Chương 75: Đường đến Budapest

Cuối năm 2018, sau khi trở về từ chuỗi giải đấu quốc tế, lịch trình của đội tuyển quốc gia trở nên dày đặc hơn bao giờ hết. Đợt huấn luyện đông kéo dài xuyên suốt kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, không có pháo hoa, không có bánh chưng, chỉ có tiếng bóng bàn đều đều gõ vào bàn gỗ, vang lên như nhịp tim của những người trẻ đang dốc toàn lực theo đuổi giấc mơ.

ShaSha càng ngày càng trưởng thành. Cô bắt đầu có HLV riêng, bắt đầu có tên trong danh sách đội hình chính, được phân tích video thi đấu từng khung hình một. Đôi mắt tròn xoe ngày nào giờ thêm phần sắc sảo. Những buổi luyện tập giữa cô và Datou vẫn tiếp tục—giờ không chỉ là ghép đôi, mà là đồng hành.

Datou cũng thay đổi. Anh không còn là cậu thiếu niên bồng bột, nổi nóng khi mất điểm, mà là một người đàn ông biết giữ cái đầu lạnh giữa những pha bóng căng như dây đàn. Người ta bảo, anh ngày càng giống Long ca—nhưng trong mắt ShaSha, anh vẫn là Datou—người từng dúi vào tay cô một hộp sôcôla và nói "mua đại thôi".

Tập huấn trước giải

"ShaSha, mai đánh tập với đôi nữ với Mạn Vũ, chuẩn bị tinh thần đi."

"Vâng ạ!"

ShaSha quay sang nhìn Đầu ca đang ngồi uống nước, ánh mắt anh lướt qua rồi dừng lại đúng một giây—vẫn như thường lệ. Chỉ một giây, nhưng đủ khiến trái tim cô đập lỡ một nhịp.

Cô không biết từ khi nào mà giữa họ lại có một loại tín hiệu ngầm như vậy. Không cần nói gì, cũng có thể hiểu nhau. Nhưng dạo gần đây, ánh mắt Datou ít nhìn cô hơn—hay là anh đang cố tránh đi?

Budapest, Hungary

Thành phố ven sông Danube đón đoàn Trung Quốc bằng một trận mưa nhẹ. ShaSha ngồi cạnh cửa sổ xe buýt, nhìn những giọt nước lăn dài trên kính, miệng lẩm nhẩm danh sách đối thủ. Cô biết lần này không dễ—không chỉ vì đây là World Championships đầu tiên trong sự nghiệp, mà vì áp lực từ hai chữ "thiên tài" đang đè lên vai.

Datou ngồi phía sau, đang nghe nhạc, nhưng ánh mắt thì vẫn dõi theo người con gái nhỏ ấy. Anh biết lần này mình và ShaSha không cùng nội dung thi đấu. Anh đánh đôi với Mã Long, cô đánh đôi với Vương Mạn Dục. Mặc dù đôi nam của anh không được coi trọng quá nhiều bởi thời gian trước Mã Long chấn thương phải cần điều trị, chuẩn bị nội dung này chỉ có mỗi anh, Mã Long chỉ mới quay lại trong thời gian ngắn, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ phải đơn độc thi đấu vòng loại đơn nữ, lòng anh lại bồn chồn không yên.

Tứ kết đơn nữ

Từ vòng loại đơn nữ, ShaSha vượt qua những đối thủ mạnh mẽ tiến tới tứ kết. Mặc dù cô đạt huy chương vàng ở nội dung đôi nữ với Vương Mạn Dục, nhưng tứ kết ở nội dung đơn nữ lại không hề để cô có cơ hội "thở" chút nào.

Trận đấu kéo dài hơn một giờ, ShaSha dừng lại ở tứ kết. Cô rời sân, không khóc, chỉ lặng lẽ gỡ găng tay và bước vào khu kỹ thuật. Datou đang đứng chờ sẵn, áo hoodie trùm kín đầu, trông như một cậu học trò không yên lòng. Anh lo lắng, nhưng giọng dịu lại:

"Muốn ăn kẹo không?"

ShaSha ngẩng đầu lên, ánh mắt sưng đỏ nhưng không còn ngấn nước.

"Vị gì đấy?"

"Không chua đâu. Lần này là dâu sữa."

ShaSha bật cười. Nụ cười mệt mỏi nhưng vẫn rạng rỡ.

Chung kết đôi nam & đơn nam

Ngoài dự đoán của mọi người, một tiểu tướng trẻ và một tướng vừa hồi phục sau chấn thương, Datou và thần tượng của anh - Long ca vượt qua những đối thủ nặng ký, giành vé vào vòng chung kết. Datou cùng Mã Long giành HCV đôi nam sau một trận đấu áp đảo.

Nhưng vài giờ sau đó, anh bước vào chung kết đơn nam gặp Phan Trấn Đông—người anh thân thiết trong đội, giờ lại là đối thủ lớn nhất.

Trận chung kết kéo dài đến ván thứ bảy. Datou đánh hết mình, nhưng cuối cùng vẫn thua.

Anh không thất vọng—ít ra không biểu hiện ra ngoài. Anh đứng trên bục nhận HCB, ánh mắt đảo quanh khán đài, và chạm phải ánh nhìn của ShaSha. Cô đang giơ điện thoại, chụp lại khoảnh khắc anh cười gượng gạo.

Tin nhắn đến vài phút sau:

--- "Vẫn là người giỏi nhất trong lòng em."

Datou nhìn dòng chữ ấy, bỗng thấy lòng mình ấm lên. Có một cảm giác rất lạ, nhưng lại rất thật—như thể, cho dù không đứng trên đỉnh cao, vẫn có một người luôn đứng ở phía dưới ngước lên nhìn anh, không bao giờ thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro