14

Vương Sở Khâm đỗ xe bên lề trước cửa một nhà hàng được trang trí lòe loẹt, nghi ngờ kiểm tra lại địa chỉ mà Lâm Thế Đông đã đưa, xác nhận không sai rồi từ chối yêu cầu của nhân viên giúp đỗ xe, tự mình lái xe chậm rãi và ổn định đến một bãi đỗ xe hơi xa xôi.

Mặt trời lặn ngoài cửa sổ, ánh sáng vàng nhạt phản chiếu trên bầu trời, trong khi cái đầu nhỏ lông lá bên cạnh đang ngủ say trong chiếc chăn nhỏ, không hề bị quấy rầy trong giấc mơ đẹp giữa những nhịp thở đều đặn.

Động cơ từ từ dừng lại, Vương Sở Khâm cẩn thận tháo dây an toàn, cúi người lại gần mặt của Tôn Dĩnh Sa. Cô ấy thở đều, hàng mi dài phủ trên gò má hồng hào, mặc dù đã trễ hẹn một lúc lâu, anh vẫn không nỡ gọi cô dậy.

Vương Sở Khâm vô tình cầm điện thoại lên, hình nền là bức ảnh cũ của hai người khi tốt nghiệp trung học, Tôn Dĩnh Sa nằm trên lưng Vương Sở Khâm, gương mặt mềm mại của cô dựa vào cổ anh, đầu của họ sát nhau. Hai người lúc đó không biết đang cười gì, mắt nheo lại thành hai khe, toàn thân tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Vương Sở Khâm nhìn chằm chằm vào hình nền điện thoại của mình một lúc lâu, rồi mới nhớ ra phải gửi một tin nhắn WeChat cho Lâm Thế Đông  nói rằng sẽ đến muộn một chút, mở khung trò chuyện ra thì phát hiện đã bỏ lỡ vài tin nhắn mới mà cậu ta gửi trước đó.

"Vương ca ca ca ca, anh đã nhận được địa chỉ ăn tối chưa? Mới vừa bận quá, không kịp nói với anh..."

"Chiều nay tôi không đi gặp khách hàng mới sao, kết quả là khách hàng đó lại là chồng của Lưu Tĩnh."

"Chết tiệt, có khéo không chứ?"

" Hắn vừa đến đã hỏi tôi có phải là Thạch Đầu của lớp tám không, làm tôi ngơ ngác, hắn nói tên trường của chúng tôi, tôi mới nhận ra."

Như thể biết rằng Vương Sở Khâm không nhớ rõ người, Lâm Thế Đông còn tốt bụng nhắc nhở: "Cậu còn nhớ Lưu Tĩnh không, hoa khôi lớp mình."

Ồ, hóa ra lớp họ còn có hoa khôi.

"Chồng cô ấy còn biết đến anh, nên sau đó chúng tôi nói chuyện và biết tối nay vừa hay hẹn nhau đi ăn, anh ấy nói sao không cùng nhau ăn luôn."

"Làm sao? Vừa lúc cậu cũng gặp khách hàng mới?"

" Dù sao anh ấy cũng chọn địa điểm, anh ấy đãi khách, Lưu Tĩnh cũng sẽ đến."

Vương Sở Khâm gõ gõ vào vô lăng, anh thì không sao, nhưng anh lo lắng rằng Tôn Dĩnh Sa đã mệt cả ngày sẽ cảm thấy không thoải mái.

"Giờ nào rồi......" Tôn Dĩnh Sa miễn cưỡng mở một nửa mắt, trốn trong chăn và hỏi một cách chậm rãi.

"Còn một phút nữa là tám giờ. Còn muốn ngủ thêm một chút nữa không?" Vương Sở Khâm lập tức nghiêng đầu nhìn cô , một tay chui vào chăn nắm lấy khớp ngón tay của cô ấy , Tôn Dĩnh Sa ngủ dậy khắp người đều ấm áp, giọng nói cũng mềm mại.

"Không ngủ nữa!" mèo con đưa móng vuốt ra sờ lên nóc xe rồi duỗi người, lại nhìn anh với ánh mắt chờ đợi, "Nếu ngủ thêm, Đá Cuội sẽ ăn hết món em thích mất."

Bé mèo này thật ngoan, Vương Sở Khâm cười khẽ vài tiếng, không nhịn được đưa mặt lại gần cô ấy để đòi hôn.

Tôn Dĩnh Sa ôm đầu anh ấy, hời hợt cắn nhẹ vào khóe miệng anh, nhưng Vương Sở Khâm không hài lòng, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ không đủ thỏa mãn. Cô đành phải lại nâng mặt anh lên, như gà con mổ thóc, từ trán đến cằm, mổ một hồi mới thôi.

"Thạch Đầu nói bữa ăn có người khác tham gia vào phút chót." Vương Sở Khâm đưa cho cô xem tin nhắn, Tôn Dĩnh Sa lật qua lật lại một hồi rồi đột nhiên nhìn anh với vẻ hứng thú.

"Phải là Lưu Tĩnh hồi trung học của chúng ta không! Anh biết không, chỉ vì cô ấy đã từng tỏ tình với anh hồi đó, mỗi lần gặp cô ấy hồi trung học em đều thấy ngại chết đi được!" Tôn Dĩnh Sa nhăn mặt thương cảm, không muốn nhớ lại nữa.

Vương Sở Khâm vốn sợ cô sẽ cảm thấy mệt mỏi khi phải đối phó, nên đã chuẩn bị đề nghị bỏ bữa tiệc này để hai người họ đi ăn riêng.

Chưa kịp mở miệng, lời nói đã nghẹn lại trong cổ họng, thay vào đó là sự ngạc nhiên tràn ngập trong đầu.

"Việc này em biết không?"

"Em không muốn biết!!!" Nhiều năm đã trôi qua, bây giờ Tôn Dĩnh Sa chỉ cảm thấy buồn cười, lúc đó bản thân cô thậm chí không thể nhìn thẳng vào mắt Lưu Tĩnh trong hai giây.

"Em lúc đó ngại gì chứ?" Nhiều năm trôi qua, Vương Sở Khâm đã sớm quên đi ký ức về lời tỏ tình đó, chỉ là khi Tôn Dĩnh Sa nhắc lại chuyện cũ, anh lại cảm thấy hứng thú.

"Em chỉ cảm thấy cô ấy đã thổ lộ với anh, nhưng anh lại quấy rầy em ngày, em sợ cô ấy sẽ có thành kiến với em ."

"Là ai đã nói thích anh trước? Nói thích rồi lại không thừa nhận, nói chạy là chạy, lúc đó anh thật sự uất ức muốn đập đầu vào tường."

"Đó không phải là do trước đây anh đã làm mặt lạnh với em sao!" Mỗi lần nói đến đây, Tôn Dĩnh Sa lại không thể không cười, "Còn nữa, anh còn nhỏ mà đã không trong sáng, nếu không phải anh lén nhìn áo lót của em mà cảm thấy xấu hổ, thì em cũng sẽ không hiểu lầm anh đâu!"

Sau khi tập thể dục, chiếc đồng phục mỏng manh ướt đẫm dính vào cơ thể, một chút ánh sáng mùa xuân lờ mờ hiện ra khiến cậu bé đang tuổi thanh xuân không dám nhìn lâu, cũng không dám nói lung tung, cái tuổi thanh xuân rạo rực ấy thật khiến người ta nhớ mãi.

"Đều tại anh, thích em lâu như vậy mà không cho em biết." Vẻ mặt nghiêm túc của Vương Sở Khâm khiến Tôn Dĩnh Sa hơi đỏ mặt.

"Anh nói bậy, rõ ràng là em đã thích thầm anh trước, mà anh còn luôn bắt nạt em."

Đôi mắt tròn xoe của Tôn Dĩnh Sa trợn tròn lên, nhưng Vương Sở Khâm hoàn toàn không cảm thấy mình có lỗi, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt sắc lẹm.

"Vậy thì em không hiểu rồi, bây giờ anh cũng rất muốn bắt nạt em."

Đôi khi bị "bắt nạt" quá mức, ngoài việc cầu xin anh tha thứ, Tôn Dĩnh Sa không còn cách nào khác.

Má càng nói càng nóng, cô không biết phản bác thế nào, chỉ cảm thấy Vương Sở Khâm lúc nào cũng như vậy thật sự rất đáng ghét.

"Vậy lát nữa gặp Lưu Tĩnh, em có thấy ngượng không?" Vương Sở Khâm  hoàn toàn không có ý định nhượng bộ, cứ kiên quyết trêu chọc cô.

" Vương Đại Đầu, anh bị bệnh à! Anh là ai mà em phải ngại vì anh?!"

Cô mèo con tức giận đến mức muốn cào cấu anh ta, Vương Sở Khâm mỉm cười hài lòng. Cảm thấy cuộc sống này thật sự rất thú vị.

Lưu Tĩnh trong giới cũng được coi là một trong những phu nhân hào phóng nhất, xinh đẹp, chồng có gia thế lớn, rất yêu chiều cô, cô không phải lo lắng về cuộc sống, mỗi ngày sống một cuộc đời thần tiên khiến người khác ghen tị.

Cô ấy hầu như không can thiệp vào công việc của chồng, chỉ có một lần vô tình nhìn thấy trong sách dự án của anh ấy vài đối tác tiềm năng, trong đó có một công ty có tên rất quen thuộc.

Cô ấy liền lướt qua WeChat, và quả nhiên, bạn học cấp ba của cô, Lâm Thế Đông,  thỉnh thoảng lại quảng cáo cho công ty của họ trên vòng bạn bè, đúng cái tên trong danh sách.

Và cô ấy biết, người đại diện pháp lý của công ty này chính là Vương Sở Khâm.

Cô ấy vô tình giới thiệu cho chồng mình công ty nhỏ không ai biết đến này, nói rằng đó là công ty của bạn học cấp ba của cô ấy, một người học giỏi thực sự và rất đáng tin cậy.

Cô ấy không phải là muốn âm thầm làm việc tốt, cũng không có ý nghĩa gì khác, bây giờ cô ấy sống cũng khá ổn, nên cô ấy thật sự rất tò mò, người mà cô ấy từng rất thích năm đó, bây giờ sống thế nào.

Hơn nữa, người đó còn từng từ chối cô.

Cô ấy tỉ mỉ trang điểm, mặc chiếc váy mới mua, đeo túi xách tinh tế, tài xế chu đáo đưa cô đến dưới khách sạn, khi theo nhân viên phục vụ đi vào phòng riêng, lòng cô bỗng nhiên hồi hộp, khó thở, căng thẳng như trở về thời trung học.

May quá.

Vương Sở Khâm vẫn chưa đến.

Lưu Tĩnh nở một nụ cười xã giao tiêu chuẩn chào hỏi Lâm Thế Đông , không có những câu xã giao thừa thãi, hơi lạnh lùng và yên tĩnh ngồi bên cạnh chồng, mới cảm thấy hơi thở gấp gáp cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại.

“ Vương tổng còn bao lâu nữa đến?” Chồng của Lưu Tĩnh cũng không vội, lịch sự hỏi Lâm Thế Đông

"Chắc sắp đến rồi," Lâm Thế Đông nhìn đồng hồ, giải thích hộ cho Vương Sở Khâm"Chiều nay anh ấy ở bên khu huấn luyện của đội tuyển quốc gia, giờ đang trên đường đến đây."

Có thể hợp tác với cơ sở huấn luyện của đội tuyển bóng bàn quốc gia, không có chút thực lực và bối cảnh thì không được, chồng của Lưu Tĩnh ánh mắt sáng lên, còn muốn tìm hiểu thêm, "Gần đây tôi đã đầu tư vào vài câu lạc bộ bóng bàn, thiết bị kỹ thuật có thể giống như của đội tuyển quốc gia không?"

"Được thì được, nhưng không cần thiết." Lâm Thế Đông không muốn từ chối thẳng thừng, chỉ là họ vẫn chưa có tiền lệ sử dụng thiết bị của đội tuyển quốc gia tại câu lạc bộ, ngoại trừ......

“Lưu Tĩnh!” Tôn Dĩnh Sa gọi tên cô trước, còn nhiệt tình vẫy tay, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cô lập tức bị Lưu Tĩnh bắt gặp, cô không biết phải phản ứng thế nào, trong lòng trào dâng một cảm giác thất bại quen thuộc, khiến cô vô thức so sánh bản thân với Tôn Dĩnh Sa hiện tại ————

Đối phương mặc đồ hiệu gì ? Đeo túi giá nào ? Chăm sóc da thì thế nào ? Vương Sở Khâm có tốt với cô ấy không ? Nhẫn đó nặng bao nhiêu cara?

Lưu Tĩnh chú trọng đến từng chi tiết, trang điểm tinh tế, toàn thân không dưới sáu con số, mỗi lời nói và hành động đều được trau chuốt tỉ mỉ, cô ấy không bao giờ mắc lỗi, cô ấy đảm bảo mỗi giây phút đều xinh đẹp và phù hợp. Ai có thể so sánh được với cô ấy chứ?

Chỉ là Tôn Dĩnh Sa đến với hai bàn tay trắng, dáng vẻ thoải mái và tự nhiên của cô ấy khiến cô cảm thấy lạ lẫm.

Như thể họ không cùng một thế giới, thì so sánh từ đâu ra?

Từ đầu đến cuối, cô vẫn không hiểu, trong mắt Vương Sở Khâm, cô ấy rốt cuộc kém hơn Tôn Dĩnh Sa ở điểm nào?

Vương Sở Khâm nói chuyện công việc với họ, Tôn Dĩnh Sa chăm chú ăn uống. Khi cuộc trò chuyện trên bàn ăn dần trở nên thân mật, cô ngẩng đầu lên mới phát hiện Lưu Tĩnh không động đũa, cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện, mà chỉ nhìn thẳng về phía cô, mỉm cười.

Tôn Dĩnh Sa không hiểu chuyện gì, liếm môi rồi nhướng mày nhìn cô ấy.

"Tôn Dĩnh Sa , cậu thật sự không thay đổi chút nào."Lưu Tĩnh cười và lắc đầu, chỉ vào má mình, ra hiệu rằng khóe miệng của cô có một hạt cơm.

"Cậu đang khen tôi hay đang châm chọc tôi vậy?" Tôn Dĩnh Sa làm một vẻ mặt ngạc nhiên một cách phóng đại, vẫn như hồi nhỏ tự nhiên, khiến Lưu Tĩnh cảm thấy buồn cười, vẫy tay bảo cô ngồi gần hơn một chút, tiện cho việc thì thầm.

Tôn Dĩnh Sa do dự vài giây, đặt đũa xuống, kéo ghế của mình đến bên cạnh Lưu Tĩnh, không nhịn được phàn nàn, "Lưu Tĩnh nếu không phải là một mỹ nhân, tôi đã không để bạn làm phiền tôi ăn cơm."

Vương Sở Khâm vốn đang trò chuyện nhiệt tình , ba người ngồi nói chuyện ở đó . Tuy nhiên mỗi khi Tôn Dĩnh Sa có động tĩnh gì thì Vương Sở Khâm liền quay qua xem cô có chuyện gì . Đập vào mắt anh là cảnh vợ mình không chút lưu luyến rời xa mình, cú sốc khá lớn, thực sự có chút tủi thân, chỉ đành nhíu mày nhìn cô ấy với vẻ nghi hoặc.

Lưu Tĩnh nhìn chồng mình đang cười nói vui vẻ với Lâm Thế Đông, không thèm để ý đến cô lấy một giây, lập tức cảm thấy có chút không nói nên lời.

"Tôi nhớ hồi trung học các cậu cũng như vậy đúng không?" Lưu Tĩnh mỉm cười, "Ngày nào cũng mắt chữ A mồm chữ O."

Câu này khiến Tôn Dĩnh Sa không biết phải đáp lại thế nào, hồi trung học hai người họ lén lút có chút mập mờ với nhau, không ai nói ra nhưng giữ bí mật rất kỹ, tưởng rằng rất kín đáo nhưng thực ra cả lớp đã sớm biết rõ.

"Ôi, lúc đó các cậu yêu nhau từ khi nào vậy?" Lưu Tĩnh giả vờ không để ý hỏi, cô muốn biết sau khi cô thổ lộ tình cảm với Vương Sở Khâm thì họ mất bao lâu mới ở bên nhau.

........Ngay cả Tôn Dĩnh Sa cũng không nhớ rõ, cô chỉ nhớ rằng cô đã nói thích Vương Sở Khâm vào ngày Lưu Tĩnh thổ lộ tình cảm. Nhưng cô cũng không chắc là ngày đó. "......Chắc là khoảng năm hai năm ba ấy..."

Ban đầu Tôn Dĩnh Sa định lờ đi cho qua chuyện, nhưng Lâm Thế Đông nhân lúc họ đang trò chuyện, nghe thấy câu hỏi và câu trả lời của họ, có chút ngạc nhiên gọi cô, "Sa tỷ, không phải chị đã thổ lộ với Vương ca vào ngày 11 tháng 5 sao, anh ấy ngày nào cũng nhắc đến ngày này, chị cũng quên rồi sao?"

Lâm Thế Đông không biết gì cả, như một kẻ ngốc, còn Tôn Dĩnh Sa thì có chút ngượng ngùng mà xoa trán, "Vậy thì anh Vương của cậu có nói với cậu không rằng sau một tháng anh ấy lại chính thức thổ lộ với tôi?"

Lâm Thế Đông lắc đầu, đưa ngón tay cái lên, "Các cậu thật lợi hại."

Lưu Tĩnh bật cười khẽ, cô ấy đối với ngày hôm đó sao có thể không nhớ rõ, người mình thích hồi còn trẻ như được khắc trên bia đá, huống chi cô ấy chưa bao giờ trải qua cảm giác bị từ chối, cảm giác đó dù thời gian có trôi qua vẫn không thể phai mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro