9

Mùa hè mười năm trước, sau khi kết quả kỳ thi đại học được công bố.

Sau khi có kết quả, mọi người bắt đầu điền nguyện vọng, có người vui có người buồn, nhưng Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa đều thuộc về nhóm vui mừng.

Những ngày ấy, dường như ai cũng đang ăn mừng tự do. Người thì lên kế hoạch du lịch, người lại tìm hiểu trước về ngôi trường sắp nhập học. Có người tính đi làm kiếm tiền tiêu vặt, cũng có người muốn bắt đầu một mối tình.

Buổi tụ hội kia, là do Tôn Dĩnh Sa khởi xướng, cuối cùng lại biến thành Vương Sở Khâm đứng ra tổ chức, người tham gia cũng từ hai người bọn họ, biến thành bảy tám người.

"Coi như hôm nay là tiệc chia tay đi. Tôi đã vượt qua kỳ kiểm tra sức khỏe và đậu vào diện tuyển thẳng. Kết quả có từ hôm qua rồi, vài ngày nữa tôi sẽ nhập học ở Đại học Quốc phòng."

"Chắc chẳng mấy chốc tôi sẽ hoàn toàn mất liên lạc với mọi người. Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến."

Vương Sở Khâm nói lời tạm biệt, lực chú ý lại toàn bộ ở trên người Tôn Dĩnh Sa, ánh mắt anh nhìn Tôn Dĩnh Sa biến thành kinh ngạc, lại biến thành khó hiểu, cuối cùng thu lại nụ cười, cúi đầu trầm mặc uống một ngụm nước.

Trong lòng Vương Sở Khâm không dễ chịu lắm, nhưng anh cũng không biết mình nên nói gì.

Lúc buổi tụ họp kết thúc, Tôn Dĩnh Sa là người cuối cùng rời đi, đi bên cạnh Vương Sở Khâm.

"Khi nào cậu nhập ngũ?"

"Sớm thôi, trong tháng này."

Vậy cũng còn thời gian." Tôn Dĩnh Sa bỗng nhiên ngoắc ngoắc ngón tay Vương Sở Khâm, "Vương Sở Khâm, tôi có chuyện muốn nói với cậu..."

"Sa Sa." Vương Sở Khâm ngắt lời, "Chuyên ngành tôi đăng ký kỳ thật rất đặc thù, tuy nói là học đại học, nhưng thực chất là vào quân đội luôn, hơn nữa còn là đơn vị đặc biệt... Quản lý rất nghiêm ngặt."

"Không hẳn là không thể về, nhưng ngoài những lúc phải làm nhiệm vụ, cơ bản là cắm rễ trong quân doanh rồi."

"Không biết sau này chúng ta còn có thể gặp nhau bao nhiêu lần nữa."Vương Sở Khâm cười, cười nhưng không chạm đến đáy mắt, "Tôi đưa cậu về nhé?"

Tôn Dĩnh Sa nhìn Vương Sở Khâm thật lâu, hốc mắt đỏ lên, nhưng không rơi nước mắt.

"Không cần, ba tôi sẽ tới đón." Tôn Dĩnh Sa dụi dụi mắt, bóc một viên kẹo ném vào miệng," "Tôi đi trước."

Vài ngày sau, nghe được tin của Tôn Dĩnh Sa, Vương Sở Khâm mới biết cô sắp đi du học.

Lý trí nói cho Vương Sở Khâm biết anh không nên xuất hiện, nhưng anh mất đi lý trí.

Lúc Vương Sở Khâm đến sân bay, xa xa nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc, Hạ Y tựa hồ đang trách cứ Tôn Dĩnh Sa cái gì đó, đưa tay đánh cánh tay cô hai cái, cuối cùng lại không nhịn được cảm xúc, kéo Tôn Dĩnh Sa ôm lấy cô, bật khóc.

Tôn Dĩnh Sa an ủi mỗi một người đến tạm biệt cô, bị ba mẹ sờ sờ đầu, cuối cùng cười vẫy tay tạm biệt mọi người.

Vương Sở Khâm đứng trong đám người thật lâu, anh nhìn Tôn Dĩnh Sa nhìn quanh bốn phía một vòng, lại thở dài, đẩy vali đi về phía đại sảnh chờ đợi sân bay. Cô ngồi trên ghế, trên tay cầm thẻ lên máy bay, bên chân để vali, im lặng.

Bên cạnh Tôn Dĩnh Sa luôn có rất nhiều người, rất nhiều người thân, rất nhiều bạn bè, nhưng hiện tại cô chỉ ngồi một mình ở chỗ đó, tạm biệt tất cả mọi người xong, tất cả náo nhiệt bỗng nhiên không liên quan đến cô, cô thậm chí không chơi điện thoại, chỉ ngồi, nhìn tin tức chuyến bay nhảy nhót trên màn hình.

Đám người phía trước Vương Sở Khâm tản đi, anh đi về phía trước vài bước, lại bị đám đông bao phủ. Anh muốn đi về phía Tôn Dĩnh Sa, rồi lại không dám đi qua.

Nhưng giống như số mệnh đã định, khoảnh khắc Tôn Dĩnh Sa giương mắt nhìn xung quanh, hết lần này tới lần khác nhìn về phía Vương Sở Khâm.

Thời gian dường như dừng lại ba giây.

Tôn Dĩnh Sa nở nụ cười với anh.

Vương Sở Khâm nghe thấy tiếng tim đập của mình, anh không biết mình đã cố lấy bao nhiêu dũng khí, chịu đựng tâm tình rối rắm mâu thuẫn cỡ nào đi qua.

"Quyết định lúc nào vậy, chuyện du học."

"Ừm..." Tôn Dĩnh Sa hồi tưởng một chút," Sau lần tụ họp đó."

Lòng Vương Sở Khâm trầm xuống, cười không nổi, "Là bởi vì......"

"À, không phải, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Sau khi tụ họp xong, ngày hôm sau nhậnđược thư mời thôi. Trước đó tớ nộp đại, cũng không kỳ vọng gì, không ngờ lại trúng. Đúng lúc có giáo sư mà tớ rất ngưỡng mộ nhận tớ làm học trò."

"Vậy sao?" Vương Sở Khâm nở nụ cười từ tận đáy lòng, "Chúc mừng cậu."

Chỉ là cười xong, một loại tâm tình khó chịu tựa như mạng nhện, bao lấy Vương Sở Khâm, khó có thể giãy thoát.

Đây không phải là kết quả mày vốn định trước sao? Khổ sở cái gì chứ Vương Sở Khâm?

"Đến giờ kiểm tra an ninh rồi." Tôn Dĩnh Sa từ trên ghế đứng dậy, kéo vali đi về phía trước vài bước, lại dừng lại, buông lỏng tay, xoay người đi về phía Vương Sở Khâm, kiễng chân ôm lấy anh.

"Coi như tạm biệt."

Cổ họng Vương Sở Khâm như bị chặn lại,"Xin lỗi."

"Hôm đó cậu định nói gì, tôi biết mà."

"Xin lỗi."

"Tôi cũng biết." Tôn Dĩnh Sa tựa cằm lên vai Vương Sở Khâm, đây là thời khắc thân mật nhất, cũng là thời khắc đau lòng nhất kể từ khi bọn họ quen biết một năm nay.

"Vậy thì... chúc cậu, ý chí sắt son, khí thế hiên ngang."

"Tạm biệt, Vương Sở Khâm."

"Nếu như còn có thể gặp lại."

Vương Sở Khâm làm sao có thể không biết Tôn Dĩnh Sa thích mình, anh làm sao có thể không biết đêm hôm đó Tôn Dĩnh Sa vốn định thổ lộ, anh đều biết, anh đều biết, nhưng mà......

Nhưng anh vẫn phụ lòng cô.

Anh đã sớm vì mình chọn một con đường không biết ngày về, cho nên anh làm sao nhẫn tâm để cho Tôn Dĩnh Sa trở thành người chờ đợi kia? Anh thay Tôn Dĩnh Sa quyết định hướng đi và tương lai của hai người bọn họ, những lời anh chậm rãi an ủi Vương Quốc Bình, thực ra đều là kết luận mà anh rút ra sau vô số lần hoang mang, tự vấn và day dứt suốt mười năm qua.

Vương Sở Khâm vô số lần tưởng tượng, nếu Tôn Dĩnh Sa thật sự nói ra lời thổ lộ, có phải anh thật sự có thể kiên định từ chối cô hay không. Nếu như Tôn Dĩnh Sa không du học, anh có thể trong một khoảnh khắc nào đó có đủ dũng khí, dựa vào một giây mất trí cùng càn rỡ, để cho mình một loại lựa chọn khác, không quan tâm cái gọi là tương lai, gạt bỏ mọi thứ ở bên cô hay không.

Đáng tiếc tất cả giả thiết đều không có ý nghĩa, bọn họ chia tay quyết tuyệt lại thể diện, bọn họ gặp lại thản nhiên mà bình tĩnh.

Anh tin tưởng Tôn Dĩnh Sa đã sớm buông xuống, một khắc cô ôm lấy anh ở sân bay, cũng đã có lựa chọn của riêng mình. Người đi không ra, người dừng lại tại chỗ, chỉ có anh mà thôi.

Bảo Vương Sở Khâm tin rằng Tôn Dĩnh Sa chờ anh, còn nhớ nhung anh, thậm chí còn thích anh, Vương Sở Khâm làm sao dám nghĩ.

Nhưng bây giờ, trong lòng bàn tay Vương Sở Khâm, nắm viên đá trân quý kia.

Đêm khuya.

Tôn Dĩnh Sa đang trực đêm, chống cằm cố gắng mở mắt, trong lúc mơ mơ màng màng, thấy Vương Sở Khâm đẩy cửa đi vào, Tôn Dĩnh Sa cho rằng mình buồn ngủ mơ hồ, nằm mơ, quay đầu đổi hướng, vừa định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, lại giật mình tỉnh giấc, từ trên ghế bật dậy.

Không phải nằm mơ!

"Anh bị thương à?!"

Vương Sở Khâm bị Tôn Dĩnh Sa làm cho hoảng sợ, bật cười, xoay người đóng cửa lại, đến gần, hơi cúi người, hai tay chống ở trên bàn, cách bàn, cười nhìn Tôn Dĩnh Sa.

Khác với mười năm trước, Vương Sở Khâm hôm nay cao hơn trước rất nhiều, huấn luyện quanh năm khiến bả vai vốn đã rộng của anh lại càng rộng hơn một chút, khí chất quân nhân cũng khiến anh rút đi hơi thở thiếu niên, trở nên trầm ổn, giàu cảm giác áp bách.

Tôn Dĩnh Sa chậm rãi ngồi trở lại ghế, một tay chống đầu, cầm bút xoay trong tay, thoạt nhìn bộ dáng chán đến chết, "Ồ, không bị thương là tốt rồi."

"Buồn ngủ à?" Vương Sở Khâm nhìn chằm chằm, giọng nói có chút dính dính.

Lông mi Tôn Dĩnh Sa run lên, nhịn không được len lén giương mắt liếc Vương Sở Khâm một cái, vừa vặn bị bắt, vội vàng tránh ánh mắt, "Không buồn ngủ, rất tỉnh táo."

"Không buồn ngủ là tốt rồi." Vương Sở Khâm bước lên trước một bước, vòng qua bàn, đi về phía Tôn Dĩnh Sa.

Tôn Dĩnh Sa nhìn Vương Sở Khâm càng đến gần, hơi nóng nơi chóp tai len lỏi đến tận sau gáy, nhưng cô không né tránh.

Vương Sở Khâm đi tới trước mặt Tôn Dĩnh Sa, tựa vào bàn, thoạt nhìn rất lười biếng. Bộ quân phục làm cho thân hình của anh không chỉ cao ngất, còn có loại khí tức giết chóc nói không nên lời, nhưng lập tức anh lại thả lỏng, tùy tính tự nhiên, điều này làm cho nụ cười của anh bắt đầu sinh ra một loại cảm giác lưu manh. Cảm giác thật giống như trở lại mười năm trước, Vương Sở Khâm mười tám tuổi đan chéo chân tựa vào trước bàn học, cầm sách giáo khoa ngữ văn dò bài cho Tôn Dĩnh Sa, lúc phát hiện cô bí từ, lộ ra nụ cười có chút xấu xa kia.

Cổ tay Tôn Dĩnh Sa bị Vương Sở Khâm cầm, dắt lên, giây tiếp theo, Tôn Dĩnh Sa cũng cảm giác trên cổ tay bị quấn thứ gì đó.

Vương Sở Khâm đeo sợi dây mình đã làm mấy ngày lên cổ tay Tôn Dĩnh Sa.

Viên đá nhỏ Andrew cho, là thứ quý giá bị vô số người tranh đoạt ở khu vực Sota, đó là một viên kim cương, là đá thô của kim cương.

Khu số 7 đương nhiên không có thiết bị gia công trang sức, viên đá nho nhỏ này, là Vương Sở Khâm trong thời gian nghỉ ngơi, tìm đội trưởng đội công binh xin giúp đỡ một trận, làm rất nhiều ngày, tìm khắp tài liệu hiện có có thể dùng, nghĩ ra vô số cách, dùng đại gia hỏa trong bộ đội, làm ra món quà nhỏ này.

Viên kim cương thô sau khi được mài giũa đã lộ ra vẻ tinh khiết nguyên bản. Nó được cố định bằng bốn móc bạc trắng, treo trên một sợi dây đỏ mảnh.

Tôn Dĩnh Sa nhìn Vương Sở Khâm thắt chặt dây thừng đỏ, tách một tiếng, châm lửa, ngọn lửa màu cam nhảy nhót ở chỗ dây thừng, bị dời đi, dây thừng nhỏ màu đỏ hòa tan bị hai ngón tay nắm chặt, dính liền.

"Đây là cái gì?"

Vương Sở Khâm buông tay Tôn Dĩnh Sa ra, "Andrew cho tôi hòn đá."

"Vậy anh cho tôi làm gì?"

"Đúng vậy, anh còn muốn hỏi em," Vương Sở Khâm giống như làm ảo thuật, mở bàn tay ra, nằm bên trong rõ ràng là tảng đá ngày hôm qua Tôn Dĩnh Sa đưa ra, "Tảng đá Andrew đưa cho em, em cho anh làm gì?"

Tôn Dĩnh Sa cảm giác đại não của mình giống như bãi công hai giây, sau khi khôi phục bình thường lại bắt đầu vận hành vượt tốc độ, đợi đến khi nó rốt cục xử lý xong tình huống trước mắt, Tôn Dĩnh Sa cúi đầu xuống, làm bộ cúi đầu quan sát dây thừng tay, nhưng tay phải không ngừng nắm tóc của cô, đã bại lộ sự xấu hổ và luống cuống của cô.

"Ban đêm lạnh, nếu buồn ngủ, nhớ khoác thêm áo." Vương Sở Khâm rốt cuộc vẫn không nhịn được, vươn tay sờ vành tai hoàn toàn đỏ ngầu của Tôn Dĩnh Sa, "Anh đi đây."

Vương Sở Khâm nhấc chân rời đi, Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu, nhìn anh đi ra ngoài, xoay người đóng cửa lại, sau đó, Tôn Dĩnh Sa cũng đứng lên, chậm rì rì đi tới trước cửa, tay nâng lên muốn mở cửa lại thu về, cuối cùng xoay người, tựa vào cửa, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Ánh trăng tựa như một ngọn đèn ôn hòa lại mềm mại, chiếu vào người ngoài cửa, cũng chiếu vào người trong phòng.

Bọn họ cách một cánh cửa gỗ, đưa lưng về phía sau dựa vào, trên tay hai người, đều có một viên kim cương trân quý lại không tầm thường, trong suốt, tinh khiết.

Kim cương là cứng nhất.

Có lẽ, bọn họ cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro