12

1.

Buổi sáng khi Tôn Dĩnh Sa tỉnh lại đôi mắt cô bị lóa bởi ánh nắng ngoài cửa sổ.

Cô mơ mơ màng màng nghĩ, chính mình cho tới bây giờ đều là kéo rèm cửa sổ khi ngủ, hôm nay  xảy ra chuyện gì vậy.

Cô dụi mạnh mắt lần nữa, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn và nhìn thấy ánh đèn trên trần nhà... Khoan đã, đây không phải là phòng của cô.

Có cái gì đó lông lá đột nhiên nhảy vào tay cô, một bàn chân nhỏ ấn lên mu bàn tay cô.

"Meo meo."

Cô hoàn toàn tỉnh táo.

Tối hôm qua cô và Vương Sở Khâm ở cửa ra vào nhà cô cũng không biết hôn bao lâu, nước mắt cô giống như hạt cườm vỡ, từ đầu tới cuối đều không ngừng. Đến khi không biết mấy giờ, trời đã tối mịt, Vương Sở Khâm lưu luyến nói anh nên về nhà.

Về tình về lý, hai người vừa mới làm hoà, lập tức qua đêm với nhau quả thực không thích hợp, chỉ là... cô không nỡ để Vương Sở Khâm đi.

Cho nên cô không quan tâm ôm lấy thắt lưng Vương Sở Khâm, vùi mặt vào trong quần áo Vương Sở Khâm, nói không muốn anh đi, giọng nói đều rầu rĩ.

Vương Sở Khâm mắc mưa nửa người đều ướt, nhà Tôn Dĩnh Sa lại không có quần áo anh có thể mặc, anh mềm giọng dỗ dành người trong lòng, cuối cùng cẩn thận hỏi cô.

"Em có muốn theo anh về nhà không?"

Không có bất kỳ ý tứ quyến rũ nào cả, chỉ là anh cũng không muốn rời xa cô.

Cuối cùng cô tắm rửa thu dọn đồ đạc, theo Vương Sở Khâm trở về nhà anh.

Lúc Vương Sở Khâm đi tắm, Tôn Dĩnh Sa cầm bảng tên Vương Sở Khâm đặt trên tủ giày ở cửa ra vào, tìm được Đậu Bao ngủ trong ổ mèo ở góc phòng khách, rón rén đeo lên cổ nó.

Đậu Bao bị cô đánh thức, xoay trái xoay phải không phối hợp.

Cho đến khi Vương Sở Khâm tắm rửa xong đi ra, thấy cô ngồi xổm trước ổ mèo trống rỗng, người thất thần, trong tay còn cầm bảng tên, nước mắt lại rơi từng giọt, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Anh dỗ cô vào phòng ngủ, cuối cùng hình như cô khóc mệt rồi ngủ thiếp đi.

Tôn Dĩnh Sa nhìn vị trí bên cạnh giường một chút, hình như không có ngủ với ai, có lẽ tối hôm qua Vương Sở Khâm đã ngủ ở phòng khách.

Cô ra khỏi phòng, nhìn thấy trên bàn ăn bày hai bát mì nóng hổi, trong phòng bếp vang lên tiếng leng keng, Vương Sở Khâm đang ở bên trong.

Có thể là nghe được động tĩnh của cô, Vương Sở Khâm quay đầu nhìn cô, khóe môi mỉm cười nhẹ.

"Vừa đúng lúc, trứng chiên sắp xong rồi, em ăn mì trước đi."

Tôn Dĩnh Sa cũng nhếch môi cười.

"Chào buổi sáng."

Ghế đã được kéo ra, cô trực tiếp ngồi xuống, cầm lấy đũa bắt đầu ăn từng miếng từng miếng. Vương Sở Khâm làm mì nước nóng, rắc chút hành lá, bề ngoài và hương vị cũng coi như không tệ.

Vương Sở Khâm bưng đĩa ra khỏi bếp, gắp cho Tôn Dĩnh Sa một quả trứng chiên, mới tự mình ngồi xuống, cũng không vội động đũa.

"Thế nào?"

Tôn Dĩnh Sa gật gật đầu, cười khen anh nấu ăn ngon.

Sáng sớm thức dậy có thể ăn được bữa sáng Vương Sở Khâm tự tay làm, đây không biết là cảnh tượng Tôn Dĩnh Sa mơ ước thực hiện từ bao nhiêu năm trước.

Và nó đã thực sự trở thành sự thật.

Vẫn như trong mơ.

Đậu Bao không biết từ trong phòng đi ra từ lúc nào, chạy đến bên chân Vương Sở Khâm cọ tới cọ lui, meo meo kêu không ngừng.

"Anh vẫn chưa cho nó ăn sáng sao?"

"Này, mỗi sáng sớm việc đầu tiên chính là cho nó thêm thức, chỉ là thèm mì của chúng ta mà thôi, không thèm để ý tới nó."

Vương Sở Khâm vừa dứt lời, Đậu Bao lập tức ngừng động tác, đi sang bên cạnh ngồi xuống nhìn chằm chằm hai người.

"Xong đời, Vương Sở Khâm, hình như nó nghe hiểu tiếng người." Tôn Dĩnh Sa không nhịn được cười.

Vương Sở Khâm khom lưng vỗ vỗ đầu Đậu Bao, giọng điệu vô cùng tàn nhẫn.

"Nghe hiểu thì sao, nghe hiểu rồi con cũng không được ăn."

Lời này vừa nói xong, Đậu Bao liền chạy về phòng khách nằm trong ổ mèo. Tôn Dĩnh Sa nhìn một người một mèo tương tác, cười đến ngửa tới ngửa lui, chỉ hướng bóng lưng Đậu Bao rời đi mà la lên.

"Thật thông minh, bạn Đậu Bao."

Đậu Bao cũng không thèm để ý tới cô.

"Được rồi, bạn học Đậu Bao trên bàn ăn này, nếu không ăn mì sẽ dính thành một đống đó."

Vương Sở Khâm lên tiếng nhắc nhở cô, dùng đũa chỉ vào bát cô còn hơn nửa. Tôn Dĩnh Sa nghe tiếng, quay đầu nhìn về Vương Sở Khâm, giọng điệu đột nhiên thay đổi.

"Vương Sở Khâm, lát nữa chúng ta cùng mang bảng tên cho Đậu Bao nhé."

Trong mắt cô có điều gì đó như vấn vương chút nỗi buồn.

Vương Sở Khâm xoa xoa tay cô như trấn an, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.

"Được, nghe lời em, bây giờ chúng ta ăn sáng trước."

Ăn xong bữa sáng, hai người vây quanh Đậu Bao ở góc phòng khách, Vương Sở Khâm phụ trách cố định cơ thể Đậu Bao, Tôn Dĩnh Sa phụ trách đeo bảng tên.

Đeo bảng tên cho đồng chí mèo Đậu Bao không hiểu sao lại biến thành một công trình rất vất vả, không biết có phải bởi vì ở nhà Tôn Dĩnh Sa hai tuần không đeo hay không, sau khi cảm nhận được tự do sẽ không bao giờ muốn bị trói buộc nữa.

Chỉ là một mèo khó địch lại bốn tay, Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa hai người cùng nhau, Đậu Bao cuối cùng vẫn không thể không khuất phục.

Bảng tên nho nhỏ bị lông trên cổ nó che lại, chữ khắc trên đó cũng không tính là quá rõ ràng. Nhưng rõ ràng con mèo đang có tâm trạng rất không vui. Nó đang nằm trong ổ, vẫy đuôi, vẻ mặt như đang cau mày.

Công trình hoàn thành, Vương Sở Khâm đi rửa chén, Tôn Dĩnh Sa cứ như vậy ngồi xếp bằng dưới đất nhìn chằm chằm đuôi mèo,đung đưa như quả lắc đồng hồ treo tường kiểu cũ. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim hót, lúc mèo nhắm mắt thư giản, đôi tai sẽ di chuyển theo hướng tiếng chim kêu.

Cuộc sống trôi qua thật tốt nha đồng chí Đậu Bao, Tôn Dĩnh Sa tự nghĩ, đọc đi đọc lại tên con mèo trong đầu.

Chờ Vương Sở Khâm dọn dẹp xong phòng bếp đi ra, Tôn Dĩnh Sa vẫn duy trì động tác lúc trước. Anh đi tới phía sau ôm người vào trong lòng, đầu đặt trên vai Tôn Dĩnh Sa, nhẹ nhàng cọ vào đầu cô.

"Đứng đó làm gì thế?"

Tôn Dĩnh Sa bị anh đụng một cái mới hoàn hồn, nhẹ nhàng đụng ngược lại.

"Anh lần này em liền nhớ tới biệt danh lúc trước của anh, Vương Đại Đầu."

Nghe Tôn Dĩnh Sa trêu chọc, Vương Sở Khâm nghiêng đầu nhẹ nhàng đụng vào cô, trong giọng điệu có chút áy náy.

"Không còn cách nào, mẹ sinh ra anh đã thế rồi, giống mặt em như Tiểu Đậu Bao vậy." Nói xong còn cố ý nhéo má Tôn Dĩnh Sa.

"Đừng quậy, ngứa quá. " Tôn Dĩnh Sa cười né tránh tay anh, vừa mới quay đầu một cái, nụ hôn của Vương Sở Khâm liền rơi xuống.

Trong khi hơi thở đan xen, anh chỉ nhẹ nhàng gặm môi dưới của cô, trao cho cô một nụ hôn dịu dàng và kéo dài, không hề động đậy thêm nữa..

Nụ hôn kết thúc, Tôn Dĩnh Sa nhìn lại mới phát hiện Đậu Bao đã từ trong ổ chạy đến sô pha, vẫn nằm sấp đưa lưng về phía hai người .

"Gọi nó là Đậu Bao, anh lại gọi em là Tiểu Đậu Bao, sau này làm sao phân biệt được?"

Đương nhiên phân biệt được rồi, nó là Đậu Bao, em là Tiểu Đậu Bao, hai cái không giống nhau.

"Vương Đại Đầu và Đại Đầu."

"Cái gì?"

"Ý em là, nếu sau này có một con mèo nữa, nó sẽ được gọi là Đại Đầu."

Tôn Dĩnh Sa cười híp mắt nhìn Vương Sở Khâm.

"Được, em có thể xuống bụi hoa dưới lầu xem, không chừng có thể nhặt được một con về, nó chính là anh nhặt ở đó."

Anh nâng cằm chỉ chỉ bóng lưng lạnh lùng trên sô pha.

"Bây giờ chúng ta xuống lầu tản bộ đi."

Ánh mắt cô sáng lên, như là thật sự đang chờ mong có thể nhặt một con về.

"Được." Vương Sở Khâm ôm chặt người trong lòng một chút mới đứng dậy.

Xuống lầu, hai người đi bộ trong tiểu khu nhà Vương Sở Khâm. Ánh mặt trời tháng năm Bắc Kinh chiếu lên người người ấm áp, vừa vặn thích hợp cho hai người đều mặc áo khoác mỏng.

Chỉ là theo tiết khí mà nói, lập hạ đã trôi qua vào đầu tháng 5, mùa hè hình như phải mặc áo ngắn tay. Vì vậy, Tôn Dĩnh Sa từ trước đến nay không hiểu vì sao Lập Hạ luôn diễn ra vào đầu tháng 5, nhưng khi trời thực sự nóng bức thì lại vào tháng 6.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Vương Sở Khâm đang đi bên phải cô, đột nhiên vươn tay phải bắt lấy ngón trỏ của bàn tay trái anh và lắc lắc.

"Anh nói xem hôm nay thời tiết nên là mùa gì."

"Mùa? Ừm..." Vương Sở Khâm suy nghĩ một chút, tự nhiên đan mười ngón tay với cô. "Mùa xuân đi. Mặc dù đầu hạ đã qua, nhưng nhiệt độ hôm nay rõ ràng vẫn là mùa xuân."

"Em đoán chắc chắn anh cũng có suy nghĩ giống em."

Tôn Dĩnh Sa tươi cười nhìn về phía Vương Sở Khâm, chỉ thấy những tia sáng mùa xuân nhỏ bé rơi vào mắt anh.

"Thời tiết đẹp như vậy, nhất định là mùa xuân."

Vương Sở Khâm cũng mỉm cười nhìn cô, qua vài giây lại đột nhiên giơ ngón tay kia lên chỉ vào bụi hoa phía sau Tôn Dĩnh Sa.

"Nhìn xem đó là cái gì, Sa Sa."

Tôn Dĩnh Sa xoay người nhìn theo hướng anh chỉ, trong bụi hoa vừa vặn truyền đến một tiếng mèo kêu.

"A! Đại Đầu!"

Tôn Dĩnh Sa hô một tiếng, chạy đến trước bụi hoa ngồi xổm xuống, thấy rõ bên trong là một con mèo trắng thoạt nhìn khoảng nửa tuổi. Vương Sở Khâm bị cô kéo, cũng ngồi xổm xuống.

"Thật sự có mèo kìa, nó nghe được em nói chuyện sao?"

"Vương Đại Đầu, nói gì ra đó, thật lợi hại nha. Nói mau một câu Tôn Dĩnh Sa tháng sau sẽ tăng lương."

Tôn Dĩnh Sa lại nắm tay hai người lắc lắc.

"Tháng sau Tôn Dĩnh Sa sẽ tăng lương." Vương Sở Khâm bất đắc dĩ lặp lại lời của cô, cố gắng kéo Tôn Dĩnh Sa đứng lên. "Đi thôi, chúng ta trở về lấy cái lồng mang nó đi."

"Được." Tôn Dĩnh Sa hài lòng gật đầu, lại quay đầu nghiêm túc dặn dò mèo trắng. "Con đừng chạy nha Đại Đầu, chúng ta lập tức tới đón con."

Mèo trắng kêu meo meo, cũng không biết nghe hiểu không. Chỉ là cuối cùng khi Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa cầm lồng và dụng cụ lại đến tìm nó, nó đã chạy không thấy bóng dáng.

Vương Sở Khâm ôm Tôn Dĩnh Sa mất mát, an ủi cô.

"Không sao, nói không chừng chờ tháng sau em được tăng lương, có thể mua cho nó đồ hộp tốt hơn, nó sẽ xuất hiện."

"Sẽ gặp lại thôi."

Giống như chúng ta.

Cho dù quỹ đạo cuộc sống của chúng ta có đi chệch bao nhiêu, cho dù chúng ta cách xa nhau bao nhiêu dặm, cho dù chúng ta mất liên lạc bao nhiêu năm, anh sẽ tìm thấy em và em sẽ tìm thấy anh.

Chúng ta sẽ luôn yêu nhau vào mùa xuân.

2.

Vào tháng sáu, hệ thống của tổ dự án cuối cùng cũng phải trải qua thử nghiệm hiện trường lần thứ ba.

Tôn Dĩnh Sa nói chuyện với Vương Sở Khâm, Vương Sở Khâm liếc nhìn sắp xếp công việc gần đây của công ty, quay đầu bĩu môi nói với cô hạng mục lần này của mình không thể hoàn thành trước thời hạn, không cách nào đi được.

Tôn Dĩnh Sa nhướng mày, bắt được manh mối trong lời nói của Vương Sở Khâm.

"Cái gì gọi là 'Lần này không thể hoàn thành trước thời hạn'?"

Vương Sở Khâm lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng, lập tức bình tĩnh biểu tình im lặng.

"Em nghe nhầm rồi."

Giọng điệu chột dạ, một chút sức thuyết phục cũng không có. Tôn Dĩnh Sa híp mắt nhìn anh, rõ ràng một chữ cũng không tin anh nói. Cô chỉ thoáng cái liền hiểu ra ý tứ trong lời nói của Vương Sở Khâm, chỉ là nếu anh không muốn nói bây giờ, vậy cô cũng không ép anh nói.

"Được rồi, em nói nghe nhầm là được."

Tôn Dĩnh Sa không tiếp tục truy hỏi, bởi vì cô biết, Vương Sở Khâm một ngày nào đó sẽ nói cho cô biết.

Họ vẫn còn nhiều thời gian bên nhau.

Giống như Vương Sở Khâm nói, ngày kiểm tra, anh vẫn đi làm như thường lệ, không thể tới câu lạc bộ.

Lần kiểm tra này không chỉ giới hạn ở đối kháng giữa người trưởng thành,mà tập trung vào việc hỗ trợ rèn luyện cho trẻ em, Thời gian cũng được ấn định đặc biệt vào chiều thứ sáu khi có rất nhiều học sinh nhỏ tuổi của câu lạc bộ đến lớp.

Nhưng cũng bởi vậy, lượng công việc kiểm tra lớn hơn rất nhiều, Tôn Dĩnh Sa và đồng nghiệp bắt đầu chuẩn bị từ hai giờ rưỡi chiều, bận rộn đến gần bảy giờ tối, khi hầu hết các em đã tan lớp và đi về nhà ăn tối.

Vì đã quá giờ làm việc bình thường của công ty nên mọi người thương lượng xong quyết định bảo lưu số liệu trước, chờ tuần sau lại đến công ty thống nhất chỉnh lý. Tôn Dĩnh Sa đảm nhận công việc hoàn thiện, những đồng nghiệp khác liền rời đi trước.

Chờ cô lấy lại tinh thần, trong hội trường thi đấu chỉ còn lại một mình cô.

Hoàn thành công việc cuối cùng, Tôn Dĩnh Sa thở dài một hơi, nhắm mắt dựa lưng vào ghế dựa, đưa tay xoa xoa cái cổ đau nhức của mình, lúc mở mắt ra liền bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.

"Sao anh lại tới đây?"

Tôn Dĩnh Sa vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, Vương Sở Khâm không biết đến sau lưng cô từ lúc nào, giờ phút này đang khoanh tay nhìn cô cười khanh khách .

"Em ở đây anh sẽ đến."

"Anh đã đứng ở đây một lúc rồi."

"Hôm nay anh tan ca sớm vậy sao?"

"Đã gần bảy giờ rồi, còn sớm thế nào?"

Tôn Dĩnh Sa nhấn điện thoại nhìn đồng hồ - 19 giờ 04, bên ngoài có thể đã tối đen.

"Đối với sếp Vương mà nói đương nhiên là sớm rồi."

Giọng điệu không hiểu sao có chút chua xót, đây không phải chủ ý của Tôn Dĩnh Sa, chỉ là Vương Sở Khâm mỗi ngày trên cơ bản đều phải tám chín giờ tối mới có thể tan làm, thế cho vì vậy số lần hai người có thể gặp nhau sau khi hòa giải cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cô không muốn phàn nàn một chút nào. Dù sao chính cô cũng rất bận rộn.

Đương nhiên, Vương Sở Khâm không tin điều đó. Anh nghe ra một chút giận dỗi của cô, vừa nói vừa đưa tay nắm tay Tôn Dĩnh Sa.

"Dự án này sắp kết thúc rồi, sẽ không tăng ca nữa."

"Đói bụng không, muốn ăn gì?"

Vương Sở Khâm cúi người đối diện với ánh mắt Tôn Dĩnh Sa, nhẹ giọng nói chuyện như dỗ trẻ con. Tôn Dĩnh Sa thật sự không muốn nổi giận với anh, hơn nữa anh vừa hỏi, cô lại đột nhiên bắt đầu đói bụng.

Lẩu, thịt nướng, đồ ăn Đông Bắc...... Tôn Dĩnh Sa đảo tròng mắt, trong đầu xem xét đủ loại lựa chọn, nhưng không cái nào trong số đó khơi dậy cảm giác thèm ăn của cô. Cô nhìn chằm chằm Vương Sở Khâm, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

"Anh có biết nấu ăn không?"

"Hả? Biết một chút." Vương Sở Khâm trong nháy mắt hiểu ý Tôn Dĩnh Sa. "Muốn anh xuống bếp? Có thể, tới nhà anh làm cho em ăn."

Anh nhẹ nhướng mày cười, lời nói ra giống như là muốn dụ dỗ cái gì đó.

"Được, thuận tiện đi xem Đậu Bao có gầy đi không, giám sát xem anh có ngược đãi động vật nhỏ hay không."

Tôn Dĩnh Sa cười híp mắt đáp lại anh, nhẹ nhàng ngã một cái cả người liền nhào vào trong lòng Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm vững vàng bắt được cô.

"Vất vả rồi Sa Sa."

Một cái ôm tĩnh lặng nhưng ấm áp và lâu dài.

3.

Tôn Dĩnh Sa vừa mới đẩy cửa ra, Đậu Bao liền chạy đến bên chân bắt đầu làm nũng.

"Nhiệt tình như vậy, Vương Sở Khâm, có phải anh chưa cho Đậu Bao ăn cơm không?"

Tôn Dĩnh Sa thay giày xong liền ngồi xổm xuống bắt đầu trêu mèo. Sau nhiều lần sửa chữa, mối quan hệ của cô và Đậu Bao vẫn tốt đẹp như trước, thậm chí còn có xu hướng vượt qua quan hệ giữa nó và Vương Sở Khâm.

Dù sao Tôn Dĩnh Sa cũng cảm thấy như vậy.

Trên tay Vương Sở Khâm mang theo một đống thức ăn hai người vừa mới mua ở siêu thị dưới lầu, sau khi vào cửa liền trực tiếp đi vào phòng bếp bắt đầu thu dọn. Nhưng tay tuy bận rộn, miệng cũng không rảnh rỗi.

"Đừng bịa đặt, anh mỗi ngày đều cho nó ăn rất nhiều."

"Đó chính là vì Đậu Bao thích em hơn, anh xem nó cũng không đến cọ anh." Lúc này Tôn Dĩnh Sa đã ôm Đậu Bao trên đùi ngồi lên sô pha, nghe xong Vương Sở Khâm lại cười híp mắt tiến đến trước mặt Đậu Bao. "Con nói đúng không, Đậu Bao."

"Nếu nó thật sự mở miệng nói chuyện, liền đưa nó đi Thanh Bắc thi."

Thanh âm Vương Sở Khâm từ phòng bếp truyền tới, cho dù câu nói cuối cùng của Tôn Dĩnh Sa cũng không phải nói cho anh nghe.

"Được, Đậu Bao của chúng ta rất thông minh, nói không chừng liền thi đậu."

Tuy rằng hai vị bên này nói rất êm tai, nhưng ứng cử viên Đậu Bao hiển nhiên đối với chuyện có thể thi đậu Thanh Bắc hay không cũng không có hứng thú, nó không ở trong lòng Tôn Dĩnh Sa bao lâu liền lẻn vào trong ổ nằm, lại bắt đầu vẫy đuôi.

Người trong phòng bếp giờ phút này đang rửa rau, Tôn Dĩnh Sa không có mèo, cố ý không mang giày nhỏ giọng đi tới phía sau Vương Sở Khâm, đưa tay ôm Vương Sở Khâm từ phía sau, thuận thế tựa đầu vào bả vai anh. Vương Sở Khâm giật mình, đồ ăn trong tay rơi xuống.

"Em cũng là mèo đúng không? Đi bộ cũng không phát ra tiếng."

"Đúng vậy, em cũng không gọi là Đậu Bao."

Vương Sở Khâm lại nhặt thức ăn vừa rơi lên, cúi đầu liền thấy chân trần của Tôn Dĩnh Sa, anh nâng bả vai lên ra hiệu cho Tôn Dĩnh Sa.

"Mang giày vào, sàn gạch men, đừng để bị cảm lạnh."

"A, được rồi."

Người phía sau lên tiếng, nhưng lại không có động tĩnh gì. Vương Sở Khâm lại nhấc vai lên, vừa mới chuẩn bị mở miệng, giọng nói của Tôn Anh Sa vang lên

"Đầu ca." Giọng nói của cô trở nên thận trọng hơn một chút, trong lòng Vương Sở Khâm trong nháy mắt có một chút dự cảm. "Em có thể hỏi anh một chuyện không?"

"Em hỏi đi."

Anh thật ra đại khái có thể đoán được.

"Tên của Đậu Bao......"

Chắc chắn rồi.

"Còn có quyển album kia, hai tấm vé máy bay em nhìn thấy."

Có vẻ như có nhiều vấn đề hơn anh dự đoán.

"Sa Sa." Giọng anh vẫn dịu dàng. "Chuyện đã qua đều đã là quá khứ rồi."

Tôn Dĩnh Sa siết chặt hai tay đang quấn quanh eo anh.

"Chúng ta đừng nhìn lại nữa."

Anh lau khô tay, xoay người qua lại ôm lấy Tôn Dĩnh Sa.

"Điều quan trọng nhất, em đang ở bên cạnh anh ngay bây giờ"

Vương Sở Khâm cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên môi Tôn Dĩnh Sa, nhưng nụ hôn càng lúc càng sâu, dài và nóng bỏng. Hơi thở của anh xâm chiếm các giác quan của Tôn Dĩnh Sa, nhất thời khiến cả người cô mềm nhũn.

Hôn xong, hai người nhẹ nhàng áp vào trán nhau, Tôn Dĩnh Sa điều chỉnh hơi thở, ánh mắt buông xuống nhìn chằm chằm tạp dề Samoyed trước ngực Vương Sở Khâm mặc - đó cũng là tạp dề bọn họ vừa mới mua từ siêu thị về

"Em biết."

Cô nhắm mắt lại, chậm rãi tựa đầu vào hình Samoyed trước ngực Vương Sở Khâm.

Cô cảm nhận được Vương Sở Khâm lại đặt một nụ hôn lên trán mình.

"Nhưng nếu em muốn biết thì anh sẽ nói cho em."

Nhưng anh không muốn những giọt nước mắt của em, càng không muốn sự thương hại của em.

Yêu anh là được rồi, Tôn Dĩnh Sa, chỉ cần yêu anh là được rồi.

Vương Sở Khâm không nói ra những lời này.

"Chúng ta cứ từ từ thôi."

Tôn Dĩnh Sa kiễng chân, lại hôn anh.

Chúng ta còn một tương lai rất dài phía trước.

Chúng ta sẽ không nhìn lại.

Tôn Dĩnh Sa cũng không nói ra những lời này.

Ánh trăng sáng tỏ, phản chiếu bóng họ ôm nhau trên sàn qua cửa sổ.

Chỉ là khi hai trái tim gắn chặt với nhau thì mọi lời chưa nói cũng không còn là im lặng nữa.

Họ sẽ hiểu vì họ đang yêu nhau.

-Hoàn chính văn -

*Lời của tác giả gốc:

Tôi rất rất biết ơn những người bạn có thể đọc được câu chuyện này. Đây là truyện đầu tiên tôi viết Sa Đầu, và cũng là fanfic đầu tiên tôi viết, nó có chút ngây ngô cũng có chút ấu trĩ đơn giản, có rất nhiều chỗ thiếu sót, cảm ơn bạn rất nhiều vì đã bao dung. Mỗi một bình luận của mọi người tôi cũng đều đọc được, có thể không thể trả lời (chủ yếu là bởi vì tôi thật sự thiếu thốn ngôn ngữ) nhưng tôi thật sự vô cùng cảm kích mỗi một người bạn đã để lại lời nhắn cho tôi, cảm ơn mọi người đã khen ngợi và thích, tôi vô cùng vinh hạnh.

Lúc ban đầu kỳ thật cũng không muốn viết thành một cuốn tiểu thuyết ngắn, thế nhưng khi viết số lượng chữ liền không khống chế được...... Tóm lại cũng vẫn là rất cảm tạ chính mình có thể kiên trì viết xuống.

Trước mắt kế hoạch chính là sẽ có ba phần ngoại truyện, theo thứ tự về cặp đôi chân chính về nhà đón năm mới, quá khứ thời trung học và chuyến đi đầu tiên đến Paris, mục đích chủ yếu là lấp đầy hố trong câu chuyện, cập nhật có thể sẽ mất vài ngày, sẽ không để cho mọi người chờ quá lâu.

Cuối cùng vẫn phải chúc phúc cho hai vận động viên bóng bàn luôn vui vẻ, khỏe mạnh, tiếp tục đi về phía trước, tương lai của các bạn tất nhiên sẽ rực rỡ như ánh mặt trời.

Mặt trời ngày mai sẽ lớn hơn hôm nay, Vương Sở Khâm Tôn Dĩnh Sa, hẹn gặp lại ở sân thi đấu tiếp theo.

Lời tác giả gốc cũng là tiếng lòng của cô bé dịch fic này ;-;

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro