08

" Bên cửa sổ ......Bàn thứ năm từ trong đếm ra ......"

Tôn Dĩnh Sa kiểm tra lịch sử trò chuyện, dùng ngón tay chỉ vào vị trí từng cái một, thấy Lý Nhã Khả đang trò chuyện vui vẻ với hai chị gái tóc dài xinh đẹp, nửa cầm thìa nửa không thể cho vào miệng một miếng.

Tôn Dĩnh Sa sợ rằng đồ ăn trong bát của cô ấy sẽ nguội và gây đau bụng, rồi lại quay lại trách với cô rằng đồ ăn trong căng tin trường có vấn đề.

Tôn Dĩnh Sa do dự một lúc trước khi nhìn vào món ăn hôm nay, cuối cùng vẫn như mọi khi gọi một bát mì tương đen.

Cẩn thận đặt xuống chỗ trống bên cạnh Lý Nhã Khả , họ vẫn đang bàn luận sôi nổi về điều gì đó.

"Em gái, thịt trong bát mì này của em nhiều quá rồi, lần trước chị ăn mì tương đen ở đây, thịt cũng chỉ bằng một nửa của em thôi."

"Haiz, chẳng phải vì Sha Bảo của chúng ta dễ thương quá sao ? Trước đây, cô bán thức ăn ở căng tin trường trung học của chúng ta cũng thiên vị, mỗi lần đều cho cậu ấy thịt nhiều hơn em ." Lý Nhã Khả đã quen với những sự kiện như thế này từ lâu, có quyền phát ngôn, "Mỗi ngày còn có sữa chua miễn phí không ngừng cung cấp, đúng không?"

"Miễn phí cái gì chứ, chỉ là mỗi người một tay thôi!" Khuôn mặt trắng trẻo của Tôn Dĩnh Sa làm bộ nhăn nhó, kèm theo ánh mắt chê bai, thật sự không thể dễ thương hơn, ngay lập tức khiến hai cô chị ngồi đối diện bật cười.

"Thôi đi." Lý Nhã Khả không muốn tranh cãi với cô ấy, kéo cô lại giới thiệu người. "Đây là chị họ của tôi, hồi nhỏ chúng ta còn chơi cùng nhau, lớn hơn chúng ta một tuổi, học chuyên ngành toán ở trường các cậu, cứ gọi chị ấy là chị Lý đi, chị bên cạnh là bạn của chị ấy, cũng học ở trường các cậu ."

" Xin chào các chị , em nhớ chị Lý rồi, hồi nhỏ chị hay dẫn chúng em chơi nhà , toàn làm bài thi thử, lớn lên rồi quả nhiên đầu óc thông minh." Khoa Toán là một trong những chuyên ngành hàng đầu của trường họ, nghe nói số lượng nữ sinh không nhiều, nhưng mỗi người đều là những học bá đại học.

Tôn Dĩnh Sa cầm đũa khuấy mì, vì đĩa quá đầy nên khuấy lên khá khó khăn. Bình thường những công việc nặng nhọc này đều có người nào đó đảm nhiệm, thịt đã bị cô làm rơi vài miếng, động tác thật sự rất vụng về.

Lý Nhã Khả tiến lại gần giúp cô trộn đều, liếc cô một cái không vui. " Tôn Dĩnh Sa, không có người kia thì cậu cũng không ăn được đúng không?"

"A ? Shasha có bạn trai rồi à?" Chị Lý , người vẫn còn độc thân hơi ngạc nhiên một chút, Tôn Dĩnh Sa trông còn trẻ con, như một đứa trẻ chưa biết yêu, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi cô ấy sẽ yêu đương như thế nào.

"Đâu phải bạn trai của cậu ấy, đó chẳng khác gì bố cậu ấy cả."

Để đáp lại , Tôn Dĩnh Sa còn quay qua lườm cô ấy trắng mắt , lật mắt lên đến nỗi lòng đen gần như không thấy nữa.

Các chị em lại thầm cười, hai đứa trẻ này thật trẻ con, sao mà chỉ nhỏ hơn họ một tuổi thôi chứ?

Trong lúc ăn uống, chủ đề lại quay về trước khi Tôn Dĩnh Sa đến, cái mà họ đang thảo luận sôi nổi.

"Chị thật sự muốn biết người mà Hướng Thư Vũ thích trông như thế nào, cô ấy hình như đã từng đăng ảnh lên wechat , nhưng thực sự quá mờ, không thể nhìn rõ mặt mũi." Biểu cảm của chị Lý đầy sự tò mò, mặc dù Tôn Dĩnh Sa không biết họ đang nói về ai, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy hứng thú với chuyện tán gẫu.

Tôn Dĩnh Sa ngậm mì, nghiêng đầu nhìn Lý Nhã Khả nhướng mày, hai người ngay lập tức hiểu ý nhau.

" Chị tôi vừa nói về một bạn cùng chuyên ngành của họ, lúc mới vào năm nhất trông khá giản dị, mặc dù cũng đẹp nhưng lúc đó không biết trang điểm, ăn mặc cũng bình thường, nói chung là kiểu người nhìn vào là thấy chỉ chăm chú học hành, không nghĩ đến chuyện khác.Kết quả là, năm thứ hai đột nhiên thích một cậu bạn, giảm liền hai mươi cân, bây giờ thì trang điểm, mặc váy nhỏ, nghe nói năm ngoái còn đi làm ba điểm, nói chung từ đầu đến chân như đổi thành một người khác."

"Chị thật sự mỗi tối đều nhìn cô ấy chạy bộ trên sân, bất chấp mưa gió, thật là một nghị lực gì vậy? Cô ấy đã giảm được hai mươi cân một cách kiên trì, bây giờ hoàn toàn trở thành một mỹ nhân." Chị Lý lại đầy cảm xúc bổ sung, mở album ảnh trên điện thoại cho Tôn Dĩnh Sa xem.

"Đây là bức ảnh trước đây của cô ấy," cô ấy lướt sang bên, "Đây là hình ảnh hiện tại của cô ấy."

"À......" Tôn Dĩnh Sa nhịn lâu lắm, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, "Ba điểm là gì vậy?"

"......Một loại mí mắt hai mí, nhưng thực ra điều này không phải là điểm chính, em xem ảnh đi." Chị Lý mở rộng bức ảnh, nhấn mạnh vào phần mí mắt.

"Quả thật là rất đẹp."Tôn Dĩnh Sa nhìn kỹ một chút, thực ra cảm thấy chị gái này vốn đã có khuôn mặt tốt, lại cao ráo, bây giờ trang điểm thêm thì càng thêm tinh tế và xinh đẹp. Dù là vì một người đàn ông mà cố gắng, nhưng nhìn chung là đẹp hơn trước, cũng không phải là chuyện xấu. "Vậy chàng trai đó có ở bên cô ấy không?"

"Câu hỏi hay, đây mới là điểm chính." Chị Lý ra nụ cười như thể có thể dạy dỗ được, "Điểm chính là cô ấy đã theo đuổi hai năm mà vẫn không có kết quả, thậm chí không ai thèm để ý đến cô ấy, tất nhiên là vì chàng trai đó đã có bạn gái rồi. Nhưng..."

Chị Lý ngập ngừng không nói tiếp, cảm thấy không nên nói thẳng quá.

"Nhưng bây giờ cô ấy đã như vậy rồi, rõ ràng là hoa khôi của khoa chúng ta, sao lại không theo đuổi được? Mặc dù giật bồ của người khác là rất vô đạo đức, nhưng chị vẫn muốn biết bạn gái của cậu ấy rốt cuộc là ai, có một mỹ nhân như vậy theo đuổi mình thì khó mà không động lòng được phải không ?."

Tôn Dĩnh Sa và Lý Nhã Khả nhìn nhau một cái, rồi đều cúi đầu ăn phần của mình, chuyện này thật sự khó mà đánh giá.

"Chị trước đây tưởng cô ấy đã bỏ cuộc rồi . Dù sao đã hai năm rồi, thật sự rất khó để kiên trì." Chị Lý vẫn không chịu buông tha cho tin đồn quý giá này, tiếp tục kể một cách hấp dẫn, "Trước đây, cô ấy đột nhiên bắt đầu đến thư viện học hành chăm chỉ, chị còn tưởng cô ấy đã quay đầu lại, nhưng sau mới biết, cô ấy làm vậy là để có thể tham gia cuộc thi mô hình cùng với anh chàng đó, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh của trường."

"Cuộc thi mô hình toán học toàn quốc, các em biết không?"

" À , em biết !" Nói đến đây, Tôn Dĩnh Sa lập tức hứng thú, cô vừa vặn biết một chút về cuộc thi này, "Cái đó khó vào lắm đúng không, nghe nói có hơn một trăm người thi, cuối cùng chỉ chọn ra sáu người đứng đầu, chia thành hai đội tham gia.Cô ấy... quá giỏi rồi."

"Đúng vậy!" Chị Lý nhìn cô với ánh mắt 'em thật sự hiểu', "Bộ đề đó tôi đã xem qua, thật sự rất khó. Hơn nữa, đó là sự cạnh tranh giữa các sinh viên xuất sắc của các chuyên ngành như Toán học, Kinh tế, Thống kê, Tin học, v.v., và cô ấy đã lọt vào nhóm sáu người cuối cùng."

"Ngầu quá!" Tôn Dĩnh Sa thật lòng khen ngợi, theo đuổi người đến mức này cũng thật đáng quý.

"Đương nhiên, cậu bạn mà cô ấy thích cũng được chọn, hình như cậu ấy vốn thích tham gia các cuộc thi, rồi điểm nhấn lại đến... " Chị Lý dùng tay chống cằm, ánh mắt sâu xa khó đoán, "Lần thi này họ được xếp vào cùng một nhóm, và từ thứ Năm tuần trước đã bắt đầu thi, trường đã sắp xếp cho hai đội của họ hai căn phòng , chỉ được về nhà sau khi thi xong. Có nghĩa là......"

" Có nghĩa là......họ là nam nữ duy nhất ở chung một phòng suốt bốn ngày." Chị Lý phóng đại làm động tác số bốn.

"Nhưng một nhóm không phải có ba người sao?" Tôn Dĩnh Sa biết mà, Vương Sở Khâm đang tham gia cuộc thi này, anh ấy vừa vặn cũng là một trong sáu người tham gia. Nhóm của họ cũng có một cô gái, không có gì đáng ngạc nhiên. Cuộc thi này tuy có tận bốn ngày, nhưng độ khó cao, khối lượng công việc lớn, chỉ riêng việc phân tích đề tài cũng không đủ một ngày, chưa kể còn phải tìm ra giải pháp tối ưu, xây dựng mô hình và thảo luận, thời gian thực sự rất gấp gáp.Chẳng có thời gian để nghĩ đến chuyện khác đâu!

Những ngày gần đây thỉnh thoảng video call với Vương Sở Khâm, nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của anh ấy, Tôn Dĩnh Sa đã kiềm chế không nói ra, đã sớm muốn anh ấy không thi đấu nữa mà nhanh chóng về nhà.

"Chỉ là một chút phóng đại thôi mà, người kia giả vờ không để ý, quan trọng là, các em không thấy rằng tình cảm này vì cùng một mục tiêu khó khăn mà chiến đấu bên nhau rất dễ thăng hoa sao? Chỉ là một chút phóng đại thôi mà, người kia giả vờ không để ý, quan trọng là, bạn không thấy rằng tình cảm vì cùng nhau chiến đấu vì một mục tiêu khó khăn như vậy rất dễ thăng hoa sao?"

Tôn Dĩnh Sa mơ hồ gật đầu.

"Vì vậy, những chuyện sau này vẫn chưa chắc chắn. Chị thực sự rất ngưỡng mộ cô ấy, cô ấy là cô gái duy nhất trong lần này."

"Cái gì ....Cô gái duy nhất?"

"À......Đúng vậy."

Phản ứng của Tôn Dĩnh Sa quá mạnh mẽ, đến nỗi Lý Nhã Khả cũng quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.

"Chàng trai cô ấy thích tên gì?"

"Ờ......Họ Vương, tên là Khâm gì gì đó ? Cụ thể chị không nhớ được.

" Vương Sở Khâm?" Tôn Dĩnh Sa nhíu mày.

"Đúng đúng đúng, hình như là cái này? Em biết không? Hình như là đàn em khóa sau của chúng ta ."

"Ôi cmn..." Lý Nhã Khả ngay lập tức bị cú chuyển biến này làm cho sững sờ, không nhịn được đã thốt ra một câu chửi thề, hai người nhìn nhau mà không nói nên lời.

Cuộc đời đâu đâu cũng gặp nhau, ăn dưa lại rơi vào mình. Điều này cũng......Thật là trùng hợp quá.

Chiều nay khi cô về nhà giúp Lý Nhã Khả dọn dẹp hành lý, mấy ngày nay nhà chỉ có Tôn Dĩnh Sa một mình, cô ấy tiện thể mời bạn thân cùng thành phố đến ở vài ngày, ban đầu cũng đã hẹn là chiều nay sẽ đi.

Nhưng sau khi tiễn Lý Nhã Khả, Tôn Dĩnh Sa lại đột nhiên không biết làm gì, nên đã chạy đến thư viện của trường ngồi cả buổi chiều.

Đến nỗi sau khi cuộc thi kết thúc, Vương Sở Khâm nhắn tin cho cô ấy nói rằng vài người trong đội muốn ăn mừng bằng một bữa tối, hỏi cô có muốn tham gia không.

Tôn Dĩnh Sa trả lời rằng cô ấy phải ở thư viện viết luận văn, nên không đi được, còn tự cho là rất chu đáo khi nhắc nhở họ chơi vui vẻ một chút.

Vương Sở Khâm không trả lời, mà gọi điện thẳng tới. Tôn Dĩnh Sa nhanh chóng tắt máy, sau đó nhấn mạnh qua wechat rằng cô vẫn đang ở thư viện. Vương Sở Khâm ngắn gọn gửi một chữ.

"Nhận."

Tôn Dĩnh Sa cầm điện thoại chạy lon ton ra ngoài thư viện.

"Ôi," đối phương không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, Tôn Dĩnh Sa cảm nhận được sự mệt mỏi trong giọng nói của anh , nhưng anh vẫn kiên nhẫn, dùng giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng hỏi cô, "Sa Sa, em sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là không muốn đi thôi." Tôn Dĩnh Sa cúi đầu lăn viên đá nhỏ dưới chân, giọng điệu bình thản, cố tình từ chối sự quan tâm của Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm im lặng rất lâu, im lặng đến mức Tôn Dĩnh Sa tưởng rằng anh đã cúp điện thoại, anh mới nói một câu "được".

Nói rồi, lại không cúp máy.

Đầu dây bên kia im lặng đến đáng sợ, Tôn Dĩnh Sa không kiên nhẫn nổi, bèn ấn kết thúc cuộc gọi trước.

Chủ nhật, đúng 8 giờ tối.

Đây là thời gian nộp bài bắt buộc cuộc thi của Vương Sở Khâm.

Trên thực tế, Tôn Dĩnh Sa luôn âm thầm đếm từng ngày chờ đợi.

Nhưng khi thật sự đợi đến lúc đó, cô lại đột nhiên không muốn đợi nữa.

Dù người khác có nghĩ cô thật "ích kỷ ", gán cho cô cái mác "thất thường" và "không lý lẽ".

Cô cũng không muốn chờ đợi nữa.

Bạn trai tham gia cuộc thi bốn ngày, mệt mỏi rã rời, còn phải dành thêm sức lực để chiều chuộng những "cơn giận dỗi vô lý" của cô.

Dù cho cô là "ích kỷ", mọi người đều bao dung, thông cảm và nhường nhịn cô thôi.

Vì vậy không ai nói với cô rằng có một người đã theo đuổi Vương Sở Khâm suốt hai năm, giảm được hai mươi cân, làm mắt hai mí, họ thậm chí còn đại diện cho trường tham gia cuộc thi cùng nhau.

Có thể cô cũng không hoàn toàn không nhận ra, chỉ là có những thứ quá hiển nhiên, đến mức cô hoàn toàn không để tâm.

Chẳng hạn như năm ngoái, cô đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ, lý do cụ thể thì đã không còn nhớ rõ.

Có thể là vì một ngày nào đó cô quên mất mình đã hẹn với Vương Sở Khâm cùng ăn trưa nhưng sau khi kết thúc tiết học buổi sáng thì về nhà ngủ say như chết, khiến Vương Sở Khâm gọi điện cho cô đến nỗi điện thoại gần hết pin mà vẫn không ai nghe máy. Đợi đến khi mọi người đều vào lớp, nhà ăn gần như vắng bóng, Vương Sở Khâm cũng không dám rời đi. Vì sợ cô gặp chuyện gì, nhưng lại đột nhiên hoảng hốt không biết phải đi đâu tìm cô ấy , chỉ ngốc nghếch ngồi đợi ở căng tin đến khi cô ấy tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái gọi điện hỏi anh có chuyện gì, anh mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, chỉ nói với cô rằng không có gì.

Có lẽ cũng vì một lần cô ấy cầm laptop của Vương Sở Khâm xem phim, rồi vô tình, thật sự là rất vô tình làm đổ hết ly nước cam lạnh mà cô chưa kịp uống. Cuối cùng, máy tính đã được mang đi sửa mất nửa tháng, và các tệp bên trong cũng không được phục hồi.

Cũng có thể là vì cô trước đó đã đăng ký tham gia một giải đấu bóng bàn nghiệp dư, địa điểm tổ chức rất xa xôi, còn phải ở đó năm ngày năm đêm, Vương Sở Khâm thực sự không yên tâm, nhất định phải đi cùng cô . Cô đã nói nhiều lần rằng thật sự không cần, nhưng Vương Sở Khâm vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc và giáo huấn cô .

Cô không có lỗi gì, nhưng Vương Sở Khâm lại vì chuyện nhỏ này mà nổi giận với cô , khiến cô suýt nữa đã khóc vì tủi thân. Kết quả là sau này mới biết, vì muốn ở bên cô ấy, Vương Sở Khâm đã phải từ bỏ một dự án quan trọng mà giáo viên hướng dẫn giao cho anh .

Cô thật sự không nhớ rõ là vì lý do gì nữa.

Vì vậy, cô gái lạ mặt đã nói với Tôn Dĩnh Sa bằng giọng điệu lạnh lùng, "Cậu có thể đừng ' kiêu ngạo' khi yêu đương nữa được không?"

Câu giảng đạo đột ngột này khiến Tôn Dĩnh Sa bối rối, cô quên mất hỏi người kia là ai, chỉ ngẩng cao đầu và đáp một tiếng "ồ" không có sức thuyết phục.

"Cẩn thận không Vương Sở Khâm ' chết ' đó ."

"......Không còn thì không còn thôi." Tôn Dĩnh Sa nói mà không có chút kiêu ngạo nào, chỉ toàn là sự tủi thân, cố gắng kiềm chế để không để giọng nói nghe như sắp khóc.

Cho đến bây giờ, Tôn Dĩnh Sa mới nhận ra cô gái đó có thể chính là Hướng Thư Vũ .

Nhiều chuyện Vương Sở Khâm không nói cho cô, nhưng thực ra cô cũng có nhiều chuyện không nói cho Vương Sở Khâm.

Họ ngang tài ngang sức thôi.


Tôn Dĩnh Sa nhìn đồng hồ, gần chín giờ rồi, cảm xúc đã tiêu tan hết, sau khi nhận ra thì có chút hối hận.

Lén lén lút lút dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà nằm nghỉ, tốt nhất là có thể vô tình ngủ quên, rồi chờ đến sáng mai tỉnh dậy lại đối mặt với sự dò hỏi của Vương Sở Khâm.

Kết quả là vừa ra khỏi cổng thư viện, bóng dáng quen thuộc đang khoanh tay đứng bên cạnh bồn hoa, không nhắn tin cho cô, cũng không gọi điện, không biết đã đến bao lâu.

Trời đã tối, anh ấy cứ đứng đó một mình chờ đợi.

Giống như hồi trung học, Vương Sở Khâm đã đưa cô ấy về nhà, rồi một mình lặng lẽ trở về con đường cũ.

Tất cả khiến Tôn Dĩnh Sa cảm thấy, anh ấy dường như thật sự rất quan tâm đến cô.
"Không phải các anh đi ăn rồi sao?" Tôn Dĩnh Sa ngượng ngùng đi đến trước mặt anh , đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

"Bốn ngày không gặp anh, em có thái độ như vậy sao?" Vương Sở Khâm nhìn thấy cô thì như bỗng nhiên tỉnh táo lại, miệng tuy không nói gì nhưng mắt thì lập tức sáng lên. "Đã gọi em cùng đi mà em cũng không đi, Tôn Dĩnh Sa, em không hề nghĩ đến anh sao?"

"Không phải là em phải viết luận văn sao."

"Bài đầu tiên phải nộp vào ngày 18 tháng 5 năm sau, bây giờ em mới viết ? Đùa anh à?"

Thời gian còn nhớ rõ hơn cả cô ấy......

"Hừ." Chủ đề nửa vời, không có lý do gì bị Tôn Dĩnh Sa khéo léo lảng tránh.

"Bé heo con đang kêu à ?" Vương Sở Khâm ôm chặt eo cô, cúi người ôm chặt cô vào lòng. Tôn Dĩnh Sa không do dự, thở phào nhẹ nhõm, như thể cuối cùng đã tìm thấy một cái cây vững chắc, giơ tay ôm lấy lưng anh.

Cô không chịu thua, ghé sát vào tai anh ta hỏi lại, "Lần trước không phải anh nói em là mèo con sao?"

Câu hỏi chưa kịp hỏi xong thì cô đã đỏ mặt trước.

"Khi nào ?" Vương Sở Khâm nhất thời thật sự không phản ứng kịp.

"Không nhớ thì thôi!"

Vương Sở Khâm mới nhớ ra một vài đoạn không biết xấu hổ, không nhịn được cười nhẹ hai tiếng, Tôn Dĩnh Sa đỏ mặt đến mức sắp nhỏ máu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro