2
1.
Vương Sở Khâm đến nhà vào tối 28, máy bay cất cánh từ Bắc Kinh, rồi lại chuyển sang tàu cao tốc.
Mẹ anh xuống tàu cao tốc gửi tin nhắn tới nói mình và chú Dương dẫn cháu gái nhỏ đến nhà họ hàng ăn cơm không đi được, bảo anh tự mình bắt xe từ ga tàu cao tốc về nhà.
Chú Dương là cha dượng của Vương Sở Khâm, có một cô con gái nhỏ hơn Vương Sở Khâm một tuổi tên là Dương Vân. Tuy Dương Vân nhỏ hơn Vương Sở Khâm, nhưng kết hôn rất sớm, sinh một cô con gái, tên là An An, năm nay ba tuổi, xem như cháu gái nhỏ của Vương Sở Khâm.
Ngoại trừ bà Nhậm, Vương Sở Khâm và những người khác đều không tính là quá thân thiết, nhưng vì anh một năm bốn mùa không có mấy ngày ở nhà, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Vương Sở Khâm không biết Dương Vân và chồng cô năm nay về nhà mừng năm mới chưa, nhưng anh cũng không trông cậy vào ai trong bọn họ có thể lái xe tới đón anh.
Bởi vì lần này thời gian trở về không lâu, Vương Sở Khâm không mang theo nhiều hành lý, lúc kéo vali xuống xe, anh có cảm giác dường như đang ở một thế giới khác.
Đường phố đang được cải tạo, mấy toà nhà nguy hiểm ven sông sát vách tiểu khu hiện giờ đều bị bãi đỗ xe công cộng thay thế, cây xanh và các cơ sở giải trí trong tiểu khu cũng thay máu toàn bộ.
Đúng là đã mấy năm không về, cũng không phải anh không muốn, tuy rằng từ khi cha mẹ ly hôn, mẹ anh về sau tái hôn, năm nào anh cũng phải chạy đi chạy lại vào đêm giao thừa, nhưng đây không phải là đại sự gì. Chỉ là mấy năm nay công ty vừa mới thành lập, mỗi dịp tết âm lịch anh đều ở công ty bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, thật sự là không còn thời gian về quê. Hàng năm đều nghĩ mình sang năm lại trở về, vì thế cứ kéo dài mãi, đến tận năm nay.
Vương Sở Khâm thiếu chút nữa bị vườn hoa tiểu khu mới tu sửa làm cho choáng váng không tìm thấy toà nhà mình, thật vất vả mới tới cửa nhà, dùng mật mã bà Nhậm gửi tới mở cửa, đèn trong nhà tắt, hiển nhiên bà Nhậm và chú Dương còn chưa trở về.
Vương Sở Khâm đi vào phòng cất kỹ hành lý, giường đã trải xong, nhìn trang trí trong phòng một chút, không khác gì trong trí nhớ của anh, ngoại trừ có một mùi vì thời gian dài không ai ở.
Bản thân anh đồ đạc cũng không nhiều lắm, vắng ngắt, ngược lại giống như gian phòng dành cho khách hơn.
Vương Sở Khâm cầm quần áo và khăn mặt vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, sau khi bệnh sạch sẽ không phát tác rốt cục có thể lo lắng cho cái bụng đói của mình.
Mở tủ lạnh ra có cơm tối bà Nhậm để lại cho anh, Vương Sở Khâm hâm nóng cơm trong lò vi sóng ngồi ở trên bàn ăn bắt đầu ăn, từng miếng từng miếng, anh nghĩ đây có thể là bà Nhậm đặc biệt chuẩn bị cho anh đặt ở đó, dù sao đêm nay bọn họ đều ở nhà họ hàng ăn cơm.
Nghĩ tới đây, Vương Sở Khâm có một chút cảm giác sắp đến năm mới.
Cha mẹ Vương Sở Khâm ly hôn sau khi anh thi đại học.
Buổi chiều, sau khi Vương Sở Khâm thi xong môn cuối cùng, cả nhà cùng ăn cơm, ông Vương và bà Nhậm chúc mừng Vương Sở Khâm hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp trung học, Vương Sở Khâm tự mình chúc mừng mình rốt cục thoát khỏi biển khổ, chạy về phía tự do.
Anh bày tỏ mong muốn đi du lịch tốt nghiệp của mình, muốn cùng bạn bè đi Tây Tạng chơi một chuyến, ông Vương nói không thành vấn đề, người trẻ tuổi phải đi ra ngoài khám phá nhiều hơn, bà Nhậm cũng nói không thành vấn đề, nhưng dặn dò anh nhất định phải chú ý an toàn.
Cuối bữa ăn, ông Vương buông bát đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói với Vương Sở Khâm: "Ba mẹ có chuyện muốn nói cho con biết."
Vương Sở Khâm hiện tại không nhớ rõ phản ứng của mình lúc đó, anh có thể đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là bi thương, cuối cùng là trầm mặc.
ông Vương cùng bà Nhậm giải thích, nhưng không nhiều lắm, có thể bọn họ cảm thấy Vương Sở Khâm 18 tuổi sẽ không hiểu được tình cảm của người trung niên đi tới cuối cùng sẽ bị mài mòn tới mức nào, sẽ không hiểu được uy lực vụn vặt của củi gạo dầu muối cùng cuộc sống.
Nhưng thật ra cho dù bọn họ không giải thích nhiều, Vương Sở Khâm cũng có thể yên lặng từ từ hiểu ra.
Tất cả mọi chuyện xảy ra đều có dấu hiệu báo trước, Vương Sở Khâm nhớ lại dấu vết cha mẹ cãi vã mà thỉnh thoảng cậu phát hiện, cha càng ngày càng thường xuyên đi công tác, vành mắt mẹ càng ngày càng thâm quầng, cậu đều từng thấy qua, chỉ có điều lúc đó cậu đang áp lực chuyện học tập đến không thở nổi, hoàn toàn không có đủ tinh lực để chú ý đến những đổi thay trong nhà.
Giống như ba người cùng trú mưa dưới mái hiên, đều bởi vì mưa quá lớn mà bị ướt một mảng lớn, mỗi người tự lo không xuể.
Vương Sở Khâm phá vỡ sự im lặng, cuối cùng lựa chọn tôn trọng quyết định của cha mẹ. Nhưng tôn trọng không có nghĩa là tâm không gợn sóng, anh còn cần thời gian đi tiêu hóa chuyện này.
Cho nên Tây Tạng trong kế hoạch trở thành chuyến du lịch tốt nghiệp của một người.
Vương Sở Khâm cơm nước xong, bà Nhậm cùng chú Dương cũng mang theo An An trở về nhà, anh không nhìn thấy vợ chồng Dương Vân, có thể còn ở nhà họ hàng nào đó.
An An đã ngủ, hiển nhiên là mệt mỏi do chạy nhảy, bà Nhậm thấy anh ăn cơm, lại hỏi anh chút chuyện không đến nơi đến chốn, trò chuyện chưa tới hai mươi phút, đã thả Vương Sở Khâm vào phòng.
Không thể chống lại mệt mỏi khi chạy khắp nơi, Vương Sở Khâm thả lỏng đầu óc, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
2.
Bảy giờ sáng ngày 29, Vương Sở Khâm tỉnh dậy dưới tác dụng của đồng hồ sinh học, bất kể như thế nào, anh ta cũng không ngủ được nữa, chỉ có thể rời giường rửa mặt, xong việc đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, tự hỏi bữa sáng mình ăn cái gì đối phó một miếng. Lúc này bà Nhậm rời giường, đuổi anh ra khỏi phòng bếp, bảo anh tự tìm việc khác làm.
Vương Sở Khâm mừng rỡ vì không cần tự mình làm bữa sáng, ôm túi sữa về phòng, lấy máy tính ra bắt đầu xử lý công việc.
Mặc dù nói công ty cuối năm nay không còn bận rộn, công ty đại bộ phận người cũng đều về nhà, nhưng vẫn còn chút hạng mục bảo vệ dự án cần xử lý, và với tư cách là một ông chủ, anh ấy thực sự không thể ngồi không.
Trì hoãn khoảng mười lăm phút đi ra ngoài ăn bữa sáng do bà Nhậm chuẩn bị. Ngay khi quay trở lại, Vương Sở Khâm lại tiến vào trạng thái làm việc quên thời gian.
Bận rộn đến gần giữa trưa, bà Nhậm tỏ vẻ vô cùng không hiểu hành vi làm việc trong phòng của con trai mình trong dịp Tết, lấy lý do An An muốn ăn cá, tách Vương Sở Khâm ra khỏi máy tính, bảo nó đi siêu thị mua cá.
Bà Nhậm không quên chuyện con trai mình bị dị ứng hải sản, nhưng An An thật sự thích ăn cá, hơn nữa bà Nhậm kiên định tin tưởng chuyện đứa bé trước sáu tuổi ăn nhiều cá sẽ trở nên thông minh hơn.
Mua cá thôi mà, không phải chuyện lớn, chỉ cần một lý do để Vương Sở Khâm dừng công việc là được.
Gần sang năm mới.
Vương Sở Khâm cam chịu mặc áo khoác vào đi siêu thị mua cá, vào lúc anh cân xong xoay người, lại nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa trong lòng ôm một túi lớn đồ ăn vặt.
Sáu năm không gặp, Tôn Dĩnh Sa gầy hơn trong ấn tượng của anh một chút, cô mặc áo khoác màu trắng, đôi mắt nhỏ vẫn sáng lấp lánh, nhiều năm như vậy cũng vẫn để tóc ngắn như cũ. Vương Sở Khâm cảm thấy, hình như cô đã thay đổi một chút, lại vừa giống như không thay đổi.
Không đợi anh nghĩ ra nên nói gì, Tôn Dĩnh Sa đã đưa ra nghi vấn với con cá trong tay anh.
"Con cá này không còn là hải sản nữa sao?"
Vương Sở Khâm bật cười, Tôn Dĩnh Sa hình như vẫn giống như trước kia, nói chuyện có chút thẳng thắn, làm gì cũng thẳng thắn vô tư. Hơn nữa, cô còn nhớ rõ chuyện dị ứng hải sản của mình.
"Không, cái này mua cho mẹ anh."
Vương Sở Khâm không đề cập tới chuyện mình bị bà Nhậm đuổi ra ngoài, người đối diện cũng không nghiên cứu sâu vì sao gia đình anh lại ăn hải sản, thoạt nhìn đang hối hận vì mình hỏi quá suồng sã, Vương Sở Khâm lựa chọn đổi đề tài thay cô giảm bớt xấu hổ.
"Đến mua đồ cho năm mới à?"
Trong mắt Vương Sở Khâm, đây là một vấn đề nói nhảm đến không thể nói nhảm nữa, anh hình như cũng có chút nói chuyện thiếu suy nghĩ, nhưng may mắn thay, Tôn Dĩnh Sa có vẻ không chú ý tới điều này.
"Ừ, hai ngày trước mua một phần rồi, mẹ em còn phải mua chút đồ ăn tất niên."
"Nhiều đồ như vậy không đẩy xe sao?"
Rất tốt, Vương Sở Khâm cảm thấy vấn đề này coi như trở lại trình độ xã giao bình thường của anh.
"Mẹ em bên kia đẩy, vừa mới cầm xong mấy thứ này, em đang tìm bà ấy."
Sau khi nhận ra mẹ Tôn Dĩnh Sa cũng ở gần đây, Vương Sở Khâm nghĩ đã đến lúc kết thúc lần chuyện trò đơn giản này.
Bình tĩnh mà xem xét, đối thoại đơn giản như vậy phát sinh giữa hai người bọn họ rất hợp lý, không có quá bi thương "Đã lâu không gặp", cũng không có nghe liền già mồm cãi láo "Mấy năm nay anh sống thế nào", đơn giản lại bình thường ân cần thăm hỏi.
"Vậy em cứ đi dạo đi, anh về báo cáo kết quả công tác đây."
"Được."
Vương Sở Khâm cất bước rời đi, lại đột nhiên bị Tôn Dĩnh Sa gọi lại.
"Vương Sở Khâm, chúc mừng năm mới."
Anh dừng bước gật đầu với Tôn Dĩnh Sa.
"Ừ, chúc em năm mới vui vẻ."
Không nói thêm gì nữa, anh mang theo con cá rời đi.
3.
Trên đường trở về, Vương Sở Khâm tiện tay chụp một tấm ảnh kiến trúc tiêu biểu gửi cho nhóm nhỏ cùng với Lưu Đinh Thạc.
Tối hôm qua quá mệt mỏi, hôm nay lại bận rộn cho tới trưa, mua cá xong mới nhớ tới mình còn chưa liên lạc với mấy người bạn, phỏng chừng bọn họ còn đều cho rằng mấy năm trước anh cũng không trở về ăn Tết.
Mấy người trong nhóm nhất trí tỏ vẻ đêm nay sẽ ra ngoài tụ tập một lần, vừa vui vẻ vừa đáng tiếc nếu Vương Sở Khâm về sớm vài ngày là có thể gặp được tụ họp.
Tuy rằng Vương Sở Khâm không đi, nhưng anh thấy một đám người đăng ảnh chung trong nhóm bạn bè. Hơn hai mươi người, quen thuộc, quen mắt, không nhớ rõ lắm... Không thể trách anh không nhớ rõ người khác, dù sao cho tới bây giờ anh vẫn là người hướng nội.
Nhiều năm không gặp, mọi người thoạt nhìn có chút thận trọng, nhưng cũng rất vui vẻ, Vương Sở Khâm nghĩ, mỗi người tựa hồ đều sống không tệ.
Bao gồm cả Tôn Dĩnh Sa.
Trong ảnh trông cô vẫn hoạt bát như cũ.
Thành thật mà nói, thấy Tôn Dĩnh Sa sống tốt, Vương Sở Khâm cảm thấy rất vui. Sau khi chia tay, hai người đều tiến về phía trước, Vương Sở Khâm có lúc cần đốc thúc chính mình, tuy rằng đi có chút chậm, nhưng anh đã cố gắng hết sức.
Hôm nay nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa, nhìn thấy cô vẫn thích ăn vặt như trước, vẫn để tóc ngắn, vẫn thẳng thắn sáng ngời như trước. Vương Sở Khâm cảm thấy, mình có thể thử bước nhanh hơn một chút.
Thế giới vẫn vận hành theo quy tắc của nó, một năm, hai năm, nó sẽ không vì một đôi tình nhân tách ra mà chậm lại.
Buổi tối liên hoan Lưu Đinh Thạc gọi liền hai thùng bia, uống được một nửa còn đứng lên ghế cao giọng hô "Không say không về", nếu như không phải Vương Sở Khâm ở bên cạnh lôi kéo, anh ta chắc chắn đã bò lên bàn - Vương Sở Khâm hôm nay có thể chịu đựng được hầu hạ quỷ say, nhưng không thể chịu đựng được việc cơm cũng không được ăn. Tình trạng của Tiết Phi không khá hơn Lưu Đinh Thạc bao nhiêu, Lương Tĩnh Côn ở một bên, sợ anh ta sẽ làm chút gì đó.
Bạn tốt gặp nhau, bọn họ thật sự rất vui, Vương Sở Khâm cũng thế. Mấy người đều là trung học liền quen biết, cùng mặc một cái quần lớn lên làm anh em tốt. Nhắc tới cũng trùng hợp, khi đó đa số nam sinh đều thích chơi bóng rổ, bóng đá, hết lần này tới lần khác đám bọn họ đều thích bóng bàn.
Trong bàn của mấy người họ luôn luôn có vợt và bóng, vừa hết tiết liền lao ra khỏi phòng học cướp bàn bóng bàn, đi học thất thần nhàm chán, còn lặng lẽ chơi bóng bàn dưới gầm bàn, không chú ý rơi xuống đất, tiếng vang phát ra có thể khiến cả lớp cười trộm, giáo viên giận dữ trừng mắt.
Vương Sở Khâm nhớ rõ, thậm chí bởi vì điều này, chủ nhiệm lớp có một tháng cấm bọn họ mang vợt bóng bàn đến trường học, tuy rằng chủ nhiệm lớp chưa từng cởi bỏ lệnh cấm này, nhưng bọn họ biết, giáo viên sẽ quên đi ít nhiều lời mình đã nói.
Ký ức rất đẹp, nhưng khi kết thúc bữa ăn, Vương Sở Khâm có chút mơ hồ, nhưng so với anh mấy người kia còn mơ hồ hơn, anh quyết định lần tiếp theo nhất định sẽ mang thuốc giải rượu đến.
4.
Đêm giao thừa
Vương Sở Khâm theo thường lệ buổi sáng cùng bà Nhậm bên này ăn sáng, buổi chiều lại cầm đồ đến nhà ông Vương, hai cha con sẽ cùng nhau ăn cơm tối.
Sau khi ông Vương ly hôn cũng không tái hôn, ngày thường Vương Sở Khâm thuê một bảo mẫu hỗ trợ chăm sóc, ông Vương ngay từ đầu không vui, cảm thấy mình cũng không già đến mức đó. Cho đến một ngày sau đó, ông không cẩn thận ngã trên cầu thang, người hàng xóm bên cạnh đưa ông đến bệnh viện, nằm viện hai ba tuần, cho đến khi xuất viện mới nói cho Vương Sở Khâm biết chuyện mình ngã.
Vương Sở Khâm quyết định không để ý tới sự cự tuyệt của ông nữa.
Bảo mẫu về quê ăn Tết, hai cha con cũng không có ai giỏi nấu nướng, Vương Sở Khâm xào mấy món ăn đơn giản, coi như đã có một bữa cơm đoàn viên.
Tám giờ tối, đêm giao thừa đúng giờ bắt đầu, hai cha con ngồi ở phòng khách, câu được câu không trò chuyện. Đêm giao thừa vẫn nhàm chán như cũ, ngoại trừ việc thế vận hội Olympic Los Angeles được tổ chức năm nay nên mời quán quân Olympic lên sân khấu ca hát thì không còn gì mới mẻ.
Vương Sở Khâm chỉ chăm chú xem tiết mục có quán quân Olympic, chủ yếu cũng chỉ xem người của đội bóng bàn. Ngoài ra, anh cảm thấy đội bơi lội hát hay như vậy, tuyệt đối là hát nhép.
Thời gian còn lại, anh đều ở tài khoản công việc chỉnh sửa lời chúc mừng năm mới gửi cho các đối tác trong công ty, cũng vội vàng xã giao các loại tin tức thương mại thổi phồng lẫn nhau.
Tới gần mười hai giờ, Vương Sở Khâm mang pháo hoa chuẩn bị ra bãi đất trống bên ngoài đốt.
Từ năm anh mười bốn tuổi, nhiệm vụ đốt pháo hoa giao cho anh, chỉ có điều mấy năm nay anh không về nhà, không biết ông Vương ở nhà có đốt hay không, cũng không biết chính phủ lúc nào sẽ hạ lệnh cấm bắn pháo hoa, pháo hoa của anh còn có thể đốt mấy năm.
Tiếng chuông năm mới vang lên, Vương Sở Khâm châm ngòi nổ.
Pháo hoa nở rộ trên không trung, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng vẫn rực rỡ.
Chờ bắn pháo hoa xong Vương Sở Khâm thu dọn rác xong mới vào nhà, ông Vương đã ngủ quên trên sô pha, Vương Sở Khâm đánh thức ông, dẫn ông về phòng nghỉ ngơi.
Khi Vương Sở Khâm rửa mặt xong đi vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy trên giường đặt một bao lì xì bắt mắt. Trong lúc nhất thời anh không biết mình có cảm xúc gì.
Anh cầm lấy bao lì xì sửng sốt một hồi, phản ứng cuối cùng hình như là chính mình cũng phải đưa cho An An bao cái bao lì xì màu đỏ.
Anh mở wechat, quay lại tài khoản cuộc sông, bỏ qua một đống lời chúc mừng năm mới, mở khung chat của bà Nhậm gửi 500 vào đó, ghi chú là tiền mừng tuổi của An An.
Hope: Sáng nay lúc đi quên rồi, mẹ chuyển cho An An hộ con nhé.
Lúc này bà Nhậm còn chưa ngủ, không nói một lời liền nhận chuyển khoản của Vương Sở Khâm, giây tiếp theo lại chuyển khoản tới, ghi chú: Tiền mừng tuổi của Đại Đầu.
Vương Sở Khâm có chút dở khóc dở cười, sao hai người họ đều phát tiền mừng tuổi cho anh.
Hope: Mẹ
Hope: Năm nay con 28 tuổi rồi.
Mẹ: Đừng thắc mắc, gửi rồi thì cất đi nhé.
Mẹ: Gần sang năm mới rồi, chúc con gặp may mắn!
Vương Sở Khâm hiển nhiên là không lay chuyển được bà Nhậm, anh nhận chuyển khoản, trong lòng bắt đầu tính toán lần sau về nhà mua cái gì cho ba mẹ.
Bận rộn xong, Vương Sở Khâm mới bắt đầu xem qua các lời chúc mừng năm mới, Trong những dòng tin, có một tin nhắn yêu cầu kết bạn.
"@Sun. Yêu cầu thêm bạn làm bạn bè."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro