C2 - Phần Tiếp Theo (2)

Một - Phần Tiếp Theo (Tiếp)

_____

Vì sao anh lại tự tin đến thế?
Là bởi lần này Sa Sa trở về từ khóa huấn luyện mật, cô hào hứng kể cho anh nghe về vị chỉ huy của mình. Cô nói mấy năm trước cũng chính người đó phụ trách lớp cô, nghiêm khắc đến mức không nói nổi. Nhưng năm nay, vì kết hôn và có em bé mà cả con người ông ấy như mềm lại, hiền đến lạ.
Cô cảm thán rằng chuyện kết hôn rồi sinh con đúng là điều kỳ diệu, có thể khiến một tấm thép đã tôi ngàn lần cũng hóa thành thứ mềm mại quấn quanh đầu ngón tay.

Khi cô nói những lời ấy, trong đôi mắt đen sẫm như nho của Sa Sa, anh nhìn thấy một thứ ánh sáng của mong chờ, một thứ khao khát rất nhỏ nhưng đủ khiến lòng anh rung chuyển.

Anh nghĩ thời cơ của mình đã đến. Thế là nôn nóng chuẩn bị cho lần cầu hôn thứ hai.
Vì lần trước Sa Sa nói cầu hôn giữa chốn đông người dễ mang cảm giác ép buộc, lần này anh dứt khoát không rủ đám bạn thân ầm ĩ nữa, chỉ bao trọn cả tầng xoay của nhà hàng trên sân thượng.

Bữa tối dưới ánh nến, Sa Sa chẳng hề nhận ra điều gì lạ. Vừa ngồi xuống, cô đã ghé tai anh thì thầm than phiền:
"Ngày lễ như hôm nay mà ở đây không có lấy một khách, chắc chắn đắt cắt cổ lại còn khó ăn nữa, kiểu gì mình cũng lại đụng phải chỗ tệ rồi."

Vương Sở Khâm: ...

Anh căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng sợ Sa Sa nhìn ra, bèn cố ra vẻ bình thản, đưa thực đơn cho cô, còn tỏ ra vô tình hỏi:
"Em đói không? Có muốn gọi món tráng miệng ăn trước không? Món chính chắc còn phải đợi một chút."

Nghe vậy, Sa Sa lập tức xua tay, rồi hồ hởi kể vụ án mới nhất mà cô xử lý ở cục:
"Em không ăn tráng miệng đâu. Anh biết hôm qua bọn em nhận báo án gì không? Có ông kia cầu hôn bạn gái, lại nhét nhẫn vào trong pudding! Pudding thì trơn tuồn tuột, cô kia nuốt gọn luôn chứ sao! Mà cái ông dở hơi đó không gọi bệnh viện, lại gọi thẳng lên cục bọn em cầu cứu. Người ta báo án thì mình phải đi chứ... để khiến cô ấy... thôi thôi thôi, đừng nhắc nữa, lát nữa còn ăn. Nói chung cảnh tượng đó em vừa chứng kiến xong, đúng là xui xẻo hết phần thiên hạ, chắc sau này em sẽ có bóng đen tâm lý với tráng miệng luôn."

Và chỉ một giờ trước đó, thiếu gia nào vừa dặn bếp trưởng giấu nhẫn cưới trong mousse việt quất: ...

Không khó tưởng tượng, lần cầu hôn thứ hai cũng tan thành mây trong phút chốc.

Phía Sa Sa bên này thì cũng thắc mắc: đính hôn hơn một năm rồi, tối tối nằm cạnh nhau, rốt cuộc người đàn ông này làm sao mà chịu nổi không cầu hôn?
Chẳng lẽ anh nghĩ đính hôn, công khai, rồi dọn về sống chung đã đủ, cưới hay không cũng chẳng quan trọng?

Dĩ nhiên, thắc mắc đâu chỉ mình cô. Ngay cả lão Khưu ở nhà cũng bóng gió hỏi:
"Thằng rể tương lai nhà con bị sao thế? Đính hôn thì hăng lắm, tới lúc cưới lại câm như thóc? Sợ nhà mình đòi nhiều sính lễ chắc?"

Sa Sa chọc lại:
"Đính cái hôn còn gian nan như đi thỉnh kinh, chắc dọa người ta sợ đến độ không dám nhắc đến cưới nữa rồi."

Lão Khưu hậm hực:
"Đến lúc này còn đùa được. Chần chừ mãi, hoa dại còn héo, con nháy mắt cái là thành gái ba mươi, coi chừng chẳng ai rước."

Sa Sa: ??? Xin chân thành cảm ơn ba.

Nhà cô thì thắc mắc, còn phía nhà Vương Sở Khâm thì sốt ruột.
Bố mẹ anh thúc mấy lần, hỏi có cần họ đứng ra mang sính lễ đến không.
Lần nào anh cũng từ chối:
"Đính hôn đã là do hai người chủ động đề nghị, giờ cưới mà cũng do hai người mở lời thì con khác gì đứa trẻ không biết tự quyết? Ba mẹ vợ nhìn con ra sao? Cứ từ từ, chuyện cưới là của bọn con. Con phải để Sa Sa gật đầu đã rồi mới bàn tới sính lễ."

Anh khăng khăng muốn cầu hôn trước, muốn Sa Sa chấp nhận rồi mới tiến thêm.
Nhưng anh lại cố chấp chọn một ngày thật đặc biệt, hai dịp lễ tình nhân năm nay đều trôi tuột mất, nên anh quyết: dịp lễ tình nhân sắp tới phải là ngày anh thành công.

Còn trong lòng Sa Sa, thật ra cô thấy bây giờ đã đủ tốt.
Công việc cả hai đều ổn định; ban ngày mỗi người một nhịp, buổi tối anh hầu như đều đến đón cô tan ca, rồi cùng nhau trở về tổ ấm.

Họ có hai căn hộ, căn của anh, và căn bố mẹ anh tặng Sa Sa như quà đính hôn, chỉ cách đó không xa, thuộc sở hữu riêng của cô. Theo lời mẹ anh, đó là "phòng dự phòng" phòng khi con trai bà gây chuyện, Sa Sa có chỗ rời nhà cho anh biết đường mà sợ.
Nhưng Sa Sa vẫn chưa từng có cơ hội bỏ đi, Vương Sở Khâm gần như chẳng bao giờ gây chuyện. Giữa họ chưa từng có biến cố lớn để anh phải "cứng đầu", còn chuyện nhỏ thì anh tự giải quyết được; nếu không được, Sa Sa dỗ vài câu là đâu ra đấy.
Để không thiên vị căn nào, họ vẫn thay phiên ngủ mỗi nơi một tuần.

Cuối tuần thì một ngày sang nhà bố mẹ Sa Sa ăn ké, một ngày lên Thái Bình Sơn ăn ké, thỉnh thoảng ngủ lại nhà anh vì mẹ anh chê giữa lưng chừng núi quá vắng, cứ hễ họ đến ăn là bà giữ lại cho bằng được.

Cuộc sống hiện tại thuận chiều gió, êm như dòng nước, chẳng có chỗ nào phải than phiền...
Nếu không phải năm mới đang đến gần.

Vương Sở Khâm mong năm mới, vì năm mới nghĩa là lễ tình nhân cũng đang tới, anh đã chuẩn bị xong lần cầu hôn thứ ba.

Nhưng Sa Sa thì ngại năm mới.
Vì năm mới đồng nghĩa với việc nhân cách hiện tại của Vương Sở Khâm sẽ rời khỏi cô.
Cô phải chuẩn bị để chào đón... một "anh ấy" khác.

Sa Sa đã tự làm rất nhiều "diễn tập tâm lý". Thỉnh thoảng, cô cũng muốn học theo bố mẹ anh, họ trông lúc nào cũng rất nhẹ nhàng, tựa như đã sẵn sàng chào đón một phiên bản hoàn toàn mới của anh.

Nhưng cô thì không. Cô làm không được.

Chỉ cần nửa đêm choàng tỉnh, chợt nghĩ đến tương lai gần, người đã đồng hành cùng cô suốt bốn năm qua có thể bỗng chốc thoát xác, trở thành một nhân cách xa lạ, toàn bộ cảm xúc của cô liền trở nên mong manh cực độ. Có mấy lần, giữa đêm khuya, cô không khống chế nổi bản thân, phải trốn vào phòng tắm mà bật khóc.

Dù cố gắng tự thuyết phục mình rằng: anh vẫn là anh, đổi bao nhiêu nhân cách thì người cô yêu vẫn là người đó. Nhưng phần lý trí còn sót lại vẫn tàn nhẫn nhắc cô: cuối cùng vẫn không giống. Anh sẽ quên tất cả những gì họ đã trải qua, quên những ngày tháng sớm tối kề nhau, quên những nồng nàn vấn vít, quên những bước đi song hành và cả những lần nương tựa, dìu nhau vượt qua mọi bão giông.

Trước đây, cô không phải chưa từng nghĩ đến điều ấy. Nhưng cô ngây thơ tin rằng, gần bốn năm chuẩn bị đã là quá đủ để mình mạnh mẽ bước qua cái "cửa ải" này. Thế mà càng gần đến thời điểm đó, nỗi hoảng loạn trong lòng lại càng nặng nề hằn lên.

Bữa tất niên năm nay, họ ăn ở biệt thự trên Thái Bình Sơn. Bố mẹ anh phát cho mỗi người một phong bao dày cộp, rồi dặn họ ngủ lại để thức đêm đón năm mới. Ngoài trời bão tuyết trắng xóa, xuống núi cũng chẳng an toàn.

Anh nghiêng đầu hỏi ý cô, chỉ cần cô nói một câu muốn về, thì dù có gọi người giúp việc dọn tuyết suốt đường, anh cũng chiều được. Nhưng Sa Sa đương nhiên hiểu chuyện, bình thường cũng thỉnh thoảng ở lại, huống hồ Tết đến càng nên ở bên gia đình.

Chỉ là đêm hôm ấy, nửa đêm Vương Sở Khâm giật mình tỉnh giấc. Vòng tay anh rỗng không, bên cạnh cũng trống trải, chỉ còn hơi ấm sót lại. Anh sững một giây, rồi cơn buồn ngủ tan sạch. Anh bật dậy, cả dép cũng mang ngược, lao ra ngoài. Chạy ngang phòng tắm thì bị thứ ánh sáng mờ nhạt hắt qua khe cửa níu lại.

Anh áp sát cánh cửa kính, mơ hồ nghe được tiếng cô đang cố nén đến mức nghẹn lại.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu anh ong lên, tay chân như nhũn ra. Rõ ràng muốn gõ mạnh cửa, vậy mà bản năng lại khiến anh nhẹ tay, chỉ gõ ba tiếng nhỏ, sợ làm cô giật mình.

Dù gõ rất khẽ, nhưng trong đó lập tức có tiếng xả nước che đi tiếng nức nở. Vương Sở Khâm đứng ngoài chờ, tim nóng như bị dội dầu, nhưng vẫn phải kiên nhẫn. Chừng năm phút sau, cánh cửa mới hé mở. Sa Sa ngước lên nhìn anh rồi lập tức liếc sang chỗ khác, lí nhí:

"Em... đi vệ sinh. Anh nửa đêm đứng chờ làm gì."

Nếu không phải đôi mắt cô còn đỏ hoe dù đã rửa qua nước, nếu không phải giọng nói khản lại của người mới vừa khóc xong... thì anh thật sự đã tin cô chỉ là dậy đi vệ sinh.

Cô trèo lên giường, nằm về nửa chiếc giường vốn thuộc về mình, xoay lưng lại, chui vào lớp chăn lông mềm. Anh còn chưa hoàn hồn, vội nằm xuống theo, vòng tay kéo cô lại, trong hơi ấm của chăn, anh cuộn người để bao lấy toàn thân cô. Anh điều chỉnh nhịp thở hỗn loạn, dùng sống mũi khẽ cọ vào gáy cô, hạ giọng hỏi:

"Có chuyện gì vậy, Sa Sa?"

Cô không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu, mái đầu tròn tròn cũng theo đó mà động nhẹ.

Nhưng bao năm kề gối chung chăn, anh hiểu cô rõ đến từng hơi thở. Nếu thật sự không có chuyện gì, cô chắc chắn đã quay qua, cấu anh một cái rồi càm ràm: "Ngủ đi, hỏi gì hỏi hoài, anh còn muốn ngủ không?" Chứ không phải trốn tránh như thế này.

Anh siết nhẹ eo cô, đặt cằm vào hõm cổ cô từ phía sau. Ở sau tai cô có một mảnh da mỏng rất nhạy cảm, anh khẽ hôn lên, rồi dịu dàng thì thầm:

"Có chuyện gì vậy, bé cưng? Ngày đầu năm mà anh lỡ làm gì khiến em không vui sao? Trách anh cũng được, đánh anh cũng được... đừng tự ôm uất trong lòng nữa, được không?"

Cô im lặng ba giây. Rồi đột ngột xoay người lại, chui sâu vào lòng anh, siết lấy anh như thể sợ mất.

Và cô bật khóc. Khóc đến nghẹn cả hơi, vừa khóc vừa van xin anh đừng rời xa cô.

Đó là đêm tăm tối nhất đối với Sa Sa. Cô buộc phải chấp nhận: cái năm 2028 vốn xa xôi trong tưởng tượng, thật sự đã đến. Nhưng điều cô không chấp nhận nổi là, người yêu cô, chiều cô, nâng niu cô với thứ dịu dàng gần như trí mạng ấy... có thể biến mất vào một buổi sáng nào đó.

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến cô mất hết niềm tin vào cuộc sống.

Cô ôm cổ anh thật chặt, nước mắt tuôn như vỡ đê, từng tiếng nghẹn đứt ruột lặp lại lời cầu xin được ở bên anh cả đời. Nước mắt cô nhiều đến mức như muốn nhấn chìm lấy anh.

Đây là lần đầu tiên Vương Sở Khâm thấy Sa Sa sụp đổ đến vậy. Dù năm đó khi anh mất trí nhớ, nói với cô những câu tàn nhẫn đến thế, cô vẫn chưa từng khóc đến mức này.

Trong giây phút ấy, anh hoảng loạn đến mức lục lại mọi điều chưa tốt mình từng làm trong bốn năm qua. Nhưng tìm mãi cũng không thấy lý do nào đủ khiến cô khóc đến tan nát như thế. Bởi cô chưa từng là người bộc lộ cảm xúc. Một lần nổ tung như vậy... chẳng khác gì có ai đâm thẳng vào ngực anh.

Đau đến nghẹn thở.

Cô khóc thảm thiết đến run rẩy, nước mắt nhạt nhòa, khóc đến khàn cả giọng. Anh cuống quýt, tim thắt lại từng hồi, tay chân luống cuống. Anh chỉ biết cố nhịn đau lòng, vừa dỗ, vừa hôn, vừa ôm cô thật chặt. Cuối cùng, bất lực đến cùng cực, anh đành vừa an ủi vừa đè cô xuống làm một lần khiến cô mệt nhoài, dùng cách duy nhất khiến cô mệt đến ngủ thiếp đi, lúc ấy nước mắt cô mới chịu dừng.

Cô ngủ rồi.

Anh không thể ngủ nổi.

Bốn giờ sáng, tuyết ngoài trời vừa dứt. Tâm trí rối bời của anh cuối cùng cũng xâu thành một mạch. Anh đoán được vì đâu cô bất an: chắc chắn là anh chưa cho cô đủ cảm giác an toàn.

Từ góc nhìn của cô, đã gần hai năm đính hôn nhưng anh và gia đình anh chưa từng nhắc đến chuyện cưới. Chính điều đó khiến cô sợ hãi đến như vậy, đến mức khóc mà van anh đừng bỏ rơi cô.

Anh không muốn chờ thêm đến lễ Tình nhân hai mươi ngày nữa. Một giây cũng không muốn chờ.

Anh muốn đợi đến lúc cô mở mắt liền cầu hôn ngay. Nói với cô rằng đời này anh muốn trói mình với cô, trời có sập cũng không ai tách được họ ra.

Chiếc nhẫn đặt làm riêng vẫn nằm trong ngăn kéo căn hộ. Anh đi thật nhanh, trước khi trời sáng là có thể về.

Vương Sở Khâm nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo chăn lại cho cô, quấn cô kín trong hơi ấm. Anh mặc quần áo thật gọn, chuẩn bị ra cửa, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cúi xuống hôn lên má cô, đôi má ửng hồng nhờ hơi ấm của lò sưởi.

"Chờ anh, Sa Sa."

..............

Sa Sa bị bà Tiêu gọi dậy. Cô ngủ rất say, đến khi bà lay thì đã hơn chín giờ sáng. Mắt bà đỏ hoe, nhẹ nhàng vỗ lưng Sa Sa, nói khẽ:

"Không biết nó nửa đêm phát điên gì mà tự lái xe xuống núi. Đường đóng băng, chắc lốp trượt, xe rơi xuống rãnh núi... nhưng túi khí bật kịp. Bác sĩ nói nó không sao, chỉ bị xây xước ngoài da. Con đừng lo."

Sa Sa cuống quýt mặc quần áo, sắc mặt trắng bệch:
"Anh ấy đâu? Giờ anh ấy đang ở đâu? Còn trong bệnh viện không?"

Bà Tiêu nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi. Đợi đến khi Sa Sa chỉnh tề, vội lao ra ngoài, bà mới đưa tay giữ cô lại.

"Sa Sa..."
Bà ấy mím môi, rất khó khăn mới mở lời:
"A Khâm... thật sự không sao. Chỉ là..."

Sa Sa quay đầu, đôi mắt đỏ quạch nhìn thẳng vào cô ấy.

"Chỉ là... vụ tai nạn khiến nó chuyển đổi nhân cách sớm hơn dự kiến... còn có thêm vài chuyện ngoài ý muốn nữa."

...........

Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của bà Tiêu, Sa Sa bước vào phòng bệnh đặc biệt.

Nơi đó có Vương Sở Khâm.

Nhưng là một Vương Sở Khâm hoàn toàn mới, đôi mắt nhìn cô xa lạ đến tàn nhẫn.

Ánh mắt anh chỉ dừng lại trên gương mặt cô vỏn vẹn hai giây, rồi lập tức quay sang nhìn mẹ mình với vẻ nghi hoặc.

Qua lớp ong ong nơi màng tai, Sa Sa nghe được giọng nói cô quen thuộc đến thấu tim, nhưng giờ lại chất đầy lạ lẫm.

"Cô ấy là ai?" Anh hỏi.

Khoảnh khắc ấy, nước mắt Sa Sa trào ra không kịp ngăn. Cô mất anh rồi. Cuối cùng, cô vẫn mất đi người từng yêu cô bằng tất cả dịu dàng trên đời.

"Đây là Sa Sa, vị hôn thê của con."
Cô nghe mẹ anh nói vậy.
Và cũng nghe anh, sau một khoảng lặng dài, chỉ buông một tiếng "Ồ."
Nhạt như nước lã, chẳng kinh ngạc, chẳng vui mừng. Rồi im luôn.

"Sa Sa."
Bà Tiêu gọi khẽ, ánh mắt gửi gắm sự động viên. Bà ấy ngoắc tay, ra hiệu Sa Sa bước tới.

Sa Sa cắn chặt răng hàm, hít nhẹ một hơi rồi thở dài thật sâu. Cô dùng đầu ngón tay lau đi những tia nước sắp tràn, rồi đón lấy ánh nhìn không chút thân tình của anh, từng bước tiến đến gần.

Cô nâng tay, cố giữ giọng thật ổn dù tim đau đến nhói buốt:

"Vị hôn thê của anh, Tôn Dĩnh Sa. Mong được anh... chỉ giáo."

________

Óe óe óe  =((((. Huhu, vị hôn thê của anh =((

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro