Ngoại truyện 3
*Highly recommend các bạn nghe những bài hát xuất hiện trong chap này*
1.
Tháng 10 năm 2026.
Đó chính là giai đoạn khởi nghiệp, tất cả mọi người trên dưới công ty đều bận rộn đến chân không chạm đất, Vương Sở Khâm và mấy đồng nghiệp cùng nhau đi công tác liên tục, lớn nhỏ đều có. Lúc đầu óc choáng váng nhất lại phải đến sân bay lúc rạng sáng, lúc chờ máy bay còn ôm laptop gõ bàn phím trên ghế ngồi bên ngoài cửa lên máy bay.
Vương Sở Khâm không nhớ rõ mình đã bao lâu không ngủ được một giấc ngon, liên tục xoay chuyển một tháng, lần này lại tới thành phố G công tác, cùng một người cộng sự dẫn theo một cấp dưới, ba người đã cùng công ty đối phương trò chuyện trên bàn rượu hai ngày.
Vương Sở Khâm cảm thấy mấy ngày nay mình uống ít nhất năm sáu cân rượu, dạ dày của anh hình như mỗi ngày đều nóng bừng. Một ngọn lửa nối tiếp một ngọn lửa lấp đầy trong bụng anh.
May mắn phần đàm phán hạng mục lần này đã kết thúc, chỉ còn một lần gặp mặt, ngày mốt lên máy bay, bọn họ lập tức có thể quay về Bắc Kinh.
Cũng không biết nên nói vận khí của anh có tốt hay không, đêm trước lần gặp mặt cuối cùng, Vương Sở Khâm phát sốt.
Liên tục mấy tháng nay, đối phương kiên quyết ép anh uống rượu, nhiệt độ thành phố G giảm đột ngột không hề báo trước, khiến Vương Sở Khâm ở trong mơ đến hồ đồ ngăn chặn mọi can thiệp từ thế giới bên ngoài. Anh một mình một phòng, hai người khác một phòng, chờ sáng hôm sau đồng nghiệp tìm anh bàn bạc công việc, gọi vô số cuộc điện thoại cũng không liên lạc được, gõ cửa phòng cũng không ai trả lời, sợ tới mức đi tìm nhân viên lễ tân trực tiếp phá cửa mà vào, mới phát hiện Vương Sở Khâm ở trên giường sốt đến thần trí không rõ.
Đúng như dự đoán, lần gặp mặt cuối anh không cần đi, có thể ở lại khách sạn nghỉ ngơi một ngày. Tuy rằng người còn chưa về Bắc Kinh, nhưng đối với Vương Sở Khâm mà nói coi như là cơ hội thoát ly khỏi công việc hiếm có được.
Uống thuốc rồi tắt điện thoại, Vương Sở Khâm vùi đầu vào gối liền ngủ đến quên trời quên đất, từ ban ngày ngủ thẳng đến sau khi mặt trời lặn, khi tỉnh lại thế giới vẫn tối đen như cũ.
Nhìn qua không giống như anh mới có một ngày nghỉ ngơi, mà giống như toàn thân bị ai đó nắm trong lòng bàn tay xoa bóp, xương cốt sắp vỡ vụn ra trăm mảnh.
Anh ngồi dậy vuốt mái tóc rối bời, lấy điện thoại ở đầu giường lên khởi động máy, tay yếu ớt đến mức không muốn cử động để bật đèn.
Tiếp nhận tin nhắn trên điện thoại của Apple vĩnh viễn đều nát bét như vậy, Vương Sở Khâm cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ đợi năm phút, mới nhớ tới trước khi mình ngủ ngay cả mạng di động cũng tắt.
Anh vuốt màn hình vài lần để kết nối internet, quan sát từng tin nhắn lần lượt xuất hiện.
Tin nhắn đồng nghiệp hội đàm thành công báo tin vui, cấp dưới lác đác vài câu ân cần thăm hỏi, mấy thông báo họp thưa thớt trong mấy nhóm công tác, những điều này không liên quan gì đến người đi công tác như anh.
Vương Sở Khâm nheo mắt đánh chữ, tùy ý khách sáo với đồng nghiệp và cấp dưới đôi câu, lại nhấn thêm hai cái quay lại tài khoản cuộc sống.
Vòng tròn biến mất sau khi quay hai hoặc ba vòng, không có dấu chấm đỏ, không có thông báo nào chưa đọc và thậm chí vì anh không theo dõi bất kỳ tài khoản công khai nào nên thậm chí còn không có tin nhắn cập nhật từ tài khoản đăng ký.
Cũng đúng, trên tài khoản này căn bản cũng không ai biết chuyện anh bị bệnh.
Có thể khi bị bệnh sẽ già mồm cãi láo hơn bình thường một chút.
Mặc dù người ta thường nói người đã lâu không bệnh khi bệnh đến liền như núi đổ. Nhưng Vương Sở Khâm thì không, thân thể của anh vẫn là rất cường tráng, một bữa thuốc uống tiếp một giấc ngủ dài, liền cảm giác mình đã khá hơn tám chín phần.
Rèm cửa sổ kéo chặt, trong phòng ánh sáng lờ mờ, chỉ từ khe hở lộ ra ánh sáng lẻ tẻ, Vương Sở Khâm chỉ chơi điện thoại một lát, đã bị ánh sáng xanh trên màn hình làm cho mắt khô khốc. Anh tắt điện thoại, xuống giường rửa mặt dọn dẹp.
Rửa mặt xong, Vương Sở Khâm rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn. Dạ dày vào lúc này nắm lấy cơ hội hung hăng co rút lại, nhắc nhở anh ngày hôm nay anh còn chưa ăn bất cứ thứ gì. Ngoại trừ những loại thuốc khó uống.
7 giờ 24 phút tối, không biết hai đồng nghiệp kia đã ăn xong bữa tối chưa.
Anh lại ngã người vào trong chăn, ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà.
Mệt
Tuy rằng ngủ một ngày, nhưng quá trình tự phục hồi tương đương với không ngủ, cho nên vẫn mệt mỏi.
Bây giờ còn không muốn giao tiếp với người khác.
Cơm tối vẫn phải giải quyết - Vương Sở Khâm chậm chạp suy nghĩ, trong đầu hình như có chút cáu kỉnh - gọi phục vụ phòng tới.
Vương Sở Khâm lật người nhìn bảng quảng cáo khách sạn trên tủ đầu giường, gọi điện thoại đến, đối diện chỉ có một giọng nữ ôn hòa lễ phép nói cho anh biết xin lỗi tiên sinh, thời gian cung cấp bữa tối đã qua.
Dịu dàng lễ phép cũng vô dụng, Vương Sở Khâm nghe xong vẫn lên án.
Vậy gọi đồ ăn bên ngoài đi, Trung Quốc thế kỷ mới cũng không thể khiến người ta chết đói - Vương Sở Khâm kéo một chuỗi nhà hàng trong phần mềm giao hàng bên ngoài, tên dài đến mức màn hình cũng không có cách nào hiển thị hết, hình mẫu cũng không biết là tìm từ đâu ra, chỉ nhìn Vương Sở Khâm cũng có thể tưởng tượng được những món này bên ngoài sẽ có bao nhiêu dầu mỡ.
Thật sự là không có khẩu vị.
Anh ghé vào giường lật điện thoại, mí mắt trên dưới lại bắt đầu đánh nhau, tay buông lỏng, điện thoại "cạch" một tiếng đập xuống sàn nhà, lặp tức dọa anh tỉnh lại.
Điện thoại mới mua, trước mặt các ông chủ lớn thì ngụy trang mình là nhân sĩ thượng lưu , nhưng khi làm rơi vẫn thấy xót của.
Vương Sở Khâm nhặt điện thoại đứng lên, quyết định mình phải ra ngoài tìm chút đồ ăn.
Anh ấy thực sự không thể ngủ lại được, anh cũng không phải gấu, gấu mùa đông mới ngủ đông cả ngày. Đi ra ngoài vài bước vừa vặn khôi phục tinh thần một chút.
Vương Sở Khâm quyết định xong, từ trong vali lấy áo khoác đen mặc vào - bộ quần áo dày nhất trong chuyến công tác lần này của anh - lại rất có ý thức công cộng mà đeo khẩu trang, rồi mới ra cửa.
Mặc dù nói là muốn tìm chút đồ ăn lót dạ, nhưng lần này ra ngoài lại giống đi tản bộ hơn.
Vương Sở Khâm không bật định vị, ra khỏi cửa khách sạn chỉ tùy ý chọn một hướng rồi đi, trên tai đeo tai nghe, mở nhạc.
Tai nghe chầm chậm bật lên, bật nhạc Mao Bất Dịch.
"Nếu một ngày tôi trở nên giàu có,
Tôi có thể giữ mọi người ở bên cạnh tôi.”
Nếu một ngày tôi trở nên giàu có《如果有一天我变得很有钱》- Mao Bất Dịch
Tiếp theo là Lâm Tuấn Kiệt.
“Chút ít hơi thở dù đã được mưu tính trước thì cuối cùng cũng sẽ đều bị tịch thu hết tất cả,
Trời có đầy gió tuyết, tôi cũng sẽ cùng người run rẩy, chúng ta chớ đừng quay đầu lại.”
Dust and Ashes《願與愁》- Lâm Tuấn Kiệt
Tiếp đến là Tiết Chi Khiêm.
"Sau này anh vẫn chọn đi vòng qua con phố đó,
Lại hy vọng có thể gặp nhau ở một ngã rẽ khác.”
Em còn muốn tôi phải làm sao《你還要我怎樣》- Tiết Chi Khiêm
A, không, không cần Tiết Chi Khiêm.
Vương Sở Khâm lấy điện thoại ra muốn tắt bài hát, nhưng đã quá muộn, ánh mắt của anh đã nhìn thấy.
Góc phố quen thuộc, anh đi vòng từ con phố khác đến đây. Nhà hàng mà anh và Tôn Dĩnh Sa từng ăn cơm cùng nhau.
Không biết đã đi bao lâu, cũng không biết đi đường nào, anh lại đi đến gần trường học của Tôn Dĩnh Sa.
Không phải Tôn Dĩnh Sa, đương nhiên không phải Tôn Dĩnh Sa, cô ở đang ở bên kia đại dương xa xôi.
Đã nói rồi, không cần Tiết Chi Khiêm nữa.
Gió tháng mười lạnh buốt thổi qua chiếc cổ áo không cài cúc của anh, Vương Sở Khâm rùng mình một cái, vươn tay nắm chặt áo khoác lại.
Nhiệt độ ở thành phố G giảm đột ngột không hiểu ra sao, khiến cho Vương Sở Khâm và mấy đồng nghiệp đều trở tay không kịp. Mấy bộ quần áo mang đến đều là trang phục trang trọng để ứng phó với tình huống khẩn cấp, không bộ nào thực sự có thể giữ ấm.
Chán ghét nơi này đột nhiên hạ nhiệt độ, chán ghét cái áo khoác không ngăn được gió này, chán ghét cái nhà hàng mở mấy năm rồi vẫn chưa...
Tuy rằng không nói ra miệng nhưng Vương Sở Khâm vẫn đem mấy lời ác ý nuốt vào trong bụng.
“Ọt~”
Lại thêm một câu, chán ghét cái bụng đói không đúng lúc này.
Nhưng hiển nhiên không có bất cứ điều gì để ý tới Vương Sở Khâm trong lòng đang mắng chửi này. Chỉ là anh cảm thấy, nếu như mình không đi vào gọi một hai món, bà chủ nhà hàng sẽ tới hỏi anh có phải gặp khó khăn không có tiền ăn cơm hay không.
Vương Sở Khâm bước vào nhà hàng.
Chỉ để tham khảo, lúc người ta sinh bệnh sẽ già mồm cãi láo hơn bình thường một chút.
2.
Tháng 11 năm 2026.
Tháng 11 đối với Vương Sở Khâm mà nói chưa bao giờ là tháng đặc biệt gì, chỉ là thời tiết Bắc Kinh lại lạnh hơn một chút, buổi sáng rời giường lại lâu hơn một chút, nhưng nói tóm lại, tháng 11 vẫn là một tháng phấn đấu vì sự nghiệp của công ty.
Vương Sở Khâm lại lần nữa phát sốt trên con đường phấn đấu vì sự nghiệp của công ty.
Nhưng tình hình lần này so với lần trước tốt hơn nhiều, anh ít nhất còn có thể đúng giờ bị đồng hồ báo thức đánh thức. Sau khi phát hiện cả người mình vô lực, giãy dụa mười phút không có kết quả, Vương Sở Khâm thỏa hiệp gọi điện thoại cho trợ lý công ty, dặn dò đối phương hôm nay có gì gấp thì tìm đối tác khác xử lý, không vội thì chờ anh đến.
Trợ lý nói "Được rồi sếp Vương anh nghỉ ngơi cẩn thận chú ý thân thể", Vương Sở Khâm chỉ có thể nghe lọt ba chữ liền rơi vào mê man.
Anh mơ một giấc mơ.
Rất kỳ quái, anh đã rất lâu không có nằm mơ.
Trong mơ là thế giới đen trắng, anh lại trở về nhà hàng bên ngoài đại học G, trên bàn là nồi thịt bao và Địa Tam Tiên anh gọi ngày hôm đó, trong nhà hàng ồn ào, ông chủ mở mấy bài hát.
Xung quanh anh còn có nhiều sinh viên đại học G, đều đang trò chuyện về cái gì đó, chỉ là giống như một bộ kịch câm, anh nghe không rõ bất kỳ âm thanh nào.
Vương Sở Khâm cầm lấy đũa chuẩn bị ăn, đũa vừa mới vươn ra còn chưa đụng tới, bà chủ liền hô to gọi nhỏ chạy đến trước mặt anh, đưa tay muốn bưng đi những món ăn kia, miệng lẩm bẩm nói những lời câu xin lỗi.
“Thật ngại quá, thật ngại quá, đây là đồ ăn ở bàn bên kia, mang nhầm cho cậu rồi, thật ngại quá.”
Vương Sở Khâm còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, bà chủ đã bưng thức ăn đi như gió, đi về phía bàn khác.
Anh cơm chưa ăn, lại ăn một bụng tức, ánh mắt liền theo hướng bà chủ nhìn qua, lúc này âm thanh trong tiệm đột nhiên lớn, tiếng hát ngân nga biến thành giai điệu rõ ràng.
“Anh hạ cánh đột ngột quá.”
Bà chủ rời đi, tầm mắt Vương Sở Khâm không còn bị che khuất, anh thấy rõ hai người lấy được bữa tối của mình.
Hai người duy nhất trong phòng có màu sắc.
Đó rõ ràng là Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa.
Anh không cầm nổi đũa trên tay, tách một tiếng rơi xuống đất.
Nhưng hai người kia giống như không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng giống như không nhìn thấy anh, cười cười nói nói, chỉ lo đắm chìm trong thế giới của mình.
Vương Sở Khâm nhìn chằm chằm khuôn mặt giống mình như đúc, lại nhìn chằm chằm khuôn mặt không thể quen thuộc hơn kia. Nam sinh hoa chân múa tay vui vẻ làm mặt xấu, không biết là bắt chước cái gì, nữ sinh liếc cậu ta một cái, một lát sau lại nhịn không được cười ra tiếng.
Thấy thành công chọc cười nữ sinh, nam sinh hãnh diện cầm đũa chuẩn bị ăn. Vương Sở Khâm càng nhìn càng tức, anh cũng không biết vì sao mình tức giận như vậy hoặc cũng có thể không phải tức giận.
Nhưng tóm lại, trong lúc đũa của nam sinh sắp gắp lên một miếng thịt, Vương Sở Khâm mạnh mẽ đứng lên, động tác lớn đến thiếu chút nữa làm lật ghế, anh đi tới trước bàn, giọng điệu không mấy tử tế về phía nam sinh.
“Đây là của tôi.”
Vương Sở Khâm đã nhiều năm chưa từng trải qua cảm xúc thăng trầm như vậy, nhưng điều này hiển nhiên không dọa được nam sinh đối diện, cậu ta như cuối cùng cũng ý thức được sự tồn tại của Vương Sở Khâm dời ánh mắt qua, liền đem người mình chắn cho nữ sinh ở phía sau.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Vương Sở Khâm, ánh mắt lãnh đạm, ngữ khí vững vàng.
"Anh đã đánh mất nó từ lâu rồi."
Dứt lời cậu liền nắm tay cô gái, kéo cô ra khỏi nhà hàng không quay đầu lại.
Vương Sở Khâm sững sờ tại chỗ ba giây, nhận ra ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, cả người mềm nhũn, ngồi xuống.
Cảm giác mất trọng lượng đột nhiên ập đến, kéo cả người anh rơi vào vực sâu.
Anh ở trên giường đột nhiên mở mắt.
Điện thoại ở bên cạnh đang phát <<Bảo vật trời ban>> không biết anh mở khi nào, tiếng trống giòn giã vang lên khắp gian phòng, mỗi nhịp trở thành nút thắt trên màng nhĩ của anh, giống như từng bước nhảy trong lòng anh.
"Mọi thứ khi khô cằn đều sẽ phai màu,
Chỉ duy có em là màu trời xanh biếc."
Bảo vật trời ban《天外来物》- Tiết Chi Khiêm
Lúc này anh mới nhận ra sự tồn tại của nước mắt.
3.
Vương Sở Khâm tỉnh dậy, nhưng kế hoạch đi làm buổi chiều đã bị tan tành.
Lúc ấy anh mới từ trong mơ thoát ra, thu dọn xong liền gọi điện thoại cho trợ lý. Ý định ban đầu là muốn báo cho đối phương biết buổi chiều mình đi làm, có tài liệu gì mau chóng chuẩn bị, nhưng không ngờ nói được một nửa đột nhiên đối diện liền đổi người. Đồng nghiệp lần trước cùng anh đi công tác nhận điện thoại, tha thiết khuyên anh nhất định phải chú ý thân thể thật tốt.
Đều là người quen biết nhau rất nhiều năm, vừa là đồng nghiệp hợp tác cũng là bạn bè tốt. Đầu dây bên kia nói liên miên cằn nhằn anh, nói anh không được ỷ vào tuổi trẻ mà tiêu hao thân thể khỏe mạnh, công ty còn phải làm rất nhiều năm nữa muốn anh tiết kiệm sức khỏe vốn có của mình. Nói tới nói lui, ý tứ cốt lõi cuối cùng là để cho anh nghỉ ngơi vài ngày, bằng không lần sau nếu còn phát sốt đến mê sảng không ai phá nổi cửa nhà anh.
Còn nói trợ lý của anh khóc lóc thảm thiết lo lắng cho tình trạng sức khỏe của anh, hy vọng anh thật sự phải chăm sóc tốt cho mình.
Vương Sở Khâm im lặng, thầm nghĩ trợ lý chỉ là vì muốn mình nghỉ hai ngày mà thôi. Thái dương nhức nhối cùng thần kinh mơ hồ còn có chút căng thẳng làm cho anh cuối cùng buông xuôi, đồng ý nghỉ.
Trợ lý trả lời sẽ giúp Vương Sở Khâm xử lý tốt thủ tục nghỉ phép. Cúp điện thoại, Vương Sở Khâm cứ như vậy dễ dàng nghỉ.
Lợi ích của việc làm ông chủ cuối cùng cũng được bộc lộ vào thời điểm này.
Không cần đi làm, Vương Sở Khâm đột nhiên không có việc gì làm. Từ trong tủ lạnh tìm thấy thức ăn thừa tối hôm qua. Sau khi hâm nóng ăn đối phó vài miếng, anh liền lại muốn trở về giường ngủ một giấc.
5 giờ 31 phút chiều, Đi ngủ vào lúc này tương đương với việc đưa mình đến nước Mỹ ở bên kia đại dương để sinh sống.
Từ bỏ kế hoạch ngủ, Vương Sở Khâm cuối cùng lựa chọn mở ti vi, chuyển kênh lựa chọn, cuối cùng lại quay về chọn phát sóng trực tiếp của CCTV 5.
Một trận đấu bóng đá từ năm nào đó bắt đầu diễn ra trên màn hình, Vương Sở Khâm nhìn nhìn, ánh mắt liền mất tiêu cự. Lúc này, bản thân trong giấc mơ lẻn vào tâm trí anh, một lần lại một lần lặp lại câu nói trong mơ kia.
"Anh đã đánh mất nó từ lâu rồi."
Vào giờ khắc này anh đột nhiên rất muốn biết Tôn Dĩnh Sa trong mơ kia lúc đó có cảm xúc gì.
Vì thế Vương Sở Khâm bắt đầu liều mạng hồi tưởng, cố gắng nhớ lại gương mặt của Tôn Dĩnh Sa kia, sau đó phát hiện, chỉ còn một khoảng trống.
Anh phải làm sao để nhớ tới đây?
Anh đã gần bốn năm không gặp Tôn Dĩnh Sa.
Anh nên đi đâu gặp cô? Cho dù ở trong mơ, anh cũng không thể lưu lại hồi ức nào.
Âm thanh thông báo wechat vang lên, là tin nhắn trợ lý gửi tới thủ tục xin nghỉ đã làm xong. Vương Sở Khâm mở hình đối phương gửi tới, trên đơn xin nghỉ viết rõ thời gian nghỉ, là từ ngày 3 đến ngày 7 tháng 11.
Hôm nay mới là ngày 2.
4.
Mua vé máy bay vào phút chót dường như là chuyện không thể tránh khỏi.
Ngày tháng chính là thủ phạm đã cắt đứt sợi dây cuối cùng trong tâm trí Vương Sở Khâm, cũng giết chết tuyến phòng thủ cuối cùng của anh đối với chính mình.
Tường cao vốn được xây lên, bởi thế anh vẫn mạnh miệng không thừa nhận những tham niệm kia, rồi khi gạch ngói sụp đổ trong nháy mắt thổi quét tất cả. Thoáng qua liền đem toàn bộ con người anh nuốt chửng, không còn chỗ cho sự dối trá.
Khoảnh khắc máy bay hạ cánh đã đánh thức Vương Sở Khâm, anh đưa tay xoa cổ đau nhức, trong lòng nghĩ lúc Tôn Dĩnh Sa ngồi máy bay có nhớ mang theo gối đầu hay không.
Cuối cùng anh cũng đến đây.
“Anh muốn gì?” Có người nào đặt câu hỏi trong lòng anh như vậy.
Vương Sở Khâm không trả lời.
Có lẽ gặp mặt sẽ có đáp án.
Có lẽ khi anh nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa, anh sẽ hiểu được, kỳ thật chính mình vẫn muốn nói cho cô biết, anh không sợ cách xa vạn dặm, cũng không sợ chênh lệch múi giờ đổi trắng thay đen, điều anh sợ duy nhất chính là cô không còn sóng vai đồng hành cùng anh.
Nếu như anh có thể nhìn thấy cô, anh có thể chân chính thấy rõ mục đích của chuyến đi này, chân chính tìm được dũng khí mà liều lĩnh.
Chỉ là, nếu như cũng chỉ là nếu như, có lẽ cũng chỉ đại diện cho xác suất tồn tại.
Mà anh luôn là người kém may mắn, giống như khi còn bé mở ti vi luôn chiếu đến phần cuối của phim hoạt hình yêu thích, giống như chọn sai câu hỏi trắc nghiệm môn toán trong kỳ thi tốt nghiệp, giống như bỏ ra mười tệ mua xổ số, không nhiều không ít, vừa vặn trúng mười tệ.
Luôn thiếu chút may mắn, khiến Tôn Dĩnh Sa sau khi anh rời đi năm phút, đi vào cùng một cửa hàng tiện lợi.
Mà anh sẽ không biết.
Anh sẽ không bao giờ biết.
Khoảnh khắc Vương Sở Khâm đi ra cổng trường, nội tâm kích động kêu gào muốn tự mình gọi điện thoại cho Tôn Dĩnh Sa, nói cho cô biết anh đang ở Paris, nói cho cô biết anh muốn gặp cô.
Gặp nhau sẽ có câu trả lời.
Nhưng anh chậm chạp không thể nhấn nút quay số.
Lỡ như hôm nay Tôn Dĩnh Sa không ở trường thì sao?
Lỡ như Tôn Dĩnh Sa đã có bạn trai mới thì sao?
Lỡ như Tôn Dĩnh Sa không muốn gặp mặt anh thì sao?
Đến cuối cùng là câu trả lời giữa bọn họ, hay là câu trả lời của một mình anh.
Đáp án của Tôn Dĩnh Sa, sẽ là anh sao?
Anh có thể không sợ xa cách cùng chênh lệch múi giờ, có thể chịu đựng cô độc nơi đất khách, nhưng Tôn Dĩnh Sa thì sao.
Anh nghĩ đến Tôn Dĩnh Sa một mình ăn cơm, một mình xem phim, một mình đi bệnh viện. Nhớ tới lúc anh chỉ có thể lo lắng suông ở đầu dây bên kia, Tôn Dĩnh Sa luôn cố gắng giả bộ lạc quan an ủi anh.
“Không sao đâu, sau này em ở bên anh là được rồi.”
Tại sao chúng ta yêu nhau nhiều như vậy nhưng em lại cô độc đến như vậy?
Trong lòng lại có một thanh âm vang lên, hắn nói “Vương Sở Khâm mày thật sự muốn Tôn Dĩnh Sa cùng mày chịu đựng những thống khổ này một lần nữa sao?”
Paris không phải thành phố G, anh thậm chí không thể duy trì tần suất gặp mặt Tôn Dĩnh Sa trước đây. Thời gian, tài chính, công việc của anh, khiến anh gặp trở ngại mọi mặt. Hiện tại anh không thể dành cho Tôn Dĩnh Sa những tình cảm tốt đẹp, anh chỉ có thứ tình yêu cô độc này mà thôi.
Một bầu tình yêu cô độc khiến Vương Sở Khâm đi tới Paris, giờ phút này anh rốt cục cũng thấy rõ khoảng cách giữa tình yêu và hiện thực.
Anh giơ tay xóa số trên bàn phím, đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Trước cửa ga tàu điện ngầm có người bán hàng bày sạp bán quà lưu niệm, dùng tiếng Pháp rao hàng, anh từ trong túi lấy ra tiền mặt vừa mới đổi, mua một tấm bưu thiếp.
Bóng đêm dần dần xuống, tháp Eiffel sáng lên ánh đèn.
Nơi này là thủ đô lãng mạn của nước Pháp, nhưng tiếc thay lãng mạn lại không thể trở thành câu chuyện của bọn họ.
Vương Sở Khâm đáp chuyến bay cuối cùng trở về nước.
Thời gian hạ cánh dự kiến của máy bay là ngày 4 tháng 11 năm 2026 theo giờ Bắc Kinh, anh mượn một cây bút, viết trên bưu thiếp:
“Chúc mừng sinh nhật.”
Tôn Dĩnh Sa.
Vương Sở Khâm tận đáy lòng khắc ghi tên của cô, thời khắc máy bay xóc nảy anh nghĩ, sau này sẽ nhớ phải mua một cái gối đầu.
------------
Chúc mừng sinh nhật Tôn Dĩnh Sa.
Hi vọng cậu sẽ luôn mạnh khỏe, vui vẻ, hạnh phúc, kiên định tự tin tiến về phía trước.
Mình sẽ luôn ủng hộ cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro