C2 - Vì Sao Đưa Em Đến (2)

Buổi tối trở về, Vương Sở Khâm ngồi trên sofa trong phòng khách.
Sa Sa rất muốn tự mình đa tình mà cho rằng anh đang đợi cô, nhưng trong lòng lại hiểu rõ hơn bất cứ ai, thứ anh chờ, chỉ là phần tài liệu đấu thầu của phòng Bất động sản vừa mới rơi vào tay cô.

Cô bước tới. Trên người vẫn là chiếc váy ngắn mỏng manh và áo nhẹ chưa kịp tắm thay. Anh tựa lưng vào ghế sofa, nhìn cô đứng trước mặt mình, nụ cười quyến rũ đến cực điểm, tư thế ngồi lười nhác, thần sắc thờ ơ, tản mạn.

Sa Sa lấy từ ngăn phụ trong túi trang điểm ra chiếc USB chứa bản kế hoạch chi tiết của gói thầu bất động sản, đưa về phía anh.
Anh liếc mắt nhìn qua một cái, hờ hững, không hề đưa tay nhận lấy.

Vẫn chưa đủ.

Cô biết, những thứ anh cần, năng lực của cô vẫn chưa thể đáp ứng trọn vẹn.
Nhưng đã từng bước, từng bước như đi trên băng mỏng, run rẩy mà tiến đến bên anh, cô làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Tôn Dĩnh Sa khẽ khom người, ngồi xuống đùi anh. Cánh tay vòng qua cổ anh, khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu ở khoảng cách gần trong gang tấc.

Anh đưa tay lên. Những ngón tay thon dài, xương khớp cân đối, không hề đẩy cô ra, chỉ dùng lực vừa đủ ghì chặt cằm cô, buộc cô nhìn thẳng vào mình.
Giọng anh nhạt như mây gió, chậm rãi hỏi:

"Em dùng cách này... để làm việc cho tôi sao?"

Máu trong người Sa Sa như đông cứng lại trong khoảnh khắc.
Giọng nói ấy rõ ràng bình lặng như mặt hồ đóng băng giữa mùa đông, không gợn chút sóng, nhưng cô lại nghe rất rõ, sự châm biếm và khinh miệt ẩn dưới lớp bình thản ấy.

Cô ngước mặt lên, nở nụ cười giả tạo, giả vờ ngây thơ hỏi ngược lại:

"Em cứ nghĩ, điều anh quan tâm là kết quả cuối cùng, chứ không phải quá trình dẫn đến kết quả ấy. Sao vậy?
Hay là... anh ghen rồi?"

Anh bật cười khẽ. Bàn tay ghì cằm cô buông ra, lướt nhẹ qua gò má cô, rồi cúi người, in một dấu hôn nóng rực lên làn da cổ cô. Sát bên vành tai, giọng anh khàn xuống, thấp trầm thì thầm:

"Nếu thật sự có thể vì tôi mà liều mạng hy sinh đến mức này...
Vậy thì, đổi một cách hợp tác khác đi."

Cái gọi là "đổi cách hợp tác" trong lời Vương Sở Khâm chính là bắt đầu từ ngày hôm sau, Sa Sa rốt cuộc có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh anh, trở thành người phụ nữ "danh chính ngôn thuận" của anh.

Sa Sa là quân cờ của Vương Sở Khâm.
Mà một quân cờ trong toàn bộ ván cờ ấy rốt cuộc có thể phát huy đến mức nào, chưa bao giờ do bản thân quân cờ quyết định, mà nằm ở người cầm cờ... đặt cô vào vị trí nào.

Cách Vương Sở Khâm đi quân cờ là: so với việc đứng bên vực sâu mò cá, chi bằng rút lui giăng lưới, chờ cá lớn tự mình sa vào.

Nói thẳng ra, thay vì để cô ta liên tục dùng "mỹ nhân kế" trong tầng lớp lãnh đạo cao cấp do Vương Hiên Viễn trực tiếp nắm giữ để đánh cắp những tài liệu mật có giá trị không mấy đáng kể kia, thì thà thu hút sự chú ý của Vương Hiên Viễn, tiếp cận và tiềm phục ngay bên cạnh hắn.

Ở điểm này, Vương Sở Khâm thoạt nhìn như đã đánh giá quá cao năng lực của cô. Nhưng thực chất, anh hiểu rất rõ, so với đội tinh anh dưới trướng anh, cô mới là người có thể liều hết sức mình chỉ để không làm anh thất vọng.

Đúng vậy. Bởi vì cô yêu anh.
Vương Sở Khâm biết rõ, cô yêu anh, yêu đến mức không giữ lại chút gì cho bản thân.

Muốn thu hút ánh nhìn của Vương Hiên Viễn, cách nhanh nhất và hữu hiệu nhất, chính là: cô trở thành người phụ nữ công khai của Vương Sở Khâm.
Chỉ khi đứng bên cạnh anh, cô mới lọt vào tầm mắt của Vương Hiên Viễn, mới có cơ hội triển khai bước kế tiếp trong kế hoạch.

Nếu đổi góc nhìn mà nghĩ, người đứng bên cạnh đối thủ luôn dễ dàng khơi dậy sự chú ý hơn, đặc biệt là loại người như Vương Hiên Viễn, kẻ ăn trong bát mình mà vẫn nhìn sang nồi người khác, lúc nào cũng cho rằng thứ thuộc về người ta mới là ngon nhất.

Chinh phục người bên cạnh đối thủ, luôn mang lại một cảm giác thành tựu vượt trội.

Nước cờ này của Vương Sở Khâm có thể nói là thành công đến cực điểm.
Đến ngày thứ ba sau khi mối quan hệ "người yêu" của anh và Sa Sa được lan truyền khắp công ty, cô rốt cuộc cũng có dịp gặp được Vương Hiên Viễn, người bấy lâu nay thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Người đàn ông ấy, nổi danh là lão luyện mưu sâu, lại có vài phần dung mạo tương tự Vương Sở Khâm, khi bước tới trước mặt cô, Sa Sa cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ gật đầu, không kiêu không nhún, cất lời gọi:

"Vương tổng."

Sắc mặt người đàn ông trầm ổn, như thể vô tình liếc nhìn cô một cái.
Trong khoảnh khắc, Sa Sa chỉ cảm thấy da đầu tê rần, toàn thân lập tức dựng lên mười hai phần cảnh giác. Mãi đến khi ông ta lách người đi qua, cô mới âm thầm thở ra một hơi. Mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay đã sớm đầy mồ hôi lạnh.

Khí thế của người đàn ông này... quá mạnh.

Vương Hiên Viễn thật sự tìm đến Sa Sa là nửa tháng sau khi cô và Vương Sở Khâm "xác nhận quan hệ".
Ngày trước khi ông ta chủ động gặp cô, sau giờ tan làm, trong bãi đỗ xe ngầm, Sa Sa trông thấy Vương Hiên Viễn, bên cạnh là người vợ mới khoác tay ông, Lương Vũ Âm.

Lương Vũ Âm, người đã là vợ của người khác, đôi mắt phượng ấy vẫn yêu kiều như thuở nào.
Nhưng điều Sa Sa để tâm hơn... lại là Vương Sở Khâm đang bước ra từ một thang máy khác.

Để màn kịch được diễn cho đủ đầy và chân thật, kể từ khi công khai "quan hệ" với Vương Sở Khâm, hai người những ngày này đều cùng xe, cùng vào, cùng ra.
Giờ phút này, Sa Sa trông có vẻ bình tĩnh dựa bên cửa xe chờ anh. Anh thong dong bước từ lối thang máy tới, thần sắc ung dung.

Ở phía đối diện bãi xe, đang tiến lại để lấy xe, là Vương Hiên Viễn và người vợ mới của ông ta, cũng chính là mối tình cũ của Vương Sở Khâm.

Vương Hiên Viễn hiển nhiên cũng nhìn thấy hai người họ. Ông ta bước đi với dáng vẻ ngẩng cao đầu, toát lên khí thế của kẻ thắng cuộc.
Sa Sa không muốn thừa nhận rằng trong câu chuyện mang tên Lương Vũ Âm, Vương Sở Khâm là kẻ thua cuộc; cũng không muốn nói ra rằng, trong lòng cô ít nhiều lo lắng, sợ rằng khi chứng kiến cảnh này, anh sẽ mất kiểm soát.

Nhưng rõ ràng là cô đã lo thừa.
Khả năng tự chế của Vương Sở Khâm mạnh hơn tưởng tượng của cô gấp nhiều lần. Anh bước đi thư thả, bình thản lướt qua "cậu mợ" của mình, thậm chí còn khẽ gật đầu chào hỏi, rồi sải bước đến trước mặt cô.

Anh vòng tay qua eo cô, khóe môi hơi cong lên, môi mỏng hé mở, giọng ấm áp:

"Xin lỗi, để em đợi lâu rồi."

Giọng anh ôn hòa, âm lượng không lớn nhưng đủ để hai người vừa mới lướt qua chưa đi xa kia nghe thấy.
Dưới tầm mắt liếc nhẹ, Sa Sa thấy hai bóng lưng phía trước dường như đồng thời cứng lại, có xu hướng ngoái đầu nhìn.

Và đúng lúc ấy, Vương Sở Khâm cúi xuống, hôn lên môi cô.

Trong mắt Vương Hiên Viễn và Lương Vũ Âm, lúc này, thái độ của Vương Sở Khâm dành cho cô dịu dàng đến mức không thể xem nhẹ, lời nói ấm áp, cử chỉ mềm mại, cả con người anh đều toát ra một tầng ôn tình rõ rệt.

Nhưng trên thế giới này, chỉ có một mình cô biết rõ khi Vương Sở Khâm bước tới ôm eo cô, lực tay anh mạnh đến mức nào; và trong đôi mắt nâu nhạt ở khoảng cách gần trong gang tấc kia, ngọn lửa giận đang cuộn trào sâu đến đâu.

Tối hôm đó lúc tắm, Sa Sa không ngoài dự đoán nhìn thấy những mảng bầm tím loang lổ trên làn da thắt lưng.
Còn Vương Sở Khâm cả đêm không nói thêm một lời nào.

Sa Sa hiểu, người phụ nữ kia... từ đầu đến cuối vẫn là vết thương anh không muốn chạm vào. Anh thà để vết thương ấy âm thầm mưng mủ trong tận sâu trái tim mình, hóa máu, rồi dần dần biến thành một hố đen trống rỗng cũng không chịu chấp nhận sự cúi mình lấp đầy của cô.

Ngày hôm sau, Vương Hiên Viễn lấy danh nghĩa công việc, triệu kiến Sa Sa người vừa trở thành tâm điểm dư luận vì được thăng lên thân phận bạn gái của "thái tử nhỏ" tập đoàn Vương thị, Vương Sở Khâm.

Quả không hổ là đại nhân vật, ông ta không vòng vo, thẳng thắn mở lời:

"Cô Tôn, Vương Sở Khâm có thể cho cô những gì, tôi có thể cho cô nhiều hơn. Chi bằng... đứng về phía tôi."

Khi ấy, trong lòng Sa Sa vừa căng thẳng vừa kích động, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra ngây ngô, mở lời:

"Vương tổng, xin lỗi, tôi thật sự không hiểu ý trong lời ông. Nhưng tôi và Sở Khâm... là thật lòng yêu nhau."

Vương Hiên Viễn bật cười, khóe môi ánh lên chút giễu cợt. Ở tuổi ba mươi lăm, gương mặt người đàn ông ấy mang những đường nét rắn rỏi đến mức không một nếp nhăn, ngũ quan sâu thẳm, thậm chí có phần mê hoặc. Đột nhiên, Sa Sa hiểu ra, hiểu vì sao Lương Vũ Âm lại có thể phản bội Vương Sở Khâm.

Cùng là anh tuấn không thể chê vào đâu được, nhưng Vương Hiên Viễn đã nắm trong tay nửa giang sơn của Vương thị, sự nghiệp vững vàng thành đạt; còn Vương Sở Khâm thì tương lai chưa định, vẫn chỉ là một cổ phiếu tiềm năng đầy rủi ro. Một người phụ nữ yêu kiều như Lương Vũ Âm, tựa đóa hồng kiêu diễm, vốn chỉ thích hoặc chỉ phù hợp được nuôi dưỡng trong nhà kính.

Giữa lúc còn đang thất thần, Vương Hiên Viễn đã chậm rãi bước đến trước mặt cô, đưa bàn tay rộng dày nâng cằm Sa Sa lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố gắng giữ bình tĩnh của cô.

Sa Sa ghét động tác ấy. Ghét đến tận xương tủy.

Ông ta cười lạnh, cất giọng:
"Cô bé, cô hiểu thế nào là tình yêu thật sự sao? Nếu tôi bắt cô phải lựa chọn, giữa cái gọi là 'chân ái' của cô và người em trai ruột duy nhất đang du học Ý thì cô sẽ chọn ai?"

Sa Sa biết rõ, sắc mặt mình chắc chắn đã cứng đờ ngay khoảnh khắc ông ta dứt lời. Đôi mắt vừa rồi còn giả vờ bình thản, lập tức nhuộm đầy hoảng loạn, cô vội vàng truy hỏi:

"Ông định làm gì em trai tôi?"

Vương Hiên Viễn chỉ cười. Trong đôi đồng tử đen sẫm sâu không đáy ấy, viết đầy sự tự tin tuyệt đối, thứ tự tin của kẻ nắm chắc phần thắng.

Tối tan làm, cô vẫn cùng Vương Sở Khâm trở về bằng một chiếc xe như thường lệ. Ở bãi đậu xe, khi chạm mặt Vương Hiên Viễn, Vương Sở Khâm, kẻ hoàn toàn không hay biết, vẫn cùng cô diễn trọn vẹn một màn ân ái.
Tôn Dĩnh Sa nhìn Vương Hiên Viễn từ xa bước lại gần, cánh tay khoác lấy Vương Sở Khâm thoáng cứng lại, ánh mắt cũng khẽ run lên vì bối rối.

Còn ở phía đối diện, Vương Hiên Viễn lặng lẽ quan sát hai người họ bằng ánh nhìn nơi khóe mắt. Khi bắt gặp khoảnh khắc Sa Sa liếc nhìn mình với vẻ bất an, biểu tình của ông ta dường như... hài lòng đến cực điểm.

Sa Sa hiểu rất rõ lúc này ông ta đang nghĩ gì. Trong đầu ông ta, có lẽ đang cười nhạt rằng đứa cháu trai đáng thương kia nằm mơ cũng không ngờ, người phụ nữ mà mình một lần nữa để mắt tới, rốt cuộc vẫn đi vào vết xe đổ của Lương Vũ Âm, tiếp tục phản bội cậu ta.

Còn trong lòng Sa Sa lại nghĩ: thì ra, từ lúc nào mình đã có năng khiếu diễn xuất đến vậy.

Suốt quãng đường, không ai nói lời nào. Về đến căn hộ, Sa Sa theo chân Vương Sở Khâm im lặng bước vào trong. Đột ngột, anh quay người, một tay chống lên tường, ép cô vào góc huyền quan. Hàng mày kiếm hơi nhíu lại, anh hỏi:

"Cá đã cắn câu rồi sao?"

Sa Sa vòng tay qua cổ anh, mỉm cười hỏi ngược:
"Thế mà anh cũng nhìn ra được à?"

Vương Sở Khâm cười lạnh. Vừa gỡ tay cô khỏi cổ mình, quay người tiếp tục đi vào trong, anh vừa thờ ơ đáp:

"Em diễn trong bãi đỗ xe đạt thế kia, không nhận ra mới là lạ."

Sa Sa nhìn bàn tay trống rỗng của mình, cười khổ, ngầm thừa nhận.

Vương Sở Khâm từng nói: nếu muốn khống chế một người, chí ít phải nắm được điểm yếu có thể khiến đối phương bị mình điều khiển.
Và điểm yếu của Sa Sa, người em trai ruột duy nhất 'đang du học Ý', cái "điểm yếu" mà Vương Hiên Viễn tin chắc trong tay mình, thực chất chỉ là một vở kịch do chính Vương Sở Khâm bày ra.

Nói cách khác, thứ mà Vương Hiên Viễn dùng để uy hiếp cô, thực ra là nhược điểm mà Vương Sở Khâm cố tình tạo ra để ông ta phát hiện.

Trên thế gian này, ngoài Vương Sở Khâm, mối ràng buộc duy nhất của Sa Sa... chỉ còn lại Trình Lễ Dự.
Mà Trình Lễ Dự, không nói đến việc với năng lực của anh, căn bản không đủ để Vương Hiên Viễn coi là mối đe dọa, thì con người thực sự có liên hệ sâu sắc với cô ấy, Vương Hiên Viễn e rằng vĩnh viễn cũng không thể tra ra được.

Trước khi kế hoạch này bắt đầu, Vương Sở Khâm đã xóa sạch không tì vết toàn bộ dữ liệu thật sự về cô. Những gì Vương Hiên Viễn biết về Sa Sa, chẳng qua chỉ là một quá khứ được tạo dựng cẩn mật.

Sa Sa không thể không thừa nhận, một người tâm cơ kín kẽ đến mức không hở lấy một kẽ như Vương Sở Khâm, trở thành kẻ đứng trên đỉnh cao quyền lực, chỉ còn là vấn đề của thời gian và thời cơ.
Bề ngoài anh dường như đang đi những nước cờ hiểm, từng bước đầy nguy cơ; nhưng kỳ thực, đó là sự chuẩn bị chu toàn từ trước, là sự tính toán và thao lược trong lòng bàn tay.

Anh nhìn thấu tâm địa không mong anh tốt đẹp của người cậu kia, lại càng nắm chắc, nắm chắc tình cảm của cô dành cho mình, sâu đến mức... không thể phản bội.

Người chú kia tìm đến cô, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, suy cho cùng cũng chỉ bởi ông ta đã nhận ra—thực lực của đứa cháu ngoại này đã không còn có thể xem thường, sớm muộn gì cũng đủ sức đối đầu với mình. Vì thế, ông ta muốn giữ cô bên cạnh Vương Sở Khâm, để thay ông ta thu thập tất cả những quyết sách tuyệt mật mà Vương Sở Khâm đưa ra trong công việc, rồi truyền lại cho ông ta, nhằm bóp chết đối thủ này từ trong trứng nước, trước khi thế lực kịp lớn mạnh.

Còn những gì Vương Sở Khâm đang thực hiện, từ đầu đến cuối... chỉ là một nước phản gián.

Vương Sở Khâm nghĩ rất đơn giản:
Vương Hiên Viễn muốn từ Sa Sa biết được điều gì về anh, vậy thì cứ cho ông ta biết điều đó. Cho đến khi ông ta hoàn toàn tin tưởng cô.

Loại người như Vương Hiên Viễn trời sinh đa nghi, nếu không nếm được chút lợi ngọt trước tiên, cho dù trong tay đã nắm được "điểm yếu" có thể khống chế Sa Sa, ông ta cũng sẽ không dễ dàng tin cô. Trong một vụ đấu thầu nội bộ mảnh đất nào đó một tuần sau, Sa Sa đã tiết lộ giá đáy của Vương Sở Khâm cho ông ta. Kết quả, ở một dự án không lớn không nhỏ ấy, Vương Hiên Viễn dùng mức giá chỉ cao hơn Vương Sở Khâm đúng một phần nghìn, thuận lợi giành được khu đất.

Vương Sở Khâm tại chỗ hất ghế bỏ đi, bị một loạt các nguyên lão cao tầng luôn theo phe Vương Hiên Viễn chỉ trích thẳng thừng, nào là quá trẻ, quá nóng nảy, chưa đủ bản lĩnh gánh vác đại sự.

Sau cuộc họp, Vương Hiên Viễn gọi Sa Sa đến, gương mặt tràn đầy ý cười:
"Sa Nhi, em yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi em."

Cách xưng hô ghê tởm ấy thành công khiến Sa Sa mất hẳn khẩu vị cho bữa tối. Trong lòng chán ghét, nhưng ngoài mặt cô vẫn cúi đầu rụt rè đáp:

"Vương tổng, xin ông hãy buông tha cho em trai tôi. Tôi... chỉ còn mỗi nó là người thân."

Vương Hiên Viễn cười giả tạo đến cực điểm:
"Em ngoan ngoãn làm việc cho tôi như vậy, sao tôi lại làm khó nó được chứ?"

Ông ta đưa tay lên, những ngón tay với ý đồ rõ ràng lướt qua gương mặt cô. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại trong túi Sa Sa vang lên. Cô như vớ được cọc cứu mạng, vội vàng nói muốn nghe điện thoại, rồi hốt hoảng bỏ chạy.

Thực ra, Sa Sa không phải thật sự sợ hãi. Chỉ là, thứ cô phải chịu không phải dụ dỗ, mà là uy hiếp. Nếu lúc ấy cô bình thản rời đi, e rằng chỉ phản tác dụng, khiến ông ta sinh nghi. Đã bị nắm thóp để đe doạ, thì chí ít cũng phải có dáng vẻ hoảng loạn của kẻ bị khống chế, điểm thường thức cơ bản của diễn xuất, cô vẫn hiểu.

Sa Sa trốn vào nhà vệ sinh, lấy điện thoại ra. Trên màn hình không hề có cuộc gọi đến, chỉ là tiếng chuông báo thức vang lên không dứt. Chuông này được cô cài đặt trước lúc đi gặp Vương Hiên Viễn, thời gian đúng mười phút sau.

Cô chỉ là quân cờ của Vương Sở Khâm, anh sẽ không ra tay cứu cô vào thời khắc then chốt. Vậy thì chí ít, cô phải biết cách tự cứu mình.

Vương thái tử của Vương thị, kẻ vừa thua thầu, hất ghế bỏ đi đầy tức giận, lúc này đang một tay cầm ly rượu vang đỏ, tay kia đút túi quần, ung dung tự tại tựa trước cửa kính sát đất của căn hộ mình, ngắm cảnh đêm bên ngoài.

Sa Sa bước vào phòng khách. Anh quay đầu lại, ngược sáng, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ thấp thoáng thấy khóe môi hơi nhếch lên.

Anh hỏi:
"Hắn tin em rồi chứ?"

Giọng nói bình thản, nhưng không còn lạnh nhạt như thường ngày. Sa Sa tiện tay ném túi xách lên sofa, bước tới ôm chặt lấy eo anh không chút giữ ý, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp ấy, khẽ lẩm bẩm:

"Hôm nay anh cho hắn nếm miếng ngọt lớn thế rồi, hắn còn có thể không tin sao?"

Vương Sở Khâm không đẩy cô ra, cũng không vòng tay ôm lại. Anh vẫn giữ tư thế dựa vào cửa kính, chỉ là rút bàn tay đang đút trong túi quần ra, bóp chặt cằm cô. Ánh mắt anh hờ hững, không gợn sóng, nhìn thẳng vào cô, từng chữ rõ ràng rơi xuống:

"Làm theo từng bước tôi sắp xếp. Và nhớ đừng có lên giường cùng ông ta."

Sa Sa sững người một giây, rồi tự đa tình cười hỏi:
"Sao thế? Anh ghen à?"

Vương Sở Khâm bật cười khẽ, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, sau đó kéo tay cô đang ôm eo mình ra, vừa đi vừa thong thả đáp:

"Tôi chỉ ghê tởm những thứ đã bị hắn chạm qua."

Ngực Sa Sa co rút, đầu óc nóng lên, cô theo phản xạ buột miệng hỏi theo bóng lưng anh:

"Vậy còn Lương Vũ Âm thì sao? Lương Vũ Âm của bây giờ... anh cũng ghét ư?"

Quả nhiên, lưng Vương Sở Khâm cứng lại, bước chân khựng xuống. Sa Sa lập tức hối hận, cô không nên nhiều lời, không nên vượt quá giới hạn, không nên chạm vào điều cấm kỵ của anh, càng không nên tự chuốc lấy đau đớn.

Dù anh không trả lời, cô cũng đủ để bị anh chán ghét. Còn nếu anh trả lời, những lời ấy nhất định sẽ khiến cô tổn thương đến không còn chỗ nguyên vẹn.

Quả nhiên, anh quay người lại. Lần này, Sa Sa nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh, đó là cơn giận đang gào thét muốn bùng phát, nhưng bị ép đến cực hạn. Anh mở miệng, giọng nói lạnh lẽo như mùa đông khắc nghiệt nhất, khiến cô trong chớp mắt như rơi xuống hầm băng, máu toàn thân đông cứng.

Anh nói:

"Tôn Dĩnh Sa, nhớ cho kỹ cái miệng của cô, còn chưa xứng để nhắc đến tên cô ấy. Đừng tưởng cô có chút giá trị với tôi thì tôi sẽ dung túng cô đến mức này. Nếu còn lần sau, tự mình cút đi."

_______

Tát 2 tát VSK - láo toét =___=. Hèn gì đoạn sau đáng bị ngược lắm, bộ này ngược đáng để đọc luôn ấy :))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro