CHƯƠNG 46 - Người Yêu (14) - H
Tin vui 1: Hành trình "Sở - Sa" trong "Thời Không Đan Xen" sắp kết thúc rồi nha. Đây là chương áp cuối rồi bà con ơi. Và nó xứng đáng là chương áp cuối đó vì dịch 2 ngày mới xong, miẹ =)))). Mai đăng chương cuối, truyện có thêm 2 ngoại truyện sẽ đăng sau.
Tin vui 2: Bả lên truyện mới =)). Rất OOC và drama :)))), bả giới thiệu là nặng nề á :)))
_________________________
Khi tin đồn tình ái của Vương Sở Khâm lan tràn khắp mạng xã hội, thì vị tân vương của Giải vô địch thế giới hoàn toàn không hay biết gì về điều đó, vì đang bận cùng với người anh hay gọi là 'vợ yêu' - cũng vừa bảo vệ thành công danh hiệu vô địch của mình, triền miên trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ mà quên cả trời đất là gì!
Trên chiếc giường rộng lớn, hai cơ thể trần trụi dính chặt vào nhau, thân hình cao lớn vạm vỡ của Vương Sở Khâm gần như che phủ hoàn toàn người nhỏ bé phía dưới, chỉ để lộ đôi chân trắng nõn thon gọn đang bị anh ra vào không ngừng.
Tôn Dĩnh Sa gần như không có chút không gian nào, bị anh ấy đè từ phía sau và thâm nhập hết lần này đến lần khác, tiếng rên, tiếng thở dốc khó nhịn không ngừng thoát ra, cùng lúc đó, giữa hai đôi chân đang khép chặt của cô, là cánh hoa ướt át đang bị dương vật thô lớn căng ra thành một hình tròn. Thứ "của quý" đỏ sẫm cắm sâu trong đó, theo từng nhịp ra vào của anh, không ngừng tiết ra mật dịch trơn trượt, nóng bỏng...
Đây là lần thứ ba trong đêm nay ---
"Vương... Sở Khâm...! Anh... có phải... đói em quá rồi không hả?" – Tôn Dĩnh Sa thở không ra hơi, trong giọng nói còn vương chút oán trách và bất lực, vừa mắng vừa tố cáo hành vi khốn nạn của anh, từ lúc vào cửa đến giờ, cô ấy còn chưa kịp uống một ngụm nước nào!
Hai người vừa về đến, hành lý còn chưa kịp đặt xuống, anh đã ấn cô vào tủ giày ở lối vào, kéo quần cô xuống và "làm" ngay một hiệp. Động tác anh ấy lấy bao cao su từ trong tủ giày thuần thục đến mức đáng kinh ngạc. Lúc đó, Tôn Dĩnh Sa bị anh ấy thâm nhập đến nỗi nửa ngày không lấy lại được hơi, cũng đã mắng anh những lời tương tự, trách anh sao mà vội vàng đến thế.
Vương Sở Khâm không để ý đến cô, đè người làm xong một hiệp, tiếng động lớn đến nỗi Tôn Dĩnh Sa còn cảm thấy nếu đó là cửa ký túc xá thì bây giờ tất cả mọi người đã nghe thấy hết rồi. Tôn Dĩnh Sa nằm úp mặt lên vai anh, yếu ớt nghĩ, rồi được anh bế vào lòng đi tắm.
Dù cả hai đều đã mệt nhoài sau chuyến đi dài, nhưng Vương Sở Khâm lại như được tiêm một liều thuốc kích thích, Tôn Dĩnh Sa không có lấy một phút tắm rửa yên ổn, hai người không mặc quần áo, da thịt dính sát vào nhau, anh ấy ở gần cô như vậy, thân hình nam tính cao lớn cứ thế đứng trước mặt cô. Dù đã là người yêu, Tôn Dĩnh Sa vẫn không kìm được mà đỏ mặt.
Cô quay mặt đi, khi anh tiến lại gần thì tim không kìm được mà đập nhanh hơn. Cuối cùng, chẳng hiểu sao, trong lúc tắm rửa, hai người lại hôn nhau thắm thiết. Bọt xà phòng còn chưa kịp rửa sạch, cô đã bị anh bế lên, ấn vào tường mà hôn. Nụ hôn mãnh liệt, nóng bỏng, hòa quyện trong làn nước nóng. Tôn Dĩnh Sa vòng chân quanh eo anh ấy, hai tay ôm lấy cổ anh.
Thoạt đầu, anh ôm ghì cô trong tư thế truyền thống, rồi lại chuyển sang chống tay vào tường, đẩy vòng ba căng đầy về phía sau để anh có thể thâm nhập từ phía sau. Cuối cùng, anh khăng khăng muốn làm tình trước gương, muốn cô tự mắt nhìn thấy cảnh anh chiếm lấy cô mãnh liệt đến thế nào, và cách anh trút bỏ sự ham muốn của mình. Cuộc vui kết thúc khi anh tháo bao, rồi lại đưa dương vật trần trụi cắm thẳng vào tiểu huyệt, mạnh bạo ra vào thêm vài nhịp, khiến Tôn Dĩnh Sa bị kích thích đến mức phun trào ngay tại chỗ. Cùng lúc anh rút ra, toàn bộ tinh dịch bắn tung tóe lên mặt gương.
Hai dòng chất lỏng hòa quyện trong không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống. Trước mắt Tôn Dĩnh Sa dường như trống rỗng, toàn thân cô run rẩy tựa vào lòng anh, gần như không dám nhìn thẳng vào tấm gương đã bị họ làm cho nhếch nhác, và hình ảnh khêu gợi đến mê hoặc của chính mình trong gương ướt đẫm... Cô thực sự không tài nào hiểu nổi. Một người yêu sạch sẽ như Vương Sở Khâm, sao lại làm ra những chuyện đầy nhục dục và bạo liệt đến thế cơ chứ!
Nghe vậy, Vương Sở Khâm, người đã "nhịn đói" không biết bao lâu kể từ khi khóa huấn luyện ở Hải Nam bắt đầu cho đến khi hai trận đấu kết thúc, bị lời oán trách của cô chọc cười, anh bật cười lạnh, rồi nâng người cô dậy, đẩy đầu gối cô về phía trước khiến cô bị ép vào tư thế quỳ, lưng cong lên, vòng eo mềm mại hoàn toàn nằm trong tay anh, kéo eo cô lại, dục vọng thô lớn của anh mạnh bạo thâm nhập sâu hơn, ra vào dữ dội, như muốn nói: ""Anh nhịn sắp chết rồi mà em còn dám hỏi à?! Em không biết sao?! Hả?! Còn dám hỏi!"
Cô còn chưa kịp kêu lên, thì cơ thể đã bị đâm xuyên sâu đến tận cùng.
"Á!!! Không được! Không... như thế này...!"
Động tác của anh cực kỳ mãnh liệt, cảm giác bị lấp đầy đến tận đáy khiến cô run rẩy từng hồi. Tư thế này khiến anh thâm nhập quá sâu, cô hoảng loạn vặn vẹo mông bò về phía trước, cố gắng thoát khỏi tình cảnh dữ dội bất ngờ này, nhưng lại bị anh giữ chặt eo kéo ngược lại khiến thứ đó càng cắm sâu hơn nữa—!
"Á! Á!"
"Trong khóa huấn luyện không được chạm vào, ở Macau và Doha cũng không được chạm! Ngay cả khi giành được chức vô địch, anh lén chạm vào tay em cũng không được! Hả! Tôn Dĩnh Sa? Giờ ở bên ngoài chạm vào em một cái cũng không được nữa phải không?! Ngồi cạnh nhau trên máy bay cũng không cho anh nói chuyện với em thêm một lát!"
Tôn Dĩnh Sa bị anh giữ chặt eo kéo lại để tiếp tục thâm nhập, gần như bị làm cho hồn siêu phách lạc.
"Á! Á!!!"
Trước mắt Tôn Dĩnh Sa tối sầm lại, đôi chân cô run rẩy, tiểu huyệt co rút dữ dội. Một luồng khoái cảm mạnh mẽ không ngừng dâng trào từ hạ thân, khiến cô bật khóc nức nở ngay tại chỗ.
Thế nhưng, giọng nói của Vương Sở Khâm lại như đang xả hết lửa tình, "Anh đối xử với em tốt quá phải không? Hả? Đô Đô? Làm bạn trai lại còn hơn làm anh trai à? Anh trai thì có thể ôm em, có thể chạm vào em, còn bạn trai thì không, đúng là đạo lý này phải không bé con? Nói cho anh nghe!"
"Không... không phải... anh trai... em... em sai rồi! Á! Nhẹ chút... nhẹ chút được không? Em... em không chịu nổi nữa." Những ngón tay Tôn Dĩnh Sa siết chặt ga trải giường, cơ thể cô liên tục bị đẩy tới rồi lại kéo về. Cô cầu xin trong vô vọng, đã sắp vỡ tan rồi!
"Không chịu nổi thì xuất ra! Xuất cho anh xem! Không phải em thích anh sao bé con? Nói cho anh nghe! Nói em nhớ anh! Nói em muốn bị anh làm!"
Vương Sở Khâm nói với giọng điệu đầy hung hăng, sự bất mãn trong lòng anh trút hết lên giường. Một bàn tay vỗ mạnh vào mông mềm mại đang run rẩy của cô, dương vật thô lớn thâm nhập mạnh mẽ, đè nén eo cô mà xoa nắn theo vòng tròn. Cứ thế, một cú đâm, hai cú xoay, Tôn Dĩnh Sa chỉ chịu được năm lần. Toàn bộ thân trên cô ngửa ra sau, hai bầu ngực ưỡn lên cong vút, tiếng thét xé lòng bật lên khi cô chạm đến cực khoái, còn tiểu huyệt thì bắn ra không ngừng, ướt át đầy khắp nơi...
Vương Sở Khâm bị cô siết chặt đến mắt hoa lên, suýt chút nữa đã xuất tinh vì bị kẹp, bao cao su gần như rách hẳn, khi anh vội vàng rút ra, nó hoàn toàn kẹp chặt bên trong tiểu huyệt cô...
Anh thở dốc, đưa tay kéo ra, còn tốn chút sức lực. Anh cúi người hôn lên phần lưng dưới của cô để an ủi, nụ hôn của anh trượt dài xuống, nâng đỡ cặp mông trắng nõn của cô và hôn thêm vài lần. Môi anh nhẹ nhàng tách mở cánh hoa mềm mại, ẩm ướt của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt trêu, từng chút một mút mát, động tác dịu dàng đến mê đắm. Nhưng Tôn Dĩnh Sa vừa mới trải qua một lần cao trào, làm sao chịu nổi sự liếm láp như vậy? Cô yếu ớt bò về phía trước, dùng chân đá anh, "Làm gì thế!"
Vương Sở Khâm bị cô nhẹ nhàng đẩy ra cũng không tức giận. Anh xoay người cô lại, tách rộng đôi chân cô ép xuống giường. Anh ngẩng khuôn mặt điển trai, liếc nhìn cô, rồi trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: "Cho anh ăn một chút đi, bảo bối, lâu rồi không được ăn, anh thèm lắm."
Nói xong, anh phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Tôn Dĩnh Sa, cúi đầu vùi sâu vào—
"Á! Ưm!!!" Tôn Dĩnh Sa không thể trốn tránh, không thể thoát ly. Toàn thân cô bị anh đè chặt lên giường, lưng tựa vào gối, hai chân bị ghì chặt. Cả người cô tê dại từ đầu ngón chân, bởi chiếc lưỡi điêu luyện của anh. Cô hoảng loạn đưa hai tay luồn vào tóc anh, níu lấy yếu ớt, chân đạp lên lưng anh. Cô lại một lần nữa phun trào vì sự mơn trớn đó, toàn thân mềm nhũn đổ vật xuống giường, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào mờ mịt trong mê ly...
Vương Sở Khâm lại lấy một chiếc bao khác từ đầu giường, vừa hôn vừa đè cô xuống, đối mặt nhau mà thâm nhập và khuấy động. Lúc này, Tôn Dĩnh Sa đã hoàn toàn phó mặc cho anh, cô ôm lấy lưng anh, yếu ớt rên rỉ theo từng nhịp điệu của anh: "Ưm... á... ưm... ưm... sâu quá..."
Cơ thể căng tràn cơ bắp của Vương Sở Khâm dán chặt vào thân hình mềm mại của cô. Hai người trần trụi dính vào nhau. Anh ấy đâm vào cực mạnh, khát khao được "ăn" cô đã dâng trào từ lâu, chỉ muốn làm cô mềm nhũn ra và thâm nhập, chiếm đoạt.
Nơi giao hợp thậm chí còn bắn ra bọt trắng. Dương vật màu đỏ sẫm ra vào trong lỗ huyệt nhỏ hẹp, hồng hào. Khuôn mặt điển trai của Vương Sở Khâm dần lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng vì những chuyển động mãnh liệt. Đôi mắt anh dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang động tình của cô, khẩn thiết hỏi: "Thích không em yêu? Anh có lợi hại không?!"
Tần suất thâm nhập tốc độ cao khiến Tôn Dĩnh Sa gần như mất đi lý trí. Cô dạng chân ra, vừa đau vừa sướng đón nhận vật vĩ đại của anh. Miệng nhỏ rên ư ử, tiếng kêu dâm đãng hơn mỗi lúc một lớn: "A~ a~ Lợi hại... anh ơi, lợi hại lắm..."
"Chỗ nào lợi hại? Hả? Đô Đô!" Vương Sở Khâm toát ra hơi nóng hừng hực, khóe mắt đỏ hoe, tàn bạo mà cọ xát, mà chiếm lấy cô!
"Ư... á! Á! Á!!! Anh ơi!" Tôn Dĩnh Sa gần như mất kiểm soát hoàn toàn, bàn tay nhỏ bé loạn xạ bám víu trên lưng anh, kéo cả người anh xuống, dán chặt vào mình. Bàn tay nhỏ của cô lần theo cơ bắp lưng cuồn cuộn xuống đến mông anh, ấn xuống theo nhịp điệu của anh! Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ run, hai chân không tự chủ được mà dạng rộng hơn, muốn anh có thể thâm nhập sâu hơn... không kìm được mà thốt lên: "Tuyệt... vời! Á! Anh ơi! Á... á!"
Anh trai của cô, với bờ vai rộng và vòng eo mạnh mẽ, khi chiếm lấy cô, sự hung hãn và dứt khoát ấy như một con sư tử không thể ngăn cản trên sân đấu. Tôn Dĩnh Sa dần chìm đắm trong niềm hoan ái bất tận này, từ cổ họng cô phát ra những âm thanh mà chính cô cũng không thể tin nổi: "Muốn... muốn nữa... anh ơi... muốn nữa... muốn anh..."
Vương Sở Khâm muốn nhìn khuôn mặt cô, nhưng toàn thân anh lại bị cơ thể bỏng cháy của cô quấn chặt. Nghe tiếng rên rỉ mềm mại của cô, bàn tay cô ghì chặt trên mông anh càng khiến cả người anh tê dại kịch liệt từ xương cụt!
Cơn tê dại ấy lan nhanh dọc sống lưng, xuyên khắp cơ thể, thẳng lên đỉnh đầu, khiến đôi mắt anh đỏ ngầu. Anh gồng thắt lưng, mạnh mẽ thâm nhập: "Chết tiệt!"
Cơ thể cô gái dưới thân anh chao đảo lên xuống, hai bầu ngực mềm mại bị ép sát vào ngực anh. Bên tai anh là tiếng rên rỉ mê dại của cô, tiếng kêu ngày càng cao, càng lúc càng mãnh liệt: "Á! Á!!! Làm em đi! Anh ơi!! Làm em đi!"
Bé con của anh, trên giường của anh, rên rỉ đầy dâm đãng, quấn chặt lấy anh, đòi anh chiếm đoạt. Cảnh tượng như thế này, nếu là nửa năm trước, Vương Sở Khâm có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới—!
Anh như phát điên, đè chặt lấy cô, ra vào điên cuồng, thay đổi tư thế và góc độ để thâm nhập. Anh khẩn thiết tìm đến môi cô, và ngay khoảnh khắc môi chạm môi, cổ họng anh phát ra một tiếng thở dài sâu thẳm, anh quấn lấy lưỡi cô và hút lấy đầy say mê.
Không, anh đã từng nghĩ đến. Trong vô số đêm qua, sau vô số lần chạm chạm vô tình, đó là dục vọng đáng xấu hổ mà anh thầm giấu kín, khó có thể kể cho ai nghe.
Giấc mơ đáng hổ thẹn nhất của anh là khi cô mặc bộ đồ thi đấu màu đỏ quỳ trên giường anh, chiếc quần short ngắn cũn cỡn kẹt giữa đôi chân trắng nõn. Cô đẩy vòng mông tròn trĩnh lên, tự tay tách mở tiểu huyệt hồng hào đến tột cùng, rồi quay đầu lại, nũng nịu gọi anh: "Anh ơi, mau vào làm em đi...!"
Đó là một đêm sau ngày cô công khai ôm anh ở Houston. Sau đó mấy ngày, Vương Sở Khâm còn ngại ngùng không dám nói chuyện với Tôn Dĩnh Sa. Bởi vì trong mơ, anh đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với "em gái" của mình.
Giờ đây, cô ấy thực sự thuộc về anh!
Cả căn phòng giờ đã biến thành sân khấu của tình yêu đôi lứa. Trong không gian riêng tư ấy, mọi giác quan và khoái cảm dường như được phóng đại vô hạn. Theo mỗi nhịp thâm nhập mãnh liệt của anh, cô đều hét lên đầy phấn khích, diễn tả bằng lời mọi cảm nhận từ tận sâu thẳm cơ thể, không chút giấu giếm—
"Ồ! Ồ! Em yêu dâm đãng của anh!"
"Anh là ai? Hửm? Ai đang làm em đó, Đô Đô?"
"Anh... Anh ơi! Á! Á!!"
"Sai rồi! Là chồng! Là người đàn ông của em đang làm em!"
Vương Sở Khâm bẻ một chân cô đặt lên vai mình, cả người anh quỳ gối phía trên cô, thâm nhập vào như một chiếc kéo, ăn khớp hoàn hảo. Tôn Dĩnh Sa buộc phải nằm sấp trên giường, nửa thân dưới được nâng cao. Góc độ này kích thích một cách kỳ lạ, khiến Tôn Dĩnh Sa cảm thấy một sự khó chịu khó tả, eo cô không tự chủ được mà cong lên—
"Á á á á á á!"
"Gọi chồng đi!!"
Tiếng va chạm nhóp nhép vang dội khắp phòng. Tôn Dĩnh Sa hét lên và vặn vẹo eo mình lên cao hơn: "Á———!! Chồng... Chồng ơi!"
Tôn Dĩnh Sa nhanh chóng hét lên và một lần nữa được anh đưa lên đỉnh cao trào. Lỗ huyệt đỏ bừng phun ra khắp nơi. Dục vọng của Vương Sở Khâm rút ra một nửa, từ trong ra ngoài bị cô làm ướt sũng. Cô mềm nhũn đổ vật xuống, thân hình trắng nõn đầy đặn co giật. Cả người cô được anh đè xuống, ôm vào lòng, vừa hôn vừa vuốt ve. Đôi môi anh say sưa vùi vào bầu ngực căng tròn của cô, thốt lên: "Ưm... mềm quá, ngực em thật quyến rũ! Em yêu của anh, thật tuyệt vời!"
Anh càng hôn mút, càng trở nên hưng phấn tột độ. Vật thô cứng bắt đầu thâm nhập trở lại với những tiếng "phụp phụp", mỗi nhịp lại càng mạnh mẽ hơn. Tôn Dĩnh Sa bị anh va chạm đến mê dại, ưm ưm a a chịu đựng những cú xâm nhập điên cuồng của anh. Cửa huyệt ướt át nhão nhoẹt, cơ thể cô cũng bị làm cho mất đi ý thức: "Á á á á! Lớn quá... Á á! Sướng quá... ư...! Á!"
"Cái gì lớn? Đô Đô? Nói ra đi!" Vương Sở Khâm đè chân cô xuống, thâm nhập mạnh bạo, ra vào dứt khoát và sảng khoái. Lông mày anh nhíu chặt, nói một cách ác liệt: "Nói! Em sướng đến mức nào khi bị anh làm!"
"Anh ơi, lớn quá..."
Nghe thấy giọng cô run rẩy cất lên, Vương Sở Khâm đột nhiên run mạnh.
"Á...! Anh... làm em sướng quá... thích quá... ưm! Ưm! Ưm á... Á á á! Chồng làm em đi... nhanh lên... Đô Đô muốn bị 'cái đó' lớn của chồng làm!"
"Chết tiệt! Vợ ơi! Làm chết em luôn!! Trước đây sao anh không biết em phóng túng đến vậy? Hả? Tôn Dĩnh Sa?" Vương Sở Khâm đè cô xuống, thâm nhập mạnh mẽ hàng trăm nhịp. Mắt anh đỏ ngầu, động tác lắc hông cuối cùng khiến dương vật tạo thành tàn ảnh. Miệng anh không một lời nào sạch sẽ: "Cái này làm em sướng không? Bắn vào trong em có được không!"
Cả căn phòng tràn ngập tiếng nước lẹp nhẹp và tiếng rên rỉ mê loạn. Tôn Dĩnh Sa bị làm cho mắt hoa lên, cô gật đầu loạn xạ: "Á! Á! Á!"
Cô đã hoàn toàn không biết anh đang nói gì nữa, đôi mắt đẫm lệ, cái lưỡi nhỏ bị làm cho thè cả ra, chỉ còn biết ưm ưm a a mà rên rỉ.
Vương Sở Khâm hoàn toàn mất kiểm soát. Những nhịp cuối cùng trực tiếp đâm sâu vào tử cung, sự kích thích chí mạng khiến anh bắn ra ngay lập tức. Anh bất động hồi lâu, sau cơn cao trào dường như mới dần hồi phục, từ từ rút ra, bên trong bao cao su trong suốt, thứ đó gần như tràn đầy. Anh đỏ mặt ném nó vào thùng rác, rồi cầm giấy vệ sinh quay lại giúp cô lau chùi. Lúc này, Tôn Dĩnh Sa vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy. Cô nhìn anh, khóc thút thít nói nhỏ, đôi mắt long lanh đỏ hoe: "Sâu quá anh ơi... hình như đâm vào tử cung rồi... đau..."
Vương Sở Khâm đỏ mặt cúi xuống hôn khóe mắt cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Anh xin lỗi..."
"Anh dữ quá." Cô khẽ oán trách khi anh đang giúp cô vệ sinh.
Vương Sở Khâm ôm cô đứng dậy. Vũng nước tình ái cô tiết ra đã làm ướt sũng ga giường. Anh có chút không phục: "Vừa nãy em còn nói sướng mà!"
Tôn Dĩnh Sa im lặng không nói.
"Em còn nói bé con muốn bị của chồng to —"
"Anh im đi! Em đâu có nói!"
Vương Sở Khâm nhìn cô cười, đặt cô ngồi lên bàn, tay anh vươn vào giữa hai chân cô. Anh nhướn mày, "Ướt thế này rồi? Có muốn anh làm thêm lần nữa không?"
"...Ưm! Không muốn!"
Vương Sở Khâm hoàn toàn không tin lời cô. Ngón tay anh vừa thâm nhập vào lỗ huyệt, nó đã siết chặt lấy, mút mát anh.
Anh cắn vành tai cô, dỗ dành khéo léo, sức tay vẫn không giảm: "Bé con à, bây giờ vừa mới được khai phá, làm thêm vài lần nữa, sau này em sẽ không còn đau nữa đâu."
"Thật sao?"
"Ừm."
"Vậy anh vào đi."
"Gì cơ? Anh chẳng phải đã vào rồi sao? Sao thế, hai ngón tay không đủ sao bé yêu? Anh ba ngón cùng vào nhé?"
Vương Sở Khâm, cái tên khốn này, rõ ràng là cố tình trêu chọc!
"Á! Á! Không phải ngón tay, em muốn, muốn!"
"Muốn anh làm gì? Hửm bé con? Nói ra đi, anh sẽ cho em."
Mặt Tôn Dĩnh Sa đỏ bừng, cô run rẩy mắng anh: "Đồ khốn nạn...! Ưm!"
Cô ấy vẻ mặt ngượng ngùng e ấp, còn Vương Sở Khâm thì không thể kìm nổi nữa. Anh kéo quần xuống, để lộ vật to lớn đã cương cứng từ lâu của mình. Anh nắm lấy thân trụ, tách mở vùng 'thịt trai' hồng hào của cô, rồi thâm nhập. Phần quy đầu anh lên xuống trêu chọc hạt đậu nhỏ nhạy cảm của cô. Viên ngọc hồng hào đó nhanh chóng sung huyết và to ra dưới sự va chạm liên tục của anh. Vương Sở Khâm dán mắt vào biểu cảm trên khuôn mặt cô, cảm nhận những thay đổi của cô.
Tôn Dĩnh Sa sắp bị anh trêu chọc đến phát điên. Bên dưới cô vừa nóng vừa ngứa, phô bày rõ rệt sự khao khát của cơ thể. Mặt cô đỏ bừng, cô đẩy anh: "Đừng nghịch nữa... Vào đi!"
"Nói ra khao khát của em đi."
"Chồng... Chồng ơi mau vào đi, Sa Sa muốn chồng làm...! Ưm!"
Vương Sở Khâm hài lòng nhắm thẳng vào huyệt đạo, cắn nhẹ đôi môi nhỏ của cô rồi tiến vào trọn vẹn. "Muốn chồng làm phải không, bé con? Hửm? Bé cưng?"
Anh vừa nói vừa thúc hông, Tôn Dĩnh Sa nhanh chóng bị những động tác dần tăng tốc của anh làm cho lâng lâng như trên mây. Cô ư ư a a rên rỉ, cảm nhận niềm khoái lạc mà Vương Sở Khâm mang lại.
"Sướng không? Anh làm em sướng không? Ồ! Vợ ngoan quá! Đừng kẹp chặt!"
"Không... không kẹp... Vương... Sở Khâm, anh phiền quá đi!"
Đến tận hôm nay, Tôn Dĩnh Sa vẫn không thể hiểu nổi làm sao cô lại có thể chứa đựng được vật to lớn đến thế của anh. Cứ mỗi lần cách một thời gian không làm, cô lại phải chịu đựng cảm giác bị căng phồng đến nổ tung, bị xuyên phá. Chưa kể đến quá trình, chỉ riêng việc để nó ở bên trong đã khiến cô rất khó khăn. Vì chuyện này, Vương Sở Khâm đã vài lần đề nghị cô về nhà anh ở nhiều hơn, nói rằng làm nhiều sẽ quen. Anh ấy tìm đủ mọi cách dụ dỗ, nhưng Tôn Dĩnh Sa lại là người không chịu thua. Cô không vui khi trên sân đấu có thể ngang tài ngang sức với anh, cùng anh chia đôi giang sơn, mà trên giường thì mỗi lần đều bị anh làm cho sống dở chết dở, chỉ biết khóc.
Vì vậy, khi Vương Sở Khâm đề nghị hai người nên sống chung một thời gian sau khi từ Doha trở về, cô đã đồng ý. Vừa về đến nơi, chưa làm gì khác, cô đã vùi mình vào phòng nghiên cứu kỹ chiến thuật suốt ba ngày!
Thật may mắn là cô cuối cùng cũng bắt kịp nhịp điệu của anh. Nhưng tin dữ là Vương Sở Khâm tiến bộ quá nhanh, chiêu trò ngày càng nhiều, bởi lẽ anh ngày càng thấu hiểu cơ thể cô. Đôi khi cô nói không muốn, anh cũng không còn chiều chuộng nữa. Anh biết khi nào cô thực sự đau, và khi nào anh có thể dùng sức mạnh để đẩy cô lên đỉnh cao trào. Hai người đã nhốt mình trong phòng, dùng hết hai hộp bao cao su lớn, và gần như mọi ngóc ngách có thể thử đều đã được họ trải nghiệm.
Ghế sofa chính là nơi dễ xảy ra "tai nạn" nhất ngoài phòng ngủ của họ. Thường xuyên, họ ôm nhau xem TV rồi lại chẳng xem được nữa. Mọi tư thế đều đã được thử trên đó. Vương Sở Khâm vừa "làm" vừa phải hỏi ghế sofa nào khiến cô sướng nhất, rồi còn hỏi chiếc sofa mới ở ký túc xá của cô có vững chắc và bền bỉ không.
Tôn Dĩnh Sa bị anh trêu chọc đến đỏ bừng mặt và tai, nhưng cô không cam chịu yếu thế, liền thách anh lần sau tự mình thử thì sẽ biết.
Anh cười, nói: "Vậy anh phải đích thân kiểm nghiệm rồi, đặc biệt là chiếc giường mới của em." Anh vừa nói vừa cắn nhẹ vành tai cô, bàn tay lớn xoa nắn cặp thỏ trắng căng tràn, giọng nói run rẩy: "Bé con, em có nhớ lần cuối cùng trên giường em không? Anh đã bắn vào trong em, anh sẽ không bao giờ quên cảm giác tuyệt vời đó."
Từ lối vào đến phòng khách, đến nhà bếp, ban công và cả phòng tắm, Tôn Dĩnh Sa nằm mơ cũng không ngờ rằng khi Vương Sở Khâm nói sẽ dạy cô cách sử dụng chức năng sấy khô của máy giặt, anh lại ấn cô lên máy giặt và thâm nhập từ phía sau. Mắt Tôn Dĩnh Sa tròn xoe khi anh lấy bao cao su từ trong tủ dưới bồn rửa.
Nhà bếp cũng vậy. Anh nói sẽ dạy cô chiên trứng, kết quả là trứng cuối cùng đều bị cháy khét.
Vương Sở Khâm thở dốc, vừa "làm" cô, vừa nói những lời không đứng đắn: "Anh muốn ra bên trong em, sau khi thi đấu ở Los Angeles xong, có thể xuất vào trong được không?"
Tôn Dĩnh Sa vốn định mắng anh, nhưng nghe xong nửa câu sau cô lập tức chìm vào suy tư. Cô đột nhiên gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Trước Los Angeles, em sẽ cho anh xuất trong nhé."
"Hả? Vậy... vậy không tốt đâu nhỉ?" Ai đó vừa rồi còn khoe khoang bỗng nhiên hoảng hốt.
Tôn Dĩnh Sa gật đầu, khuôn mặt ngây thơ nói một cách nghiêm túc: "Được mà. Xuất vào cũng không nhất định sẽ mang thai. Mang thai còn có chu kỳ rụng trứng nữa, không ảnh hưởng đến việc thi đấu."
Lúc đó họ đã 28 tuổi. Bất kể kết quả ở Los Angeles thế nào, họ vẫn còn một cuộc đời tuyệt vời phía trước để sống. Đã đến lúc rồi.
"Thật sự muốn lấy anh? Muốn sinh con cho anh?"
"Anh lại nói cái gì thế...! Ưm!"
"Là chính em tự nói đấy nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro