Chương 8 : Lưỡi Kiếm, Mũi Tên cùng Nanh Sắt

Khi hoàng hôn buông xuống, khu rừng nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng. Tán lá dày đặc phía trên che lấp ánh sáng mờ dần của hoàng hôn, chỉ để lại những bóng đen kéo dài trên nền đất. Nhóm thám hiểm di chuyển với sự điêu luyện đã được rèn luyện qua bao trận chiến, vác theo từng bước đi mệt nhọc nhưng hết sức vững vàng. Trận đánh mới đây đã cạn kiệt sức lực của họ, nhưng kỷ luật vẫn xuất hiện trong từng bước chân.

Aaron cũng bước đến và giúp đỡ đội thám hiểm. Không khí ngập tràn mùi đất ẩm hòa quyện với mùi máu tanh nồng còn vương lại từ trận chiến. Gần đó, Elyndra ngồi bên một hố lửa dựng tạm, đôi mắt xanh lục phản chiếu ánh lửa vừa nhen nhóm..

Chẳng mấy chốc, ngọn lửa bùng lên rực rỡ, tỏa ra một ánh sáng vàng ấm áp len lỏi trên khuôn mặt mệt mỏi của họ. Cả nhóm quây quần quanh lửa, có người băng bó vết thương, có người chỉ lặng lẽ ngắm nhìn những tia lửa nhảy múa, chìm đắm trong suy tư. Sự im lặng ấy chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gõ nhẹ của củi cháy và tiếng kêu vọng của những sinh vật ban đêm ở xa.

Ilya, nữ tu sĩ, bận rộn phân phát những bát súp nóng hổi nấu từ thịt của kẻ thù đã ngã xuống. Hương vị đậm đà, thơm ngon của món ăn xoa dịu tâm hồn những chiến binh mệt mỏi. Món ăn đơn giản nhưng mang đến chút ấm áp giữa đêm rừng lạnh lẽo. Aaron nhận lấy một bát, khẽ gật đầu thay lời cảm ơn, ánh mắt lướt qua từng người đồng đội tạm thời của mình.

Sau vài miếng ăn, cuối cùng cậu lên tiếng, "Tại sao các người lại ở đây? Vì sao chấp nhận một nhiệm vụ nguy hiểm đến vậy?"

Sir Garron, Đội trưởng Kỵ Sĩ, cười khẽ, mệt mỏi nhưng tràn đầy sức sống. "Cậu thật thẳng thắn. Ta thích điều đó." Ông gác bát súp sang một bên, cúi về phía trước, đặt khuỷu tay áo giáp lên đầu gối. "Bọn ta đang thực hiện một nhiệm vụ cấp S do giới quý tộc giao phó."

Aaron nhướng mày. Nhiệm vụ hạng S chẳng phải trò đùa. Chỉ những mạo hiểm giả mạnh mẽ, tài ba mới dám nhận như vậy.

Garron tiếp lời, giọng ông trầm tĩnh nhưng mỗi lời đều chứa chan nỗi buồn, "Bọn ta đã lần theo manh mối suốt nhiều tháng, và tất cả đều chỉ về khu rừng này. Bọn ta cần tìm ra ngôi làng của tộc elf. Họ nắm giữ mảnh ghép cuối cùng của bí ẩn.."

"Bí ẩn gì?" Aaron hỏi.

"Những Thánh Tích Cổ Đại." Reiner, pháp sư của nhóm, đáp. "Bảo vật từ thời đại bị lãng quên, ẩn giấu từ trước cả khi lịch sử được ghi chép. Chúng ta không biết chính xác sức mạnh của chúng, nhưng có một điều chắc chắn—ai sở hữu được những cổ vật này sẽ có quyền lực vượt ngoài tưởng tượng."

"Nhưng đây không chỉ là săn kho báu." Garron chen vào, giọng nghiêm nghị. "Đội của chúng ta—Iron Fang—đã đạt đến Bậc Vàng. Nhưng nếu hoàn thành nhiệm vụ này, chúng ta sẽ không chỉ nâng cao danh tiếng của đội, mà còn khẳng định vị thế từng cá nhân. Đó là mục tiêu—để vươn đến đỉnh cao, để ghi danh vào lịch sử."

Aaron trầm ngâm. Không giống như cậu, những người này không chỉ đơn thuần chiến đấu vì nhiệm vụ. Họ theo đuổi một giấc mơ, một con đường được rèn giũa từ mồ hôi, máu và hy sinh.

Cậu hít sâu. "Chúng tôi muốn giúp."

Nhóm thám hiểm lập tức hướng ánh nhìn về phía cậu.

"Chúng tôi?" Garron nhíu mày.

Aaron gật đầu về phía Elyndra. "Chúng tôi đang tìm một thánh vật. không quan tâm đến kho báu hay những thứ khác. Và chỉ cần thánh vật đó."

Những ánh mắt trao đổi với nhau, đánh giá.

Cuối cùng, Garron phá vỡ sự im lặng. "Yêu cầu này khá táo bạo." Ông liếc qua đồng đội. "Mọi người nghĩ sao?"

Từng người lần lượt gật đầu.

Reiner đẩy gọng kính, giọng bình thản. "Nếu điều đó không cản trở mục tiêu của chúng ta, ta không có lý do gì để từ chối."

Dain nở một nụ cười mang vẻ u sầu. "Mọi huyền thoại đều cần thêm nhiều giọng ca để kể lại. Sao lại không chứ?"

Lyra khoanh tay trước ngực. "Hai người đã sống sót trước bầy quái vật đó. Điều đó đủ để chứng minh năng lực."

Ilya mỉm cười dịu dàng. "Càng đông càng tốt. Nếu có thể hỗ trợ nhau, đó mới là điều quan trọng nhất."

Selene chỉ nhún vai. "Miễn là không trở thành gánh nặng, ta không quan tâm."

Kaitlyn, không nói gì, chỉ gật đầu ngắn gọn.

Garron bật cười, vỗ mạnh lên đầu gối. "Vậy thì xong. Chào mừng vào đội."

Tiếng lửa cháy tí tách vang lên, những bóng đen nhảy múa trên gương mặt mệt mỏi của từng thành viên. Aaron đứng dậy, điều chỉnh thế cầm đại kiếm trước khi khẽ gật đầu với Elyndra. Cô vẫn ngồi yên, hai tay khoanh lại, cây cung đặt hờ trên đầu gối. Họ hiếm khi tự giới thiệu một cách trang trọng, nhưng lần này khác—họ không đứng trước một nhóm thám hiểm bình thường. Đây là Iron Fang, một trong những đội ngũ hàng đầu vương quốc. Nếu muốn chiến đấu cùng họ, sự tôn trọng phải được giành lấy, không phải ban phát.

Aaron hít một hơi:

"Aaron. Berserker theo danh nghĩa, nhưng tôi không chiến đấu bằng cơn thịnh nộ mù quáng. Sức mạnh chẳng là gì nếu không thể kiểm soát. Tôi chuyên cận chiến, trực diện. Nếu có thứ gì cần bị chém hạ, tôi sẽ lo liệu."

Elyndra khẽ cười, ánh mắt sắc lẻm lướt qua những người xung quanh. "Ý cậu là 'chúng ta' sẽ lo liệu." Cô nghiêng người về phía trước, đôi mắt xanh lục phản chiếu ánh lửa. "Elyndra. Cung thủ, nhưng đừng nhầm tôi với những kẻ chỉ biết bắn hỗ trợ từ xa. Tôi không chỉ nhắm, mà là hạ sát. Lần theo dấu vết, săn lùng, và đảm bảo không kẻ thù nào thoát khỏi."

Garron bật cười sảng khoái. "Một chiến binh biết suy nghĩ trước khi vung kiếm và một cung thủ ra tay không do dự. Thú vị đấy." Ông cười, ánh mắt lấp lánh vẻ tán thưởng. " Sir Garron - Hiệp sĩ, Đội trưởng của Iron Fang. Ta là kẻ tiên phong đỡ mọi đòn sát thương, luôn là người đầu tiên lao vào giữa chiến trường, đương đầu với mọi cơn cuồng nộ của trận mạc.." Cách ông nói đầy kiên định, một thủ lĩnh thực thụ, người luôn đứng vững nơi chiến trường khốc liệt nhất.

Reiner chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt quan sát hai người họ. "Reiner - Pháp sư. Tôi lo về phép thuật, chiến lược, và đảm bảo không ai phí phạm ma lực. Tôi không lao vào chiến đấu vội vã. Tôi luôn muốn suy tính trước, hành động sau." Giọng nói điềm tĩnh, tính toán—Một bậc thầy về tri thức và sự chuẩn xác, từng câu chú của hắn đều mang sức hủy diệt được tính toán tỉ mỉ, không một phép thuật nào bị lãng phí.

Dain khẽ gảy dây đàn lute, một nốt nhạc vang lên giữa màn đêm. Hắn cười nhạt, vẻ u sầu phảng phất. "Dain. Khúc ca, ma thuật, và một chút bất hạnh, Nhạc công—đó là nghề của ta. Nếu cậu cảm thấy nhát chém của mình mạnh hơn, hay vết thương đột nhiên bớt đau, cậu biết phải cảm ơn ai rồi đấy." Nụ cười mang theo một nỗi buồn không tên, thật kỳ lạ.

Lyra bước lên, bộ giáp phản chiếu ánh lửa một cách mờ nhạt, chiếc khiên to đến kì lạ vững chắc nằm yên sau lưng cô như thể trọng lượng của nó chẳng là gì đối với cô, bên hông là một chiếc chùy gai bén nhọn. Đôi mắt không chút dao động, lướt qua Aaron và Elyndra với một sự tự tin đã trãi qua vô số trận chiến.

"Lyra," cô tự giới thiệu, giọng nói trầm ổn, không hề chần chừ. "Thánh kỵ sĩ của Iron Fang. Ta là tấm khiên giữa tử thần và những người đồng đội. Các pháp sư, xạ thủ chủ lực hay nhạc công, mục sư những kẻ dùng ma thuật để cứu rỗi thay vì hủy diệt—họ là nhịp đập của bất kỳ đội ngũ nào. Và ta đảm bảo rằng không lưỡi kiếm, nanh vuốt hay phép thuật nào có thể chạm đến họ. Chừng nào ta còn đứng vững, phòng tuyến sau sẽ không bao giờ sụp đổ."

Không có chút ngạo mạn nào trong lời nói của cô, chỉ có sự chắc chắn tuyệt đối. Một người bảo hộ thực thụ, rèn giũa qua khói lửa chiến tranh, hun đúc bởi trách nhiệm. Với cô trấn giữ hậu phương, không cần do dự—chỉ cần tin tưởng.

Nụ cười của Ilya ấm áp như ánh lửa đang nhảy múa quanh trại, mái tóc vàng óng của cô phản chiếu ánh hồng dịu dàng từ những tàn than rực rỡ. Khi ánh mắt Aaron chạm vào cô, Ilya nhẹ nhàng chắp tay lại, một quầng sáng mềm mại lóe lên giữa những ngón tay—năng lượng thần thánh đáp lại sự hiện diện của cô một cách tự nhiên.

"Tôi là Ilya," cô nói, giọng nói tựa một khúc nhạc êm đềm, tràn đầy sự dịu dàng và chân thành. "Một nữ tư tế của Iron Fang. Nếu bạn bị thương, tôi sẽ là người chữa trị. Nếu bạn mệt mỏi, tôi sẽ vực dậy tinh thần bạn. Và nếu bạn ngã xuống..." Giọng cô khẽ run lên, đôi mắt trong sáng phút chốc phủ một tầng u buồn bởi những mất mát chưa kịp nguôi ngoai. "Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để đưa bạn trở về."

Cô đặt một tay lên ngực, như thể đang thầm hứa với chính mình.

"Tôi tin rằng không ai nên chiến đấu một mình. Đó là lý do tôi ở đây—vì những người tôi yêu quý, vì những ai cần tôi. Và giờ đây, vì cả cậu nữa, Aaron."

Sự dịu dàng của cô như một vòng tay vô hình, vây lấy những người xung quanh bằng sự an ủi thuần khiết. Nhưng Aaron có thể cảm nhận được nỗi buồn ẩn sâu sau sự ấm áp ấy—nỗi đau của một người đã chứng kiến quá nhiều sự hy sinh, đã đấu tranh để bảo vệ nhưng không phải lúc nào cũng thành công. Một gánh nặng mà những người chức nghiệp chữa trị luôn phải mang theo.

Nhưng rồi, như thể nhận ra mình đang quá trầm tư, Ilya khẽ cười, nét tinh nghịch quen thuộc trở lại trên gương mặt cô.

"À mà này! Nếu cậu lao đầu vào nguy hiểm một cách ngốc nghếch như Garron, tôi sẽ vừa chữa trị vừa mắng cậu đấy." Cô bật cười khúc khích, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo sự kiên quyết không thể xem nhẹ.

Aaron không kìm được nụ cười. Chỉ ngồi cạnh cô thôi, dường như gánh nặng trong lòng cậu cũng nhẹ đi đôi chút.

Selene, kẻ nãy giờ vẫn lặng lẽ mài lưỡi dao, cuối cùng cũng ngước lên. Đôi mắt lạnh lẽo chạm vào ánh nhìn của Aaron trong thoáng chốc trước khi cô nhếch môi cười. "Selene. Sát thủ. Nếu có thứ gì—hoặc ai đó—đe dọa đội này, ta sẽ đảm bảo chúng không còn cơ hội hối hận." Từng lời của cô như một lời tuyên án, dứt khoát và không cần giải thích thêm.

Kaitlyn ngồi riêng một góc, mặc cho mọi người đều đang nhìn mình. Cánh tay duy nhất của cô tựa vào đầu gối, những ngón tay lướt nhẹ qua thân súng được khắc hoa văn tinh xảo. Khi Aaron cuối cùng quay sang, chờ đợi một lời giới thiệu, cô chỉ nâng mắt lên, đôi mắt xanh băng giá giao nhau với anh trong vẻ điềm tĩnh, khó đoán.

"Kaitlyn," cô nói, lạnh lẽo không chút ấm áp hay thù địch—chỉ đơn thuần là một lời đáp. Cô chạm nhẹ vào bên cạnh vũ khí của mình, một khẩu súng bóng bẩy, được phù phép, ánh lên nhịp nhàng với ma lực còn sót lại. "Tôi bắn. Và không bao giờ trượt."

Chỉ như thế Aaron đã biết Kaitlyn là một Xạ thủ. Bỗng cậu do dự, liếc nhìn tay áo trống trơn của cô, nhưng cô đã bắt lấy ánh mắt ấy trước khi cậu kịp nói gì. "Ừ. Mất rồi." Cô nhún vai, như thể đó chỉ là mảnh giáp bị vứt bỏ. "Chẳng thể thay đổi điều gì cả."

Cô nâng khẩu súng lên và, trong một chuyển động mờ ảo, bóp cò. Một tiếng nổ nhỏ vang lên, và ngay sau đó, một âm thanh trầm đục vọng lại từ bóng tối bên ngoài trại—tiếng đạn ghim thẳng vào một con rắn độc trên thân cây, chính xác dù chẳng cần ánh sáng dẫn đường.

Kaitlyn cất súng vào bao bằng một động tác thuần thục, rồi tựa lưng vào gốc cây, đôi mắt hờ hững khép lại.

"Đó là tất cả những gì cậu cần biết."

Không cần hoa mỹ. Không cần giải thích. Giọng điệu của cô đủ để khẳng định—mỗi phát súng đều tìm đến mục tiêu của nó.

Giọng Ilya run rẩy khi cất lời, đôi mắt cô ánh lên nỗi đau chưa bao giờ phai nhạt. Cô nhìn Aaron, hai tay vô thức siết chặt lấy vạt áo choàng, như thể cố níu lấy chút bình tĩnh giữa những ký ức nặng trĩu.

"Chúng tôi bị bao vây bởi bầy huyết khuyển—những con quái vật khát máu. Lyra đứng chắn ở phía trước, tấm khiên của cô không một lần lung lay, dù cơ thể đã vượt quá giới hạn. Máu nhuộm đỏ giáp trụ, đôi chân lảo đảo, nhưng Lyra vẫn không ngã. Vì cô biết... nếu cô gục xuống, cả đội sẽ không thể tồn tại."

Ilya hít sâu. "Tôi ở ngay sau, cố sử dụng ma lực cuối cùng để giữ Lyra sống sót. Tôi biết nếu tôi dừng lại—chỉ một khoảnh khắc thôi—Lyra sẽ không qua khỏi... Nhưng rồi—một con huyết khuyển lẻn qua. Tôi thậm chí còn không kịp nhận ra."

Nắm tay cô siết chặt, đôi mắt lộ rõ sự giày vò. "Nó phóng nhanh vào, nanh sắc nhắm thẳng đến tôi. Nếu nó thành công cắt đứt phép thuật chữa trị, Lyra chắc chắn sẽ chết. Tôi lẽ ra phải cảnh giác hơn, tôi lẽ ra phải—" Giọng cô nghẹn lại, nhưng cô vẫn tiếp tục.

"Kaitlyn nhanh hơn. Cô không chần chừ dù chỉ một nhịp thở. Lao lên, chắn trước tôi—" Giọng Ilya vỡ vụn, những ngón tay bấu chặt vào nhau. "Cô dùng cánh tay mình chắn giữa bộ hàm của con quái vật trước khi nó kịp chạm vào tôi. Tôi vẫn nhớ tiếng súng nổ. Nhớ máu văng tung tóe. Nhớ cách cô đứng đó, nhìn cánh tay mình lìa khỏi thân... như thể đó chẳng phải là chuyện gì to tát."

Ilya nhắm chặt mắt, giọng cô run rẩy, yếu ớt. "Cô thậm chí không hét lên. Chỉ lặng lẽ lên đạn, rồi tiếp tục chiến đấu. Như thể mất đi một phần của chính mình chẳng hề quan trọng."

Cô mở mắt, đôi đồng tử đen láy nhìn thẳng vào Aaron, nơi sâu thẳm hiện lên một nỗi day dứt khôn nguôi. "Nhưng đó không phải là chuyện nhỏ. Đó là tất cả. Cô mất đi cánh tay vì tôi. Vì tôi quá yếu đuối để tự bảo vệ chính mình."

Ilya vội lau đi những giọt nước mắt, ép mình nở một nụ cười buồn. "Và cô chưa từng oán trách tôi, chưa từng nhắc về nó lấy một lần. Nhưng tôi... tôi sẽ không bao giờ quên."

Khi giọng nói của Ilya dần tan vào màn đêm, một sự tĩnh lặng nặng nề bao trùm lấy ngọn lửa trại. Những ngọn lửa cháy khẽ, tiếng tí tách vang vọng.

Lyra thở ra một hơi dài, bàn tay siết chặt tấm khiên. "Ilya..." cô khẽ gọi, lắc đầu. "Cô lúc nào cũng vậy. Cứ cố gắng gánh lấy những thứ chưa bao giờ thuộc về mình." Cô quay sang vị nữ tư tế, đôi mắt vàng ánh lên vẻ kiên định. "Chúng ta là một đội. Chúng ta chiến đấu cùng nhau, đổ máu cùng nhau, và sống sót cùng nhau. Cô nghĩ Kaitlyn làm vậy chỉ vì mình cô sao? Không." Giọng Lyra trầm xuống, mang theo sự chắc chắn không thể lay chuyển. "Cô ấy làm thế vì tất cả chúng ta. Vì đó là con người của cô ấy. Và vì khi ấy, cô đang làm công việc của mình—hỗ trợ đồng đội sống sót trong khi lẽ ra tôi đã chết."

Bên kia ngọn lửa, Kaitlyn vẫn ngồi yên, cánh tay duy nhất tựa hờ hững lên đầu gối, ánh mắt lạnh lẽo như ánh sao xa xăm. Cô không lập tức lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát những tàn lửa vẽ thành những vệt sáng mong manh trong bóng tối. Rồi, sau một hơi thở chậm rãi, cô cuối cùng cũng cất lời.

"Tôi đã lựa chọn," cô nói, từng chữ một dứt khoát. "Và tôi không hối hận."

Cô nghiêng đầu một chút, vừa đủ để liếc nhìn Ilya từ khóe mắt. "Nhưng nếu cô cứ tiếp tục xem đó như một thảm kịch không thể vãn hồi, thì sẽ khiến tôi khó chịu đấy."

Ilya khẽ thở hắt, nhưng Kaitlyn không để cô có cơ hội phản bác.

"Tôi vẫn ở đây. Tôi vẫn có thể chiến đấu. Mất đi một cánh tay không có nghĩa là tôi đánh mất bản thân mình. Vậy nên, đừng nhìn tôi như thể tôi đã chết. Tôi không cần sự hối tiếc của cô."

Lời nói của cô không mềm mỏng, mà sắc bén như một lưỡi dao, cắt đứt những phần dư thừa của sự day dứt còn sót lại. Nhưng trong giọng điệu ấy, không có giận dữ—Cô rất quý Ilya và bản thân Ilya cũng biết rõ điều đó.

Lyra bật cười khẽ, lắc đầu. "Nghe rồi đó," cô nói, khoanh tay trước ngực. "Giờ thì đừng khóc nữa, nếu không tôi lại phải bảo vệ cô khỏi chính bản thân mình mất."

Ilya khẽ sụt sịt, vội vã lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt. Cô gật đầu, một nụ cười mỏng manh nhưng chân thật dần nở trên môi. "Được rồi... Được rồi."

Kaitlyn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn ngọn lửa đang bập bùng. Nhưng trong ánh sáng mờ ảo ấy, khóe môi cô khẽ nhếch lên, thấp thoáng một nét cười thoáng qua rồi biến mất như thể chưa từng tồn tại.

Aaron liếc nhìn Kaitlyn, rồi quay lại quan sát cả đội. Đây không chỉ là một nhóm chiến binh tài giỏi—họ là một chỉnh thể mà mỗi người đều là mắt xích không thể thiếu, là một gia đình. Và giờ đây, chính Aaron cùng Elyndra cũng đã trở thành một phần của nó.

Garron cuối cùng cũng lên tiếng, một nụ vui vẻ. "Tốt. Hãy xem hai người có đủ sức theo kịp Iron Fang hay không."

Aaron khẽ thở ra, cảm giác về một sự gắn kết bất ngờ len lỏi vào tâm trí cậu.

Khi màn đêm dần buông sâu, những câu chuyện được kể, họ chia sẻ thông tin cùng những chiến lược được bàn bạc. Và lần đầu tiên kể từ khi đặt chân vào thế giới này, Aaron không còn cảm thấy mình chỉ là một kẻ đứng ngoài quan sát.

Giờ đây, cậu đã thực sự là một phần của họ.

Và con đường phía trước chưa bao giờ chân thực đến thế.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro