Chương 2


Trên hành lang dẫn đến văn phòng của trưởng nhóm, có vài bức tranh trông mắc tiền được treo thành hàng. Shin Ho chăm chú nhìn chúng với sự thích thú. Cậu không có kiến thức về tranh ảnh, nghệ thuật hay văn hóa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp khi nhìn thấy nó.

Hành lang khá dài. Người phụ nữ dẫn đường cho anh dường như là thư ký của Han Tae Baek. Điều đó thật kỳ lạ—một người chỉ là đội trưởng lại có văn phòng riêng và một nhóm thư ký. Cũng thật lạ khi một trưởng nhóm bình thường lại có cả đội ngũ an ninh.

Vậy, cấp bậc chính thức của cậu ta chỉ là trưởng nhóm, nhưng công việc thực sự ở cấp điều hành sao? Hay có lẽ ai đó đã cố tình cô lập cậu ta trong văn phòng hẻo lánh này?

Khi Shin Ho nheo mắt, người phụ nữ dừng lại trước một cánh cửa lớn. Cô liếc nhìn Shin Ho, rồi gõ cửa.

"Trưởng nhóm, vệ sĩ Lee Shin Ho đã đến rồi ạ."

Vài giây sau, một giọng nói vang lên: "Vào đi."

Đó có lẽ là giọng của Tae Baek, và nó trầm hơn so với những gì Shin Ho mong đợi. Với một gương mặt trẻ như vậy, cậu đã nghĩ rằng giọng nói của Tae Baek sẽ trẻ trung hơn. Dù không hẳn là già dặn, nhưng chất giọng đó chắc chắn rất nam tính. Nghe giọng nói đó từ gương mặt trong những bức hình, Shin Ho thầm nghĩ, 'Chắc hẳn cậu ta rất được lòng người khác phái.'

Cô thư ký thân thiện thậm chí còn mở cửa cho Shin Ho. Cậu bước vào văn phòng rộng rãi, nơi được bài trí gọn gàng và mang phong cách nội thất tinh tế, năng động.

Ở giữa căn phòng, Tae Baek đang ngồi, khoác trên mình bộ vest cùng mái tóc bạch kim. Shin Ho, vốn định cúi đầu chào, bất giác ngước mắt lên.

Tóc vàng?

Shin Ho nhìn chằm chằm vào Tae Baek. Trong những bức ảnh, Tae Baek đều có tóc đen. Đây có phải là một người khác không? Nhưng tấm bảng tên trên bàn ghi rõ <Trưởng Nhóm Han Tae Baek>. Khuôn mặt điển trai ấy xác nhận đây chính là Tae Baek.

Chớp mắt liên tục, cuối cùng Shin Ho cũng cúi đầu.

"Tôi là Lee Shin Ho. Từ hôm nay, tôi sẽ phụ trách vấn đề an ninh cho ngài. Tôi sẽ cố gắng hết sức ạ."

Đó là một lời chào đơn giản và không có gì đặc biệt. Không còn gì khác để nói. Cậu không phải là một nhân viên mới tràn đầy nhiệt huyết; cậu là một vệ sĩ, và một lời chào sôi nổi cũng chẳng giúp ích gì cho cậu.

Shin Ho đếm đến năm trong lúc cúi đầu, rồi từ từ ngước lên. Đôi mắt cậu giao vào ánh nhìn của Tae Baek.

"..."

Tae Baek nhìn chằm chằm vào Shin Ho đầy chăm chú, cầm một cây bút máy mà không hề chớp mắt. Môi anh hơi cong lên, nhưng đó không phải là một nụ cười.

Shin Ho đối diện với ánh mắt ấy. Sự dò xét dai dẳng khiến cậu cảm thấy khó chịu, nhưng cậu không có sự lựa chọn nào khác. Cậu không thể lại quay người bỏ chạy ngay trong ngày đầu tiên làm việc được.

Một sự im lặng khó lý giải bao trùm. Ngón tay của Shin Ho khẽ giật nhẹ. Cậu muốn chạm vào tám thẻ quân nhân đang lủng lẳng trên ngực mình.

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa, và thư ký bước vào, cầm theo một tập hồ sơ. Cô đặt nó ngay ngắn trước mặt Tae Baek. "Đây là hồ sơ của anh Lee Shin Ho ạ." Với một cái gật đầu nhẹ, cô ra khỏi văn phòng.

Tae Baek mở tập hồ sơ, cuối cùng cũng dứt ánh nhìn khỏi Shin Ho. Shin Ho khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Hân hạnh được gặp cậu, cậu Lee."

Ánh mắt Tae Baek lướt theo thông tin trong hồ sơ của Shin Ho.

"Hân hạnh được gặp ngài." Shin Ho đáp lại một cách trầm tĩnh, đứng thẳng với hai tay đặt sau lưng và hai chân hơi dang ra, trông giống như tư thế của một người lính. Cậu thậm chí còn không nhận ra mình đã làm vậy. Sau 14 năm trong quân đội và chỉ mới xuất ngũ được nửa năm, thật khó để rũ bỏ những thói quen của một người lính.

Tae Baek nhìn lướt qua hồ sơ của Shin Ho với vẻ thờ ơ.

[Tên: Lee Shin Ho
Tuổi: 32
Chiều cao: 177 cm
Cân nặng: 70 kg
Sinh nhật: 15 tháng 10
Kinh nghiệm: Đại Úy trong Bộ Tư Lệnh Chiến Tranh Đặc Nhiệm của Quân Đội Hàn Quốc

Nhập ngũ năm 2010, xuất ngũ năm 2024
Cha: N/A
Mẹ: N/A
Trại trẻ mồ côi: Beautiful Orphanage]

Tae Baek hơi nheo mắt khi thấy thông tin về trại trẻ mồ côi nhưng nhanh chóng trở lại bình thường khi nhìn về phía Shin Ho.

"Cậu từng là một người lính, và còn thuộc lực lượng đặc nhiệm nữa à."

"Vâng."

"Đã từng giết ai chưa?"

"..."

Câu hỏi thẳng thừng khiến lông mày của Shin Ho giật nhẹ. Nó thô lỗ, nhưng cũng là một câu hỏi quen thuộc đối với một người có xuất thân như cậu. Là một thành viên của đơn vị đặc nhiệm chủ yếu tập trung vào chống khủng bố và tiêu diệt kẻ địch, cậu đã nghe câu hỏi này vô số lần.

Dù vậy, đó vẫn không phải là một câu hỏi dễ trả lời.

Shin Ho siết chặt hai tay ra sau lưng. Tae Baek hơi nhăn mũi.

"Nếu cậu không thoải mái thì không cần phải—"

"Rồi ạ."

Câu trả lời của Shin Ho đến hơi chậm một nhịp. Ngắn gọn nhưng dứt khoát. Tae Baek nhoẻn cười, trong mắt ánh lên tia tò mò.

"Bao nhiêu người?"

"Tôi không đếm, cũng không thích thú đến mức phải nhớ."

Ánh mắt của Shin Ho trở nên lạnh lẽo khi cậu nhìn chằm chằm vào Tae Baek. Cậu đã mong đợi những câu hỏi soi mói hơn, kiểu câu hỏi thường gặp từ những gã kiêu ngạo tự cho mình là mạnh mẽ. Họ lúc nào cũng muốn biết cảm giác đó thế nào, có giống trong phim không, có nhiều máu không, vân vân và mây mây.

Nhưng trái ngược với mong đợi của cậu, Tae Baek chỉ đơn giản nói: "Hưmm, ra vậy." rồi lại cúi xuống tập trung vào hồ sơ. Không phải vì anh quan tâm, mà có lẽ là vì anh không muốn lãng phí thời gian—điều mà Shin Ho rất trân trọng.

Một khoảng lặng ngắn trôi qua. Shin Ho bất giác nhìn chằm chằm vào mái tóc bạch kim được chải chuốt gọn gàng của Tae Baek. Sau khi sống giữa những kiểu đầu húi cua quân đội suốt bao năm, việc nhìn thấy một người đàn ông với kiểu tóc như vậy thực sự khá thú vị.

Cậu tự hỏi vì sao ai đó lại nhuộm tóc màu như vậy, rồi đoán có lẽ là vì Tae Baek quá đẹp trai. Cậu không thể ngừng nhìn vào gương mặt của anh.

Khi còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ ấy, Tae Baek ngẩng đầu lên, khiến Shin Ho vội vàng cúi mắt xuống.

"Tại sao cậu rời quân đội? Bị thương à, hay là lương bỏng không đủ?"

"Lý do cá nhân ạ."

"..."

Môi Tae Baek khẽ nhếch, tỏ vẻ không hài lòng. Anh có vẻ bực bội vì những câu hỏi của mình không nhận được câu trả lời thẳng thắn.

Ngả lưng vào ghế, Tae Baek hỏi, "Cậu thực sự từng phục vụ trong quân đội à?"

"Vâng, tôi đã từng ở trong quân đội."

"Nhìn cậu không có vẻ giỏi đánh đấm gì cả."

Ánh mắt Tae Baek lướt qua cơ thể Shin Ho. Cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hiểu rõ hàm ý nghi ngờ trong câu nói đó: liệu một người có vóc dáng như cậu có thể bảo vệ Tae Baek không? Mức độ nghi ngờ này không có gì bất ngờ. Ngay cả chủ tịch cũng từng hoài nghi về cậu trong buổi phỏng vấn.

Shin Ho khẽ cười.

"Giờ tôi không thể chứng minh được... Nhưng ngài có thể kiểm tra hồ sơ quân nhân online của tôi. Hoặc ngài có muốn đấu thử một trận không ạ?"

Gương mặt Shin Ho toát lên vẻ tự tin. Dù Tae Baek rõ ràng cao lớn hơn, Shin Ho biết rằng cậu có thể hạ anh trong vòng hai phút. Cậu thậm chí có thể giết anh trong khoảng thời gian đó, nhưng điều đó sẽ khiến cậu mất việc.

Mục tiêu cuối cùng của Shin Ho là gia nhập một công ty quân sự tư nhân của Mỹ. Việc ở lại Hàn Quốc yên bình chẳng hấp dẫn cậu chút nào. Cậu đã tình nguyện nhận công việc này với chàng thiếu gia trẻ tuổi, điển trai, dựa trên lời khuyên rằng nó sẽ giúp làm đẹp hồ sơ của cậu.

Công việc này có vẻ đơn giản, lương cao, và có nhiều phúc lợi tốt—hoàn hảo cho một vị trí tạm thời.

Tae Baek nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Shin Ho rồi bất ngờ bật cười. Vẫy tay, anh nói, "Không cần đâu. Tôi không khỏe lắm. Xin lỗi nếu tôi khiến cậu cảm thấy khó chịu."

"Không có gì đâu ạ."

"Vệ sĩ trước của tôi cũng là một người lính, nhưng cậu ta trông giống Ma Bong Seok."

"Vâng."

"...Cậu biết Ma Bong Seok à? Người diễn viên đó đó?"

"Không ạ."

"Vậy tại sao cậu lại nói 'vâng'?"

"Vì tôi đoán rằng ngài đang nói về ai đó to lớn. Tôi đã đoán sai rồi sao ạ?"

Shin Ho hỏi thẳng thừng. Ma Bong Seok không phải là một nhân vật lịch sử hay một chính trị gia nổi tiếng, nên cậu chẳng thấy cần thiết phải biết về người này. Nhưng ý nghĩa của sự so sánh thì quá rõ ràng.

Tae Baek bật cười. Anh chống cằm lên tay.

"À...cũng không hẳn có. Tôi chỉ lo là cậu sẽ xử lý mọi chuyện quá thô bạo mà thôi."

"Xin thứ lỗi cho tôi. Tôi sẽ tìm hiểu trước ngày mai ạ."

Shin Ho ngay lập tức thừa nhận sai lầm của mình. Cậu có thể hiểu được góc nhìn của Tae Baek. Khi nghĩ đến việc sẽ tra cứu Ma Bong Seok sau này, Tae Baek khẽ mỉm cười. Anh có thể hình dung ra cảnh Shin Ho cặm cụi tìm kiếm thông tin về nam diễn viên đó.

Thật là một con người kỳ lạ.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Tae Baek về Shin Ho. Anh biết rằng những cựu quân nhân thường thiếu kỹ năng giao tiếp và khá cứng nhắc, một đặc điểm chung của những vệ sĩ mà chủ tịch Park đã chỉ định.

Nhưng Shin Ho lại có cảm giác khác biệt. Có thể là do vẻ ngoài thanh tú, trẻ trung của cậu, trông hợp với một thần tượng hơn là một người lính, hoặc có thể đó chỉ là một linh cảm kỳ lạ.

"Chủ tịch đáng lẽ sẽ trực tiếp phỏng vấn cậu. Tôi không có quyền tuyển dụng hay sa thải một ai cả. Tôi nghĩ cũng không còn gì để bàn thêm nữa rồi, trừ khi cậu có câu hỏi nào—về công việc hoặc chuyện cá nhân gì đó."

Sự chú ý chuyển sang Shin Ho. Đôi mắt cậu khẽ giật khi do dự trước khi lên tiếng.

"...Dị ứng."

"Xin lỗi?"

"Ngài có bị dị ứng gì không?"

Tae Baek chớp mắt trước câu hỏi bất ngờ.


***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro