18

Vương Sở Khâm khiêng ống nước, chào hỏi các binh sĩ quốc gia khác, từng bước đi đến bờ sông Lop Nur, "Tiểu Đinh, cậu có thấy người của Độ Nhân không?"

Đinh Doãn Trăn nhìn quanh một vòng, ánh mắt đề phòng, "Quân phục màu vàng đất bên kia? À, đó là của Đức Á, làm tôi giật mình."

"Hôm trước tôi nói cậu còn không tin, giờ thì biết sợ rồi chứ?"

Đinh Doãn Trăn bĩu môi, "Trách tôi còn quá trẻ, sau này tôi cũng trốn tránh bọn họ, những người xảo quyệt."

Lực lượng gìn giữ hòa bình của các nước không đoàn kết như trong nhận thức của đại chúng, văn hóa và tập tục khác nhau khiến phương thức xử sự của quan binh các nước cũng khác nhau rất lớn. Đinh Doãn Trăn nhớ có lần bọn họ bảo tín ngưỡng của bọn họ cần phải tắm rửa trước khi cầu nguyện, kết quả Đinh Doãn Trăn ở phía trước bơm nước, người ta ở phía sau xe truyền nước xả nước, tất cả đều dùng nước của quân đội Trung Quốc, Đinh Doãn Trăn nhìn nước trên xe bị chảy ào ào, tim đều đang rỉ máu, vì hữu nghị quốc tế còn không thể nói gì, hờn dỗi rất lâu.

Vương Sở Khâm cười nhìn Đinh Doãn Trăn nhe răng nhếch miệng mắng hai câu, cơ thể dừng lại một chút, quay đầu hướng Tiết Phong hô, "Phong! Thả thêm chút nữa! Không với tới!"

Tiết Phong ra dấu OK, thu đầu từ ngoài cửa sổ xe về, đẩy cần điều khiển, động cơ phía sau xe ầm ầm xoay lên, ống nước từ trạng thái căng tràn lại trở nên mềm mại, giống như một con mãng xà khổng lồ, xuyên qua bãi cỏ.

Rầm một tiếng, Vương Sở Khâm xoay eo ném ống nước xuống sông, Tiết Phong ấn nút khởi động máy bơm, đường ống dẹp từng chút từng chút bị dòng nước làm tròn.

"À đúng rồi, hôm qua anh đi đâu vậy?" Đinh Doãn Trăn tựa vào người Vương Sở Khâm, như một cục kẹo cao su, "Tôi tìm anh nửa ngày không tìm được, buổi tối còn muộn như vậy mới về ký túc xá.

Vương Sở Khâm ở trước mặt Đinh Doãn Trăn cũng không giấu diếm, "Cậu cho rằng tôi độc thân làm cha cho cậu rất dễ dàng sao?"

"Đậu má?" Đinh Doãn Trăn lập tức hăng hái, "Hôm qua anh ở cùng chị Sa của tôi à?"

Vương Sở Khâm đấm Đinh Doãn Trăn một cái, quá thuận tay, tròng mắt cũng không cần động, "Gọi bác sĩ Tôn, chị Sa nào của cậu, chị Sa là để cậu gọi chắc."

Đinh Doãn Trăn toàn thân phản nghịch, chế nhạo liếc Vương Sở Khâm hai mắt, oán hận đấm vài cái vào cánh tay anh, lại túm lấy cánh tay anh cười ha hả tiến lên hỏi: "Anh thật giỏi nha anh trai, anh nói cho em biết đi, anh với chị Sa em làm gì? Nắm tay nhỏ bé sao? Không hôn chứ? Hôn có phải hơi quá nhanh không? Không đúng không đúng, những chuyện này phải bên nhau mới có thể làm, hai người ở bên nhau chưa? Chính thức chưa? Chính thức chưa hả?"

Vương Sở Khâm hít sâu một hơi, quạt gió bên tai, ghét bỏ đẩy Đinh Doãn Trăn trên người ra, "Đi qua một bên! Tôi còn phải vất vả chuyển cái ống này, đừng có bám lên người coi."

Nụ cười của Đinh Doãn Trăn trong nháy mắt biến mất, "Được, vẫn chưa nói, anh căn bản không được."

Vương Sở Khâm liếc mắt một cái, điều chỉnh góc độ ống nước, dòng nước không đều đánh sâu vào ống nước di chuyển, Vương Sở Khâm vẫn nhìn, thỉnh thoảng còn phải di chuyển hai cái.

Hôm nay bên bờ sông Lop Nur ngoại trừ Vương Sở Khâm bọn họ, còn có hai ba lực lượng bộ đội gìn giữ hòa bình của các quốc gia khác cũng tới lấy nước, ngoài ra có không ít cư dân địa phương, lúc Vương Sở Khâm quay đầu nhìn, phát hiện Tiết Phong đã từ buồng lái đi xuống, đứng bên thùng xe mở van cấp nước cho dân bản địa.

Bể nước trên xe có thiết bị xử lý lọc đơn giản, cho nên người dân địa phương vừa nhìn thấy xe lấy nước của lực lượng gìn giữ hòa bình Trung Quốc, đều sẽ rất vui mừng, bởi vì công binh Trung Quốc luôn hào phóng để cho họ đổ đầy thùng nước. Chính vì vậy, mỗi lần đội công binh thực hiện nhiệm vụ lấy nước, thời gian luôn kéo dài, về cơ bản đều phải cả ngày. Có đôi khi dù là không có nhìn thấy người, chỉ cần chỉ huy căn cứ ra lệnh, họ vẫn sẽ chờ thêm một lúc—chỉ cần có một người đến xin nước, họ sẽ không ngần ngại mở van.

"Sao vậy? Chỗ bọn họ?"

Chiếc xe lấy nước thứ hai cách đó năm mươi mét có động tĩnh lạ, Vương Sở Khâm lui về phía bờ một chút, nhìn sang bên trái, "Lão Tiêu! xảy ra chuyện gì rồi?"

Tiêu Nghị ném ống nước xuống đất, đeo găng tay leo lên xe lấy nước, mở nắp trên cùng của thùng nước, cắn đèn pin nhìn xuống, trong thùng nước tối đen như mực, dưới đáy còn có một tầng nước nhợt nhạt.

"Tiểu Đinh cậu ở đây, tôi đi xem một chút."

Vương Sở Khâm dặn dò một câu, chạy tới chỗ Tiêu Nghị, cầm lấy cầu thang hai ba bước nhảy lên phía trên thùng nước, cũng nhấn sáng đèn pin của mình, cùng nhau chiếu vào trong thùng nước.

"Không nhất thiết là do máy bơm. Có khi lưới lọc bị tắc đấy. Nhìn chỗ kia kìa." Vương Sở Khâm quơ đèn pin ở cửa xả nước, "Nếu chỉ là tắc thì dễ xử lý hơn nhiều."

"Tôi chỉ sợ máy bơm bị hỏng, tôi xuống xem thử." Tiêu Nghị đeo đèn pin lên cổ, Vương Sở Khâm nhận lấy dây an toàn và áo phòng hộ ném lên, đưa cho Tiêu Nghị, "Kiềm chế một chút, đi vòng quanh hồ nước, hôm qua tôi vừa đổi thuốc.

"Cậu không lo cho tôi mà lại lo cho thuốc hả?" Tiêu Nghị còn có tâm tình trêu ghẹo, "Lên rồi tôi xử lý cậu sau."

Vương Sở Khâm cười ha ha, cầm lấy hộp thiết bị, lấy ra đèn pin công suất lớn bên trong, đi theo sau Tiêu Nghị, đem đèn pin cắm vào khe cắm, nhíu nhíu mày, lại bò lên, "Đóng chặt máy khuấy rồi đại ca!"

Người trong buồng lái giật mình, vội vàng xoay nút điều khiển đến cùng.

Âm thanh cơ khí bên trong thùng chứa cuối cùng cũng ngừng lại. Giờ chỉ còn tiếng đế giày quân dụng của Tiêu Nghị va vào vỏ thép khi anh bước về phía miệng hút nước.

"Một cái túi nilon mắc kẹt ở đây này, trời ạ. Đừng có mà tắc sâu vào trong là toang đấy." Tiêu Nghị kéo túi ni lông xuống, túi đã bị bơm cuốn vào một ít, kẹt ở cần xoắn ốc. Tiêu Nghị đem khối nhựa lớn kéo hết ra, quay đầu về phía Vương Sở Khâm phất phất tay, "Sở Khâm! Để cho họ mở lại thử xem!"

Vương Sở Khâm nhận được mệnh lệnh, lại trở lại nóc xe, tiếng bơm nước lại vang lên, nhìn ống nước từng chút từng chút bành trướng tròn trịa, Vương Sở Khâm vội vàng thò đầu vào trong thùng nước, "Lão Tiêu!"

Cửa ra máy bơm nước phốc một tiếng, dòng nước bắt đầu phun trào mà vào, mảnh nhựa nhỏ vụn cũng bị dòng nước cuốn trôi, Tiêu Nghị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn không có nhựa không có cuốn đến bánh công tác, nhìn máy bơm nước vận hành hết thảy bình thường, Tiêu Nghị cầm đèn pin kiểm tra lại một lần, mới men theo lan can trở về.

Trở lại mặt đất, Vương Sở Khâm giúp Tiêu Nghị cởi quần áo phòng hộ, đang chuyên chú, lỗ tai đột nhiên bắt được một tia dao động kỳ quái, động tác dừng lại, giây tiếp theo, máy khuấy đã được khởi động lại, trạm công tác trong thùng nước bắt đầu vận hành.

"Anh có nghe thấy âm thanh không?"

"Âm thanh gì? Không phải tiếng của bể khuấy sao?"

Vương Sở Khâm đi sang bên cạnh, vểnh tai nghe, nhưng không phát hiện có gì không đúng.

"Không có gì. Có lẽ là động cơ thôi." Vương Sở Khâm tuy rằng nói như vậy, nhưng tính nhạy bén của quân nhân vẫn làm cho anh không quá yên tâm, để nghe kỹ hơn một chút, anh cởi mũ bảo hiểm của mình ra, tháo mũ bảo hiểm xuống kẹp ở bên cạnh, không ngừng lệch khỏi xe truyền nước đi về phía xa, nhưng làm thế nào cũng không nghe thấy âm thanh vừa rồi. Vương Sở Khâm nhìn xung quanh vài vòng, không phát hiện có gì khác thường, chỉ có thể xoay người, trên đường đi về phía xe truyền nước, miệng anh còn lẩm bẩm, "Là mình nghe nhầm sao?"

"Thế nào, có vấn đề gì?"

Vương Sở Khâm lắc đầu, "Không nghe thấy gì, có thể là tiếng máy khuấy."

Lúc trở về đã là chạng vạng mặt trời lặn, Vương Sở Khâm vẫn còn cảm thấy bất an vì một tiếng động lạ kia, cầm lấy bộ đàm liên lạc với kênh của Tiêu Nghị, "Lão Tiêu, tôi vẫn cảm thấy tiếng động kia không thích hợp, có muốn gọi điện thoại cho tổng bộ hỏi một chút hay không? Nghe thật sự rất giống tiếng nổ mạnh."

"Cậu miêu tả cụ thể một chút."

"Tiếng trầm, màng nhĩ có cảm giác bị chấn động, động cơ của máy khuấy không đến mức như vậy."

"Cách chỗ lấy nước năm mươi cây số có một nhà máy hóa chất. Liệu có phải từ đó không?"

"Tôi không chắc. Nhưng tôi nghĩ nên báo cáo một chút. Anh thấy sao?"

Tiêu Nghị cầm bộ đàm suy nghĩ một chút, "Được, sau khi trở về doanh địa cậu chờ tôi cùng đi."

Vương Sở Khâm thu hồi bộ đàm, Tiết Phong nhìn anh một cái, "Đội trưởng, anh cảm thấy...chiến tranh sắp nổ ra sao?"

"Cứ hỏi thử đã, cậu cũng đừng căng thẳng." Vương Sở Khâm vỗ vỗ vai Tiết Phong trấn an, "Có thể chỉ là tôi nghĩ sai thôi."

Lúc từ phòng họp đi ra, sắc trời đã tối đen, tổng bộ chưa có phản hồi ngay lập tức, sau khi báo cho đồng chí trực ban xong có tin tức kịp thời thông báo, việc duy nhất Vương Sở Khâm có thể làm cũng chỉ có chờ đợi.

Vương Sở Khâm ở trong đầu bàn luận tình hình cơ bản hiện tại của doanh địa, yên lặng tự hỏi dự án khẩn cấp, cúi đầu đi không mục đích trong doanh địa, thường thường ngẩng đầu nhìn xem, mỗi khi đến một nơi, đều phải dừng lại ngẫm lại mỗi một nhà kho phải xử lý và chuyển dời đồ đạc như thế nào.

Đi tới đi lui, đi một vòng, Vương Sở Khâm thấy được đèn phòng y tế sáng, còn có Tôn Dĩnh Sa ngồi ở trên bậc thang hai tay chống cằm nhìn về phía anh.

Thần kinh căng thẳng của Vương Sở Khâm bỗng nhiên buông lỏng, nghiêng đầu nở nụ cười, đi về phía Tôn Dĩnh Sa.

"Lại đến phiên em trực đêm à? Chịu nổi không? Không khó chịu chứ, bụng ấy?" Vương Sở Khâm vừa hỏi han quan tâm, vừa ngồi xuống bên cạnh Tôn Dĩnh Sa, kéo vạt áo blouse trắng đã sờn rách thành từng mảnh nhỏ của Tôn Dĩnh Sa, nắm trong tay giũ giũ, "Đã như vậy cũng không khâu lại, có bộ kim chỉ không? Anh giúp em khâu lại nhé?"

"Không khó chịu nữa, đã một tuần rồi mà vẫn còn đau, vậy cũng quá khoa trương." Tôn Dĩnh Sa yên lặng đem vải trắng của mình rút về, "Em chỉ cái này đừng xé rách nữa!"

"Để anh khâu cho em nhé?"

"Vậy ngày mai đưa anh, buổi tối em còn mặc."

"Em không khách sáo gì hết." Vương Sở Khâm nhíu mày, "Ngồi đây làm gì thế? Gió hanh khô thế này, không khó chịu à?"

"Tưởng anh đang mộng du, ra đây xem náo nhiệt." Tôn Dĩnh Sa nói đùa xong, mới nói ra sự quan tâm chân chính, "Hình như anh có chút phiền lòng. Muốn nói không?"

"Ừ..." Vương Sở Khâm hít sâu một hơi, "Có lẽ là anh nghĩ nhiều rồi."

"Hôm nay anh nghe thấy một âm thanh bên bờ sông Rob, anh cảm thấy như một quả bom phát nổ, nhưng nhìn xung quanh không có dấu vết của khói súng."

"Tiếng ồn đó trầm quá, vừa vặn lúc đó máy khuấy trong xe vừa mới mở, nhất thời cũng không phân biệt được."

"Chưa xác định được, trong lòng cứ canh cánh mãi."

"Anh sợ chiến tranh thật sự sẽ nổ ra." Tôn Dĩnh Sa không hỏi, mà là khẳng định," Nếu thật sự khai chiến, chiến hỏa sẽ tới rất nhanh."

"Cho nên anh vừa mới đi tới đi lui, đang suy nghĩ phương án khẩn cấp phải không."

"Rất thông minh, bác sĩ Tôn." Ánh mắt Vương Sở Khâm sáng lên trong chớp mắt, giơ ngón tay cái lên với Tôn Dĩnh Sa," Học bá vẫn là học bá."

"Em còn có thể không hiểu anh à? Anh có lần nào không nghĩ xa hơn người khác." Tôn Dĩnh Sa liếc Vương Sở Khâm một cái, ý cười ở cuối mắt không che giấu," Hy vọng không phải, đình chiến lâu như vậy, cơ sở hạ tầng đã làm nhiều như vậy, lại nổ ra một lần nữa thì toàn bộ uổng phí."

"Không biết nữa. Anh cũng hy vọng không phải."

Vương Sở Khâm nói xong, nghiêng đầu, nhìn sườn mặt Tôn Dĩnh Sa, "Có sợ không? Nếu thật sự xảy ra chiến tranh."

Tôn Dĩnh Sa nhìn ngọn đèn lớn cao ngất ở giữa doanh địa, vòng sáng làm cho người ta choáng váng, nhưng cũng làm cho người ta yên lòng.

"Không sợ, nhưng sẽ đau." Tôn Dĩnh Sa cúi đầu cười khẽ một tiếng, "Mà cũng không đúng. Thật ra tôi cũng không biết, vì chưa từng trải qua."

"Anh thì sao?"

"Chắc cũng vậy thôi." Vương Sở Khâm thở dài," Không nhớ ra, không có cảm nhận cụ thể, dù sao cũng không thích."

Tôn Dĩnh Sa bỗng nhiên hất cằm, chắp tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện, "Ông trời ơi, đừng có chiến tranh nhá, đội trưởng Vương của chúng con vừa mới xây xong sân bay."

Vương Sở Khâm lập tức bật cười, cũng học theo Tôn Dĩnh Sa chắp tay cầu nguyện, "Đúng vậy, còn có bác sĩ Tôn mới vừa đi viện trợ."

Hai người đều phì cười một tiếng, Vương Sở Khâm mở mắt ra, trong nháy mắt ánh mắt rơi xuống, nhìn thấy ánh mắt Tôn Dĩnh Sa nhìn về phía anh.

Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, trong mắt Tôn Dĩnh Sa có ánh trăng như tơ lụa, cũng có dịu dàng như gió mát lay động lá trúc.

Lo âu của Vương Sở Khâm không tiếng động tiêu tán, anh ở đáy mắt Tôn Dĩnh Sa nhìn thấy mình, cũng nhìn thấy dục vọng của mình.

Gió nhẹ đột nhiên nổi lên, mái tóc ngắn trước trán Tôn Dĩnh Sa bị thổi loạn, tóc dài rất nhiều xẹt qua mắt, Tôn Dĩnh Sa nhắm mắt lại, trên mặt phất qua không chỉ là gió nhẹ, còn có hơi thở ấm áp càng tới gần, lông mi của cô run rẩy, rốt cuộc vẫn chưa mở mắt ra.

"Gọi đội trưởng Vương! Tổng bộ gọi lại!"

Vương Sở Khâm bỗng căng thẳng người, Tôn Dĩnh Sa cũng lập tức mở mắt.

Người phía sau chạy băng băng mang theo một trận gió, Tôn Dĩnh Sa cúi đầu, xoa xoa hai má nóng lên, lại lo lắng nhìn về phía phòng họp, nhíu mày, lần nữa khép hai tay lại, cúi đầu yên lặng cầu nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro