7


1.

Vương Sở Khâm sáng sớm thức dậy, mở mắt liền thấy được tin nhắn Tôn Dĩnh Sa nói cô phụ trách hạng mục hợp tác với Lion Heart.

Anh lập tức tìm wechat của Mã Long.

Hope: "Anh Long"

Hope: "Nghe nói câu lạc bộ muốn nâng cấp hệ thống phân tích kỹ thuật?"

Mã Long bên kia trả lời rất nhanh.

Mã Long: "Đúng rồi."

Mã Long: Tiểu tử cậu cập nhật cũng nhanh nhỉ, Tiểu Lý nói với cậu à?

Vương Sở Khâm thuận thế thừa nhận, anh vốn cũng không có ý định nói thật.

Mã Long có vẻ rất hào hứng với hạng mục nâng cấp hệ thống lần này, liên tục gửi cho Vương Sở Khâm hơn mười tin nhắn thoại. Từ ý tưởng ban đầu, đến việc chửi bới năng lực của công ty thiết kế hệ thống trước không được, rồi đến lần sàng lọc của công ty hợp tác này, cuối cùng là triển vọng nâng cấp hệ thống, toàn bộ đều nói một lần.

Vương Sở Khâm kiên nhẫn nghe xong hơn nữa trả lời tất cả tin thoại, cuối cùng sắp xếp từ ngữ của mình một chút, cố gắng làm cho yêu cầu của mình bớt đột ngột hơn.

HOPE: Hệ thống này được nâng cấp rất tốt

Hope: Sau khi hoàn thành em có thể thử không?

Mã Long: Được.

Mã Long: Như vậy vừa hay, sau khi ra mắt phiên bản đầu tiên có thể làm một lần kiểm tra thực tiễn ở câu lạc bộ, em tới đánh với anh, anh thông báo trước thời gian cho em, tránh cho em lại bận rộn.

Hope: Cảm ơn anh Long, cảm ơn anh Long.

Mã Long không chú ý tới nhiệt tình kỳ lạ của Vương Sở Khâm, Vương Sở Khâm cũng rất hài lòng với thỏa thuận đạt được lần này.

Tuy rằng không ai nói lần kiểm tra đầu tiên Tôn Dĩnh Sa nhất định sẽ ở đây, nhưng nếu vậy thì sao?

Mã Long dựa theo ngày kiểm tra đã nói trước thông báo cho Vương Sở Khâm, để có thể rảnh rỗi đến câu lạc bộ trong ngày, Vương Sở Khâm tăng ca đẩy mạnh tiến trình hạng mục trong tay.

Ngày thường Vương Sở Khâm đi làm liền liều mạng, trong khoảng thời gian này người trong công ty cảm thấy ông chủ nhà mình hình như là chuẩn bị không muốn sống nữa.

Hạng mục cuối cùng vẫn kết thúc trước ngày kiểm tra một ngày, Vương Sở Khâm phát thông báo cho toàn công ty, vì khen thưởng các vị trong khoảng thời gian này cố gắng làm việc, ngày mai tất cả nghỉ một ngày.

Hiện tại sếp Vương không chỉ là công dân gương mẫu, mà còn là tấm gương mẫu mực trong các ông chủ.

Vì thế có cảnh Tôn Dĩnh Sa ở câu lạc bộ nhìn thấy Vương Sở Khâm kéo vali đi tới.

Hai ngày trước Vương Sở Khâm đã thay mới keo dán vợt, dây buộc xương bánh chè và đai buộc tóc là do anh lục lọi trong nhà nửa ngày mới tìm ra giặt sạch. Anh ấy đã không chơi bóng trong một thời gian và đã luyện tập ở câu lạc bộ vài giờ vào buổi sáng hôm đó.

Nhưng đợi đến khi thật sự nhận được tin nhắn của Mã Long nói người của tổ dự án đã đến, khi bảo anh đi qua sân, Vương Sở Khâm không dám đi hỏi có những người nào.

Anh không trả lời Mã Long, giả vờ như mình đang chợp mắt trong phòng nghỉ. Lề mề hai mươi phút, kéo dài đến khi Mã Long lại gửi tin nhắn cho anh.

Mã Long: Còn chưa tỉnh ngủ? Mọi người đều đang chuẩn bị, còn thiếu mỗi em.

Vương Sở Khâm biết mình không lề mề được nữa.

Hope: Thức dậy rồi.

Hope: Em đang đến rồi.

Anh kéo vali đi vào sân bóng.

Mã Long gọi anh, anh thấy người đứng trước Mã Long quay lại.

Tôn Dĩnh Sa.

Thật ra vừa nhìn thấy bóng lưng kia một khắc liền nhận ra.

Có cơ hội chắc chắn có xác suất trở thành hiện thực. Vương Sở Khâm nghĩ.

2.

Vương Sở Khâm đã rất vui mừng khi vừa nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa.

Cho nên anh cũng không giấu Mã Long nữa, trực tiếp gọi tên Tôn Dĩnh Sa. Sau đó, cô lại gọi anh là sếp Vương.

Đó không phải là giọng điệu đùa cợt trong dịp Tết Nguyên đán mà là một lời chào đàng hoàng và lịch sự.

Anh nhận thấy một chút bối rối của cô.

Cô ấy nói họ là bạn học thời trung học.

Cô cũng không sai.

Chỉ là một câu này bạn học trung học cứ lởn vởn trong đầu anh như một lời nguyền.

Hóa ra từ lúc gặp gỡ đến khi chia tay, dạo qua hai bên trái đất một vòng rồi lại tương phùng, quan hệ cuối cùng chỉ có thể dừng lại ở mức bạn học.

Lúc lên sân thi đấu, Vương Sở Khâm cảm thấy lồng ngực mình nghèn nghẹn, không lên được cũng không xuống được. Vốn chỉ là tùy ý đánh một ván, nhưng khi điểm số bắt đầu luân phiên tăng lên, Vương Sở Khâm không biết làm sao, không nhịn được tiếp tục phát bóng vặn một ván.

Mã Long không ngờ lần này anh đột ngột xoay người, vì thế bắt đầu từ quả bóng tiếp theo, hai người mới thật sự bắt đầu thi đấu.

Xoay người xuống đất giật mạnh, Vương Sở Khâm dùng phương thức tấn công mình thích nhất kết thúc trận đấu.

Anh xuống sân liền theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Tôn Dĩnh Sa, lúc giãy ra khỏi tay Mã Long, thấy cô nghiêm túc cùng đồng nghiệp thảo luận kết quả số liệu của hệ thống.

Đó là nhiệm vụ công việc của cô ấy. Vương Sở Khâm muộn màng nhớ tới chuyện này.

Anh không tham gia thảo luận giữa Tôn Dĩnh Sa và Mã Long nữa, đi qua một bên thu dọn đồ đạc, chỉ là cũng không nỡ cứ như vậy mà đi.

Mã Long quả thật rất để tâm đến hệ thống này, cho nên Vương Sở Khâm lại tiếp tục đánh mấy ván với người trong câu lạc bộ. Sau khi ra rất nhiều mồ hôi, anh mới cảm thấy lồng ngực mình cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

Anh nghĩ mình đã tôn trọng công việc của Tôn Dĩnh Sa, về phần có giúp hay không, anh không kiểm soát được. Như vậy cũng rất tốt rồi.

Kết thúc kiểm tra, Vương Sở Khâm cũng vừa vặn thay xong quần áo trở về. Anh vốn định chào Mã Long rồi về nhà, không ngờ Mã Long lại kéo ba người anh và Tôn Dĩnh Sa đi ăn cơm.

Long ca bề ngoài trông có vẻ là người ôn hòa vô hại, thật ra rất tinh ý, Vương Sở Khâm đoán anh đã nhận ra được chút gì đó.

Tôn Dĩnh Sa vốn xua tay từ chối, Mã Long kiên trì lần nữa, ngay khi Vương Sở Khâm chuẩn bị mở miệng giúp Tôn Dĩnh Sa, Tôn Dĩnh Sa lại đồng ý.

Vương Sở Khâm vì thế lựa chọn câm miệng.

Thật ra cái này cũng không có gì. Chẳng qua là anh lợi dụng quan hệ của mình và Mã Long để tạo ra cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên này, lại lợi dụng Mã Long đối mặt với thân phận bên A của Tôn Dĩnh Sa khiến Tôn Dĩnh Sa không thể không cùng bọn họ ra ngoài ăn bữa cơm này.

Chẳng qua là lúc anh có thể giúp cô từ chối lại lựa chọn im lặng, chẳng qua lợi dụng bữa tiệc anh vốn chuẩn bị trả tiền này giả vờ hào phóng thuận nước giúp đỡ cô, chẳng qua là lợi dụng đưa cô về nhà làm cái cớ để biết địa chỉ nhà cô. Chẳng có gì cả.

Mới là lạ.

Vương Sở Khâm giờ phút này suy nghĩ cẩn thận cơn giận trong ngực mình từ đâu mà đến, anh cảm thấy mình là một kẻ xấu xa đáng khinh, nghĩ hết mọi cách nhìn trộm cuộc sống của Tôn Dĩnh Sa, thậm chí là trong lúc cô đang làm việc.

Anh thỉnh thoảng sẽ trả lời tin nhắn cô gửi, nhưng lại không chủ động gửi tin nhắn cho cô. Bởi vì như vậy anh sẽ không cần lo lắng không nhận được hồi âm, anh có thể giả vờ tất cả quyền chủ động đều được anh nắm giữ.

Cô từng nhắc tới muốn mời anh ăn cơm, rõ ràng mỗi lần anh đều cự tuyệt, rồi lại hao hết tâm tư tạo ra những lần tình cờ gặp gỡ ở câu lạc bộ. Bởi vì nếu đồng ý với cô liền nhất định sẽ gặp được cô, nhưng có thể cô sẽ không đến dự buổi kiểm tra của câu lạc bộ

Vương Sở Khâm chính là một kẻ nhát gan sợ nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa.

Sáu năm không gặp, Vương Sở Khâm cảm thấy Tôn Dĩnh Sa vẫn là Tôn Dĩnh Sa thẳng thắng, tỏa sáng, dũng cảm, ân cần.

Tôn Dĩnh Sa vẫn luôn là mặt trời nhỏ.

Nhưng anh không còn là Vương Sở Khâm của mười năm trước nữa.

Sau khi chia tay có một đoạn thời gian anh sống như cái xác không hồn, cả người đều trở nên lầm lì ít nói, anh cả đêm mất ngủ, ăn cơm toàn bộ biến thành tùy tiện đối phó hai miếng, cân nặng cũng nhanh chóng sụt xuống.

Cho đến một ngày trong lớp, anh đột ngột hôn mê bất tỉnh, bạn học xung quanh hoảng sợ. Anh liền được đưa đến bệnh viện. Giáo viên hướng dẫn bị số liệu kiểm tra của anh dọa gần chết, cấp tốc liên lạc với bà Nhâm .

Bà Nhậm đến bệnh viện và tát anh ta ngay khi gặp mặt.

"Vương Sở Khâm, vì sao càng sống lại càng hèn nhát?"

Vương Sở Khâm chưa bao giờ biết người mẹ tao nhã lịch sự của mình khi mắng người có thể hung hãn như vậy, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim của anh.

Sau khi xuất viện, Vương Sở Khâm bay đến thành phố G tìm Tôn Dĩnh Sa.

Anh nói với Tôn Dĩnh Sa, mình có thể chấp nhận yêu xa, thậm chí có thể chấp nhận khoảng cách ở tận nước ngoài, và anh không muốn chia tay cô.

Nhưng Tôn Dĩnh Sa nói cho anh biết, cô đã quyết định đi du học.

"Vương Sở Khâm, em không muốn trì hoãn anh."

"Ở nước ngoài đau khổ quá. Chúng ta đều không muốn chịu đựng thêm nữa."

Tôn Dĩnh Sa cuối cùng nói với anh như vậy.

Vương Sở Khâm ngồi xe lửa một đêm trở về thành phố P.

Tiếng xe lửa xanh ầm ầm vang lên cả đêm, làm cho Vương Sở Khâm cả đêm thao thức.

Trở về đại học P, Vương Sở Khâm từ bỏ đã từ bỏ cơ hội nghiên cứu tại trường và bắt đầu chuẩn bị nghiên cứu với các bạn học xung quanh. Mỗi ngày ở phòng tự học giải đề, ở vườn hoa nhỏ luyện tập ngôn ngữ, ở góc cầu thang đọc sách.

Tháng 8 năm 2022, Tôn Dĩnh Sa lên máy bay đến Paris, Vương Sở Khâm ngồi trên tàu cao tốc đến Bắc Kinh.

Cuộc sống của bọn họ từ điểm giao nhau, hoàn toàn tách rời.

Sáu năm sau, Vương Sở Khâm từng bước học nghiên cứu sinh, tốt nghiệp, gây dựng sự nghiệp, cuộc sống của anh cuối cùng trở thành vòng quay vô tận luân phiên giữa đi làm và tan tầm, giống như tất cả những người chật vật kiếm sống.

Anh không sống như kẻ hèn nhát như mẹ anh gọi, anh chỉ sống như một người bình thường mà thôi.

Tên anh ấy vẫn là Vương Sơ Cần. Nhưng có điều gì đó đã khác.

Vương Sở Khâm 18 tuổi có một người hăng hái đi khắp vùng đất Tây Bắc Tổ quốc, mà Vương Sở Khâm 28 tuổi chỉ biết mỗi ngày lái xe qua lại giữa công ty và nhà; Vương Sở Khâm 18 tuổi sẽ nói dối Tôn Dĩnh Sa rồi lặng lẽ chạy đến thành phố xa lạ chỉ vì muốn tạo bất ngờ vào ngày sinh nhật cô, mà Vương Sở Khâm 28 tuổi đã liên tiếp ba năm quên mất sinh nhật của mình.

Cho nên Vương Sở Khâm 28 tuổi gặp lại Tôn Dĩnh Sa, khoảnh khắc anh cảm nhận được một tia hi vọng trong tin nhắn của Tôn Dĩnh Sa, anh vừa vui vừa sợ.

Anh thậm chí còn cảm thấy bất lực hơn nữa.

Anh cố gắng đến gần cô một chút nhưng dường như đã lựa chọn sai thời gian và địa điểm.

Anh sợ hãi, anh không dám để cho Tôn Dĩnh Sa nhìn thấy anh của hiện tại, nhìn thấy Vương Sở Khâm đã sớm là một vũng nước đọng. Cho dù Tôn Dĩnh Sa vẫn nhớ mãi không quên, anh làm sao có thể xác định Tôn Dĩnh Sa bây giờ sẽ yêu anh chứ.

Vương Sở Khâm không dám, cũng không chắc chắn.

Cho nên anh chọn cách trốn tránh.

Vương Sở Khâm là một kẻ nhát gan.

3.

Anh đã nói dối.

Anh không có cách nào đáp lại cô.

Khoảng thời gian Tôn Dĩnh Sa vừa rời đi sau khi chia tay, trái tim của anh vẫn luôn đau nhói, nhìn thấy cái gì cũng sẽ liên tưởng đến Tôn Dĩnh Sa. Cuối cùng đau đến chịu không nổi, anh đành chạy tới bệnh viện kiểm tra nhưng cũng chỉ tra ra nhịp tim không đồng đều.

Ấy thế thời gian thật sự là liều thuốc chữa khỏi tất cả, Vương Sở Khâm sau đó đã không thường hay nhớ tới Tôn Dĩnh Sa nữa, trái tim của anh từng chút trở nên tê dại.

Cho đến hôm nay.

Vương Sở Khâm cảm thấy nhịp tim không đồng đều của mình lại tái phát.

Trong năm giây sau khi xe dừng lại, anh vô số lần cố gắng mở miệng nói gì đó.

Anh muốn nói, thạc sĩ từ nước ngoài về, từng bước thăng chức, Tôn Dĩnh Sa, em sống không tốt sao?

Anh muốn nói, người em muốn gặp là ta sao, hoặc là em chỉ là không quên được anh đã từng ra sao.

Anh muốn nói, Tôn Dĩnh Sa, em có thấy sự hèn nhát của anh không?

Anh muốn nói, anh không xứng đáng.

Có thể thời gian sáu năm là quá lâu, lâu đến mức Vương Sở Khâm cũng không tìm được dũng khí như năm mười tám tuổi nữa.

Anh ta không thể nói bất cứ điều gì.

Tôn Dĩnh Sa đi rồi.

Vương Sở Khâm không có dũng khí nhìn bóng lưng Tôn Dĩnh Sa rời đi.

Anh ngơ ngác ngoái nhìn ngọn đèn đường ngoài cửa sổ xe, bất động một lúc lâu, cho đến khi bảo vệ tiểu khu ra đuổi anh, anh mới khởi động xe rời đi.

Đèn xanh trên đường như thể hiểu lòng anh, không cho anh bất kỳ khoảng trống nào để dừng lại và suy nghĩ.

Vương Sở Khâm thất thần trở về đến nhà, Đô Đô lười biếng đi tới chào đón anh, lại chạy đến bát cơm meo meo ra hiệu anh.

Vương Sở Khâm đổ chút thức ăn cho mèo vào trong bát, ngồi xếp bằng ở bên cạnh nhìn Đô Đô ăn, mèo con ăn từng miếng từng miếng trong năm phút, ăn xong liền thuần thục chui vào trong lòng anh.

Vương Sở Khâm gãi gãi cằm nó, tầm mắt liền đi tới bảng tên trên cổ Đô Đô.

Trên bảng khắc rõ ràng hai chữ "Đậu Bao".

Đô Đô cái gì chứ.

Nói cho cô nghe chứ đừng thật sự lừa dối mình.

Tin nhắn wechat đột ngột vang lên, tim Vương Sở Khâm đập mạnh một cái, là tin nhắn Mã Long gửi tới.

Mã Long: "Em đưa người về rồi chứ? Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có phải là cô gái lúc em học nghiên cứu sinh nói với anh không?"

Vương Sở Khâm sớm biết mình không thoát khỏi kiếp này. Mấy năm đó lúc học nghiên cứu sinh, sau khi uống rượu anh đã nói với Mã Long vài câu về Tôn Dĩnh Sa, chỉ là không nói tên người ta là gì.

Trí nhớ của Mã Long thật tốt.

Nhưng hiện tại, anh thật sự không có tâm tình miêu tả sự yêu hận mấy năm nay của anh và Tôn Dĩnh Sa với Mã Long.

Đúng. Vương Sở Khâm nghĩ.

Yêu và hận.

Làm sao có thể không có hận?

Hận mình thi đại học thất bại, hận yêu xa cách ngàn dặm, hận cô suy nghĩ đi du học vào thời điểm mâu thuẫn kịch liệt nhất của bọn họ, hận cô cuối cùng thật sự ra nước ngoài bỏ anh lại phía sau.

Hận nhất vẫn là lúc ban đầu, năm cô mười sáu tuổi dịu dàng hỏi anh câu "Sao cậu không vui?"

Chỉ một câu này là anh đã bắt đầu thất thủ.

Tôn Dĩnh Sa, tại sao phải chú ý đến anh không được tự nhiên ngồi trong góc.

Tôn Dĩnh Sa, nếu như anh không yêu em thì tốt rồi.

Tôn Dĩnh Sa, hận cũng là yêu sao?

4.

Câu hỏi của Mã Long, Vương Sở Khâm không biết bắt đầu từ đâu.

Tiểu đậu bao sau khi thỏa mãn liền từ trong lòng anh chạy đi, Vương Sở Khâm nhìn chằm chằm nó thảnh thơi đi về ổ ngủ ngon, mới lấy điện thoại trả lời tin nhắn của Mã Long.

Hope: Vâng.

Hope: Sớm biết hôm nay em đã uống chút rượu rồi

Mã Long: Hai ngày nữa ra ngoài uống với anh vài ly

Vương Sở Khâm nhớ về quá khứ.

Vương Sở Khâm không thích thổ lộ tâm tình với người khác. Khi buồn, anh luôn nói những lời mơ hồ không rõ.

Mấy năm học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh, không có Lưu Đinh Thạc, không có Lương Tĩnh Côn, Mã Long trở thành người tiếp nhận nhiều cảm xúc vụn vặt nhất của Vương Sở Khâm.

Cho nên Mã Long hiểu ý của anh.

Không có tin nhắn trả lời lại, anh tắt điện thoại đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Không ngờ, anh lại mất ngủ.

Trong đêm tối hư vô toàn bộ đều là bóng lưng Tôn Dĩnh Sa để lại cho anh cùng những lời nói nghẹn ngào tự giễu.

Ba giờ sáng, anh cam chịu lấy ra melatonin trong ngăn kéo tủ đầu giường, buộc mình phải ngủ.

Trong thế giới của người trưởng thành, ngày mai anh còn phải đi làm như thường lệ.

Dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sớm sáu tối mười, vẫn bận rộn như con quay.

Đợi đến khi chính thức ra ngoài ăn cơm với Mã Long, đã là giữa tháng tư.

Hai người vừa ngồi xuống, Mã Long đã gọi một két rượu, đồ ăn thì không gọi bao nhiêu.

rượu được bưng lên, Vương Sở Khâm không nói lời nào, một ly tiếp một ly buồn bực uống, Mã Long cũng không ép anh nói, im lặng uống cùng anh.

Vương Sở Khâm sắp xếp từ ngữ, anh không muốn kể chuyện xưa cho Mã Long, nói mình là người bị bỏ lại.

Sau ngày đó Tôn Dĩnh Sa không còn gửi tin nhắn cho anh nữa, mà anh muốn nói cái gì, cũng căn bản không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Long ca."

Toàn bộ rượu đều sắp cạn, Vương Sở Khâm cuối cùng cũng mở miệng.

"Người xa cách lâu ngày gặp lại, sẽ trông như thế nào?"

Mã Long chậm rãi uống hết một ngụm rượu trước khi trả lời.

"Người không bỏ xuống được mới nói về việc xa cách lâu ngày gặp lại."

Vương Sở Khâm không trả lời, bởi vì Mã Long nói quá chính xác, xé xuống tất cả vải che mặt của anh.

"Em đang sợ sao?"

Mã Long lại hỏi một câu.

"Con người đều sẽ thay đổi."

"Cô ấy đã làm gì khiến em nghĩ cô ấy đã thay đổi?"

"Là em."

Vương Sở Khâm lại một hơi uống hết nửa ly rượu, Mã Long nhìn anh chằm chằm, nhìn ánh mắt anh mê mang, đưa tay còn muốn rót rượu vào trong ly, nhưng cơm một miếng cũng không ăn.

"Em sợ cô ấy cảm thấy em thay đổi. Em sợ cô ấy chỉ yêu em của ngày xưa."

Bàn tay cầm chai rượu của Vương Sở Khâm dừng lại trên không trung.

Mã Long thở dài, đưa tay lấy chai rượu, thêm một ít cho anh, lại thêm cho mình.

"Em không thể xác định cảm xúc của cô ấy một cách dễ dàng như thế được."

"Vương Sở Khâm, nếu ngay cả đối mặt em cũng không dám, vậy thì thật sự xong rồi."

"Đừng tự giam cầm chính mình."

Mã Long cùng anh cạn ly, rượu chảy xuống cổ họng chảy vào trong dạ dày, từng chút từng chút bốc cháy, Vương Sở Khâm rốt cục cũng nhớ ra thứ mình đang uống là rượu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro