6

1.

Tuy rằng đã sớm biết Vương Sở Khâm sẽ cùng bạn bè chơi bóng ở Lion Heart, nhưng Tôn Dĩnh Sa không nghĩ tới bạn bè mà Vương Sở Khâm nhắc đến lại là ông chủ của cả câu lạc bộ, càng không nghĩ tới hai người thật sự sẽ gặp nhau ở câu lạc bộ.

Vương Sở Khâm rõ ràng nhìn thấy cô nhưng nét mặt không có gì thay đổi, chỉ đi đến rìa sân chậm rãi cất vali, sau đó mới đi về phía cô và Mã Long.

"Đây là sếp Vương, lát nữa hai chúng tôi sẽ cùng đánh."

"Đây là cô Tôn của công ty Shark, là người phụ trách dự án lần này."

"Đã lâu không gặp, Tôn Dĩnh Sa."

Mã Long không nói tên đầy đủ của cô, nhưng Vương Sở Khâm lại gọi như vậy, trực tiếp cho thấy hai người đã có quen biết từ trước.

Tôn Dĩnh Sa có chút sửng sốt, cô không ngờ sẽ gặp được Vương Sở Khâm trong lúc làm việc, huống chi đang đối mặt với ông chủ bên A. Cô há miệng, cuối cùng chỉ chọn một lời vạn lần không thể phạm sai lầm mà nói.

"Xin chào, sếp Vương."

Nó lịch sự và mang tính chất kinh doanh nhưng trong tai người nghe, nó còn có ý nghĩa hơn thế.

Mã Long nhìn Vương Sở Khâm, lại nhìn Tôn Dĩnh Sa, có chút kinh ngạc.

"Quen biết?"

Anh rõ ràng đang hỏi Vương Sở Khâm, chỉ là Vương Sở Khâm không biết đang suy nghĩ gì, không kịp trả lời, im lặng bao trùm vài giây.

"Ừ, quen biết đã lâu."

Vương Sở Khâm lại mở miệng, ngữ khí đã nhạt đi một chút.

"Bạn học cũ thời trung học."

Tôn Dĩnh Sa bình tĩnh lại một chút, tiếp lời Vương Sở Khâm, trong giọng nói mang theo chút ý cười, Vương Sở Khâm nghe xong lại híp mắt nhìn cô.

"Quen nhau là tốt rồi, người quen dễ nói chuyện, lát nữa hệ thống có gì không vừa ý, tôi có thể nói thẳng với cô Tôn."

"Đương nhiên, anh Long nếu anh có ý kiến cứ việc nói."

Tôn Dĩnh Sa tiếp lời Mã Long, trên mặt đã nở nụ cười công nghiệp, vừa dứt lời, nhân viên công tác thông báo hệ thống đã chuẩn bị xong, cô ra hiệu cho Vương Sở Khâm và Mã Long.

"Hai vị mời đi."

Hai người đi tới bên sân chuẩn bị lần cuối, Vương Sở Khâm chậm rãi cởi áo khoác trên người, từ trong vali nhỏ lấy ra đai xương bánh chè màu đen buộc chặt, lại cầm một cái đai tóc màu xanh đeo lên, cuối cùng mới lấy vợt ra vừa hà hơi vừa đi lên sân.

Mặc dù chỉ là một bài kiểm tra đơn giản, Mã Long vẫn gọi một nhân viên sân bóng làm trọng tài.

Sợ bọn họ kết thúc quá nhanh số liệu hệ thống thu thập không đủ, Tôn Dĩnh Sa nhắc nhở hai người có thể đánh thêm vài nhịp giằng co, cũng có thể dùng nhiều thủ đoạn phát bóng, phòng thủ hoặc tấn công khác nhau, để thu thập số liệu toàn diện hơn cho hệ thống.

Đó là thái độ chuyên nghiệp và nghiêm túc.

Trận đấu bắt đầu, Mã Long phát bóng trước.

Lúc bắt đầu, hai người mỗi người một ván có qua có lại, xem như mấy quả bóng làm nóng người. Cho đến khi Vương Sở Khâm dẫn điểm, nhận giao bóng rồi vặn Mã Long một ván, Mã Long "Ai" một tiếng, lúc này hai người mới chính thức vào trận.

Tôn Dĩnh Sa rất lâu không nhìn Vương Sở Khâm chơi bóng, trong trí nhớ của cô Vương Sở Khâm vẫn là người có thiên phú nhất trong mấy nam sinh chơi bóng trong lớp. Khi đó Lưu Đinh Thạc thường xuyên bị anh đánh đến không còn sức để giận nữa, liền trêu chọc hắn sao không đi theo con đường vận động viên chuyên nghiệp đi.

Câu trả lời của Vương Sở Khâm là gì? Hình như muốn làm vận động viên chuyên nghiệp nào có dễ dàng như vậy.

Nhưng cho dù là Vương Sở Khâm mười tám tuổi, hay là Vương Sở Khâm hai mươi tám tuổi, phong cách chơi bóng đều sắc bén như nhau.

Điểm số đến 11 : 10, Vương Sở Khâm xoay người xuống đất giật mạnh, kết thúc trận đấu.

Xuống sân, Mã Long đi tới khoác lên vai Vương Sở Khâm, dùng sức lắc mạnh.

"Thằng nhóc này khá lắm, lại lén lút luyện bóng sau lưng anh rồi."

"Sao có thể chứ, công ty ngày nào cũng bận muốn chết."

Vương Sở Khâm vỗ vỗ lưng Mã Long, lao ra khỏi vòng tay của người anh thân thiết.

Tôn Dĩnh Sa cầm máy tính bảng đi tới, cô nhanh chóng nhìn Vương Sở Khâm, sau đó quay đầu nhìn Mã Long.

"Hai vị vất vả rồi, đây là kết quả, Long ca anh nhìn xem."

Hai người nhìn máy tính bảng, bắt đầu thảo luận kết quả phân tích hệ thống đưa ra.

Vương Sở Khâm không chen vào được, trở về bên sân lại chậm rãi cởi dây buộc tóc và dây buộc xương bánh chè, mang theo vợt bỏ vào trong vali cất kỹ, xong việc kéo ghế ngồi, cũng không có ý muốn đi.

Tôn Dĩnh Sa chú ý động tác của Vương Sở Khâm, có một số suy đoán mơ hồ về cuộc gặp gỡ giữa hai người ngày hôm nay.

Mã Long cùng Tôn Dĩnh Sa thảo luận nửa ngày, cuối cùng quyết định tìm thêm vài người đánh mấy ván, thu thập thêm số liệu, lúc này gọi mấy cú điện thoại, lập tức có bốn năm người tới, cầm vợt trong tay, đều là huấn luyện viên và nhân viên công tác trong câu lạc bộ.

Không có sắp xếp cụ thể gì, mấy người bắt đầu thi đấu vòng tròn, một ván định thắng bại, Mã Long và Vương Sở Khâm cũng lên sân khấu đánh mấy ván, sau khi Mã Long cảm thấy số liệu thu thập không kém nhiều lắm, cũng đến lúc ăn cơm tối.

Tôn Dĩnh Sa vốn muốn cùng mấy đồng nghiệp quay về công ty, sắp xếp lại số liệu rồi tan làm về nhà nhưng Mã Long nhiệt tình mời cô cùng đi ăn bữa cơm, còn muốn kéo Vương Sở Khâm lên, nói cái gì mà đã có duyên như vậy, không ăn bữa cơm thật đáng tiếc vân vân.

Vương Sở Khâm im lặng không nói gì, cũng không biết là thái độ gì, nhưng Tôn Dĩnh Sa không từ chối được, cuối cùng vẫn lên xe theo.

2.

Mã Long dẫn họ đến một nhà hàng thịt nhúng, nói là cửa hàng anh thường đến nhất, mùi vị tuyệt đối chính thống.

Tôn Dĩnh Sa về nước ở Bắc Kinh gần nửa năm, bạn cũ đều không ở Bắc Kinh, một mình cô cũng không muốn ra ngoài đến nhà hàng ăn cơm, đây là lần đầu tiên ăn thịt nhúng nồi đồng Bắc Kinh.

Người trong tiệm không nhiều lắm, ba người tìm một cái bàn ở đại sảnh ngồi xuống, Mã Long nhiệt tình hỏi Tôn Dĩnh Sa muốn ăn gì, nhưng Tôn Dĩnh Sa nào dám đưa ra yêu cầu với ông chủ bên A, anh lại hỏi Vương Sở Khâm, Vương Sở Khâm tỏ vẻ mình sao cũng được.

Trong lòng Tôn Dĩnh Sa tính toán hôm nay mình ngồi xe của bọn họ, lát nữa phải tìm cớ đi ra ngoài trả tiền, bất kể như thế nào, đối mặt với bên A, phần nhân tình này phải làm đúng chỗ.

Mã Long cuối cùng tùy tiện gọi một phần thức ăn, thịt dê thịt ba chỉ cái gì cần có đều có, cô bắt đầu đau lòng cho ví tiền của mình trước.

Ba người đang chuẩn bị ăn, nhân viên phục vụ lại bưng khay tôm trượt tới.

Gần như là theo bản năng, Tôn Dĩnh Sa lên tiếng.

"Thật ngại quá, anh ấy bị dị ứng hải sản không ăn được cái này."

Những lời này vừa nói ra, ngay cả bốn người phục vụ cũng phải sửng sốt.

Tôn Dĩnh Sa đối diện với ánh mắt u ám không rõ của Vương Sở Khâm, cảm giác trong đầu mình "Ong" một tiếng, chóp tai hình như đỏ lên.

Nhân viên phục vụ kịp phản ứng, tỏ vẻ tôm trơn là trong phần ăn cố định, hỏi bọn họ cần đổi thành món gì khác.

Tôn Dĩnh Sa bị Vương Sở Khâm nhìn chằm chằm có chút chột dạ, dời ánh mắt, nhất thời không tiếp lời nhân viên phục vụ.

Mã Long dường như cảm nhận được không khí tinh tế giữa hai người, kịp thời đáp lại lời của nhân viên phục vụ.

"Không có việc gì, liền đổi món khác của nhà hàng mấy người đi."

Nhân viên phục vụ bưng tôm trượt đi.

"Thuận miệng thôi."

"Cảm ơn."

Hai người đồng thời mở miệng.

"Không cần."

"Không có việc gì."

Tôn Dĩnh Sa cảm thấy thời điểm bọn họ mở miệng nói chuyện lúc này thật sự là ăn ý có chút không thích hợp, rõ ràng lúc trò chuyện trên wechat tuy rằng khô khan một chút nhưng cũng không đến mức xấu hổ thành như vậy.

Cô ấy không định nói chuyện nữa.

Vương Sở Khâm mím môi, cũng không nói gì nữa.

May mắn có Mã Long kịp thời chen vào, nói nồi sôi có thể bắt đầu ăn, lại tán gẫu chút đề tài khác, nên không khí ngượng ngùng này mới kết thúc.

Vương Sở Khâm không nói nhiều, trên cơ bản đều là Mã Long và Tôn Dĩnh Sa đang nói chuyện.

Mã Long dù sao cũng là bên A của công ty, vừa mới bắt đầu Tôn Dĩnh Sa còn có chút dè dặt, nhưng trò chuyện một chút, Tôn Dĩnh Sa phát hiện, Mã Long thật ra là một người rất ấm áp. Không ra vẻ ông chủ, nói chuyện phiếm cũng sẽ không thuyết giáo, nói không với chuyện công việc, một câu cũng không đề cập tới.

Mã Long nói quen biết Vương Sở Khâm là lúc anh học tiến sĩ, Vương Sở Khâm nghiên cứu sinh, hai người quen biết trong trận đấu bóng bàn của trường, khi đó đã cảm thấy Vương Sở Khâm đánh bóng rất tốt, là một cậu trai có tài năng.

Tốt nghiệp tiến sĩ, Mã Long đi Mỹ làm học giả thỉnh giảng, Olympic Los Angeles năm ngoái, còn đặc biệt đi Los Angeles xem thi đấu bóng bàn, chứng kiến sự ra đời của hai người đoạt giải quán quân đơn nam và đơn nữ.

Mã Long nói, sau đó về nhà xem lại, phát hiện lúc hát quốc ca chào cờ, ống kính quét qua bóng dáng mình đang đứng trên khán đài.

Tháng mười năm ngoái Mã Long về nước mở câu lạc bộ, biết Vương Sở Khâm ở Bắc Kinh, không có việc gì liền kéo anh ta đến câu lạc bộ chơi bóng.

Tôn Dĩnh Sa thuận theo lời Mã Long, nói mình đã đến Thế vận hội Paris năm 2024 và chứng kiến ​​sự ra đời của cặp đôi vô địch Grand Slam đôi nam nữ đầu tiên.

Vương Sở Khâm đi vệ sinh, trở về nghe thấy hai người thảo luận thế vận hội Olympic, chen vào, nói mình thức đêm xem bóng bàn dù chênh lệch múi giờ, ở trước TV đương nhiên cũng coi như chứng kiến.

Tuy nhiên anh không nói chệnh lệch giờ là bao nhiêu, cũng không nói là xem Olympic kỳ nào, nói xong lại cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng cười lên hai tiếng, để cho thấy mình đang nghiêm túc nghe.

Khi bữa ăn sắp kết thúc, Tôn Dĩnh Sa vốn lấy đi WC làm cái cớ chuẩn bị đi tính tiền, kết quả nhân viên thông báo bàn của bọn họ đã được thanh toán.

Tôn Dĩnh Sa im lặng, xem ra người nghĩ đến dùng WC làm cớ lặng lẽ trả tiền không chỉ có một mình cô.

Lúc rời khỏi nhà hàng, Mã Long phát hiện hóa đơn đã được thanh toán, híp mắt quét mắt giữa hai người "ra ngoài đi WC", lời còn chưa hỏi ra, bị một câu nói dối mặt không đổi sắc tâm không động của Vương Sở Khâm chặn lại.

"Không phải em trả."

Mã Long vì thế cười với Tôn Dĩnh Sa, nói lần sau nhất định mời lại.

Tôn Dĩnh Sa cũng ngượng ngùng cười, tỏ vẻ Long ca không cần khách khí như vậy.

Ra khỏi cửa, Tôn Dĩnh Sa vốn muốn tự mình bắt xe về nhà.

Nhưng Mã Long rõ ràng là một ông chủ rất dễ gần.

"Nếu là bạn học, giờ này rồi, Đại Đầu cậu đưa cô ấy về được không?"

Hắn vỗ vỗ lưng Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm không đáp lại Mã Long, mà nhìn về phía Tôn Dĩnh Sa.

"Anh đưa em về à?"

Tôn Dĩnh Sa nuốt xuống lời từ chối, nàng không muốn bỏ qua cơ hội đi cùng Vương Sở Khâm.

"Vậy làm phiền anh rồi."

3.

Trong xe Vương Sở Khâm có một mùi đào rất nhạt, Tôn Dĩnh Sa đoán là mùi nước hoa anh đã dùng rất lâu trước đây.

Vương Sở Khâm hỏi qua địa chỉ Tôn Dĩnh Sa thì không nói nữa, trong xe nhất thời chỉ còn lại âm thanh nhắc nhở của hướng dẫn.

Đầu tháng tư ở Bắc Kinh, thời tiết đã bắt đầu ấm lại, Vương Sở Khâm không mở điều hòa, hạ cửa sổ xe xuống, tiếng gió thổi vù vù, lấp đầy bầu không khí có chút nặng nề giữa hai người.

"Bữa cơm vừa rồi, cám ơn. Lại nợ anh một ân tình."

Tôn Dĩnh Sa liếc nhìn khuôn mặt Vương Sở Khâm, mở miệng phá vỡ im lặng.

"Không cần, vốn cũng không cần em mời."

Trên mặt Vương Sở Khâm vẫn không có biểu tình gì, chuyên chú lái xe.

"Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến chơi bóng?"

"Dự án kết thúc, cho công ty nghỉ một ngày."

"Sếp Vương quả là ông chủ có lương tâm. Lần sau trong kỳ nghỉ em lại mời anh quay lại được không?"

"Em không cần cứ nghĩ đến việc mời anh ăn cơm đâu."

Giọng Vương Sở Khâm nghe có chút bất lực. Tôn Dĩnh Sa lại có chút ý tứ muốn cùng anh phân cao thấp. Suy đoán trong lòng cô vẫn còn lơ lửng và chưa hạ cánh.

"Anh biết hôm nay buổi thẩm tra sao?"

Tôn Dĩnh Sa hoàn toàn quay đầu nhìn chằm chằm Vương Sở Khâm.

Ngày đó Tôn Dĩnh Sa nói cho anh biết hạng mục hợp tác giữa công ty mình và câu lạc bộ, hôm nay lần thứ hai cô tới câu lạc bộ anh đã ở chỗ này. Huống hồ Vương Sở Khâm và Mã Long thân thiết như vậy, Tôn Dĩnh Sa nhịn không được liên tưởng đến một số khả năng.

Đề tài chuyển sang gượng gạo, thật ra cô không nên vội vã tìm hiểu vấn đề này như vậy, chỉ là cô không rõ, cô rõ ràng có thể cảm nhận được lúc Vương Sở Khâm mới gặp mặt tâm tình cũng không tệ lắm, sao lại đột nhiên trở nên lạnh lùng.

"Không biết."

Anh vẫn không nhìn cô.

Nói dối sao? Hay là thật sự là do cô suy nghĩ nhiều.

Rõ ràng sẽ cùng cô trò chuyện, sẽ giúp cô trả tiền, sẽ đưa cô về nhà, nhưng sẽ không chủ động gửi tin nhắn cho cô, không muốn cô mời mình ăn cơm, cũng không muốn biểu hiện ra cho dù một chút suy nghĩ của mình, tất cả cảm xúc đều bị anh giấu đi, không để cho người ngoài nhìn thấy dù chỉ một chút.

Tôn Dĩnh Sa bị tra tấn bởi sự thay đổi thất thường của anh.

"Em nghĩ ít nhất chúng ta có thể có một bữa ăn đơn giản với nhau."

Xe dừng trước đèn đỏ, Vương Sở Khâm rốt cục quay đầu nhìn Tôn Dĩnh Sa. Tôn Dĩnh Sa rũ mắt, cũng không biết là ủy khuất hay là tức giận.

Vương Sở Khâm nghẹn ngào, giọng nói chậm lại một chút.

"Anh không có ý đó."

"Anh không giúp em để em phải nợ anh bất cứ điều gì."

Hai người đối mặt nhau trong im lặng.

Đèn xanh sáng lên, xe phía sau bấm còi thúc giục, cắt đứt tình hình căng thẳng giữa hai người. Vương Sở Khâm quay đầu lại, bắt đầu quẹo trái.

Tầm mắt Tôn Dĩnh Sa chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú vào thành phố Bắc Kinh, nơi đèn mới vừa bật sáng, lúc này hệ thống định vị lên tiếng thông báo, bọn họ đã đi được khoảng bảy tám km.

"Vương Sở Khâm."

Lần đầu tiên kể từ khi gặp lại tới nay, Tôn Dĩnh Sa nghiêm túc gọi tên đầy đủ của anh.

Vương Sở Khâm có thể nghe ra, trong giọng nói của cô có chút nghẹn ngào.

"Em ở Bắc Kinh gần nửa năm rồi."

Vương Sở Khâm chuyển tầm mắt một chút, chỉ có thể nhìn thấy gáy của Tôn Dĩnh Sa.

"Tối nay là lần đầu tiên em ra ngoài ăn cơm không phải vì xã giao công việc."

"Nghĩ cũng buồn cười, Bắc Kinh lớn như vậy, em lại không tìm được ai có thể cùng em ăn một bữa cơm."

"Hình như em chỉ biết một mình anh."

Sau khi cô về nước, bạn tốt ở nước ngoài chỉ có thể liên lạc trên mạng, bạn cũ trong nước toàn bộ đều không phát triển ở Bắc Kinh, đồng nghiệp trong công ty lại càng chỉ có quan hệ đồng nghiệp.

Tôn Dĩnh Sa thật ra cũng không muốn nói chuyện thảm hại như vậy, trước đó đều suy nghĩ rất nhiều, nếu như Vương Sở Khâm nhất định phải giữ khoảng cách với cô, nếu như anh luôn không chắc chắn, vậy cùng lắm thì thôi đi, cùng lắm thì ngay cả bạn bè cũng không làm, nhiều năm như vậy không có Vương Sở Khâm, cô vẫn sống tốt.

Nhưng chỉ một chút thôi, trong bầu không khí đông cứng của hai người, cô quay đầu nhìn thấy thành phố Bắc Kinh rực rỡ, tất cả sự cô độc cô từng chịu đựng đều ập đến cô, nhấn chìm cô.

Nửa năm trước khi xin về nước, cô đã tìm cho mình vô số lý do liên quan đến sự nghiệp và gia đình tương lai, lừa mình dối người che giấu một chút tâm tư về Vương Sở Khâm.

Cô đi tới thành phố xa lạ này, không có người nhà, cũng không có bạn cũ, rốt cuộc cô có vì ai hay không, cô đột nhiên không lừa dối được lòng mình.

Sự ích kỷ này thoát ra khỏi ảo tưởng, trái ngược với thái độ không chắc chắn của Vương Sơ Cầm, nó trở thành hai con dao cứa vào tim cô.

Anh luôn lùi lại khi cô chủ động bước một bước.

Cô cảm thấy mình thật ngốc.

Xe dừng trước cửa tiểu khu.

Tôn Dĩnh Sa thầm đếm năm giây trong lòng, Vương Sở Khâm vẫn không nói gì.

Cô mở cửa xe, xoay người rời đi.

Đó là lần cuối cùng cô và Vương Sở Khâm gặp nhau vào mùa xuân trước khi bắt đầu mùa hè năm 2029.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro