụ cười xấu xa "Hắc hắc he he! Để cho anh bắt được em đi! Phải đánh đòn em mới được! Dám không đi dép đã xuống giường!"
"Oa!" Aoko không ngờ sẽ có động tác như vậy, hai chân dùng sức đạp, muốn trốn khỏi anh.
Đôi tay nhỏ của cô dùng sức níu lấy y phục của anh, kêu la "Mau buông em ra! Anh có biết xấu hổ không vậy. 'Nam nữ thụ thụ bất thân' những lời này, chẳng lẽ anh không nghe qua sao?"
Kaito hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường "Câu nói đó không thích hợp nói về chúng ta!"
"Sao lại không thích hợp! Thích hợp hơn hết á! Biến thái chết tiệt! mau thả tôi xuống!" Aoko nhất quyết không từ bỏ kêu la, cố ý cùng anh phản kháng.
"Em là vợ anh, từ đầu cho đến chân đều là của anh!" Kaito khoác lác nói một câu.
Aaaaaaaaaaaa! Gương mặt Aoko phút chốc đỏ ửng cả lên, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào anh, đưa tay chỉ chỉ mặt anh "Biến thái chết tiệt! Ai nói em là vợ anh hả? Em lúc nào thì gả cho anh hả? Anh đừng có nói lung tung đi!"
"Ngày đó ở cô nhi viện, em đã chấp nhận!" Kaito tốt bụng nhắc nhở cô.
Aoko mở to miệng, bội phục bản lĩnh bóp méo sự thật của anh. Đưa tay lên đấm liên tục vào ngực anh "Làm ơn đi! khi đó em chỉ miễn cưỡng đáp ứng làm "bạn gái" của anh thôi nha!"
Aoko trong lòng hiện lên cảm giác không ổn, vừa kêu to vừa nói "Biến thái chết tiệt! ban ngày ban mặt, anh nghĩ muốn làm gì! Em nói cho anh biết! không phải anh muốn làm gì em cũng có thể làm đâu đó. Em...."
"A?" Kaito hứng thú nhìn cô "Nếu như anh muốn làm gì gì đó với em, em có thể làm gì nào?"
Cái gì cái gì à? "Em sẽ kêu to đấy! Em nhất định sẽ kêu thật to" Aoko tựa như đang tuyên thệ lời thề vậy. Rất kiên quyết, rất mạnh mẽ mà nói.
Kaito đem cô cẩn thận sắp đặt trên giường lớn, nở nụ cười nhạt "Em kêu người à! Nói cho em biết tin vui! Từ tầng 15 đến tầng 20 tất cả đều thuộc quyền sở hữu của anh! Cho nên em có kêu đến rát cổ cũng không có ai nghe được đâu!" chống lại vẻ mặt khẩn trương của cô lúc này, Kaito cố ý kéo dài ám hiệu muốn chọc tức cô.
A! Nhìn vẻ mặt hoảng hốt này của cô tâm tình thật tốt nha. Ai ai ai! Bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống thật là tốt đẹp.
Ai nha ! Mới sáng sớm mà cặp vợ chồng này đã cãi nhau rồi. Kaito lưu manh lắm chị Aoko không thắng nổi đâu !
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro