C1 - Vì Sao Đưa Em Đến (1)
Con thiêu thân còn biết liều mình lao vào lửa,
cớ sao cánh bướm kia chẳng thể bay qua biển rộng?
Rốt cuộc cũng vì bên kia biển mênh mông... không ai chờ đợi.
— Quân Cờ —
____________
Chương 1. Khách Từ Ngoài Trời
Em giống như thứ từ ngoài trời rơi xuống, không cách nào với tới.
Người ta chê cười những lời mô tả tầm thường của tôi, nhưng đúng lúc ấy, phần con người vẫn luôn ẩn giấu trong tôi lại nói rằng: không phải em thì không được.
Đến khi tất cả những kẻ có ý đồ riêng đều trở nên trong suốt...
_____________
Tình cảm nảy sinh từ ngày tháng dài lâu và tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, rốt cuộc, đâu mới là chân lý của yêu?
Trước khi gặp Vương Sở Khâm, Tôn Dĩnh Sa luôn tin rằng là vế đầu. Vì thế, vào sinh nhật mười tám tuổi, cô đã can đảm tỏ tình với Trình Lễ Dự, người đã kề cận bên cô suốt những năm tháng thiếu thời.
Nhưng kết quả chỉ là khoảng trống rỗng: anh từ chối, xoa nhẹ lên mái tóc ngắn dễ thương của cô rồi mỉm cười:
"Sa Sa, em còn nhỏ lắm."
Nhưng tình yêu vốn chẳng bao giờ nói lý.
Về sau, Tôn Dĩnh Sa gặp Vương Sở Khâm. Chàng trai ấy chỉ đơn giản đưa tay ngăn cửa thang máy lại cho cô, tiện miệng nói một câu "Cẩn thận" hết sức bình thường. Thế mà đúng khoảnh khắc ấy, Sa Sa bỗng bừng tỉnh, thì ra, hóa ra có thứ tình yêu tên là nhất kiến chung tình.
Khi ấy cô đang thực tập ở tầng cơ sở của tập đoàn Vương thị. Anh mặc quần jean màu xanh nhạt, áo thun trắng thuần khiết, vẻ mặt bình thản mà đi lướt qua cô. Cũng trong khoảnh khắc vai áo anh thoáng chạm làn gió cạnh người mình, Sa Sa rõ ràng cảm thấy chân tay tê rần, tim đập gấp đến khó thở. Cảm giác ấy hoàn toàn khác với khi đối diện Trình Lễ Dự.
Nghe như có giọng nói từ nơi xa xăm thì thầm vào tai cô:
Nhìn đi, Tôn Dĩnh Sa. Đây là kiếp nạn của đời em. Em không còn đường lui nữa rồi.
Và thế là, như mọi câu chuyện tình yêu tầm thường đến mức buồn cười trên thế gian này... nó bắt đầu.
Năm ấy Sa Sa mười chín tuổi. Tính đến hôm nay đã tròn sáu năm. Và vào thời điểm ấy, cô đã trở thành quân cờ cố chấp trong tay anh, cũng là người tình của anh.
Lần đầu gặp Vương Sở Khâm, anh hai mươi hai tuổi, đang học cao học, chưa chính thức bước vào vòng xoáy quyền lực ngột ngạt của Vương thị.
Bên cạnh anh, luôn có Lương Vũ Âm nép vào như chú chim nhỏ.
Cô gái ấy là thanh mai trúc mã của anh, là mối tình đầu, là người mà khi ấy anh một lòng tin sẽ đi trọn đời. Dĩnh Sa đã từng gặp cô ta, đôi mắt phượng dài khẽ cong, xinh đẹp đến mê hoặc. Ấn tượng duy nhất in lại trong lòng Sa Sa khi ấy là:
Vẻ đẹp này, nếu không thành họa, cũng khiến người khác vì nó mà lụi tàn.
Và rồi, lời dự cảm của cô đã ứng nghiệm một cách tàn nhẫn.
Người thanh mai nhiều năm của Vương Sở Khâm, người anh tin rằng sẽ trở thành vợ mình, lại khoác lên mình chiếc váy cưới thủ công đắt đỏ, không phải trong lễ cưới của anh, mà trong lễ cưới của... cậu ruột anh. Cô ta từ vị trí "người vợ được định sẵn" trở thành "dì" của anh theo luân thường đạo lý.
Một màn hóa kén thành bướm hoàn hảo với cô ta, vừa lạ lùng, vừa rực rỡ đến lạnh người.
Trong ngày Lương Vũ Âm trở thành "dì" của Vương Sở Khâm, Tôn Dĩnh Sa cũng hoàn thành cuộc lột xác của chính mình, tàn nhẫn và thảm hại. Cô trở thành người đàn bà của anh theo cách thấp hèn nhất.
Anh uống say nửa tỉnh nửa mê. Có lẽ anh chẳng thèm để tâm người nằm dưới thân mình là ai. Cô hiểu, anh chỉ cần một nơi để trút hết niềm oán hận, trút cơn giận bị cả thế giới phản bội. Cô cũng hiểu, sự thấp hèn của mình chẳng qua là muốn chia sẻ nỗi đau với anh.
Động tác của anh thô bạo, anh đau là nỗi đau trong lòng;
Phản ứng của cô vụng về, cô đau là nỗi đau thân xác;
Tình yêu vừa tầm thường vừa khiến người ta chìm đắm.
Vương Sở Khâm như một đứa trẻ lạc đường. Thân hình cao dài cuộn tròn trong lòng cô, tìm chút an toàn mong manh. Anh ngủ không hề yên giấc, đôi mày kiếm nhíu đến tận cùng. Sa Sa khẽ vuốt lên hàng mày anh, thì thầm bên tai:
"Nếu cả thế giới quay lưng lại với anh... thì em nguyện đứng về phía đối lập."
Nhưng rồi trời sáng. Giấc mơ vỡ ra. Ánh mặt trời xuyên qua không chỉ là tấm rèm mỏng, mà còn đâm thủng ảo tưởng mong manh của cô.
Khi anh nhìn thấy người trần trụi nằm cạnh mình là cô, sự kinh ngạc trong đôi mắt nâu nhạt nhanh chóng bị sự chán ghét nuốt trọn. Đó là cơn ác mộng mà cả đời cô không muốn lặp lại.
Anh lặng lẽ đứng dậy, ném tờ séc trắng không ghi số xuống trước mặt cô, lạnh lùng nói:
"Điền con số cô muốn. Rồi cút."
Tôn Dĩnh Sa không khóc, không quậy. Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh rất lâu, rồi gom hết can đảm nở một nụ cười dịu nhẹ:
"Có khả năng nào không, em đến với anh không phải vì tiền?"
Cô nói tiếp, khẽ hơn:
"Có khả năng nào không... là vì em sẵn sàng làm tất cả vì anh?"
Vương Sở Khâm mặt không đổi sắc, kéo cô ra cửa rồi mạnh tay đẩy xuống. Cú đóng cửa mạnh đến mức cô có cảm giác cả bức tường đổ ập lên người mình.
Nhưng không sao. Từ mười chín đến hai mươi lăm tuổi, thứ cô kiên trì nhất chính là chờ đợi.
Cô đứng trước cửa căn hộ của anh từ trưa đến hoàng hôn, cho đến khi tụt đường huyết mà ngất đi.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, ngoài mùi thuốc sát trùng gay mũi, chỉ còn lại dáng vẻ lạnh lùng của Vương Sở Khâm.
Anh nhìn cô, khóe môi cong lên thành nụ cười hoàn hảo đến mức đầy châm biếm.
"Tôn Dĩnh Sa, có phải cô thật sự làm được mọi thứ chỉ cần tôi giữ cô lại bên cạnh?"
Cô gật đầu. Chắc chắn, không hề do dự.
"Phải. Chỉ cần được ở cạnh anh."
Vương Sở Khâm thu lại nụ cười, nói bằng giọng nghiêm túc hiếm thấy:
"Tôn Dĩnh Sa, em đừng hối hận."
Người chưa từng đâm đầu vào bức tường thật sự... sao hiểu được thế nào là hối hận.
Thời điểm ấy, những gì Vương Sở Khâm phải gánh chịu còn không dừng lại ở chuyện tình cảm. Nửa năm trước, bố mẹ anh cùng tử nạn trong một vụ tai nạn giao thông. Quyền thừa kế phần cổ phần của mẹ anh rơi lên vai anh. Người thân duy nhất còn lại của anh, ngoài người ông ngoại già yếu nằm trên giường bệnh, chỉ còn cậu ruột Vương Hiên Viễn (Wáng Xuānyuǎn).
Người đàn ông ấy không chỉ cướp đi mối tình thanh mai của anh, mà còn nhòm ngó đến nửa phần thừa kế của anh trong Vương thị, dã tâm lớn đến mức lạnh lẽo, đủ để nuốt sạch cả huyết thống của chính mình.
Là kẻ bước vào sau trong cuộc tranh đoạt quyền lực, tuy nắm trong tay một nửa quyền thừa kế Vương thị và nhanh chóng dựng nên đội ngũ tinh anh cho riêng mình, nhưng nền móng của anh tại Vương thị vốn không vững. Mỗi bước đi đều khó khăn chồng chất.
Chỉ một người phụ nữ, thêm vào nửa phần quyền thừa kế ấy, đã đủ để khiến mối quan hệ ruột thịt giữa Vương Hiên Viễn và cháu ruột Vương Sở Khâm rơi vào cảnh đối đầu gay gắt, từ thân tình biến thành thù địch.
Mà lúc ấy, Tôn Dĩnh Sa, từ thực tập sinh đến nhân viên chính thức, đã ở Vương thị suốt sáu năm. Với Vương Sở Khâm, cô là một quân cờ đáng để sử dụng.
Tôn Dĩnh Sa dọn đến sống trong căn hộ của Vương Sở Khâm. Ánh mắt anh nhìn cô luôn thấp thoáng chút không kiên nhẫn, đôi khi còn lẫn cả chán ghét.
Không sao. Ít nhất, ở thời điểm này, đối với anh, cô vẫn còn "hữu dụng". Thế là đủ cho cô có cơ hội. Chỉ cần có cơ hội, cô tin mình có thể nắm được.
Tôn Dĩnh Sa luôn dậy rất sớm. Chỉ là một bữa sáng thôi, nhưng cô lại tinh chỉnh đủ loại khẩu vị, đủ dạng món, bày kín cả bàn ăn. Khi Sở Khâm bước ra, cô ngồi ngay ngắn bên bàn, môi cong thành nụ cười đẹp nhất, nhìn anh từ từ lại gần, rồi thản nhiên lướt qua cô như thể cô chưa từng tồn tại, bước thẳng ra ngoài.
Không sao. Cũng không đến mức đau lòng.
Cô đều nếm thử từng món mình nấu. Hương vị thật sự không tệ. Rồi sẽ có món hợp khẩu vị anh. Rồi sẽ đến ngày anh thích.
Không sao. Chỉ cần anh cho phép cô ở bên cạnh, cô còn cơ hội.
......
Sa Sa bỏ kính, thay bằng kính áp tròng màu. Mái tóc đã để dài từ năm mười chín tuổi bắt đầu gặp anh, nay được uốn thành những lọn lớn trưởng thành, thả mềm trên vai.
Cô không còn mặc những bộ đồng phục công sở khô cứng, bắt đầu học vẽ eyeliner, đánh son, trang điểm nhẹ đến mức khó tìm ra lỗi. Giày cao gót không thoải mái, tất đen mỏng ôm khít đôi chân, chân váy ôm gọn vừa đủ, áo sơ mi vải lưới bán trong bán ngoài, nửa hở nửa che. Cô hiểu rõ lợi thế của mình: gương mặt trẻ thơ nhưng vóc dáng lại rất đẹp. Khi cố ý làm mình trưởng thành hơn, cô trở thành một sự quyến rũ khác biệt.
Với diện mạo đó, cô thường xuyên xuất hiện trước mặt các lãnh đạo cấp cao của Vương thị, dùng đủ cách để thu thập những thông tin mình cần.
Đêm đó, đợi đến tận khuya Vương Sở Khâm mới về. Thấy cô ngồi trên sofa phòng khách trong bộ đồ ngủ, anh thoáng sững lại, sau đó lập tức hiểu ra. Trong mắt nâu nhạt ánh lên chút mỏi mệt. Anh mở miệng, giọng nhạt như nước:
"Chuyện tôi bảo em làm, đến đâu rồi?"
Tôn Dĩnh Sa đưa chiếc laptop nhỏ đặt trên bàn trà cho anh. Trên màn hình là thông tin chi tiết về danh sách đối tác nghệ thuật A.rt mà phòng Kế hoạch đang cạnh tranh, bản phương án này nằm dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Vương Hiên Viễn. Sở Khâm nhận lấy, lật xem vài trang, trong đôi mắt luôn bình tĩnh chợt loé lên vẻ kinh ngạc.
Anh nhìn cô, ánh mắt ẩn ẩn nghi hoặc.
Tôn Dĩnh Sa hiểu. Anh đang nghĩ: một nhân viên vô danh như cô làm thế nào lấy được tài liệu mật này? Anh không biết, và cô cũng sẽ không nói. Để có được tập tài liệu mà với anh chỉ là "hơi có chút giá trị" này, cô đã phải chịu đựng cái nhìn bẩn thỉu và bàn tay nhờn mỡ của lão trưởng phòng Kế hoạch kia đặt lên eo mình.
Tôn Dĩnh Sa chỉ muốn Vương Sở Khâm hiểu rằng, câu cô nói với anh hôm ấy, "chỉ cần được ở bên anh, em có thể làm bất cứ điều gì", chân thật như chính trái tim yêu anh đến si mê của cô.
Trên gương mặt tuấn tú của Vương Sở Khâm không hề có lấy một chút vui mừng. Có lẽ với anh, thứ tài liệu chỉ mang lại lợi ích nhỏ nhoi này... chẳng đủ để khiến tâm trạng anh dao động.
Anh đặt chiếc laptop trở lại bàn trà, ánh mắt không rời khỏi cô. Trong đôi mắt ấy lặng lẽ chảy một tầng xa cách, bình lặng đến mức như một mặt hồ chết. Anh hơi nghiêng người, những ngón tay thon dài khéo léo lần vào hàng cúc áo ngủ của cô, cúi xuống, hôn cô.
Tôn Dĩnh Sa biết, đó là kiểu "thù lao" mà anh cho rằng mình phải trả cho cô. Lý trí nói với cô rằng nên đẩy anh ra, rằng không thể để bản thân hạ mình đến mức ấy. Nhưng tay cô lại không nghe theo, vòng lên cổ anh, lúng túng đáp lại.
Đúng vậy, trách thì chỉ có thể trách vào buổi gặp mặt đầu tiên năm ấy, khi anh đưa tay chặn cửa thang máy giúp cô, bàn tay ấy quá đẹp, áo thun trắng quá sạch, giọng nói lại quá dễ khiến người ta sa lầy. Tóm lại, từ khoảnh khắc gặp anh và trái tim cô rơi xuống vực ấy, lý trí đã bị bỏ lại phía sau. Cô đã chọn lao vào lửa, thì số phận chỉ có thể để cô tự làm mình thấp bé đến mức bụi đất.
.....
Khi tỉnh lại, trời đã sáng. Tia sáng mờ mỏng xuyên qua khe rèm dày, rơi xuống theo từng vệt như những mảnh mơ hồ của giấc mơ chưa tan. Sa Sa nằm trên chiếc giường mềm đến mức không muốn nhúc nhích, toàn thân như bị xe cán qua. Ánh mắt cô lơ đãng dõi theo những sợi sáng chiếu xuống tấm thảm trắng, trong đó, từng hạt bụi li ti bay lên, lơ lửng giữa không trung.
Còn cô, nhỏ bé và vô nghĩa chẳng khác gì chúng.
Vương Sở Khâm nằm ngay bên cạnh. Sau mỗi lần như vậy, anh sẽ không bao giờ đụng vào cô thêm một lần nữa. Trong mắt anh, cô giống như một thứ ôn dịch. Giữa chiếc giường đôi, là một khoảng cách mà cô vĩnh viễn không thể vượt qua.
Không thể để bản thân đắm trong tủi hờn lâu quá, Sa Sa ngồi dậy, sửa soạn lại mình, thu dọn quần áo vương vãi trên sàn. Cô lấy từ tủ ra bộ quần áo sạch sẽ đặt ở đầu giường cho anh. Anh vẫn đang ngủ, hoặc có thể là đã tỉnh, chỉ không muốn mở mắt để thấy người đầu tiên là cô mà thôi.
Khi Vương Sở Khâm bước ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt anh bình thản. Sa Sa đã chuẩn bị xong bàn ăn đầy đủ, ngồi đợi lặng lẽ. Khi anh lại lướt qua cô như không hề trông thấy, cô khẽ mở miệng, giọng nhỏ đến mức chỉ như tiếng van xin:
"Vương Sở Khâm... anh ăn một chút được không? Một chút thôi cũng được."
Lưng anh khựng lại một thoáng. Dáng người cao thẳng ngừng trong giây lát, như bị một điều gì bất ngờ làm dừng lại. Rồi anh xoay người, bước đến bàn, ngồi xuống, múc hai thìa cháo loãng gần mình nhất, uống vài ngụm, sau đó lập tức đứng dậy, rời đi.
Với Sa Sa, đó đã là ân huệ lớn nhất.
Cô phải tìm được nhiều thông tin hơn nữa. Cô phải chứng minh cho Vương Sở Khâm thấy rằng với anh cô vẫn còn giá trị. Cô phải chắc chắn rằng mình còn tư cách tiếp tục ở cạnh anh.
Sa Sa đứng trên đôi giày cao gót mười phân, dựa nhẹ vào người quản lý trung niên của phòng Bất động sản. Tóc dài uốn lọn được búi hờ phía sau, vài sợi cố ý rơi xuống hai bên tai, tôn lên chiếc cổ trắng ngần khiến người ta dễ mất kiểm soát.
Cô hơi cúi người, ngón tay mảnh lướt qua tập tài liệu mở trên bàn, giọng nói mềm nhẹ đặt ra vài câu hỏi đơn giản. Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế da trả lời qua loa, nhưng đôi mắt lại sáng quắc, dán chặt vào cảnh xuân lấp ló trước ngực cô mỗi lần cô cúi người.
Sa Sa thừa nhận, lúc ấy trong lòng cô là nỗi ghê tởm cuộn trào. Nhưng khuôn mặt cô vẫn giữ một nụ cười khiến đối phương không thể hoài nghi. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt như có tình ý; nhưng tầm mắt thật sự của cô chỉ dán vào tập tài liệu bị che mất nửa đang đặt trước mặt hắn.
Cô cũng thừa nhận, cô chẳng có bao nhiêu năng lực. Cái cô có thể dùng chỉ là một chút sắc đẹp không đáng kể, cộng thêm trí nhớ mà cô vẫn luôn kiêu hãnh.
Một bên làm ra vẻ hỏi han công việc, ngón tay lướt qua tài liệu cô mang theo; một bên cô khéo léo dùng khuỷu tay đẩy tệp tài liệu bị che mở ra thêm một chút, ghi nhớ thật nhanh mấy con số quan trọng. Và trước khi những ý nghĩ bẩn thỉu của hắn kịp biến thành hành động, cô đã tìm cớ cười nhẹ nhàng rút lui.
Nhưng khi cô xoay người, tim bỗng thắt chặt. Đập vào mắt cô là người có thể chỉ bằng một ánh nhìn đã khiến cả thế giới cô đảo lộn - Vương Sở Khâm.
Anh đứng dựa vào khung cửa phòng Bất động sản. Tư thế ấy chắc chắn đã duy trì đủ lâu, khoé môi mang ý cười như không, ánh mắt nhìn cô thư thả mà lạnh lẽo.
Phía sau cô, người quản lý phòng Bất động sản có lẽ cũng vừa nhìn thấy anh, vội đứng bật dậy, khom người xu nịnh: "Ay da, Vương tổng, sao ngài lại xuống đây?"
Vương thị có hai "Vương tổng": một là Tổng giám đốc trẻ tuổi vừa được điều về nửa năm trước, Vương Sở Khâm; người còn lại là Tổng giám đốc điều hành, người nắm gần như toàn bộ cục diện, Vương Hiên Viễn.
Dù quản lý phòng BĐS là người của Vương Hiên Viễn, nhưng trước vị tổng giám đốc trên danh nghĩa là Vương Sở Khâm, hắn vẫn phải ra mặt nịnh bợ.
Sa Sa điều chỉnh lại cảm xúc bị khuấy đảo, bước đến, hơi cúi đầu, ngoan ngoãn gọi:
"Vương tổng."
Rồi bình tĩnh đi ngang qua anh, như thể mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.
Nói không khó chịu... là tự lừa dối.
Cô không muốn gặp anh vào đúng lúc mình phải làm những việc nhục nhã như vậy. Không muốn để anh biết cô đang phải dùng cách hèn hạ ấy để giúp anh. Không muốn trong đáy mắt sâu như vực ấy của anh hiện lên dù chỉ một chút khinh miệt đối với cô.
Cô có thể yêu anh đến mức tự hạ thấp bản thân, nhưng cô không muốn để anh biết, cũng không muốn để chính mình phải đối diện với sự thật rằng, dù cô hèn mọn đến mức nào, thứ duy nhất anh dành cho cô vẫn chỉ là chán ghét.
......
Trình Lễ Dự nói với cô rằng anh sẽ rời đi. Trình Lễ Dự, người bạn thanh mai trúc mã, người ân nhân của cô.
Có thể nói, nếu không có Trình Lễ Dự, đã không có Tôn Dĩnh Sa của hôm nay.
Năm ấy, khi anh rời viện mồ côi vì được một gia đình giàu có nhận nuôi, anh nói sẽ quay lại tìm cô. Anh đã giữ lời. Nhiều năm sau, anh tìm thấy cô, một đứa trẻ thất lạc giữa đường phố. Anh dùng khả năng ít ỏi lúc đó của mình để nuôi cô ăn học, dạy cô cách sinh tồn.
Cô và anh quen nhau đến nay đã hơn hai mươi năm. Đôi khi, ngay cả chính bản thân cũng thấy câu chuyện giữa mình và Trình Lễ Dự giống như một phiên bản cổ tích đời thực. Nhưng không phải mọi mối tình thanh mai trúc mã cuối cùng đều có thể thuận nước đẩy thuyền. Trình Lễ Dự giống như một vị hoàng tử, còn cô... lại tình cờ là cô bé Lọ Lem không sao mang vừa đôi giày thủy tinh ấy.
Trước khi rời đi, Trình Lễ Dự hỏi cô:
"Sa Sa, có phải vì anh quá dung túng em... mới khiến em rơi vào tình cảnh này không?"
Mà Sa Sa chỉ tựa vào cánh tay anh, mỉm cười đáp:
"Anh à, trong tất cả những gì anh đã trao cho em... thứ em thích nhất là tự do."
Trình Lễ Dự khẽ nhíu mày, giọng anh nặng trĩu:
"Sa Sa, người đó không yêu em. Đừng dùng cách hèn mọn như vậy để ở lại bên cạnh anh ta nữa. Theo anh đi, được không?"
Cô lắc đầu, từ chối không chút do dự, nghiêm túc nói:
"Anh, em đã đợi biết bao năm mới đợi được một cơ hội được ở ngay bên cạnh anh ấy. Cho dù muốn em quay đầu... trước hết cũng phải để em tự mình đâm vào bức tường kia đã."
Cuối cùng, Trình Lễ Dự vẫn rời đi, đến một đất nước cách cô ngăn cách bởi nghìn núi vạn sông. Anh nói:
"Tôn Dĩnh Sa, con đường em chọn... hãy tự mình bước. Nhưng nếu ngã rồi, anh cho em một lần để khóc với anh, để than đau, để nói rằng em hối hận."
Sa Sa cười, đáp "Được mà, anh".
Cười để tiễn anh.
Cười để nhìn anh qua cửa soát vé lên máy bay.
Cười để ngắm chiếc máy bay kia cất cánh sau hàng rào sắt.
Cười nhìn người đàn ông ấm áp đã đồng hành cùng cô suốt mấy chục năm trời rời khỏi thế giới của mình.
Rồi, cuối cùng, không thể kìm nổi mà đôi mắt dần hoe đỏ.
Trước năm mười tám tuổi, Sa Sa luôn tin rằng mình thích Trình Lễ Dự, cái kiểu thích giữa con gái và con trai. Anh là người đàn ông duy nhất bên cạnh mà cô lựa chọn để tin tưởng. Ở khoảnh khắc cô lạnh lẽo nhất, chính anh là người trao cho cô sự ấm áp dịu dàng nhất. Cuối tuần nào anh cũng đến đón cô về nhà, về ngôi nhà có anh.
Trình Lễ Dự luôn mặc áo sơ mi trắng tinh, đứng giữa dòng người chen chúc trước cổng trường. Tôn Doanh Sa chỉ cần liếc một cái là nhận ra anh ngay trong biển người ấy. Anh dẫn cô theo mình tới những buổi tụ họp bạn bè. Anh mỉm cười giới thiệu với mọi người: "Tôn Dĩnh Sa, em gái tôi."
Rồi cô lại cố gắng đóng cho trọn vai cô em gái ngoan ngoãn, lễ phép chào từng đàn anh.
Đến sinh nhật mười tám tuổi, Trình Lễ Dự cười hỏi:
"Sa Sa, em muốn quà trưởng thành là gì?"
Còn cô thì nghiêm túc trả lời:
"Anh... em làm bạn gái anh được không?"
Trình Lễ Dự sững lại, rồi lại trở về dáng vẻ dịu ấm vốn có. Anh xoa đầu cô, nhẹ giọng nói:
"Sa Sa, em vẫn còn nhỏ."
Nhưng khi ấy cô đã không còn là đứa trẻ nữa.
Chỉ là, cô dần nhận ra, bất kể cô trưởng thành đến đâu, trong lòng Trình Lễ Dự, cô mãi mãi chỉ là cô bé không chịu lớn.
Và cũng dần hiểu rằng giữa cô và anh, có lẽ cả đời này... chỉ có thể là sự dựa dẫm của một người em.
Năm mười chín tuổi, Sa Sa đã gặp được Vương Sở Khâm, người này lại dễ dàng đảo lộn toàn bộ thế giới nội tâm của cô.
Lúc ấy, anh mặc chiếc quần jean xanh nhạt, áo thun trắng đơn giản. Khi anh lướt qua bên cạnh, vẻ thản nhiên nơi anh khiến tim cô run rẩy, tay chân mềm nhũn, nhịp tim hỗn loạn, thứ cảm giác mà ngay cả khi ôm lấy Trình Lễ Dự làm nũng, cô cũng chưa từng có.
Khoảnh khắc đó, cô như nghe thấy Chúa nói:
"Nhìn đi, Tôn Dĩnh Sa, đây chính là kiếp số của đời con. Không thể tránh."
Sa Sa từng hỏi Trình Lễ Dự, trong một lúc đầy hoang mang:
"Anh... em thích một người rồi, phải làm sao đây?"
Trình Lễ Dự mỉm cười, đưa tay vuốt phẳng hàng lông mày đang nhăn lại của cô, nhẹ nhàng đáp:
"Ngốc quá... em còn nhỏ, biết gì là thích."
Anh không tin, không tin rằng cô thật sự thích một người con trai xa lạ.
Nhưng cuối cùng anh cũng phải tin.
Khi anh nhìn thấy cô vì người ấy mà lòng dạ rối bời, vì người ấy mà đánh mất lý trí...
Khi anh thấy cô bất chấp thể diện, nghĩ đủ mọi cách để đến gần người ấy...
Khi anh thấy cô tạo ra hết lần này tới lần khác cơ hội ở bên cạnh người ấy, dù biết rõ người ấy đã có bạn gái... vẫn cứ mê muội lao vào.
Đến lúc đó, Trình Lễ Dự mới thật sự giật mình nhận ra:
Cô bé anh nuông chiều suốt mười mấy năm...
Người con gái mà anh ôm trong lòng như báu vật...
Tôn Dĩnh Sa của anh...
Đã thực sự thích một người khác mất rồi.
Rõ ràng trong sinh nhật mười tám tuổi của mình, cô còn đang thổ lộ với anh. Khi đó anh đã nói gì nhỉ?
Anh nói: "Sa Sa, em còn nhỏ, chờ thêm chút nữa."
Nhưng chính cái "chờ thêm chút nữa" ấy... lại khiến cô bị người khác đoạt mất.
Chiếc mặt nạ ôn hòa nhã nhặn mà anh vẫn đeo bấy lâu cuối cùng cũng vỡ vụn. Trong đôi mắt vốn luôn ấm dịu ấy bắt đầu thấm vào một tầng căng thẳng. Anh ôm chặt lấy cô, giọng thấp xuống, mang theo sự dỗ dành xen lẫn cầu khẩn:
"Sa Sa... em chỉ thích anh được không? Đừng thích người khác. Chỉ thích anh... chỉ ở bên anh thôi, được không?"
Không được đâu, anh à... không được.
Và cô đã nói:
"Anh... em thích anh ấy. Em muốn ở bên anh ấy."
Trình Lễ Dự khi đó đã đáp lại điều gì, Sa Sa đã quên mất rồi.
Nhưng điều cô không bao giờ quên... là suốt mười năm trời, anh luôn dịu dàng với cô như một lời hứa không bao giờ phai nhạt.
Giờ đây, giữa cái thế gian lạnh nóng bất định này, người đàn ông duy nhất từng một lòng bảo vệ cô... rốt cuộc cũng rời xa.
Anh nói:
"Sa Sa, anh chưa từng nghĩ... hóa ra chính anh lại là người thay người khác may áo cưới."
Anh nói:
"Sa Sa, anh luôn chờ em lớn lên, chờ em bước ra khỏi cái tháp ngà của mình, chờ em đi về phía anh. Có lẽ là do cách anh dùng không đúng... mới để em từng bước từng bước đi về phía một người khác."
Anh lại nói:
"Sa Sa, anh không thể phá nát thứ em yêu thích... nhưng cũng không thể đứng nhìn em sa vào nó. Anh rời đi. Con đường em chọn, hãy tự mình bước. Nhưng nếu em ngã... anh sẽ cho em một cơ hội để nói với anh rằng em đau, em hối hận."
Tôn Dĩnh Sa chưa từng nói cho anh biết là,
Anh à... có lẽ em không cần cơ hội ấy nữa.
Từ khoảnh khắc em bắt đầu rơi vào mối nghiệt duyên này, mỗi bước em đi đều như dẫm trên đầu mũi dao...
đau đến mức chẳng còn cơ hội để thốt lên tiếng "đau" nào nữa.
_____
Bộ này gout tui, quằn quại nội tâm dằn vặt đau đớn khổ sở. Lười nói nhiều quá. Đây là bộ tui thích nhất trong số những short fic mà tui từng đọc. Chỉ muốn chia sẻ thêm là,
Những thứ yêu thích từ trái tim, thì mình sẽ dùng cả trái tim để hoàn thành theo cách trọn vẹn và tuyệt vời nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro