14

Dupeng là thị trấn đẹp nhất của Dumari, cho dù là ven đường, cũng đều nở rộ hoa cúc châu Phi.

Nhưng điều quý giá nhất ở đây – thứ hiếm hoi nhất giữa sa mạc mênh mông – chính là nước.

Sông La Bố xuyên qua Dupeng, chảy về phía Danlunbu, cuối cùng rót vào biển rộng, ven đường nuôi dưỡng vô số người dân Sota, cũng tưới ra thảo nguyên châu Phi hoang dã, càng làm cho hoa cúc châu Phi bung nở rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Trong nhà thờ nhỏ, Tôn Dĩnh Sa ngồi ở trước bàn, đeo găng tay vào, cũng đeo khẩu trang và mặt nạ cách ly.

Hạng mục viện trợ y tế của Dupeng thuộc loại xin giúp đỡ tạm thời, cũng không nằm trong kế hoạch viện trợ y tế ban đầu, thậm chí ngay cả vắc - xin và ống tiêm bọn Tôn Dĩnh Sa hôm nay mang tới, cũng là đêm qua mới khẩn cấp đưa đến doanh trại sân bay Dumari.

Thời tiết nóng, nền kinh tế nghèo, giao thông tắc nghẽn, dẫn đến hậu quả là điều kiện vệ sinh đáng lo ngại, kèm theo là nguy cơ lây lan dịch bệnh. Cũng may không phải là bệnh truyền nhiễm kiểu mới gì, cấp nguy hiểm cũng không tính là cao. Trước khi dịch bệnh lây lan vào khu vực Soda, Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) và Liên hợp quốc đã giao nhiệm vụ cứu trợ y tế cho Dumari, một thành phố lân cận ở Saule, ngoài việc cung cấp vắc-xin miễn phí cho khu vực này.

"Tôi nghe bọn họ nói Dupeng sẽ khá hơn một chút, sẽ không loạn như lần trước." Phiên dịch Chu Châu vừa kết nối với người kết nối của Dupeng xong, từ bên ngoài giáo đường trở về, "Tôi nói chuyện với bọn họ xong rồi, lát nữa bọn họ sẽ có người dẫn đường xếp hàng, sách tuyên truyền cũng sắp xếp người gửi ở bên ngoài, chỉ mong có thể thuận lợi một chút."

"Không sao, tôi sẽ trông chừng." Vương Sở Khâm bắt tay Chu Chu, cười vỗ vỗ vai anh "Xem ra lần trước cậu cũng bị dọa."

"Lần trước ngoại trừ bác sĩ Tôn, ai cũng bị dọa." Chu Châu lắc đầu, "Tôi cảm thấy bác sĩ Giang còn có bóng ma tâm lý luôn đấy."

"Cậu đem hộp khẩu trang này lấy ra cho người phụ trách Dupeng, dặn dò bọn họ lát nữa phát!" Lâm Khiết ngồi xổm trên mặt đất, đưa hộp tay thúc giục run rẩy, Chu Chu bị cắt đứt cuộc nói chuyện phiếm, nhưng một giây cũng không dám trì hoãn, tiếp nhận khẩu trang liền chạy ra ngoài.

"Sở Khâm, lại đây."

Nghe thấy thanh âm Tôn Dĩnh Sa, lỗ tai Vương Sở Khâm mắt thường có thể thấy được biến đỏ, hai tay giao nhau trước ngực nới lỏng ra, buông xuống, kéo kéo vạt áo quân phục. Chỉ là, có nhiều động tác nhỏ hơn nữa cũng không thể xoa dịu trái tim vừa nhảy nhót vừa khẩn trương của Vương Sở Khâm. Hành động của Tôn Dĩnh Sa ở trên xe đã đủ cho anh binh hoang mã loạn, anh sau khi tỉnh táo lại mới ý thức được Tôn Dĩnh Sa lớn mật bao nhiêu, ở trước mặt những người khác dám hỏi trắng ra như vậy, khiến cho anh hiện tại bị Tôn Dĩnh Sa hô một tiếng trong lòng đều hơi thấp thỏm, có chút chờ mong cô muốn làm gì, lại có chút sợ cô thật sự muốn làm gì, không có chuẩn bị tâm lý, rất ngượng ngùng.

"Đeo vào."

Tôn Dĩnh Sa đem mặt nạ bảo hộ cách ly và khẩu trang vỗ vào trong lòng Vương Sở Khâm, cũng không ngẩng đầu tiếp tục cúi người bận rộn, Vương Sở Khâm chờ mong thất bại, ôm mặt nạ bảo hộ cách ly đứng ở đằng kia, bước chân không nhúc nhích, động tác trên tay cũng chậm rì rì, liền nhìn chằm chằm Tôn Dĩnh Sa.

"Ngẩn người gì nữa?" Tôn Dĩnh Sa vừa ngước mắt lên, liền thấy Vương Sở Khâm không thành thật đeo phòng hộ, dây đeo khẩu trang kia đều bị anh quấn quanh ngón tay vài vòng.

"Đừng có chơi nữa, anh bao nhiêu tuổi rồi hả?" Tôn Dĩnh Sa vừa nhắc nhở, vừa cầm mặt nạ cách ly trong lòng Vương Sở Khâm, túm lấy quần áo Vương Sở Khâm, "Nhanh lên! Tôi làm cho anh."

Vương Sở Khâm nghe lời cúi đầu, cởi dây trên ngón tay xuống, mở ra đeo ở trên lỗ tai, cuối cùng cũng đeo khẩu trang lên, mặt nạ cách ly cũng đeo xong dưới tay Tôn Dĩnh Sa. Chỉ là anh còn chưa kịp cười trộm, chợt nghe một tiếng cốc nặng nề vang lên.

Vương Sở Khâm mờ mịt ngẩng đầu, đưa tay che mũ bảo hiểm bị Tôn Dĩnh Sa gõ, "Đau."

Tôn Dĩnh Sa liếc mắt một cái, nghiêng đầu cười lại cố ý gõ cái mũ bảo hiểm màu lam kia, "Anh trẻ con quá đấy, Vương Sở Khâm."

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ hoa của giáo đường, để lại những đốm sáng trên mặt đất, thủy tinh màu sắc rực rỡ khiến những đốm sáng có màu sắc, theo thời gian trôi qua, ánh sáng biến ảo hình dạng, khi thì xuất hiện khi thì biến mất.

Lại một người ngồi xuống trước bàn, đốm sáng trên mặt bàn lại biến mất.

"Đây là máy đo nhiệt độ trán, đừng sợ."

Tôn Dĩnh Sa sẽ không ngại phiền toái mỗi một người ngồi xuống liền giải thích, "Đừng sợ, bạn xem, đây không phải súng, sẽ không tổn thương bạn."

Đối mặt với ánh mắt sợ hãi, Tôn Dĩnh Sa nhanh chóng nâng súng lên áp sát trán mình,sau đó xoay màn hình về phía họ để họ có thể thấy kết quả, "Chỉ là đo nhiệt độ cơ thể, không sao."

"Không sốt. Gần đây có cảm thấy khó chịu không? Trên người có nổi mẩn không?"

"Họng có khó chịu gì không? Có vết thương hở nào không? Nếu có viêm thì không thể tiêm vắc-xin được."

"Cổ họng? Để tôi xem một chút."

Tôn Dĩnh Sa nhíu mày, cầm lấy tấm ép lưỡi đặt trong khay, xé mở bao bì, động tác không thể thuần thục hơn mà bóp cằm người tới, đè đầu lưỡi quan sát cổ họng anh, "Ngửa đầu, miệng há to."

"Chị Lâm, đưa em cái nhíp dài kia."

"Sao thế?"

"Không có việc gì, trên cổ họng bị kẹt cái gì đó." Tôn Dĩnh Sa cầm lấy nhíp, từ trên bàn đứng lên, "Chiếu đèn giúp em, tối quá nhìn không rõ."

Vương Sở Khâm vẫn đứng ở một bên phản ứng không thể nhanh hơn, tháo đèn pin nhỏ bên hông xuống, bật sáng đưa cho Lâm Khiết.

Trong cổ họng kẹt một khối xương nát, bởi vì bị nuốt qua, cho nên vị trí kẹt ngược lại càng sâu, nhíp cũng đủ nhỏ, nhưng bởi vì dài, cho nên cũng không dễ chịu lực như trong tưởng tượng, Tôn Dĩnh Sa thử một chút, phát hiện không dễ dùng sức, sân bãi hạn chế cô lại không có máy móc chữa bệnh khác phụ trợ, mới có thể bị một khúc xương nhỏ làm khó. Tôn Dĩnh Sa cau mày lại quan sát trong chốc lát, trong đầu lướt qua vài phương án, lại một lần nữa đưa vào, ngón tay nắm chặt phần cuối của kẹp, nhẹ nhàng điều chỉnh góc độ, từ từ thăm dò, động tác tay vững vàng.

Mọi người ở đây đều chuyên chú theo, Lâm Khiết chống ở trên bàn cùng Tôn Dĩnh Sa nhìn, Chu Chu cũng quan tâm, vây lại nhìn cẩn thận.

"Trong vòng ba ngày không nên ăn những thứ có xương và gai nữa." Tôn Dĩnh Sa cuối cùng cũng gắp được miếng xương vụn kia ra, hai ngón tay dùng sức phát lực quá độ có chút xót, tiện tay lắc lắc, "Chị Lâm, chị tiêm vắc xin phòng bệnh cho cậu ấy đi."

Tôn Dĩnh Sa tháo găng tay xuống, từ trong mấy bình cồn trên bàn nặn ra nước khử trùng, hai tay nắm lấy tiêu độc một lần, hơi hong khô lại mở ra một bao găng tay, găng tay y tế màu trắng rất chặt, cũng không trở ngại cô gọn gàng đeo vào, "Chu Chu đi gọi người tiếp theo đi."

Người đến tiêm vắc xin phòng bệnh muôn hình muôn vẻ, có người vừa ngồi xuống, mùi sặc mũi khiến Lâm Khiết không nhịn được nhíu mày, sắc mặt Tôn Dĩnh Sa vẫn như thường.

Tầm mắt Vương Sở Khâm không biết bắt đầu từ khi nào, bay xuống trên người Tôn Dĩnh Sa, suy nghĩ cũng bay loạn.

Anh bỗng nhiên vô cùng hối hận vì quyết định độc đoán của mình mười năm trước.

Anh từng nghĩ rằng Tôn Dĩnh Sa dù lạc quan và tươi sáng đến đâu, vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mong manh, cho nên anh liền nhận định, nếu như bọn họ bắt đầu yêu đương, Tôn Dĩnh Sa sẽ chịu ấm ức, sẽ khổ sở, sẽ bị tổn thương.

Nhưng sao anh lại quên chứ? Tôn Dĩnh Sa thủy chung dũng cảm.

Mười năm trước, Tôn Dĩnh Sa sợ sâu bọ, thích ngửi mùi hoa oải hương dịu dàng, nhìn thấy anh bị thương sẽ len lén rơi nước mắt, cùng Tôn Dĩnh Sa hiện tại mặt không đổi sắc, bình tĩnh thành thạo, đều là Tôn Dĩnh Sa.

Anh đánh giá thấp nội lực của Tôn Dĩnh Sa, cũng đánh giá thấp tình cảm của chính mình.

Ánh nắng kéo dài bóng đổ trên mặt bàn, chốt an toàn của hộp y tế cạch một tiếng bị khóa lại, đoàn người từ cửa sau giáo đường rời đi, lái xe đi, xe màu trắng xuyên qua thị trấn, để lại hoàng hôn phía sau.

"Sắp xếp lại một chút là suôn sẻ ngay. Không biết bên Tiểu Giang hôm nay thế nào rồi." Lâm Khiết có vẻ lo lắng, nhắc đến rồi tiện thể tám chuyện luôn: "Này Sa Sa, em biết điều kiện nhà Tiểu Giang không? Chị cứ có cảm giác cậu ta giống thiếu gia ấy. Lần trước chuyện đó bọn mình thấy bình thường, mà cậu ta phản ứng hơi quá nhỉ."

"Em cũng không rõ lắm, không thân thiết đến mức đó." Tôn Dĩnh Sa nhớ lại một chút, cười cười, "Chắc là điều kiện tốt đấy."

Lâm Khiết chép miệng, "Nhìn không ra nha, em suốt ngày gọi 'sư huynh, sư huynh', cậu ta cũng chẳng né tránh, còn thẳng thừng nói từng theo đuổi em nhưng bị từ chối. Thế mà giờ em bảo hai người không thân?"

Chu Chu kinh ngạc nhìn về phía Lâm Khiết, ngơ ngác nhỏ giọng mở miệng, "Lâm tỷ, đây là có thể trực tiếp hỏi sao..."

"Hồi đại học cùng thầy hướng dẫn thôi, quan hệ tiền bối-hậu bối bình thường." Tôn Dĩnh Sa bất đắc dĩ, "Cuộc sống không có giao điểm gì, cũng mấy năm không liên lạc rồi."

"À... cũng đúng, thế thì chẳng thể thân được." Lâm Khiết vừa nhai bánh quy nén vừa nhấp ngụm nước đã nguội lạnh: "Nhưng mà Tiểu Giang điều kiện cũng không tệ đâu nhỉ. Em giỏi đấy, đến cậu ta mà cũng từ chối được."

"Không phải người cùng đường." Tôn Dĩnh Sa ngửa đầu uống nước, một giọt nước cuối cùng trong bình giữ nhiệt chảy xuống, mặc cho Tôn Dĩnh Sa lắc lư thế nào, trong bình cũng rỗng tuếch. Tôn Dĩnh Sa thở dài, liếm liếm môi, quay đầu nhìn về phía Vương Sở Khâm, tầm mắt tìm kiếm một phen, dõi theo bình giữ nhiệt của anh.

"Uống đi." Dư quang của Vương Sở Khâm nhạy bén cảm nhận được tâm tư nhỏ nhen của Tôn Dĩnh Sa, đưa tay rút ly ra đưa tới, "Chắc nguội rồi, nhưng vẫn đỡ hơn không."

"Nhưng cậu ta theo đuổi em lúc nào thế? Vài năm không liên lạc đến bây giờ vẫn còn nói, kỳ thật cũng không tốt." Lâm Khiết không đồng ý nhíu mày, "Cứ có gì đó kỳ lạ. Nếu bảo còn thích cậu, thì hình như cũng chẳng phải."

"Lúc em tốt nghiệp đại học, năm năm trước? Không nhớ rõ." Tôn Dĩnh Sa ngược lại không cảm thấy có gì phải che giấu, nói chuyện cũng không có gì xấu hổ,nói thẳng thắn: "Chỉ là hôm đó vô tình đùa một câu, bị người khác nghe thấy rồi lan truyền, cũng đành chịu thôi, coi như góp vui cho mọi người."

"Tôi thay mặt bác sĩ Giang một chút," Chu Chu cẩn thận chen vào, "Trình Tranh lúc trước nói muốn tác hợp cho bác sĩ Giang và bác sĩ Tôn, bác sĩ Giang từ chối, cũng nói với cậu ta đừng nhắc lại nữa, bác sĩ Giang hẳn là thật không phải cố ý."

"Chậc, sao lại dính tới Trình Tranh?" Vương Sở Khâm thật sự không nhịn được, vốn nghe xong trong lòng đã rất phiền, kết quả khuỷu tay người một nhà lại quẹo ra ngoài? Trình Tranh tên này! Làm sao phản bội nhanh như vậy! Không làm bà mối là bị nghẹn chết à!

"Trình Tranh thích làm mấy chuyện này." Lâm Khiết xem náo nhiệt rất vui vẻ, vui như nở hoa, "Này, bất quá, sao cậu ta không dắt dây tơ hồng cho cậu trước, sao lại trực tiếp xuống tay với Tiểu Giang?"

Vương Sở Khâm một hơi nghẹn ở cổ họng, Trình Tranh ngay từ đầu quả thật cũng nghĩ đến anh trước, chẳng qua bị anh kịp thời bịt miệng mà thôi...

Tôn Dĩnh Sa nghĩ tới một chuyện thú vị, suýt nữa phun ra một ngụm nước, lập tức nở nụ cười, "Tâm tư Trình Tranh anh đừng đoán, lần trước cậu ấy còn hỏi tôi cảm thấy Tiểu Đinh thế nào, bị Tiểu Đinh dọa đến đánh một trận tại chỗ với cậu ấy, còn lãng phí một miếng băng cá nhân của tôi."

Vương Sở Khâm hoảng sợ mở to hai mắt, không thể nhịn được nữa, "Cậu ta bị điên à?!"

Lâm Khiết cười đến không chịu nổi, "Cũng may hai lần này Trình Tranh không theo chúng ta. Nếu không, chắc gì Chu Chu đã thoát được!"

"Wow, bên ngoài thật đẹp." Tôn Dĩnh Sa cười theo Lâm Khiết xong, dư quang bị phong cảnh ngoài cửa sổ hấp dẫn, đưa tay nhéo nhéo cánh tay Vương Sở Khâm, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ xe, "Lại đi qua nơi này, so với lúc sáng sớm tới còn đẹp hơn."

Chu Chu cũng quay đầu, ghé vào cửa sổ xe thủy tinh thượng, "Đội trưởng Vương, chúng ta có thể dừng xe ngắm một chút không?"

Vương Sở Khâm nhìn đồng hồ trên xe, lại nhìn sắc trời, "Mười phút thôi, không chậm trễ."

"Anh chịu được không? Đừng cố quá đấy. Giờ quay về cũng tám chín giờ tối rồi, anh còn phải lái xe, có thể tranh thủ về sớm thì nên về sớm." Tôn Dĩnh Sa rất lo lắng, trên xe bốn người, chỉ có Vương Sở Khâm từ sáng đến tối không nhắm mắt lại, mệt đến phát hoảng.

"Muộn hơn mười phút chẳng thay đổi gì nhiều." Vương Sở Khâm lái xe đến ven đường, tắt máy, "Không sao, anh quen rồi, cơ hội chúng ta có thể hóng gió cũng không nhiều lắm, quý trọng đi."

Chu Chu hưng phấn nhảy xuống xe, tay Tôn Dĩnh Sa đã đặt trên tay nắm cửa, lại phát hiện Vương Sở Khâm không có dấu hiệu nhúc nhích, liền dừng động tác, "Anh không đi xuống à?"

"Anh phải trông xe, thứ này đắt tiền." Vương Sở Khâm cười gõ đồng hồ, "Em đi đi, đừng đi xa nhé."

Tôn Dĩnh Sa buông tay ra, lại ngồi trở lại vị trí, "Vậy anh tranh thủ chợp mắt đi, tôi trông giúp anh."

Hoa lưỡi rồng nở rất đẹp, Tôn Dĩnh Sa nhìn về phía biển hoa không có giới hạn kia, đây là một trong số ít cảnh đẹp tràn ngập sức sống mạnh mẽ trên mặt đất Sota, an tĩnh lại nhiệt liệt nở rộ.

"Thật xinh đẹp." Tôn Dĩnh Sa tán thưởng, "Nếu có máy ảnh thì tốt quá."

Mười phút ở trước mặt cảnh đẹp có vẻ quá mức ngắn ngủi, bọn họ bắt được biển hoa trước khi mặt trời lặn, thỏa mãn lại ôn hòa đi vào đêm tối.

Trong túi Tôn Dĩnh Sa đặt một tờ giấy gọn, trên đó, nét vẽ đơn giản nhưng sống động khắc họa một khuôn mặt nghiêng xinh đẹp bên những đóa hoa lưỡi rồng đang nở rộ.

Dưới cùng có mấy chữ: "Em là người đẹp nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro