4
Chỉ là bạn học cũ thôi sao?
Chỉ có thể là bạn học cũ thôi.
Bạn học cũ......
Vương Sở Khâm ở trong lòng đọc đi đọc lại ba chữ này, càng ngày càng khó chịu.
Mười năm trước.
Đó là một mùa hè không có gì khác biệt so với tuổi thanh xuân trong hồi ức của mỗi người, tiếng ve kêu giống nhau, gió nhiệt liệt giống nhau, cây xanh biếc giống nhau, người sống động khó quên giống nhau.
Tôn Dĩnh Sa vào năm lớp mười hai mới chuyển trường tới, học sinh chuyển trường mà thôi, không có gì kỳ quái, nhưng chuyển sang lớp thứ nhất, vậy thì oanh động.
"Wow, Tôn Dĩnh Sa này, có chút thú vị nha, khó trách thầy giáo mỗi ngày đối với cô cũng cười thành như vậy..."
"Ai, Đại Đầu, cảm thấy thế nào, đứng đầu khối hai năm, bị một học sinh chuyển trường cắt râu rồi."
"Đầu cái đầu anh ấy!" Vừa dứt lời, Vương Sơ Khâm đã giơ tay gõ một cái cốc đầu đầy dứt khoát. Lưu Hạ nhanh nhẹn nghiêng đầu né được, cười nhăn nhở trông đến là đáng ghét.
"Thì còn cảm nghĩ gì nữa, đó là bản lĩnh của người ta."
Vương Sở Khâm quả thật không có cảm nghĩ gì, nói thật, Tôn Dĩnh Sa chuyển trường hơn một tháng, anh căn bản không nói với cô mấy câu. Nếu như không phải lúc tự học buổi tối hôm đó, Tôn Dĩnh Sa cầm một quyển sách luyện tập vật lý, ngồi vào bàn trước anh, quay đầu tìm anh thỉnh giáo, có lẽ bọn họ thật sự chỉ là bạn học cũ bình thường.
"Này, câu cuối cùng của bài thi vật lý cậu giải thế nào? Nói cho tôi biết đi."
Vương Sở Khâm ngẩng đầu, ngón tay nghi hoặc chỉ chỉ Tôn Dĩnh Sa, lại chỉ chính mình, trên mặt viết đầy dấu chấm hỏi, "Cậu đứng đầu lớp, cậu hỏi tôi à?"
Tôn Dĩnh Sa bĩu môi cắn một vòng, "Nhưng vật lý cậu đạt điểm tối đa."
Không hiểu sao, Vương Sở Khâm có chút muốn cười.
Vẻ mặt Tôn Dĩnh Sa rất đặc sắc, có chút rối rắm, có chút do dự, còn có chút không phục.
"Ui chao, còn bảo không có cảm nghĩ gì cơ đấy. Nhìn cái bộ dạng này đi, chỉ có giải một bài cho bạn mới thôi mà làm gì xoắn xuýt dữ vậy?"
"Sa Sa, cậu đợi chút nhé! Cậu ta viết xong tớ chụp lại gửi cậu ngay!"
Vương Sở Khâm khiếp sợ quay đầu, "Cậu là cái quái gì vậy?!"
"Được rồi, vậy tôi tự nghĩ đi." Tôn Dĩnh Sa thu bài thi của mình, bộ dáng có chút mất mát.
"Khoan đã!"
Bài thi di chuyển đến bên cạnh bàn đột nhiên bị một bàn tay vững vàng đè xuống, Tôn Dĩnh Sa ngước mắt, đối diện với tầm mắt Vương Sở Khâm, hai người nhìn nhau trong chốc lát, tầm mắt Vương Sở Khâm dời xuống, hít hít mũi, nhỏ giọng than thở, "Tôi cũng không nói không được, gấp cái gì."
Tôn Dĩnh Sa lập tức cười, dứt khoát xoay người một cái, đem bài thi hướng trước mặt Vương Sở Khâm, đối mặt với anh ghé vào trên bàn, cười đến ánh mặt trời rực rỡ, thoạt nhìn thật sự rất vui vẻ.
"Vậy cậu nhanh lên một chút."
Vương Sở Khâm thẳng lưng, yên lặng dời về phía sau một chút, lần đầu tiên anh cách người bạn học mới này gần như vậy, cũng là lần đầu tiên có nữ sinh lớn mật lại hào phóng chiếm nửa cái bàn của anh như vậy.
Theo lý thuyết anh sẽ lạnh mặt đuổi người đi, nhưng đối diện với cặp mắt giống như quả nho kia của Tôn Dĩnh Sa, anh có chút quên mất mình muốn nói cái gì.
Lưu Hạ hơi nhíu mày, nhìn lỗ tai đỏ không giấu được chuyện của bạn nối khố nhà mình, nhịn không được huýt sáo một tiếng.
Sau đó bị Vương Sở Khâm tát vào mặt, "Im lặng một chút!"
"Ông nội nhà cậu, Vương Sơ Khâm!" Lưu Hạ thúc cho cậu ta một cú, định bụng gây sự, nhưng vừa liếc thấy ánh mắt lạnh băng của Tôn Dĩnh Sa nhìn chằm chằm mình, cậu lập tức tắt lửa.
Chú ý hình tượng chú ý hình tượng. Lưu Hạ nghĩ như vậy, rất mất tự nhiên ho khan hai tiếng, "Làm bài tập ha, làm bài tập..."
Lưu Hạ sau khi viết đề tài một nửa đột nhiên phát giác, càng nghĩ càng không thích hợp, ánh mắt kia của Tôn Dĩnh Sa vừa rồi là có ý gì! Không phải! Sao cô ta lại cảnh cáo người khác!"
Trước khi tan học giờ tự học buổi tối, trong đầu Lưu Hạ đều bởi vì ánh mắt kia của Tôn Dĩnh Sa nghĩ tới nghĩ lui mà đoán, thẳng đến khi nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa đứng lên, sau đó thả một viên kẹo vào trong tay Vương Sở Khâm, cậu trực tiếp trừng to hai mắt.
"Cảm ơn vì tối nay nhé, đây là thù lao đó." Tôn Dĩnh Sa nháy mắt nở nụ cười với Vương Sở Khâm, liền ôm sách và bài thi đi, ánh mắt Vương Sở Khâm không thu hồi lại.
Lưu Hạ quả thực muốn đứng dậy vỗ tay, ôm vai Vương Sở Khâm, ý vị thâm trường vỗ đi vỗ lại, "Tiểu tử ngươi, được được được, tiểu tử ngươi."
Tối hôm đó, Vương Sở Khâm nhận được lời mời kết bạn từ Tôn Dĩnh Sa.
Anh chấp nhận, đang nghĩ có nên gửi tin nhắn tỏ vẻ hữu hảo hay không, tin nhắn của Tôn Dĩnh Sa liền tới.
"Bài đó giải thế nào thế? Cậu làm chưa?"
"Bước cuối trong đáp án tớ chưa hiểu lắm."
Cứ như vậy, Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa trở thành đôi bạn học chung.
Vương Sở Khâm nhớ rất rõ tim anh đập thình thịch từ giây phút đó.
Đó là trận đấu cuối cùng của trường trung học.
Cuối tháng mười, thời tiết đã chuyển lạnh, cây cối phương bắc bắt đầu khô vàng lá rụng, ở trong gió thu hiu quạnh lưu loát bay múa rơi xuống đất, nhưng trên sân thể dục lại là thanh xuân tinh thần phấn chấn nhất, có sức sống nhất.
Sáng nay không có trận đấu của Vương Sở Khâm, anh ngồi trong phòng tự học, Lưu Hạ nhìn bộ dáng nhíu mày đắm chìm của Vương Sở Khâm, bỗng dưng lại ngứa ngáy muốn trêu chọc.
"Không phải chứ, đại hội thể thao chỉ có hai ngày thôi mà, đến mức đó sao huynh đệ?"
"Làm thêm hai bài thi là có thể thi thêm hai trăm điểm hay sao? Cậu đã đạt điểm rồi mà còn thi ít thời gian như vậy làm gì? Đi trêu chọc em gái không tốt sao? Tôn Dĩnh Sa giống như cậu ở chỗ này lãng phí nhân sinh."
"Này, cậu không sợ cô ấy ở sân sau trúng tiếng sét ái tình với mấy đàn em cao mét tám, bụng sáu múi à?"
Vương Sở Khâm liếc mắt, không để ý, vẫn múa bút thành văn.
Lưu Hạ được voi đòi tiên, "Hai người thật sự không có gì? Thật sự là tình hữu nghị cách mạng? Không nên a, cậu đối với người ta không giống với đối với người khác."
"Tôi nói này, cậu thật sự rảnh rỗi đến phát chán à? Nếu không có việc gì làm thì ra ngoài làm hậu cần đi, mang nước, chạy chân gì đó được không? Đừng có kêu vo ve bên tai tôi như con ruồi ấy, phiền chết đi được." Vương Sở Khâm thật sự chịu không nổi Lưu Hạ giống như con muỗi ở bên tai ong ong kêu, chính anh cũng không rõ ràng lắm anh đối với Tôn Dĩnh Sa vì cái gì mà có nhiều đặc thù đối đãi với cô như vậy, hơn nữa luôn luôn bất tri bất giác, đợi đến khi chuyện xong chuyện, anh mới ý thức được.
Lưu Hạ hỏi như vậy, anh có thể nói thế nào a, anh cũng không suy nghĩ rõ ràng.
Lưu Hạ còn muốn đùa, nhưng đồng hồ báo thức của Vương Sở Khâm đột nhiên vang lên, tay anh đang viết chữ ngừng lại, tách một tiếng đóng nắp bút lại, đẩy ghế đứng lên, có vẻ muốn đi.
"Này này này? Đi đâu!"
Vương Sở Khâm chân trước còn chưa bước ra cửa sau, chân sau đã có người vội vã xông vào, Vương Sở Khâm sợ tới mức nhảy lùi về phía sau, hoảng sợ nhìn người đi vào.
Hạ Y ôm bụng, thấy Vương Sở Khâm giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Vương Sở Khâm! Cậu có rảnh không! Lấy nước cho Tôn Dĩnh Sa!"
Hạ Y đưa cốc nước tới trước mặt Vương Sở Khâm, "Tôi có lỗi với cô ấy lắm, đã hứa làm hậu cần mà giờ không chịu nổi nữa rồi! Xin cậu! Giúp tôi mang nước cho Tôn Dĩnh Sa đi! Người trong lớp tôi chỉ tìm được một mình cậu!"
Vương Sở Khâm lại lùi một bước, cầm cốc nước trước mặt OK, sau đó gật đầu, "Tôi đi, cậu nghỉ ngơi đi.
Hạ Y mang ơn, chạy về phía bàn học, lấy băng vệ sinh ra, chạy như bay ra ngoài.
Vương Sở Khâm cầm nước chạy về phía sân thể dục, lúc chạy tới, Tôn Dĩnh Sa đứng ở vạch xuất phát hết nhìn đông tới nhìn tây, thoạt nhìn biểu tình không được tốt lắm.
"Sa Sa!"
"Sao cậu lại tới đây?" Tôn Dĩnh Sa nhìn ly nước trong tay Vương Sở Khâm cảm thấy kỳ quái, "Hạ Y đâu?"
"Bụng cậu ấy không thoải mái." Vương Sở Khâm đi tới bên cạnh Tôn Dĩnh Sa, đưa ly nước cho Tôn Dĩnh Sa, cầm lấy bảng số trên tay cô.
"Bảo sao..." Tôn Dĩnh Sa thở dài,"Lát nữa tôi về phòng học tìm cậu ấy."
"Cậu quay lưng lại đi, tôi giúp cậu đeo số báo danh."
" Hả?" Tôn Dĩnh Sa nghi hoặc, thấy Vương Sở Khâm run run vải trong tay, mới ồ một tiếng, xoay người đưa lưng về phía anh.
Vương Sở Khâm không nghĩ nhiều lắm, chỉ là cảm thấy Tôn Dĩnh Sa với không tới sau lưng, anh giúp một chuyện mà thôi, nhưng khi anh cầm ghim, cần kéo quần áo Tôn Dĩnh Sa ra, anh chợt phản ứng lại anh có bao nhiêu mạo muội.
Lại là như vậy, luôn hành động trước, mới phản ứng lại hành vi của mình hình như không thích hợp lắm.
Vương Sở Khâm tiến thoái lưỡng nan.
"Còn chưa xong à?"
Tôn Dĩnh Sa nghiêng đầu, nhìn về phía sau, "Sắp bắt đầu rồi, nhanh lên.
"Ừ." Vương Sở Khâm lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, cũng không để ý đến cái gì không được tự nhiên, cẩn thận từng li từng tí cố gắng tránh đụng phải cơ thể Tôn Dĩnh Sa, đem số báo danh ghim lên cho cô.
"Có cần tôi chạy cùng cậu không?"
Tôn Dĩnh Sa lắc đầu, chỉ về phía sân thể dục đối diện, "Không cần, cậu chờ tôi ở vạch đích."
Vương Sở Khâm cầm nước, đi tới điểm cuối cách xa một chút.
Bùm!
Một tiếng súng vang lên, người trên vạch xuất phát lập tức lao đi, cũng không lâu lắm, liền có rất nhiều người thả chậm tốc độ, ngược lại ngay từ đầu xông không mạnh Tôn Dĩnh Sa chậm rãi vượt qua từng người.
Dần dần, cô vượt qua hết người này đến người khác, duy trì tốc độ không đổi, điều chỉnh hơi thở, càng ngày càng gần điểm cuối, trở thành người thứ ba... thứ hai... thứ nhất.
Khoảng cách điểm cuối không đến một trăm mét, bắt đầu lục tục có người tăng tốc.
"Cố lên! Tề Dịch Tiệp cố lên!"
"Kha Phương Điềm cố lên! Kha Phương Điềm xông lên!"
Vương Sở Khâm nhìn thấy, nhịn không được.
"Sa! Cố lên!"
Lưu Hạ đến xem náo nhiệt trừng to hai mắt.
"Cố lên Tôn Dĩnh Sa!"
Vương Sở Khâm cảm thấy, Tôn Dĩnh Sa giống như nghe được thanh âm của anh.
Bởi vì cô nhìn qua, nở nụ cười, sau đó bắt đầu tăng tốc.
Năm mét cuối cùng.
"Sa Sa ngưu bức!"
Tôn Dĩnh Sa là người đầu tiên xông qua vạch đích, theo quán tính khiến bước chân của cô không ngừng, tiếp tục chạy về phía trước, Vương Sở Khâm mặt hướng về phía cô, từng bước từng bước lùi về phía sau, cuối cùng, một trận gió phất qua, anh theo bản năng đưa tay, mà Tôn Dĩnh Sa nắm chặt cánh tay của anh, khom lưng thở hổn hển.
Vương Sở Khâm không biết nên hình dung Tôn Dĩnh Sa vươn tay về phía anh như thế nào, nụ cười trong nháy mắt kia, có bao nhiêu tươi đẹp rực rỡ.
Một khắc kia, trong lòng anh dĩ nhiên bắt đầu sinh ra một ý nghĩ vượt quá khuôn phép.
Nếu như Tôn Dĩnh Sa chạy về phía anh, là vì ôm anh, thật tốt biết bao.
Thịch,
Thịch,
Thịch
Chợt một tiếng, đó là một tụ lửa trong nháy mắt dấy lên, ngọn lửa cao ngất nổ ra tia lửa, lan nhanh như cánh đồng khô gió lớn, chỉ trong khoảnh khắc đã hóa thành lửa cháy rực.
Một khắc đón được Tôn Dĩnh Sa kia, Vương Sở Khâm cảm giác, mình giống như bắt được một luồng gió nóng, cũng ôm được mặt trời nóng bỏng nhất.
Anh hiểu thế nào là thích một người. Nhưng đồng thời, cũng siết chặt thứ tình cảm ấy trong chiếc lồng ký ức mang tên thanh xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro