Khôi Tích Dịch x Reader: Có gì khác sao?

Thể loại: Twist, SE

--------

Mọi thứ vẫn thế...chỉ khác một điều...

--------

Khung trời buổi chiều sẫm lại nhanh hơn mọi ngày, khi tầng mây dày đặc cứ chồng chất mãi trên đỉnh thành phố xám xịt.

Những tòa nhà cao tầng đứng im lìm như đám tượng đá bị phong ấn giữa một kỷ nguyên khô cằn, không gió, không mưa, không ai nói chuyện lớn tiếng. Những trạm kiểm soát an ninh vẫn sáng đèn đỏ nhấp nháy phía xa, phản chiếu thứ ánh sáng lạnh tanh lên vỉa hè phủ rêu.

Trên tầng cao nhất của một khu nhà bỏ hoang từng là trung tâm huấn luyện cũ, có một kẻ đang cố tìm chút yên tĩnh giữa nhịp sống hỗn độn của nhiệm vụ vừa mới kết thúc.

Hắn – Khôi Tích Dịch – vừa ném tấm thẻ nhiệm vụ vào góc tường cũ kỹ, tiếng "keng" vang lên khô khốc rồi lăn tròn vài vòng trên mặt sàn bê tông rạn nứt. Hắn ngả người dựa lưng vào vách, đầu hơi nghiêng sang bên, mắt nheo nheo như thể đang soi mói cả khoảng không trước mặt.

Cái áo đen bó sát người đã thấm đẫm mồ hôi, vài vết bẩn loang lổ vẫn còn dính ở phần cổ áo, vết máu khô bị quên lau sạch dính trên găng tay trái. Hắn thở một hơi dài, lười đến mức chẳng buồn cởi giày, tay nhét sâu vào túi quần đen dài, như một thói quen mỗi khi tâm trí muốn trốn chạy khỏi cả thế giới. Bên hông hắn, thanh đao răng cưa được gác sang một bên, lưỡi đao xước nhẹ phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn nhấp nháy trên trần, một thứ ánh sáng chập chờn hệt như tâm trạng của hắn lúc này.

Và rồi…

“Anh dậy chưa đó?”

Một giọng nói cất lên khe khẽ từ bên trái, không đủ lớn để gây chú ý nhưng cũng chẳng nhỏ đến mức bị phớt lờ.

Hắn không mở mắt. Chỉ cựa mình, đầu hơi nghiêng thêm chút nữa về phía phát ra tiếng động. Cái kiểu nửa lười nửa đề phòng ấy khiến người ta chẳng rõ hắn đang cáu hay chỉ đang xem xét liệu có nên cáu không.

“Vừa mới về đã trốn ở đây rồi. Anh biết tìm anh mệt cỡ nào không?”

Em ngồi bệt xuống ngay cạnh hắn từ lúc nào không rõ. Chỉ là sự xuất hiện của em chưa bao giờ ồn ào như những người khác. Em không vồn vã, không kéo tay hắn bắt dậy, cũng chẳng hề càm ràm kiểu “anh phải thế này, phải thế kia”. Em ngồi đó, yên lặng ban đầu rồi bắt đầu lảm nhảm gì đó về thời tiết, về tách trà em pha sáng nay bị nguội khi đợi hắn mãi mà không thấy về, rồi cả chuyện em gặp một bà cụ bán cá trông giống bà hàng xóm cũ.

Hắn vẫn nhắm mắt. Nhưng lồng ngực dần phập phồng nhẹ hơn, đều đặn hơn. Như thể chính cái giọng đều đều của em, thứ âm thanh vô thưởng vô phạt ấy lại có sức xoa dịu mạnh mẽ hơn cả cơn gió đầu hạ.

“Nhiệm vụ này mệt lắm hả?”

Em hỏi nhỏ. Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản đến ngốc nghếch, nhưng hắn lại mở mắt ra sau khi em nói. Đôi mắt hổ phách lười biếng liếc sang, con ngươi nửa thu lại trong ánh sáng mờ, như thể đang đánh giá em là người duy nhất dám hỏi hắn mấy câu vô nghĩa mà vẫn chưa bị đuổi đi.

“Mệt lắm. Mệt vì về tới nơi mà còn phải nghe lảm nhảm mấy chuyện chẳng đâu vào đâu.”

Hắn đáp, giọng khàn khàn, cố tình hạ thấp xuống một tông, vừa châm chọc vừa ngái ngủ.

Nhưng em chỉ cười. Cái kiểu cười dịu nhẹ đến kỳ lạ. Không cãi, không đáp, cũng chẳng phản ứng thái quá như thể đã quá quen với cái mỏ hỗn hào của hắn.

“Vậy anh ngủ đi, em ngồi canh cho.”

Câu nói đó khiến khóe miệng hắn nhếch lên, nửa cười nửa không. Hắn lười trả lời, nhưng lòng thì khẽ chao một cái. Hắn mà cần người canh á?

Cả đám người kia còn không dám đến gần khi hắn ngủ. Thế mà em – một kẻ mảnh khảnh chẳng có sức lực gì ngoài đôi mắt dịu như sương sớm lại dám nói câu đó nhẹ tênh, như thể giữa họ chưa bao giờ có khoảng cách nào là thật sự.

Không gian lặng đi một lát. Gió thổi nhẹ qua cửa sổ vỡ, mang theo mùi sắt rỉ và mùi bụi mục. Em khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, những sợi tóc em buông rơi xuống cổ áo sơ mi trắng hơi nhăn, ánh sáng từ trần rọi xuống khiến em như nhòe đi giữa màn bụi lơ lửng.

“Dạo này em lạ thật đấy.”

Hắn mở lời, mắt vẫn nhắm lại.

“Sao lại lạ?”

“Cứ như con mèo bám người. Tao vừa về là bám theo như cái đuôi.”

“Ừ thì… tại em sợ lúc khác về thì không kịp gặp.”

Câu nói khiến hắn mở mắt. Trong khoảnh khắc, hắn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng khi quay sang, em vẫn ngồi đó, mắt nhìn xuống tay mình, giọng không run cũng không mềm, chỉ đều đặn như một dòng nước chảy qua lòng bàn tay lạnh ngắt.

“Sợ không kịp? Em sắp đi đâu à?”

Hắn hỏi, môi mím lại vô thức.

“Không. Nhưng anh thì có thể rời đi bất kỳ lúc nào mà.”

Gió bỗng mạnh hơn, cuốn tung vài tờ giấy cũ gần lối cửa. Hắn không đáp. Tay siết lại trong túi quần. Câu nói đó như một lưỡi dao, chẳng chảy máu nhưng cứa rất sâu.

Một ngày nữa lại trôi qua. Không ai trong hai người nhắc đến chuyện “chúng ta là gì”. Nhưng cả hai vẫn ở đó trong cùng một nhịp thở.

Tiếng mưa đã tạnh từ lúc nào chẳng ai hay. Chỉ còn lại hơi nước mờ đọng lại nơi góc tường và những giọt nước chảy tí tách theo rìa mái tôn cũ kĩ.

Trong cái không gian lặng lẽ và âm ẩm ấy, một lần nữa, âm thanh quen thuộc vang lên, giọng em, nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự thúc giục dịu dàng xen lẫn chút ngán ngẩm đáng yêu đến lạ.

“Anh… Dậy đi. Trời tối rồi đó.”

Âm thanh như luồn vào giữa những tầng mi mắt nặng trĩu của hắn. Hắn cau mày trong vô thức. Một khắc sau, mí mắt khẽ động, đôi con ngươi hổ phách sáng lên mơ màng dưới ánh hoàng hôn tím loang lổ trên nền trời.

Hắn trở mình lười biếng, lưng vẫn tựa vào vách, tay phải nhấc lên dụi mắt, đôi hàng mi dài khẽ run nhẹ vì cơn mỏi mệt còn sót lại. Tiếng thở dài bật ra từ cổ họng khô khốc, mang theo chút bực dọc quen thuộc pha trộn với tiếng lẩm bẩm nho nhỏ chẳng đầu chẳng đuôi.

“Chết tiệt… mới chợp mắt một tí thôi mà…”

Rồi hắn ngước lên nhìn em đang đứng đó, lưng tựa khung cửa phòng vỡ, mái tóc bị gió lùa rối nhẹ, tay khoanh trước ngực, mắt nhìn hắn như thể vừa buồn cười vừa sốt ruột.

“Cái gì nữa?”

Hắn gắt, giọng vẫn còn ngái ngủ, đi kèm vẻ mặt cau có thường trực. Nhưng trong đáy mắt kia là một tia dịu dàng khó giấu, thứ cảm xúc mà chỉ có khi nhìn thấy em vẫn ở đó, đứng nguyên vẹn giữa buổi chiều nghiêng bóng.

“Về đi. Không về là mấy người kia lại cuống cuồng đi tìm. Lần trước anh mất tích nửa ngày là nguyên cả đội loạn cả lên đó, quên rồi à?”

Em nghiêng đầu, ánh mắt nheo lại như cố ý chọc hắn. Hắn nheo mắt, cắn nhẹ lưỡi, rít qua kẽ răng một tiếng tặc lưỡi dài rồi khom người ngồi dậy, động tác rõ ràng chẳng có chút vội vã hay tự giác gì.

“Bọn họ đúng là rảnh thật.”

Hắn lẩm bẩm, tay vươn ra chống lấy mặt sàn lạnh, xương bả vai gồ lên rõ mồn một dưới lớp áo vẫn còn mùi ẩm mốc của căn phòng. Hắn đứng dậy, lắc cổ vài cái kêu răng rắc, dáng đi rõ ràng vừa lười vừa ngông.

Ánh sáng hoàng hôn từ bên ngoài rọi xiên vào, phản chiếu lên hình con rết uốn lượn từ eo hắn bò lên nửa gương mặt, đầu rết nằm chễm chệ nơi gò má phải, trông như đang nhe nanh cười cùng hắn, một kiểu cười nửa thách thức nửa bỡn cợt cuộc đời.

Hắn khoác đại chiếc áo khoác mỏng quăng ở một góc, tay còn lại cầm theo thanh đao răng cưa vắt lên vai, dáng đi ngả ngớn, lười nhác như một kẻ chẳng biết ngày mai là gì. Mỗi bước chân hắn vang lên khô khốc trên sàn bê tông đầy bụi, nhưng cạnh đó, bước chân em lại nhẹ tênh như gió lướt, lặng lẽ bước song song không nói một lời.

Cả hai bước ra khỏi tòa nhà bỏ hoang, nơi ánh sáng cam vàng nhạt nhòa vỡ tan giữa những mảnh vụn của kiến trúc đổ nát. Xa xa là đường chân trời bị che mờ bởi khói bụi công nghiệp và ánh đèn mờ nhạt của thành phố vừa lên đèn.

“Lần sau đừng có ngủ ở mấy chỗ như thế này nữa.”

Em nói, giọng không nghiêm mà lại buồn buồn.

Hắn quay đầu, liếc nhìn em một cái rồi cười nhếch môi.

“Sao? Sợ tao bị ăn thịt hay sao?”

Em không đáp. Chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt mà hắn chẳng thể nào đoán được.

Hắn nhún vai, như thể mọi lời cảnh cáo đều trôi tuột qua tai. Nhưng rồi một khắc sau, khi em lùi lại nửa bước để né tránh một tảng đá nhỏ chắn đường, hắn đã giơ tay ra trước một cách rất tự nhiên che lấy phần vai em như một phản xạ.

Không ai nhắc về hành động đó. Như thể giữa họ, những điều không nói mới là những điều sâu nhất.

Bóng hai người đổ dài trên con đường đầy vết nứt của thành phố. Trong một khoảnh khắc lặng thinh, khi tiếng ồn của thế giới dường như nhòe đi, chỉ còn tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, cùng những hơi thở vương hơi ấm lặng lẽ hòa quyện vào buổi chiều dần chìm vào đêm.

--------

Khi bóng đêm buông dần xuống, hành lang dài lạnh lẽo của trung tâm chiến lược chính phủ như kéo dài mãi không dứt, ánh đèn huỳnh quang trên trần nhấp nháy nhạt nhòa, hắt xuống nền gạch xám trắng một thứ ánh sáng giả tạo và thiếu sức sống.

Tiếng bước chân dội vang từng nhịp đều, phản hồi giữa bốn bức tường sơn nhám đã cũ, nơi từng vết tróc lộ ra lớp bê tông sần sùi phía dưới một kiểu vết tích vô thức nhắc nhở người ta về sự mòn mỏi của thời gian lẫn trọng lượng của những sứ mệnh không thể gọi tên.

Khôi Tích Dịch sải bước trong im lặng, tay vẫn đút túi quần, dáng đi ngả ngớn đặc trưng, nhưng khuôn mặt lại lặng như tờ, không một biểu cảm dư thừa. Gió từ hệ thống thông gió phả ra lạnh ngắt, luồn qua cổ áo đẩy nhẹ vài sợi tóc đen phủ trán hắn.

Nhưng hắn dừng chân.

Ngay tại khúc ngoặt hành lang dẫn ra khu trung tâm chỉ huy phụ, một nhóm người vừa bước từ phòng họp ra. Áo khoác chiến thuật dài đến đầu gối, phù hiệu in nổi màu đồng sáng lấp loáng dưới ánh đèn, từng người đều mang khí chất của những kẻ sắp bước vào chiến dịch đặc biệt.

Dẫn đầu nhóm đó là một gương mặt quen thuộc — Tiểu Tinh.

Cô đứng nổi bật trong chiếc áo trắng cổ cao và váy bút chì cùng tông, tóc gọn gàng càng tôn lên vẻ nghiêm nghị và sắc sảo.

Tiểu Tinh không phải người bình thường bởi cô là một trong những thư ký đặc nhiệm của Lung Ngân Ưng, Chủ tịch đương nhiệm của Trung Quốc, người không dễ để lại dấu vết khi xuất hiện. Và thế mà lúc này, đôi mắt sáng kia lại đang chăm chú hướng về phía hắn, gã trai mang hình rết bò lên má, đứng thản nhiên giữa ánh nhìn của hàng loạt cặp mắt khác.

Hắn chẳng chào, cũng chẳng liếc dài. Ánh mắt hắn lướt qua họ như gió lướt trên mặt nước phẳng lặng, lạnh tanh, vô cảm.

Đoàn người dạt ra hai bên để tránh đường. Một vài người trong số đó có lẽ là đặc vụ mới hoặc kỹ sư chiến thuật hỗ trợ khẽ rì rầm gì đó sau lưng hắn khi hắn bước ngang qua. Tiếng thì thào chẳng đủ rõ ràng, nhưng vừa đủ để lọt vào tai hắn.

“Thằng đó hả? Nhìn ghê thật…”

“Nghe nói mấy tuần trước nó nói chuyện một mình trong phòng giám sát…”

“Ờ, có hôm tôi thấy nó ngồi im như tượng ngoài bãi huấn luyện, nhìn trời không chớp mắt cả tiếng đồng hồ…”

“Có khi nào… tâm lý nó có vấn đề không?”

Hắn chẳng ngoảnh lại. Mí mắt hắn khẽ nhíu xuống, khóe môi cong nhẹ nhưng không cười. Hắn đã quá quen với những tiếng xì xào, quá quen với cái cách người đời dựng nên hàng tá lời đồn dựa vào vài khoảnh khắc chẳng ai hiểu nổi hắn đang nghĩ gì.

Và rồi, một giọng nói cất lên không cao, không thấp, nhưng đủ sức tách bầu không khí ra làm đôi.

“Cậu Tích Dịch.”

Hắn ngừng bước.

Tiểu Tinh đã bước đến gần, tay cầm bảng dữ liệu điện tử vẫn chưa kịp tắt màn hình. Ánh sáng xanh hắt lên sống mũi thẳng khiến gương mặt cô càng sắc nét hơn.

“Cậu ổn chứ?”

Câu hỏi vang lên thẳng thắn, không vòng vo, không khách sáo, nhưng cũng chẳng mang ý tra khảo. Một kiểu quan tâm... trầm mặc và chuẩn mực. Dù vậy, giữa không gian tràn ngập sự dè dặt và áp lực, nó vang lên như tiếng rơi của một giọt nước trong lòng chảo sắt, chói tai đến mức bất ngờ.

Hắn quay đầu, hơi nghiêng đầu một chút như thói quen, ánh mắt ánh lên vẻ châm chọc thoáng qua, rồi đáp.

“Ừ. Vẫn ổn.”

Hắn nhếch môi.

“Chưa chết.”

Tiểu Tinh khựng lại một chút. Không phải vì câu trả lời, mà là vì cái cách hắn nói nó ra như thể mạng sống của mình chỉ là một trạng thái tạm thời, một cột mốc giữa những cuộc va chạm bất tận với cuộc đời.

Cô không hỏi thêm gì nữa. Chỉ gật đầu, rồi lùi lại một bước. Đủ khoảng cách để không xen vào thế giới riêng lạ lùng đó.

Khôi Tích Dịch bước tiếp, bóng hắn lướt qua ánh sáng trắng nhợt nhạt của hành lang như một vệt đen di động, rắn rỏi và cô độc. Em vẫn bước cạnh bên hắn, yên lặng không lên tiếng, chỉ khẽ liếc nhìn hắn khi tiếng xì xào đằng sau vẫn còn dai dẳng.

Hắn khịt mũi, gằn ra một tiếng.

“Chết tiệt, cứ như tao bị ám vậy.”

Em không đáp, chỉ nhẹ nhàng nghiêng người sang chạm nhẹ vai hắn, một cái chạm nhỏ đến mức tưởng như vô tình, nhưng là thật hơn cả lời an ủi nào có thể thốt ra trong khoảnh khắc này.

Đêm ấy, hắn chẳng nói thêm gì. Về đến phòng, vứt bừa thanh đao răng cưa sang một góc, chẳng thèm thay đồ, chẳng màng đến việc có ai gọi với phía sau hay không mà hắn lao thẳng lên giường như một cơn gió mệt mỏi và tàn tạ.

Cả người nặng trịch đổ ập xuống tấm nệm mỏng đã lõm một bên do thói quen nằm nghiêng, tiếng bật lên của lò xo cũ rít lên một tiếng cộc cằn nhưng quá quen thuộc.

Em bước vào sau hắn chưa đầy vài giây.

“Anh... ít nhất cũng tháo giày ra giùm em chứ?”

Giọng nói ấy vang lên nhỏ nhẹ như mọi lần, vừa đủ dịu dàng để không phá tan không gian tĩnh lặng, lại vừa đủ nghiêm khắc khiến người nghe biết rằng nó không đơn thuần là lời nói vu vơ.

Nhưng tất nhiên, với hắn — một tên mỏ hỗn chính hiệu, thì đó chẳng qua chỉ là một câu trong chuỗi cằn nhằn hằng ngày mà hắn có thể nghe lọt tai... hoặc không.

“Mai dọn.”

Hắn đáp cụt ngủn, úp mặt vào gối, giọng nghẹt lại vì mệt lử. Hai bàn chân còn mang nguyên đôi giày chiến thuật bẩn bụi vẫn gác chéo nhau lên mép giường, không hề có ý định động đậy.

Em thở dài khe khẽ, bước tới kéo nhẹ chiếc mền phủ ngang vai hắn, ánh mắt lướt qua những vết băng trắng vẫn còn vết máu thấm màu hồng nhạt. Dù hắn chẳng bao giờ than, dù mỗi lần bị thương đều ra vẻ “chuyện vặt”, em vẫn cảm thấy có gì đó nhói lên nơi lồng ngực khi thấy người con trai ấy lại đang nằm yên lặng như thế, giữa một đêm dài không tiếng động.

--------

Sáng hôm sau, ánh nắng rón rén len qua khe cửa kính nhỏ, trải dài trên sàn nhà màu xám bạc. Căn phòng vẫn yên ắng, chỉ có tiếng máy điều hòa kêu ù ù đều đều và hương thơm nhè nhẹ từ bình trà em đặt bên bàn hôm qua vẫn còn vương lại trong không khí.

Nhưng Khôi Tích Dịch không còn ở đó nữa.

Trên tầng cao nhất của toà nhà, sân thượng mở ra một bầu trời xanh nhàn nhạt, vắt ngang là vài cụm mây trắng như bông vải trôi lơ lửng. Hắn nằm dài trên nền xi măng mát lạnh, hai tay gối sau đầu, một chân duỗi thẳng, một chân gác lên đầu gối còn lại, ánh mắt nhắm hờ như kẻ vô lo. Chiếc áo thun đen ngắn tay hắn mặc nhăn nhúm vì nằm vật ra mà không buồn chỉnh sửa, quần thể thao cũ có một đường rách nhỏ nơi đầu gối trái và đôi giày vẫn còn nguyên như một phần bất di bất dịch trong cuộc sống lười biếng có chọn lọc của hắn.

Gió trên cao mơn man thổi qua những ngón tay hắn để hở, lùa nhẹ vào mái tóc đen rối tung sau giấc ngủ dài đêm qua. Hắn chẳng biết vì sao mình lại rảnh rỗi đến vậy.

Có thể là do lệnh tạm nghỉ dưỡng thương dù chẳng ai chính thức thông báo. Hoặc cũng có thể... là vì hiện tại chưa có chiến dịch nào cần đến hắn ra tay trấn áp. Mà hắn thì cũng chẳng thiết tha quan tâm.

Thứ duy nhất khiến hắn thấy dễ chịu, là được nằm đây giữa khoảng trời cao vời và bầu không khí thoáng đãng — nơi không có tiếng thì thầm sau lưng, không có ánh mắt soi xét, không có những bản mệnh đè nặng lên vai như đá tảng.

Em xuất hiện sau đó không lâu.

Nhẹ như một áng mây, em lặng lẽ mở cửa mái hiên và bước ra, chẳng phát ra tiếng động nào. Em không gọi hắn, cũng không hỏi gì. Chỉ ngồi xuống bên cạnh, tay đặt nhẹ lên chiếc ly giữ nhiệt màu bạc mang theo, từ đó tỏa ra mùi trà hoa cúc dịu dàng và ấm áp.

Một khoảng lặng trôi qua, rồi em khẽ cất tiếng.

“Anh biết là mình vẫn còn bị thương mà... Sao không nằm nghỉ trong phòng?”

Hắn mở mắt, nheo nheo trước ánh nắng chói chan trên đầu, môi nhếch lên một chút, kiểu nửa cười nửa giễu cợt.

“Phòng ngột ngạt. Anh không hợp mấy chỗ nhỏ hẹp đâu.”

“Thế nên mới chạy lên đây nằm ườn như con mèo lười ấy hả?”

“Ờ, thì giống hay không giống, vẫn có người tìm lên đây theo.”

Em phì cười, lắc đầu nhẹ. Hắn cũng không cười nữa, chỉ ngước nhìn bầu trời thêm chút nữa rồi chợt quay sang, liếc em một cái.

“Dù sao hôm nay cũng chẳng ai sai đi làm gì. Đúng là thế giới này được một ngày biết điều.”

Em định phản bác gì đó, nhưng rồi lại thôi.

--------

Ngày mới bắt đầu. Nhưng với hắn, đây không phải là một ngày của hành động, của bạo lực, hay của những cuộc họp chiến thuật đầy căng thẳng.

Mà là một ngày để nằm ườn. Một ngày được thở. Một ngày... có em ngồi bên cạnh, lặng lẽ chia sẻ thứ yên bình hiếm hoi giữa muôn trùng giông tố chưa biết tên.

Ánh nắng đầu ngày bắt đầu tràn xuống khoảng sân thượng như mật ong loang nhẹ qua lớp kính mờ phủ bụi.

Tiếng gió sáng sớm rít khe khẽ qua hàng rào chắn sắt han gỉ, hòa cùng âm thanh nhè nhẹ của vài chiếc lá khô lăn lóc bị gió cuốn qua.

Trên nền xi măng lạnh ngắt, Khôi Tích Dịch vẫn nằm y nguyên tư thế cũ, tay gối đầu, ánh mắt nhắm nghiền, gương mặt nghiêng về bên phải, nơi ánh nắng lặng lẽ phủ xuống một vệt dài trên má.

Em đứng cạnh hắn, tay cầm ly trà đã nguội từ lâu. Đôi chân bất giác khựng lại giữa bước, ánh mắt em hạ thấp xuống, dõi theo từng nhịp thở phập phồng rất khẽ của hắn. Và rồi một tiếng thở dài, thật khẽ, cũng thật bất lực.

“Trời ạ…”

Em lẩm bẩm, giọng không rõ là trách hay xót xa.

“Anh ngủ bao nhiêu là đủ vậy hả, Khôi Tích Dịch?”

Hắn chẳng đáp. Đương nhiên rồi. Không biết là giả vờ ngủ hay thật sự đã chìm sâu vào giấc mộng nào đó chẳng ai mời gọi.

“Cứ như thế này mãi thì sẽ bị khiển trách mất.”

Em nói, giọng nhỏ hơn, có phần như đang tự lẩm bẩm cho chính mình nghe.

“Đến cả họp anh cũng không thèm để tâm. Bao nhiêu báo cáo gửi lên chẳng ai thấy tên anh ở đâu hết…”

Lời nói treo lơ lửng trong không trung, nhẹ như hơi sương sớm nhưng rơi xuống lòng người lại nặng như đá.

--------

Một tháng.

Đã hơn một tháng rồi kể từ khi hắn không tham gia bất kỳ nhiệm vụ, cuộc họp, hay buổi huấn luyện nào. Không chiến dịch, không báo cáo, không lời giải thích. Hắn cứ như thế lặng lẽ trốn khỏi thế giới ồn ào, vùi mình vào giấc ngủ nối dài bất tận, nằm dài ở những nơi chẳng ai muốn lui tới, hành lang phụ, kho cũ, sân thượng rêu phong… như thể chỉ cần nhắm mắt đủ lâu thì mọi thứ xung quanh sẽ tự động biến mất.

Em còn nhớ ngày trước hắn là kiểu người không bao giờ chịu ngồi yên. Hắn thích vận động, thích những trận đấu thực chiến, thích xông pha như con rết khổng lồ càn quét mọi thứ trước mặt. Hắn cười to, hét lớn, ồn ào và sống động như thể chỉ cần dừng lại là sẽ chết chìm trong buồn tẻ. Vậy mà giờ đây... hắn lại nằm đó, ngày qua ngày, chẳng mảy may động đậy, không oán, không than, cũng không rời đi.

Em nhìn hắn, nhìn gương mặt kiêu căng mà yên bình một cách lạ lùng.

“Anh đang… vào giai đoạn lười rồi hả?”

Em hỏi khẽ, miệng nhếch một nụ cười chẳng rõ vui buồn.

Một câu nói tưởng đùa, nhưng trong lòng em, đã bắt đầu có một mối lo râm ran kéo dài.

Người như Khôi Tích Dịch… không tự dưng mà im lặng. Người như hắn, không dễ gì mà tự nguyện lùi lại, để mặc cuộc đời xô đẩy.

Vậy thì…Phải chăng có điều gì đó đang bào mòn hắn từ bên trong? Hay hắn chỉ là mệt?

Một điều mà hắn chưa nói, chưa chia sẻ, thậm chí là chưa thừa nhận với chính mình?

--------

Lại một ngày nữa lại đến.

Mặt trời đã lên cao nhưng cái nắng ngoài kia không làm sân thượng ấm lên được bao nhiêu. Không khí vẫn mang một vẻ lặng lẽ và ẩm ướt, mùi xi măng nhạt nhòa trộn với bụi gió cuốn lơ lửng trong không trung.

Hắn — Khôi Tích Dịch — vẫn nằm dài nơi mép sân cũ, địa điểm hắn hay ngủ như thường lệ, cánh tay vắt ngang trán như muốn che khuất cả thế giới khỏi tầm mắt. Bên cạnh, em ngồi co chân, cằm tựa lên đầu gối, im lặng như mọi khi.

Tiếng giày cao gót dội lên từng nhịp trên sàn gạch, lạnh và sắc như tiếng kim loại chạm đá. Em ngẩng đầu. Và rồi, một bóng dáng xuất hiện ở ngưỡng cửa dẫn lên sân thượng uy nghi, thẳng lưng, ánh mắt sắc như dao.

Lung Ngân Ưng.

Chủ tịch đương nhiệm của Trung Quốc, người nắm giữ quyền lực tối cao và nổi tiếng là bậc quân sự gia tàn nhẫn với quyết định nhanh gọn và chính xác như dao mổ. Nhưng cũng chính người ấy, giờ lại đang bước từng bước một đến chỗ Khôi Tích Dịch, người duy nhất dám gọi bà ta là “Lão Bà Bà” trước mặt toàn thể hội đồng chiến lược.

Hắn vẫn nằm yên, không nhúc nhích, không ngước lên. Chỉ khẽ trở mình, nheo mắt nhìn bà với vẻ mặt... lười biếng và dửng dưng đến ngứa gan.

“Bà đến tận đây.”

Hắn lẩm bẩm, miệng mấp máy chẳng buồn nâng giọng.

“Thế giới này chắc sắp nổ tung rồi nhỉ…”

“Xem ra ta đã đánh giá thấp việc này rồi.”

Lung Ngân Ưng ngừng lại, tay đặt chéo trước bụng, giọng khô khốc như hồ sơ mật.

“Tích Dịch, ngươi định cứ như vậy đến bao giờ nữa đây?”

Câu hỏi không được đáp lại ngay.

Chỉ là một tràng im lặng dài, rồi cuối cùng… tiếng cười khẽ bật ra khỏi môi hắn. Một nụ cười nhếch mép, châm chọc và đượm cả mùi thách thức.

“À~ ra là vẫn đang nhớ à? Tưởng người như bà đâu dễ bị mấy chuyện vặt này làm xao nhãng cơ mà?”

Hắn đáp, giọng kéo dài, từng chữ như mũi kim nhỏ đâm vào cái nghiêm khắc lạnh lùng kia.

Em khẽ giật mình. Nhưng vẫn ngồi yên ở một góc, tay siết nhẹ mép áo, mắt đảo nhìn giữa hai người, không dám xen vào, không dám lên tiếng. Cảm giác như chỉ cần một lời chen ngang thôi, hắn sẽ cáu. Và em không muốn trở thành người hứng cơn giận dồn nén ấy.

Lung Ngân Ưng nhìn hắn, không chớp mắt.

“Ngươi nghĩ ta không hiểu à?”

Bà nhẹ giọng.

“Ngươi đang sa sút đấy. Ngươi lười biếng quá rồi.”

Lúc này, đôi mày hắn khẽ cau lại.

Một khắc sau, tiếng lưỡi tặc khẽ vang lên trong không khí căng như dây đàn.

“Im đi.”

Hắn nhếch mép, giọng trầm hẳn xuống.

“Lão Bà Bà.”

Cách hắn nói nghe như trêu đùa, nhưng trong mắt hắn lại không có lấy một tia cười. Chỉ còn lại một thứ gì đó âm ỉ… như lửa bị chặn bên dưới lớp tro tàn lạnh giá.

Lung Ngân Ưng cũng không lùi bước. Bà đứng im một lúc, như thể đang cân đo việc nên tiếp tục hay không. Rồi cuối cùng, bà cất giọng.

“Ngươi biết rõ… nó—”

Rầm!

Âm thanh vang dội cả không gian khi hắn bất ngờ đập tay mạnh xuống mặt bàn kim loại gần đó, khiến nó rung lên một hồi kéo dài. Cả em và Tiểu Tinh — người vừa bước ra sau lưng bà đều khẽ giật mình.

Hắn đứng bật dậy, không nói thêm lời nào. Không nhìn ai. Chỉ quay lưng bỏ đi, từng bước nặng nề đạp lên sàn bê tông khiến âm thanh trở nên lạnh lẽo lạ thường.

Em bàng hoàng, vội vàng đứng dậy, líu ríu đi theo sau hắn như một cái bóng, miệng chẳng kịp hỏi gì, chỉ kịp lách qua người Lung Ngân Ưng mà chạy xuống cầu thang. Tiếng giày của em vang gấp gáp, nối đuôi tiếng bước chân của hắn như thể sợ rằng, nếu để hắn đi xa thêm một chút, em sẽ không bao giờ đuổi kịp nữa.

Bên trong không gian còn lại, Tiểu Tinh im lặng một lúc rồi cúi đầu nhẹ.

“Thưa ngài… cậu Tích Dịch—”

“Không cần.”

Lung Ngân Ưng ngắt lời, ánh mắt không rời khỏi khoảng trống hắn vừa rời đi.

“Cậu ta sẽ nghĩ kỹ thôi.”

Bà nói, giọng trầm xuống, không rõ là tin tưởng… hay là điều gì đó khó gọi thành lời. Một người như Khôi Tích Dịch, dù bướng bỉnh, bất trị, ngông cuồng đến đâu thì bà vẫn chưa từng nghi ngờ khả năng sống sót và vùng dậy của hắn. Vấn đề không phải là sức mạnh, mà là lý do để hắn đứng dậy.

Và bà biết… chỉ có một người có thể trở thành lý do ấy.

Người vừa lặng lẽ chạy theo hắn giữa cơn hỗn loạn chưa kịp gọi thành tên.

--------

Hành lang dài hun hút dẫn về khu cánh tây dường như chẳng bao giờ kết thúc. Em cố sải bước thật nhanh, gần như chạy, tiếng giày đập vào nền gạch cũ nghe gấp gáp như nhịp tim đang dần lạc mất điều gì đó quan trọng.

Phía trước, bóng lưng hắn lầm lũi bước đi không ngoảnh lại với cái dáng quen thuộc, vai rộng, áo nhăn, giày chưa buộc kỹ, vạt áo tung nhẹ theo gió mỗi lần hắn lật góc hành lang.

“Hắn giận rồi…”

Em nghĩ thầm, thở không ra hơi, bàn tay vô thức siết lấy vạt áo chính mình.

Chắc chắn là như vậy.

Chẳng cần hắn phải quay lại hay nói lời nào, em vẫn nhận ra điều đó, cái kiểu giận dỗi của hắn luôn im lặng, luôn rời đi, luôn khiến người khác phải đuổi theo. Không có tiếng quát, không có lời nguyền rủa, chỉ có bước chân nặng nề và ánh nhìn lạnh ngắt như gió đêm quét qua thành cổ hoang phế.

“Anh làm sao thế này chứ…?”

Em tự hỏi, nhưng chân vẫn không dừng lại.

“Chỉ là một câu nhắc nhở từ Chủ tịch thôi mà… sao lại đi luôn như thế…”

“Khôi Tích Dịch!”

Em gọi. Lần một, không đáp.

“Khôi Tích Dịch! Anh chờ em với!”

Lần hai. Vẫn là cái lưng áo đỏ trong ánh đèn trần trắng nhạt.

Đến lúc em gọi đến lần thứ ba, hắn mới khựng lại đúng một nhịp. Chỉ một nhịp. Nhưng chẳng buồn quay đầu.

Hắn không nói. Nhưng em — người luôn đi cạnh hắn nhiều nhất suốt khoảng thời gian qua lại có thể cảm nhận rất rõ. Trong cái cách hắn thở ra khẽ khàng, cái cách vai hắn co giật thật nhẹ, như thể đang cố kìm lại một làn sóng nào đó đang cuộn trào trong lồng ngực.

Hắn đang nén.

Nén lại tất cả.

Giận.

Mệt.

Chán chường.

Và… có lẽ cả buồn nữa.

Cửa phòng hắn mở toang, bật mạnh đến mức va vào tường phát ra âm thanh chát chúa như thể mới vừa bị dội bom xong. Cái kiểu mở cửa này… chỉ có hắn mới làm như vậy. Luôn là một sự dữ dội vô thức mỗi khi cảm xúc không còn chỗ nào để thoát.

Em đứng sững lại một chút nơi ngưỡng cửa, hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng bước vào. Căn phòng vẫn y nguyên như cũ của mùi thuốc sát trùng lẫn với mùi mồ hôi vương trong không khí, vài tờ giấy vương vãi dưới sàn, màn cửa bị gió thổi lệch sang một bên, ánh sáng rọi xiên lên vách tường loang loáng.

Hắn đứng quay lưng, không ngồi xuống, cũng không đập phá gì.

Chỉ đứng đó, một tay đặt lên bệ cửa sổ, tay còn lại buông thõng, gân cổ tay căng nhẹ như đang bóp nén thứ gì đó trong lòng bàn tay.

“Anh…”

Em gọi khẽ, gần như là thì thầm.

Hắn không đáp. Không động đậy.
Nhưng em biết rõ từng tiếng em thốt ra đều làm hắn khựng lại nửa giây. Hơi thở của hắn… lệch nhịp mỗi lần em cất giọng.

“Em… em không biết là họ sẽ nói ra điều đó.”

“Em cũng không ngăn được… nhưng em ở đây. Em vẫn luôn ở đây.”

Mỗi lời nói ra, em đều thấy bóng hắn run nhẹ. Không rõ vì tức. Hay vì đã mỏi đến mức không thể tiếp tục gồng lên nữa.

Em bước chậm lại, từng bước một, như đang bước qua một vùng đất đầy mảnh vỡ.

“Anh sao vậy?”

Câu hỏi cuối cùng không có hồi âm.
Nhưng rồi… hắn khẽ cựa mình.

Chỉ là một tiếng rít khẽ trong cổ họng, như tiếng thú bị thương gắng sức không bật thành âm.

Rồi hắn ngồi sụp xuống cạnh giường. Lưng vẫn quay về phía em. Em đã nghe thấy cả một trời cô đơn đang gọi tên mình, từ chính nơi hắn đang cố giấu.

Căn phòng vẫn chìm trong thứ ánh sáng cam đỏ của buổi chiều muộn, màu nắng nhòe đi trên vách tường tróc sơn, rải lên những đường nứt loang lổ một thứ ấm áp giả tạo.

Tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ vẫn thổi không ngừng, mang theo mùi bụi đất và ký ức từ nơi xa xăm nào đó mà chẳng ai gọi tên.

Em vẫn ngồi đó, tựa lưng vào cạnh giường, hơi thở đều đặn như một lời thì thầm không thành tiếng.

Còn hắn — Khôi Tích Dịch — thì nằm nghiêng trên giường, đầu vùi sâu vào gối như thể muốn trốn khỏi cả thế giới. Không ai lên tiếng nữa. Không còn truy vấn, không còn tức giận, không còn đôi co.

Chỉ còn im lặng.

Một thứ im lặng dày đến mức có thể nghe rõ tiếng gió thở, tiếng vải khẽ cọ nhau, tiếng mạch đập lặng thầm như đang dội vào tâm trí.

Và rồi…

“Tao yêu em.”

Giọng hắn cất lên.

Nhẹ. Như gió lướt trên mặt nước. Như sương rơi xuống đầu lá. Như một mảnh tàn tro cuối cùng của ngọn lửa vừa lụi tàn.

Em khựng lại.

Không phải vì bất ngờ. Mà là vì… chưa từng nghĩ hắn sẽ chọn lúc này để nói ra điều đó.

Em ngẩng đầu, đôi mắt mở lớn nhìn vào bóng lưng hắn bờ vai rộng ấy giờ đây lại run nhè nhẹ như một cánh diều lạc gió. Trong khoảnh khắc, em không biết nên phản ứng ra sao. Không biết có nên nói gì, hay đơn giản là gật đầu.

Hắn vẫn không xoay người.

Nhưng rồi, như cảm nhận được sự im lặng kéo dài của em, hắn bật dậy.

Cả người đột ngột xoay lại, chống tay ngồi dậy như thể bị kéo bật bởi một sợi dây vô hình. Mái tóc rối xù, mắt đỏ hoe, môi mím lại như đang cố kìm nén điều gì đó không tên.

“Tao đã nói rồi!”

Hắn hét lên, giọng vang vọng khắp căn phòng nhỏ.

“Tao yêu em! Nghe đủ rồi sao vẫn chưa đi chứ!?”

Em sững người.

Đi…?

Đi đâu…?

Ai đi…?

Em mở miệng, định hỏi hắn vừa nói gì, nhưng cổ họng lại khô khốc, mọi lời nghẹn lại nơi đầu lưỡi. Hắn vẫn nhìn em chằm chằm, ánh mắt đó… không phải ánh mắt của một kẻ đang giận. Không phải ánh mắt của một người đang sống trong thực tại.

Mà là… một ánh nhìn bị ám ảnh.

“Sao em vẫn chưa cút khỏi đầu tao vậy…”

Hắn thì thầm, lần này là tiếng thì thầm thật. Như cào nhẹ lên trái tim của chính hắn.

Hắn đưa tay lên vuốt mặt, rồi kéo mạnh mái tóc đen rối như muốn xé toạc chính mình ra khỏi cơn mê.

“Mỗi lần tao nhắm mắt… là thấy em.”

“Mỗi lần gió thổi qua hành lang… tao tưởng em gọi tên tao.”

“Dù tao có ngủ đến rách cột sống, có nằm ườn ra sân thượng cả tháng trời… em biết không?”

Hắn cười khẩy, đôi môi cong lên méo mó, như nửa giễu cợt, nửa tuyệt vọng.

“Tao vẫn nghe tiếng em lảm nhảm chuyện trà nguội, chuyện trời âm u, chuyện chẳng đâu vào đâu.”

“Cứ như em vẫn còn ở đây…”

Hắn thở mạnh, không phải vì mệt mà như một con thú vừa bị rút ruột. Cả người hắn run lên, không vì lạnh, mà vì thứ gì đó đau đến tận tim mạch, thứ mà thuốc men hay vết băng trên tay không thể chạm tới.

“Phải chăng vì… tao chưa từng nói rõ điều đó?”

“Vì tao lúc nào cũng giỡn cợt, cũng độc miệng, cũng trốn sau mấy câu ‘thích thì cãi’, ‘tùy hứng thôi’, chưa từng nghiêm túc lấy một lần…”

Hắn rũ người, ngồi phịch xuống mép giường, tay ôm mặt.

“Nên em mới chưa đi, phải không?”

Em không biết từ lúc nào nước mắt đã lăn dài nơi khóe mắt. Dù chính em cũng không hiểu vì sao mình khóc.

Không ai giải thích được vì sao những lời nói ấy lại xé toạc trái tim đến thế.

Vì sao từng câu hắn nói ra câu nào cũng nặng như đá rơi vào đáy nước. Vì sao… nỗi đau ấy, lại quen thuộc đến mức không cần lý do cũng có thể cảm nhận rõ.

Gió vẫn thổi qua ô cửa. Nắng chiều đã phai. Và tiếng "tao yêu em" của một kẻ luôn mồm mắng mỏ, luôn giả vờ cứng đầu, giờ đây… lại là lời tỏ tình muộn màng nhất thế gian.

Không ai trong hai người cười. Không ai gượng gạo xoa dịu.

Chỉ là…Ở nơi đó giữa ánh hoàng hôn tắt dần, có một tình yêu bị mắc kẹt lại…Giữa lằn ranh của thật và mơ. Giữa một trái tim còn thổn thức. Và một linh hồn không biết đường quay về.

Khôi Tích Dịch vẫn ngồi đó, người hơi gập lại, hai khuỷu tay tì lên đầu gối, đầu cúi thấp, mái tóc đen rũ xuống che lấp đôi mắt nhưng không giấu nổi quầng đỏ nơi khoé mi sâu hoắm vì những đêm mất ngủ kéo dài. Căn phòng như đông cứng lại trong một khoảnh khắc, khi từng lời hắn vừa nói ra vẫn còn lơ lửng đâu đó giữa hai người, nặng nề như làn khói xám len lỏi vào từng ngóc ngách ký ức.

Và rồi, giữa khoảng lặng nghẹn ứ, em khẽ cười.

Một nụ cười buồn. Nhẹ đến mức như không thật. Mỏng như sương, nhạt như ánh trăng rơi qua kẽ lá. Chỉ hơi cong môi, hơi nheo mắt, nhưng đủ để khiến hắn khựng lại, ngẩng đầu.

“Tích Dịch.”

Em khẽ gọi tên hắn, giọng mềm như vỡ tan.

“Em không phải không đi được.”

“Chỉ là… anh không buông được chấp niệm.”

Từng chữ rơi ra, êm như lông vũ rơi xuống mặt nước, nhưng lại chấn động như sấm vang trong lòng hắn. Ngay khoảnh khắc ấy, mọi lớp bụi mờ hắn tự phủ lên hiện thực đều bị xé toạc từng mảnh một, để lại khoảng trống hoang hoải và lạnh buốt ở ngay giữa lồng ngực.

Phải rồi.

Không phải em không thể rời đi. Chẳng có hồn ma nào vướng lại giữa thế giới số hóa này, nơi mà mọi thứ đều bị quản lý bằng thuật toán, bằng dữ liệu, bằng thiết bị cảm biến nhạy đến từng dao động nhỏ nhất. Xã hội đã phát triển đến mức cái chết cũng trở nên vô cảm, vô hình. Những bảng tử vong chỉ còn là dòng thông tin trên màn hình, chẳng có tiếng khóc, chẳng có tro tàn.

Nếu có chuyện như… “người chết vương vấn”, thì đám người hắn từng khử như lũ phản bội, kẻ địch, kẻ truy nã, thậm chí cả những đồng đội bị bỏ lại chắc đã về đòi mạng hắn cả trăm lần rồi.

Thế nhưng, họ không hề xuất hiện.

Chỉ có em.

Chỉ có hình bóng mỏng manh như gió của em lặp đi lặp lại trong từng giấc ngủ, từng góc hành lang, từng ly trà nguội, từng câu lảm nhảm không đầu không cuối hắn tự độc thoại.

Chỉ vì…

Hắn không buông được.

Chấp niệm.

Một chữ thôi, mà như nhấn chìm cả thân xác hắn xuống đáy sâu lạnh ngắt không đáy.

“Ra là vậy à…”

Hắn bật cười, nhưng nụ cười méo mó, như xé rách da thịt từ bên trong. Hắn cười khẩy, tiếng cười không lớn, nhưng nghèn nghẹn trong cổ họng như muốn bật thành tiếng khóc mà không thể.

“Thế mà tao tưởng… là em còn gì chưa nói. Tao tưởng em vẫn muốn ở lại.”

“Tưởng là… chỉ cần tao nói ra "tao yêu em" thì em sẽ đi. Thanh thản. Nhẹ nhàng.”

“Tưởng vậy thì tao sẽ bớt đi cái cảm giác tội lỗi mắc kẹt trong tim như gai nhọn.”

Từng chữ tuôn ra, như dốc cạn từng phần còn sót lại của lòng tự trọng vốn đã bị bào mòn suốt bao đêm thao thức.

Hắn ngẩng đầu nhìn em.

Lần đầu tiên… ánh mắt hắn không còn lấp lánh ánh cười nửa châm chọc, nửa lạnh lùng nữa. Chỉ còn là sự trần trụi đến rã rời. Một đôi mắt hổ phách vỡ vụn, loang như thuỷ tinh bị đánh rơi dưới nắng chiều.

“Sao em cứ ở đó hoài vậy hả?”

“Sao em vẫn chưa chịu cút khỏi đầu tao…?”

Gió lùa vào, kéo tấm rèm mỏng bay nhẹ, chạm vào vai hắn như một cái vuốt ve dịu dàng mà xót xa.

Căn phòng im lặng.

Như mọi lần.

Như từ đầu đến cuối.

Chỉ có hắn — người duy nhất còn tin rằng mình vẫn đang nói chuyện với em cứ ngồi đó, đối diện với phần ký ức không chịu phai, níu giữ thứ bóng hình vốn dĩ không còn tồn tại. Và cũng chính vì chưa từng thật lòng thốt nên một câu yêu, nên giờ đây, câu nói ấy… trở thành xiềng xích.

Xiềng xích của một trái tim không còn đường thoát.

Xiềng xích của một tình yêu mãi mắc kẹt giữa lằn ranh của sống và chết.

Xiềng xích… do chính hắn rèn và đeo lên cho chính mình.

Mọi thứ lặng lẽ, cho đến khi giọng em vang lên khẽ như tơ chạm mặt nước.

“Em tưởng anh không biết dằn vặt chứ…”

Giọng nói ấy, mềm như cánh hoa rụng vào mùa hanh hao, rơi xuống đáy lòng hắn chẳng tạo ra tiếng động nào, chỉ để lại dư chấn lặng lẽ, kéo dài đến thắt ngực.

Mí mắt hắn khẽ giật, rồi nhếch môi thành một nụ cười khinh bạc méo mó, như một phản xạ đã ăn sâu.

“Lại nữa…”

Hắn lẩm bẩm, cổ họng khô khốc.

“Cố chọc tao điên phải không.”

Không có câu trả lời.

Chỉ có im lặng.

Một loại im lặng đặc sệt và nặng nề, như lớp bụi phủ kín tấm gương lâu ngày không lau, phản chiếu lại chính hắn nhưng mờ nhòe và biến dạng.

Và rồi, vẫn là em với giọng nói ấy, ánh mắt ấy nghiêng mình trong ánh tà dương mờ ảo, thốt ra điều hắn chưa từng muốn nghe.

“Tích Dịch, em chết rồi.”

Khoảnh khắc đó, gió ngừng thổi.

Những ngón tay hắn run lên, siết lấy mép gối đến trắng bệch. Nhưng miệng hắn lại mấp máy rất khẽ, như thể điều ấy vốn dĩ đã được khắc sâu từ lâu lắm rồi.

“Tao biết.”

Phải. Hắn biết.

Ngay từ ngày đầu tiên, khi mở mắt ra trong căn phòng bệnh viện lạnh ngắt ấy, rồi nhìn thấy em đang ngồi trước ghế, tĩnh lặng, im lìm và hiền lành đến không thật, hắn đã biết.

Hắn tưởng mình bị sốc thuốc, hoặc não hắn đang tạm ngưng phân tích do mệt mỏi.

Ngày thứ hai, em vẫn ở đó, lần này là ở cầu thang sau khu huấn luyện, mắt nhìn xa xăm về phía sân trời, tay cầm tách trà mà không ai nhớ là đã rót nước. Hắn nghĩ... chắc mình bị thương đến mức bắt đầu thấy ảo ảnh rồi. Kiểu như trong mấy trò hù dọa rẻ tiền trên mạng, nơi người ta kể về những kẻ lính trận mở “con mắt âm dương” sau khi suýt chết.

Ngày thứ ba, em lại ngồi cạnh hắn khi hắn trốn lên sân thượng. Vẫn là gương mặt ấy, ánh nhìn ấy, hơi thở ấy dịu dàng như chưa từng biến mất. Và lúc đó, hắn đã không cố lý giải nữa.

Vì hắn hiểu cái hắn đang thấy không phải một hồn ma thật. Không có tâm linh gì tồn tại trong cái thế giới công nghệ chết tiệt này, nơi AI phân tích được cả nhịp thở con người, nơi máy quét sinh học soi từng mạch máu còn sống hay đã ngưng.

Cái chết ở đây là con số, là dữ liệu, là báo cáo khô khốc không có tiếng khóc.

Và hắn, một kẻ đã sống sót giữa hàng trăm xác chết, một người nhuốm máu nhiều đến mức tay mình đã chẳng còn cảm giác, lẽ ra... không được phép bị ám bởi bất kỳ ai.

Nếu linh hồn người chết có thật, hắn phải bị kéo chân từ lâu rồi.

Nhưng không. Chỉ có em… hiện hữu trong từng khoảng trống mà trái tim hắn để lại.

Bởi vì… hắn không chịu buông. Vì hắn không chịu chấp nhận. Vì hắn… vẫn chưa từng nói ra một lời yêu đúng nghĩa khi còn kịp.

Và giờ, em chỉ là thứ gì đó mà não bộ hắn tự tạo ra, một hình bóng sống nhờ vào sự dằn vặt không lối thoát.

“Não tao điên thật rồi…”

Hắn khẽ lẩm bẩm, cúi đầu.

Gió chiều luồn vào từ ô cửa sổ vỡ, gió lạnh nhưng không sắc, chỉ đủ để đẩy tấm rèm lặng lẽ lay động, tạo thành những vệt sáng lấp loáng lướt qua sàn nhà phủ bụi. Căn phòng như đóng băng giữa hai nhịp thở, không gian lặng đến mức chỉ cần một hơi thở chênh lệch cũng có thể khiến thời gian lệch khỏi quỹ đạo.

Hắn vẫn ngồi đó, tay chống vào trán, bóng đổ dài dưới ánh sáng hoàng hôn sắp tắt. Lưng hơi khom, gương mặt nghiêng một bên như đang mải mốt trốn vào bóng tối của chính mình.

“Anh nên nghe lời Chủ tịch Ngân Ưng đi.”

Em nói, nhẹ tênh như mưa bụi đầu xuân, không phán xét, không thúc ép, chỉ là một lời khuyên dịu dàng hơn cả một cái chạm tay.

Hắn không trả lời. Chỉ nghiêng đầu về phía em, ánh mắt lười biếng đượm mệt, ánh hoàng hôn vỡ vụn trong con ngươi hổ phách như ánh sáng cuối cùng sắp lụi tàn. Em vẫn tiến lại gần hơn, đôi mặt trước hắn, đôi tay thon thả vươn lên rất chậm, rất nhẹ rồi nắm lấy bàn tay hắn.

Một bàn tay chai sạn, từng khớp xương sần lên vì bao nhiêu năm cầm vũ khí, từng vết sẹo ngang dọc như bản đồ của những nơi hắn đã đi qua, từng vết máu đã khô lại không kịp rửa sạch.

Em khẽ đặt bàn tay ấy lên má mình.

Lạnh đến đáng sợ.

Không phải cái lạnh của mùa đông hay của gió từ ô cửa. Mà là cái lạnh của… không tồn tại. Hoặc… chẳng có gì cả.

Chẳng có cảm giác. Chỉ có khoảng cách vô hình thứ mà hắn không thể băng qua và em thì đã đứng ở phía bên kia từ lâu lắm rồi.

Hắn khựng người. Đôi mắt mở to hơn một chút, nhìn em như thể chỉ cần nhắm mắt thôi là tất cả sẽ tan vào hư không.

“Đừng nghĩ nữa.”

Em nói, ngón tay luồn nhẹ vào tay hắn đang run run.

“Ngủ đi.”

“Chỉ cần ngủ một lát thôi…”

“Rồi mọi thứ sẽ khác mà.”

Giọng em như ru, chậm rãi và trầm đều, như nhịp tim vọng lại từ những giấc mơ không còn hình bóng.

Hắn nhìn em, ánh mắt dại đi một thoáng, rồi dịu lại, như đứa trẻ lạc đường được nghe lại tiếng ru quen thuộc từ nơi rất xa, rất xưa. Tay hắn vẫn đặt trên má em, vẫn lạnh, vẫn vô hồn, nhưng ánh nhìn đã dần chìm xuống, không còn ngông cuồng, không còn đau đớn… mà chỉ còn lại sự cam chịu, mệt nhoài và tan rã.

Hắn chầm chậm cúi đầu, để trán tựa nhẹ vào vầng trán mờ ảo của em. Không nói thêm lời nào. Không hỏi em đi đâu, không hỏi khi nào quay lại.

Chỉ thở dài thật khẽ.

Ánh sáng cuối cùng ngoài cửa vừa rơi xuống, tắt lịm như ngọn nến vừa hết sáp.

Chỉ còn lại hai hình bóng — một người thật, một người không rõ nữa là gì tựa vào nhau trong căn phòng nhỏ, giữa buổi hoàng hôn của một linh hồn đang rã rời vì yêu thương chưa kịp tròn vẹn.

Và rồi, bóng tối nhẹ nhàng phủ xuống…

Dịu như một lời ru. Lặng như một lời tạm biệt.

--------

Ánh sáng đầu tiên hắn cảm nhận được không phải là nắng, mà là một tia nhạt loang qua mí mắt lạnh, đều và chói nhẹ như ánh đèn phòng y tế bật xuyên đêm. Hắn trở mình khẽ khàng, gương mặt cọ nhẹ vào mặt gối đã hơi ẩm do mồ hôi, mùi quen thuộc của vải cũ và hơi ấm còn sót lại phảng phất quanh hắn như một dấu vết của điều gì đó đã qua… hoặc chưa từng có thật.

Hắn mở mắt.

Chậm rãi. Lười nhác. Nhưng chắc chắn.

Trước mắt hắn vẫn là căn phòng đó. Vẫn là bức tường loang sơn phía đầu giường, vẫn là cửa sổ lệch bản lề bị gió thổi kẽo kẹt, vẫn là ánh sáng rọi xiên tạo thành vệt vàng cam nhạt nhòa trên sàn gạch nứt nẻ. Không có gì thay đổi. Không ai ở đó. Và đặc biệt hơn hết chẳng còn bóng dáng quen thuộc nào ngồi ở góc cửa sổ chờ hắn tỉnh dậy.

“Khác thật.”

Hắn lẩm bẩm, giọng khàn khàn vì chưa nói gì sau một giấc ngủ dài đến bất tận.

Hắn xoay người, ngồi dậy, ánh mắt lướt một vòng quanh phòng nhanh mà chậm, lướt mà như dừng lại ở từng điểm nhỏ một cách vô thức. Và rồi, ánh mắt ấy dừng hẳn… nơi chiếc ghế nhỏ ở góc phòng, thứ đồ vật bình thường nhất nhưng lại nổi bật một cách lạ kỳ.

Trên thành ghế vẫn còn dán mấy miếng sticker lấp lánh hình mèo đội mũ bảo hiểm, một cái trái tim bị cắt đôi và vài dòng chữ bé xíu mà hắn chưa bao giờ buồn đọc kỹ. Là em dán.

Ngày đó, em cằn nhằn hắn mãi vì cái ghế này vừa cứng vừa xấu, rồi lén mang sticker vào dán lén khi hắn ngủ gục sau một trận huấn luyện. Lúc đầu hắn định bóc ra cho bằng được, nhưng rồi lại thôi. Dần dần, chính hắn còn quên mất.

Cho đến hôm nay, hắn mới nhìn lại. Mới thấy… thì ra cả căn phòng này, mọi thứ đều đã từng có em. Mà giờ, sự khác biệt rõ nhất… là sự vắng mặt ấy.

Hắn không thở dài, cũng không cúi đầu. Chỉ nheo mắt nhìn ánh sáng hắt nghiêng, rồi đứng dậy, nhấc vai vài cái như thể đang khởi động lại cơ thể đã ngủ đông suốt một tháng qua.

Chẳng ai thấy rõ khoảnh khắc đó, khi ánh mắt hắn dần chuyển từ lười biếng sang rực lửa, từ xa xăm sang sắc lạnh, từ mê man sang tỉnh táo. Như thể cả khoảng thời gian vừa qua chỉ là một giấc ngủ để chuẩn bị cho cú bật dậy tiếp theo.

--------

Và rồi…

RẦM!

Cánh cửa văn phòng trung ương bật mở với một lực mạnh đến mức bản lề ré lên một tiếng đầy bất mãn. Vài trợ lý trực ban suýt làm rơi tập hồ sơ trong tay, còn Tiểu Tinh — người đang đứng cạnh màn hình chiến lược thì khẽ giật mình quay lại, chỉ kịp liếc qua bóng dáng quen thuộc trước khi kẻ ấy bước thẳng vào như cơn bão.

Giữa phòng là Chủ tịch Lung Ngân Ưng, đang chăm chú rà soát dữ liệu. Không ngẩng đầu, bà đã biết ai vừa vào chỉ bằng tiếng giày vang đều đều trên sàn và cái khí áp ngông nghênh đặc trưng lan khắp không khí.

Một giọng nói bật ra khàn, thô, nhưng lấp lánh như dao sáng.

“Nè, Lão Bà Bà—”

Hắn bước thẳng vào, tay đút túi, vai lệch, nụ cười nửa miệng hiện rõ.

“Có nhiệm vụ nào không?”

Lời nói văng ra như lệnh hơn là câu hỏi, dội lên bức tường im ắng của phòng điều hành như viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng. Mấy kỹ thuật viên ngẩng phắt lên khỏi màn hình. Không ai dám thốt một lời.

Còn Lung Ngân Ưng, vẫn điềm nhiên ngước lên, mắt bà nhìn thẳng vào hắn — người vừa dẫm trở lại thế giới sống bằng tất cả cơn đau đã gặm nhấm linh hồn mình suốt một tháng qua.

Khôi Tích Dịch — con rết độc từng lặng lẽ thu mình vào bóng tối giờ lại quay về. Không phải như cũ. Không như xưa. Mà là một phiên bản khác.

Đau hơn. Tỉnh hơn. Và tàn nhẫn hơn với chính trái tim mình.

Tựa như sau cơn mê, hắn đã chọn cách bước đi bởi hắn còn lựa chọn nào nữa ngoài phải sống tiếp...

Hắn biết rõ… bóng lưng ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro