5
Kể từ khi bắt đầu đợt huấn luyện khép kín chuẩn bị cho Á vận hội, Vương Sở Khâm đã thay đổi hoàn toàn. Sự sôi nổi và năng động trước kia của anh giờ đây chỉ còn là ký ức xa vời. Những thất bại, đặc biệt là trận bán kết tại Á vận hội, cứ mãi ám ảnh, khiến anh không ngừng tự hỏi: "Mình còn cơ hội nào để chứng minh bản thân không?"
Trong khi mọi người trong đội đều bận rộn với lịch trình thi đấu căng thẳng, chỉ có Tôn Dĩnh Sa là người duy nhất kiên nhẫn ở lại cùng anh, tập luyện và động viên. Nhưng dù cố gắng đến đâu, nỗi ám ảnh về những cú đánh hỏng vẫn bủa vây tâm trí anh. Dường như càng cố tập trung, anh càng cảm thấy bế tắc hơn. Những nỗ lực liên tục của anh trở thành một vòng lặp vô nghĩa, làm tăng thêm sự căng thẳng thay vì giải tỏa nó.
.....
Huấn luyện viên Lưu Quốc Chính quan sát tất cả, trong lòng không khỏi lo lắng. Ông biết rõ giai đoạn này là một phần không thể tránh khỏi trong sự nghiệp của bất kỳ vận động viên nào. Để vượt qua, đôi khi họ phải tự đối mặt với cảm xúc của mình và tìm ra cách chiến thắng bản thân.
Tuy nhiên, huấn luyện viên Lưu cũng hiểu, nếu Vương Sở Khâm không sớm thoát khỏi trạng thái này, nó có thể trở thành một vết rạn lớn trong sự nghiệp của anh.
Tôn Dĩnh Sa không biết có thể làm gì để giúp anh, chỉ biết kiên nhẫn lựa chọn ở lại, động viên anh luyện tập. Nhưng nếu không thể giải tỏa được tâm lý, việc luyện tập như vậy cũng chỉ vô ích. Cô nhìn sang huấn luyện viên Lưu, và ông lập tức gật đầu, ngầm đồng ý.
Cô tiến lên, chặn cú đánh của anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Anh ơi, nghỉ mười phút đi."
Anh đứng lặng người, như một sợi dây kéo căng quá mức, không thể giải phóng năng lượng. Tiếp tục luyện tập trong trạng thái này chỉ là vô ích, thậm chí có thể khiến anh lún sâu vào vòng xoáy tiêu cực.
Cuối cùng, anh gật đầu, vẫn mải mê với suy nghĩ của mình, không nhận ra rằng Tôn Dĩnh Sa đã luyện tập cùng anh hơn nửa tiếng đồng hồ. Anh bước ra góc sân, lấy chai nước đưa cho cô, rồi đứng một bên lau vợt, ánh mắt đượm buồn.
Tôn Dĩnh Sa không giỏi an ủi người khác, nhưng cô biết rõ tâm trạng của Vương Sở Khâm. Anh là một người cầu toàn, luôn đặt kỳ vọng cao vào bản thân. Sau thất bại tại trận bán kết, anh tự trách mình, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. Nhìn thấy anh như vậy, Tôn Dĩnh Sa biết rằng chỉ đơn thuần luyện tập sẽ không giúp anh vượt qua. Cô cần phải làm điều gì đó.
.....
Trong đội, ai cũng hay trêu Tôn Dĩnh Sa rằng mặt cô tròn trịa, mềm mại, đáng yêu giống hệt chiếc bánh bao. Mỗi lần như thế, cô lại phản ứng với vẻ nửa thật nửa đùa, lúc thì bĩu môi lườm nguýt, lúc lại cười khanh khách đuổi theo "trả thù" người chọc ghẹo. Nhưng nếu có điều cô thực sự không thích, thì đó là bị véo má.
Những cậu trai đồng trang lứa trong đội thường xuyên lấy điều này ra để trêu cô, đôi khi khiến cô phát bực. Nhưng riêng với Vương Sở Khâm, cô lại không thể bực lâu. Anh không trêu cô quá đà, mà cách anh đùa giỡn dường như luôn mang theo một chút quan tâm, một chút dịu dàng. Có những lần cô miễn cưỡng để anh véo má, chỉ vì biết anh không có ý xấu.
.....
Nhưng hôm nay, cô nhìn thấy Vương Sở Khâm không còn là anh chàng hay đùa giỡn nữa. Anh đang chìm trong những suy tư, những cảm xúc nặng nề mà cô biết mình không thể hoàn toàn hiểu được.
Cô chỉ có thể đứng đó, lặng lẽ suy nghĩ cách để khiến anh cảm thấy khá hơn.
Cuối cùng, cô quyết định thử một điều.
Cô đưa tay đón chai nước anh đưa, không uống ngay mà nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng pha chút tinh nghịch:
"Anh nói mặt em giống bánh đậu bao đúng không? Nếu lần này chúng ta thắng giải đôi nam nữ, em cho anh véo má đấy."
Vương Sở Khâm lặng lẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt anh vẫn chất chứa nỗi lo lắng. Những áp lực từ thất bại trước đó như một bức tường cao chắn ngang đường, khiến anh chùn bước. Anh không ngừng tự hỏi liệu mình có đủ khả năng vượt qua tất cả để tiến xa hơn, để chứng minh bản thân.
Tôn Dĩnh Sa đứng đó, trước mặt anh, với ánh mắt sáng nhưng không hề phán xét, cũng chẳng mang theo bất kỳ sự thúc giục nào, mà chỉ là sự nhẹ nhàng, chân thành thường thấy nơi cô. Dù cô không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của cô đã mang lại một cảm giác an ủi, một điểm tựa tinh thần cho anh.
.....
Cô không phải người không có khó khăn. Anh biết chứ. Những câu hỏi cô từng đặt ra vẫn còn vang vọng trong tâm trí anh:
"Đầu ca, anh thấy gần đây cảm giác đánh bóng của em có tệ không?"
"Đầu ca, Thế vận hội Olympic trẻ lần này chúng ta ổn chứ?"
Đằng sau những câu hỏi ấy là sự bất an, là những nỗ lực không ngừng để hoàn thiện bản thân. Vậy mà giờ đây, cô lại đứng đây, an ủi anh, khiến anh cảm thấy mình thật vô dụng. Anh không thể làm gì để giúp cô vững tin hơn, mà ngược lại lại cần đến sự động viên của cô. Không được, anh không thể cứ thế mà gục ngã. Anh phải đứng lên.
.....
Câu nói "Nếu anh dẫn em thắng, em sẽ để anh véo má" khiến Vương Sở Khâm không khỏi bật cười. Nụ cười thoáng qua, nhưng đủ để xóa tan phần nào bóng mây đè nặng trong lòng anh.
"Thật không?" Anh hỏi, giọng điệu vừa hoài nghi vừa pha chút đùa vui.
"Thật," Tôn Dĩnh Sa nghiêm túc gật đầu, nhưng không quên thêm một điều kiện: "Nhưng chỉ một lần thôi đấy. Đừng có tham!"
Chỉ là một lời hứa nhỏ, nhưng lại mang đến một cảm giác ấm áp và thoải mái. Cô luôn có khả năng đặc biệt khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, khiến anh cảm thấy thế giới không chỉ là những áp lực và thất bại. Giống như ánh mặt trời, chỉ một câu nói nhẹ nhàng từ cô lại làm anh cảm thấy tự tin hơn. Lần đầu tiên, anh cảm thấy tên tiếng Anh "Sun" thật sự rất hợp với cô.
"Được, anh đồng ý," Vương Sở Khâm nói, giọng anh lần đầu tiên trong ngày vang lên đầy quyết tâm. "Nhưng anh muốn thêm vài lần nữa. Một lần thì không đủ đâu."
"Anh đúng là tham lam thật đấy!" Tôn Dĩnh Sa bĩu môi, nhưng cô cũng bật cười. "Nhưng nếu thắng, em sẽ suy nghĩ lại, đặc cách cho anh véo thêm vài lần."
Trong khoảnh khắc ấy, những cảm xúc nặng nề trong lòng Vương Sở Khâm dường như tan biến. Anh cảm thấy mình có thể làm được, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa.
"Được, nhất định phải thắng. Chúng ta sẽ làm được.", anh thì thầm, như một lời hứa với chính mình và cả với cô.
Và từ khoảnh khắc đó, Vương Sở Khâm biết rằng, dù có bao nhiêu khó khăn, anh vẫn có thể vượt qua - miễn là có sự đồng hành của cô.
.....
Trong lúc chờ đến thi đấu đôi nam nữ, Vương Sở Khâm đứng cách Tôn Dĩnh Sa không xa, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cô.
Cô đang trò chuyện vui vẻ cùng Lâm Cao Viễn, dáng vẻ tự nhiên và thoải mái, không hề mang chút căng thẳng nào trước giờ thi đấu.
Trông cô lúc này chẳng còn hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn thường ngày, chỉ thấy một cô bé tự tin và tràn đầy năng lượng trong từng cử chỉ của mình.
"Anh Cao Viễn, anh đúng là "Cao nhân" thật đấy. Thì ra anh từ tay phải chuyển sang tay trái. Chuyển tay như vậy khó hơn nhiều so với khi bẩm sinh. Nếu em phải chuyển tay trái chắc chắn em sẽ hỏng mất, không thể làm được như anh đâu." Tôn Dĩnh Sa nói, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Lâm Cao Viễn bị lời khen cùng ánh mắt ngưỡng mộ của cô làm cho bối rối, gãi đầu gãi tai, vừa ngại ngùng lại vừa có chút tự mãn. "Lúc nhỏ dễ tập hơn mà."
"Lần sau chúng ta thử phối hợp xem, chắc cũng ổn đấy," cô vỗ vai Lâm Cao Viễn, giọng điệu hào hứng.
Từng lời nói của cô lọt vào tai như một cú đánh nhẹ vào lòng Vương Sở Khâm. Anh biết rằng đây chỉ là một câu nói bâng quơ, nhưng cảm giác khó chịu vẫn không thể bị xua tan.
Anh siết chặt chiếc vợt trong tay, đôi mắt vẫn không rời khỏi cô. Lời nói của cô dường như đang đẩy anh vào một vùng cảm xúc mơ hồ: "Nếu một ngày nào đó cô ấy thật sự thay đổi người đồng hành thì sao? Cô ấy có thể tiếp tục vui vẻ như vậy với bất kỳ ai. Còn mình thì sao?". Việc thay đổi cặp đôi trong đội vốn dĩ không phải là chuyện hiếm. Huấn luyện viên có thể thử nghiệm bất cứ lúc nào.
Anh hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cảm giác bất an dâng lên mỗi lúc một nhiều. Bất chợt, anh nhận ra, anh không muốn thay đổi, không muốn mất đi vị trí này. Tôn Dĩnh Sa là bạn đồng hành, là người giúp anh vượt qua những giây phút khó khăn nhất. Cô không chỉ là đồng đội, cô là người duy nhất khiến anh cảm thấy ánh sáng trong những ngày tăm tối nhất.
Nhưng liệu điều đó có kéo dài mãi mãi không? Họ mới 18 tuổi, còn cả một chặng đường dài phía trước. Liệu rằng sau mười hay mười lăm năm, cô ấy vẫn sẽ đứng đây, cùng anh chia sẻ chiến thắng và thất bại? Hay cô ấy sẽ an ủi những người đồng đội khác như đã an ủi anh. Cô sẽ nói với họ: "Dẫn em đến chiến thắng nhé." Cô sẽ chia sẻ đồ ăn với họ. Hay cô ấy sẽ trở thành ánh mặt trời của người khác?
Vương Sở Khâm đứng đó, cảm giác như mình vừa bị một cú đánh chí mạng từ ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Tôn Dĩnh Sa dành cho Lâm Cao Viễn. Anh tự trấn an bản thân: "Không sao, chỉ là đùa thôi. Là đùa thôi mà."
Nhưng lúc này, anh không còn thời gian để bận tâm đến những điều mơ hồ nữa. Sự trẻ con trong anh trỗi dậy. Ánh mắt của anh vô thức dõi theo hai người, cảm giác khó chịu dâng trào như một cơn sóng ngầm. Anh nghĩ thầm: "Nhóc con của mình còn dám bày trò nịnh hót?"
Vương Sở Khâm hết lườm Lâm Cao Viễn rồi đến liếc Tôn Dĩnh Sa, một cô gái thấp hơn với vẻ mặt tỏ ra ngưỡng mộ, cố tình nịnh hót. Còn chàng trai cao hơn, chắc hẳn đang nghĩ mình là vua khi được khen ngợi như vậy.
Tôn Dĩnh Sa, dường như cảm nhận được ánh nhìn không mấy thiện chí từ đằng sau, bất ngờ quay lại. Bắt gặp vẻ mặt xị ra của Vương Sở Khâm, cô liền cười tươi, ánh mắt như chứa cả sự trêu chọc lẫn dịu dàng: "Anh ơi, em chỉ nói đùa thôi mà. Anh không cần để bụng đâu."
Vương Sở Khâm giả vờ cười, cố che giấu cảm xúc: "Không sao đâu, nhưng nhớ là đừng nương tay với 'Cao nhân' của em nhé. Chúng ta vẫn cần phải thắng mà!"
Nói xong, anh quay người đi, cố gắng dán mắt vào trận đấu bên cạnh để không lộ ra tâm trạng lộn xộn của mình. Nhưng dù có cố gắng thế nào, tai anh vẫn như dỏng lên để nghe giọng cô từ phía sau.
Sắp đến giờ ra sân, Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng tiến lại gần anh, kiễng chân lên, véo nhẹ đôi má bánh bao của mình, ánh mắt sáng lấp lánh, rồi thì thầm bên tai anh: "Anh ơi, chúng ta chắc chắn sẽ thắng. Em còn phải cho anh véo má nữa mà."
Vương Sở Khâm đứng sững, cảm giác như vừa bị đóng băng trong giây lát. Câu nói nhẹ nhàng ấy như một liều thuốc xoa dịu mọi cảm xúc tiêu cực trong anh.
"Mình bị cô nhóc này nắm gọn trong tay rồi!". Anh thầm nghĩ... nhưng lạ thay, anh lại vui vẻ đón nhận điều đó.
Anh quay lại, ánh mắt đã dịu dàng hơn, nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi: "Tiểu Ma Vương, em giỏi lắm. Nhưng để xem sau trận đấu, ai véo ai nhé!"
Tôn Dĩnh Sa cười khúc khích, kéo anh về phía sân đấu: "Đầu ca, đừng để thua là được. Nếu không, má em sẽ thuộc về 'cao nhân' khác đấy!"
Vương Sở Khâm nhếch môi cười, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Không. Tuyệt đối không có chuyện đó. Chúng ta sẽ thắng. Không chỉ vì thành tích, mà còn vì... một lý do khác.
.....
Quả đúng như lời cô nói, họ đã chiến thắng.
Chiến thắng trong trận đấu đôi nam nữ như một cơn mưa mát lành, xóa tan hết những căng thẳng và mệt mỏi mà họ đã trải qua.
Tôn Dĩnh Sa siết chặt tay trái để ăn mừng, nụ cười tỏa sáng trên khuôn mặt, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Cảm giác chiến thắng khiến họ muốn khẳng định bản thân, muốn chứng minh rằng đây chính là câu trả lời tốt nhất cho những nỗ lực, những giọt mồ hôi đã đổ xuống của mình, tất cả đều được đền đáp xứng đáng.
Cô nhìn sang Vương Sở Khâm, người cũng đang rạng rỡ không kém. Và ánh mắt họ chạm nhau, một sự đồng điệu mà không cần lời nói nào để diễn tả.
Cô bước về phía anh, trong khoảnh khắc ấy một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu cô: "Lần này, mình có thể ôm anh ấy rồi."
Cô dang tay, và nhìn thấy anh cũng đang tiến lại gần. Khi họ chạm vào nhau, cảm giác từ cái ôm đầu tiên lan tỏa. Làn áo thi đấu hơi ướt từ mồ hôi của những nỗ lực, mùi nước giặt thơm nhẹ thoảng qua, tất cả như gói gọn lại thành một mảnh ký ức hoàn hảo.
Cô chưa từng ôm một người bạn đồng trang lứa như thế này. Cái ôm này thật khác biệt - không phải sự khích lệ như từ huấn luyện viên, cũng không phải là cái ôm từ bạn bè thông thường.
Cô cảm thấy như mình là một con tàu vừa cập bến sau chuyến hành trình dài. Trái tim đang cuộn trào sóng dữ của cô bỗng chốc được dỗ dành bởi sự vững chãi và an toàn. Nhưng rồi, sự rối loạn len lỏi trong lòng cô.
Cô nhận ra rằng, với huấn luyện viên, cái ôm là để chia sẻ niềm vui, là sự động viên. Nhưng với Vương Sở Khâm, cái ôm này lại mang một ý nghĩa khác.
Cảm giác tham lam trỗi dậy. Một cái ôm từ huấn luyện viên sẽ không khiến cô cảm thấy rối loạn như thế này, không khiến cô chỉ dám ôm trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi buông tay ra, sợ rằng người đối diện sẽ nhận ra khao khát muốn chiếm hữu trong lòng cô. Nó khiến cô cảm thấy mình muốn giữ lấy anh mãi, không muốn buông tay, như thể chỉ cần rời ra thôi, tất cả sẽ tan biến.
Sự bối rối và lúng túng trong lòng cô khiến cô nhận ra: "Mình không thể ôm anh ấy theo cách mà mình ôm huấn luyện viên. Đây là Vương Sở Khâm. Đây là Đầu ca của mình."
Còn Vương Sở Khâm thì sao?
Anh cảm nhận được cái ôm từ Tôn Dĩnh Sa, một cái ôm không giống bất kỳ cái ôm nào anh từng nhận. Anh không thấy phiền, cũng không thấy lạ lẫm. Thay vào đó, cảm giác ấm áp và bình yên lan tỏa, như thể cô đang dựa vào anh, tin tưởng và trao trọn niềm tin ấy.
Từ một mái chèo nhỏ trong những ngày đầu tiên, anh đã từng bước trưởng thành, trở thành một bến cảng vững chãi cho cô tựa vào. Nhưng anh cũng biết, thời gian sẽ không dừng lại ở đây. Một ngày nào đó, anh sẽ trở thành một hòn đảo - nơi cô có thể chọn đặt chân đến, hoặc rời đi, tùy vào hành trình mà cô muốn tiếp tục.
Khoảnh khắc ấy, họ chỉ lặng lẽ ôm lấy nhau giữa ánh sáng của sân đấu, để lại tất cả những lời chưa nói trong lòng.
....
Thế vận hội Olympic trẻ, nơi tuổi trẻ và khát khao tỏa sáng hòa quyện, trở thành cột mốc quan trọng trong cuộc đời Tôn Dĩnh Sa. Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, và giờ đây, khi nó đến, cô mang theo tất cả những lời dặn dò, kỳ vọng và cả nỗi bất an của bản thân để đối mặt với thử thách lớn nhất từ trước đến nay.
Trước ngày lên đường, cô cảm nhận rõ sự yêu thương và quan tâm của mọi người xung quanh. Tôn Minh Dương nhét đầy đồ ăn vặt vào vali, như muốn bảo vệ cô khỏi bất kỳ cảm giác cô đơn nào nơi đất khách. Huấn luyện viên Trương Cầm dặn dò đủ điều, từ cách ăn uống, nghỉ ngơi, đến từng kỹ thuật nhỏ trong thi đấu.
Đêm trước ngày lên đường, cô trò chuyện thật lâu với bà Tôn qua điện thoại. Những lời dặn dò dịu dàng của bà như tiếp thêm sức mạnh: "Hãy tận hưởng trọn vẹn Thế vận hội Olympic trẻ, cống hiến hết mình cho tuổi trẻ của con. Đừng quá lo lắng về kết quả, hãy tin tưởng vào bản thân mình."
.....
Nhiều năm sau, khi có người hỏi về trận đấu nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất, Tôn Dĩnh Sa thường nhớ về những khoảnh khắc ở Thế vận hội Olympic trẻ.
Sân đấu nơi đất khách quê người thật xa lạ. Cô đứng trước bàn bóng, mang trên ngực lá cờ tổ quốc, phía sau là chính bản thân cô.
Những tiếng hò reo vang lên xa lạ từ trên khán đài, không thuộc về cô. Những tiếng huýt sáo, la ó từ khán giả nước bạn, tất cả hòa lẫn vào nhau, tạo nên một áp lực vô hình.
Cô nhắm mắt, tĩnh lặng tìm kiếm sự bình yên trong tâm trí. Bất chợt, vang lên một câu nói quen thuộc, mộc mạc nhưng đầy sức mạnh: "Tiểu Đậu Bao, cố lên!"
Tiếng nói ấy không đến từ đám đông xa lạ, mà là từ người quen thuộc nhất với cô. Câu nói ấy khiến cô như bừng tỉnh, mọi nỗi lo lắng tan biến, chỉ còn lại quyết tâm và niềm tin chiến thắng. Trong khoảnh khắc đó, khi mọi âm thanh trở nên mờ nhạt, ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng xuống, Tôn Dĩnh Sa cảm nhận rõ ràng: sức mạnh để cô vượt qua tất cả không chỉ đến từ bản thân, mà còn đến từ sự hiện diện của một người.
Cô không cần nhìn lên khán đài cũng biết, Vương Sở Khâm đang ở đó, ánh mắt anh dõi theo từng chuyển động của cô.
Cô biết, người duy nhất cổ vũ cho cô từ khán đài là anh.
Nhưng liệu điều này có phải là tình yêu ngây thơ của tuổi trẻ? Không, đó là một điều còn sâu sắc hơn thế.
Đó là sự đồng hành.
Là sự dựa dẫm lẫn nhau trong những ngày tháng khó khăn nhất, nơi mà tình yêu thông thường không thể diễn tả hết được.
Những điều khiến cô không thể cưỡng lại, không phải là tiếng cười đùa vô tư trong nhà ăn, mà là hình ảnh hai người cùng nhau luyện tập dưới ánh đèn mờ của sân tập từ tờ mờ sáng đến tối muộn ngày qua ngày. Những khoảnh khắc ấy, không lời nói nào cần thiết, chỉ có bóng và vợt làm cầu nối, như hai nhịp tim hòa chung một nhịp.
Cô không bị cuốn hút bởi nụ cười nhẹ nhàng mà anh dành cho cô, mà bởi câu nói lặp đi lặp lại mỗi khi cô chùn bước: "Kiên định lên!"
Câu nói đó không chỉ là lời động viên. Nó là sợi dây níu cô khỏi những hoang mang và bất an, nhắc nhở cô rằng phía trước vẫn còn con đường phải bước tiếp.
Điều làm cô say đắm không phải là hình ảnh chàng trai trẻ đầy khí thế sau những chiến thắng. Mà chính là sự bền bỉ, sự không từ bỏ khi cả hai cùng đối mặt với nỗi sợ thất bại.
Trong những lần anh thất vọng, cô ở đó để kéo anh lên. Trong những lần cô chao đảo, anh trở thành ngọn hải đăng soi đường.
Họ như hai vì sao trên cùng một bầu trời, tự tỏa sáng, tự vươn lên, nhưng lại không thể thiếu nhau.
Họ là những người độc lập vươn lên, nhưng cũng là ánh sáng dẫn đường cho nhau.
...
Và chiến thắng đến, ánh sáng sân đấu trước mắt Tôn Dĩnh Sa bỗng trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Cô giơ cao tay ăn mừng, cảm giác chiến thắng thật tuyệt vời, như dòng suối trong lành cuốn trôi mọi bất an.
Cô thích cảm giác làm nhà vô địch. Thế nhưng, phía sau nụ cười ấy là những năm tháng không ngừng hoài nghi về bản thân, lo sợ bước chân mình sẽ chậm lại. Cô cần chiến thắng, nhưng lại không dám nói ra, cũng không dám để lộ cảm xúc.
Cô từng nghĩ mình là thiên tài, sinh ra để chơi bóng bàn, và con đường phía trước sẽ luôn thuận lợi.
Nhưng từ khi bước chân vào đội tuyển quốc gia, vào đội tuyển chính, dần dần cô nhận ra rằng thiên tài không còn là điều hiếm hoi. Tất cả đồng đội của cô đều là những tài năng xuất chúng. Ở Đông Lộ Thiên Đàn này, ai mà chẳng là thiên tài? "Mình chỉ là một trong vô số thiên tài ở đây sao?"
Nhưng hôm nay, cô đã tự trả lời cho câu hỏi ấy. Không phải thiên tài nào cũng có thể nắm lấy một cơ hội duy nhất tại Thế vận hội Olympic trẻ và biến nó thành ánh hào quang của riêng mình. Và cô, Tôn Dĩnh Sa, đã làm được.
Khoảnh khắc chiến thắng là lời khẳng định mạnh mẽ: "Mình không chỉ là một thiên tài. Mình là người chiến thắng."
Cuối cùng, cô cũng có được khoảnh khắc rực rỡ của tuổi trẻ cho riêng mình...
.....
Vương Sở Khâm siết chặt tấm huy chương vàng trong tay, ánh sáng lấp lánh phản chiếu lên đôi mắt anh, khiến khoảnh khắc chiến thắng trở nên rực rỡ. Đứng trên sân khấu, đối diện với khán giả, anh không khỏi nghĩ: Tương lai chắc chắn sẽ sáng rực như vậy. Anh ngẩng đầu nhìn lên khán đài, những tiếng vỗ tay và reo hò như đang tán thưởng chiến thắng của anh và Tôn Dĩnh Sa. Tất cả dường như hoàn hảo: chức vô địch vừa vặn để khẳng định bản thân, và cô, với nụ cười rạng ngời như ánh mặt trời, cũng vừa vẹn vẫn ở bên cạnh anh.
Nhưng một cảm giác lạ lùng chợt dâng lên trong anh, khiến anh không thể làm chủ được. Bờ vai phải của anh đột ngột nóng lên, như thể có một sự hiện diện nào đó đã chạm vào anh - cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Anh từng có cảm giác này, khi lần đầu tiên yêu một ai đó, khi đứng cạnh người ấy, mỗi giác quan của anh đều trở nên nhạy cảm một cách kỳ lạ. Nhưng lần này, cảm giác ấy lại sâu sắc, mãnh liệt và khó hiểu hơn. Bờ vai anh bỗng dưng như có một ý thức riêng biệt, không biết phải đặt ở đâu, bối rối và cứng đờ.
Anh lén liếc nhìn cô, gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt sáng lấp lánh vẫn hướng về phía trước. Trong khoảnh khắc ấy, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu anh - liệu có thể ôm cô để ăn mừng chiến thắng này không? Hay chỉ đơn giản là vỗ vai cô để khích lệ? Nhưng anh lại do dự, ngần ngại không biết có phải làm như thế nào...
Trước ống kính, anh nâng tay lên rồi lại hạ xuống, cảm giác lúng túng không sao che giấu được. Anh muốn ôm cô, nhưng lại không dám. Cuối cùng, chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo, anh tự nhủ: "Đây là Tiểu Đậu Bao, là đồng đội thân thiết như em gái ruột của mình. Anh chỉ muốn ôm cô để ăn mừng chiến thắng thôi mà, có gì đâu mà không dám chứ?" Nhưng dù cố gắng che giấu, cảm giác bất thường trong lòng anh không dễ gì xua tan.
Những lời tự nhủ bản thân ấy không đủ để che lấp sự bối rối đang lớn dần trong anh. Anh cảm nhận rõ ràng, mọi thứ không còn tự nhiên nữa. Và những suy nghĩ không trong sáng bắt đầu len lỏi vào tâm trí anh - nhưng anh không dám nghĩ tiếp.
Khi buổi chụp ảnh sắp kết thúc, ánh đèn flash lóe lên, anh không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc chỉ có duy nhất một lần trong đời này. Bất chấp tất cả những cảm xúc lẫn lộn trong lòng, anh lấy hết can đảm, vòng tay ôm người đứng bên cạnh mình, cố gắng làm ra vẻ bình thản: "Tiểu Đậu Bao, ôm một cái để chụp ảnh nào."
Không giống những lần ăn mừng với đồng đội trước đây, cái ôm này khác biệt như mang theo một lời hứa thầm lặng, rằng anh sẽ luôn ở đó, bên cạnh cô. Cảm giác mềm mại từ bờ vai nhỏ bé của cô truyền đến anh một cảm xúc khó tả.
Tôn Dĩnh Sa hơi cứng người trong giây lát, nhưng sau đó nhanh chóng phối hợp. Cô cố gắng kìm nén nụ cười nhưng cảm xúc cứ dâng trào. Lo sợ máy ảnh sẽ bắt được cảm xúc thật của mình, cô vội khoác tay qua vai Tomokazu Harimoto để che giấu, nhưng cảm giác lại khác hẳn. Bên phải là sự thản nhiên, bên trái lại là sự bối rối.
Ánh mắt Vương Sở Khâm dừng lại trên cô thêm vài giây trước khi rời đi. Cảm giác trên vai, nơi vừa chạm vào bờ vai cô, vẫn còn lưu lại hơi ấm. Anh nhắm mắt, cố gắng xua đi sự lúng túng trong lòng. Anh không biết mình đã làm đúng hay sai, chỉ biết rằng, từ giờ trở đi, cảm giác rung động của tuổi trẻ sẽ ngày càng khắc sâu...Trong khoảnh khắc này, anh nhận ra, một cánh cửa mới vừa mở ra - và anh không chắc mình đã sẵn sàng bước qua hay chưa.
.....
Tôn Dĩnh Sa không chắc cảm xúc của mình bắt đầu từ đâu. Như cô đã từng nói, thiên tài có rất nhiều vì vậy dù anh ấy, Vương Sở Khâm, là một người xuất sắc - tài năng, mạnh mẽ, đầy triển vọng - nhưng điều đó không khiến cô rung động ngay lập tức. Có lẽ mọi thứ khởi nguồn từ sự tò mò. Anh ấy, người luôn tự hào nói rằng mình muốn trở thành người giống như "Long Đội" dường như mang theo một ánh hào quang khiến cô không thể không để ý.
Vào năm 2015, khi cô mới gia nhập đội tuyển quốc gia, trong một lần ăn cơm tại căng tin, cô vô tình nhìn thấy anh đi ngang qua, cô quay sang hỏi Hà Trác Giai, người đang ngồi cạnh: "Anh ấy, tuyển thủ mà thường xuyên chơi với anh Tĩnh Kỳ và Đại Béo thuộc đội nào vậy? Lối chơi hay quá."
Hà Trác Giai ngẩng lên nhìn, nhận ra người cô đang nói tới, rồi đáp một cách thản nhiên: "Thuộc đội Bắc Kinh đấy. Dạo này chuyện yêu sớm của anh ta đang bị mọi người bàn tán trong đội tuyển."
Tôn Dĩnh Sa vốn đã ăn cơm rất chậm, lúc này lại càng chậm hơn, cô ngừng đũa, đôi mắt tròn xoe nhìn theo bóng dáng của Vương Sở Khâm. "Anh ấy không phải là cùng tuổi với mình sao?" cô tò mò hỏi tiếp.
Hà Trác Giai thúc giục cô ăn nhanh: "Ăn nhanh lên, đừng lề mề thế. Lần sau để Dương Dương ngồi với cậu nhé.". Cô nói tiếp: "Cái chuyện yêu sớm ấy à, thấy trên Weibo họ đăng vui vẻ lắm. Mà bạn gái anh ấy không phải yêu sớm đâu, hơn anh ấy 5 tuổi. Anh ấy có thể là do ra ngoài sống từ sớm, tâm lý thích kiểu phụ nữ trưởng thành, có chút dựa dẫm. Chẳng giống cậu đâu, cậu mới có mười lăm, mặt thì như mười tuổi, EQ thì như năm tuổi, chẳng hiểu gì cả"
Câu chuyện khiến Tôn Dĩnh Sa vừa ngạc nhiên, vừa không biết phải phản ứng thế nào. Cô cúi đầu tiếp tục bữa ăn, nhưng đôi đũa trên tay chợt chậm lại. Cô vẫn không quên bổ sung một câu, giọng đầy bất mãn: "Thế nào là EQ năm tuổi? Tớ đâu có yếu kém như vậy!"
Đêm hôm đó, nằm trên giường, cô không ngừng suy nghĩ. Cuối cùng, vì tò mò, cô tải Weibo, lướt qua những bức ảnh của anh cùng bạn gái. Nụ cười trong những bức ảnh đó đầy rạng rỡ, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy một chút hụt hẫng khó tả. Sau vài phút, cô xóa ứng dụng đi, tự nhủ: "Chẳng có gì thú vị cả. Thời gian đó thà đi đánh bóng bàn còn hơn."
Nhưng, dù nói vậy, hình ảnh anh vẫn cứ lẩn khuất trong tâm trí cô.
.....
Sau đó, cô nghe nói anh ấy đã chia tay. Nhưng rồi lại có người bảo rằng họ vẫn còn liên lạc. Cô chưa bao giờ cố gắng tìm hiểu thêm, chỉ lặng lẽ nghe những câu chuyện các chị trong đội kể lại. Thế mà, mỗi lần nhắc đến anh, tai cô lại trở nên đặc biệt nhạy cảm. Dường như, không như những lần nghe kể chuyện khác, mỗi câu chuyện về anh đều khiến cô không thể ngó lơ.
Khi cô chính thức gia nhập đội một, tần suất gặp anh ngày một nhiều hơn. Anh ấy, dường như lúc nào cũng hiện diện quanh cô - một cách tự nhiên, không ồn ào nhưng rõ ràng.
Cô thường nghe thấy giọng anh vang lên vào những buổi tối ở sân, khi anh gọi điện về cho bố mẹ. Đôi lần, cô đi ngang qua khu luyện tập của đội nam, thấy anh đang tập trung cao độ, dáng người mạnh mẽ nhưng mang theo sự kiên trì mà cô ngưỡng mộ. Có lúc, cô bắt gặp anh trong căng tin, trêu đùa sôi nổi với Lưu Đinh Thạc, Lương Tĩnh Khôn, hoặc những đồng đội khác của đội Bắc Kinh. Thế nhưng, không phải lúc nào anh cũng vui vẻ như vậy. Có lần, cô nhìn thấy anh ngồi một mình bên lề đường, ánh mắt mang theo nỗi buồn sâu lắng, như thể cả thế giới vừa quay lưng với anh.
Mỗi khoảnh khắc ấy, không biết từ bao giờ, đã in sâu vào tâm trí cô. Từng chút một, những cảm xúc mà trước đây cô luôn cố gắng chôn giấu, giờ đây cứ như một mạch nước ngầm trỗi dậy mỗi khi cô nhìn thấy anh.
Cho đến một ngày, khi đứng trước gương, cô đột nhiên tưởng tượng: nếu mình để tóc dài, liệu trông sẽ thế nào? Hình ảnh cô trong tưởng tượng hiện ra, nhưng điều lạ lùng hơn là, trong tâm trí, cô vô thức nghĩ đến việc anh sẽ nhìn mình ra sao với kiểu tóc ấy.
Khoảnh khắc đó, cô sững sờ nhận ra, có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cô đã thực sự động lòng rồi.
.....
Nếu không có trận đấu đôi nam nữ định mệnh đó, có lẽ những rung động tuổi trẻ đã sớm tan biến vào khoảng không.
Huấn luyện viên Lưu giới thiệu: "Sa Sa, em nhìn chàng trai áo xanh kia đi. Đó là đối tác mới của em, Vương Sở Khâm."
Cô dõi theo ánh mắt ông, bắt gặp dáng người cao lớn ấy. Trong khoảnh khắc, cô nghĩ: "Anh đang bước vào chiếc bẫy mà có lẽ chẳng cần phải chạy trốn nữa."
Khi nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và người kia, trái tim cô bất giác khẽ đập nhanh. Tất cả như được sắp đặt, giống như cái gọi là "trùng hợp định mệnh." Nhưng điều kỳ diệu nhất chính là: cô là người được gặp anh.
Cô tin rằng, anh đã đến lúc bước ra khỏi bóng tối. Và cô sẽ là ánh mặt trời dẫn lối.
Cô muốn thử. Một lần thôi.
.....
Anh nói với cô: "Anh sẽ bảo vệ em. Nếu sau này có ai làm tổn thương em, anh sẽ đứng ra vì em."
Đó là lời hứa của một người anh trai ư? Hay là điều gì khác?
Lúc này, câu trả lời không quan trọng. Điều duy nhất cô biết là anh đã bắt đầu quan tâm, bắt đầu mở lòng. Một cách chậm rãi nhưng chắc chắn, anh bước vào cuộc sống của cô, và cô cũng không thể dừng lại.
.....
Mọi chuyện tựa như một ván bài lớn. Nhưng kỳ lạ thay, chẳng ai cần đặt cược. Bởi càng tiến gần, ranh giới mơ hồ lại trở nên rõ ràng.
Hiện tại, cô nhìn anh - người đứng bên cạnh mình. Anh có thể là anh trai, cũng có thể là bạn đồng hành, hay là điều gì đó lớn lao hơn thế. Nhưng cuối cùng, anh vẫn sẽ là Vương Sở Khâm.
Là Vương Sở Khâm của chính anh, và cũng là Vương Sở Khâm của cô.
Ba chữ "Tôn Dĩnh Sa" - từ giờ sẽ cùng anh viết nên câu chuyện của họ.
WANG Chuqin / SUN Yingsha
Nếu có điều gì luôn đồng hành cùng chúng ta, thì đó chính là giấc mơ cháy bỏng về quả bóng trắng nhỏ bé này. Và ở nơi cao hơn, luôn là đội tuyển CHN.
CHN
WANG Chuqin / SUN Yingsha
Chúng ta đứng đây, dưới ánh mắt của hàng triệu người, đối diện với quốc kỳ đang tung bay kiêu hãnh. Trước mặt là chiếc huy chương vàng lấp lánh, bên cạnh là người bạn đồng hành không thể thiếu. Khoảnh khắc này khiến tương lai tưởng chừng xa vời bỗng trở nên gần gũi đến lạ.
Vương Sở Khâm, hãy cùng nhau cố gắng! Hãy bước tiếp, tiến đến một thế giới rộng lớn hơn, nơi ánh sáng Olympic chiếu rọi trên lá cờ của chúng ta. Và dù phía trước có thế nào, chúng ta sẽ tiếp tục đồng hành bên nhau viết nên kỳ tích.
.....
Hãy mạnh mẽ như cây sồi vững chãi.
Đừng như loài mẫu đơn leo yếu ớt, cũng đừng bắt chước những cánh chim si tình. Em muốn mình trở thành hình ảnh của một cái cây, đứng hiên ngang bên cạnh anh.
Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua giá lạnh mùa đông, đón nhận gió mưa, sấm sét.
Cùng sẻ chia những khoảnh khắc sương mờ giăng lối, mây trời trôi dạt, hay sắc cầu vồng rực rỡ sau cơn bão.
Dù độc lập, mỗi cây đứng riêng trên mảnh đất của mình, nhưng gốc rễ của chúng ta vẫn mãi mãi gắn bó.
Em yêu sự kiên định của anh - như cách cây sồi cắm rễ sâu vào lòng đất. Và hơn thế nữa, em còn yêu cả mảnh đất mà chúng ta cùng đứng, nơi nuôi dưỡng tất cả những gì thuộc về chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro