Ngoại Truyện 3: Góc Nhìn Của Thiên Bút
1. Ta tỉnh dậy trong tiếng gió
Ta không phải người.
Ta là một cây bút.
Tên người đời đặt cho ta là Thiên Bút, vì nói rằng chữ ta viết có thể khiến trời động, khiến đạo đổi.
Nhưng thật ra, ta chỉ là một vật — được tạo ra bởi nỗi cô đơn của Thần Văn Sư đầu tiên.
Hắn viết ta, rồi bỏ quên ta trong một ngôi tháp phủ đầy bụi, để mặc ta nghe gió qua hàng ngàn mùa.
Ta từng ghi chép chiến tranh, viết diệt thế, ghi lại lời cầu nguyện của bao sinh linh.
Nhưng ta chưa từng thấy ai viết bằng linh hồn mình.
Cho đến ngày một chàng trai áo lam bước vào Tàng Thư Các.
Hắn cầm ta lên, không vội viết, chỉ nhìn ngòi bút — ánh mắt như đang dò hỏi:
"Ngươi từng viết bao điều sai, đúng không?"
Lần đầu tiên trong hàng nghìn năm, ta cảm thấy sợ.
Không phải vì hắn là người mạnh, mà vì hắn nhìn thấy tội lỗi trong từng nét chữ của ta.
Hắn tên là Shinichi.
Từ giây phút đó, ta biết — nếu hắn viết, ta sẽ không còn là ta nữa.
⸻
2. Nàng đến như cơn gió bạc
Một năm sau, nàng xuất hiện.
Áo trắng, tay cầm hồ lô linh thú nhỏ.
Giọng nàng cứng mà ấm, đôi mắt như biết nhìn thấu mọi lớp mực loang của thế gian.
Tên nàng là Ran.
Ta nhớ buổi đầu họ gặp — trong sương, trong ánh chữ lung linh.
Shinichi dùng ta viết ra chữ Tâm, còn nàng mỉm cười nói:
"Ngươi dùng chữ để hiểu lòng người.
Ta dùng lòng người để hiểu chữ."
Ta đã run.
Không vì linh lực, mà vì ta biết — hai dòng chữ vừa chạm nhau ấy, sẽ viết lại vận mệnh thế giới.
Từ đó, mỗi khi Shinichi cầm ta, ta thấy ánh linh khí của Ran phản chiếu nơi bút ngòi.
Chữ lam hòa bạc, tạo ra thứ mực mới – thứ mực có hồn.
Ta từng viết mệnh văn cho chư thần, từng chép luật cho thiên giới,
nhưng chưa từng thấy một nét chữ nào có nhịp tim.
⸻
3. Ngày chữ đổ, trời không nói gì
Thế rồi đến lúc trời nổi gió — trận chiến giữa chính đạo và ma đạo.
Shinichi và Ran đứng giữa biển lửa, ta nằm trong tay hắn.
Hắn nói:
"Thiên Bút, ngươi từng viết luật cho thiên giới. Hôm nay, viết lại cho nhân gian đi."
Ta run bần bật.
Ta biết, một khi hắn viết, chữ của ta sẽ xé toang quy tắc cổ đại.
Nhưng hắn vẫn viết, từng nét dứt khoát:
「人心不滅。」
Lòng người bất diệt.
Cả trời đất rung chuyển.
Mực lam hóa thành sông, chữ bạc thành gió.
Ran dang tay, dùng linh lực giữ chữ sống.
Nàng hét lên: "Nếu đạo không cho con đường sống, ta sẽ viết lại đạo!"
Ta thấy họ — hai con người nhỏ bé mà vĩ đại — viết bằng sinh mệnh.
Mỗi nét chữ họ vẽ ra, ta thấy từng sợi linh hồn họ rút khỏi cơ thể.
Khi nét cuối cùng hoàn tất, thế giới được viết lại.
Trời im.
Chỉ còn hai thân người gục xuống bên nhau.
Và ta, một cây bút đã chứng kiến tất cả, vỡ thành tro.
⸻
4. Đời sau – chữ hóa thành người
Ta tưởng mình đã tan biến.
Nhưng hàng trăm năm sau, ta mở mắt trong hình dạng một chiếc bút gỗ mộc mạc, nằm trên bàn của một hiệu sách nhỏ nơi trấn Tịch Nham.
Một chàng trai áo lam đang mài mực.
Một cô gái áo bạc đang pha trà.
Họ cười với nhau như thể từng trải qua cả nghìn đời.
Shinichi. Ran.
Ta run khẽ trong gió.
Họ không nhận ra ta — chỉ nghĩ ta là bút thường.
Nhưng ta nhận ra họ.
Hơi thở, nhịp tim, ánh mắt... tất cả vẫn là những người từng viết lại thế giới bằng tình yêu.
Ngày ấy, Shinichi cầm ta, viết lên giấy trắng:
"Cuộc đời, chỉ cần hai chữ: bình yên."
Ran cười: "Ngươi đổi giọng rồi đấy. Ngày trước thích chữ 'đạo' cơ mà."
Anh đáp: "Vì ta tìm thấy chữ cao nhất rồi."
Cô nghiêng đầu: "Chữ gì?"
Anh khẽ nói: "Chữ 'nàng'."
Ta nghe, mà thấy tim mình — ừ, cây bút này cũng có tim — khẽ nhói.
Hóa ra, thứ ta từng gọi là "Thiên Đạo",
thật ra, chỉ là một chữ được viết bằng yêu thương.
Gió ngoài hiên mang mùi trà, ánh sáng rơi lên bàn.
Ta yên lặng nằm đó, nghe họ trò chuyện, cười đùa, sống một đời nhỏ bé nhưng trọn vẹn.
Và ta hiểu — sứ mệnh của ta đã kết thúc.
Không còn phải viết nữa.
Vì khi chữ trở thành người, mọi điều đúng sai đều có nghĩa.
⸻
Hạ hồi
Đêm xuống, Ran thổi tắt đèn.
Shinichi đặt ta vào hộp gỗ, mỉm cười.
Ánh trăng lọt qua khe cửa, rọi lên nắp hộp.
Trong giây lát, ta thấy một dòng chữ tự hiện ra — không ai viết, không ai đọc:
"Thiên Bút chứng nhân, nay nguyện hóa phàm.
Không để viết trời, chỉ để viết lòng."
Ánh sáng tan.
Ta ngủ, không còn trong tư cách một pháp bảo,
mà như một chiếc lá, một hạt bụi,
hạnh phúc vì từng chứng kiến hai con người biến chữ thành sinh mệnh.
⸻
🌸 Hết Ngoại Truyện Đặc Biệt: Nhân Chứng Của Chữ 🌸
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro