Tên truyện: Vũ Sắc (hay còn gọi là Màu Mưa) (tên cũ: Mưa là tình yêu của anh)Tác giả: Tỉnh DuThể loại: Tiểu thuyết, hiện đại, học đường - thanh xuân vườn trường (Đại học), siêu nhiên, kỳ bí, lãng mạn, tình cảmRating: NC-17Trạng thái: Đang tiếp diễn*Chú ý:Tất cả nhân vật trong truyện đều là hư cấu, nếu như có giống với nhân vật ở bất kỳ tác phẩm nào hay ở ngoài thực tế thì chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.Mong mọi người không lấy đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của tác giả.…
Có những ước mơ giống như những vì sao - chỉ đẹp khi ta nhìn từ xa.Cậu bé ấy, mang trong mình trái tim đầy vết xước, từng tin rằng chỉ cần ước, thế giới sẽ dịu dàng hơn với mình. Nhưng đôi khi, ước nguyện lại là chiếc chìa khóa mở ra cánh cổng dẫn tới những thử thách mà ta không hề sẵn sàng đối mặt.Khi một "ước muốn vô tình" đẩy cậu vào thế giới lạ lẫm nơi ánh sáng và bóng tối song hành, cậu buộc phải học cách đứng dậy - không phải để chứng minh rằng mình mạnh mẽ, mà để hiểu rằng ngay cả một trái tim biết khóc cũng có thể trở thành nguồn sức mạnh kỳ diệu.Ở nơi ấy, giữa những cuộc chiến, những hiểu lầm và những bàn tay dang ra từ bóng tối, cậu nhận ra rằng điều đáng sợ nhất không phải là lạc lối giữa hai thế giới... mà là lạc mất chính mình."Mỗi ước nguyện đều có giá của nó - và không phải ai cũng đủ dũng khí để trả."…
Tên gốc: 穿越娇妻种田忙Tác giải: Khu rừng của kiếnEditor: SendabatdietTình trạng: Đang tiến hànhĐôi lời mô tả về nhân vật chính: nữ chính là người bên ngoài yếu đuối nhưng bên trong kiên cường, nam chính bên ngoài là người đàn ông vạm vỡ nhưng bên trong lại khá nhu tình.Đường Tiểu Mạn làm thế nào cũng không nghĩ đến có một ngày, bản thân có thể xuyên không đến thời cổ đại, mà còn là một cô thôn nữ!Ở đây không có thiết bị hiện đại, nhưng cô muốn sử dụng những kiến thức hiện đại của mình để ấp dụng vào việc trồng trọt. Hãy xem Đường Tiểu Mạn làm cách nào phấn đấu để trở thành một thế hệ cô gái nông thôn giàu có mới từ việc trồng trọt và bán nông sản.…
Đây là tác phẩm đầu tay của Jounie, rất tha thiết sự yêu thương của độc giả.17/01/2024 ----------------------------------------- "Sao người ta lại đau đớn da diết chỉ vì một mối tình, Vĩ nhỉ?" Tôi nằm trong lòng cậu, xoa bàn tay to lớn nhưng không thô kệch của cậu, mân mê chiếc nhẫn Calvin Klein được chạm khắc tên bản thân. " ...không hẳn chỉ là tình yêu, nó còn chất chứa sự vị tha,ấm áp và sự che trở bằng tất cả lòng chân thành. Con người một khi đã được bao trọn bằng tình yêu đấy thì thường dựa dẫm, không muốn thoát ra khỏi chỗ tựa đó..." Vĩ xoa đầu, hôn lên trán tôi, cậu vẫn mỉm cười... "Vĩ nghĩ xem, nếu Nghi cũng như thế thì sao? Nếu Nghi cũng ỷ lại vào Vĩ, liệu..." Tôi vùi đầu mình vào hõm cổ cậu, hít lấy mùi cam gừng trên người cậu, tôi cá đây là mùi của YSL. "Tớ nguyện để cậu dựa dẫm cả đời, Đông Nghi bé bỏng ạ." Vĩ bế tôi lên như công chúa, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi tôi...…
Đứa trẻ hiểu chuyện thường không có kẹo ăn" - Cuốn sách dành cho những thời thơ ấu đầy vết thương.Trên đời này có một điều rất kỳ diệu, đó là bậc phụ huynh nào cũng mong muốn con mình trở nên hoàn hảo theo một hình mẫu giống hệt nhau.Lanh lẹ, khôn khéo, dễ thương, luôn nhìn cha mẹ với gương mặt tươi cười trong sáng.Khi người lớn yêu cầu chúng làm gì đó, chúng sẽ vui vẻ làm theo. Không phàn nàn, không oán trách, không cáu gắt, lại càng không phản kháng cãi cự.Những khi cha mẹ mệt mỏi hay chán chường, chúng sẽ rúc vào lòng cha mẹ như một chú chim nhỏ, giúp họ giải tỏa ưu tư phiền muộn.Thậm chí ngay cả khi cha mẹ cáu giận, đối xử bất công với chúng, chúng cũng phải nhanh chóng tha thứ, dịu dàng an ủi ngược lại cha mẹ.Chúng chẳng khác nào một con búp bê phó mặc hoàn toàn cho người khác sắp xếp. Thà bản thân chịu thiệt cũng không để cha mẹ buồn lòng.Nhưng bạn biết không, đằng sau những đứa trẻ hiểu chuyện ngoan ngoãn trong mơ ấy, hóa ra lại toàn là sự tổn thương. Chúng không muốn tổn thương người khác, vì vậy chúng lựa chọn tổn thương chính mình.…
"Chico và Mê Cung Đau Thương" kể về hành trình đầy bi kịch của Chico, một cô gái phải đối mặt với bạo lực gia đình và bóng tối ngự trị trong ngôi nhà mình. Để sinh tồn, cô tạo ra Kochi - nhân cách thứ hai - như một tấm khiên bảo vệ tâm hồn.Liệu Kochi có thể dẫn lối thoát khỏi mê cung đau thương, hay cả hai sẽ mãi lạc lối trong những câu hỏi không lời giải?> "Tôi ra đi không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi đã cạn kiệt..."…
Một cậu trai thành phố, về quê trong kì nghỉ hè và ở đây cậu gặp Nguyên-một cậu trai miền Tây sông nước chân chất thật thà. Tuy chỉ vỏn vẹn 3 tháng hè, nhưng nó đủ làm cậu nhớ mãi không thôi....nhớ lần bị chó cắn, có lần bị 1 cậu trai đá xuống mương, còn có lần leo cây té dập mung....Khánh "Okay i'm fine! Những kỉ niệm "khắc sâu" vào da thịt TT"1.Hai người không ai chịu ai:Khánh:"Thằng nhà quê , có cần anh đây nói cho biết tivi màn hình phẳng là gì không?" Khánh vênh váo.Nguyên:"Phẳng như não mày thì không cần biết cũng được" Nguyên đáp vu vơ.Khánh: "...."2."Nguyên ơi! Khánh sợ chó!""Trời, con này ăn cũng được hả Nguyên?""Ủa Nguyên đặt tên con chó lạ ghê?""Nguyên! Nguyên! Cái đó là cái gì?"Nguyên! Nguyên! Cái này để làm cái gì vậy?""Đi hái ngô nào Nguyên ơi!""Nguyên ơi? Ngủ chưa thế?""Đi đâu vậy Nguyên!""Nguyê-" Nguyên trừng mắt nhìn Khánh như sắp giết người tới nơi: "DỪNG- mày nói tiếng nữa tao đá mày xuống mương liền". Khánh ngoan ngoãn làm động tác kéo khoá miệng: "....."3. Gần đây trong xóm có ăn trộm, nhà bà 7 mất mấy con gà, trùng hợp nguyên cầm con gà từ nhà bà của Khánh về ngang đó, cậu liền vướn vào rắc rối....[...] tên trộm liền hung hăn bắt lấy cây sào nguyên đang cầm, hắn đẩy cậu ngã ra sau, tay cầm sào giáng xuống. Nguyên cũng không vừa, cậu lê lết trên nền đất, cầm sao chọt hắn vài phát cho hả giận...-----"Đưa chân qua đây" Khánh ngồi kế bên đưa ánh mắt lo lắng nhìn sang Nguyên đang ôm bắp chân sưng đỏ..."Làm chi? Trời ơi vài bữa là nó hết à, ngoài da thôi, hong sao đâu!" Nguyên định đứng lên đi…
Cô là An Lê - một bác sĩ tâm lí khá giỏi đang nghiên cứu tại nước ngoài.Trước đây cô từng có một mối tình chớm nở mộng mơ tuổi học đường cùng anh bạn gần nhà,tên Đặng Thái Hoàng Anh.Thế nhưng,một vụ hỏa hoạn lớn đã khiến ngôi nhà của chàng trai ấy bị thiêu rụi trong một đêm,gia đình cậu ta cũng biến mất không dấu tích sau đó.Cô buồn bã và hụt hẫng đến đau đớn.Trải qua mấy năm ròng,đến khi trưởng thành, cái tên từ mối tình đầu tiên trong cô vẫn không thể xóa nhòa nhưng cô cũng không hi vọng sẽ tìm được người ấy trong thế giới rộng lớn này .An Lê luôn nghĩ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới với nhiều mối quan hệ hơn nữa và sẽ tìm được định mệnh đời mình.Và có lẽ định mệnh của cô được mở ra khi một lần nữa từng kí ức của cậu bạn năm nào ùa về trong thực tại,khi cô chính là bác sĩ điều trị cho Hoàng Anh đang bị căn bệnh ám ảnh tâm lí bủa vây từ vụ hỏa hoạn năm ấy.Vậy hai người có thể nhận ra nhau?Mối lương duyên này vẫn có thể sẽ tiếp tục chăng? Hay chỉ là như một cơn gió lướt qua cuộc đời nhau một lần nữa? Hãy cùng chờ đón nhé.…
Năm mười bốn tuổi, Tuyết Lam từng gặp Nguyên Anh trong một buổi chiều mưa, rồi cậu rời đi, để lại trong ký ức cô chỉ là bóng dáng mờ nhạt.Ba năm sau, Lam sống trong căn nhà chật hẹp với cha và mẹ kế, lặng lẽ nuốt những tủi hờn không ai thấu. Giữa lúc ấy, lớp 11A1 đón một học sinh mới - Lâm Vũ Nguyên Anh. Cậu xuất hiện với dáng vẻ lạnh lùng, trầm mặc, hoàn toàn khác xa ký ức năm nào.Lam không nhận ra cậu. Chỉ có một cảm giác rất đỗi quen thuộc lướt qua, nhạt nhòa và mơ hồ, như một vết sẹo trong tim mà chính cô cũng quên mất đã tồn tại..._____•Lưu ý : Ảnh bìa chỉ mang tính minh hoạ, không thuộc sở hữu của tác giả truyện!Tên Truyện : Vì Em Là Ngoại LệTác giả : Diệp Châu…
Đã có ai nói với bạn, bạo lực gia đình có thể bóp nát tình yêu của một đứa trẻ như thế nào không?Là một trái tim khao khát tình yêu nhưng lúc nào cũng bao phũ bởi mặc cảm và sợ hãi.Là mỗi lần cảm nhận chút ấm áp lại không tự chủ quay đầu bỏ chạy.Là yêu nhưng lại sợ phải yêu.Nguyễn Đỗ Tường Vi và Trần Châu Duy - hai con người xa lạ có chung một vết thương - đã dìu dắt nhau từng bước băng qua màn đêm tối. Nhưng khi bầu trời mờ sao, bình minh ló dạng, cả hai lại để lạc mất nhau. Mười năm dài trôi qua cũng chỉ tựa như một cái chớp mắt. Hai con người bước ta từ cánh cửa của hai thế giới khác biệt, gặp lại nhau.Lần này, liệu còn ai đủ dũng cảm để không bỏ lỡ?1. Trộm Thương là tác phẩm mình viết để thỏa mãn trí tưởng tượng, nhưng không đồng nghĩa mình chấp nhận lấy ý tưởng, chuyển ver, và các hành vi đạo nhái dưới mọi hình thức.2. Truyện được tác giả đăng trên Wattpad và Rookies vui lòng không mang đi nơi khác.…
Giữa tháng sáu năm ấy, trời nóng như muốn thiêu, muốn đốt lòng người, hai đứa trẻ vẫn rong ruổi cùng nhau trên chiếc xe đạp qua từng cánh đồng cỏ bát ngát, mênh mông, cùng nhau nhìn về phía chân trời xa thẳm, một chân trời có tương lai của họ ở đó. Mùa hạ ấy ngập trong nắng vàng cùng hoa, mùa hạ ấy nhuốm màu bao hương sắc bên người họ thầm thích, mùa hạ ấy tưởng chừng như chẳng bao giờ trôi qua. Giữa tháng sáu năm nay, hai đứa trẻ ấy lại chia chung một mùa hạ. Mùa hạ cô thở thẩn đứng nhìn cậu vẫy tay chào tạm biệt, ánh mắt cậu lung linh khi nhìn cô, ánh mắt cậu ấm áp như mùa hạ chí, và lúc ánh mắt cậu rời đi là lúc chiếc máy bay bắt đầu cất cánh bay đi, chở bao kỉ niệm thời niên thiếu của cô bên hạ vàng đi mất.Rồi từ ngày cậu theo máy bay đi, cô cũng chẳng còn tiếc thương mùa hạ nữa. Hạ cứ trôi rồi tàn đi cùng bao nhung nhớ: "Ước gì anh ở lại, nhặt nắng hạ cùng em."Tiếng ve ầm ĩ những ngày không, nhiều mùa hạ nữa lại mon men bước đến, lòng cô lại dấy lên từng hoài niệm, về cậu, một người cô từng thương, về mùa-hạ-lạnh mang bao suy tư thuở niên thiếu, mùa hạ nơi có tiếng cậu thầm thì: "Mùa hạ lạnh, vì ánh nắng của anh đang ở bên kia bán cầu..."…
Thật ra là thế này, lúc trước cô gái này thiếu tình thương nên đã ao ước một người yêu thương mình, khi nhận được một chút tình thương từ một người con trai thì đã crush anh ngay, anh thì đào hoa có biết bao nhiêu cô gái, cô gái thì chẳng nổi bật mấy như một vật nhỏ cuối góc lớp .Nhưng rồi một ngày tại lễ tổng kết lớp 12, anh là thủ khoa của tỉnh bước lên phát biểu trước toàn trường, anh cảm ơn rất nhiều người đã giúp đỡ anh, đặc biệt bạn thân cô. Lên đại học một biến cố xảy ra, cô tự tử, cô được cứu sau khi chết hụt cô cố gắng sống tiếp vì tin rằng ông trời vẫn muốn cho cô trải nghiệm cuộc sống này, rằng cô rất xứng đáng được sống. Từ đây hành trình của cô bắt đầu.…
"Số phận của con người có thể thay đổi được không vậy Duy Ánh?""Số phận của con người là không thể thay đổi được. Lúc mẹ ta mang thai ta đã được một ông thầy bói phán rằng 'Con của ngươi chính là kết tinh của yêu quái và con người, cái thai này nghịch lại với trời đất, tuyệt đối không được sinh ra, phải giết càng sớm càng tốt, dù giữ lại cũng không thể sống quá 20 tuổi.' nói xong rồi thì bỏ mẹ ta lại với đống suy nghĩ hỗn loạn. Quả đúng là thế, ta chết đúng ngay năm 20 tuổi, cứ tưởng sẽ trở thành linh hồn vất vưởng thì được ngươi hồi sinh thành hình hài như này đây.""Thấy cây cỏ ở đây không?" Nói xong Tuyết Nguyên đạp nát cây cỏ xanh trên mặt đất, dùng lực vừa đủ nghiền nát nó dưới sự chứng kiến bất ngờ của Duy Ánh. Ngay lập tức, Duy Ánh liền nghĩ mình nói sai nên đã làm cho nàng ta tức giận và dùng hành động biểu thị cho nàng thấy số phận của mình như cây cỏ không thể phản kháng. Nàng lồm cồm muốn đứng dậy để giải thích rõ lý do vì sao mình nói thế nhưng thân thể yếu ớt ngã ngược ra sau, tiếng lưng va đập lên thân cây nặng nề."Bình tĩnh đi!" Tuyết Nguyên vuốt ve vai nàng trấn an, nhận thấy nàng ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, ánh mắt chăm chú chờ lời giải đáp.Tuyết Nguyên thở dài khó xử nói tiếp: "Ngươi cho nó một ít Ky -Là sức mạnh như phép thuật- đi."Duy Ánh làm theo, nàng chạm nhẹ lên thân cây, từ đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, chỉ trong chốc lát đã biến thứ nát tươm trên mặt đất thành một cây cỏ cao lớn và tràn đầy sức sống."Số phận đúng là không thay đổi đ…
Đặng Vũ Minh - một cậu trai trẻ tuổi đem lòng mến thương cậu Bùi Ngọc Thiên từ cái nhìn đầu tiên. Ấn tượng của cả hai về nhau đều bắt nguồn từ tài năng nghệ thuật. Họ gặp nhau ba kiếp đời - một cuộc gặp gỡ định mệnh về một mảnh tình tuổi 18. Tình cờ va chạm vào cuộc sống của nhau,họ đã trở thành tri kỉ,trở thành tuổi xuân của nhau từ kiếp trước.Trọn kiếp nửa vời mất nhau,thất lạc nhau trong tiềm thức thời gian mà thề hẹn mãi sau: " Chí ngài vươn tới giang sơn , Tim em là bến đỗ , là nguồn . Dẫu phong ba bão táp ngoài khơi , Tình ta vẫn sáng tựa ánh trăng soi . " ( Bùi Ngọc Thiên ) " Dưới trăng sáng hai trái tim thề : Kiếp sau yêu mãi,chẳng rời xa mê ! Dẫu bão tố ,tình vẫn vững bầu ... Nguyện bên nhau mãi,kiếp này và sau ." ( Đặng Vũ Minh )…
Giữa lòng thành phố Rome tráng lệ, nơi những di sản cổ kính hòa quyện với hơi thở hiện đại, hai con người tưởng như chẳng có điểm chung lại vô tình gặp gỡ. Một người là thiên tài y học với khả năng "tái thiết ký ức" đầy kỳ diệu, được mệnh danh là "Mago dei Ricordi" (Phù thủy kiến tạo ký ức) - Tống Duy Thành (Raffaele). Người kia là bậc thầy bánh ngọt, cô gái mang hương vị của những món bánh có thể lay động cả trái tim lẫn tâm hồn - Trần Vân Ca (Fiorella), còn được biết đến là "Angelo della Dolcezza" (Thiên thần vị ngọt).Anh là bác sĩ khoa thần kinh với đôi mắt sắc bén, dáng người cao lớn, với mái tóc đen nháy được chải chuốt gọn gàng, mang nét lạnh lùng và kiêu ngạo. Trong từng bước đi của anh luôn toát lên vẻ uy quyền, khó gần. Tống Duy Thành không chỉ giỏi về y học mà còn có khả năng phân tích tâm lý đỉnh cao, với biệt tài "tái tạo ký ức" giúp bệnh nhân vượt qua nỗi đau tinh thần. Bề ngoài trầm ổn, nghiêm túc nhưng ẩn sau đó là một trái tim mang nhiều tổn thương và ký ức khó phai về gia đình đã tan vỡ.Còn cô, với một nụ cười ngọt ngào như nắng mai và mái tóc dài óng ả luôn được buộc gọn khi làm việc, là hình ảnh của sức sống mãnh liệt và tự do. Đôi mắt trong veo như hồ nước xanh thẳm luôn luôn lấp lánh trước ngọn lửa mãnh liệt của niềm đam mê với bánh ngọt. Vân Ca nổi tiếng khắp Roma với những món bánh ngọt mang hương vị độc đáo, có khả năng gợi lại ký ức và cảm xúc sâu thẳm trong lòng thực khách.Cuộc gặp gỡ của họ bắt đầu từ một vụ tai nạn bất ngờ, khi Vân Ca vô tình cứu Duy Thành trong một l…
Năm 18 tuổi, tôi thích thầm một người.Cũng đúng cái năm 18 tuổi ấy, người đó lại trở thành của riêng tôi. Cậu và tôi ở hai thế giới khác nhau, người ban tự nhiên, kẻ ban xã hội. Nhưng bằng một cách thần kì nào đó, sợi dây tơ duyên đã kết nối tôi và cậu lại với nhau. Nguyễn Thế Hưng với vẻ ngoài ưa nhìn được các bạn học dễ dàng vây quanh, từ ban xã hội đến ban tự nhiên đều có người thích cậu. Hưng đứng nhất khối ở ban tự nhiên, điểm xã hội không cao nhưng điểm tự nhiên lại vượt trội ngoài sức tưởng tượng. Nhiều thầy cô còn cho rằng cậu ấy gian lận giống như tôi. Bị gắn mác là học không tới nơi, tới chốn, tương lai sẽ mù mịt khiến Lê Gia Minh có chút khó chịu. Minh không hẳn là trội toàn phần nhưng cậu vẫn làm hết sức mình khi có thể để không lãng phí thời cấp ba tươi đẹp. Mọi việc diễn ra đều đều cho đến khi cậu va phải Hưng, một người có phần lười nói và không muốn tiếp xúc với xã hội. Hai trái tim cùng một nhịp đập khiến cả hai vừa ý nhau mà bám dính lấy, không ngại công khai mối quan hệ với mọi người. Mặc kệ ánh mắt dị nghị, tôi và cậu vẫn sống chính mình, được ủng hộ hay không là quyền của họ, còn sống như thế nào là do chúng tôi quyết định.…
Tác giả: Thải Chu Bạn NguyệtEdit: @trachanhmatong.gTừ nhỏ Phó Tẫn đã thiếu hụt tình cảm, tự phong bế bản thân, thế giới của hắn tĩnh mịch nặng nề, không hề có màu sắc, chỉ riêng Xa Huỳnh là ngoại lệ của hắn.Trong mắt người khác Phó Tẫn nghe lời an tĩnh, làm cái đuôi nhỏ của Xa Huỳnh, toàn tâm toàn ý đi theo cô.Chỉ có Xa Huỳnh biết, hắn cố chấp đến vặn vẹo.Hắn không muốn cô chơi với người khác, không muốn cô phớt lờ hắn, thậm chí không muốn cho cô chơi búp bê Tây Dương.Chung Xa Huỳnh ngột ngạt đến cùng cực, kiên quyết cùng hắn tuyệt giao, P mặc vào váy công chúa, đi theo phía sau cô, thấp giọng cầu xin: "A Huỳnh, đừng bỏ mặc ta, ta làm búp bê Tây Dương của ngươi được không, nhìn ta đi..."Người lớn nghe thấy, muốn trách cứ Chung Xa Huỳnh, Phó Tẫn đem cô che chở phía sau người, nói với bọn họ---"Ta thích làm món đồ chơi của cô ấy."Nhiều năm sau gặp lại.Chung Xa Huỳnh: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha ta?"Phó Tẫn ung dung mà cởi bỏ áo sơmi, cong môi cười khẽ, "Tỷ tỷ, muốn chơi ta hay không."-Tỷ đệ không cùng huyết thống.-Nam chính có bệnh tâm lý.…
Tên truyện: [12 Chòm Sao] Chuyện Kể Ngàn NămTác giả: Valleriz • Dương TùyDạo quanh chốn vũ trụ thầm lặng, liệu bạn có thể tìm thấy chân ái của đời mình?Tôi vốn dĩ là một sinh linh vô định được sinh ra dưới danh nghĩa bán tinh linh, chịu trách nhiệm ghi chép lại câu chuyện của những đứa trẻ hứng khởi chốn trần gian.Vốn dĩ một tinh linh ghi chép vô dụng như tôi sẽ không có tên, nhưng mẹ đã nói rằng mẹ muốn tôi được "sống" nên đã cho tôi ý thức và đã gọi tôi là Rudy.Tôi thích cái tên của mình lắm, mỗi khi mẹ gọi tôi như vậy tôi đều cảm thấy ấm áp vô cùng.Liệu các bạn có thể cho Rudy cảm giác ấm áp như thế không?Mà, dù sao cũng không quan trọng.Rudy vẫn là Rudy - Người Lưu Trữ Kí Ức - thôi!…
Bầu Trời và Biển Cả là hai thứ vốn sinh ra để tồn tại song song - biệt lập.Chúng chẳng bao giờ có thể thật sự chạm vào nhau.Nhưng ở một nơi gọi là đường chân trời - nơi quá cao để với tới, và quá sâu để nhìn thấu -Chúng lại lặng lẽ va vào nhau.Huy và Tuấn cũng vậy.Hai người. Hai thế giới.Nhưng họ lại vô tình gặp nhau - như hai cực trái dấu của định mệnh.Càng khác biệt, lại càng bị hút lại gần.Và từ đó... câu chuyện bắt đầu.Tác giả: ZangNgày ra mắt: 29/6/2025Đôi lời từ tác giả:Các bạn đọc thân mến, cảm ơn vì đã ghé qua và dành thời gian đọc phần mô tả của truyện.Đây là tiểu thuyết đầu tay của mình, nên chắc chắn không tránh khỏi những thiếu sót. Mình sẽ luôn trân trọng và đón nhận mọi góp ý chân thành từ các bạn - để có thể hoàn thiện hơn từng ngày.Truyện rất dài, và phần mô tả chỉ là một lát cắt ẩn dụ nho nhỏ trong mạch chuyện.Nếu bạn đã "va phải" câu chuyện này rồi... thì đừng vội bỏ qua nhé.Theo kinh nghiệm đọc truyện cá nhân (hihi), đôi khi phải đi đến giữa chừng mới thật sự cảm được hết cái hay.Mong rằng hành trình giữa Bầu Trời và Biển Cả sẽ chạm được đến một góc nhỏ nào đó trong tim bạn.…
Truyện tự sáng tác!Văn án:Sau nhiều năm chật vật với những trận bạo hành từ người cha ruột, ngày mẹ trở về nước, Nhật Đan như tìm được sự cứu rỗi.Vì lo lắng những trận bạo hành trút lên Nhật Đan sẽ càng ngày càng kinh khủng, Nhật Khánh và Hải Yến đã tìm đến mẹ cô sau khi biết bà vừa trở về. Những tưởng lối thoát đã bày ra, hạnh phúc đã gần trong gang tấc nhưng cả ba lại không hề biết, một vài số phận đã định chính là sẽ nghiệt ngã như thế.Cái chết ấy đến quá bất ngờ, giây phút cuối, cả ba ôm chầm lấy nhau như thể cái ôm cuối cùng với tư cách là những người bạn tri kỉ.Sau tai nạn Nhật Đan tỉnh lại bất ngờ phát hiện bản thân đã ở trong một thế giới hoàn toàn khác, một nơi có vẻ rất hạnh phúc, vừa hay cha mẹ không hề ly hôn, gã ta lại vô cùng tử tế.Từng giây từng phút sống trong thế giới mà cô luôn mong cầu này, Nhật Đan luôn biết mình đã vô tình lãng quên đi mất thứ gì đó rất quan trọng. Quan trọng như mạng sống này vậy.Nhưng rồi một ngày cô chợt tỉnh mộng, hóa ra là thật, nhưng cũng không phải thật.Mở hố 26/12/2023 Khi có duyên gặp truyện của tớ, mong các cậu sẽ để lại bình luận suy đoán cốt truyện nhé, tớ thắc mắc liệu có ai sẽ đoán đúng không. Mong chờ ghê.…