4
1.
Vương Sở Khâm có lẽ nên chuyển nghề làm diễn viên.
Đây là cảm nhận sâu sắc nhất của Tôn Dĩnh Sa sau bữa cơm.
Trước khi vào cửa, Vương Sở Khâm xách hầu hết quà tặng, im lặng đi sau Tôn Dĩnh Sa. Chủ đề nói chuyện giữa hai người kết thúc ở cuộc thảo luận có liên quan đến việc Tôn Dĩnh Sa về Bắc Kinh làm việc.
Càng về đến nhà, Tôn Dĩnh Sa lại càng lo lắng sự tình có thể bị lộ hay không. Toàn bộ chuyện đều trông hoang đường như thế, như thể là tình tiết mà tiểu phẩm Xuân Vãn mới có.
Tôn Dĩnh Sa nhắc nhở mình, sau này tuyệt đối không đưa ra quyết định trọng đại vào ban đêm.
"Vương Sở Khâm, lát nữa chúng ta... có thể tự nhiên hơn một chút, anh biết đấy, ba mẹ em biết anh, nếu như bị lộ em... thật sự không dễ giải thích với họ."
Tôn Dĩnh Sa nói xong nhưng không quay đầu nhìn Vương Sở Khâm.
"Được, anh hiểu rồi."
Ngữ khí Vương Sở Khâm nhàn nhạt, Tôn Dĩnh Sa nghe không ra tâm tình của anh.
Cho đến khi vào nhà, Vương Sở Khâm trong nháy mắt liền nhập vai.
Anh đã thay đổi vẻ mặt lạnh lùng ngoài cửa mười phút trước, mỉm cười chào mọi người rồi nói "Chúc mừng năm mới" và "Phát tài phát lộc".
Đối mặt với Cao phu nhân cùng Tôn tiên sinh đang ngỡ ngàng, Vương Sở Khâm cũng có thể bỏ qua biểu hiện mất tự nhiên của hai người, anh nói xong lời chúc, liền nói vô cùng có lỗi đáng nhẽ mình sớm nên tới thăm hai vị.
So với anh, Tôn Dĩnh Sa nhất thời bị sự biến hóa của anh dọa cho sợ sững sờ ở cửa, trông càng giống người lần đầu tiên gặp phụ huynh hơn ai kia.
Vương Sở Khâm chú ý tới sự ngây người của cô, tự nhiên đưa tay nhận đồ trong tay cô, nhẹ nhàng quơ quơ tay cô ở nơi người khác không chú ý tới, nhắc nhở cô tỉnh táo.
Nếu như không phải lúc này anh nhỏ giọng nói với cô anh "Đừng để lộ", Tôn Dĩnh Sa thiếu chút nữa sẽ có ảo giác rằng mình mang bạn trai thật về nhà ăn tết.
Vương Sở Khâm hết sức ân cần mà sắp xếp các quà tặng một cách trật tự, lại khách khí cảm ơn Cao phu nhân khi bưng nước trà. Cuối cùng, anh ngồi xuống bàn ăn với lời chào nồng nhiệt của dì.
Tôn Dĩnh Sa quan sát tình hình một chút, quyết định ngồi xuống cạnh Vương Sở Khâm.
Cô cố ý cách chút khoảng cách, không xa không gần, thoạt nhìn giống như bởi vì ở trước mặt người lớn không dám thể hiện quá thân mật.
Tôn Dĩnh Sa đối diện với ánh mắt cha mẹ, hiển nhiên giờ phút này Cao phu nhân chỉ muốn đem Tôn Dĩnh Sa vào trong phòng hỏi rõ ràng toàn bộ sự việc, nhưng Tôn Dĩnh Sa lựa chọn bỏ qua mấy lần liếc mắt bà Cao gửi tới, làm bộ hiền hòa nghe bà cùng Vương Sở Khâm trò chuyện.
Người dì đối với quá khứ của Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa hoàn toàn không biết, vì thế đối với cháu rể mới quen, ân cần, đẹp trai, miệng ngọt này rất có hứng thú.
"Cháu hiện tại làm việc ở Bắc Kinh, công ty về Internet."
"Cháu mua xe rồi, nhưng sang năm mới không lái về."
"Tụi cháu là bạn học thời trung học."
"Trung học thật sự không yêu sớm, là cháu đơn phương thầm mến Sa Sa."
"Cô ấy nói vậy sao, chúng cháu quả thật vừa mới ở bên nhau không bao lâu"
"Cháu biết cô cũng là vì lo lắng cho Sa Sa, không sớm nói cho người lớn là vấn đề của cháu."
....
Sau một bữa cơm, dì giống như kiểm tra hộ khẩu hỏi về tình hình của Vương Sở Khâm. Sau khi Cao phu nhân ý thức được Tôn Dĩnh Sa đang cự tuyệt, rốt cục lựa chọn buông tha, di dời sự chú ý đến "vặn hỏi" Vương Sở Khâm, cũng tận dụng mọi thứ mà hỏi mấy vấn đề.
Vương Sở Khâm trả lời không thể chê vào đâu được, thậm chí cũng không ngại đem gia cảnh cá nhân của mình nói cho người nhà Tôn Dĩnh Sa, cho dù là anh chỉ là tới giả làm bạn trai.
Tôn Dĩnh Sa ở bên cạnh nghe, không cẩn thận liền nghe vào trong lòng.
Thì ra Vương Sở Khâm tốt nghiệp thi nghiên cứu sinh ở đại học Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền bắt đầu gây dựng sự nghiệp làm công ty Internet, hiện tại đã mua xe, thuê được nhà có vị trí tốt, còn nuôi một con mèo nhỏ.
Hai người chia tay mấy năm nay, chuyện Tôn Dĩnh Sa muốn nghe không nghe được, lúc này chính anh cũng sắp nói hết rồi.
"Hội nghị bàn tròn" từ phòng khách trò chuyện tới trên bàn cơm, mắt thấy vấn đề của mấy trưởng bối sắp phát triển theo lễ hỏi kết hôn gì đó, Tôn Dĩnh Sa nặng nề ho khan một tiếng, liền cắt ngang ý định muốn thảo luận xem khu vực nào ở Bắc Kinh có giá nhà cao nhất.
"Này, dì, dì, dì đừng nói nữa, nào có nhanh như vậy..."
Cũng không phải bạn trai thật, mà dì đã nói những lời kỳ quái, Tôn Dĩnh Sa hận không thể tìm một cái khe chui vào.
"Nói cho mọi người biết, Sa Sa nhà chúng ta xấu hổ rồi, được được được, dì không nói nữa, ăn nhiều đồ ăn vặt một chút."
"Da mặt em ấy mỏng, dì không cần lo lắng, chuyện này cháu nhất định sẽ làm tốt."
Vẻ mặt Vương Sở Khâm không thay đổi, tự nhiên hòa giải giúp Tôn Dĩnh Sa.
Càng nói chuyện càng kỳ quái.
Tôn Dĩnh Sa thật sự là bị Vương Sở Khâm lừa gạt, cô ngậm miệng giả chết làm như không nghe thấy, vươn đũa gắp lung tung trong nồi.
Không ai chú ý tới, từ đầu tới cuối, cô và Vương Sở Khâm thậm chí chưa từng nhìn nhau một cách tự nhiên.
Bữa cơm sắp kết thúc, để tránh đề tài càng thêm kỳ quái, Tôn Dĩnh Sa bắt đầu áp dụng cái cớ thoát thân mà mình sắp xếp trên đường tới.
"Hơn bảy giờ rồi sao, không phải tối nay trong nhà anh còn có việc sao, chúng ta sắp khởi hành rồi đúng không?"
Tôn Dĩnh Sa dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chọc chọc Vương Sở Khâm, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay làm bộ xem giờ.
"Đúng, thật ngại quá các cô các chú ạ."
Vương Sở Khâm tự nhiên tiếp lời Tôn Dĩnh Sa, tùy tiện lấy ra một lý do tỏ vẻ mình quả thật phải đi, sau đó hết sức lễ phép khéo léo từ chối Cao phu nhân giữ lại.
Hai người đứng dậy đi tới cửa ra vào, Tôn tiên sinh ở trong phòng gọi Tôn Dĩnh Sa đến một lát, Tôn Dĩnh Sa đành phải buông áo khoác xuống bước vào phòng.
Cô đại khái có thể đoán được ba mẹ cô muốn làm gì.
Quả nhiên, ông Tôn chỉ hỏi Tôn Dĩnh Sa có nhìn thấy khăn choàng cổ của ông hay không.
Đôi khi, Tôn Dĩnh Sa thật sự cảm thấy ba cô tuyệt đối không thể nói dối, cũng chưa bao giờ tìm được cái cớ tốt.
Nhưng cô cũng không muốn vạch trần hai ông bà, giả vờ lục lọi trong tủ hai phút, tìm được chiếc khăn quàng cổ ông Tôn tám trăm năm không đeo.
Chờ Tôn Dĩnh Sa ra cửa, Vương Sở Khâm đã ở bên ngoài chờ cô.
Vương Sở Khâm ra cửa lại trở về trạng thái im lặng ít nói, hai người vào thang máy, Tôn Dĩnh Sa vốn định trực tiếp đi đến bãi đỗ xe, nhưng lúc ấn tầng trệt, lại đổi thành tầng 1.
Vương Sở Khâm cho cô một ánh mắt nghi vấn.
"Tâm sự một chút không? Hai người chúng ta. Dù sao anh cũng không phải thật sự gặp rắc rối."
Tôn Dĩnh Sa có chút xấu hổ giải thích.
"Được."
Vương Sở Khâm gật đầu.
2.
Đêm mùng năm 5, trên đường không có người đi đường, chỉ có lác đác vài cửa hàng kinh doanh. Tuyết trên mặt đất dày hơn mấy ngày trước một chút, giày giẫm lên phía trên, phát ra tiếng lạo xạo.
Vương Sở Khâm lại đi sau Tôn Dĩnh Sa .
Tôn Dĩnh Sa chú ý tới, vì thế cô cố ý chậm bước chân một chút, từng chút đến khi song song với Vương Sở Khâm mới mở miệng.
"Cảm ơn, hôm nay làm phiền anh rồi, người nhà em chắc sẽ không ép em đi xem mắt nữa."
"Ừ."
"Nợ anh một ân tình, về Bắc Kinh em mời anh ăn cơm"
"Không cần."
Tôn Dĩnh Sa muốn lấy cái cớ này ra, về Bắc Kinh còn có thể hẹn Vương Sở Khâm ra ngoài gặp mặt.
Nếu không thành phố Bắc Kinh lớn như vậy, cô đi siêu thị nào còn có thể tình cờ gặp được Vương Sở Khâm.
"Không có việc gì, không bận nhất định mời anh. Lần này là em nợ anh một ân tình, sau này nếu anh có việc cũng có thể tìm em giúp anh."
"Xem nào."
Tôn Dĩnh Sa lần đầu tiên cảm thấy mình có một loại tật xấu lúc xấu hổ sẽ cuộn lưỡi.
"Hôm nay... mẹ và dì em có chút lải nhải, những lời họ nói anh đừng để trong lòng... Còn có những lời anh nói, em biết đều là vì ứng phó bọn họ, em sẽ không coi là thật..."
Vương Sở Khâm lần này nửa ngày mới mở miệng.
"Ừ."
Giọng điệu vẫn không mặn không nhạt.
"Lúc đi mẹ em có phải còn nói chuyện riêng với anh không, còn giả vờ bảo em qua một bên, cha em thật sự là một cái cớ ra hồn cũng tìm không ra, còn tìm khăn quàng cổ, ông đã tám trăm năm không đeo khăn quàng cổ rồi... Mặc kệ bà ấy nói gì, dù sao anh nghe một chút liền cho qua, đều..."
Vương Sở Khâm lại cắt đứt những suy nghĩ vụn vặt của cô.
"Bà ấy nói, chúng ta nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng, dặn anh nhất định phải đối xử tốt với em.".
"Anh...."
"Anh nói nhất định."
Hai người đi song song một hồi lâu, Vương Sở Khâm cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô.
Tôn Dĩnh Sa đối diện với ánh mắt của Vương Sở Khâm.
Ánh mắt Vương Sở Khâm lúc này như có chút mơ hồ, lại pha lẫn một tia khẳng định. Màu mắt anh vẫn nhạt như trong trí nhớ của cô, trong suốt, Tôn Dĩnh Sa thậm chí cảm thấy có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở bên trong.
Tôn Dĩnh Sa ý thức được, đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại cô nghiêm túc nhìn về phía Vương Sở Khâm.
Cô vốn định nói "Anh không cần để ý đến bà ấy", nhưng giờ phút này, cô đột nhiên có chút ngốc nghếch.
Cô nhìn không hiểu ánh mắt Vương Sở Khâm, cũng không dám phỏng đoán ý tứ trong lời nói của Vương Sở Khâm.
Tối nay, nhà của cô giống như một sân khấu, tất cả người nhà của cô đều là người biểu diễn vở kịch này, chỉ có một mình cô ngồi ở thính phòng dưới sân khấu, nhìn Vương Sở Khâm sắm vai bạn trai của cô.
Cũng chỉ có một mình cô nhìn thấy dáng vẻ của Vương Sở Khâm sau khi bước xuống sân khấu.
Trên màn hình ngày hôm đó, Tôn Dĩnh Sa chỉ cảm thấy Vương Sở Khâm có chút lạnh lùng, nhưng lại dễ nói chuyện đến mức kinh ngạc. Cho đến khi gặp mặt, cô mới hiểu được, thời gian thật sự sẽ thay đổi một số thứ.
Sáu năm không gặp, Vương Sở Khâm đã thay đổi.
Anh giống như trở nên thành thạo trong việc đối nhân xử thế, trở nên giỏi ngụy trang.
Sáu năm quá dài, bọn họ chia tay ở độ tuổi hai mươi, gặp lại ở tuổi gần ba mươi. Tôn Dĩnh Sa không thể tưởng tượng, mình đã bỏ lỡ bao nhiêu khoảnh khắc trong cuộc đời của Vương Sở Khâm.
Sáu năm sau Vương Sở Khâm là người như thế nào?
Cô thật sự còn hiểu Vương Sở Khâm sao?
Sáu năm qua, tất cả những gì cô có thể nhớ đều là Vương Sở Khâm. Vậy người trước mắt này, cô nên đối xử với anh như thế nào, phải đối mặt với anh như thế nào.
Tôn Dĩnh Sa né tránh ánh mắt của Vương Sở Khâm.
"Anh cũng rất chuyên nghiệp ha."
Cô cười ha ha chuyển đề tài, ánh mắt nhìn về phía trước có một sạp bán pháo hoa nhỏ.
"Này, chỗ đó có người bán pháo hoa, em đi mua một ít."
Không đợi Vương Sở Khâm trả lời, Tôn Dĩnh Sa liền hai ba bước chạy lên phía trước.
Cô không thể giải thích tại sao mình phải chạy, rõ ràng thêm wechat là cô, muốn Vương Sở Khâm hỗ trợ chính là cô, nói muốn tâm sự chính là cô, kết quả đến cuối cùng chạy trốn cũng là cô.
Có thể là bởi vì, cô phát hiện thực sự cô căn bản không có đủ dũng khí để đối mặt, đối mặt với sự thay đổi của Vương Sở Khâm, đối mặt với khả năng Vương Sở Khâm có thể không còn yêu cô nữa.
Chờ Vương Sở Khâm đuổi theo cô, cô đã mua xong gậy tiên nữ và que diêm, mười đồng một hộp nhỏ, so với khi cô còn bé chơi đắt hơn không ít.
"Anh có muốn chơi không?"
Tôn Dĩnh Sa quơ quơ cái hộp trong tay ra hiệu cho Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm mím môi, lắc đầu cự tuyệt.
"Được rồi".
Bị từ chối, Tôn Dĩnh Sa chỉ có thể một tay cầm một cây gậy tiên nữ cùng hộp diêm, tay kia chuẩn bị quẹt diêm.
Sau đó cô nghe thấy "tách" một tiếng, Vương Sở Khâm lấy bật lửa từ trong túi ra châm lửa.
Tôn Dĩnh Sa sửng sốt một chút. Cô nhớ Vương Sở Khâm không hút thuốc.
Không phải, là Vương Sở Khâm trước kia không hút thuốc.
Vương Sở Khâm cầm bật lửa đưa tay về phía trước, Tôn Dĩnh Sa lúc này mới kịp phản ứng cất diêm đi và đặt cây tiên vào ngọn lửa nhỏ.
Pháo hoa nở rộ.
Tôn Dĩnh Sa lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm ảnh.
Nhưng gậy tiên nữ bổng cô mua thật sự quá ngắn, nhiều nhất chỉ có thể cháy hơn mười giây.
Vương Sở Khâm lại giúp Tôn Dĩnh Sa châm một chiếc khác.
Hết cái này đến cái khác.
Trong sự tĩnh mịch đến ngột ngạc, Vương Sở Khâm rốt cục mở miệng hỏi câu thứ hai trong ngày hôm nay.
"Sau này còn đi không?"
Một câu không đầu không đuôi nhưng Tôn Dĩnh Sa nghe hiểu.
"Không đi nữa, Bắc Kinh rất tốt."
"Ừm."
"Khi nào anh về Bắc Kinh?"
"Ngày mai."
"Ngày mai mới mùng sáu."
"Công ty có chút việc."
"Làm sếp rất vất vả ha. Không lái xe về, đi tàu cao tốc sao?"
"Ừ, sau đó lại chuyển sáng máy bay."
"Năm nào anh cũng về à?"
"Không, mấy năm trước cũng không về."
"Anh bận rộn quá, bây giờ là sếp Vương rồi."
Tôn Dĩnh Sa cao giọng, cố gắng dùng trò đùa phá vỡ bầu không khí nặng nề giữa hai người.
"Chỉ là công ty nhỏ thôi."
Vương Sở Khâm đốt cây tiên cuối cùng.
Tôn Dĩnh Sa biết đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Sở Khâm, nhếch khóe miệng lên, cố gắng cười cười.
"Sếp Vương thuận buồm xuôi gió, năm mới phát tài nha."
Sau đó Vương Sở Khâm cũng nhếch khóe miệng.
"Em cũng vậy, chúc mừng năm mới."
Pháo hoa đã hết.
3.
Đêm đó Tôn Dĩnh Sa về nhà, liền thấy bà Cao và ông Tôn sắc mặt nghiêm túc ngồi ở phòng khách chờ cô trở về.
Họ hàng đều đã về nhà, trong nhà có chút vắng vẻ.
Cô thở dài, từ lúc tìm Vương Sở Khâm giúp đỡ, cô đã biết không thoát khỏi cuộc đối thoại này.
Cho nên cô lựa chọn đánh đòn phủ đầu, đem văn bản đã sớm nghĩ ra.
"Ba, mẹ, con biết hai người có rất nhiều điều muốn nói, nhưng có thể nghe con nói trước được không?"
Hai ông bà liếc nhau, gật đầu ý bảo cô tiếp tục.
Tôn Dĩnh Sa hít sâu một hơi.
"Mọi người đều biết chuyện của con và Vương Sở Khâm. Con không có cách nào giải thích cho mọi người hai đứa đã làm lành như thế nào, chỉ là, có đôi khi, mọi chuyện cứ thế xảy ra mà thôi."
"Lúc trước không nói cho hai người, là bởi vì hai chúng con vừa làm lành không bao lâu, còn chưa ổn định, con không nghĩ tới hai người năm nay sẽ bắt đầu sắp xếp cho con xem mắt."
....
Tôn Dĩnh Sa nói rất nhiều, cứng rắn, chịu thua, phân rõ phải trái, không phân rõ phải trái, tất cả cô đều thử một lần, cô cảm thấy luôn luôn có một cách xoa dịu cha mẹ đang tức giận.
Cuối cùng cô dừng lại và sự im lặng bắt đầu bao trùm.
Người mở miệng trước chính là ông Tôn.
"Sa Sa à, không sao đâu."
"Những người xem mắt cũng được, Sở Khâm cũng được, con bên cạnh ai đều không quan trọng."
"Ba mẹ chỉ muốn biết, lần này con có vui không?"
Tôn Dĩnh Sa trong tích tắc thấy mắt mình nóng lên, cô rõ ràng thấy trong ánh mắt của ba mẹ mình không có bất kỳ trách cứ nào về việc không thành thật của cô.
Cô vươn hai tay lần lượt vỗ vỗ vào tay ba mẹ, không biết là vì để cho bọn họ an tâm, hay là để cho mình an tâm.
"Vui vẻ."
"Ba mẹ, con rất vui. Vừa rồi anh ấy còn cùng con chụp ảnh pháo hoa."
Nói xong cô chuẩn bị rút tay về, muốn cho bọn họ xem tấm ảnh vừa chụp kia.
Cao phu nhân lập tức nắm tay cô lại.
"Sa Sa, nếu đã quyết định ở bên nhau, vậy thì cứ sống thật tốt, ba mẹ sẽ không can thiệp vào người trẻ tuổi các con."
"Nhưng mẹ chỉ dặn con một rằng, bất kể thế nào, đừng làm sai với lòng mình."
Tôn Dĩnh Sa đột nhiên có chút áy náy.
"Đương nhiên rồi mẹ, con gái mẹ sao có thể phạm lỗi với chính mình được."
Bất kể đúng hay sai, Tôn Dĩnh Sa cuối cùng vẫn để cho hai lão yên tâm đi nghỉ ngơi.
Ít nhất, pháo hoa không phải là giả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro