Ngược Nắng, Ngược Gió, Ngược Yêu Thương

Tác giả: Jen Kull

 Chương 1

Chiều muộn…

Hoàng hôn dần buông, phủ một màu đỏ rực lên khắp các ngóc ngách của sân trường. Trên sân bóng rổ, thấp thoáng bóng dáng của một cô gái nhỏ vẫn đang lúi húi quét dọn sân tập. Min vừa làm vừa thở hồng hộc, không ngờ một lớp trưởng gương mẫu như em cũng có ngày phải ở lại chịu phạt. Hôm nay, Hiểu Anh bạn em quên không làm bài tập, nhỏ đã năn nỉ em đừng báo cho cô biết, ban đầu Min cũng không đồng ý đâu nhưng vì nhỏ năn nỉ dữ quá và Hiểu Anh cũng bảo là nhỏ có điểm rồi nên Min mới đồng ý. Ai ngờ hôm nay cô giáo gọi Hiểu Anh lên trả bài thật và phát hiện ra bí mật này. Hai đứa bị phạt ở lại trực nhật nhưng Hiểu Anh lại có việc bận phải về nên giờ chỉ có mình Min ở lại chịu phạt.

- Mệt thật! – Min ngồi phịch xuống đất, thở dốc, em đã làm được hơn nửa tiếng rồi còn gì.

Cổ họng khát khô, Min quyết định xuống căn – tin mua nước.

Căn – tin khá vắng vẻ, vì cũng đã tan học được một lúc rồi nên học sinh đều ra về hết, chỉ còn vài tốp học sinh ở lại. Min mua một chai C2 rồi vội trở lại sân bóng rổ, phải nhanh chóng hoàn thành công việc rồi về. Nhưng vừa ra đến cửa căn – tin, Min bắt gặp bốn nam sinh từ ngoài bước vào, tim em bỗng đánh “thịch” một tiếng.

- Ơ – Một chàng trai có gương mặt thư sinh, đeo cặp kính cận màu đen nhìn thấy em thì hô lên, rồi cậu huých vai cậu bạn đi bên cạnh mình – Kìa Nam Anh, người yêu mày kìa!

Một cậu bạn đi bên cạnh cũng hùa theo:

- Sao mày không ra với người yêu đi, để mặc nó một mình tủi thân lắm đó! Ha ha!

Nạn nhân của những trò đùa “vô cùng có duyên đó” thì rất bối rối, cậu gãi đầu gãi tai rồi bỗng quát ầm lên:

- Chúng mày im hết coi, muốn ăn đòn à?

Rồi Nam Anh bước thẳng vào trong căn – tin, ba tên còn lại thấy vậy cũng vào theo luôn, để Min lại một mình với khuôn mặt đỏ bừng và trái tim đập loạn xạ. Min vội chạy nhanh ra sân bóng rổ, ở lại thêm chút nào nữa chắc em sẽ chết vì xấu hổ mất!

Bốn người họ là Nam Anh, Minh Huy, Thái Hoàng và Yunho – nỗi kinh hoàng của giáo viên vì độ quậy phải tính đến hàng “siêu đẳng” của mình.Số lần trốn tiết và ghi vào sổ đầu bài thì đếm không xuể. Tuy mỗi người học một lớp nhưng họ vẫn thường xuyên rủ nhau trốn tiết, trốn học và thỉnh thoảng còn gây ra những vụ đánh nhau động trời khiến thầy cô phải đau đầu vì mấy cậu học trò quỷ sứ. Thành tích học tập thì… bê bối không thể tả. Nhưng bên cạnh đó, họ còn được các nữ sinh rất hâm mộ vì độ đẹp trai khó ai bì kịp của mình. Thường thì Min không quan tâm đến những điều đó mấy, Min cho rằng những người đó chỉ được cái mã ngoài, cứ nhìn vào thành tích học tập của họ mà xem. Nhưng dường như không ai đoán trước được định mệnh, vào buổi chiều hôm đó, khoảnh khắc mà ánh mắt em và cậu chạm nhau, tim em đã đập chệch đi vài nhịp.

Người ta nói yêu đơn phương như một chất độc gây nghiện, vẫn biết mình sẽ đau, sẽ bị tổn thương vì người ấy nhưng lại không thể nào ngừng thương nhớ, không thể nào dứt ra khỏi thứ tình cảm đầy đau khổ đó được.Ừ, nếu như có một loại chất độc mang tên “Yêu Đơn Phương” thì Min chấp nhận để chất độc ấy lan tỏa khắp các tế bào cơ thể mình, giống như tình cảm mà em dành cho Nam Anh vậy, càng một nhiều thêm, ngày một đong đầy…

Một vệt gió nhẹ khẽ thổi qua, cuốn bay đi giọt nước trong suốt còn vương trên mi mắt cô gái nhỏ.

…o0o… Trong khi đó, tại căn – teen…

- Ê, sao mày không ra với người yêu mày đi Nam Anh? Con gái là dễ tủi thân lắm. Tao nói thật đấy, không đùa đâu. Há há – Thái Hoàng vừa bóc bim bim vừa trêu chọc Nam Anh – thú vui “tao nhã” của cậu.

- Há cái đầu mày. Điên à? – Nam Anh khó chịu với cái kiểu đùa dai này.

- Sao mày cứ trêu nó thế Hoàng? Có phải người yêu đâu, mà là VỢ đấy chứ! Hehe – Yunho vừa dứt lời thì một gói bánh bỗng đáp thẳng xuống mặt cậu không thương tiếc – aissh… cái thằng…

Minh Huy cũng nhanh chóng góp phần vào câu chuyện:

- Con nhỏ đó trông cứ ngố ngố kiểu gì ý, chúng mày có nhớ cái bức thư mà nó gửi cho thằng Nam Anh không, sến súa không thể tả!

- Ừ, thời buổi này mà còn tỏ tình bằng thư nữa thì đúng thật là… Lại còn để ở nơi rõ lộ liễu, chẳng trách bị đọc được. – Thái Hoàng lắc đầu ngao ngán.

- Thế thì mới hợp với Nam Anh chứ! Ha ha! – Yunho lại chuyển hướng sang trêu chọc Nam Anh, cậu có vẻ rất thích thú với trò này.

Dường như không thể chịu nổi nữa, Nam Anh đứng dậy hét lớn, cảm tưởng như tiếng hét của cậu có thể làm sập cả cái căn – teen này vậy:

- TAO NÓI CHO MÀ BIẾT, TAO THÍCH HIỂU LINH CHỨ TAO KHÔNG THÍCH CON NHỎ HẠ MIN ĐÓ, NGHE RÕ CHƯA????

...o0o... Dọn dẹp xong cũng đã là 6 rưỡi, Min vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho bác tài xế đến đón mình. Rồi Min ra cổng trường đợi bác ấy, nhưng khi đi qua quán trà sữa gần trường, em bỗng bắt gặp một dáng người quen lắm. Em lại gần để nhìn kỹ hơn, người ấy… là Hiểu Anh?!

“ Min ở lại làm hộ tớ nhé, nhà tớ có việc bận phải về gấp”

Hiểu Anh đã nói thế mà, vậy sao giờ cô ấy lại ở đây? Lại còn đang trò chuyện vui vẻ với mấy người bạn khác nữa, trông cô ấy không có vẻ gì là có “việc bận” hết. Hiểu Anh nói dối ư? Nhưng sao cô ấy phải làm vậy?Min toan bước vào để hỏi rõ ngọn ngành nhưng rồi lại thôi, có cái gì đócứ ngăn bước chân em lại. Nếu như muốn nói thì Hiểu Anh đã nói với em lâu rồi, chẳng phải vì không muốn cho em biết nên cô ấy mới nói dối sao?

“ Bíp… Bíp…” tiếng còi xe vang lên khiến Min hơi giật mình.

Bác tài xế từ trong xe bước ra, kính cẩn nói với em:

- Tiểu thư lên xe đi ạ!

- Dạ. – Min gật đầu rồi bước lên xe, tạm gác lại những nghi vấn trong đầu.…o0o…- Tiểu thư này, có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng tôi lái xe phục vụ tiểu thư đấy. – Trên xe, bác tài buồn bã nói, nét buồn ẩn hiện trên gương mặt đã điểm những dấu vết của thời gian.

- Sao lại thế ạ? – Min ngạc nhiên hỏi, sao hôm nay có quá nhiều điều kỳ lạ xảy ra vậy?

Tiếng thở dài não nề được thoát ra, gửi thêm một chút hoang mang, lo sợ vào không gian vốn đã yên tĩnh đến nặng nề. Bác cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hôm qua, ông chủ gọi bác đến và bảo bác chỉ cầnđi làm nốt ngày hôm nay rồi từ mai không phải làm nữa. Bác có hỏi lý do tại sao nhưng ông chủ không nói, chỉ đưa cho bác một số tiền rồi nói xin lỗi. Dù không biết rõ mọi chuyện nhưng bác chắn chắn là đã xảy ra chuyện gì nên ông chủ mới hành động như thế. Bác còn nhớ rất rõ ánh mắt cùa ông chủ ngày hôm qua, rất nhiều tâm trạng đan xen nhưng nỗi buồn trong đôi mắt thì hiện rõ mồn một. Bác làm với ông chủ nhiều năm rồi nên bác biết, ông là một người tốt bụng và rất trọng tình cảm, nếu như không có chuyện gì thì ông chủ sẽ không thôi việc bác không lý do nhưvậy đâu.

- Tôi không biết, có lẽ tiểu thư nên hỏi ông chủ thì hơn……o0o… Chiếc xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự với lối kiến trúc hoa lệ. Min may mắn hơn những người khác là được sinh ra trong một gia đình khá giả, ba là Tổng giám đốc công ty xây dựng Dương Thị. Từ nhỏ Min đã được sống như một công chúa trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, cuộc sống quá đầy đủ khiến Min không phải lo nghĩ điều gì.

Min mở cửa bước vào nhà, trong nhà tối om và hình như ba mẹ vẫn chưa về. Dạo này hình như công ty xảy ra chuyện gì đó mà ba mẹ thường xuyên về trễ, lúc về thì mặt ai cũng đều rất mệt mỏi. Min muốn giúp ba mẹ lắm nhưng năng lực không cho phép. Căn nhà rộng thênh thang nhưng sao giờ đây im ắng, cô quạnh đến vậy. Min chợt rùng mình, một cảm giác cô đơn vây *** lấy bản thân, em sợ cảm giác này! Thật muốn có một người bạn ở bên để sẻ chia, an ủi nhưng biết gọi cho ai bây giờ, Min chơi với rất nhiều bạn và mọi người cũng đều rất thân thiện với em nhưng không ai đủthân thiết để em trút bầu tâm sự cả. Thật lạc lõng.…o0o…- Min… Min này, dậy đi con. – Đang chìm trong giấc ngủ chập chờn, Min bị đánh thức bởi tiếng gọi của mẹ.

- Ba mẹ về rồi ạ? – Min dụi dụi mắt.

- Sao không vào phòng ngủ hả con? Ngủ ở đây dễ cảm lạnh lắm đấy. – Mẹ dịu dàng xoa đầu em.

- Dạ, con đợi ba mẹ rồi ngủ quên luôn. Hì.

- Lần sau không phải đợi đâu, buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước nhé! – Ba cười hiền.

Rồi chợt nhớ ra điều mình thắc mắc, Min vội hỏi:

- Ba ơi, sao ba lại cho bác Lâm thôi việc ạ? Đã xảy ra chuyện gì sao?

Đôi đồng tử của Minh Quân dãn rộng, nụ cười đã không còn nở trên môi. Điều đó càng làm cho sự lo lắng trong lòng Min dâng lên gấp bội, emtoan hỏi lại thì mẹ đã kịp thời trả lời thay ba:

- Không có chuyện gì đâu, thôi con lên phòng ngủ đi!

Nhưng Min đâu phải là đứa con nít dễ bị lừa, em biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì mà.

- Chắc chắn là có chuyện rồi! Ba mẹ đừng giấu con nữa!

- Không có gì đâu! Con lên phòng đi!

Định hỏi tiếp nhưng Min bị thái độ dứt khoát của mẹ ngăn lại. Có thể chuyện này em không được phép biết hoặc chưa đến lúc, đến lúc nói được ba mẹ sẽ tự nói cho em biết thôi mà. Min mím môi, miễn cưỡng gật nhẹ đầu rồi khẽ trả lời:

- Vậy… con lên phòng, ba mẹ ngủ ngon.

- Ừm, con ngủ ngon. – ba mẹ mỉm cười.

Bóng dáng Min khuất hẳn trên lầu cũng là lúc nụ cười trên môi ba mẹ em vụt tắt. Hoàng Diệp nhìn lên lầu, nơi có đứa con gái ngoan đang ngủ,đôi mắt bà thoáng chốc ửng đỏ. Hoàng Diệp nhìn người chồng ngồi bên cạnh mình, bà cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhất có thể:

- Minh Quân… chúng ta… chúng ta làm sao cho con bé biết chuyện này đây? Liệu có nên đưa Min theo không?

Minh Quân bật ra tiếng thở dài đầy mệt mỏi. Ông không trả lời hay đúng hơn là ông không biết phải trả lời ra sao. Đứa con gái ông yêu thương hơn cả bản thân mình, nếu phải xa nó, ông như đứt từng khúc ruột, đau lắm! Nhưng nếu đem nó theo lại càng nguy hiểm hơn. Ông phải làm sao đây?

Sự im lặng của chồng càng khiến Hoàng Diệp hoang mang hơn, đôi tay run rẩy lay nhẹ vai người chồng:

- Anh… anh nói gì đi… đừng im lặng mãi thế…

Minh Quân nhắm mắt, hít một hơi dài. Có lẽ… những lời ông sắp nói sau đây có thể bóp nghẹt trái tim ông và vợ ông. Minh Quân mở mắt, điểm sáng trong đôi mắt ông đã tắt.

- Chúng ta phải để Min lại thôi, đưa nó theo nguy hiểm lắm!

Hoàng Diệp bật khóc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, làm nhòe đi lớp phấn. Bà lắc đầu nguầy nguậy, không muốn, bà không muốn xa con gái! Nhưng số phận đâu có được như ý con người…

Minh Quân vỗ nhẹ vai vợ để an ủi, nhưng những giọt nước mắt nóng hổi ấy vẫn cứ chảy dài…

Căn phòng khách lại chìm trong sự im lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng nấc nhẹ.

Chương 2

Nắng vàng dịu nhẹ, xuyên qua từng kẽ lá,trải dài khắp sân trường. Làn gió thu nhẹ nhàng thổi qua khiến mái tóc dài của cô gái nhỏ khẽ bay bay. Min vừa đi vừa lắc lư theo điệu nhạc tươi vui trong Ipod, nụ cười cứ mãi nở trên môi. Sáng nay, mẹ đã dậy sớm và tự tay nấu một bữa sáng thịnh soạn cho cả nhà, rồi sau đó cả ba và mẹ cùng đưa em đến trường. Em vui quá, lâu lắm rồi cả nhà mới vui như thế này, chắc việc của công ty đã giải quyết xong. Chợt Min nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang đi theo hướng ngược lại mình, trái tim em bỗng đập mạnh. Lại nữa rồi, cứ mỗi lần nhìn thấy người ấy, trái tim em lại không tự chủ được mà đập lệch đi một vài nhịp, liệu đây có phải là tâm trạng khi nhìn thấy ngươi mình thích hay không?

Nam Anh dừng bước trước mặt em. Min thấy lạ, thường ngày nếu thấy em, cậu sẽ trách mặt hoặc sẽ đi thẳng, không bao giờ nhìn em lấy một lần,sao hôm nay lại…

- Có… chuyện gì thế? – Min nhìn Nam Anh hỏi, cậu cao quá, em phải ngước lên mới nhìn thấy mặt cậu.

- Này, cậu… - Nam Anh dường như muốn hỏi em điều gì đó, cậu xoáy vào em tia nhìn đầy nghi hoặc.

- Sao… thế? – Min rụt rè hỏi. Tim em như muốn vỡ tung rồi!

- Thôi bỏ đi! Chẳng có gì cả! 

Nam Anh nói rồi bỏ đi luôn để lại Min với dấu chấm hỏi to đùng. Hôm nay cậu lạ quá!

Nam Anh vừa đi vừa tự cốc đầu mình. Sao cậu lại có thể hành động hồ đồ như vậy trước mặt con nhỏ đó chứ! Điên thật!

- Đúng vậy, không thể là con nhỏ đó được! Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi! – Nam Anh vừa nói lại vừa tự cốc vào đầu mình cái thứ n.

- Hey, Nam Anh! - Đột nhiên có ai đó vỗ bốp vào vai cậu.

- CÁI GÌ??? – Sẵn bực mình, Nam Anh quát lớn.

Nhưng khi quay người lại, Nam Anh sững sờ. Người con gái với mái tóc xoăn dài đứng trước mặt cậu, đôi mắt đen láy mở to nhìn người con trai trước mặt đầy ngạc nhiên.

- Hiểu… Hiểu Linh?

- Xin lỗi… nhé. Tớ không ngờ… cậu lại tức giận như thế… - Hiểu Linh nhỏ giọng, cúi gằm mặt xuống.

Nam Anh chỉ còn thiếu nước… đập đầu vào tường mà chết. Trời ơi, saocậu lại có thể lớn tiếng với Hiểu Linh được nhỉ? Hôm nay cậu điên thật rồi!

- Linh này, không… không phải tớ cố ý lớn tiếng với cậu đâu…chỉ…chỉ là tớ đang có chuyện không vui thôi… - Nam Anh luống cuống giải thích.

Hiểu Linh ngước lên nhìn cậu, rồi cười tươi, đôi mắt long lanh khẽ nheo lại tạo thành một đường cong. Nụ cười ấy… khiến ai đó ngẩn ngơ…

- Không sao đâu, tớ cứ tưởng là Nam Anh giận tớ.

- Sao tớ lại giận cậu nhỉ?

- Hì, ra căn – teen không?

- Ừ! – Nam Anh gật đầu.

Ánh nắng vàng dịu nhẹ quyện vào không gian thoang thoảng mùi hoa sữa, xuyên qua trái tim cậu con trai 18 tuổi và để lại một chút rung động ngọt ngào, một chút bối rối ngây ngô của tuổi mới lớn.…o0o… Tan học, ba mẹ Min đến đón em tại trường đúng như đã hứa. Trong xe,không ai nói với ai điều gì, không khí nặng nề bao trùm, Min cảm giácnhư đã có chuyện xảy ra. Định cất lời hỏi thì mẹ em đã lên tiếng trước:

- Min này, công ty gặp phải một số chuyện, ba mẹ sẽ phải ra nước ngoài một thời gian nên… tạm thời ba mẹ sẽ gửi con ở nhà của một người bạn của ba mẹ.

- Dạ? Nhưng mấy lần trước ba mẹ đi công tác con vẫn ở nhà một mình được thôi, sao lần này lại phải ở nhờ nhà bạn ba mẹ ạ?

- Lần này, ba mẹ sẽ đi lâu hơn. Không biết là bao giờ về nữa,nên phải gửi con tại nhà họ thì ba mẹ mới yên tâm. – Minh Quân nói.

- Vậy… bao giờ ba mẹ đi ạ?

- Tối nay…

- Tối nay? Nhanh vậy sao ạ? – Min ngạc nhiên.

- Ừm… bây giờ ba mẹ sẽ đưa con tới nhà họ…

- Nhưng con chưa chuẩn bị gì…

- Không sao, mẹ chuẩn bị cho con rồi.

Hoàng Diệp vừa dứt lời thì chiếc xe dừng lại. Đến nơi rồi. Ba người xuống xe, trước mắt họ hiện ra một căn biệt thự rộng lớn với lối kiến trúc cổ kính, tao nhã. Minh Quân bấm chuông cổng. Một lúc sau, một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi từ trong nhà đi ra. Nụ cười hiện lên trên gương mặt phúc hậu khi nhìn thấy người bạn thân.

- Minh Quân, Hoàng Diệp, hai người đến rồi à? – Ông vừa nói vừa mở cổng 

- Duy Hải, phiền ông quá. – Minh Quân cười.

- Có gì đâu mà phiền – Duy Hải bước đến gần ba người, đôi mắt ông dừng lại trước Min – Con là… Hạ Min?

- Vâng. Con chào chú! – Min lễ phép chào.

- Con ngoan lắm! – Duy Hải xoa đầu Min, rồi ông quay ra nói với ba mẹ em – Hai người vào nhà uống nước đã.

- Không cần đâu, chúng tôi phải đi rồi. – Hoàng Diệp nói rồi vòng tay ôm Min vào lòng, bà nhẹ nhàng xoa đầu nó. Hàng mi khẽ rủ xuốngche đi đôi mắt chất chứa những tâm trạng phức tạp đan xen.

Minh Quân nắm chặt bàn tay đang run lên, quay mặt đi để không phải nhìn cảnh tượng khiến ông đau lòng đó. Duy Hải thở dài, ông hiểu lý do.Ông đặt tay lên vai người bạn, khẽ hỏi:

- Ông… chưa nói cho con bé biết à?

- Chưa, tôi không biết phải nói thế nào. Mà… ông cũng đừng cho con bé biết vội.

- Nhưng dù sớm hay muộn thì con bé cũng sẽ biết, cánh nhà báo chắn chắn sẽ đưa chuyện này lên.

Minh Quân im lặng một lúc, rồi thở dài đầy mệt mỏi: 

- Được rồi, mọi chuyện cứ để theo tự nhiên đi…

Rồi ông tiến về phía hai mẹ con, đặt tay lên vai Hoàng Diệp. 

- Chúng ta đi thôi.

Hoàng Diệp khẽ gật đầu, rồi bà dặn dò Min một vài điều nữa. Minh Quân xoa đầu đứa con gái nhỏ. Quặn lòng, ông và vợ tiến về chiếc xe đang đợi hai người họ ở ngoài cổng. 

Chiếc xe dần mất hút sau làn khói mịt mù. Duy Hải nhìn Min mỉm cười:

- Chúng ta vào nhà thôi, để chú xách giúp con!

- Không cần đâu ạ. Con tự xách cũng được mà. – Min xua xua tay tỏ ý không cần.

- Ừm, vậy chúng ta vào nhà. – Duy Hải nói rồi đi trước mở cửa.

Đến phòng khách, Min nhìn thấy một người phụ nữ đang sắp xếp bộ ấmchén trên bàn. Khuôn mặt xinh đẹp được phủ một lớp phấn nhẹ, mái tóc xoăn lọn được búi gọn lên cao. Trông bà dường như trẻ hơn so với cái tuổi 46 của mình. Nhìn thấy họ, bà nở một nụ cười tươi:

- Họ đâu? Sao anh không mời họ vào đây uống nước. Em đã chuẩn bị xong hết rồi!

- Họ phải đi rồi. Còn đây là con gái họ, Hạ Min. – Duy Hải giới thiệu – Còn đây là vợ chú, Thanh Nga.

- Con chào cô. – Min cười

- Con dễ thương quá! À… đúng rồi! – Thanh Nga đập tay như vừa nhớ ra điều gì đó – Để cô đưa con lên phòng.

Bà cầm tay Min kéo đi. Bị bất ngờ nên Min không phản ứng kịp, để mặcbà kéo đi. Thanh Nga đưa em lên một căn phòng ở tầng ba, bà mở cửa rồibước vào trước.

- Con vào đi.

Min bước vào, căn phòng có diện tích trung bình nhưng được trang trí rất đẹp với màu chủ đạo là màu hồng. Chiếc bàn học nhỏ xinh được kê gần cửa sổ, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào làm sáng bừng cả căn phòng. Cạnh bàn học là chiếc giá sách chất đầy những cuốn tiểu thuyết lãng mạn dành cho các cô nàng mộng mơ. Trên chiếc giường xinh xắn màu hồng nhạt là những con thú nhồi bông thật đáng yêu.

- Con có thích không?

- Có ạ, căn phòng đẹp quá. Con cảm ơn cô nhiều. – Min vừa vui vừa cảm động. Người phụ nữ này cho em một cảm giác thật ấm áp, gần gũi…giống như mẹ em vậy.

Thanh Nga kéo em ngồi xuống giường.

- Con biết không, hôm qua khi nghe chồng cô nói vậy, cô với con gái cô đã rất vui, hai mẹ con cô đã cùng nhau trang trí căn phòng này đó.

- Con cảm ơn…

- Không có gì đâu, đây mới đúng là phòng của con gái chứ!

- Dạ? Chẳng phải cô cũng có con gái sao ạ?

- Haizz… - Thanh Nga chặc lưỡi – Cô cũng không biết con nhỏ đó có phải là con gái không nữa. Nghịch ngợm thì hơn cả con trai, cháu vào thử phòng nó mà xem, đó có được gọi là phòng của con gái không chứ!

Min bật cười

- À mà, chắc là con cũng mệt rồi, con đi tắm đi rồi xuống ăn cơm!

Thanh Nga nói rồi ra khỏi phòng, Min đi theo đóng cửa rồi vội sắp xếp quần áo, đồ dùng cá nhân vào trong tủ. Phải làm nhanh để còn xuống giúp cô chuẩn bị cơm nước chứ, em không thể ở không trong nhà người khácđược.

Sau khi thay đồ xong, Min xuống lầu, nhưng vừa đến đầu cầu thang, em bắt gặp một người con trai đang đi lên. Người ấy có mái tóc nâu bù xù,lòa xòa trước trán. Đôi mắt màu nâu sẫm nổi bật trên làn da trắng bóc của mấy chàng công tử bột. Chiếc khuyên tai bên phải ánh lên thứ ánhsáng diệu kỳ. Đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy từ lâu đã in đậm trong tâm trí em rồi…

- Nam Anh? – Min đứng như chôn chân xuống đất, sự xuất hiện củacậu là điều em chưa bao giờ tưởng tượng đến – Sao… cậu lại ở đây?

Nam Anh chỉ khá bất ngờ về sự có mặt của Min, nhưng ngay sau đó, cậu lấy lại vẻ bình tĩnh, nhún vai, hời hợt đáp:

- Đây là nhà tôi.

- Nhà… cậu?

- Phải, nhà tôi.

Nam Anh đáp ngắn gọn rồi đi về phòng, cậu không muốn tiếp chuyện với Min. Sở dĩ Nam Anh không quá ngạc nhiên là vì hôm qua, lúc ăn tối, ba cậu có nói trước là hôm nay sẽ có một cô bé, con của bạn ba cậu sẽ đếnđây ở một thời gian. Ba cậu còn nói cô bé đó học cùng trường cậu và tên là Hạ Min, Nam Anh đã hơi ngờ ngợ nhưng cậu cứ tự trấn an mình là không phải, chắc chỉ là trùng tên thôi, không ngờ lại đúng là em thật. Đúng là xui xẻo mà!

Min dựa người vào tường, đôi mắt thẫn thờ và trái tim thì đang làm loạn trong lồng ngực. Đây là… nhà của Nam Anh… Em ở cùng nhà với cậu…Hàng tá cảm xúc lẫn lộn trong lòng nhưng trên hết là cảm giác vui sướng tràn ngập trái tim. Nếu vậy, em sẽ rút ngắn được khoảng cách với cậu hơn, mỗi ngày được nhìn thấy cậu, không phải là những cái nhìn lén lút ở trường, mỗi khi đi ngang qua lớp cậu hay những lúc vô tình bắt gặp cậu ở căn – teen, hành lang lớp nữa. Con ốc sên đã nhích được một chút về phía mục tiêu, điều đó làm nó thấy hạnh phúc.

- Này, chị… chị! – Một giọng nói lảnh lót vang lên bên tai đưa Min thoát khỏi những mộng mơ.

Một cô bé xinh xắn với mái tóc được cắt ngắn theo kiểu vic, đôi mắt mở to nhìn Min đầy ngạc nhiên nhưng miệng cười thích thú:

- Chị cười gì vậy?

- À…không…không có gì đâu… - Min sắp độn thổ đến nơi mất! Khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua chín.

- Chị là Hạ Min đúng không?

- Đúng rồi, em là…

- Em là Thu Anh, cái người vừa bước vào phòng là anh trai em –Thu Anh chỉ vào căn phòng đối diện với phòng Min – tên là Nam Anh, ổng tốt nhưng tính tình quái dị lắm!

- À ừ…

- Hihi, chị xuống nhà trước nhé. Em thay đồ rồi xuống sau! – Thu Anh nháy mắt tinh nghịch rồi chạy vào phòng.

Bữa cơm diễn ra khá vui vẻ, cô chú và Thu Anh cứ hỏi chuyện em mãi,chỉ mỗi Nam Anh là có vẻ không vui, mặt cứ hằm hằm, chắc cậu khó chịu em nhiều lắm. Min thấy buồn, đâu ai muốn bị người mình thích ghét bỏ chứ!Sau khi giúp cô dọn rửa bát đĩa, Min xin phép lên phòng trước. Nhưng khi vừa định mở cửa thì một giọng nói lạnh lùng cất lên từ đằng sau khiến bàn tay đang đặt ở tay nắm cửa khựng lại:

- Này!

Min quay người lại, Nam Anh đứng đằng sau em, tay đút túi quần. Độc chiếm trong đôi mắt màu nâu sẫm là sự lạnh lùng khiến người đối diện phải run sợ.

- Tôi nói luôn – Nam Anh vào luôn vấn đề chính, cậu rất ghét phải nhiều lời với những người không thân thiết - việc cậu ở đây là doba mẹ tôi, tôi không có ý kiến. Nhưng cậu đừng có nói với ai chuyện chúng ta sống cùng nhau, cậu biết đấy, bọn bạn tôi, chúng nó đùa rất dai. Và còn nữa là… - Nam Anh chợt dùng dằng.

- Cậu sợ Hiểu Linh nhìn thấy đúng không? – Min mỉm cười, nói tiếp vế sau.

Bị nói trúng tim đen, Nam Anh hơi giật mình, nét bối rối nhanh chóng xuất hiện trên gương mặt cậu qua đôi má ửng hồng. Min hiểu rồi, gương mặt cậu đã cho em biết mình đoán đúng, hơn nữa là Nam Anh chẳng phủ nhận điều đó. Tim em lại bị xát muối rồi, vừa mới đây thôi, tim em còn đang chìm ngập trong hạnh phúc khi được ở gần người mình thích, vậy mà bây giờ, chính người ấy lại dập tắt đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó. Nhưng Min quen rồi, từ khi thích cậu, trái tim em đã đau bao nhiêu lần mỗi khi nhìn thấy cậu đi cùng Hiểu Linh, lúc đó trông cậu hạnh phúc lắm. Đôi mắt Min long lanh chỉ trực trào nước mắt, đôi mắt ấy chất chứa nhiều tâm trạng lắm, nó khiến Nam Anh bối rối:

- Này… cậu… 

- Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu… - Min nói rồi bước vào phòng, đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa đã đóng chặt, Nam Anh đơ người một lúc. Ánh mắt của em lúc đó khiến cậu cảm thấy không thoải mái, nó khiến cậu có cảm giác tội lỗi, cứ như cậu đã làm gì tổn thương sâu sắc đến Min vậy. Nhưng cảm giác áy náy đó không tồn tại trong cậu quá lâu, Nam Anh nhún vai rồi bước vào phòng mà không biết rằng, bên kia cánh cửa, một trái tim đã bị cậu làm tan nát

Chương 3

Sáng nay, khi ăn sáng, Duy Hải đã nói một câu khiến Min và Nam Anh nghe xong thì đã suýt sặc… bánh mì.

- Nam Anh, lát con đưa Min đi học cùng nhé!

- Cậu ta có chân mà, sao con lại phải đèo?? – Nam Anh giãy nảy.

- Vâng, con tự đi cũng được ạ. Không cần phiền tới… bạn Nam Anh đâu ạ. – Min xua tay, cậu vốn đã không thích em rồi, bây giờ còn phiền cậu nữa thì chắc cậu không muốn nhìn mặt em luôn quá!

- Nhưng con không biết đường mà, nếu con ngại cứ để Nam Anh đèo đi một buổi, sau con tự đi cũng được mà.

- Đúng đó! – Thanh Nga cũng ủng hộ ý kiến của chồng – còn Nam Anh, con mà không đồng ý thì đừng trách!

Nam Anh vuốt mặt. Đùa chứ? Ai mới là con của ba mẹ đây? Sao hai người cứ đi bênh người ngoài không vậy? Nhịn… cố nhịn… chỉ hôm nay thôi.…o0o… Trên xe, Nam Anh không nói một câu nào cả, chắc cậu vẫn còn ấm ức.Min biết điều nên không nói gì cả, nhưng miệng thì vẫn cứ tủm tỉm cười. Hihi, cảm giác được gần người mình thích thích thật đấy, nhưng Min vẫn không quên cố nhớ đường đi để lần sau không phải phiền tới cậu.

- Này – Nam Anh chợt lên tiếng.

- Huh?

- Tối qua tôi nói rồi đấy, tôi không muốn bị người khác hiểu lầm. Lát nữa cậu xuống xe ở gần trường rồi đi bộ đến trường nhé!

- Uk… ukm… - Dù không muốn nhưng Min vẫn phải gật đầu.…o0o… Chưa bao giờ Min mong hết giờ nhanh đến thế, để còn được gặp cậu chứ. Nhưng Min quên mất rằng mình chưa hẹn Nam Anh đến đón. Không biết cậu về chưa nhỉ? Hay vẫn còn tụ tập với hội bạn? Min lên lớp cậu tìm thử nhưng không thấy. Ở căn – teen và sân bóng rổ cũng không có. Cậu ở đâunhỉ? Hay ở nhà gửi xe? Min chạy ra nhà gửi xe tìm thử.*** “Xui xẻo… quá xui xẻo…” Nam Anh vừa dắt xe vừa lẩm bẩm, rồi cậu chợt nhớ ra, hôm nay… thứ 6 ngày 13… Ặc, thảo nào mới sáng ra đã gặp xui xẻo, thôi kệ, cố qua nốt hôm nay rồi mai sẽ lại là một ngày tươi đẹp. Chợt Nam Anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đang loay hoay với chiếc xe bị trục trặc. Cậu vội dựng xe vào một góc rồi chạy ra xem có chuyện gì xảy ra.

- Hiểu Linh, có chuyện gì vậy?

- Nam Anh?

- Xe cậu hỏng à?

- Ừ, tự nhiên hôm nay nó lại dở chứng! – Hiểu Linh vừa nói vừa đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán, trên mặt và tay cô lấm lem vệt dầu.

Nam Anh cúi xuống xem xét một hồi rồi nói:

- Bị hỏng bộ phận nào rồi, ừm… hay là, cậu dắt xe ra tiệm sửa đi rồi tớ sẽ chở cậu về. Mai rồi lấy xe.

- Vậy có phiền cậu không?

- Không phiền đâu!

- Cảm ơn cậu nhé! – Hiểu Linh cười tươi, khuôn mặt lấm lem dầu nhưng sao Nam Anh vẫn thấy đó là nụ cười đẹp nhất mà cậu từng thấy.

Hai người sánh vai đi bên nhau trên sân trường đã nhuốm sắc đỏ của hoàng hôn và trong những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Trông họ đẹp đôi thật, Nam Anh đẹp trai, Hiểu Linh lại là một hotgirl xinh đẹp, học giỏi, hai người họ mà thành đôi thì đúng là tuyệt. Cả trường này ai cũng biết Nam Anh thích Hiểu Linh, tuy chưa chính thức xác nhận mối quan hệ nhưng nhìn hai người hay đi cùng nhau thì mọi người cũng ngầm hiểu được quan hệ của họ, nhưng ít ai biết rằng, vẫn chỉ mình Nam Anh đơn phương,còn tình cảm của Hiểu Linh với cậu cũng chỉ dừng lại ở mức bạn thân thôi. Hai người trò chuyện vui vẻ mà không hay biết rằng, trong một góc khuất, có một ánh mắt buồn bã đang dõi theo hai người…

Min cười buồn, có lẽ em không nên tìm cậu nữa rồi. Nhìn Nam Anh hạnh phúc lắm, cậu cứ cười mãi thôi, lúc đi cùng em thì nụ cười ấy không xuất hiện đâu, có lẽ nụ cười ấy cậu chỉ dành cho người con gái cậu thích thôi. Trong câu chuyện tình yêu này, hai người họ mới là nhân vật nhân vật chính, còn em chỉ là một nhân vật phụ nhỏ nhoi góp phần giúp cho tình cảm của hai người thêm khăng khít. Nhân vật phụ thầm yêu nhân vật nam chính nhưng không được đáp lại, chỉ còn cách âm thầm gặm nhấm nỗi đau, nỗi đau ấy chỉ một mình nhân vật phụ ôm trong lòng, không ai biết, không ai hay. Vì vốn dĩ, nhân vật phụ đâu được chú ý tới, nhưng họ biết không, nhân vật phụ cũng là một con người có cảm xúc, và nhân vật phụ cũng biết đau… 

Min bước từng bước chậm chạp trên con đường trải đầy xác lá. Đã là cuối thu rồi, trời đã se se lạnh nhưng có lẽ trong tim em còn lạnh hơn.Chợt nhớ ra, Min đâu có thuộc đường về nhà chứ, Min chỉ nhớ địa chỉ thôi chứ có biết đường đâu, trong túi cũng không có tiền nên không thể đi xe ôm hay taxi về được, chỉ còn cách vừa đi vừa hỏi đường thôi. Min chợt cảm thấy tủi thân quá, nỗi tủi thân dâng trào thành những giọt nước mắt lã chã rơi xuống, chan hòa khắp khuôn mặt. Min chẳng hiểu mình khóc vì cái gì nữa, vốn dĩ Nam Anh chẳng là gì của em cả, và cậu cũng đâu có nói là chiều nay sẽ đưa Min về chứ, nên cậu muốn đưa ai về là quyền của cậu, Min không có quyền can thiệp, nhưng sao nước mắt cứ chảy hoài và nỗi buồn cứ tăng lên vậy? Min cảm thấy ghét chính mình.…o0o… Tối, Nam Anh trở về với nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Hôm nay lúc đèo Hiểu Linh về, ba mẹ cô đi vắng hết nên cô ấy mời cậu ở lại ăn cơm, đây là bữa cơm ngon nhất cậu đã từng ăn mặc dù cũng chẳng có món gì đặc biệt. Nam Anh đẩy cửa bước vào nhà, cất tiếng chào ba mẹ:

- Con về rồi!

- Sao con về muộn thế? – Duy Hải hỏi

- Dạ con hẹn bạn đi ăn.

- Con đưa Min đi cùng hả? Mà Min đâu?

- Dạ?? – Chết thật, cậu quên mất còn phải đưa Min về nữa. Giờ sao đây?

Nhìn thái độ lúng túng của con trai, Thanh Nga đang gọt trái cây cũng phải dừng lại hỏi:

- Có chuyện gì thế? Min đâu rồi?

- Dạ… con quên đón nhỏ đó rồi… - Nam Anh gãi đầu gãi tai, lí nhí đáp, trong lòng chuẩn bị sẵn tinh thần chờ đợi một trận bão táp giángxuống đầu mình.

- CON QUÊN ĐÓN CON BÉ Ư??? – Quả đúng không sai, Thanh Nga vừa nghe tin đã hét ầm lên – Sao con lại đoảng thế chứ? Nó đâu có biết đường về, con gái mà đi một mình buổi tối nguy hiểm lắm!

- Đúng rồi đó, con mau đi tìm con bé đi!

Nam Anh không có lý do gì để từ chối, vì vốn dĩ do cậu sai trước. Cậu lủi thủi lôi giày ra đi, vừa định mở cửa thì bóng dáng nhỏ bé xiêu vẹo bước vào.

- Min à, con về kiểu gì vậy? – Duy Hải vội hỏi

- Dạ con đi bộ. – Min cười cười. Vì không biết đường nên Min đã đi qua khá nhiều con phố, bàn chân đã sưng rộp lên rồi.

- Con không biết đường mà.

- Con vừa đi vừa hỏi đường ạ, xin phép cô chú, con lên phòng trước nhé!

- Ừ, con lên nghỉ đi. Mà con đã ăn gì chưa?

- Con không muốn ăn đâu ạ! – Min nói rồi cúi người chào rồi bước lên lầu, có mấy lần suýt ngã vì bàn bàn chân đã mỏi nhừ.

Nam Anh nhìn em bước lên phòng, trong lòng dấy lên cảm giác tội lỗi, cảm giác này quả thật không dễ chịu chút nào.…o0o… Min ngồi phịch lên giường, xoa bàn chân đau nhức của mình. Hôm nay Min còn đi giày búp bê nữa nên lại càng đau chân hơn. “ Cộc… cộc…” Có ai đó gõ cửa phòng. Min định ra mở cửa nhưng cái chân lại bị đau, em đành nói vọng ra:

- Vào đi!

Cánh cửa mở ra, Min khá ngạc nhiên vì người đó là Nam Anh.

- Nam Anh?

Nam Anh bước vào phòng, tiến lại gần Min, cậu nhìn vào bàn chân đã sưng đỏ, cất tiếng hỏi:

- Cậu… đỡ đau chưa?

- À… không sao đâu… - Min mỉm cười đáp mặc dù gót chân đã đỏ tấy.

Cậu đưa cho Min một lọ thuốc và một ít bông băng, nói:

- Này, mẹ tôi nói thoa thuốc này vào sẽ đỡ hơn đấy. Tự thoa đi, tôi không biết làm mấy việc này đâu!

- Ukm, cảm ơn cậu. – Min nhận lấy lọ thuốc từ tay Nam Anh.

- Vậy tôi ra ngoài. – Nam Anh nói rồi ra khỏi phòng, cậu vẫn không sao nói được từ xin lỗi.

Min nhìn lọ thuốc trong tay, khẽ mỉm cười. Những gì em cần cũng nhỏ nhoi như thế này thôi, em không cần cậu phải đáp lại tình cảm ấy, tình yêu là phải do trái tim chọn lựa. Chỉ cần cậu không ghét em nữa, chỉ cần em được nhìn thấy cậu mỗi ngày cũng đã đủ rồi, không cần gì nhiều. Còn cái tình cảm này, em sẽ không trốn tránh nó, cũng không cố quên cậu chỉ vì cậu không thích em, tình cảm em sẽ để cho trái tim dẫn lối, em sẽ vẫn thích cậu cho đến khi nào gặp được một người con trai khác khiến trái tim em rung động thêm lần nữa. Có lẽ khi ấy, em đã có đủ can đảm từ bỏ tình cảm này.

Chương 4

Sáng hôm sau, để phạt Nam Anh cái tội hôm qua đã quên đón Min, ba mẹ cậu đã bắt cậu phải đèo Min đi học một ngày nữa.

- Và lần này thì đừng quên đón con bé nữa, không thì con biết tay mẹ. – Thanh Nga “dặn dò” đứa con trai.

- Vâng ạ, con không quên nữa đâu. Bọn con đi đây!

Nam Anh nói rồi phóng xe đi.…o0o… Vẫn như hôm qua, Nam Anh đỗ xe ở gần trường và Min sẽ đi bộ đoạn còn lại để đến trường. Hôm nay, Min cảm giác có gì đó khang khác, lúc em bước vào lớp, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên và có một số ánh mắt nhìn em không thiện cảm cho lắm. Min đem thắc mắc này đi hỏi mấy người bạn của mình, nhưng đáp lại em chỉ là những cái nhìn thờ ơ và pha chút giễu cợt. Mỹ Hạnh lên tiếng trước:

- Có thật là cậu không biết gì không? – Giọng nhỏ khinh khỉnh.

- Không… - Min lắc đầu. Thái độ của mấy bạn hôm nay rất lạ.

Hiểu Anh đặt tờ báo xuống mặt bàn, ngay trước mặt Min. Trên trang nhất, nổi bật dòng tít màu đỏ chót:“CÔNG TY XÂY DỰNG DƯƠNG THỊ ĐÃ PHÁ SẢN” Min vội lật giở từng trang để xem nội dung trong đó,từng dòng chữ với giọng điệu sắc sảo như lưỡi dao găm thẳng vào trái tim. Họ nói do ba mẹ ăn bớt vật liệu xây dựng nên trong quá trình xây dựng đã làm tử vonghai người công nhân, không có đủ tiền bồi thường thiệt hại, giá cổ phiếu trong công ty giảm dần rồi dẫn đến phá sản. Họ còn nói ba mẹ em đi trốn nợ nữa.

- Cậu xem rõ chưa? Haizz… không ngờ ba mẹ cậu lại phải đi trốn nợ cơ đấy!

Min ngồi phịch xuống nền đất, đôi mắt thất thần đã ửng đỏ. Nói dối,em không thể nào tin những gì báo chí viết. Ba mẹ em đi Mĩ công tác mà, rồi họ sẽ lại về với em thôi, làm gì có chuyện họ đi trốn nợ chứ. Min vội bịt chặt miệng để ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào.

- Không… tôi không tin… 

- Nhưng đó là sự thật. – Câu kết luận của Hiểu Anh như đẩy Min xuống tột cùng của sự đau khổ.

- Không! Không có chuyện đó! – Min bịt chặt hai tai, lắc đầu quầy quậy. Em sợ phải nghe những lời nói đó, em đang trốn tránh sự thậtư?

Nhưng dường như mọi người đều không muốn buông tha em thì phải, họ liên tiếp nói những câu khiến em xé lòng. Dòng nước mắt lăn dài trên gòmá. Min ngộp thở quá, em muốn chạy trốn khỏi đây. Min chạy ra khỏi lớp,đi đâu cũng được, miễn là không phải nghe họ sỉ nhục ba mẹ mình.…o0o…- Bực mình thật! Con nhỏ này đi đâu rồi!!! – Nam Anh giậm chân xuống đất, cậu đã chờ Min gần một tiếng rồi mà vẫn không thấy em ra. Nam Anh vốn nóng tính, cậu đã chạm đến giới hạn của sự kiên nhẫn rồi. Cậu rồ ga rồi phóng xe đi.

Vừa thấy Nam Anh bước vào nhà, Duy Hải và Thanh Nga vội vàng chạy đến bên cạnh cậu, vội hỏi:

- Min đâu rồi Nam Anh?

- Con không biết! – Nhắc đến lại thấy bực, Nam Anh hằn học – Con chờ nhỏ đó gần một tiếng rồi mà vẫn không thấy ra nên con về trước!

- Chắc là… con bé đã biết chuyện rồi… - Duy Hải thở dài, ông liếc nhìn tờ báo trong tay.

- Ba… có chuyện gì thế? – Nam Anh cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.…o0o… Min ngồi thụp xuống nền đất, ngước đôi mắt hoe đỏ nhìn căn nhà quen thuộc của mình. Một dấu X to đùng được dán ngay trước cổng, cũng có nghĩa là: căn nhà đã bị niêm phong! Đôi tay nắm chặt chiếc điện thoại buông thõng, một nỗi tuyệt vọng dâng lên. Vậy là… tờ báo kia nói đúng.Ba mẹ em thật sự đi trốn nợ, căn nhà cũng bị niêm phong rồi. Min bỗng thấy mất niềm tin vào mọi thứ, tại sao ba mẹ lại phải nói dối em? Tại sao không nói thật cho em biết? Ngay cả ba mẹ là những người thân yêunhất còn nói dối em thì em biết phải tin ai đây? Min thấy giận ba mẹ,trách họ tại sao không cho em biết sự thật sớm hơn. Họ bỏ em lại một mình nơi đây rồi đi biệt tích, cái gì mà đi công tác Mĩ chứ? Đều là nóidối cả.…o0o…- Ba nói vậy… có nghĩa là… ba mẹ Min đi trốn nợ à? – Nam Anh cũng khá sốc khi biết mọi chuyện.

- Đúng vậy, họ bị người khác cài bẫy *** hại, biết mình bị oan nhưng không thể nào chứng minh được. – Duy Hải thở dài.

Nam Anh chẳng biết phải nói gì nữa, cậu cũng thấy khá tội nghiệp cho Min. Đúng lúc ấy, cửa ra vào bật mở. Min bước vào nhà, nở một nụ cười mệt mỏi chào mọi người, đôi mắt em vẫn còn hoe đỏ. Thanh Nga chạy đến bên Min, lo lắng hỏi:

- Con… không sao chứ?

- Dạ không sao ạ… - Min cố ép mình nở một nụ cười, trả lời để cho mọi người yên tâm – xin phép cô chú, con lên phòng trước!

Nhìn theo bóng dáng em, Duy Hải thở dài, rồi ông đứng dậy và đi lên lầu:

- Để anh lên nói chuyện với con bé.

“ Cộc… cộc…” 

- Ai vậy? vào đi ạ. – Min nói vọng ra.

Duy Hải bước vào, ông tiến lại gần Min, lên tiếng hỏi:

- Con… sao rồi?

- Chú… - Min đứng bật dậy.

- Con cứ ngồi đi, chú có chuyện muốn nói với con – Duy Hải ngồi xuống chiếc ghế gần giường.

- Dạ…

- Thật ra… - Giọng ông chợt chùng xuống, đôi mắt đượm buồn khi nghĩ về người bạn thân – Ba mẹ con bị người khác *** hại, họ không có làm mấy việc này đâu. Con chưa thể hiểu hết được mọi chuyện nên cứ nghĩ rằng báo chí nói đúng nhưng đâu có phải. Chỉ có người trong cuộc mới biết rõ được sự thật. Tin chú đi, đừng giận ba mẹ nữa.

- Vậy tại sao… ba mẹ không cho con biết? 

- Vì họ lo cho con, sợ con bị nguy hiểm nên mới không dẫn con theo. Chứ là ba là mẹ, ai lại muốn xa con mình. 

- Nhưng…

- Này, cậu thôi đi! – Nam Anh từ bao giờ đã đứng ở cửa phòng, tay cầm một khay cháo.

Cậu bước đến gần giường, đặt khay cháo lên bàn, rồi cậu nói:

- Tất cả chỉ vì cái suy nghĩ ích kỷ và nông cạn của cậu thôi!

- Nam Anh! – Duy Hải đứng bật dậy, lớn tiếng. Tâm trạng Min còn chưa đủ tồi tệ hay sao mà con trai ông còn nói những lời đó nữa?

- Ba để con nói – Nam Anh vẫn nhìn thẳng vào mắt em, tiếp tục nói – Này, tôi hỏi cậu, Hạ Min, ba mẹ cậu vì lo cậu không chịu nổi việc này nên mới giấu cậu, điều đó là đúng hay sai? Ba mẹ cậu vì lo cậu gặp nguy hiểm nên không dẫn cậu theo, điều đó là đúng hay sai? Trốn nợ không phải là đi du lịch đâu tiểu thư ạ, khắp nơi đầy rẫy nguy hiểm. Hãy đứng trên cái lập trường của ba mẹ cậu mà suy nghĩ cho kỹ, là họ sai hay cậu ích kỷ. Đây là cháo mẹ tôi nấu cho cậu vì lo cậu bị đói, cậu ăn đi. –Nói rồi, Nam Anh ra khỏi phòng.

Căn phòng bỗng rơi vào yên lặng, Min lặng người, những gì mà Nam Anh vừa nói vẫn in đậm trong tâm trí . Cậu nói đúng, em đã quá ích kỷ, tại sao Min không chịu hiểu là vì lo cho em nên ba mẹ mới giấu em chuyện này? Em bị chi phối bởi sự ích kỷ của mình mà không nhận ra rằng, xung quanh có rất nhiều người đối tốt với em, ba mẹ vì lo em gặp nguy hiểm nên bất đắc dĩ mới để em ở lại, chú an ủi em để em đỡ buồn và khuyên em những điều tốt, cô thì nấu cháo vì lo em đói bụng, Nam Anh tuy không thích em lắm nhưng chẳng phải vừa rồi cậu đã giúp em tỉnh ngộ hay sao? 

- Con nghỉ ngơi đi nhé… - Duy Hải nói rồi rời khỏi phòng, ông nghĩ nên cho em một chút thời gian để suy nghĩ. 

- Dạ… cảm ơn chú… 

Cánh cửa phòng đóng lại, Min dựa người vào thành giường, đôi mắt đầy mệt mỏi nhìn lơ đãng xung quanh. Tay em vô thức sờ đến chiếc điện thoại, lúc nãy Min đã gọi cho ba mẹ bao nhiêu cuộc mà không ai bắt máy. Liệu bây giờ gọi họ có bắt máy hay không? Hay vẫn chỉ là những tiếng tút tút dài vô vọng? Và nếu ba mẹ bắt máy thì em phải nói gì với họ đây? Min quay cuồng trong những câu hỏi do chính mình đặt ra, đến lúc chợt bừng tỉnh thì tay đã vô thức bấm vào nút xanh tự lúc nào, cuộc gọi đang đượcthực hiện…

“Alo… Min” Giọng nói dịu dàng, quen thuộc của người mẹ vang lên từ đầu dây bên kia khiến cảm xúc của Min như vỡ òa. Em cất giọng nghẹn ngào:

- Mẹ…

“Min… con… nghe mẹ giải thích nhé… mọi chuyện là…” 

- Mẹ không cần phải nói gì đâu, con hiểu mà…

“Chúng ta chỉ sống xa nhau tạm thời thôi, con chờ ba mẹ nhé, ba mẹ sẽ trở về với con mà…”

- Vâng… ba mẹ cũng nhớ phải giữ gìn sức khỏe, con ổn mà.

“Ừ, con không cần lo đâu, chỉ cần con sống thật tốt là ba mẹ đã vuirồi… Con nhớ rằng, con mãi mãi là con gái ngoan của ba mẹ, con là báu vật quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho ba mẹ, ba mẹ không mong gì hơn là được nhìn thấy con sống hạnh phúc,nên... hứa với mẹ, sống thật tốt nhé, hãy luôn mỉm cười…” Đầu dây bên kia vang lên tiếng nấc nhẹ, Hoàng Diệp có lẽ đang phải kìm nén những giọt nước mắt đã trực trào. 

- Vâng… con sẽ ổn mà, ba mẹ cũng phải sống tốt nhé, nhớ phải trở về với con, con sẽ đợi ba mẹ… - Min khẽ nấc lên, từ bao giờ nước mắt đã đầm đìa khắp khuôn mặt, rồi như không thể kìm nén được nữa, Min òa khóc, khóc to, như một đứa trẻ đi lạc đường không thể tìm thấy ba mẹ, lúc ấy, cảm giác sợ hãi đã choán kín tâm hồn trẻ thơ khiến nó không thể làm gì ngoài khóc.

“Đừng khóc… nhé…”

- Vâng, con sẽ không khóc đâu. – Min vội vàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt. Em không muốn ba mẹ lo lắng.

“Vậy con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, mẹ phải cúp máy rồi.”

- Ba mẹ cũng vậy nhé. 

Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, Min bỗng thấy nhẹ lòng. Ừ! Em sẽ sống thật tốt, để khi gặp lại ba mẹ sẽ không phải lo lắng vì em nữa. Min nhìn ra bầu trời đầy sao qua khung cửa sổ, ngày mai… sẽ là một ngày tươi đẹp.

Chương 5

Nam Anh khoác balo lên vai, đóng cửa phòng lại. Định đi xuống lầu nhưng đôi chân cậu lại dừng trước cửa phòng đối diện. 

“Không biết những lời mình nói hôm qua có vào đầu con nhỏ đó được tí nào không nữa! Haizz…”

Nam Anh cũng không hiểu vì sao hôm qua mình lại nói những lời đó với em. Chỉ tại, cậu cảm thấy khó chịu trước cái tính ích kỷ trẻ con đó. Nam Anh là một người thẳng tính, cậu luôn luôn nói thẳng những suy nghĩ của mình. Đang đứng bần thần trước cửa phòng thì đột nhiên cánh cửa bật mở, Nam Anh giật nảy mình. Min từ trong phòng bước ra, thấy cậu, em có hơi ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng nở một nụ cười tươi.

- Tôi sẽ không giận ba mẹ nữa đâu, vì tôi biết ba mẹ làm thế vì lo cho tôi thôi. Từ giờ tôi sẽ sống thật tốt để ba mẹ không phải lo lắng nữa. 

- Ukm… Ờ… ờ… - Nam Anh gật gật đầu.

Rồi cậu dợm bước đi thì lại bị Min gọi giật lại:

- Mà… cảm ơn cậu nhé, Nam Anh…

- Ơ… ờ… - Nam Anh ậm ừ rồi đi xuống lầu, nhưng lại bị tiếng gọi của em níu lại.

- Này Nam Anh!

- Gì nữa? – Nam Anh quay lại.

- Ừm… - Hai tay Min bấu chặt lấy gấu váy, rụt rè nói – Hôm nay, cậu đèo tôi đi học với nhé… Nốt hôm nay thôi rồi từ lần sau tôi sẽ tự đi mà. Tại vì tôi không biết đi bằng gì với lại…

- Ờ! Nhưng chỉ nốt hôm nay thôi đấy! – Nam Anh nói rồi quay người bỏ đi 

Min ngẩn người, cậu vừa nói vậy, có nghĩa là cậu đồng ý đèo em đi học nữa sao? Min vui lắm, em cười toe rồi trả lời vọng xuống:

- Ừ, tôi xuống đây!!…o0o… Hôm nay đến phiên Min trực nhật nên em phải ở lại trường muộn hơn, Min có gọi điện cho Nam Anh, bảo cậu nếu thấy phiền thì có thể về trước, Nam Anh nghĩ ngợi một hồi rồi bảo sẽ đợi Min ( thực ra là cậu sợ ba mẹ biết mình bỏ Min về trước chắc cậu sẽ không thể sống yên ổn được, cho nên cứ đợi cho xong!). Min dập máy, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi. Em cầm chiếc giẻ lau đi giặt, phải làm nhanh vì em không muốn cậu đợi lâu.

Giặt giẻ lau xong, Min trở về lớp, nhưng đôi chân em khựng lại khi nghe được cuộc đối thoại mà trong đó, Min là nhân vật chính.

- Này, cái con nhỏ Min đó, ba mẹ nó làm mấy việc như thế mà   nó vẫn đến lớp được, đúng là không biết xấu hổ! – Hiểu Anh vừa soi gương vừa tô lại lớp son trên môi.

- Ờ, bây giờ nhà nó bị dị nghị như thế, tao cũng chẳng muốn chơi với nó nữa – Mỹ Hạnh lắc đầu.

- Thì vốn dĩ bọn mình có ai coi nó là bạn thân đâu! Chơi cũng chẳng phải thân thiết gì. – Di Linh cũng góp phần vào trong câu chuyện.

- Ờ, cái hôm tao với nó bị phạt phải ở lại trực nhật ý, tao vốn dĩ chẳng có việc bận gì đâu nhưng tao chẳng muốn làm nên mới nói dối đểnó ở lại làm thay tao đấy.

- Ngu thật!

Min dựa người vào tường, đôi mắt nhắm chặt như để kìm nén nỗi tức giận và thất vọng trong lòng. Những điều ấy Min vừa nghe từ chính miệng những người “bạn thân” của mình đấy! Giờ thì Min hiểu hết rồi, rằng tại sao từ hôm qua đến giờ tất cả bọn họ đều xa lánh em, rằng tại sao Hiểu Anh lại nói dối, rằng tại sao trong những buổi đi chơi của mấy người bạn, họ đều không rủ em, vì vốn dĩ họ đâu coi em là bạn chứ . Đúng như lời Di Linh vừa nói, em ngu thật! Để họ lừa dối như vậy mà vẫn không hay biết gì, vẫn coi họ là những người bạn tốt cơ đấy! Min cảm thấy thất vọng tràn trề. Hai chữ “bạn bè” hóa ra chỉ thế thôi ư? Min tưởng rằng mình có nhiều bạn, hóa ra vẫn chỉ mình em lạc lõng. Min lau khô giọt nước mắt, em bước vào lớp học. Tình bạn sẽ chấm dứt ở đây nhé!

Thấy sự xuất hiện của Min, mấy cô gái có vẻ khá bất ngờ. Còn em chỉ mỉm cười, nụ cười đầy giả tạo nhưng có giả tạo bằng cái lớp mặt nạ mà họ đeo để diễn trò cho em suốt thời gian qua không?

- Tôi nghe hết rồi! Những gì các cậu nói khi nãy.

Không gian như chìm trong im lặng sau lời nói đó. Mấy cô gái mở to mắt ngạc nhiên, nhất thời họ không biết phải nói gì. 

- Di Linh, cậu nói đúng đấy. Tôi ngu thật! Rất ngu! Để các cậu lừa như vậy mà vẫn không hay biết gì, vẫn là một con ngốc để các cậu lơi dụng. Có phải, suốt thời gian chơi với tôi, các cậu đều dùng cái giọng khinh thường ấy để nói về tôi hay không? Các cậu đóng kịch nhiều như vậy mà không thấy mệt à??? – Min không kìm chế được hét to lên, nước mắt rơi lã chã. Lần đầu tiên Min biết được mùi vị của sự phản bội.

Biết không thể giấu được nữa, Mỹ Hạnh lên tiếng trước:

- Nếu như cậu đã biết rồi thì bọn tôi cũng không giấu cậu làm gì nữa. Cậu nói đúng đấy, vốn dĩ bọn tôi đâu ai coi cậu là bạn thân. Chúng ta cũng đâu có thân thiết gì.

- Giả tạo! 

- Cậu nói thế nào cũng được, dù gì chúng ta cũng đâu là bạn nữa. Còn cậu nên xem lại mình đi, ba mẹ cậu làm những chuyện đáng xấu hổ như thế mà cậu vẫn còn mặt dày đến trường được thì tôi phục cậu thật đấy! Cậu có biết cả trường này đều biết chuyện của ba mẹ cậu làm rồi không?

- Không được xúc phạm ba mẹ tôi! – Min giơ tay định tát thì bị bàn tay của Mỹ Hạnh bắt lấy. Nhỏ cười mỉa mai:

- Đừng động tay động chân thế chứ tiểu thư.

- Cậu… - Min cố thoát khỏi bàn tay của Mỹ Hạnh nhưng không được, nhỏ nắm chặt quá. Min thấy hơi đau.

- DỪNG LẠI ĐI! – Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mang theo sự nặng nề bao trùm không gian.

Đồng loạt ánh mắt đều hướng về phía giọng nói được phát ra, và tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người ấy.

- Minh Huy?

Minh Huy chậm rãi bước vào, đôi mắt cậu tràn ngập sự tức giận và như đâu đó phảng phất nỗi đau, một nỗi đau từ xa xưa nhưng vẫn luôn in đậm trong tâm trí.

Min rất ngạc nhiên về sự xuất hiện của Minh Huy, đó không phải là bạn của Nam Anh sao? Sao cậu ấy lại ở đây nhỉ?

- Minh Huy, sao cậu lại ở đây? – Sao khi lấy lại được bình tĩnh, Mỹ Hạnh mới cất tiếng hỏi

- Các cậu… bạn bè mà như vậy à? - Minh Huy nhìn thẳng vào ba côgái đang đứng run sợ. – Bây giờ, các cậu thử tượng tượng xem, nếu một ngày các cậu cũng bị chính những người bạn mà mình tin tưởng phản bội,cảm giác sẽ thế nào?

- Tôi… - Mỹ Hạnh cứng họng, không nói được điều gì.

- Các cậu chơi với Min, kết bạn với cô ấy là vì cái gì? Là vì cô ấy là tiểu thư nhà giàu à? Hay là vì cô ấy quá ngây thơ để cho các cậu lợi dụng? Đến bây giờ hết giá trị lợi dụng rồi thì lại quay ra trở mặt với cô ấy? Làm thế lại càng để cho người khác thấy được sự rẻ mạt của các cậu, của cái tình bạn này thôi! 

Ba cô gái không nói được gì nhưng trong lòng họ vẫn thấy hơi tức, tự nhiên lại bị Minh Huy mắng cho một trận, hơn nữa lại còn là vì con ngốc đó nữa. Nhưng ba cô gái không dám lớn tiếng, một phần vì cũng sợ Minh Huy, dù gì cậu ta cũng là một người có máu mặt trong trường, không  nên động vào thì hơn. Họ vội vàng rời khỏi lớp trong sự uất ức. 

- Cậu sao không? Dừng quan tâm tới mấy lời đó. – Sau khi lớp chỉ còn lại một mình Minh Huy với Min, Minh Huy mới lên tiếng.

- Ukm… tôi ổn. – Min cúi gằm mặt xuống, dùng từ “ổn” để che đi cái “không ổn” của mình.

Minh Huy thở dài, cậu đến gần Min, vỗ nhẹ vào vai em như một sự an ủi. Cậu hiểu được cảm giác bị lừa dối kinh khủng thế nào, hơn nữa lại là người mà mình tin tưởng nhất. Min ngẩng mặt lên, đôi mắt hoe đỏ nhìn Minh Huy, rồi em cố nở một nụ cười nhẹ:

- Cảm ơn cậu nhé. 

- Ừ, không có gì.

- Mà sao… cậu lại ở đây?

- À… tôi đi ngang qua đây, thấy bọn họ quá đáng với cậu như vậy nên tôi giúp thôi. – Minh Huy nhún vai. – Mà thôi, tôi về trước đây. Bye bye.

- Bye – Min vẫy tay chào.

Minh Huy bước ra khỏi lớp Min rồi lại không biết đi đâu nữa, cậu không muốn về nhà bây giờ. Chân cậu bước vô định rồi dừng lại ở cửa lớp mình, đã tan học nên học sinh về hết, trong lớp chỉ còn mình cậu. Thế cũng tốt, cậu không muốn ai làm phiền mình. Minh Huy ngồi phịch xuống nền, dựa lưng vào tường. Thực ra, cậu không tốt bụng tới mức đi quan tâm những người không thân thiết và xen vào những việc không phải là của mình. Nhưng cậu không thể chịu được khi thấy những kẻ lừa dối người khác, nó như nhắc cậu nhớ đến nỗi đau từ 10 năm trước, cậu cũng từng bị từng bị lừa dối, và lời nói dối đó đã khắc vào tâm can cậu một vết thương lớn, một vết thương mà có lẽ sẽ không bao giờ được chữa lành.Trong một khoảnh khắc, nỗi đau từ quá khứ như ồ ạt ùa về khiến tim cậu đau nhói, từ khóe mắt, những giọt lệ trong suốt từ từ tuôn trào ướt đẫm khuôn mặt. Minh Huy gục mặt xuống đầu gối, cậu khóc, bao lâu rồi cậu chưa khóc như vậy nhỉ? Cậu cứ nghĩ, thời gian đã giúp cậu chữa lành được vết thương đó, nhưng đâu phải, thời gian chỉ giúp xoa dịu nó thôi, còn giờ đây,vết thương đang phát tác mạnh mẽ. Nó khiến cậu như muốn vỡ tung lồng ngực! Đau quá!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: