1-Kinh mộng

Chap 1: 惊梦 (Kinh mộng)

Lấy cảm hứng từ hai bộ phim mới xem gần đây là "My Altay" và "Người gửi tình mùa xuân", muốn viết một cái gì đó có nhịp độ chậm.

1.

Thị trấn Tứ Dĩnh

Đợi đến chạng vạng có tiếng sấm sét mơ hồ, vài tiếng chim hót líu lo, liền nghe thấy tiếng mưa rào rào rào rơi trên mái hiên.

Trong phòng không có đèn, bốn phía không có gió lùa.

Trong lòng bàn tay và chóp mũi đều hơi thấm mồ hôi, Tôn Dĩnh Sa rốt cuộc không chịu nổi, đứng dậy đi mở cửa sổ gỗ ra.

Ngoài cửa sổ trời dần tối, hoàng hôn xung quanh khép lại. Tòa nhà mang kiến trúc cũ không quá hai ba tầng, xuyên thấu qua bốn phương thiên địa có thể mơ hồ nhìn thấy như núi Đại Viễn.

Cô dựa vào tường, hình dung lười biếng, nhắm mắt nghe tiếng mưa rơi.

"Tôn tiểu thư, trà xong rồi, Vũ Di sơn Đại Hồng Bào thượng hạng đấy." Có người cao giọng gọi cô đi qua. Bà chủ khách sạn đem bình trà pha đổ đi, bắt tay pha bình thứ hai, thay cô rót lên trước.

Tôn Dĩnh Sa quay đầu, cười nói với bà chủ, "Nếu không phải vì tay nghề pha trà của cậu quá giỏi, tôi đã chẳng nể mặt thế này đâu."

Gió đêm bị nước mưa thấm vào, theo khe cửa sổ lẻn vào trong phòng, cuốn đi cái khô nóng. Cô chậm rãi thong thả trở về, tay bật hộp hương trầm. Đồ sứ trắng đặt lên hương thơm lượn lờ, mùi hoa nhài tràn đầy xoang mũi.

"Cẩn thận nóng." Lời đến từ người pha trà thiện ý nhắc nhở.

Cô lui về sau hơi dựa vào, cầm cái gối nhỏ lót thắt lưng, ngoài miệng trêu ghẹo, "Lý Lý, chút kiến thức cơ bản này mà tôi còn không biết, thì chẳng phải uổng phí mấy ngày nay đi theo cậu rồi sao?"

Vì thế dùng khăn ướt nghiền nguội vách chén, mới cầm lên uống. Cổ tay nâng lên, cổ tay áo rộng lớn thuận theo trượt xuống một đoạn.

"Vòng ngọc này của cậu không tồi nha." Chủ quán tinh mắt, có vẻ cũng là người sành sỏi, "Thủy Tinh Chủng, cũng không rẻ."

Tôn Dĩnh Sa thấy đáy mắt bà chủ Lý tràn đầy vẻ tò mò, cũng vui lòng chia sẻ, đưa cổ tay qua cho cẩn thận nhìn. Cô thật ra không hiểu những trang sức quý giá này, chỉ biết khi đeo lên cảm giác rất dịu dàng, lại tôn lên màu da trắng nõn của cô.

"Thứ tốt đúng là thứ tốt," bà chủ tấm tắc tán thưởng, cho dù cô vào Nam ra Bắc nhiều năm, loại vật hiếm này cũng rất hiếm thấy, vì vậy không nhịn được hỏi thêm một câu, "Chồng cậu tặng à?"

Tôn Dĩnh Sa nhíu mày, ra vẻ tức giận rút cổ tay về, từng chữ từng chữ sửa lại, "Là chồng cũ."

"Được được được." Bà chủ Lý đưa tay rót trà cho cô, biết cô còn đang hờn dỗi, cũng chiều theo.

Cô thở dài thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn trên núi sáng lên, mờ ảo trong sương mù.

"Cậu trốn vào rừng sâu núi thẳm của chúng tôi rồi, không phải là để giải sầu sao, đừng nghĩ đến những chuyện loạn thất bát tao kia nữa, đàn ông luôn chậm chạp." An ủi vài câu.

"Cậu nói xem, nếu còn có thể cãi nhau, cuộc sống chi ít vẫn còn chút thú vị," Tôn Dĩnh Sa hai tay nâng cằm," Nhưng có vài người, bận đến mức ngay cả thời gian liếc mắt nhìn tôi cũng không có."

"Vậy không phải rất tốt sao, tôi ngưỡng mộ cậu có rất nhiều thời gian có thể làm chuyện của mình, anh ta cho cậu tự do rất đầy đủ mà. "

Cô lắc đầu, dùng ngón tay gảy vòng ngọc trên cổ tay, "Kiếm tiền kiếm tiền kiếm tiền, buôn bán buôn bán, tuần hoàn đi tuần hoàn lại. Tôi không cảm thấy thứ này có bao nhiêu quý giá, hay là giờ tôi đập nghe một tiếng?"

"Đừng đừng đừng, tiểu cô nãi nãi, cậu không đau lòng chứ tôi xót thay đấy," bà chủ Lý cuống quít ngăn cản, "Được rồi, đừng nói tức giận, đợi lát nữa trong trấn có người dựng sân khấu hát hí khúc, cùng tôi đi xem cho khuây khỏa."

"Được, không biết cô đào tôi thích hôm nay có tới hay không." Vừa nói đến đây, Tôn Dĩnh Sa liền hăng hái, những thứ kia trong nháy mắt vứt ra sau đầu.

"Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, tiện thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện." Bà chủ Lý tâm trạng rất tốt, tùy ý trích ra một câu thơ cổ.

"Đó đương nhiên là sân nhà của tôi rồi," Cô nhấc váy, nhảy xuống trúc sập, "Thì ra hôm nay hát Mẫu đơn đình."

Hai người phụ nữ trên dưới ba mươi vừa nói tới sở thích chung liền líu ríu giống như thiếu nữ, khoác tay ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa. Dùng lời của Tôn Dĩnh Sa mà nói, quan hệ của hai người là 【hận gặp nhau muộn】, hoàn toàn không lạnh nhạt như chủ khách sạn và khách thuê.

2.

Tòa nhà văn phòng nào đó ở thành phố B cách đó ngàn dặm.

Theo dự báo thời tiết, hôm nay không phải là thời tiết tốt. Mưa gió sắp đến, xa xa thành mảng liên miên, xua mây biến hoá kỳ lạ.

Vương Sở Khâm hiếm khi kết thúc cuộc họp sớm, vội vàng trở về.

Anh có chút không yên lòng, tính toán xong kế hoạch kế tiếp sau, gỡ cổ áo nửa nằm ở trên sô pha bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giờ cao điểm tan tầm bận rộn, cùng với thời tiết xấu sắp tới khiến vạn vật xốc nổi, tiếng còi xen lẫn các loại tạp âm xôn xao. Cho dù thân ở cao ốc, những âm thanh này cũng tương đối rõ ràng, ngoài ra ngay cả gió ngoài cửa sổ thổi vào cũng mang theo lạnh lẽo.

Anh có chút bất lực, vội vàng đứng dậy dùng sức đóng cửa sổ lại, mới ngăn cách hết thảy ồn ào náo động.

Hôm nay giai đoạn hội nghị tương đối quan trọng, các loại vấn đề như công ty phát triển cùng phương hướng tương lại được giải quyết hơn phân nửa, hiếm lắm mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Sau khi dây đàn căng thẳng trên người được tháo xuống, anh mới rảnh rỗi đi xử lý chuyện trong cuộc sống.

Vương Sở Khâm từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc điện thoại di động khác, màn hình sáng lên là ảnh chụp chung của anh và cô, thời niên thiếu trên cổ đeo huy chương vàng sóng vai tươi cười sáng lạn.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc kia, trong lòng anh ấm áp, đột nhiên có chút nhớ nhung, qua tay liền thuần thục bấm số.

Nhưng chỉ nghe tiếng tút dài rồi giọng máy móc lạnh bắt máy vang lên, cũng không có người tiếp.

Anh lại gọi mấy lần vẫn là tình huống như cũ.

Trong ấn tượng của anh, cô ấy luôn cực kỳ năng động, tin nhắn và điện thoại luôn trả lời trong giây lát. Nếu như yên tĩnh như vậy, theo lệ thường mà nói chính là tức giận, đang tức giận với anh.

Trong lòng Vương Sở Khâm hiểu rõ, mấy ngày trước mình bận rộn đến mức gần như không có nhà, trò chuyện với cô cũng đã ít lại càng ít. Vị cô nương trong nhà mình tính tình lại giống như mèo con, lúc gần thì quấn quýt, nhưng một khi xa cách thì rất khó dỗ dành.

Anh thở dài, chuyện như vậy từ sau khi anh giải nghệ quay đầu gây dựng sự nghiệp, liền nhiều lần xuất hiện. Có đôi khi anh hận không thể một người mà phân thành hai, trong lòng là ngàn phần vạn phần muốn uy tiên cả sự nghiệp và tình cảm.

Nhưng hiện tại ở đường đua mới ngủ đông mấy năm, vừa có chút khởi sắc, anh lại bất lực trước sự cuốn đi của thời gian.

【Sa Bảo, anh xong việc rồi, có thể nghỉ ngơi một chút】

【Muốn đi đâu chơi anh đi với em.】

Điện thoại không gọi được, anh lập tức thuần thục vận dụng cách thứ hai, gõ hàng chữ gửi qua cộng thêm biểu cảm làm nũng đáng yêu, chủ ý để lấy lòng.

Trong thời gian chờ đợi hồi âm, thuận tay lướt xem lịch sử trò chuyện với cô, ít ỏi mấy lời, tháng này chỉ có vài dòng ít ỏi, lật hai ba cái là hết.

【Hôm nay em có việc phải đi làm, nếu anh về nhà thì quần áo đều để trong tủ cũ.】

【Đừng thức khuya quá, cơ thể quan trọng hơn】

【Hôm nay thấy nhà Tiền Thiên có nuôi mèo, lúc nào chúng ta cũng đi kiếm một con.】

......

Đối với những thứ này chia sẻ cũng tốt, quan tâm cũng được, anh ngược lại là tất cả đều nhất nhất hồi âm, bất quá chỉ là ngắn ngủn mấy chữ hoặc là một chữ【Được】mà thôi.

Nếu như thử hoán đổi góc nhìn một chút, đúng là nên giận. Vương Sở Khâm bóp nhẹ gáy đứng lên, nghĩ hôm nay sớm về nhà, tự mình nhận lỗi.

Ngoài cửa sổ mưa rào tầm tã, mây đen tụ hợp, cả tòa thành thị theo sắc trời cùng nhau trốn vào đêm tối.

3.

Trà dư tửu hậu, cơn mưa đã ngớt, tháng năm thị trấn xuân ý rã rời. Ánh đèn vàng ấm vây quanh sân khấu nhỏ, phía dưới bày mấy chục cái bàn ghế trúc, trò hay chưa mở màn, bà con trong thôn vừa kết thúc bữa cơm tối, còn đang trên đường chạy tới.

Tôn Dĩnh Sa và Lý Lý tới sớm, liền chọn vị trí hàng đầu ngồi.

"Chậc, nước trà này còn lâu mới pha bằng tôi," Lý Lý nhấp ngụm trà trên bàn, quay đầu nhìn cô, "Tôn tiểu thư lúc trước nghe qua Côn Khúc chưa?"

Cô đang cúi đầu bận rộn, vừa quấn hạt dưa vừa trả lời, "Chưa từng, trước kia theo ba mẹ ra ngoài, cũng chỉ nghe kinh kịch thôi."

"A, vậy đây chính là một trải nghiệm khác biệt rồi," Lý Lý cười, chợt chú ý tới cô ánh sáng trên màn hình, "Điện thoại của cậu."

Cô cụp mắt nhìn một cái, sau đó yên lặng tắt máy.

Thấy cô thao tác như vậy, Lý Lý cũng hiểu được người gọi tới là ai, không nói nhiều, chỉ là nhìn màn hình lại sáng lên, nhịn không được lên tiếng, "Chồng cậu hình như sốt ruột, gọi vài lần rồi."

Tôn Dĩnh Sa bĩu môi, giơ tay làm động tác X, "Không, là chồng cũ."

Một lần lại một lần nhấn mạnh sự thật này trong cảm nhận của mình đã sớm đơn phương ly hôn, trong cuộc sống phần lớn thời gian đều bình dị gần gũi dễ nói chuyện, nhưng trong chuyện đã quyết thì luôn rất cố chấp.

"Anh ấy đâu có sốt ruột, chỉ là bận rộn xong nhớ tới còn có tôi mà thôi." Cô vuốt vuốt tóc, giọng điệu hờ hững, cười chỉ về phía sân khấu," Chúng ta xem kịch, xem kịch thôi. "

Đèn đuốc tắt sáng trở lại, tiếng đàn hát trong nháy mắt đồng thời vang lên, trò hay mở màn.

"Sinh ra vốn không quen biết, tại sao lại đến đây?"

Giác nhi lên sân khấu, giọng hát du dương uyển chuyển, bao hàm chính là ảo tưởng thiếu nữ, là tuổi trẻ yêu hận.

Lý Lý quay đầu nhìn về phía Tôn Dĩnh Sa, cô tựa hồ nhìn như si như say, vạn nhà đèn đuốc chiếu vào đôi mắt của cô, lưu quang dật thải.

4.

Mưa to, có ô che giày cũng ướt sũng.

Cảm giác dính dính làm cho Vương Sở Khâm có chút phiền não, áo khoác trên người ướt cả góc, có chút nặng.

Đưa tay mở khóa, trong phòng không có đèn, cửa sổ đều bị đóng chặt, tiếng gió tiếng mưa cũng không lọt vào. Một căn nhà trệt lớn như vậy chìm trong bóng tối, có vẻ hơi quạnh quẽ.

Đối với anh mà nói, có chút ngoài dự liệu, nhưng cũng chỉ trấn an mình rằng Tôn Dĩnh Sa đang ngủ. Vì thế rón rén đi vào phòng ngủ trước.

Giường bằng phẳng, mọi thứ đều xếp gọn gàng ở nơi đó.

Vương Sở Khâm mơ hồ có chút bất an, trong lúc cuống quít tìm kiếm khắp nơi, phòng khách, thư phòng, phòng tập thể hình, nhà vệ sinh... Ngay cả một cái bóng cũng không thấy.

"Sa Bảo, Sa Sa..." Anh bước nhanh hơn, cũng không để ý đến những thứ khác bắt đầu lớn tiếng gọi cô, "Bảo, em đang ở đâu vậy...?" Trống rỗng tựa hồ chỉ có hồi âm của chính anh.

Cuối cùng anh dừng ở cửa phòng thay đồ, trầm mặc không nói. Bên trong trống không hơn phân nửa, ngày thường quần áo trang sức của cô chất đầy ngăn tủ, đều đã biến mất, lau dọn sạch sẽ như thể chưa từng tồn tại.

Nhất thời chân có chút mềm nhũn, trong đầu rối bời vô số suy nghĩ tiêu cực, tất cả đều chẳng phải điều tốt lành.

Anh nghiêng ngả lảo đảo quay đầu chạy về phòng ngủ, mở tủ đầu giường ra, đồ vật nhỏ cô thích chơi ban đầu đặt bên trong cũng đều bị thu dọn đi, ảnh chụp chung ban đầu của hai người trên mặt bàn cũng bị úp ngược xuống dưới.

Lòng bàn tay đổ mồ hôi, trái tim căng thẳng, trước đó bất kỳ hội nghị hay hoạt động nào cũng chưa từng có cảm giác thoát ly khỏi tầm kiểm soát. Cảm giác như đang đứng trước một phiên tòa lạnh lẽo, mà từng khoảng trống trong căn nhà đều là bằng chứng tố cáo anh.

Cuối cùng anh tìm được trên bàn ăn trong bếp, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cũng giải quyết dứt khoát trong nháy mắt này.

Giấy trắng mực đen đặt dưới một chiếc cúp.

Chiếc cúp từ Giải Vô địch Bóng bàn Thế giới tại Houston năm nào.

Đơn ly hôn.

Lạnh lẽo.

Không có bất cứ lời nhắn nào.

5.

Đoạn kịch kết thúc.

Lệ Nương tỉnh mộng, ánh mắt mờ mịt, lã chã muốn khóc. Ánh đèn tối đi, tiếng vỗ tay chợt nổi lên bốn phía. Bà con đều trầm trồ khen ngợi, cũng có người lục tục đứng dậy chuẩn bị trở về.

Vỏ hạt dưa trong tay Tôn Dĩnh Sa đã chất thành đống như sườn núi nhỏ, cô thỏa mãn vỗ tay, cười hỏi, "Chuyện xưa thật hay, diễn đến đâu rồi?" Tuy là tò mò, nhưng thật sự không hiểu rõ lắm.

Lý Lý bóc một quả quýt đưa tới một nửa, "Đây là chương thứ chín của【Mẫu Đơn Đình】, nhưng là phần quan trọng, cậu đã vượt qua phần đặc sắc rồi, Tôn tiểu thư."

"Tên là gì?"

"Chương này tên là 【Kinh Mộng】."

"Kinh...... Mộng...... "Trong miệng cô cẩn thận đọc từ này, tựa hồ có chút thích, "Kinh Mộng......"

Tình yêu, hận thù, si mê, chấp niệm, tất cả chỉ là một giấc mộng dài. Tỉnh dậy rồi, sẽ chẳng còn gì nữa..

Cô chống ghế trúc đứng lên, duỗi lưng một cái, nhìn về phía xa xa, trên mặt bình tĩnh cũng không lộ ra cảm xúc.

"Đi thôi, đêm nay, đi xem nhà ai ba thiếu một, ba thiếu hai cũng được." Cơm no rượu say sau khi xem xong một vở kịch, lại vui vẻ cùng nhau chơi bài, quả nhiên là một hồi chuyện tốt.

"Cậu đúng là nửa người trong trấn rồi đấy." Lý Lý cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Chợt cất bước đuổi theo cô.

Cô gái trước mắt bước chân nhẹ nhàng, dường như tâm trạng rất tốt, trong cuộc sống không có gì có thể làm cô ưu phiền.

Nhưng cũng chỉ là dường như mà thôi.

【Còn tiếp】

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro