Chap 7: Đánh nhau


Tôn Dĩnh Sa gần đây đến Thượng Hải tham dự đám cưới của bạn, vốn định ở lại một đêm rồi về, kết quả bị ép giữ lại chơi mấy ngày. Nhìn bạn mình mặc váy cưới, đọc lời thề cảm động, Tôn Dĩnh Sa không khỏi nghĩ đến cuộc hôn nhân không ai biết của mình.

Mối quan hệ hiện tại của cô và Vương Sở Khâm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cô muốn an tâm hưởng thụ tình cảm này, nhưng lại không thể vượt qua rào cản về mối quan hệ giao dịch này.

Tôn Dĩnh Sa lắc lắc đầu, ra hiệu cho mình đừng nghĩ tiếp nữa.

Có lẽ đã quen với những ngày có Tôn Dĩnh Sa ở nhà, Vương Sở Khâm cảm thấy mấy ngày nay nhà cửa vắng lặng lạ thường.

Từ sau khi kết hôn với Tôn Dĩnh Sa, anh rất ít khi đến những nơi như quán bar chơi, mỗi ngày làm xong ở tiệm, anh chỉ muốn về nhà nấu cơm cho Tôn Dĩnh Sa.

Hơn nữa, Tôn Dĩnh Sa không thích mùi thuốc lá và rượu trên người anh, cho dù Vương Sở Khâm không uống không hút thuốc, chỉ cần trên người anh dính phải mùi này, cô sẽ nhíu mày cả tối.

Anh ở nhà một mình cũng rảnh, lần này dứt khoát không từ chối lời mời của bạn, thay quần áo chờ tài xế đến đón.

Đẩy cửa bước vào, thứ đập vào mặt đầu tiên là mùi thuốc lá nồng nặc, cảm giác rung động truyền từ sàn nhà lên, ánh đèn neon dệt nên vầng sáng xanh tím lưu động trên tường, ban nhạc trên sân khấu đang hát đến đoạn cao trào, tiếng bass đập vào tim khiến người ta run rẩy.

Vương Sở Khâm đã khoảng nửa năm không đến nơi này, vừa vào anh chỉ thấy ngột ngạt khó chịu, liền nhanh chóng đi về phía phòng bao trên lầu hai.

Vừa vào cửa đã bị trêu: "Người bận rộn đến rồi à, đến trễ không tự phạt một ly sao?"

Vương Sở Khâm không nói hai lời, uống cạn một ly, sau đó ngồi một mình ở đó uống rượu.

Không biết tại sao, anh giờ đây càng ngày càng không có hứng thú với những hoạt động giải trí này, chơi chưa đầy một tiếng đồng hồ anh đã không ngồi yên được nữa, liền viện cớ đi vệ sinh để ra ngoài hít thở.

Phía sau cánh cửa nhà vệ sinh và bên ngoài quả thực là hai thế giới, âm nhạc chói tai bị cánh cửa dày cản lại phần lớn, chỉ còn lại tiếng trống mơ hồ.

Vương Sở Khâm vừa vào cửa liền nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh vốn tưởng mình nghe nhầm, cho đến khi nghe thấy tên Tôn Dĩnh Sa từ miệng người đàn ông, anh mới khẳng định trực giác của mình là đúng.

Giang Phong đứng bên bồn rửa tay, nói với người đàn ông bên cạnh: "Lần trước tao gặp Tôn Dĩnh Sa rồi, cặp được một thằng giàu, mẹ nó, lúc đó tao đã nói nó là con mụ hám tiền."

Người đàn ông cười một tiếng: "Không phải hồi đó mày chê người ta nhạt nhẽo à? Sao giờ vẫn còn luyến tiếc."

Giang Phong chửi thẳng: "Biến đi, tao chỉ là không quen nhìn nó sống tốt hơn tao."

"Mày nói xem, chỉ là một bà mối, làm sao có thể tìm được người đàn ông giàu có như vậy, không biết đã dùng thủ đoạn mờ ám gì."

Vương Sở Khâm không thể chịu nổi đàn ông lấy phụ nữ ra làm chủ đề nói bậy bạ, sự giáo dưỡng của anh khiến anh cảm thấy loại người này là đồ hạ lưu.

Huống hồ là nói về Tôn Dĩnh Sa như vậy.

Vương Sở Khâm còn chưa kịp dồn sức, nắm đấm đã siết chặt đấm vào ngực đối phương, tuy không tạo ra tiếng động lớn, nhưng cũng mang theo sức mạnh.

Giang Phong rên rỉ một tiếng lùi lại, tay vô thức đè lên chỗ bị đánh, khớp ngón tay của anh cũng truyền đến cơn đau âm ỉ, mu bàn tay còn cọ vào vải áo đối phương, hơi thở cũng loạn mất nửa nhịp.

Giang Phong nhìn rõ người trước mặt, run rẩy nói: "Mẹ nó, mày bị bệnh à?"

Vương Sở Khâm nhìn hắn là bốc hỏa,hắn chưa kịp phản ứng, lại đấm thêm hai cú nữa. Người đàn ông bên cạnh thấy Vương Sở Khâm có vẻ hung dữ, sợ vạ lây nên không can, liền gọi điện báo cảnh sát.


Tôn Dĩnh Sa vừa xuống máy bay liền chạy đến cửa hàng, dạo này trong tiệm có mấy bà dì ngày nào cũng đến, mấy nhân viên trẻ của cô không đủ khả năng để tiếp họ.

Bận đến khoảng mười một giờ, cô vốn định về nhà ngủ một giấc, lại bị gọi điện đến đồn cảnh sát bảo lãnh người.

Cô vội vã chạy đến, nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi ở đó, trong lòng cũng hiểu ra phần nào.

Giang Phong thấy Tôn Dĩnh Sa, như tìm được thùng rác, bắt đầu than vãn với cô: "Tôn Dĩnh Sa, mắt nhìn đàn ông của cô bây giờ tệ đến vậy sao? Chỉ biết dùng vũ lực giải quyết vấn đề, cô xem đánh tôi thành ra thế này!"

Giang Phong chỉ vào vết thương trên mặt mình, còn sợ Tôn Dĩnh Sa không thấy rõ mà cố ý sáp lại gần cô.

Tôn Dĩnh Sa biết Vương Sở Khâm không phải là người bốc đồng, liền nói: "Anh không gây sự thì anh ấy có đánh anh không?"

Quả nhiên cảm giác được che chở vẫn là tốt nhất, Vương Sở Khâm cười một tiếng: "Tiền cũng đền cho anh rồi, sau này tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy anh."

Giang Phong còn chưa kịp mở miệng, Vương Sở Khâm đã nắm tay Tôn Dĩnh Sa rời khỏi tầm mắt hắn, không cho hắn cơ hội nói.


Trên đường về, Tôn Dĩnh Sa không nói gì nhiều với Vương Sở Khâm, về đến nhà, đột nhiên nhìn thấy bàn tay trái bị thương của Vương Sở Khâm, cô liền buồn bực nói: "Vương Sở Khâm, sau này anh đừng như vậy nữa."

"Anh đánh anh ta nghiêm trọng như vậy, hà tất phải thế."

Vương Sở Khâm có chút không hiểu: "Tôn Dĩnh Sa, em đang quan tâm hắn ta đấy à?"

"Hơn một tuần không gặp, trở về rồi em chỉ nói với anh câu này sao?"

Tôn Dĩnh Sa không biết là do mệt hay là do tâm trạng không ổn định vì 'ngày đèn đỏ', liền nói với giọng không mấy thiện cảm: "Anh là trẻ con à, Vương Sở Khâm?"

"Anh chấp nhặt với hắn ta làm gì."

"Hắn ta còn không biết tên anh là gì, cho dù anh không vừa mắt hắn ta, cũng không đến mức như vậy chứ."

"Hay là anh thật sự giống như lời họ nói, chỉ là một công tử bột không hiểu chuyện?"

Vương Sở Khâm nhàn nhạt nói: "Tôn Dĩnh Sa, anh không phải muốn chấp nhặt với hắn ta."

"Anh là muốn 'tính sổ' cho em."

Nghe Tôn Dĩnh Sa nói, máu toàn thân anh như đông cứng lại, ngón tay bị thương không kiểm soát được mà run lên, rõ ràng là căn phòng ấm áp, nhưng lại cảm thấy gió lùa từ kẽ xương.

Anh nhắm mắt, lại nói: "Em có phải thấy anh vô lý không?"

"Tôn Dĩnh Sa, là anh mang lại phiền phức cho em đúng không?"

Tôn Dĩnh Sa cho rằng bây giờ không thể nói chuyện với anh, cộng thêm cảm xúc đột nhiên bộc phát, cô liền buông xuôi: "Đúng."

"Em bận đến giờ chỉ muốn về ngủ, kết quả nhận được điện thoại vội vàng chạy đến đón anh, em còn chưa biết xảy ra chuyện gì đã bị hắn ta chỉ vào mũi mắng một trận."

Lời của Vương Sở Khâm đến bên miệng, lại bị nuốt trở về.

Không phải không có lời để nói, mà là biết nói cũng vô dụng, mọi cảm xúc đều đóng băng trong im lặng, vỡ vụn trong tim, lấn cấn khó chịu.

Vương Sở Khâm nhìn vào mắt cô, cuối cùng chỉ nói một câu: "Được, anh xin lỗi em."

Vương Sở Khâm liền đứng dậy khỏi sofa, đi thẳng ra khỏi nhà.

Tôn Dĩnh Sa cứ nghĩ anh đang hờn dỗi, cô cũng không nghĩ nhiều, liền về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau Tôn Dĩnh Sa bị mặt trời đánh thức, cô vốn định lấy điện thoại xem giờ, kết quả đập vào mắt là tin nhắn của Vương Sở Khâm.


Trọc phú mặt lạnh lưỡi độc: Nhà em cứ ở đi, muốn ở bao lâu cũng được, anh không lấy tiền thuê nhà, anh cũng sẽ không về ở.

Trọc phú mặt lạnh lưỡi độc: Chọn lúc nào em rảnh, chúng ta đi làm thủ tục. Thời gian qua làm lỡ dở của em rồi.

Trọc phú mặt lạnh lưỡi độc: Anh vốn tưởng mình có thể dùng hành động để cảm hóa em, nhưng anh phát hiện chuyện này không đơn giản như vậy.

Trọc phú mặt lạnh lưỡi độc: Anh có thể chấp nhận tình yêu của mình không được đáp lại, nhưng em lại nói anh trở thành gánh nặng của em, vậy thì anh nguyện ý rút lui, chỉ cần em sống tốt.


Tôn Dĩnh Sa nhìn tin nhắn, ngây ngốc ngồi trên giường, mở danh bạ gọi cho Vương Sở Khâm.

Kết quả, truyền đến tai cô là một giọng nữ máy móc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro