Sinh ra làm một con người không hoàn hảo, tôi cũng không ít tự ti về bản thân mình, tôi luôn ao ước được sinh ra với một cơ thể bình thường, được vui chơi rong ruổi những ngày tháng thanh xuân nồng nhiệt nhất trong đời. Hơn hết là vì trong chuỗi ngày non dại ấy của tôi, xuất hiện hình bóng cậu. Không biết từ khi nào, trong tôi đã luôn canh cánh một câu hỏi : kể cả khi đã không còn đôi chân, liệu mình có thể tiếp tục chạy về phía cầu vồng với cậu được hay không?…
Năm tôi yêu anh nhất, anh dứt áo ra đi rời bỏ không lời từ biệt. Ngay cả những cuộc gọi hay tin nhắn đều không có hồi âm, vốn cảm thấy bản thân sẽ không tài nào vượt qua được nỗi đau bị bỏ rơi cho đến khi những kí ức về anh từ nhạt dần. Nhiều năm không gặp, tôi đã sớm trở thành nữ minh tinh hằng đầu, vô số người yêu mến còn anh thì dính vào tin đồn sử dụng chất cấm mà bị cấm sóng tôi mới biết đã từng có một người sẵn sàng đội mưa cả đêm chỉ vì nghe tôi bị tai nạn. Sống lại một đời, nhất định sẽ không bao giờ khiến bản thân phải hối tiếc lần nữa.…
Những trái tim đồng điệu chưa chắc sẽ đi với nhau đến hết cuộc đời nhưng ít nhất những trái tim ấy vẫn luôn hướng về nhau, về nơi dù có chết đi vẫn nguyện đánh đổi cả đời để ôm lấy. Thứ tình yêu đó không rẻ mạc, không thể mua, càng khó để tìm thấy. Tuy vậy, nó vẫn âm thầm hiện hữu trong chính cuộc sống của mỗi chúng ta, xung quanh những kẻ mang vác trái tim khô cần, héo úa. Tác phẩm "Hướng Dương tìm về phía Mặt Trời" là câu chuyện được lấy cảm hứng từ cuộc tình chấp vá trong tôi. Ai cũng như thế, cũng phải trải qua những nỗi đau không xóa nhòa đi được nhưng nỗi đau đó chính là bước đệm của hạnh phúc, rồi Hướng Dương sẽ tìm thấy được ánh nắng mặt trời cho riêng mình mà thôi. Người ta thường nói "Sau cơn mưa, trời lại sáng" và cách cảm nhận ánh sáng đó lại còn tùy thuộc vào bản thân của mỗi chúng ta. Tan vỡ, đổ nát hay bất cứ bất hạnh nào của tình yêu xảy đến đều do ông trời sắp đặt mà thôi. Do không còn đủ duyên đủ phận để đồng hành, bất cứ lí do chia tay nào đi nữa cũng chỉ đơn giản là lí do. Một mối quan hệ kết thúc nghĩa là nó cho chúng ta thời gian để hoàn thiện mình, để yêu thương mình hơn vì mình không yêu mình trước thì ai sẽ yêu mình đây.…
"tớ không biết, cũng không hiểu thế nào là sự kết thúc... sau một cơn mưa, là là một trận giông khác, sau một niềm, lại là nỗi buồn khác, sau một năm, lại thêm 365 ngày đau khổ khác, mọi thứ tưởng chừng như đang lặp lại trong một vòng xoáy vô tận... tớ thực sự rất muốn kết thúc,...kết thúc tất cả...."Thờ thẫn đi duới cơn mơ, cơn mưa, khi xưa cô đã từng hạnh phúc biết bao... cũng là tiểu công chúa của bố mẹ, từng tiếng sấm rền tựa như ai đang khóc kêu ai oán, kêu lên cho một số phận trớ trêu. Nước mưa hoà lẫn nước mắt, tự hỏi là cô đang khóc, hay ông trời đang khóc thay cho cô... từng cơn gió lạnh buốt như ghim vào xương vào thịt...chiêu an - đứa bé tội nghiệp cứ luẩn quẩn trong vòng xoáy của số phận, thân ảnh bé nhỏ ngồi rạp xuống bên vệ đường, hai tay ôm đầu gối, đôi mắt u buồn sưng húp - không ai nghĩ một thiếu nữ tuổi xuân thì lại mang dáng vẻ như vậy. ------------------------------"Thất tình à?"Ngước đôi mắt ầng ậng nước, chiêu an thấy một bóng hình mà có lẽ cả đời cô cũng sẽ không quên.…
Abo,niên thượng,chủ thụ,hồi nhỏ chia xa lớn lên gặp lại,chữa lành ,ngọt,HEVũ Thắng Lâm x Trần Phúc Dương VĂN ÁN[Mùa hè năm ấy ta gặp nhau...]Cậu nhóc khoảng chừng 8-9 tuổi thân hình gầy còm do thiếu dinh dưỡng,trên gương mặt nhỏ còn để lại vài vết bầm tím ,mái tóc bờm xờm dài che cả mắt,quần áo thì lấm lem bẩn thỉu bốc lên mùi ẩm mốc lâu ngày,cậu chạy vụt ra khỏi cửa chạy thật nhanh chẳng thèm ngoái đầuĐằng sau chỉ còn vang lại tiếng chửi rủa cay nghiệt của người đàn ông nghiện rượu------"Em có biết đường đến siêu thị gần nhất không"Lâm ( 12 tuổi) được bà giao đi mua đồ ,xung quanh chả có ai cậu đành hỏi tạm một cậu nhóc nhỏ bé ở công viênCậu nhóc im lặng hồi lâu,bỗng dơ tay chỉ về hướng đằng trướcLâm hơi ngạc nhiên hỏi lại:" cứ đi thẳng hả"Cậu nhóc im lặng gật đầu,Lâm mừng rỡ cảm ơn cậu nhóc vội chạy đi...-------" May quá em vẫn còn ở đây,cảm ơn em vì hôm qua giúp anh nhá"" Em tên gì? Nhà ở đâu?"..." Anh tên Lâm.."....Cậu nhóc vẫn im lặng xem sách trên cầu trượt -------Lâm thắc mắc" tên em nghĩa là ánh dương hay là đại dương"Dương lắc đầu:" không phải,là hoa hướng dương đó"--------Dương mếu máo giữ lấy góc áo Lâm,nước mắt lã chã rơi không ngừng:" a..anh...anh đừng đi mà ..làm ơn"Lâm rũ mắt nhìn cậu ,lời nói đầy sự buồn bã:" anh..xin lỗi"[ Mối liên kết sâu sắc nhưng ngắn ngủi giữa hai đứa trẻ kết thúc từ đó..]-CÒN TIẾP-…
Tags: truyện dài, chữa lành, platonic, boylove.Main CP: Hoàng Chí Thành x Nguyễn Kiều Lam.....Trích đoạn:[...]Lúc còn học lớp 9, Kiều Lam không có ý định thi tuyển sinh xong thì sẽ sống tiếp.Đương nhiên là cậu ấy được bạn bè thầy cô động viên nhiều, chỉ tiếc là trong gia đình không ai biết chuyện này, cho rằng Kiều Lam đến tuổi nổi loạn nên sinh hư lười học, không chịu cố gắng, không chịu chăm sóc bản thân, đơn thuần là thế thôi. Kiều Lam hồi đấy cũng không muốn nói chuyện với gia đình, khóc thì cắn lưỡi cắn chăn mà khóc, bực thì cũng chỉ có thể tự cào cấu mình, sau một đêm mất ngủ tự hành xác thì lại thành cái dạng vô tâm vô cảm, không máu không tim, vật vờ trong nhà, thi thoảng cả người suy sụp thì cứ thế nghỉ học, chẳng thèm để ý mình đang là học sinh cuối cấp. [...][...] Kiều Lam nhìn Chí Thành, hai mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.Cậu ấy nhớ rồi. Đợt hè, Kiều Lam chán đời đi bộ từ Đống Đa ra Long Biên, đi thăm mộ bố, gặp Chí Thành bị đám bạn chơi xấu suýt chết, nên cậu ấy tiện tay giúp hắn. Mà cũng chập tối hôm ấy, Kiều Lam thăm mộ xong định nhảy một phát xuống sông, lại gặp Chí Thành cũng đang gặp nạn - rõ là bị đám kia cay cú chơi xấu thêm lần nữa, thế là cậu ấy lại cứu hắn.Hai đứa ngồi tâm sự đến lúc Chí Thành được bố mẹ đến đón về, Kiều Lam nghĩ là sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa đâu, Hà Nội không nhỏ bé, cả hai cũng quên mất cho đối phương phương thức liên lạc.Thế mà... [...]...A/N: Đừng hỏi mình lịch ra chương mới, mình đào hố cho vui.…
liệu em có thấy đôi mắt trống rỗng phản chiếu dưới mặt hồ yên ả?liệu em có thấy bầu trời lặng gió nhưng lạnh căm với mịt mù u tối?liệu em có thấy em nơi áng văn vì sợi tình tàn xắt ra từ trái tim của kẻ chết chìm trong yêu hận mà nên?tớ thương em vì em ôm được bản thân mình. tớ ở đây vì tớ biết tớ hiểu em._____author: nướccover: @silenceformysoul (on Tumblr)warn: lowercase…
Những kẻ lạc lõng, cô đơn, lang thang vô định trong đồng cỏ cao quá đầu người như thể có 1 lời nguyền đeo bám theo chúng. Chúng khao khát được giải thoát, chúng mong muốn tự do.Thiếu niên may mắn thoát được khỏi đồng cỏ, nhưng thứ lời nguyền ấy dai dẳng đeo bám tâm trí cậu ta. Cậu ta dường như phát điên, tuyệt vọng."William, tôi không thể sống như thế này được, tôi sắp phát điên tới nơi rồi""Alienor, đây không phải là kết thúc, cái chết không phải là sự giải thoát, tỉnh lại đi!"…
''Cậu học tại THPT xx đúng không ?''chàng trai đẹp đến thần hồn điên đảo này đang hỏi tôi sao.Tôi đứng chôn chân tại chỗ khoảng chừng là mấy giây''à...ưm..à..tôi...Tôi tinh ý nhận ra được có chút phán xét trong đôi mắt lạnh lùng màu hạt dẻ ấy,là đang mất kiên nhẫn sao.Tôi đoán vậy đúng lúc định lên tiếng đáp lại thì đôi môi căng mọng hình trái tim của chàng trai đối diện mấp máy hỏi tiếp:''Cậu là Thảo Nhi học lớp 11B3 Tại trường THPT xx,tôi hỏi cậu có đúng không?''Tôi thật sự không biết cậu ta là ai và tò mò tại sao cậu ta lại biết tôi?Và quan trọng là tôi thấy sắc mặt câu ta bỗng tối sầm lại,tôi bất giác lạnh sống lưng với khuôn mặt lạnh lùng của cậu ta.Tôi thấy điềm,rất điềm ở đâu đó vang vọng lời bài hát của Sơn Tùng M-TP rằng: Chạy ngay đi, trước khi mọi điều dần tồi tệ hơn.Chạy ngay đi,..Tôi chợt bừng tĩnh sau câu hát ấy vội dặt ly nước xuống bàn và chạy thật nhanh vào khu pha chế,vội thở phào như chút được gánh nặng gì to lớn lắm vậy.…
Tớ không nghĩ đây là tóm tắt truyện, nhưng đây là vài điều thuộc về bé ngoan của tớ: Không sống, cũng chẳng chết. Hải Miên là bé ngoan, hôm nay bé ngoan vẫn đang loay hoay trong góc nhỏ của riêng mình, bận rộn với mấy sợi cảm xúc mà em có, cẩn thận từng tí một mà đan chúng. Nhưng có lẽ, bé ngoan cũng không quá khéo tay, cứ nhìn vào thành phẩm mà em mãi mê đan là biết. Thế nhưng, Hải Miên không quá để ý, cứ vùi đầu vào đan, vụng về dệt nên câu chuyện đời mình - chỗ trống cứ cố điền vào, chắp vá xong lại buộc tạm một nút thắt nhỏ rồi cắt ngang để còn đan thứ sợi ấy vào chỗ khác; vài chỗ lại thừa, nhưng bé ngoan lại chăm chăm thêm vào. Bé ngoan cứ đan, đan mãi, đan đến khi tất cả rối tung lên, cứ quấn cả vào nhau mà thành một mớ hỗn độn. Ôi chao, sợi thì chực đứt, sợi thì chẳng rõ đầu đuôi. Thảm không nỡ nhìn - để miêu tả mớ hỗn độn đó chỉ có vài từ như vậy. Nhưng Hải Miên cũng không bận tâm quá nhiều, chỉ lẳng lặng ôm nó vào lòng, ngả lưng xuống giường. Thể loại: tình trai, thanh xuân, chữa lành, thầm mến. ___________________________ Note: bé ngoan của tớ sẽ có một "người lớn" em mượn vai tựa đầu, nhưng chẳng liên quan gì đến tuổi tác đâu nhé. Người lớn của em dịu dàng, nhưng không phải người dễ tính; người lớn của em không phải người tốt bụng, nhưng là người có bàn tay sạch sẽ, ấm áp. Hải Miên ơi Hải Miên, nhờ người lớn của em gỡ rối nhé. Cuối cùng, tớ mong ai đó vô tình tìm thấy bé ngoan của tớ sẽ để lại cho tớ vài lời hỏi thăm lắm, tớ…
Chẳng biết từ bao giờ, em đã bị hớp hồn bởi bầu trời xa vời vợi kia, em thiết tha yêu thương nó đến nhường nào.Vì vậy, em thầm mong bầu trời sẽ chấp nhận tình cảm non nớt này, chấp nhận em. Nên mỗi ngày, em đều gửi thư tình cho bầu trời.…
Chuyển ver, bản gốc thuộc về page Tố Cẩm (tạm dịch)Tên truyện gốc : Bảo bối nhỏ của Lâu Kiêu (tạm dịch)Tìm thấy em sau 3 nămHọ đâu có xót xa em...đâu có thương emCứ ngỡ bông hoa xinh tươi chẳng cô đơn...với nắng yên vui hồn nhiên hơnĐừng kìm nén ấm ức trong mình em cứ khóc đi sẽ bớt đau lòng...hãy để tôi nâng niu trân trọnTất cả tên của nhân vật phản diện trong truyện đều là được đặc ngẫu nhiên, không có ý hạ bệ hay công kích ai cảĐọc nếu thấy không hợp gu hay cảm thấy cringe vui lòng click back, không đục thuyền, không nhắc các otp nào khác không liên quan tới các cp trong truyện Cp phụ : Rhycap ( nói không với CR ) lý do đơn giản là vì t vừa bế Hùng vừa bế Duy và t không tưởng tượng ra Duy nằm trên được :")))Thể loại : Mafia, HE, Chữa (rách thết thương đã) lành, Hệ liệt…
Tên truyện: Vũ Sắc (hay còn gọi là Màu Mưa) (tên cũ: Mưa là tình yêu của anh)Tác giả: Tỉnh DuThể loại: Tiểu thuyết, hiện đại, học đường - thanh xuân vườn trường (Đại học), siêu nhiên, kỳ bí, lãng mạn, tình cảmRating: NC-17Trạng thái: Đang tiếp diễn*Chú ý:Tất cả nhân vật trong truyện đều là hư cấu, nếu như có giống với nhân vật ở bất kỳ tác phẩm nào hay ở ngoài thực tế thì chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.Mong mọi người không lấy đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của tác giả.…
Tên gốc: 穿越娇妻种田忙Tác giải: Khu rừng của kiếnEditor: SendabatdietTình trạng: Đang tiến hànhĐôi lời mô tả về nhân vật chính: nữ chính là người bên ngoài yếu đuối nhưng bên trong kiên cường, nam chính bên ngoài là người đàn ông vạm vỡ nhưng bên trong lại khá nhu tình.Đường Tiểu Mạn làm thế nào cũng không nghĩ đến có một ngày, bản thân có thể xuyên không đến thời cổ đại, mà còn là một cô thôn nữ!Ở đây không có thiết bị hiện đại, nhưng cô muốn sử dụng những kiến thức hiện đại của mình để ấp dụng vào việc trồng trọt. Hãy xem Đường Tiểu Mạn làm cách nào phấn đấu để trở thành một thế hệ cô gái nông thôn giàu có mới từ việc trồng trọt và bán nông sản.…
Đứa trẻ hiểu chuyện thường không có kẹo ăn" - Cuốn sách dành cho những thời thơ ấu đầy vết thương.Trên đời này có một điều rất kỳ diệu, đó là bậc phụ huynh nào cũng mong muốn con mình trở nên hoàn hảo theo một hình mẫu giống hệt nhau.Lanh lẹ, khôn khéo, dễ thương, luôn nhìn cha mẹ với gương mặt tươi cười trong sáng.Khi người lớn yêu cầu chúng làm gì đó, chúng sẽ vui vẻ làm theo. Không phàn nàn, không oán trách, không cáu gắt, lại càng không phản kháng cãi cự.Những khi cha mẹ mệt mỏi hay chán chường, chúng sẽ rúc vào lòng cha mẹ như một chú chim nhỏ, giúp họ giải tỏa ưu tư phiền muộn.Thậm chí ngay cả khi cha mẹ cáu giận, đối xử bất công với chúng, chúng cũng phải nhanh chóng tha thứ, dịu dàng an ủi ngược lại cha mẹ.Chúng chẳng khác nào một con búp bê phó mặc hoàn toàn cho người khác sắp xếp. Thà bản thân chịu thiệt cũng không để cha mẹ buồn lòng.Nhưng bạn biết không, đằng sau những đứa trẻ hiểu chuyện ngoan ngoãn trong mơ ấy, hóa ra lại toàn là sự tổn thương. Chúng không muốn tổn thương người khác, vì vậy chúng lựa chọn tổn thương chính mình.…
Đây là tác phẩm đầu tay của Jounie, rất tha thiết sự yêu thương của độc giả.17/01/2024 ----------------------------------------- "Sao người ta lại đau đớn da diết chỉ vì một mối tình, Vĩ nhỉ?" Tôi nằm trong lòng cậu, xoa bàn tay to lớn nhưng không thô kệch của cậu, mân mê chiếc nhẫn Calvin Klein được chạm khắc tên bản thân. " ...không hẳn chỉ là tình yêu, nó còn chất chứa sự vị tha,ấm áp và sự che trở bằng tất cả lòng chân thành. Con người một khi đã được bao trọn bằng tình yêu đấy thì thường dựa dẫm, không muốn thoát ra khỏi chỗ tựa đó..." Vĩ xoa đầu, hôn lên trán tôi, cậu vẫn mỉm cười... "Vĩ nghĩ xem, nếu Nghi cũng như thế thì sao? Nếu Nghi cũng ỷ lại vào Vĩ, liệu..." Tôi vùi đầu mình vào hõm cổ cậu, hít lấy mùi cam gừng trên người cậu, tôi cá đây là mùi của YSL. "Tớ nguyện để cậu dựa dẫm cả đời, Đông Nghi bé bỏng ạ." Vĩ bế tôi lên như công chúa, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi tôi...…
"Chico và Mê Cung Đau Thương" kể về hành trình đầy bi kịch của Chico, một cô gái phải đối mặt với bạo lực gia đình và bóng tối ngự trị trong ngôi nhà mình. Để sinh tồn, cô tạo ra Kochi - nhân cách thứ hai - như một tấm khiên bảo vệ tâm hồn.Liệu Kochi có thể dẫn lối thoát khỏi mê cung đau thương, hay cả hai sẽ mãi lạc lối trong những câu hỏi không lời giải?> "Tôi ra đi không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi đã cạn kiệt..."…
Cô là An Lê - một bác sĩ tâm lí khá giỏi đang nghiên cứu tại nước ngoài.Trước đây cô từng có một mối tình chớm nở mộng mơ tuổi học đường cùng anh bạn gần nhà,tên Đặng Thái Hoàng Anh.Thế nhưng,một vụ hỏa hoạn lớn đã khiến ngôi nhà của chàng trai ấy bị thiêu rụi trong một đêm,gia đình cậu ta cũng biến mất không dấu tích sau đó.Cô buồn bã và hụt hẫng đến đau đớn.Trải qua mấy năm ròng,đến khi trưởng thành, cái tên từ mối tình đầu tiên trong cô vẫn không thể xóa nhòa nhưng cô cũng không hi vọng sẽ tìm được người ấy trong thế giới rộng lớn này .An Lê luôn nghĩ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới với nhiều mối quan hệ hơn nữa và sẽ tìm được định mệnh đời mình.Và có lẽ định mệnh của cô được mở ra khi một lần nữa từng kí ức của cậu bạn năm nào ùa về trong thực tại,khi cô chính là bác sĩ điều trị cho Hoàng Anh đang bị căn bệnh ám ảnh tâm lí bủa vây từ vụ hỏa hoạn năm ấy.Vậy hai người có thể nhận ra nhau?Mối lương duyên này vẫn có thể sẽ tiếp tục chăng? Hay chỉ là như một cơn gió lướt qua cuộc đời nhau một lần nữa? Hãy cùng chờ đón nhé.…