Chương 15

Bước ra khỏi căn nhà với tâm trạng đầy hỗn độn, không hiểu sao Bá Hiền lại có một dự cảm chẳng lành, với tất cả những suy đoán trong đầu y lúc này, Bá Hiền chợt thấy lo sợ.

– Nhiếp chính vương điện hạ, người có thể giúp ta tìm hiểu về mối quan hệ của cả năm nạn nhân với Hạ Du được không?

– Được.

Trí Tài gật đầu một cái, ánh nhìn thăm dò sâu xa về phía Bá Hiền, y có vẻ như đã phát hiện điều gì đó, và điều này khiến y đang cảm thấy lo lắng. Không biết vì điều gì, Trí Tài dường như không muốn Bá Hiền phải lo lắng như vậy, cậu mạnh bạo ngồi xích lại gần y, đặt tay lên trên mu hai bàn tay đang bấu chặt lấy nhau của Bá Hiền, dù rất nhanh sau đó Bá Hiền đã rút tay về. Bá Hiền cố giấu đi vẻ nghi ngờ đang dâng trào, y dè dặt cẩn thận lên tiếng.

– Không biết… Nhiếp chính vương còn điều gì căn dặn?

– Không có gì, ta chỉ muốn nói cho Bá Hiền đại nhân biết rằng, không cần phải lo sợ, Phác Trí Tài ta tuy chỉ là kẻ tài mọn, nhưng nhất quyết sẽ bảo vệ được người bình an.

– Haha đa tạ.

Đột nhiên Trí Tài lại ngồi đối mặt với y, nói chuyện nghiêm túc như vậy khiến Bá Hiền có chút bối rối. Bá Hiền không biết lời nói này có ý nghĩa gì, chỉ là tự dưng linh tính mách bảo, chuyện này không bình thường chút nào làm cho y vô thức muốn trốn tránh ánh mắt của Trí Tài. Thấy dáng vẻ ngại ngùng của Bá Hiền, nhiếp chính vương biết mình đã quá vội vàng và đường đột, cậu bèn hắng giọng, ngồi cách xa Bá Hiền theo đúng vị trí cũ. Bầu không khí trở nên ngại ngùng như những ngày đầu cả hai mới quen biết, gượng gạo suốt quãng đường hồi cung. Mỗi người đều đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình, mải mê suy nghĩ cho đến tận lúc về đến hoàng cung.

Vài ngày sau đó, Bá Hiền nhận được danh sách người ra vào trong một đến hai tháng đổ lại cho đến ngày nạn nhân bị sát hại của các phủ mang tới. Nhìn vào danh sách, quả nhiên không ngoài dự đoán của Bá Hiền, tên của một người được lặp đi lặp lại nhiều lần, mà bất cứ phủ nào, tên của người ấy cũng có mặt. Nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ, còn phải cần thêm chứng cứ về hung khí và động cơ gây án. Bá Hiền chăm chú nghiên cứu về những tư liệu mà mình ghi chép và thu thập được, y muốn xâu chuỗi lại tất cả sự việc để tìm ra điểm bắt đầu, Bá Hiền tập trung đến mức Xán Liệt ở bên cạnh phê duyệt tấu chương gọi Bá Hiền, y mãi mới nghe thấy.

– Bá Hiền!

– Sao hả? Người gọi nhiều như vậy, có thấy phiền hay không?

Xán Liệt gọi liên tục tên y khiến y từ tập trung thành phân tán tư tưởng sau đó hoàn toàn cảm thấy phiền phức, ngay lập tức phát cáu với hắn.

Ngoài tiên vương ra, chưa một ai dám quát hắn như vậy, Xán Liệt chỉ biết trợn tròn đôi mắt vốn đã chẳng to lớn gì của mình chăm chăm nhìn Bá Hiền. Hắn không biết bản thân nên tức giận với y rồi trừng phạt hay làm gì nữa, trong một giây thoáng qua, Xán Liệt chợt cảm nhận sâu sắc vị Xán Liệt chủ của mình đối với người trước mặt này bị coi không ra một cái gì.

– Ngươi… Không nghĩ là mình to tiếng quá rồi hay sao?

Rốt cục Xán Liệt cũng không nổi nóng được với Bá Hiền, chỉ bất lực thốt ra vài từ kia. Sau khi cơn bực tức qua đi, Bá Hiền mới nhận ra mình vừa to tiếng với ai, nếu là trước kia hẳn là y đã phải quỳ xuống khấu dập đầu để xin hắn tha lỗi rồi, nhưng giờ có to tiếng thì sao chứ, hắn không phải chỉ đơn giản là người mà y yêu thôi hay sao? Vì vậy Bá Hiền tinh ý rướn người hôn nhẹ lên môi của Xán Liệt, nhanh chóng nhưng để lại dư vị ngọt ngào.

– À hình như ta làm phiền hai người rồi thì phải?

Âm thanh từ ngoài cửa vọng vào, Hữu Thiên một thân lả lướt tiến vào bên trong, đôi môi đỏ mọng tự vẽ ra một nét cười.

– Không có gì, a tỷ mấy hôm nay đều ghé qua chỗ trẫm không biết có chuyện gì?

– Còn có chuyện gì được? Chỉ là rất nhớ hiền đệ của tỷ thôi~

Hữu Thiên cùng Xán Liệt bông đùa vài câu, nhưng Bá Hiền lại chỉ mang một nét mặt căng thẳng cùng đề phòng nữ nhân trước mặt. Bá Hiền liếc nhìn Xán Liệt đang vui vẻ, một bộ dạng mà hắn chỉ bày ra khi ở bên cạnh những người thân thiết, trong lòng y liền thầm mong suy đoán của mình chỉ là sai lầm. Nhưng thế mà khả năng suy đoán của Bá Hiền lại khiến cho chính bản thân mình phát hoảng, tất cả mọi chuyện như bày ra trước mặt y khi Trí Tài gọi y ra ngoài và đưa xấp giấy có liên quan đến mối quan hệ của Hạ Du và các nạn nhân. Những nữ tử bị sát hại kia hiện tại chỉ có một điểm chung duy nhất, có mối liên quan đến phu quân của công chúa Hữu Thiên – Hạ Du, mà hiện tại Hạ Du đã chết. Nhắm nghiền hai mắt lại hồi tưởng những gì Bá Hiền đã từng được nghe kể về Hữu Thiên, xấp giấy trong tay y vô thức bị vò nát.

«Nhưng tên đó lại vô cùng trăng hoa»

«A tỷ lại hết mức yêu thương hắn»

«Sau khi hắn qua đời vì một cơn bạo bệnh»

«Có công chúa Hữu Thiên, ta thấy nàng là người tử tế lắm, biết phu quân mình trăng hoa nên đã đến tận chỗ bọn ta để xin lỗi thay cho hắn»

– Bá Hiền đại nhân?

Bá Hiền bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn xấp giấy đã chẳng còn nguyên vẹn trên tay mình, trong lòng lại thấy run sợ từng đợt, thì ra muốn giữ mọi thứ chu toàn lại khó đến vậy, thì ra càng nguy hiểm hơn kẻ địch chính là người bên cạnh! Sau một thoáng sững sờ thì giờ đây trên nét mặt Bá Hiền chỉ toàn là sự chua xót, y đưa mắt nhìn về phía bên trong thư phòng, đôi môi run rẩy cất lời.

– Xin nhiếp chính vương điện hạ… Đưa ta đến điện của công chúa, ngay bây giờ.

– Người muốn đến làm gì? Không phải là?

Nhìn theo phía Bá Hiền đang nhìn vào, là Hữu Thiên và Xán Liệt vẫn đang trò chuyện ở bên trong thư phòng. Trí Tài lộ ra một nét mặt như không thể tin nổi nhìn Bá Hiền, chỉ đổi lại là cái gật đầu tàn khốc. Dường như câm lặng trước sự thật khó tin này, Trí Tài chỉ biết lặng lẽ đưa Bá Hiền đến Hoàn Hoa điện, còn mình thì ở bên ngoài bố trí mọi thứ. Hoàn Hoa điện được bày ngay trên một cái hồ sen, bên dưới là những đóa hoa sen đang đua nhau hé nở từng màu hồng nhè nhẹ thoang thoảng trên khúm lá xanh ngắt. Có một bộ bàn ghế bằng ngọc đá tinh xảo được đặt trong một cái lầu đặc biệt ở giữa đầm sen, ngồi ở đó có thể quan sát được toàn bộ khung cảnh hoa sen đẹp đến say mê lòng người của Hoàn Hoa điện. Sắp xếp cho Phác Hữu Thiên một nơi mỹ lệ như vậy, ắt hẳn Xán Liệt phải ưu ái vị tỷ tỷ này của mình biết bao nhiêu. Bá Hiền lặng nhìn đầm sen đang mùa nở rộ, y ngồi trên ghế ngọc, tay cầm một ly trà được sắc từ những hạt gạo của bông sen, thổi nhẹ để cảm nhận được hương sen ngào ngạt, nhưng Bá Hiền không uống lấy một ngụm, chỉ yên lặng thổi qua lại chén trà, đồng thời cảm nhận được thứ sắc lạnh đang kề trên cổ mình.

– Quân sư tìm đến tận đây, hẳn là đã rõ ràng mọi chuyện rồi?

Giọng nói yểu điệu của một nữ nhân vang lên từ phía dưới cầu thang truyền lên lầu, tiếng bước chân cũng ngày một gần hơn. Hữu Thiên mang dáng vẻ ung dung tiến đến ngồi xuống chiếc ghế ngọc còn lại, đối diện Bá Hiền.

– Công chúa không sợ sao?

Mặc cho lưỡi dao sắc lẹm đang đặt ngay ở cổ y, Bá Hiền vẫn thản nhiên thổi chèn trà đang cầm trên tay, thản nhiên trò chuyện dù cho kẻ ở đằng sau y chỉ cần ấn mạnh tay là có thể chém đứt sinh mạng của Bá Hiền.

– Ta phải sợ vì cái gì? Thay trời hành đạo còn sợ cái gì sao? Haha.

Hữu Thiên bật cười lớn trước câu hỏi của Bá Hiền, khác hoàn toàn với dáng vẻ đạo mạo nhu hiền của nàng hàng ngày.

– Thay trời hành đạo? Công chúa không nghĩ là bản thân đã quá tự phụ rồi sao? Người không chỉ giết chết phu quân của mình, còn lạm sát vô cớ người vô tội.

– Là vì bọn chúng đáng chết!_ Ánh mắt Hữu Thiên chợt trở nên kích động, nàng gào lớn lên, lấy tay gạt toàn bộ bàn trà vỡ tan xuống đất tạo nên tiếng đổ vỡ chói tai.

– Hắn ta dám phản bội ta, đương nhiên không thể dung tha! Mấy ả tiện nhân đó câu dẫn phu quân của ta, ta càng không thể tha thứ được! Phải lấy hết, lấy hết mấy cái trái tim dơ bẩn của bọn chúng!

Trước thái độ điên loạn của Hữu Thiên, Bá Hiền vẫn bình chân như vại, chỉ là trong ánh mắt đã lóe lên vài tia ghê tởm.

– Công chúa biết không? Trà sen của Hoàn Hoa điện luôn mang đến cho người thưởng thức một hương thơm không thể chối từ, một vẻ đẹp đến từ phía hình thức nhưng…_ Nói đến đây, Bá Hiền đưa chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó liền vứt mạnh xuống đất_ Đến khi nếm thử lại chỉ là một thứ vị nhạt nhòa trống rỗng, cũng như công chúa vậy. Bên ngoài người tỏ vẻ đoan trang, nhưng bên trong lại chỉ là một đống thối rữa mục nát. Người ta thường bảo vẻ đẹp của hoa sen là ở chỗ dù nó có ở trong đám bùn nhầy nhụa, bản thân nó vẫn không bị thứ bẩn thỉu ấy lây vào. Nhưng thật đáng tiếc cho mấy bông hoa sen ở đây, lại phải có một chủ nhân là đám bùn bẩn thỉu như công chúa.

Khuôn mặt Hữu Thiên lúc này đã đỏ gay gắt trước những lời phỉ báng của Bá Hiền, nàng ra hiệu cho tên sát thủ đứng đằng sau Bá Hiền ra tay với y, nhưng gã chưa kịp nhấn dao xuống đã bị Bá Hiền chụp lấy cánh tay bẻ gập lại, trong khi gã còn mải gào rít vì bị bẻ gãy tay, Bá Hiền liền lên đầu gối húc vào bụng gã một cái khiến gã hoàn toàn nằm bệt xuống đất gào thét đau đớn. Sau khi xử lý xong gã này, Bá Hiền quay sang nhìn Hữu Thiên, nàng ta vẫn không có vẻ gì là sợ hãi, thậm chí còn khẽ nhếch mép, giọng điệu bỡn cợt.

– Chẳng phải ngươi là nam sủng của Xán Liệt sao? Nhưng ngươi cũng thừa biết mà, đệ ấy có tam cung lục viện, ngươi chịu được sao? Hiện tại ngươi đang được đệ ấy sủng ái, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày đệ ấy chán ghét ngươi và đến bên một nữ nhân khác. Ngươi không ghen tức sao? Không muốn giết…

– Không!_ Bá Hiền quả quyết khẳng định._ Dù hắn có sủng ái một người không phải ta hay dù ta có làm thương hại đến bất kỳ một ai trong thiên hạ, thì Xán Liệt cũng sẽ không bị ta tổn hại lấy một phân!

– Hahaha, đúng là nực cười. Mà ta cũng chẳng quan tâm, ngươi nghĩ ngươi có thể định tội một công chúa sao? Lại còn là tỷ tỷ của hoàng thượng?

Hữu Thiên chống hai tay lên cằm, ra vẻ đầy thách thức với Bá Hiền. Y không bị vẻ mặt kiêu ngạo đó chọc tức, thậm chí còn lại gần, cúi người nắm lấy cằm của nàng mà nói.

– Phác Hữu Thiên, ngươi nghe cho rõ đây. Bất kỳ ai cũng sẽ bị trừng phạt nếu như phạm tội, kể cả ngươi có là công chúa đi nữa!

Dứt lời, Bá Hiền mạnh mẽ rút tay về, sau đó phất áo rời đi, để cho Hữu Thiên nhìn theo bằng ánh mắt hậm hực. Nàng không ngờ Bá Hiền lại dám làm như như vậy.

– Vô lễ! Người đâu, mau bắt quân sư lại cho ta.

Không một ai đến cả dù cho Hữu Thiên có lớn tiếng gào thét, toàn bộ người của Hoàn Hoa điện đã bị Trí Tài cho quân không chế. Bá Hiền bước đến cửa điện, còn ngoái lại nhìn hoàng hôn dải nắng vàng lên mặt hồ sen, cuối cùng vẫn là nhuộm mọi thứ trong gam màu máu. Y khẽ thở dài bước ra ngoài, để lại cho Trí Tài một câu sau đó thẳng bước về Đông Phong điện.

– Chuyện này, hãy để ta tự mình bẩm báo với hoàng thượng.

Dừng chân trước cửa thư phòng quen thuộc, Bá Hiền ngập ngừng không dám bước tiếp. Làm sao y có thể nói với Xán Liệt rằng tỷ tỷ mà hắn kính trọng bấy lâu nay là một kẻ giết người không chớp mắt, dùng cách thức dã man để lấy đi tính mạng của sáu nữ tử vô tội được? Nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ đến, y không thể không nói chuyện này cũng như Xán Liệt không thể nào tránh khỏi việc sẽ bị tổn thương.

– Xán Liệt…_ Giọng Bá Hiền run run gọi hai tiếng tên người mà y yêu thương?

– Ngươi vừa đi đâu về vậy? Sắc mặt sao lại tệ thế này?

Vừa ngẩng đầu lên, Xán Liệt đã nhận ra được điểm khác thường từ Bá Hiền, ngay lập tức hắn đứng dậy, tiến đến chỗ Bá Hiền, không ngừng sốt sắng lo lắng cho y.

– Xán Liệt … Người bình tĩnh nghe ta nói… Phải thật bình tĩnh… A tỷ của ngươi chính là kẻ sát hại dã man kia… Hạ Du là do nàng ta giết, chỉ vì hắn ta quá trăng hoa, sau đó nàng ta tiếp tục giết hại những cô nương đã từng được Hạ Du sủng hạnh qua…

– Không thể nào!

Càng nghe Bá Hiền nói, hai bàn tay đặt ở bả vai Bá Hiền của Xán Liệt ngày một siết chặt hơn. Hắn quát lên một tiếng, đây là lần đầu tiên Xán Liệt to tiếng với Bá Hiền.

– Đây là sự thật… Ngươi phải tin…

Bá Hiền cảm nhận được thân thể Xán Liệt đang run rẩy, y ôm lấy hắn, nhưng liền bị hắn đẩy ra, hai tròng mắt hắn phát đỏ gay gắt, đỏ đến chướng mắt.

– Không thể nào, ngươi đang nói dối ta thôi đúng không? Không thể nào có chuyện như thế được!

– Xán Liệt! Người nghe này, sau khi đã loại bỏ mọi thứ không thể xảy ra, thì sự thật còn lại, dù có khó tin đến mấy, cũng vẫn là sự thật.

Hai bàn tay đang dùng sức siết chặt đột nhiên thả lỏng ra buông thõng xuống, trong đôi mắt Xán Liệt đờ đẫn và vô hồn, chạm đến sự đau lòng vô cùng trong cõi lòng Bá Hiền, y cố gắng ôm lấy Xán Liệt, vỗ về lên bờ lưng rộng lớn mà cô độc này, hắn đã phải chịu quá nhiều tổn thương rồi…

– Ta biết ngươi sẽ rất khó khăn khi phải chịu đựng những chuyện này… Nhưng ngươi vẫn phải đưa ra quyết định.

– Ta sẽ không… Nàng ấy là a tỷ của ta.

Đột nhiên Xán Liệt thều thào bên tai Bá Hiền, y ngạc nhiên đẩy Xán Liệt ra, giương đôi mắt phẫn nộ nhìn hắn.

– Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Ngươi không thể vì Hữu Thiên là tỷ tỷ của ngươi mà lại tha tội cho nàng được!

– Nhưng nàng ấy là tỷ tỷ ruột của ta!

– Vua chúa phạm pháp cũng như dân thường! Người niệm tình nàng ta là tỷ tỷ ngươi, thương xót nàng ta vậy ai sẽ thương xót cho những nạn nhân bị nàng ta giết hại đây? Ai sẽ đền lại được con cho những bậc phụ mẫu ngày ngày khóc vì mất con đây? Những người đó đều là thần dân của ngươi, ngươi nói muốn bảo vệ họ, nhưng giờ đây khi họ phải chịu bất công, ngươi lại ở đây dung túng cho tên sát nhân sao?_ Mỗi một lời Bá Hiền nói ra, y lại càng to tiếng hơn, sự chính trực thoảng lên trong đôi mắt chứa đựng những vì sao ấy, vì sao của sự chính nghĩa.

– Biên Bá Hiền! Ngươi đừng có cậy được trẫm sủng ái liền ra oai ở đây! Chuyện của a tỷ trẫm, chưa đến lượt ngươi lo!

Xán Liệt rống lên, đẩy cuộc cãi vã lên cao trào, khi mà cả hai càng muốn trò chuyện nhưng lại càng to tiếng hơn, không thể bình tĩnh nói chuyện chỉ càng khiến cuộc đối thoại trở nên gay gắt.

– Ta cứ muốn quản đấy, ngươi thân là vua một nước mà lại niệm tình thân bao che cho kẻ có tội!

Vốn dĩ Bá Hiền đã rất ương bướng, y không những không sợ hãi còn tiếp tục nói lời châm chọc. Dường như sự tức giận của Xán Liệt đã đạt đến đỉnh điểm, hắn giơ cao tay phải của mình lên, như muốn giáng xuống Bá Hiền một bạt tai. Bá Hiền thừa biết hắn định làm gì nhưng vẫn ngoan cố giương mắt lên nhìn hắn, không hề cử động lấy một chút. Bàn tay Xán Liệt vừa đưa lên không trung, hắn liền bắt gặp vẻ mặt này của Bá Hiền, động tác của hắn liền thoáng ngập ngừng, cuối cùng vẫn là buông tay xuống. Xán Liệt xoay người lại, chắp hai tay ở sau lưng, thét một tiếng đầy uy quyền.

– CÚT RA NGOÀI CHO TRẪM.

Chất giọng trầm khàn mà Bá Hiền yêu thích giờ đây đang vang to, dùng để đuổi y ra khỏi chỗ này. Hai bàn tay Bá Hiền vô thức nắm vào siết chặt lại, cả người nóng bừng bừng, so với ngọn lửa có khi còn nóng hơn, y biết cả y và hắn đều đang trong trạng thái nóng giận dễ xảy ra xung đột, nhưng hiện giờ chuyện này không chỉ đơn giản là vài phút bồng bột nữa rồi. Theo như thời hiện đại mà nói, Bá Hiền với tư cách là nhà chuyên gia tâm lý học tội phạm đang ép người thân của kẻ sát nhân giao nộp kẻ kia ra. Nhưng tình huống như thế này quả thật vô cùng éo le, nếu Xán Liệt khăng khăng muốn bao che cho Hữu Thiên thì Bá Hiền cũng không biết mình sẽ làm được gì nữa. Y cảm thấy bức bối ngột ngạt trong thư phòng rộng rãi, bầu không khí căng thẳng này như muốn siết ngạt thở y. Cả hai đứng trầm mặc một lúc lâu cuối cùng Bá Hiền cũng rời đi ra ngoài, trước khi đi còn đạp cửa một cái, chửi thề một tiếng, đúng với tác phong của y mỗi khi bực tức lúc còn ở thời hiện đại.

– Khốn kiếp, ngươi làm ta quá thất vọng!

Thái độ lúc này của Bá Hiền trong mắt các thái giám và cung nữ đứng đó là phạm phải tội khi quân phạm thượng. Vậy mà vị hoàng thượng sát phạt quyết đoán của bọn họ lại chỉ đợi cho tiến bước chân của Bá Hiền xa dần mới dám quay đầu lại, thở dài. Sự kiên cường và không khuất phục trước cái ác luôn thường trực trong con người Bá Hiền, Xán Liệt hiểu rất rõ điều đó, nhưng làm sao hắn có thể xuống tay với tỷ tỷ ruột của mình được? Cho dù nàng có trăm ngàn điều sai, nàng vẫn là tỷ tỷ của Phác Xán Liệt, là công chúa của nước Bạch Hoa. Thế nhưng Bá Hiền lại chỉ rõ cho hắn hiểu thế nào mới đúng là tác phong của một vị minh quân, phải biết vì nghĩa diệt thân, nếu hắn không chịu ra tay với Hữu Thiên, rất có thể hắn và Bá Hiền sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt. Nhưng tình cảm này hắn dành cho Bá Hiền sâu nặng nhường nào, sẽ chỉ một mình Phác Xán Liệt thấu hiểu, hắn yêu từng nụ cười, từng cử chỉ của Bá Hiền, chỉ một cái chau mày của Bá Hiền cũng đủ khiến hắn suy nghĩ cả ngày, giờ đây nếu vì chuyện này mà y rời bỏ hắn, chắc không sớm thì muộn Xán Liệt cũng sẽ phát điên vì mong nhớ hình bóng của y. Xán Liệt chìm sâu vào suy nghĩ của tuyệt vọng, hắn không thể tìm được giải pháp cho chuyện này, chỉ có thể điên cuồng đập phá mọi thứ đồ bày trong thư phòng, chẳng mấy chốc mà mọi thứ trở nên hỗn độn, tan bành, nhưng kể cả như vậy hắn vẫn không cảm thấy thoải mái hơn, sự bức bối trong người hắn cũng giống như mấy đồ vật kia, một mớ hỗn độn, không thể định hình. Vị quân vương nắm trong tay vận mệnh của kẻ khác giờ đây lại lạc lối trong chính những quyền hạn của mình, hắn ngồi bệt xuống đất, thẫn thờ nhìn vào không trung, rốt cuộc ngay cả khi hắn ở vị trí cao chí tôn, người người mong mỏi, hắn vẫn không thể có được những gì hắn thực sự mong muốn.

– Truyền… Công chúa vào điện.

Hữu Thiên theo sau đám cung nữ tiến bước vào điện, nét mặt của nàng chẳng hề có sự hoảng hốt hay lo sợ, không rõ là do quá tự tin hay thật chất nàng chẳng còn tha thiết gì với chốn hoàng cung này nữa?

– Xán Liệt? Đệ sao thế này…

Vừa bước tới thư phòng, trên khuôn mặt bình thản vừa rồi liền có vài tia lo lắng, nàng chạy nhanh tới đỡ lấy Xán Liệt đứng dậy nhưng hắn chỉ hất tay nàng ra, cười khẩy.

– Tỷ còn hỏi ta làm sao à? Vậy sao tỷ không tự hỏi bản thân đã làm ra những chuyện gì ấy!

Hữu Thiên không nói gì, chỉ trầm mặc cúi đầu, trên khóe mắt bỗng lấp lánh một hạt sương sa trong suốt, chảy dài xuống dọc theo gò má.

– Công chúa Phác Hữu Thiên kiêu sa đoan trang hiền thục đâu rồi? Ai đã mang tỷ tỷ của ta đi đâu rồi?

– Xán Liệt… Tỷ vẫn là a tỷ của người.

Đôi bàn tay thanh mảnh nhưng lại nhuốm không biết bao nhiêu máu người kia khẽ giơ lên chạm vào làn da thô ráp của Xán Liệt, hắn giương mắt nhìn tỷ tỷ của mình, nghiến răng thốt ra từng chữ một.

– Nếu là tỷ tỷ của ta, tại sao lại làm ra những chuyện như vậy?

– Ta cũng là thân bất do kỷ …

– Thân bất do kỷ? Chẳng lẽ có người kề dao vào cổ tỷ bắt tỷ giết người không bằng!

Xán Liệt nhếch mép cười nhạt, trong màn đêm tối lộ ra vẻ chế giễu cùng cực.

– Không, không phải. Đệ có hiểu hay không? Cảm giác nhìn người tỷ yêu thương sóng vai cùng người khác, so với cầm dao khoét lấy trái tim nó còn đau đớn hơn nhiều! Đệ yêu thương nam nhân tên Bá Hiền kia mà đúng không? Giả dụ như y…

– Đủ rồi!_ Xán Liệt nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Hữu Thiên, hắn chỉ cảm thấy thương hại, rõ ràng là nàng chỉ đang biện hộ cho sự độc ác của mình mà thôi._ Chẳng phải tỷ đã giết chính phu quân của mình hay sao, như thế mà gọi là yêu sao? Còn so sánh với tình cảm của trẫm dành cho Bá Hiền? Tỷ nên biết rằng dù y có bên ai hay dù trẫm có xử chém hết người trong thiên hạ, thì Bá Hiền cũng sẽ không bị trẫm tổn hại lấy một phân!

«Dù hắn có sủng ái một người không phải ta hay dù ta có làm thương hại đến bất kỳ một ai trong thiên hạ, thì Xán Liệt cũng sẽ không bị ta tổn hại lấy một phân!»

Thoáng sững người trước câu nói của Xán Liệt, Hữu Thiên dường như thấy được Bá Hiền hiển hiện trong người Xán Liệt. Đôi mắt phượng xinh đẹp thoáng ngẩn ngơ cuối cùng lại chỉ lồ lộ ra một nét dịu dàng. Thì ra đây mới được gọi là tình yêu. Hóa ra từ trước đến giờ nàng lại là một kẻ ích kỉ như vậy, nàng sẵn sàng giết Hạ Du để độc chiếm gã chứ không phải là lo nghĩ cho gã. Nàng chỉ đơn thuần muốn thỏa mãn cái tôi của bản thân mà thôi. Ngẫm lại lời Bá Hiền nói lúc chiều cũng không sai, nàng chỉ đám bùn nhầy muốn với tới làm hoa sen mà thôi.

– Thì ra, thì ra… Là tỷ đã sai rồi.

Lảo đảo đứng dậy, Hữu Thiên như cái xác vô hồn bước lững thững ra cửa. Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn gầy gò của người tỷ tỷ đã chăm sóc cho hắn suốt bao nhiêu năm qua, thay cả vai trò của một người mẹ, trong lòng Xán Liệt cảm thấy nhức nhối vô cùng. Hắn bật dậy chạy tới kéo nàng lại ôm vào trong lòng, khi xưa nàng cao hơn hắn một cái đầu, là nàng ôm hắn vào lòng bảo vệ hắn, hiện tại tình cảnh đã thay đổi, mà cảm xúc cũng thay đổi. Hắn ôm nàng như một lời từ biệt cuối cùng.

– Tỷ về chuẩn bị y phục… Nhớ phải giữ gìn sức khỏe… Đây là điều cuối cùng mà ta có thể làm được cho tỷ rồi. Bảo trọng.

– Được rồi, dù có thế nào, a tỷ vẫn sẽ mãi mãi là tỷ tỷ của người, của Phác Xán Liệt.

Dứt lời, Hữu Thiên nhanh chóng xoay người quay đi, cố che giấu những giọt nước mắt đang chảy xuống thành hàng, từng giọt nước mắt của sự ân hận muộn màng, theo làn gió thổi bay đi xa mãi.

Xán Liệt lệnh cho cung nữ thu dọn là đồ đạc, còn bản thân lấy bút chấm mực, bàn tay run run viết lên từng chữ.

«Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết

Công chúa Phác Hữu Thiên, thân là công chúa lại không biết giữ gìn phép tắc quy củ, từ nay khai trừ khỏi hoàng tộc, đày ra biên giới chịu khổ sai, vĩnh viễn cũng không được trở về hoàng cung.»

Tiếng ồn ào huyên náo đánh thức Bá Hiền trở mình, y ôm đầu ngồi dậy, nhớ lại hôm qua sau khi cãi nhau với Xán Liệt, y chạy ra hồ Yên Cầm một mình bực dọc trút giận ở đó. Ngồi nghĩ vu vơ mãi, y không biết nên xử sự thế nào với Xán Liệt, y không thể để cho Xán Liệt dung tha cho Hữu Thiên, nhưng cũng không muốn bắt ép hắn nữa. Bá Hiền làm sao mà không hiểu Xán Liệt vất vả thế nào ở trên ngôi vị đó, hơn nữa bình tĩnh lại rồi mới thấy, nếu y đặt mình vào hoàn cảnh của Xán Liệt, ắt hẳn y cũng không thể nào mà ngay lập tức sát phạt người tỷ tỷ ruột thịt đã thân với mình suốt từ khi sinh ra cho đến giờ được. Tự Bá Hiền cũng cảm thấy mình vô lý khi chèn ép nạt nộ hắn cho tới mức phát điên, hẳn là hắn cũng bị dày vò khi phải đứng trước sự lựa chọn khó khăn này, đáng lẽ y nên mềm mỏng hơn, dịu dàng khuyên hắn hơn, nhưng tính Bá Hiền trời sinh nóng nảy, không thể giống mấy nữ nhân kia nhỏ nhẹ thỏ thẻ bên tai hắn được. Càng nghĩ càng thấy rối, cuối cùng vẫn là trở về phòng, y không dám nhìn vào thư phòng dù bên trong đang sáng đèn. Lòng tự tôn của y cũng cao không kém Xán Liệt, y không muốn bản thân mình phải làm hòa trước nên bèn đi thẳng vào phòng, mà tối hôm qua, Xán Liệt cũng không vào phòng y. Hiện giờ tỉnh dậy Bá Hiền có chút nhớ nụ hôn đánh thức mỗi buổi sáng của hắn, nén tiếng thở dài lại, Bá Hiền bước xuống giường tính ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng xì xào của hai cung nữ ở phòng bên cạnh.

– Ngươi biết gì không? Hôm nay hoàng thượng đã hạ lệnh khai trừ công chúa ra khỏi hoàng tộc còn đày ra tận biên giới xa xôi, vĩnh viễn cũng không được quay về.

– Thật sao? Không phải bình thường hoàng thượng cưng chiều tỷ tỷ của mình nhất sao? Công chúa là người ở bên hoàng thượng từ nhỏ đến lớn, giúp người không biết bao nhiêu là việc. Không hiểu công chúa đã phạm phải tội tày đình gì mà xử phạt nặng như vậy?

– Thế mới nói, trong thánh chỉ không hề nhắc đến lý do, cũng không ai biết là do chuyện gì cả. Nghe nói…_Nói đến đây, cung nữ này nhỏ giọng xuống._ Là do hoàng thượng bị quân sư xúi giục.

– Hả? Là do quân sư xúi… Ưm ưm.

– Nhỏ nhỏ cái mồm thôi, hôm nay có một vị quan bẩm rằng có phải như thế không, liền bị hoàng thượng đem ra đánh hai mươi gậy răn đe, còn truyền xuống rằng nếu sau này trong cung có kẻ nào lan truyền tin đồn thất thiệt này sẽ giết chết không tha!

Một cuộc đối thoại ngắn ngủi cũng đủ khiến đầu óc Bá Hiền lùng bùng. Xán Liệt không những thẳng tay trừng phạt Hữu Thiên, còn nghiêm trị những kẻ nào dám nói là y xúi giục. Mà thậm chí hắn còn không nói rõ lý do vì sao Hữu Thiên bị đày đi, hẳn là vì muốn giữ chút thanh danh cho nàng, hắn thà nhận toàn bộ sự ác độc xấu xa về mình. Xán Liệt đã suy nghĩ chu toàn đến vậy, đưa ra một quyết định khó khăn vô cùng chỉ trong vòng một đêm. Vậy mà y còn không tiếc lời sỉ vả hắn, Bá Hiền tự cảm thấy bản thân tệ không hết điểm để chê. Lúc này y mới chợt nhớ ra, không phải Hữu Thiên không có trong lịch sử, mà nàng có được nhắc đến như là một người trung thành với hoàng thượng sau đó bị Xán Liệt xử phạt vô lý, bởi vì đã bị khai trừ khỏi hoảng tộc nên sử sách mới không hề nhắc đến. Người đời chửi Xán Liệt vô tình bạc nghĩa, đối với người hết lòng giúp đỡ mình lên ngôi lại đày ra tận biên ải xa xôi, nhưng chỉ có thể tồn tại trong chính thời không này mới hiểu nguyên do hắn làm vậy. Việc xử phạt người thân duy nhất của mình này, có lẽ Xán Liệt mới là người đau đớn và tuyệt vọng nhất. Hắn cứ mặc nhiên ôm lấy cây xương rồng có gai nhận lấy hết sự đau đớn vào bên trong tâm hồn, còn bề ngoài lại phô ra vẻ lạnh lùng tuyệt tình. Chỉ tưởng tượng nỗi đau và dằn vặt mà Xán Liệt đang phải chịu thôi, Bá Hiền cũng thấy lòng mình theo đó mà bị xâu xé, thắt quặn lại. Y nhanh chóng mặc y phục, chạy ra khỏi căn phòng, y muốn tìm Xán Liệt ngay bây giờ, y muốn nói cho hắn rằng hắn không hề cô độc, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, y cũng sẽ luôn ở bên cạnh hắn. Y sẽ làm tri kỉ, làm người thân, làm người yêu thương hắn. Nếu như nỗi đau mà Xán Liệt đang phải chịu như những gai xương rồng sắc nhọn cắm sâu hoắm vào bên trong tâm hồn, thì Bá Hiền nguyện dùng tay gỡ từng cái gai đó ra, dù bàn tay y có bị đau đớn đi nữa cũng không sao, chỉ cần y có thể làm cho vết thương của Xán Liệt ngừng rỉ máu. Bá Hiền miệt mài chạy dọc hành lang với suy nghĩ đó, vừa chạy ra khỏi Đông Phong điện vài bước, y đã thấy bóng dáng Xán Liệt đầy oai phong cao ngạo bước về phía này. Bá Hiền mỉm cười, chạy lại, miệng còn không ngừng gọi lớn.

– Xán…

Xán Liệt đi về phía y, nhưng là lướt qua, hắn thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn y lấy một lần, chỉ vô cùng lạnh nhạt coi y như người vô hình mà bước qua. Khoảnh khắc này khiến Bá Hiền sững sờ đến độ không thể gọi tên hắn một cách hoàn chỉnh, chỉ biết ngơ người ra cảm nhận cơn gió thoáng qua mà hắn vừa lướt qua y. Sự lạnh lùng này, đáng sợ biết bao nhiêu. Xán Liệt chưa từng lạnh lùng với y như thế, cái hơi lạnh tỏa ra từ hắn khiến trái tim Bá Hiền buốt giá theo, nó cứ như là đang phủ một tầng băng lên trái tim y vậy, y không còn cảm nhận được hơi ấm nhịp đập ở bên lồng ngực trái của mình nữa, chỉ cảm nhận được lạnh lẽo tê tái đến nhức nhối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chanbaek