Tác giả : Kỳ Mộ Phong DĩThể loại: đam mỹ, tra công (trước), phúc hắc, bá đạo cường công x thành thục mỹ cường thụ, có H ,..(Từ Ninh Viễn x ????)Văn án: Trong tình yêu sẽ có những thời điểm ta cảm thấy chán đối phương, muốn thoát ly khỏi mối quan hệ, là những ngày không còn gì để nói với nhau, chỉ biết ậm ừ những điều nhạt tuếch. Thoát khỏi để tìm những thứ mới mẻ hơn và sau đó có những mối quan hệ đỗ vở. Và sau tất cả ta nhận ra rằng không ai ngoài kia tốt như người bên cạnh.…
"Tui thích cậu. Không phải kiểu thích ăn bánh uống trà sữa hay thích ngủ nướng đâu... mà là thích cậu kiểu tim tui đập loạn xạ mỗi khi thấy cậu đó!"Diệp Thảo là một cô gái nhỏ, nhỏ đến mức khi đứng cạnh người mình thích thì phải ngước lên nhìn. Nhưng cũng nhờ thế, cậu trai ấy luôn xoa đầu cô, nhẹ như thể đang dỗ dành một chú mèo con.Mỗi lần cậu cười, Diệp Thảo có cảm giác như tim mình đang nhảy dây. Lúc chậm rãi, lúc lại vướng vào dây mà loạn hết cả lên. Diệp Thảo từng mượn bút cậu những mười ba lần, chỉ vì muốn nghe giọng cậu thêm một chút.Cô chọn ngồi gần cửa sổ, vì đó là chỗ cậu hay chống cằm nhìn ra mỗi tiết Văn buồn ngủ.Cô cất cả tiếng cười, cả nét chữ nguệch ngoạc của cậu trong trí nhớ như cách người ta ép những cánh hoa mỏng manh vào trang sách cũ.Cô không dám mơ làm công chúa, cũng chẳng dám mơ một cái kết lãng mạn. Chỉ mong giữa hàng trăm ánh mắt, sẽ có lúc cậu ấy dừng lại nơi cô, bằng một cái nhìn thật dịu dàng.Đây là câu chuyện be bé, về một cô gái be bé, đem lòng thích một người rất lớn trong thế giới của cô ấy.Và nếu điều cô mong muốn nhất xảy ra, cô chắc chắn sẽ mang nó đi kể lại suốt cả cuộc đời!!!…
Có những người không sinh ra để được yêu......mà để tồn tại như một cơn gió lạc đường - chạm vào tim người khác, rồi biến mất không dấu vết.Tường Vy - cô gái mang tâm hồn rách nát và một quá khứ chẳng ai đủ dịu dàng để chạm vào. Là người sống với đôi mắt rỗng tuếch, mang nỗi ám ảnh phải bay đi, phải rời khỏi thế giới này.Tiến Đạt - cậu học sinh hiền lành, học giỏi, một người được cho là có tương lai rộng mở. Đã chọn ở lại bên Tường Vy. Và cô cũng không tin mình xứng đáng được yêu.Trong khung cảnh thanh xuân học đường tưởng chừng nhẹ nhàng như nắng sớm, lại cất giấu những cơn bão không lời.Tình cảm của họ bắt đầu không phải từ ánh mắt, mà từ vết nứt.Không phải từ cái nắm tay, mà từ những lần... buông ra rồi quay lại.Có những người sinh ra đã không dành cho ánh sáng.Có những vết thương không chảy máu nhưng vẫn loang ra từng ngày.Thanh xuân của họ không có phép màu.Chỉ có sự thật, sai lầm, cái ôm muộn màng... và những dư âm khiến người ở lại chẳng thể sống yên.Một chuyện tình không cứu rỗi, không vẹn tròn, không hứa hẹn.Nhưng đủ để khiến người ta nhớ mãi Như tiếng vỗ cánh cuối cùng của một con bướm đã cháy rực trong lửa.…
Lê Khánh Dương vốn là một người hết sức bình thường ở hiện thực, hằng ngày đi làm văn phòng lúc 8h sáng rồi tan làm lúc 5h chiều. Lặp đi, lặp lại vô cùng nhàm chán.Như cốt truyện rỗng tuếch bình thường, cô đọc 1 quyển tiểu thuyết và xuyên vào.Nhưng không như người bình thường cô xuyên vào trợ lý của tổng tài não tàn, tên Quý Mộ Bạch. Từ cô biến thành anh, kiếp sống văn phòng khổ hơn khổ qua bắt đầu.Liệu Lê Khánh Dương có cam chịu như Quý Mộ Bạch nguyên tác hay là phản kháng?…
Chạm vào làn gió mát.Chạm vào cánh chim bay.Vượt qua tầng mây xanh.Tự do ngoài khoảng không.Đường chân trời vô tận.Chói loà, hào nhoáng mà thuần khiết khiến con người ta không thể ngừng hường mắt về ánh sáng ấy.Con phố nằm tại đường chân trời xa xôi, gần cũng là nó, xa cũng là nó.[Artbook Street - Trí tưởng tượng vươn xa]#Admin…