Chương 1: Một Giấc Mộng

Vô Tích tháng bảy, giống như một cái nồi hấp khổng lồ, ẩm ướt. Ánh nắng nung nóng mặt đất, ngay cả không khí dường như cũng bị nấu chín, nhớt nhát đến ngột ngạt. Việc quay phim của đoàn phim Nghịch Ái» đã gần kết thúc, nhưng bầu không khí không những không trở nên thoải mái hơn khi gần hồi kết, ngược lại dưới sự xúc tác của mùa hè nóng nực, còn lên men ra một sức căng ngột ngạt, nhớp nháp hơn.

Trong trường quay, dù máy lạnh đã bật đến mức cao nhất, nhưng để tạo ra hơi nước mù mịt cần cho cảnh trong bồn tăm, đèn cao nhiệt cộng với bồn nước nóng đầy, khiến không gian kín này trở nên nóng bức như phòng xông hơi. Trên tường thậm chí ngưng tụ một lớp hạt nước li ti, không ngừng uốn lượn rơi xuống. Đa số nhân viên đều mặc áo cộc tay, trên trán, trong hõm cổ vẫn lấm tấm mồ hôi lấp lánh, vết mồ hôi trên áo ba lỗ thấm đẫm từng mảng một.

Tử Du chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi màu nhạt theo yêu cầu kịch bản, sau khi bị nước ngâm ướt gần như trong suốt, co tròn trong bồn nước nóng. Nước nóng ủ ấp lên da, lỗ chân lông giãn nở, mồ hôi hòa lẫn hơi nước, khiến cậu cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên. Cậu không thoải mái động đậy, sóng nước gợn lên, thành bồn phía dưới thân trơn trượt. Cảm giác này thật tồi tệ, nhớp nháp, ẩm ướt, ngột ngạt, còn có một nỗi hoang mang không biết chuyện gì sắp xảy ra. Tính cách trẻ con, thắng thắn trong con người cậu khiến cậu bản năng cảm thấy hơi bực bội với bầu không khí quá ủy mị, nhớp nháp này, nhưng sự chuyên nghiệp lại bắt cậu phải đắm chìm trong đó.

Điền Hủ Ninh từ phía sau tiến lại gần, mang theo thân nhiệt nóng hơn cả nước nóng, theo yêu cầu của đạo diễn, vòng tay ôn cậu vào lòng. Thân thể thiếu niên non nớt nhưng dẻo dai, đường nét cơ bắp săn chắc do vận động lâu ngày dưới ánh nước lấp lánh rõ ràng, da dẻ vì nước nóng và sự ngột ngạt ửng lên màu hồng khỏe mạnh, giọt nước theo xương quai xanh, xương đòn, rãnh ngực bụng lăn xuống, thật sự có một sức hút bừng bừng, nhưng tuyệt đối không phải vẻ đẹp yêu đuối. Cậu như một thực vật sinh trưởng phóng khoáng trong cơn mưa rào mùa hè, tràn đầy sức sống chưa được gọt giũa.

"Đừng cựa quậy..." Giọng Điền Hủ Ninh trầm khàn hơn nhiều so với bình thường, áp sát sau tai Tử Du vang lên, mang theo sự kim nén khó che giấu và hơi thở nặng nề bị hơi nóng và dục vọng cùng nhau bốc hơi. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng thịt đùi săn chắc, đàn hồi của người trong lòng áp vào mình, đôi chân dài thẳng kia, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ, hắn đã từng vô số lần trong và ngoài phim "nhân việc công làm việc tư" vuốt ve qua, biết cảm giác chạm vào nó chắc khỏe thế nào. Mà lúc này, trong nước, cảm giác chạm này bị phóng đại, sức nối và cảm giác trơn trượt của nước khiến mỗi lần tiếp xúc đều trở nên vô cùng rõ ràng và chí mạng, thách thức giới hạn nhẫn nại của hắn.

Tử Du bị hơi nóng hắn thở ra làm cho co lại, lông tơ sau cổ cũng dựng lên. Chút không phục và "ác ý" kiểu thẳng thắn trong tính cách cậu đã trỗi dậy trong cảm giác bị áp chế này. Cậu không những không nghe lời, ngược lại cố ý cọ xát về phía sau thêm, cảm nhận cơ thể người phía sau lập tức càng thêm cứng đờ, mang theo chút ý vị đắc ý khi trò đùa thành công, lầm bầm nói nhỏ, trong giọng điệu là sự trực tiếp không che giấu chỉ mới có với anh em thân quen:
"Anh... anh đang chọt vào em rồi..." Trên mặt cậu mang biếu cảm tinh quái thuộc về bản tính "Trịnh Bằng" mà chính cậu cũng không nhận ra, đó là phản ứng tự nhiên nhất chỉ khi đối diện với Điền Hủ Ninh hoàn toàn tin tưởng, mới cởi bỏ hết hào quang ngôi sao và mặt nạ nhân vật.

Điền Hủ Ninh hơi thở đột nhiên ngưng trệ, chống hàm, yết hầu kịch liệt lăn một cái, không nói gì, chỉ có cánh tay vòng qua eo bụng Tử Du siết chặt hơn, lực mạnh đến mức gần như muốn đè xương Tử Du vào trong cơ thể mình. Hắn cúi đầu, mũi gần như tham lam cọ xát vào tóc mai ướt đẫm của Tử Du, ngửi mùi hương hòa lẫn hương thơm dầu gội, mồ hôi và mùi muối tăm kém chất lượng của đoàn phim - đây là một sự thân mật vượt quá yêu cầu kịch bản, mang theo ý vị chiếm hữu rõ ràng.

Đạo diễn sau màn hình giám sát nheo mắt, không hô cắt. Hiện trường yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh nhỏ sóng nước lay động, cùng tiếng o o trầm đục của máy lạnh, còn có nhịp tim trong lồng ngực nhau ngày càng nặng, gần như muốn thoát khỏi sự trói buộc, trong không khí ngột ngạt vang lên như trống.

Nụ hôn của Điền Hủ Ninh, vào lúc này, mang theo một sự quyết tuyệt liều mạng, đã rơi xuống.

Không còn là góc độ, lực độ quy định trong kịch bản nữa. Mà là mang theo ý vị bị kìm nén lâu, thăm dò, thậm chí là tham lam. Đầu tiên nhẹ nhàng ngậm môi dưới của Tử Du đang hơi mở vì kinh ngạc, như đang nếm thử một miếng thạch rau câu sắp tan chảy trong mùa hè nóng nực, mang theo sự trân trọng và mâu thuẫn khao khát hủy diệt, nhẹ nhàng hút, sau đó dùng đầu lưỡi không cho từ chối bẩy cánh cửa răng vốn đã hơi mở vì ngột ngạt và thiếu oxy nhẹ. Kỹ thuật hôn của hắn rất tốt, hoặc nói là, tình cảm đặt vào lúc này khiến hắn tỏ ra điêu luyện. Đủ loại nụ hôn, phủ kín tỉ mỉ, thăm dò sâu, mang theo sự quấn quýt như liếm và tính xâm lược không báo trước... hôn đến mức Tử Du hoa mắt chóng mặt, như thể hơi nóng xung quanh đều tụ tập đến não, oxy bị cướp sạch. Tay chân cậu mềm nhũn, chút ý nghĩ trêu chọc ban đầu đã bị khuấy tan tành, chỉ có thể vô lực ngả về phía sau, bám chạt hơn vào điểm tựa duy nhất phía sau - thân thể nóng bỏng của Điền Hủ Ninh, từ khoang mũi phát ra tiếng khóc nghẹn bị bịt kín, như tiếng cầu cứu trước khi ngạt thở, lại như tiếng thở dài chìm đắm

---

"Cắt!" Giọng nói của đạo diễn cuối cùng cũng vang lên, xuyên qua lớp màng mỏng được dệt nên bởi dục vọng và hơi nóng, mang theo một chút hài lòng tinh tế, thấu hiểu.

Thế nhưng, Điền Hủ Ninh lại như không nghe thấy, hoặc giả là không muốn nghe thấy. Nhân tiện điều chỉnh tư thế, hắn lại giả vờ che giấu, trên đôi môi của Tử Du vốn đã bị hôn đỏ sưng mọng, lấp lánh nước, gắp lấy một cái thật mạnh, mang theo ý đồ chiếm hữu rõ ràng, rồi mới miễn cưỡng buông tha. Khi cánh tay buông lỏng, kéo theo một vệt nước bắn tung tóe, rơi trên mép bồn tắm, nhanh chóng thấm ra những vệt ẩm màu sẫm.

Mặt Tử Du đỏ bừng, ngay cả đầu tai cũng nhuộm màu hồng phấn, không biết là do nóng, do ngạt thở, hay là do xấu hổ. Cậu đột nhiên cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn vào mắt bất kỳ ai xung quanh, theo bản năng áp khuôn mặt nóng bừng của mình vào vùng cổ ướt đẫm mồ hôi của Điền Hủ Ninh, những ngón tay vô ý thức bám chặt lấy sợi dây áo choàng tắm đã ướt sũng ở eo hắn, dường như đó là chiếc phao cứu sinh duy nhất trong cơn sóng gió cuồng phong. Mồ hôi theo điểm giao nhau trên da hai người mà rơi xuống, không thể phân biệt được là của ai.

Điền Hủ Ninh cảm nhận hơi thở nóng hổi mang theo hương vị đặc biệt của Tử Du nơi cổ, cùng với sự run rẩy nhẹ, không thể kìm nén của người trong lòng, con thú từ lâu bị giam cầm bởi lý trí, kịch bản, nhân vật và cái thời tiết oi bức chết tiệt này, cuối cùng vào khoảnh khắc ấy, đã gầm lên phá tan chiếc lồng sắt. Một ý nghĩ rõ ràng đập vào tâm trí: Hắn xong đời rồi.

---

Đêm hôm đó, khách sạn đoàn phim nghỉ lại cũng chìm trong cái nóng ẩm ướt của đêm hè Giang Nam. Tiếng ve râm ran, không khí như có thể vắt ra nước. Máy lạnh trong phòng chạy hết công suất nhưng vẫn không xua tan được sự nóng nực bắt nguồn từ sâu trong lòng.

Điền Hủ Ninh tắm một vòi nước lạnh. Dòng nước mát xối qua những cơ bắp căng thẳng, nhưng không thể dập tắt ngọn lửa cuồng loạn trong lòng đã cháy âm ỉ từ chiều. Hắn lau tóc qua loa, những giọt nước theo đuôi tóc rơi xuống, rơi trên tấm thảm rẻ tiền của phòng khách sạn, biến mất trong chốc lát. Hắn gần như không chút do dự, mang theo hơi nước chưa kịp khô trên người và sự bồn chồn không thể kìm nén, gõ vào cửa phòng Tử Du bên cạnh.

Cốc, cốc, cốc. Âm thanh vang lên rõ rệt trong hành lang tĩnh mịch.

Từ trong phòng vọng ra tiếng bước chân sột soạt, rồi cửa hé mở một khe. Tử Du dường như cũng vừa tắm xong, tóc ướt dính rũ xuống, nước vẫn còn nhỏ giọt, vệt nước chảy dọc theo cổ, len vào cổ áo thun rộng thùng thình. Mặt cậu ửng hồng sau hơi nước nóng, đôi mắt mơ màng hơi nước chưa tan, ngơ ngác nhìn hắn. Ánh mắt ấy, trong veo, trực diện, mang chút lười biếng và không phòng bị của một chàng trai vừa tắm xong.

Không hỏi han, thậm chí không cho Tử Du thời gian phản ứng, Điền Hủ Ninh trực diện nghiêng người lách vào, tay đóng sầm cửa lại, thuận thế ép Tử Du vào tấm ván cửa lạnh ngắt.

Lưng va vào tấm ván cứng, mang đến một chút mát lạnh thoáng qua, nhưng ngay lập tức bị thân nhiệt còn nóng hơn của người trước mặt bao trùm. Nụ hôn của Điền Hủ Ninh ập xuống, cuồng dữ hơn, gấp gáp hơn cả lúc trong bồn tắm chiều nay, mang theo ý vị cướp đoạt không thể nghi ngờ. Hơi mát từ vòi sen nước lạnh tan biến trong chốc lát, chỉ còn lại dòng máu nóng cuồn cuộn dưới da.

Tử Du giật mình, theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng lòng bàn tay áp vào ngực ướt đẫm mồ hôi của Điền Hủ Ninh, cảm giác chắc nịch nóng bỏng ấy, cùng sự xâm lăng vừa quen thuộc vừa xa lạ nơi đầu lưỡi, khiến lực kháng cự của cậu nhanh chóng tan biến. Những cảm xúc mơ hồ mà cuồn cuộn bị đánh thức trong bồn tắm chiều nay, trong đêm khuya tĩnh lặng này, bị nụ hôn này hoàn toàn châm ngòi.

"Nguyệt Nguyệt..." Điền Hủ Ninh áp sát vào vành tai đỏ ửng của Tử Du, dùng hơi thở khàn khàn đến cực điểm chỉ hai người nghe thấy thì thầm. Đây là cách gọi thân mật, riêng tư hắn thích dùng nhất lúc tình động, không liên quan nhân vật trong phim, chỉ liên quan đến người trong lòng mà thôi.

Tử Du run lên bần bật, như bị điện giật. Chút do dự cuối cùng sót lại, mang tên "lý trí" và "cai nghiện", cũng bị tiếng gọi "Nguyệt Nguyệt" trầm khàn quyến luyến kia đánh vỡ tan tành. Cậu bắt đầu đáp lại một cách vụng về, gần như liều lĩnh, tay vòng qua cổ Điền Hủ Ninh, đầu ngón tay cắm vào mái tóc đen ngắn cứng của hắn. Đó là một sự kỳ vọng mang theo sự khám phá mơ hồ, nhưng lại tràn đầy dũng khí cô độc, thuộc về sự nhiệt thành thẳng thắn nhất của tuổi trẻ.

Quần áo lộn xộn rơi xuống đất, quấn lấy nhau, không phân biệt được của ai. Ánh đèn trong phòng bị Điền Hủ Ninh tay thuận dìm xuống, chỉ còn lại ánh sáng lập lòe của thành phố ngoài cửa sổ lọt vào, miễn cưỡng phác họa những bóng hình chồng chất trồi sụp trên giường, mồ hôi dưới ánh sáng mờ ảo phản chiếu ánh lấp lánh yếu ớt.

Điền Hủ Ninh hết sức kiên nhẫn, cũng hết sức khiêu khích. Nụ hôn của hắn không còn là mưa bão, mà biến thành những hạt mưa dày đặc, nóng bỏng, phủ khắp người Tử Du, để lại những dấu vết mập mờ, tuyên bố sự chiếm hữu. Lòng bàn tay xoa qua đôi chân, từ gốc đùi đầy sức mạnh, đến bắp chân với đường nét mượt mà, rồi đến mắt cá chân thanh mảnh xương xẩu, mang theo nhiệt độ rát bỏng, như muốn in dấu vân tay của mình lên đó. Tử Du chưa từng trải qua sự tiếp xúc thân mật không khoảng cách như vậy, căng thẳng đến mức toàn thân cơ bắp căng cứng, ngón chân co quắp không chủ ý, bám chặt vào ga giường bên dưới. Đêm hè oi bức, mồ hôi trở thành chất bôi trơn tốt nhất, ma sát da thịt kéo theo âm thanh dính ướt và sự run rẩy sâu hơn. Cậu không nhịn nổi mà phát ra từ sâu trong cổ họng những tiếng nấc nghẹn ngào, đứt quãng, như con ve bị mắc kẹt trên mạng nhện mùa hè.

"Anh... anh..." Cậu vô thức gọi, giọng nói tan nát, đầy nức nở, nhưng lại ẩn chứa một sự khao khát ngay cả bản thân cũng không thể hiểu nổi. Cách gọi này tước bỏ sự trêu đùa, chỉ còn lại sự phụ thuộc hoàn toàn.

"Đừng sợ, Nguyệt Nguyệt, giao cho anh." Điền Hủ Ninh hôn đi giọt nước mắt sinh lý thấm ra từ khóe mắt cậu, động tác dịu dàng nhưng mang theo sự mạnh mẽ không thể từ chối. Khi rào chắn cuối cùng bị lột bỏ, khoảnh khắc kết hợp làm một, cả hai gần như cùng lúc thốt lên một tiếng thở dài thỏa mãn, mang theo đau đớn và khoái cảm tột đỉnh. Mồ hôi ướt đẫm, da dính sát, trong không khí ẩm ướt oi bức lan tỏa mùi vị đặc trưng của tình dục, mặn chát và nồng nàn.

Đó là lần đầu tiên của Tử Du với đàn ông, vụng về, ngơ ngác, mang theo sự bất lực của tuổi trẻ. Điền Hủ Ninh dù kinh nghiệm phong phú, nhưng cũng là lần đầu tiên với nam giới như vậy. Quá trình không hoàn toàn suôn sẻ, mang theo sự vụng về của việc khám phá và cảm giác đau không thể tránh khỏi, nhưng vì thứ tình cảm tràn trề, chưa được làm rõ nhưng vô cùng cuồng cuộn giữa hai người, mà trở nên dị thường ăn khớp. Đêm hè dài dường như vô tận, ngọn lửa dục vọng trong không khí ẩm ướt cháy đi cháy lại, cho đến khi tinh lực cạn kiệt, mới tạm thời tắt lịm. Để lại là hơi ấm dính nhớp của da chạm da, sự bừa bộn ngập giường, và sự thân mật thầm hiểu với nhau, như cách biệt với thế giới. Máy lạnh vẫn chạy vô ích, nhưng không ai cảm thấy mát mẻ, chỉ có sự mệt mỏi và thỏa mãn ướt đẫm mồ hôi từ trong ra ngoài.

Họ đắm chìm trong sự thân mật tạm thời, cách biệt với thế giới này, tưởng rằng đây chỉ là sự khởi đầu mới thuộc về "Điền Hủ Ninh" và "Tử Du", nhưng không biết rằng bánh xe số mệnh, từ sớm trong hơi nước phòng tắm, trong mồ hôi dính nhớp đêm hè, đã lặng lẽ chuyển hướng, phát ra tiếng kêu cót két lạnh lùng đầu tiên.

---

Sau đêm đó, bầu không khí ám muội khó nói thành lời trong đoàn phim gần như đã đạt đến đỉnh điểm. Trước mặt mọi người, họ vẫn là những đồng nghiệp ăn ý, nhưng sợi tơ kéo ra từ ánh mắt giao nhau, những cái chạm vô tình giữa các động tác, khoảng cách tự nhiên thu hẹp lại lúc nghỉ ngơi, tất cả đều cho thấy một sự khác biệt nào đó. Điền Hủ Ninh sẽ thuận tay lấy ly nước đá Tử Du mới uống một nửa và uống một cách tự nhiên, Tử Du sẽ cầm chiếc quạt nhỏ thổi về phía Điền Hủ Ninh khi anh trang điểm, xua tan cái nóng khó chịu. Những chi tiết này trong mùa hè oi ả, như những loài nấm không ngừng sinh sôi dưới ánh mặt trời, lan nhanh và gần như trở thành bí mật công khai.

Đạo diễn nhìn thấy tất cả, bà đánh giá cao tài năng và sự cống hiến của hai người trẻ này, nhưng cũng hiểu rõ sự phổ biến và mong manh của những "cặp đôi đoàn phim", càng hiểu rõ tác động mà thứ tình cảm nảy sinh từ phim trường, đặc biệt là khi liên quan đến những vai diễn có sự mờ nhòe về nhận thức giới tính, có thể mang lại cho các diễn viên trẻ. Khi sắp kết thúc, bà tìm cơ hội, hẹn riêng Tử Du một cuộc nói chuyện sâu trong phòng bật máy lạnh mạnh của bà.

Trong phòng rất lạnh, tương phản rõ rệt với cái nóng bên ngoài. Đạo diễn không nói thẳng, nhưng từng câu nói như được bọc trong những mảnh băng, gõ vào tim Tử Du. Bà nói về "phim là phim, đời sống là đời sống", về sự "thoát ly" và "cai nghiện" của diễn viên, về "đừng để cảm xúc nhất thời làm rối loạn, ảnh hưởng đến phán đoán và phát triển trong tương lai".

Tử Du ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, nghe rồi nghe, lưng giật mình toát mồ hôi lạnh, trong chốc lát làm ướt đẫm chiếc áo thun mỏng, dính nhớp vào da, còn khó chịu hơn cái nóng bên ngoài. Cậu đột nhiên nhận ra, gần đây mình gần như đã quên mất bản thân là Trịnh Bằng, cậu bé thẳng thắn, đôi khi có chút thô ráp. Cậu dường như đã sống trong cái vỏ của "Tử Du", đem toàn bộ sự phụ thuộc, mê đắm và tình cảm của "Ngô Sở Uý" dành cho "Trì Sính" mà phóng chiếu lên Điền Hủ Ninh ngoài đời, không chút giữ lại, còn thêm phần mạnh mẽ hơn. Những nhịp tim nhanh đó, những khuôn mặt đỏ ửng đó, những lần lại gần không kiềm chế được đó... rốt cuộc bao nhiêu phần là bắt nguồn từ nhân vật, và bao nhiêu phần là xuất phát từ chính bản thân cậu?

Còn Điền Hủ Ninh đối với cậu thì sao? Những cái ôm đó, những nụ hôn đó, những lời thì thầm lúc đêm khuya đó... có thật không? Hay chỉ đơn thuần là nhập vai quá sâu, hay là mối tình sương gió ngầm hiểu của "cặp đôi đoàn phim", chỉ tồn tại trong giai đoạn quay phim ngắn ngủi, khép kín, cách biệt với thế giới này? Một khi rời khỏi môi trường này, rời khỏi mùa hè oi bức, dính nhớp của Vô Tích, liệu tất cả có như mồ hôi, nhanh chóng bốc hơi, không để lại dấu vết? Nỗi sợ hãi như những dây leo lạnh ẩm, lặng lẽ quấn chặt lấy trái tim cậu, càng siết chặt, khiến cậu gần như ngạt thở.

——

Bữa tiệc kết thúc phim được tổ chức tại một nhà hàng nổi tiếng địa phương. Dù máy lạnh trong phòng riêng chạy hết công suất, nhưng vì đông người, hơi men, mùi thức ăn và hương nước hoa hòa lẫn, nên vẫn có cảm giác ngột ngạt, oi bức. Tử Du gắng gượng duy trì nụ cười, chạm cốc với từng người trong đoàn phim, cười nói, cảm ơn. Nhưng cậu không dám nhìn vào mắt Điền Hủ Ninh nữa. Mỗi lần Điền Hủ Ninh đưa ánh mắt tìm kiếm và vẫn còn nồng nhiệt nhìn về phía cậu, cậu đều như bị bỏng mà vội vàng né tránh, hoặc viện cớ nói chuyện thật to với người khác, dùng sự ồn ào để che giấu sự hoảng loạn trong lòng. Cậu cảm thấy mình như một tù nhân sắp bị đưa lên pháp trường, đang tận hưởng sự hào nhoáng cuối cùng, giả dối.

Điền Hủ Ninh dường như nhạy bén nhận ra sự tránh né của cậu, vài lần tìm cơ hội lại gần, muốn kéo cậu ra một chỗ để nói chuyện gì đó, nhưng luôn bị đám đông, những ly rượu được mời và những cuộc chào hỏi liên tục làm gián đoạn. Chàng nhíu mày, trong mắt ánh lên sự không hiểu và một chút bồn chồn khó nhận ra.

Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng hẳn, phía đông chỉ vừa ló rạng một vệt trắng. Sau một đêm lắng xuống, không khí mang theo một chút mát mẻ hiếm hoi, thoáng qua, nhưng vẫn còn ẩm ướt, báo hiệu một ngày nắng nóng khác. Tử Du kéo vali, không báo trước với ai, thậm chí không ngoảnh lại nhìn cánh cửa đang đóng kín của Điền Hủ Ninh, như thể trốn chạy một cơn dịch bệnh, hay chính xác hơn là trốn chạy một giấc mơ quá chân thực đến mức khiến cậu sợ phải tỉnh dậy đối mặt với hiện thực. Cậu lặng lẽ rời khỏi thành phố Vô Tích ngập tràn mùa hè này, vội vã trở về thế giới hiện thực khô ráo và chân thực thuộc về "Trịnh Bằng".

Gần như ngay khi máy bay hạ cánh, cậu run rẩy đưa tay, cắn răng, lần lượt đưa tất cả các phương thức liên lạc với Điền Hủ Ninh - WeChat, số điện thoại, thậm chí cả các tài khoản mạng xã hội đã follow từ lâu - vào danh sách đen. Hành động nhanh đến mức như thể sợ rằng nếu chậm một giây, chính mình sẽ hối hận. Cậu ép bản thân cai nghiện hoàn toàn, cai nghiện mùa hè này, cai nghiện người đàn ông tên Điền Hủ Ninh - kẻ khiến tim cậu hoang mang loạn nhịp. Như thể làm vậy, có thể phong ấn hoàn toàn mùa hè đẫm mồ hôi, ẩm ướt, hỗn độn bởi nhục cảm và mê muội ấy lại phía sau.

Điền Hủ Ninh tỉnh dậy dưới tác động kép của cơn say và đồng hồ sinh học, đầu đau như búa bổ. Ngoài cửa sổ, mặt trời đã gắt, tiếng ve kêu vang tai. Chàng xoa thái dương, phản ứng đầu tiên là cầm điện thoại lên, định nhắn tin cho Tử Du ở phòng bên cạnh, hỏi xem cậu muốn ăn sáng gì. Thế nhưng, tin nhắn gửi đi chỉ nhận lại một dấu chấm than đỏ lạnh lùng, chói mắt.

Chàng sửng sốt, tưởng là vấn đề tín hiệu, gọi điện thoại, nhưng trong ống nghe vang lên giọng nữ cơ học: "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không thể liên lạc..."

Một cảm giác bất an khủng khiếp chợt xuất hiện và bám lấy chàng. Chàng bật dậy khỏi giường, thậm chí không kịp thay đồ ngủ, lao đến phòng bên cạnh, gõ cửa một cách giận dữ. Bên trong không hề có hồi âm. Vừa lúc có nhân viên khách sạn đi qua, nói với chàng rằng vị khách đó đã trả phòng từ sáng sớm rồi.

Điền Hủ Ninh đứng trong hành lang trống vắng, nhìn cánh cửa đối diện đóng chặt, vô hồn, lần đầu tiên thấm thía thế nào là bơ vơ, lạc lõng, thế nào là trái tim bị bóp nghẹt trong chốc lát. Không khí oi nóng tràn về, bao bọc lấy chàng, nhưng lại khiến chàng cảm thấy một cơn lạnh thấu xương. Chàng thậm chí còn chưa kịp phân định rõ ràng cảm xúc của mình dành cho Trịnh Bằng - cậu bé trong phim là "người tình" của chàng, ngoài đời đã chia sẻ đêm mật ngọt thân mật nhất với chàng - rốt cuộc là gì: phải chăng là sự kéo dài của việc quá nhập vai, là sự bốc đồng của hormone, hay là... thực sự đã rung động? Tất cả những khả năng, tất cả những nghi vấn, còn chưa kịp phân biệt rõ ràng, đã bị đối phương đơn phương, thô bạo cắt đứt mọi liên lạc.

Một cảm giác đau đớn âm ỉ, nặng nề, chậm rãi lan tỏa từ sâu thẳm trái tim, theo dòng máu chảy khắp cơ thể, nghẹn đến mức chàng gần như không thở nổi, còn ngột ngạt hơn cả những ngày oi bức nhất của mùa hè Vô Tích này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro