Chap 12: Chỉ đối xử với anh như vậy


Tôn Dĩnh Sa không giống những cô gái khác, cô không thích phong cách ăn mặc quá trang trọng. Ngay cả khi tham dự những sự kiện quan trọng, cô cũng không cố ý ăn diện.

Nhưng vào ngày tiệm bi-a của Vương Sở Khâm khai trương trở lại, Tôn Dĩnh Sa đứng trước gương chọn mấy bộ quần áo, nhưng vẫn không chọn được bộ nào ưng ý.

Vương Sở Khâm ngồi trên ghế nhìn, anh sợ lát nữa người này chọn tới chọn lui lại cáu, liền nói: "Bình thường em thích mặc gì thì mặc nấy đi."

Tôn Dĩnh Sa lại phản bác: "Anh hiểu cái gì, em là đi cắt băng khánh thành đó."

Biểu cảm nhỏ nhắn đó của cô khiến Vương Sở Khâm bật cười: "Có phải lần đầu cắt đâu, lúc em mở tiệm mai mối không cắt à?"

Tôn Dĩnh Sa quay người lại lắc đầu với anh: "Thân phận không giống nhau, em không thể làm anh mất mặt được."

"Em đi chỉ có thể làm anh nở mày nở mặt, hiểu không?"

Mấy người bạn của Vương Sở Khâm cơ bản đều là công tử nhà giàu, những cô gái họ tiếp xúc hoặc là tiểu thư kiêu ngạo, hoặc là phụ nữ có chút nhan sắc.

Khi họ gặp Tôn Dĩnh Sa, thậm chí không biết nên miêu tả thế nào, chỉ cảm thấy cô quá trong sạch, dường như lạc lõng với vòng bạn bè của họ.

Nhưng cô không phải là kiểu 'ngốc bạch ngọt', không phải kiểu ngây thơ không có não, ngược lại, cô rất có chủ kiến.

Vương Sở Khâm trước đây nói muốn tạo ra một tiệm bi-a phù hợp hơn với nữ giới, tuy nói là có chỗ khác biệt với tiệm bi-a truyền thống, nhưng Tôn Dĩnh Sa cảm thấy vẫn chưa đủ.

Cô chỉ đi một vòng đơn giản, liền chỉ vào mấy phòng bao có thiết kế độc đáo nói: "Mấy phòng này, có thể làm thành phòng bao chỉ tiếp khách nữ."

"Bên trong có thể đặt một số máy ảnh dùng chung, bởi vì có một số cô gái không biết chơi bi-a, chỉ muốn chụp ảnh đẹp."

Tôn Dĩnh Sa sợ đám đàn ông các anh không hiểu biết về phương diện này, liền gánh lấy trọng trách, nói: "Không sao, đợi ngày mai em tan làm sẽ qua xem giúp mọi người."

Lúc cắt băng khánh thành, Tôn Dĩnh Sa vốn định để họ đứng cùng nhau, kết quả Vương Sở Khâm trực tiếp xách cô đến bên cạnh mình, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Sao thế, còn muốn 'phân gia' (chia nhà) với anh à."

Tôn Dĩnh Sa không thèm để ý đến anh, chỉ đợi sau khi cắt băng xong, cô nói với Vương Sở Khâm và bạn của anh: "Mọi người đều đứng vào giữa đi, em chụp cho mọi người một tấm."

Một người đàn ông trong số đó nói: "Chị dâu cũng phải vào chứ."

Tôn Dĩnh Sa xua tay, cười nói: "Em lát nữa chụp sau, tiệm bi-a này vốn là tâm huyết bao năm của mọi người và Vương Sở Khâm, chắc chắn phải chụp riêng một tấm chứ."

Bọn họ cuối cùng cũng biết tại sao Vương Sở Khâm lại bị cô khắc chế đến chết như vậy.

Tôn Dĩnh Sa vốn không định đi tiệc ăn mừng cùng họ, với tửu lượng một ly cũng say của mình, cô cảm thấy có đi cũng chỉ thêm mất mặt.

Đối mặt với lời mời của họ, Tôn Dĩnh Sa nhìn Vương Sở Khâm cầu cứu, kết quả Vương Sở Khâm lại nói: "Đi thôi, em đi rồi anh còn có thể được giải thoát sớm một chút."

Từ sau khi kết hôn với Tôn Dĩnh Sa, Vương Sở Khâm không mấy khi uống rượu, đột nhiên bị một đám người vây quanh chuốc rượu, anh đúng là có chút không đỡ nổi.

Vương Sở Khâm nhân lúc họ đang hát, gửi cho Tôn Dĩnh Sa một tin nhắn: Giúp anh ra quầy bar mua chai nước khoáng.

Ngay lúc Tôn Dĩnh Sa mở điện thoại, Vương Sở Khâm liếc nhẹ một cái, vô tình nhìn thấy giao diện điện thoại của cô.


Trọc phú mặt lạnh lưỡi độc: Giúp anh ra quầy bar mua chai nước khoáng.


Ha, cái biệt danh này. Vương Sở Khâm bất giác nhếch mép.

Tôn Dĩnh Sa cầm nước chuẩn bị quay lại phòng bao, thì thấy Vương Sở Khâm đi thẳng tới, ném chìa khóa xe vào tay cô.

Tôn Dĩnh Sa nhìn anh: "Em lái được à?"

Vương Sở Khâm uống một ngụm nước hỏi: "Em có bằng lái, sao lại không lái xe được chứ?"

Cứ phải đâm vào tim người ta, Tôn Dĩnh Sa cạn lời đáp: "Em không có tiền mua xe."

Vương Sở Khâm cố ý chọc: "Được, hôm nay cho em thấy uy lực của trọc phú, về nhà lên mạng chọn chiếc xe em thích đi."

"Nhưng mà, anh thương lượng chuyện này được không, em bỏ cái biệt danh kia đi."

Tôn Dĩnh Sa nghe xong vành tai liền đỏ bừng, lan đến tận cổ cũng phiếm một lớp hồng mỏng, tay bất giác nắm chặt vạt áo, ánh mắt lảng tránh, giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu."

Mặc dù Vương Sở Khâm nói không giận, nhưng Tôn Dĩnh Sa có thể nhìn ra anh vẫn có chút để ý, quan trọng là lúc đó cô cũng không biết Vương Sở Khâm là kiểu người hơi nhạy cảm như vậy.

Nhưng lúc Tôn Dĩnh Sa lái xe không dám phân tâm, liền phớt lờ anh, tốc độ lái xe của cô thực sự quá chậm, Vương Sở Khâm cho rằng đây là khoảng cách xa nhất trên thế giới.

Vương Sở Khâm vừa vào nhà, định đi thay quần áo, liền bị Tôn Dĩnh Sa ôm chặt eo từ phía sau, chỉ thấy người này dùng mặt dụi vào lòng anh: "Anh nghe em giải thích, lúc đầu, anh toàn chọc em, em mới đặt biệt danh cho anh như vậy."

"Em đổi ngay thành 'ông chồng đẹp trai giàu có dịu dàng thương người' có được không?"

Vương Sở Khâm lần này không bị lời ngon tiếng ngọt của cô đánh bại, hỏi vặn lại: "Bây giờ anh cũng thích chọc em mà."

Tôn Dĩnh Sa chớp mắt với anh: "Bây giờ khác rồi, em biết đây là biểu hiện anh yêu em."

Vương Sở Khâm đột nhiên chuyển chủ đề, ôm eo cô: "Tôn Dĩnh Sa, em còn nhớ lúc đó em hỏi anh tại sao tên là Hope không?"

"Bởi vì anh luôn tin rằng, con người sống là có hy vọng."

"Bây giờ anh thấy mình khá đúng."

"Tôn Dĩnh Sa, em chính là hy vọng của anh."

Tim Tôn Dĩnh Sa như bị siết lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt phiếm hồng của anh, mang theo sự thương tiếc cúi xuống, hôn lên hàng mi ẩm ướt của anh.

Nụ hôn của cô nhẹ bẫng như sợ làm vỡ thứ gì đó, rồi từ từ di chuyển xuống, lướt qua đôi môi đang mím chặt của anh, mang theo chút run rẩy, đem tất cả sự đau lòng hòa vào cái chạm dịu dàng này.

"Vương Sở Khâm, em an ủi anh."

"Em cũng an ủi người khác như vậy à?"

Tôn Dĩnh Sa lập tức đoán ra "người khác" trong miệng anh là ai, cô tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Em chỉ đối xử với anh như vậy thôi."

Không biết khoảnh khắc nào đã chọc giận Vương Sở Khâm, anh trực tiếp vác Tôn Dĩnh Sa lên giường, hơi thở của anh rơi xuống bên cổ cô trước cả hành động, luồng khí nóng ẩm mang theo cảm giác ngứa ngáy vụn vặt chui vào, đầu ngón tay lướt dọc theo đường cong sau lưng cô, mỗi một cái chạm đều như tia lửa, đốt lên cơn khô nóng lan ra toàn thân.

Cơ thể Tôn Dĩnh Sa sớm đã mềm nhũn như bùn, cô như thể không có xương, chỉ có thể dồn toàn bộ sức lực lên tay Vương Sở Khâm.

Tóc cô lướt qua cằm anh, mang theo hương thơm thoang thoảng.

Vương Sở Khâm đưa tay véo cằm cô, buộc cô ngẩng đầu, lúc môi anh áp xuống mang theo sự cọ xát vội vã, răng anh cắn nhẹ lên môi cô, nhìn đuôi mắt cô phiếm hồng, tim đập nhanh đến gần như mất kiểm soát.

Tôn Dĩnh Sa còn bạo dạn hơn Vương Sở Khâm nghĩ, cô nằm trên giường, hai chân quấn quanh eo anh, đưa tay vào trong áo anh, sờ soạng loạn xạ lên người anh, buột miệng trêu: "Chậc, vẫn phải luyện tập thêm."

Vương Sở Khâm khẽ chửi thề một tiếng, cởi khuy áo lót của cô, dùng ngón tay xoay tròn trên ngực cô, khiến đỉnh ngực cứng lên như hòn đá nhỏ.

Tôn Dĩnh Sa nhột không chịu nổi, cô chỉ cảm thấy cảm giác này thật kỳ lạ, cô bất an cử động, kết quả bị Vương Sở Khâm đánh vào mông một cái: "Em lát nữa hẵng động."

Anh dùng ngón tay cách lớp quần lót của Tôn Dĩnh Sa xoay vài vòng, cô thực sự không chịu nổi cảm giác như có vạn con kiến bò trên người, liền xin tha: "Xin anh đừng sờ nữa."

Vương Sở Khâm vạch quần lót của cô ra, nhân lúc cô ra nước, đưa ngón tay vào trong chiếc huyệt nhỏ của cô, ngón tay lấp đầy sự trống rỗng, cô thoải mái rên "hừ" một tiếng.

Vương Sở Khâm cười một tiếng: "Còn chưa làm gì mà đã sướng rồi à?"

Tôn Dĩnh Sa lườm anh, lời trong miệng còn chưa nói ra, đã bị ngón tay của Vương Sở Khâm chặn lại. Anh lại đưa thêm một ngón tay nữa vào trong khuấy động, thay thế cảm giác sung sướng là sự đau đớn. Vương Sở Khâm giọng khàn khàn nói: "Mẹ nó, chặt thật."

"Tôn Dĩnh Sa, cởi thắt lưng cho anh."

Tôn Dĩnh Sa bây giờ toàn thân không còn sức lực, huống hồ thân thể Vương Sở Khâm đang che ở đó, cô căn bản không tìm thấy thắt lưng ở đâu.

Bàn tay run rẩy tìm kiếm vị trí thắt lưng, kết quả lại sờ trúng chỗ khác của Vương Sở Khâm, khiến anh lại cứng thêm một phen.

Vương Sở Khâm tức giận ấn vào huyệt của cô một cái, cú này suýt chút nữa khiến Tôn Dĩnh Sa lên mây, Vương Sở Khâm hỏi cô: "Tôn Dĩnh Sa, em khao khát đến vậy à?"

"Chờ đấy, anh đến làm em ngay đây."

Nói xong, ngón tay anh rút ra khỏi huyệt của cô, và vỗ nhẹ lên đó một cái, làm Tôn Dĩnh Sa tê dại cả da đầu.

Vương Sở Khâm loay hoay vài cái cởi quần, lại đánh vào mông Tôn Dĩnh Sa, ra lệnh: "Ra đầu giường lấy bao đeo cho anh."

Thấy Tôn Dĩnh Sa ngây người ra, Vương Sở Khâm cố ý nói: "Còn không mau lên, anh bắt em làm ngay bây giờ đó."

Tôn Dĩnh Sa sợ hãi lập tức bò đến đầu giường.

Vương Sở Khâm đầu tiên là tuốt vài cái, nhân lúc Tôn Dĩnh Sa chưa phản ứng kịp liền đi thẳng vào, cô cũng không thấy sướng, chỉ đau đến mức trán toát mồ hôi.

Vương Sở Khâm vừa vào đã thấy không đúng, anh bóp ngực cô, hỏi: "Em là lần đầu sao?"

Đây là lời gì vậy, Tôn Dĩnh Sa run rẩy nói: "Em đã nói rồi, em chỉ đối xử với anh như vậy thôi."

"Vương Sở Khâm, hắn ta cắm sừng em là vì chê em không chịu làm với hắn, nhưng em cũng không biết tại sao, em cứ nghĩ đến chuyện đó là thấy ghê tởm."

"Em cứ nghĩ là vấn đề tâm lý của mình, kết quả em phát hiện không phải."

"Em chỉ muốn làm với anh."

Vương Sở Khâm hôn cô một cái, nhìn cô nói: "Tôn Dĩnh Sa, em có biết nói những lời này bây giờ sẽ thế nào không?"

Tôn Dĩnh Sa còn chưa trả lời, Vương Sở Khâm lại tiếp tục: "Sẽ bị anh làm đến chết."

Đợi đến khi lớp màng ngăn cách đó hoàn toàn bị phá vỡ, Vương Sở Khâm có một cảm giác không nói nên lời. Tôn Dĩnh Sa đã hoàn toàn thuộc về anh.

Nhưng Tôn Dĩnh Sa bây giờ không có thời gian nghĩ những chuyện này, trong đầu cô chỉ còn lại một chữ đau, đau đến mức cô hít một ngụm khí lạnh.

Vương Sở Khâm kìm nén dục vọng của mình, nghĩ rằng trước tiên phải để cô thoải mái đã, liền nhẹ nhàng mút đầu ngực cô, hạ thân chậm rãi chuyển động, miệng an ủi: "Đau một chút là hết ngay, bảo bối."

"Làm em sướng ngay đây."

Đợi Tôn Dĩnh Sa đỡ hơn, cô lại chê tốc độ của Vương Sở Khâm chậm, liền than thở: "Anh có thể nhanh hơn không? Em thế này khó chịu lắm."

Cái cô gái này, cũng khó chiều thật.

"Em mà dám kêu dừng, anh giết em."

Vương Sở Khâm đè vai cô, bắt đầu ra vào biên độ lớn, trong phòng ngoài tiếng 'bạch bạch' của da thịt va chạm, chỉ còn lại tiếng rên rỉ của Tôn Dĩnh Sa.

"Âm thanh này kích thích quá, bảo bối."

Cô thực sự không chịu nổi những lời nói tục tĩu trên giường của Vương Sở Khâm, có lẽ là bị câu này kích thích, cô trực tiếp run rẩy đón nhận cơn cao trào đầu tiên trong đời.

Huyệt của cô mút càng lúc càng hăng, Vương Sở Khâm nói gì thì nói cũng là chàng trai chưa trải qua quan hệ bao giờ, anh thực sự không chịu nổi sự trêu chọc này. Nhưng anh không muốn thể hiện bộ mặt này trước Tôn Dĩnh Sa, liền cố nén dấu hiệu muốn bắn ra, lại hung hăng chuyển động.

Tôn Dĩnh Sa bây giờ đã không còn sức để la hét, cô cảm thấy mình như ngừng thở, chỉ thấy thân dưới ngày càng tê dại.

Không biết đã qua bao lâu, Vương Sở Khâm ôm eo cô, tựa vào cửa ngoài của cô mà bắn ra.

Vương Sở Khâm thắt nút bao cao su vứt vào thùng rác, Tôn Dĩnh Sa cứ tưởng cuối cùng cũng kết thúc, Vương Sở Khâm lại lấy một cái bao nữa trong ngăn kéo.

Anh bế Tôn Dĩnh Sa từ trên giường lên, vác cô lên vai đi về phía phòng tắm.

Tôn Dĩnh Sa đấm vào lưng anh hai cái: "Tắm thì cầm bao theo làm gì?"

"Anh đã nói làm xong khi nào chứ?"

Đêm đó vẫn còn rất dài phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro