Thượng


    "Thanh Thanh?" Phùng Kiến Vũ mới vừa về đến nhà, liền bị một bóng đen bay đến nhào vào trong lòng 

 Phùng Kiến Vũ cười sờ bóng đen trong ngực, một con giác điêu màu trắng bạc. 

 Không sai, một con ác điểu ăn thịt rất hung mãnh , cũng là một giống loài hết sức quý hiếm . 

 Mà giờ khắc này con giác điêu được gọi là Thanh Thanh này lại hết sức nhu thuận vùi ở trong ngực Phùng Kiến Vũ không chịu rời đi. Thay đổi phương pháp làm nũng bán manh. 

 Cho đến Phùng Kiến Vũ buồn cười từ trong túi móc ra một ly sữa chua, tiểu giác điêu mới vui vẻ ghé vào bên mặt

 Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng hôn một cái như để báo đáp lại. Phùng Kiến Vũ buồn cười nhìn tiểu giác điêu dùng cái miệng nhỏ thường ngày ăn thịt mổ mổ ly sữa chua , mổ mấy lần cũng không thể mở được, liền tức giận duỗi một cái chân đem sữa chua đá văng.

 Phùng Kiến Vũ cười tiến đến nhặt sữa chua lên, sau đó xé nắp ra để trước mặt Thanh Thanh .

 Nhìn tiểu giác điêu mặt đầy thỏa mãn uống sữa chua, lúc này mới xách túi đồ vào phòng bếp.

 Thanh Thanh vừa quay đầu nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đi rồi , cũng không để ý tới nửa ly sữa chua còn dư lại liền vỗ cánh phành phạch bay theo vào phòng bếp, đảo quanh trên đầu Phùng Kiến Vũ 

 "Được rồi, Thanh Thanh, không nên nháo! Nháo nữa ta sẽ không cho ngươi uống sữa chua nữa a." Tiểu giác điêu giống như nghe hiểu vậy, ở trên đỉnh đầu Phùng Kiến Vũ dạo qua một vòng sau đó vững chắc đậu trên vai Phùng Kiến Vũ 

 "Thanh Thanh ăn chút thức ăn có được hay không?" Lúc ăn cơm tối, tiểu giác điêu đứng ở trên bàn ăn , một cái chân nhỏ thề sống chết bảo vệ thịt trong khay của mình , hơn nữa là dùng nét mặt khinh thường nhìn cải xanh Phùng Kiến Vũ đưa tới.

 Thanh Thanh hơi nghiêng người, giống như một pho tượng đá đứng lặng yên ở nơi đó tùy ý Phùng Kiến Vũ bên trái dỗ bên phải dỗ, vẫn là bất động như núi .

 "Thanh Thanh, ngươi không ăn cải xanh không sợ có lỗi với tên của ngươi sao ?" 

 Nghe Phùng Kiến Vũ nói xong , cặp mắt to tròn của đối phương lại bắn tới một ánh mắt khinh bỉ , nếu như giờ phút này tiểu giác điêu có thể nói, Phùng Kiến Vũ tin tưởng nhất định sẽ nói một chữ "Hừ" .

Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ cười khổ trong lòng , mình rốt cuộc là nuôi một người hay là nuôi một con chim? 

 Thanh Thanh là được Phùng Kiến Vũ nhặt về. 

 Thật ra thì nói là nhặt về không bằng nói là theo mình trở về . Từ bên ngoài một mực bay theo sau lưng Phùng Kiến Vũ , sau đó ngồi trước cửa nhà Phùng Kiến Vũ hai ngày không đi, cuối cùng được Phùng Kiến Vũ nhặt về. 

 Khi đó Phùng Kiến Vũ đi nghỉ phép, ở lại căn biệt thự của chị họ.

 Phùng Kiến Vũ nói là đi nghỉ phép, thật ra thì chính là đổi hoàn cảnh để tìm linh cảm sáng tác thôi, mới chọn căn biệt thự nằm trong rừng của chị họ

 Mấy ngày đó Phùng Kiến Vũ cũng không có làm ổ trong nhà, mà là trong lúc rãnh rỗi cầm theo câu cá chạy đến con suối nhỏ phía sau núi ngồi ở đó cả ngày 

 Đến khi thu dọn dụng cụ câu cá trở về , liền nghe thấy sau lưng có thanh âm huyên náo, vừa quay đầu, đã nhìn thấy một con tiểu giác điêu đậu trên ngọn cây 

 Ánh mắt dử tợn, nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ hơi giật mình , sau đó cười, không ngờ chỗ này lại có thể nhìn thấy một loại giác điêu quý hiếm như vậy.

 Nhìn dáng dấp hình như còn chưa trưởng thành , hẳn là mới vừa bắt đầu tự mình kiếm ăn, là lạc đường sao? 

 Phùng Kiến Vũ cũng không sợ, mà là từ trong thùng nhỏ cầm ra hai con cá đặt ở ven đường. ý bảo tiểu giác điêu trên ngọn cây đến ăn.

 Phùng Kiến Vũ không nhúc nhích đứng ở đó lẳng lặng nhìn tiểu giác điêu vỗ cánh phành phạch bay tới, đứng ở bên cạnh con cá nhỏ , dùng miệng mổ mổ , sau đó ngẩng đầu lên nhìn Phùng Kiến Vũ, ánh mắt không có dử tợn như lúc đầu , mà là ngây ngốc, ngơ ngác. 

 Thấy Phùng Kiến Vũ đi về phía trước một bước, nhất thời trợn to hai mắt, tựa hồ là sợ, cánh lập tức mở ra, nhưng vẫn không bay đi 

 Phùng Kiến Vũ khom lưng đưa tay sờ đầu tiểu giác điêu , sau đó liền cười đứng lên đi về nhà. 

 Tiểu giác điêu nhìn Phùng Kiến Vũ rời đi, cũng không để ý tới con cá nhỏ dưới đất nữa mà bay theo sau lưng Phùng Kiến Vũ về nhà. Một mực theo đến biệt thự ,nhìn Phùng Kiến Vũ vào phòng, sau đó tiểu giác điêu cũng rất ngoan ngoãn đứng ở trước cửa biệt thự không đi.

 Mãi cho đến hai ngày sau được Phùng Kiến Vũ bước ra cửa lượm về. 

 Sau đó Phùng Kiến Vũ lên internet tài liệu ,lại gọi điện thoại người bạn ở chỗ bảo vệ động vật hỏi ý kiến, cuối cùng còn nhờ chồng của chị họ mình giúp đỡ tìm cho một tờ giấy phép nuôi dưỡng giác điêu

 Lúc này mới xem như là đem tiểu giác điêu chính thức nhận nuôi. 

 Phùng Kiến Vũ vẫn rất nghi ngờ, Thanh Thanh sao lại theo mình trở về nhà chứ ? Nhưng vẫn không tìm được câu trả lời, theo lời chị họ nhà mình trêu chọc thì là : Nó có thể là nhìn trúng sắc đẹp của ngươi!

 Nhưng mà bất kể nguyên nhân là thế nào, Thanh Thanh cứ như vậy trở thành một thành viên trong gia đình của Phùng Kiến Vũ , dĩ nhiên cũng bị Phùng Kiến Vũ tốn sức trăm ngàn cay đắng từ bên kia mang về nhà. 

 Mặc dù Phùng Kiến Vũ muốn gọi nó là giác giác, bởi vì mặt của giác điêu bảo bảo thật là siêu cấp khả ái, ở góc độ khác nhau sẽ có những dáng vẻ khác nhau, bởi vì chuyện này, Phùng Kiến Vũ đã cười thật lâu. 

 Nhưng lại bị Thanh Thanh dùng các loại bất mãn không phối hợp phủ nhận, cuối cùng lúc Phùng Kiến Vũ đang rửa cải xanh, thuận miệng kêu một tiếng Thanh Thanh, liền nhìn thấy tiểu giác điêu vỗ cánh phành phạch bay tới. 

 Cho nên xem như tiểu giác điêu đã thừa nhận tên mình là : Thanh Thanh. 

 Về phần họ sao? Đương nhiên là theo họ Phùng rồi! ! Mặc dù không được êm tai cho lắm...        

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: